Ngay khi Thẩm Lục Dương mở mắt, cậu đã cảm thấy có điều không ổn.
Cầm điện thoại lên xem giờ, vậy mà đã sáu giờ rưỡi rồi!
Cậu nhảy khỏi giường như một chiếc lò xo, dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn đồ đạc, xách cặp chạy ra ngoài.
Bất đắc dĩ, cậu khởi động con xe màu bạc bóng bẩy, phóng thẳng bay đến trường học trong phạm vi tuân thủ luật giao thông.
Khi lái đến cổng trường, Thẩm Lục Dương tình cờ gặp được một học sinh đang bị thầy giám thị mắng mỏ.
Học sinh này dù bị Chu Vĩ Phong chỉ mũi mắng nhiếc, nhưng vẻ mặt vẫn rất kiêu ngạo, hếch cằm mất kiên nhẫn, nhíu mày siết chặt nắm đấm như có thể xắn tay áo lên đánh bất cứ lúc nào.
Có điều Chu Vĩ Phong không phải người ăn chay, lập tức nổi điên: “Bành Tuấn! Tôi nói cho cậu biết, đừng có bày cái vẻ mặt này với tôi! Tôi đã nói bao lần rồi, không được mặc quần bó!”
Bành Tuấn không kiên nhẫn chậc một tiếng, nhỏ giọng phàn nàn: “Cứ như cái bao tải, mặc nhìn ngu.”
Chu Vĩ Phong trợn mắt, phẫn nộ tột đỉnh: “Cậu nói cái gì? Gọi điện cho phụ huynh cậu! Ngay bây giờ!”
“Ấy? Thầy Chu à?” Thẩm Lục Dương dừng xe, thò nửa cái đầu ra khỏi cửa sổ, cười hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Chu Vĩ Phong nhìn thấy cậu, sắc mặc cũng không tốt. Một tên nhà giàu bị nhét vào, làm hỏng hết học sinh ngoan ngoãn ngây thơ, cứ thế hết lứa này đến lứa khác trở nên hư hỏng!
“Học sinh không nghe lời, tôi nói mấy câu. Thầy Thẩm đã tới muộn thì đừng hóng hớt.”
Lời này, cay nghiệt đến mức làm người ta đau tai.
Nhưng Thẩm Lục Dương làm như không hiểu, tủm tỉm xuống xe, đi đến trước mặt Bành Tuấn rồi bảo Chu Vĩ Phong: “Đừng vậy mà thầy giám thị, đây là học sinh của tôi, để tôi hiểu chút tình hình đi.”
Cậu lại nhìn Bành Tuấn: “Em làm gì?
Bành Tuấn quay mặt đi, không thèm nhìn cậu, ngữ khí cộc lốc: “Mặc quần bó.”
Thẩm Lục Dương cúi đầu, đúng thật, học sinh khác mặc quần đồng phục nhìn như bao tải, bạn học Bành Tuấn thì rất khác.
Giống hai cây bút chì.
Vẫn nên đổi lại đi.
“Thầy cảm thấy,” Thẩm Lục Dương cân nhắc từ ngữ, sợ cậu ta nghe không hiểu nên đưa tay ra hiệu “lần tới em đổi thành quần ống rộng đi, nhìn đẹp hơn thế này.”
Bành Tuấn: “…”
Chu Vĩ Phong nhướng hàng lông mày: “Thầy nói cái gì?!”
“Tôi nói hành vi của trò ấy thật quá đáng!” Thẩm Lục Dương siết chặt tay, tức giận nhìn Bành Tuấn, cau mày: “Em làm bài tập vật lý chưa?”
Bành Tuấn không hiểu sõng não của cậu, vô thức đáp: “… Chưa làm.”
“Lại chưa làm!” Thẩm Lục Dương cao giọng, trên mặt tràn ngập sự thất vọng và tức giận, lấy ba lời nói truyền thống ra “Có phải anh không coi lời nói của tôi ra gì không? Trong mắt anh còn có người thầy là tôi không? Học được thì học không học được thì cút về nhà đi!”
