“……”
Màn hình sáng lên, Lục Nghi thoáng ngẩn người vì khung hình tràn ngập sắc trắng lạnh.
Lâm Tấn Thận vừa mới từ phòng tắm bước ra, trên người vẫn còn vương hơi nước, chưa kịp lau khô. Nhìn thấy cuộc gọi video từ cô, anh lập tức bắt máy.
Chứ không phải bận thay đồ, mà là căn bản anh chưa mặc gì cả.
Lục Nghi khẽ chớp mắt, hỏi: “Có phải em nên cho anh chút thời gian không? Để em gọi lại sau?”
“Không cần.”
Vừa nói, Lâm Tấn Thận đã tiện tay kéo một chiếc áo thun, thoải mái từ trên tròng xuống.
Điện thoại đặt trên bàn, camera từ dưới hắt lên, quay lại toàn bộ quá trình anh mặc áo. Khoảnh khắc ngắn ngủi đó, từng động tác của anh đều lọt vào tầm mắt cô.
Có những người, mặc hay không mặc đồ cũng đều gây rung động như nhau.
Mặc xong áo, Lâm Tấn Thận mới cầm điện thoại lên, khuôn mặt anh lại xuất hiện trên màn hình. Ngũ quan sắc nét dưới ống kính càng thêm rõ ràng, tràn đầy sức hút mạnh mẽ.
Lục Nghi cố ổn định nhịp thở, chuyển chủ đề: “Hôm nay anh có dắt Puff đi dạo không?”
“Có,” Lâm Tấn Thận gật đầu, đáp: “Hôm nay nó ‘đánh’ một chú chó Golden Retriever và một chú Beagle.”
Một lần nữa, “ông bố già” lại phải xin lỗi khắp nơi.
Lục Nghi bật cười: “Nghe như một trận chiến căng thẳng vậy.”
“Có khi nào phải đưa nó đi học võ không nhỉ?”
Lâm Tấn Thận đáp nghiêm túc: “Mèo có học được không? Để anh bảo Giang Tuân tìm thử.”
“Đương nhiên là không rồi.” Lục Nghi cười càng sâu hơn. Sao anh có thể không nhận ra cô chỉ đang trêu chọc thôi chứ?
Lúc này, cô đã tháo kẹp càng cua, mái tóc mềm mại xõa ngang vai, gương mặt tươi cười khiến đôi mắt cong lên, tràn ngập vẻ rạng rỡ. Khi Lâm Tấn Thận hỏi cô bao giờ về, cô nghĩ một chút rồi đáp: “Có lẽ là một tuần nữa.”
Lâm Tấn Thận nhíu mày, giọng điệu có chút không vui: “Một tuần sao?” Nghe qua như vô tận vậy.
Lục Nghi gật đầu, giải thích rằng tình hình ở đây khá phức tạp. Nhà máy được xây từ lâu nên nhân sự lộn xộn, cô cần thêm thời gian để giải quyết mọi việc rồi báo cáo lại cho bố mình.
Những chuyện công việc này chẳng có gì thú vị để kể.
Lâm Tấn Thận đổi chủ đề, hỏi: “Ông bà ngoại em dạo này khỏe không?”
“Rất khỏe, sáng nay họ còn đòi đưa em đi tập thái cực quyền nữa đấy.” Lục Nghi cười nói, “Ông bà cũng nhắc đến anh.”
Ông bà ngoại cô rất quý Lâm Tấn Thận. Từ sau đám cưới, họ luôn khen anh là người chu đáo, lễ phép và có năng lực. Thậm chí còn hỏi anh có bận không, nếu rảnh thì đến Thượng Hải chơi.
Nghĩ đến công việc bận rộn của anh, cô cũng không nói thêm.
Ánh mắt Lâm Tấn Thận dừng lại trên màn hình, nhìn Lục Nghi đang mặc chiếc váy ngủ hai dây màu tím nhạt bằng lụa, viền hoa tinh tế. Chất vải mềm mại ôm lấy làn da trắng ngần của cô, tạo nên một sức hút khó cưỡng.
Nhìn thấy nhưng không thể chạm vào.
Lâm Tấn Thận bất giác nhớ đến cảm giác khi cô nằm trong vòng tay mình. Ý nghĩ đó khiến lòng anh có chút bồn chồn khó chịu.
Anh khẽ khàng nói, giọng hơi trầm: “Mặc ít như vậy, buổi tối không lạnh sao?”
Lục Nghi cúi đầu nhìn mình, chợt nhớ lại hồi mới sống chung, anh cũng từng nhắc cô mặc thêm áo khoác. Lần này, qua màn hình, cô bỗng nảy ra ý muốn trêu anh một chút.
“Không lạnh đâu,” Lục Nghi đáp, ánh mắt long lanh đầy vẻ tinh nghịch, “Thậm chí còn hơi nóng, em còn muốn cởi ra nữa cơ.”
