Sau Khi Kết Hôn, Động Lòng Người

Chương 130

Lục Nghi rõ ràng không thể dày mặt như Lâm Tấn Thận.

Trước mặt ông bà ngoại, cô thật sự không biết giấu mặt đi đâu. Cô vừa lau miệng bằng khăn giấy, vừa nhíu mày lườm anh, ánh mắt như muốn nói: “Anh làm sao thế hả?”

Lâm Tấn Thận vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tiếp nhận ánh mắt chất vấn của cô mà không hề dao động: “Có gì không ổn sao?”

Như một cú đấm đánh vào đống bông mềm mại, không hề có chút tác dụng nào.

Lúc này, chị Phương từ nhà bếp bước ra, nói cơm đã chuẩn bị xong. Ông bà ngoại đứng dậy bảo hai người đi rửa tay rồi ăn cơm.

Bà ngoại là một bà lão tao nhã, ăn tối không bao giờ ăn nhiều, nhưng lại rất chăm chỉ gắp thức ăn cho họ, đặc biệt là cho Lâm Tấn Thận.

Đầu bếp trong nhà nấu các món bản địa kiểu Thượng Hải rất ngon. Bà ngoại còn hào hứng giới thiệu:

“Món lươn xào dầu này là món sở trường của đầu bếp. Lươn được lóc xương cắt sợi, phi gừng tỏi cho thơm rồi xào nhanh tay. Đến lúc xào thì tưới một vòng rượu nấu ăn vào mép chảo, thêm nước sốt và xào đến khi cạn nước. Cháu nếm thử đi.”

Lâm Tấn Thận ăn một miếng rồi hỏi: “Bà ngoại cũng biết nấu ăn ạ?”

Ông ngoại cười lớn, nói: “Bà cháu chưa từng vào bếp bao giờ, nhưng bà thích xem người ta nấu, miệng nói thì trơn tru lắm.”

Bà ngoại cũng không phản đối, cười bảo: “Ông ngoại cháu nấu ăn cũng được đấy. Ngày mai để ông ngoại nấu cho các cháu một bữa.”

Lục Nghi bật cười: “Ngoại ơi, tha cho ông ngoại đi mà.”

Ông ngoại lập tức ưỡn ngực tỏ vẻ tự tin, nói rằng ông không hề lo lắng. Chỉ cần bà ngoại đứng bên cạnh chỉ dẫn, ông có thể làm theo đúng từng bước, chắc chắn không sai được.

Bà ngoại bật cười, tiếp tục gắp thức ăn cho Lâm Tấn Thận: “Nếm thử món thịt kho bào ngư này xem, có hợp khẩu vị không?”

“Cảm ơn bà ngoại ạ.”

Lục Nghi biết Lâm Tấn Thận rất ít khi ăn đồ dầu mỡ vào buổi tối, nhưng anh chẳng nói gì, bà ngoại gắp gì thì anh ăn nấy. Có một loại “đói” là bà ngoại cho rằng bạn chưa ăn đủ no, nên bà sẽ không ngừng gắp thêm thức ăn.

Bà còn căn dặn: “Thịt kho ăn với cơm mới ngon, cháu phải ăn nhiều vào nhé. Cao lớn thế này chắc chắn phải ăn nhiều lắm mới đủ.”

“Cháu vẫn hơi gầy đấy, có phải bận công việc quá không? Phải bồi bổ nhiều hơn một chút, mấy đứa trẻ các cháu vất vả quá.”

Bà lại quay sang Lục Nghi: “Nghi Bảo, con cũng đừng có ngồi không như vậy. Ăn thêm đi, gầy thêm nữa thì khô quắt mất.”

“…”

Lục Nghi còn lo thân mình không xong, thỉnh thoảng liếc qua Lâm Tấn Thận, thấy anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường. Bắt gặp ánh mắt cô nhìn mình, anh nhàn nhạt đáp lại, cô không nhịn được cười, tỏ vẻ “đồng bệnh tương liên.”

Lâm Tấn Thận đến bất ngờ, hành lý chỉ mang theo quần áo để thay, nhưng lại quên mất mang đồ ngủ.

Bà ngoại bảo không sao, tìm ra một bộ đồ ngủ mới của ông ngoại rồi nói: “Bộ này hơi cũ và trông hơi già dặn một chút, không biết cháu có ngại không? Ông ngoại cháu chưa mặc lần nào đâu.”

“Cháu không ngại ạ.” Lâm Tấn Thận trả lời thản nhiên.

Lục Nghi khẽ mím môi, cố nhịn cười. Đúng là không ngại thật, vì nhìn bộ đồ đó, cô thấy chẳng khác gì mấy bộ đồ ngủ của anh cả.

“Đi đi nào, Nghi Bảo dẫn Tấn Thận đi rửa mặt nghỉ ngơi đi.”

“Dạ vâng ạ.”

Bởi vì đây là một ngôi nhà cổ, ông bà ngoại không muốn thay đổi gì nên tiện nghi không được hiện đại như bây giờ. Lục Nghi dẫn Lâm Tấn Thận vào phòng tắm, bật đèn, mở nước nóng và chuẩn bị sẵn khăn sạch cho anh.

Một lúc sau, anh bước ra khỏi phòng tắm với bộ đồ ngủ. Ngoại trừ phần tay áo và ống quần hơi ngắn, thì nhìn tổng thể cũng không có gì không phù hợp.

Lâm Tấn Thận vừa lau tóc vừa hỏi: “Cười gì thế?”