Cậu rống lên với khí thế ngập trời, lồng ngực cậu phập phồng, chỉ chỉ vào Bành Tuấn.
Cậu nhìn Chu Vĩ Phong đang ngơ ngác, hít sâu một hơi: “Thầy Chu, tôi muốn thông báo cho chủ nhiệm lớp trò ấy, tôi cần phải nói cho chủ nhiệm của trò ấy biết! Lại không làm bài tập của tôi! Mời phụ huynh, lần này cần phải mời phụ huynh đến!”
Nói rồi trừng Bành Tuấn, hung dữ bảo: “Anh lên xe với tôi!”
Bành Tuấn mơ màng ngồi lên chiếc xe thể thao trăm vạn, Chu Vĩ Phong trong gương chiếu hậu cuối cùng cũng nhớ ra mình định làm gì, nhưng Thẩm Lục Dương đã đạp ga lao thẳng vào, Chu Vĩ Phong ngay cả khói cũng chưa kịp ngửi.
Bành Tuấn: “…”
Còn có kiểu thao tác này.
“Tiếc quá.” Thẩm Lục Dương bỗng nói.
Bành Tuấn ngó trái ngó phải, trong xe chỉ có mình cậu ta, cau mày do dự không biết nên nể mặt phụ họa một câu hay không thì Thẩm Lục Dương đã tự nhiên nói tiếp.
“Cũng không ai trao giải thưởng cho mình.” Cậu tiếc nuối “Mình thấy hành động vừa rồi ít nhất cũng đáng được giải Kim Kê Bách Hoa* ấy chứ.”
*Giải Kim Kê và Bách Hoa là hai trong ba giải thưởng về điện ảnh lớn nhất của Trung Quốc, giải còn lại là Hoa Biểu.
Bành Tuấn ngậm chặt miệng.
Cậu ta cạn lời.
Nhưng cũng cảm thấy họ Thẩm khác hồi bị đánh trước đây, cậu ta không nói chính xác được sự khác biệt ấy ở đâu.
Bởi vì rõ là khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng khí chất lộ ra lại hoàn toàn khác xa.
Lúc trước thì noob, bây giờ… Kim Kê Bách Hoa.
Bành Tuấn siết chặt điện thoại, trực giác khiến cậu ta đề phòng Thẩm Lục Dương.
Thẩm Lục Dương – diễn viên đề cử cho Kim Kê Bách Hoa hoàn toàn không biết học sinh sợ mình, cậu dừng xe rồi dẫn Bành Tuấn đến khu dạy học.
Miệng cậu không nhàn rỗi, ngâm nga bài hát mà Bành Tuấn chưa từng nghe thấy, gì mà “Mỹ nhân” “Phía đông” “Hoàng hà” “Phía Tây”.
*Lời bài hát “Yêu giang sơn càng yêu mỹ nhân” của Lý Lệ Phấn.
Đến cầu thang, Thẩm Lục Dương chỉ lớp 11-21, lớp đã bắt đầu vào tiết tự học buổi sáng, trên hành lang có đội sao đỏ.
Cậu bé giọng nói với đội trưởng: “Thầy vừa tìm trò ấy ra ngoài nói chuyện.”
Đội trưởng thấy là giáo viên tìm nên lập tức để Bành Tuấn vào lớp.
Thẩm Lục Dương ngựa không dừng vó chạy đến văn phòng, cậu chào hỏi từng giáo viên khi đến nơi rồi xấu hổ đi đến trước bàn của Tạ Nguy Hàm.
Tạ Nguy Hàm nghe tiếng ngẩng đầu.
Hôm nay anh có lớp mở nên ăn mặc rất chỉnh tề.
Tóc được sửa sang nhưng vẫn để lại một chút sợi hơi lộn xộn, nhìn trông lịch sự chín chắn nhưng không quá cứng nhắc. Trên sống mũi là gọng kính kim loại màu bạc, làm tôn lên nước da trắng lạnh cùng ngũ quan quá mức sắc sảo, không hiểu sao lại thêm một điểm nhấn trong sự nhã nhặn này – bại hoại.