“……”
Câu này Lục Nghi nói ra hoàn toàn không mang ý nghĩa gì khác ngoài bề mặt câu chữ.
Nói xong, cả hai người đều đồng loạt sững lại, giống như trước đó còn đang trò chuyện bình thường, đột nhiên lại đạp mạnh chân ga, khiến tốc độ tăng vọt.
Lâm Tấn Thận hơi nhíu mày, hỏi: “Em nhất định phải trêu anh ngay lúc này à?”
Cái này cũng tính là trêu sao?
Lục Nghi cầm điện thoại, giọng nhẹ nhàng: “Nói thật thì ngủ một mình cũng khá tốt. Không cần chia đôi chiếc giường, em có thể nằm dang tay dang chân thoải mái.”
Lâm Tấn Thận nhàn nhạt đáp: “Lúc ngủ chung, em cũng đâu có thu mình lại.”
Lục Nghi hiểu ngay ý anh đang nói về tư thế ngủ của mình. Cô cũng từng có lúc dậy sớm hơn anh, phát hiện mình như một con lười nằm bò trên người anh.
Cô bật cười: “Vậy chắc anh thấy em phiền lắm nhỉ.”
“Ừ.”
Giọng Lâm Tấn Thận trầm xuống: “Anh đang mong em đến làm phiền anh đây.”
Tim cô như hẫng một nhịp. Sau khi tắt video, câu nói đó vẫn còn văng vẳng trong đầu cô.
Được rồi.
Hình như cô cũng có chút nhớ anh?
Ban ngày, sau khi hoàn thành công việc, Cam Lệ trở về khách sạn, còn Lục Nghi về nhà ngoại để ăn cơm tối.
Vừa bước vào cửa, cúi đầu thay giày, cô chưa kịp nhìn thấy ai đã gọi to: “Ông bà ơi, con về rồi.”
Bà ngoại cười đáp lại từ phòng khách: “Nhất Bảo, con xem ai đến này?”
“Con cũng không báo trước, nhà cửa chẳng chuẩn bị được gì cả.”
Lục Nghi ngẩng đầu, nhìn về phía phòng khách. Trên ghế sofa đơn, Lâm Tấn Thận đang ngồi đó, áo vest treo trên giá, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trông anh như đang trò chuyện vui vẻ với ông bà ngoại.
Cô sững người.
Lâm Tấn Thận không hề nói với cô rằng anh sẽ đến. Đây là tình huống gì vậy?
Lâm Tấn Thận vẫn bình tĩnh như không, quay đầu nhìn cô và chào: “Tan làm rồi à?”
Lục Nghi đổi xong giày, đi về phía anh. Trong đầu cô lướt qua vô số lý do khiến anh có mặt ở đây, chẳng hạn như công tác hay có việc cần gặp khách hàng.
Nghĩ vậy, cô vuốt phẳng váy rồi ngồi xuống tay vịn của sofa bên cạnh anh, cầm lấy ly trà và hỏi: “Anh đi công tác ngang qua đây sao?”
“Không tiện đường.”
Lâm Tấn Thận nhìn cô, đôi mắt sáng rõ, nhàn nhạt nói: “Vì nhớ em.”
“Anh nghĩ qua đây một chuyến thì tốt hơn.”
“…”
Vì nhớ em.
Nhớ em.
Hả?
Lục Nghi còn đang cầm ly trà chưa kịp uống, nghe xong câu này liền sặc một ngụm, ho dữ dội, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
Cô nhìn anh, biểu cảm của anh bình tĩnh đến mức kỳ lạ, giống như câu vừa rồi chỉ đơn giản là “Trà này ngon thật” hay “Hôm nay trời đẹp.”
Anh có biết mình vừa nói gì không? Trước mặt ông bà ngoại mà nói ra câu đó, mặt anh không hề có chút e dè nào.
Quan trọng hơn cả là… câu nói này hoàn toàn không giống với con người của anh chút nào.
Lục Nghi cảm giác mặt mình như đang bốc cháy. Lẽ ra người cần xấu hổ phải là anh mới đúng. Cô ấp úng, hạ giọng nói: “Anh… sao không biết ngại gì hết vậy?”
Lâm Tấn Thận bình tĩnh rút hai tờ khăn giấy đưa cho cô, đáp: “Không sao. Ông bà ngoại không phải người ngoài.”
“…”
Ông bà ngoại ngồi bên quan sát “đôi trẻ” trò chuyện, trên mặt không giấu được nụ cười hạnh phúc.
Bà ngoại cười nói: “Đúng thế. Ông bà đều từng trải rồi. Hai đứa trẻ như tụi con, một ngày không gặp như cách ba thuở, có thể hiểu được mà.”