Lục Nghi buột miệng nói trái lòng: “Tại vì… trông cũng đẹp trai đấy.”

“…”

Lâm Tấn Thận lau khô tóc rồi ném khăn sang một bên, mái tóc còn hơi ẩm khiến sắc đen càng thêm bóng mượt. Anh tiến về phía cô, mùi hương thanh mát sau khi tắm hòa lẫn hơi nước, khoảng cách giữa hai người gần đến mức gần như chạm mũi chân nhau.

“Em vừa cười anh quê mùa, bảo đồ ngủ này giống của ông ngoại.”

Lục Nghi phản bác: “Thế tức là anh đang nói ông ngoại quê mùa đấy à?”

Lâm Tấn Thận nhếch môi, bình tĩnh đáp: “Nhưng em cũng đâu có phủ nhận nửa câu sau.”

“…”

Cô còn chưa kịp nói gì, chiếc khăn lau tóc bất ngờ trùm lên đầu cô. Trước mắt bỗng tối sầm lại, hương thơm thanh mát lại càng thêm rõ rệt. Lục Nghi kéo khăn xuống, còn anh thì đã lấy lại vẻ mặt bình thản như mọi khi, nhẹ giọng nói: “Anh  xuống lầu chờ em.”

“… Được rồi.”

Cô cầm lấy chiếc khăn còn hơi ẩm, cảm giác lành lạnh nơi lòng bàn tay.

Lâm Tấn Thận xuống lầu, vừa thấy anh trong bộ đồ ngủ của mình, ông ngoại đã cười lớn: “Rất vừa vặn đấy chứ. Tấn Thận chắc cao ngang ông lúc trẻ rồi.”

Bà ngoại không chút nể mặt, lập tức “vạch trần” ông: “Lúc đó ông cao được 1m9 sao?”

“Cũng gần gần thôi mà.” Ông ngoại cười xòa rồi lảng sang chuyện khác, hỏi: “Dạo này công việc của cháu có bận không? Vất vả cho cháu rồi, còn đặc biệt ghé qua thăm Nghi Bảo nữa.”

Lâm Tấn Thận trả lời: “Cũng không quá bận ạ. Vừa hay có thời gian nên cháu đến đây.”

Nói thì nói vậy, nhưng có tâm hay không thì ông bà ngoại nhìn một cái là biết ngay.

Khi nghe tin Lục Nghi phải kết hôn theo sắp đặt, ông bà ngoại đã phản đối rất gay gắt. Trong mắt họ, Nghi Bảo phải gả cho một người yêu thương cô thật lòng. Vì chuyện này mà ông ngoại còn nổi giận với ba mẹ Lục Nghi.

Lần đó, ông ngoại chất vấn bà Từ: “Chúng tôi có ép cô phải kết hôn sắp đặt không? Hồi xưa chẳng phải cô yêu đương tự do rồi nhất quyết lấy cậu họ Lục sao? Nhà chúng tôi dù có lo lắng cách mấy cũng phải đồng ý.”

Bà Từ đáp: “Tình huống khác nhau mà ba. Chính Nghi Bảo tự nguyện, nó chủ động đề xuất chuyện này.”

Ông ngoại hừ một tiếng: “Đó là vì con bé biết nghĩ cho người khác, không hề nghĩ đến bản thân mình! Thôi, tôi không nói chuyện với cô nữa, gọi chồng cô nghe điện thoại đi!”

Với bố của Lục Nghi – ông Lục Khang Thành, ông ngoại chẳng nể nang gì mà mắng một trận. Ông còn nói đã hối hận khi đồng ý gả con gái cho nhà họ Lục, bây giờ lại đến lượt cháu gái phải chịu đựng cuộc hôn nhân sắp đặt.

Sau này gặp Lâm Tấn Thận, ông bà mới dần dần thay đổi cách nhìn.

Giờ đây, thấy anh không chỉ đến thăm Lục Nghi mà còn rất chu đáo với cả ông bà, trong lòng hai người đã yên tâm hơn. Hơn nữa, tình cảm của hai vợ chồng họ còn rất tốt, vậy thì ông bà chẳng còn gì phải lo lắng nữa.

Ông ngoại nhìn Lâm Tấn Thận ngày càng thuận mắt, chủ động hỏi: “Cháu có muốn xem ảnh hồi bé của Nghi Bảo không?”

Ông bí mật đi vào phòng sách, lấy ra một chiếc hộp giấy, thần thần bí bí đặt vào tay anh. Lâm Tấn Thận đón lấy, cảm thấy khá nặng, mở ra xem thì thấy bên trong có rất nhiều album ảnh và đồ lưu niệm nhỏ.

Ảnh hồi nhỏ của Lục Nghi thì anh đã thấy vài tấm trong phòng cô, nhưng rõ ràng ông ngoại còn giữ nhiều hơn. Từ bé đến lớn, cô như một công chúa nhỏ lớn lên trong tình yêu thương bao bọc.

Ông ngoại chỉ vào từng bức ảnh, còn nhớ rõ cả tuổi của cô trong từng tấm hình:

“Cháu xem, Nghi Bảo nhà ông từ bé đã rất xinh xắn đúng không? Hồi đó có không ít cậu bé thích con bé đâu.” Ông ngoại nói với giọng đầy tự hào, “Sáng nào ông cũng phải đi mở hòm thư, bên trong lúc nào cũng nhét đầy thư tình và hoa quà của mấy cậu nhóc đấy.”
Bình Luận (0)
Comment