Anh còn chưa hắt cà vạt, hai cúc trên cổ áo tùy ý cởi ta, vừa vặn che khuất dấu vết điên cuồng trên xương quai xanh của anh —— một sự ái muội mà chỉ Thẩm Lục Dương mới hiểu.
Thẩm Lục Dương rời mắt, hầu kết lên xuống, cổ họng cậu hơi khô.
“Nghỉ ngơi không tốt?” Tạ Nguy Hàm mỉm cười, đưa cậu một viên kẹo bạc hà: “Thức khuya sao?”
“Ngày hôm qua thức muộn quá, sáng không dậy nổi.” Thẩm Lục Dương hít một hơi để trấn tĩnh lại, bóc vỏ kẹo bỏ vào miệng.
Cảm giác sảng khoái bùng nổ trong miệng, cậu không kìm được mà đưa đầu lưỡi chạm quanh nó.
Cậu không quen ăn bạc hà nên thấy hơi cay cay, nhưng xác thật có thể giúp mình tỉnh táo.
Thấy Tạ Nguy Hàm chuẩn bị đi, Thẩm Lục Dương nhớ đến hai đề vật lý kia, rũ bỏ những suy nghĩ không lành mạnh trong đầu, quang minh chính đại bảo: “Thầy Tạ, tôi thêm anh trên wechat đó.”
Tạ Nguy Hàm cầm cây bút vàng, nhận máy tính bảng rồi cười khẽ: “Tôi đã đồng ý rồi, hình đại diện wechat của cậu rất đáng yêu.”
Thẩm Lục Dương ngẩn ra, sau đó không nhịn được nhếch khóe miệng.
Cậu mới đổi ảnh đại diện, trước đây nguyên chủ để hình Lamborghini, cậu cảm thấy quá ngu ngốc nên đã đổi thành hình bông hồng nhỏ mà cậu vẽ.
Thẩm Lục Dương kéo chiếc ghế từ bên cạnh, nghiêng người ngồi gần Tạ Nguy Hàm, mở điện thoại.
Tạ Nguy Hàm hỏi cậu là hai đề nào trên wechat, cậu vội ra ngoài nên không thấy.
Nhìn sườn mặt của Tạ Nguy Hàm, chóp mũi Thẩm Lục Dương khẽ giật. Hình như cậu ngửi được mùi vang đỏ thoang thoảng, còn chưa kịp phân biệt kỹ càng thì mùi hương đó đã lặng lẽ khuếch tán trong không khí.
Cậu sờ mũi, cảm thấy hơi nóng.
Cử chỉ ngôn từ của Tạ Nguy Hàm không quá gần gũi, nhưng cũng có phần khác biệt không thể giải thích được với các đồng nghiệp khác. Sự kiểm soát này gãi đúng chỗ ngứa, không xa không gần làm cậu thấy rất thoải mái.
Thẩm Lục Dương không thể không thừa nhận, ở bên thầy Tạ thực sự rất dễ chịu.
[ Trai thẳng Dương Dương của tui ơi ~~~~~~~ ]
Tạ Nguy Hàm giải thích ngắn gọn ý tưởng giải quyết vấn đề cho Thẩm Lục Dương rồi bị lãnh đạo trường gọi đi. Anh đã cho cậu thêm một viên kẹo bạc hạ trước khi rời đi.
Thẩm Lục Dương ngậm kẹo, nghiên cứu đề cả tiết mới hiểu bài.
Cậu đang chuẩn bị ra sân thể dục đi bộ một vòng vì tiết sau không có lớp, hoạt động gân cốt thì Tông Úy Tình bỗng gọi cậu.
“Thầy Thẩm, tiết sau thầy có lớp không?”
“Không có.” Thẩm Lục Dương cầm túi đồ ăn vặt chia cho từng giáo viên, nghe vậy đưa cô một gói bánh sachima, cong mắt hỏi: “Cô Tông, có chuyện gì à?”
“Đúng là có.” Tông Úy Tình cười nói cảm ơn: “Tiết thứ hai vốn là tiết toán, nhưng thầy Tạ có lớp mở chưa về, tôi định bảo cậu đổi tiết thứ tư với thầy Tạ.”
“Được, không thành vấn đề.” Thẩm Lục Dương thoải mái đồng ý.
Cầm giấy bút lên, thầy Thẩm tự tin theo tiếng chuông bước vào lớp học.
Thấy cậu, trong lớp xôn xao bàn tán.
Rất rõ ràng, việc giáo viên toán yêu quý của họ biến thành một giáo viên lý khó ưa đã giáng một đòn mạnh vào họ.
Thẩm Lục Dương lại tỏ vẻ đồng tình, đợi họ một phút, đến khi tiếng nói gần như lặn hết mới nói: “Tiết này thầy Tạ có việc, đổi thành tiết vật lý.”
Nhìn biểu tình của đại diện môn toán, Thẩm Lục Dương không nín được nữa: “Đừng buồn vậy chứ, là đổi chứ không phải thay hẳn, tiết lý thứ tư các em không được gặp thầy nữa rồi.”
Chiêm Tĩnh Diệu là một trong hai học sinh nữ ngồi bàn đầu hôm qua, cười phá lên.
Thẩm Lục Dương giơ tay dừng lại, sợ cô bạn lại “hớ hớ hớ”: “Làm xong hết bài tập vật lý chưa?”
Bên dưới không ai lên tiếng.
Thẩm Lục Dương cũng không để tâm, làm một giáo viên không được hoan nghênh, cậu đã nắm được kỹ năng cần thiết —— tự quyết định.
“Đúng rồi.” Thẩm Lục Dương chợt nhớ ra: “Lớp mình vẫn chưa có đại diện môn lý nhỉ? Ai muốn làm thì có thể tìm riêng thầy, về cơ bản thì thầy đều ở văn phòng, ừm… Nếu quá ngại thì có thể thêm wechat của thầy.”
Cậu xoay người viết ID wechat của mình lên bảng, đồng thời gõ vào bảng: “Đây là ID wechat của thầy, cũng là số điện thoại của thầy, các em thích cái nào thì thêm cái đó.”
“Được rồi, bắt tay vào việc thôi.” Thẩm Lục Dương cầm danh sách lớp, bên trên có gạch dấu “/”, là những bạn hôm qua không làm bài tập.
“Đầu tiên, Bành Tuấn, đứng lên.”
Bành Tuấn ngẩng đầu nhìn cậu.
Thẩm Lục Dương đón nhận ánh mắt chan chứa tình cảm này, cũng ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Nghĩ một chút, cậu thấu hiểu gật đầu.
Sau đó.
Wink với cậu ta một cái.
Nở nụ cười vô cùng thân thiện.
Bành Tuấn: “…”
Cậu ta đập mạnh cái ghế như hôm qua, đứng dậy.
Thẩm Lục Dương không có yêu cầu gì với cách cậu ta đứng lên, tiếp tục điểm danh.
Sau một vòng, không có học sinh nào ở hàng trước, nhưng hàng sau vẫn kiên trì ôm trụ.
Trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán, những người hàng trước đưa mắt láo liên giữa Thẩm Lục Dương và nhóm cá biệt đằng sau, như đang mong chờ một trò hay mở màn.
Nhưng Thẩm Lục Dương chỉ đặt danh sách xuống, vẻ mặt ‘peace and love’ bảo: “Ngồi xuống đi, hôm nay không tăng lượng bài tập nữa, tăng các em cũng không làm. Giờ nghỉ trưa nay tôi sẽ gọi điện cho từng phụ huynh một để nói chuyện về tình hình học tập.”
“Được rồi, nhóm cá biệt với nhóm hoa hoa*, bắt đầu học nào.”
*Mình không hiểu ý ở đây lắm nên tạm giữ nguyên vậy nhen. Nguyên văn là “花花们”.
Giữa giờ học, Thẩm Lục Dương phát hiện một chuyện nhỏ —— chỉ cần cậu quay lên viết bảng, sau lưng sẽ có tiếng xì xào cười đùa.
Đoán hương âm thanh sau vài lần nghe, cũng không có gì bất ngờ, vẫn là nhóm cá biệt.
“Thầy cho các em năm phút để giải loại đề này, xem có thể làm được hay không, rồi đặt câu hỏi sau.”
Thẩm Lục Dương đặt phấn xuống, nhàn nhã bước xuống bục giảng, đi quan sát học sinh từ hàng đầu tiên, thỉnh thoảng cúi người chỉ dạy cho những học sinh đang đi vào ngõ cụt.
Đi đến hàng áp chót, cậu đột nhiên đặt khuỷu tay lên vai Bành Tuấn, ôn hòa bảo: “Bạn này, vì sao em không làm.”
Bành Tuấn rụt vai xuống, nhưng khuỷu tay chết tiệt của Thẩm Lục Dương chống rất vững vàng. Cậu ta quay mặt đi, bực mình bảo: “Không biết làm!”
Thẩm Lục Dương nhướng mày, cầm bút của cậu ta: “Khéo quá, thầy biết, để thầy dạy cho em.”
Bành Tuấn: “…”
Thẩm Lục Dương ôm bả vai cậu bạn, rất thân thiết mà mược một tờ giấy của Lê Thân Vũ ở phía sau, từng câu từng chữ giảng tri thức từ thủa Bàn Cổ khai thiên lập địa.
Bành Tuấn éo* muốn nghe chút nào, nhưng khuôn mặt tươi cười của Thẩm Lục Dương như có sức chèn ép khiến cậu bạn không thể nói từ “cút ngay” được. Bàn tay trên vai cậu ta như nặng ngàn cân, yết hầu lên xuống, mắt buộc phải nhìn vào tờ giấy.
*Tác giả chửi ở đó chứ không phải mình bịa nhen.
Cảm thấy vô cùng khó chịu vì sự hèn nhát đột ngột của mình nên bất kể Thẩm Lục Dương có hỏi gì thì Bành Tuấn luôn nói “Không biết”.
Cậu ta muốn khiến họ Thẩm sốt ruột phắn khỏi đây.
Nhưng cậu ta đã đánh giá thấp tình yêu của thầy Thẩm rồi, từ kiến thức khí nhất của câu hỏi này, hỏi hàng chục câu đến tận lúc thầy hỏi “Đây là ký hiệu dương, đây là ký hiệu cực dương, đây là ký hiệu cực âm, em biết không?”
Bành Tuấn rốt cuộc không nhịn được nữa, cáu kỉnh ngắt lời thầy: “Biết!”
“Được.” Thẩm Lục Dương vô cùng vui mừng vỗ vai cậu bạn: “Trẻ nhỏ dễ dạy, trưa nay em đến văn phòng thầy ăn cơm, thầy giảng lại cho em.”
Bành Tuấn: “Không ——”
“Mọi người đã làm xong chưa?” Tốc độ di chuyển của Thẩm Lục Dương gần đây đã nhanh hơn, sải bước dài về bục giảng: “Chiêm Tĩnh Diệu, em trả lời đi.”
Chiêm Tĩnh Diệu đứng lên, trả lời chắc chắn: “C, B, A.”
Bành Tuấn đầy tức giận và hoang mang, quay đầu nhìn Lê Thân Vũ nhưng đối phương lắc đầu với cậu ta, ý bảo hãy kiên nhẫn làm cậu ta tức nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng, cậu ta chộp lấy áo khoác đồng phục ném lên bàn, vừa định nằm sấp xuống ——
“Bành Tuấn, em nghĩ bạn chọn đúng hay sai?”
…
Đệt mợ!
Hết chương 8