Sau Khi Kết Hôn, Động Lòng Người

Chương 131

Mấy bức thư tình ngày xưa được ông ngoại giữ lại đến tận bây giờ.

Ông mở một lá thư rồi đưa cho Lâm Tấn Thận. Tờ giấy viết thư vô cùng sơ sài, chỉ là một trang giấy được xé ra từ tập vở học sinh. Nhìn vào nét chữ xiêu vẹo, có thể đoán được người viết chắc chỉ mới học tiểu học.

Lời mở đầu rất nghiêm túc: “Chào bạn Lục Nghi.”

“Có thể bạn chưa bao giờ để ý đến mình, nhưng mỗi lần bạn đi học bơi, mình đều có mặt. Khi mình không dám xuống nước, chính nụ cười của bạn đã cho mình can đảm nhảy xuống hồ (dù sau đó mình bị sặc nước). Mình luôn biết ơn bạn. Có cơ hội chúng ta cùng chơi nhé? Mình thích bạn…”

Ông ngoại nheo mắt, như nhớ lại chuyện xưa: “Sau kỳ nghỉ hè, Nghi Bảo đi học lại rồi, thằng nhóc này vẫn ngày ngày đến tìm. Có một hôm còn dũng cảm đến hỏi ông sao không thấy Nghi Bảo đâu.”

Ông lại lôi một bức khác ra: “Còn lá này nữa, chữ còn viết không hết, phải dùng cả phiên âm. Đây là cậu bạn học vẽ chung với Nghi Bảo.”

Sau khi Lục Nghi vào cấp ba, số thư tình ít dần, nhưng lại có không ít nam sinh thường xuyên đứng trước cửa nhà, hỏi thăm tin tức về cô, thậm chí còn muốn xin cách liên lạc của cô.

“Đều chỉ là mấy cậu nhóc con nít thôi.”

“…”

Lục Nghi bước xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy ông ngoại đang trò chuyện với Lâm Tấn Thận. Cô còn tưởng họ đang thảo luận về thời sự. Ông ngoại vốn rất đúng giờ khi xem tin tức thời sự, thỉnh thoảng còn thích nói chuyện chính sự với mấy cậu trai trẻ.

Bà ngoại vừa bảo chị Phương chuẩn bị tổ yến cho Lục Nghi, vừa “tố cáo” với cô: “Nghi Bảo à, ông ngoại con đúng là kẻ phản bội. Vừa thấy Tấn Thận thuận mắt, ông ấy đã lôi ảnh cũ của con với mấy bức thư tình ngày xưa ra cho cậu ấy xem rồi.”

“Còn bà thì không như thế. Phụ nữ chúng ta phải giữ một chút bí mật chứ!”

Lục Nghi khẽ ừ một tiếng, sau đó nhìn thấy hai người đàn ông đang ngồi trò chuyện, chăm chú đến mức không để ý đến cô. Chủ đề của họ hóa ra lại chính là cô.

Cô ôm bà ngoại rồi bước đến, gọi một tiếng: “Ông ngoại.”

Ông ngoại bị bắt tại trận, cười khà khà để xoa dịu bầu không khí: “Nghi Bảo nhà chúng ta từ nhỏ đến lớn đều xinh đẹp cả. Tấn Thận, cháu thấy có đúng không?”

Lâm Tấn Thận tựa người vào tay vịn sofa, nghiêm túc gật đầu: “Dạ, đúng vậy thưa ông.”

Lục Nghi: “…”

Cô nhắc nhở: “Lần này thôi đấy nhé ông ngoại.”

Ông ngoại lập tức nói: “Được rồi, được rồi. Ông cất đi ngay bây giờ.” Nói rồi, ông vội vàng đậy nắp hộp lại. Thấy Lâm Tấn Thận muốn giúp mình xách hộp, ông vội xua tay: “Không cần đâu, chừng này trọng lượng, ông còn xách được.”

Ông ngoại ôm hộp giấy “chuồn” đi mất, để lại Lục Nghi và Lâm Tấn Thận đối diện nhau.

Cô nói: “Nếu anh không muốn xem, có thể nói với ông ngoại. Ông sẽ không giận đâu.”

“Không phải không muốn xem.” Lâm Tấn Thận bước đến gần cô, bóng dáng cao lớn của anh dễ dàng phủ lấy cô: “Tiện thể học hỏi kinh nghiệm từ các ‘tiền bối’ đi trước.”

Lục Nghi nhướn mày, nghi hoặc hỏi: “Anh học được gì rồi?”

Lâm Tấn Thận bình thản đáp: “Tạm thời chưa học được gì, nhưng số lượng ‘tiền bối’ cũng không ít đâu.”

Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận rõ ràng độ nổi tiếng của vợ mình ngày trước.

Lục Nghi mỉm cười, môi hơi cong lên: “Đều là chuyện hồi nhỏ thôi. Ông ngoại thích giữ lại những thứ này mà. Nhưng… quả thực cũng không ít người thích em nhỉ?”

Giọng điệu của cô có chút tự hào, không hề khiêm tốn.

Buổi tối, bà ngoại đề nghị chơi mạt chược, vừa hay bốn người có thể lập thành một bàn. Lâm Tấn Thận vốn có thể nhớ bài rất tốt nhưng suốt quá trình lại cố ý “đẩy bài” cho ông bà ngoại thắng, khiến hai người vui cười không ngớt.

Bà ngoại cười híp mắt hỏi: “Hôm nay cháu có vẻ xui đấy nhỉ, cứ mãi để bà ăn bài thôi.”

Lục Nghi cũng chẳng khá hơn, không may mắn, cũng chẳng có kỹ thuật gì, bám theo Lâm Tấn Thận mà thua suốt.

Lâm Tấn Thận nói: “Cháu cũng không chơi giỏi lắm ạ.”

Ông ngoại cười lớn: “Không sao, những thứ này cứ học hỏi dần dần, trả ‘học phí’ vài lần là sẽ biết thôi.”

Lâm Tấn Thận gật đầu, nhẹ nhàng đánh một quân “Thất Vạn”. Ông ngoại vui vẻ đặt bài xuống, cười vang: “Đấy, lại ăn rồi này!”

Hai tiếng sau, mọi người vừa chơi vừa trò chuyện, ăn một chén tổ yến ấm nóng xong thì cũng đến lúc nghỉ ngơi.

Lục Nghi tuy chơi không giỏi, nhưng quan sát kỹ vẫn nhận ra Lâm Tấn Thận đang “giả ngốc”. Anh không phải không biết chơi mà cố tình nhường bài cho ông bà ngoại, khiến họ vui vẻ hơn.

“Cảm ơn anh nhé.”

Lâm Tấn Thận nhìn cô một cái, nhẹ nhàng hỏi: “Cảm ơn cái gì?”

Cô nhướng mày, nửa đùa nửa thật: “Cảm ơn đại khái vậy thôi, không cần rõ lý do đâu.”

Lên phòng, cửa sổ vẫn còn mở, gió đêm mang theo mùi hương cây cỏ thổi vào, khiến rèm cửa khẽ tung bay. Hương lá cây bên ngoài thoang thoảng xâm nhập vào không khí trong phòng.

Một cây hải đường Tây Phủ cao đến tầng hai, cành lá vươn ra gần cửa sổ. Khi Lục Nghi đóng cửa, cô thoáng dừng lại, ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Lâm Tấn Thận bước đến bên cô, cùng cô nhìn ra ngoài.

Dưới ánh trăng, bóng cây hải đường dường như hòa quyện với vầng trăng treo lơ lửng.

Lục Nghi chậm rãi nói: “Cây này được ông ngoại trồng vào năm em ra đời. Giờ nó đã cao đến thế này rồi. Bây giờ không phải mùa hoa, nhưng đến tháng Tư hay tháng Năm, hoa nở sẽ đẹp lắm, trắng trắng hồng hồng nhìn rất dịu dàng.”

Hoa hải đường tượng trưng cho sự thanh cao, kiên cường và xinh đẹp.

Lâm Tấn Thận nhẹ giọng: “Ông bà ngoại rất thương em.”

Anh ở cùng ông bà không lâu nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã cảm nhận được tình yêu thương mà họ dành cho cô.

Lục Nghi khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy. Lúc nhỏ mỗi khi cãi nhau với anh chị em họ, ông bà đều không cần nghe cũng đứng về phía em, bảo rằng chắc chắn lỗi không phải do em.”

Cô bật cười khi nhớ lại: “Đến bây giờ, các anh chị vẫn hay nói ông bà ngoại thiên vị em nhất.”

Lâm Tấn Thận cong môi cười nhẹ, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau: “Bởi vì em không thể có lỗi được.”

Lục Nghi ngạc nhiên, xoay người lại, nắm lấy cánh tay anh: “Anh nói chuyện chẳng khác gì ông bà ngoại em cả.”

“Còn một điều nữa giống.”

“Điều gì?” Cô tò mò hỏi.

Lâm Tấn Thận không trả lời, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô. Không cần nói thêm lời nào, tình cảm ấy được giấu trong nụ hôn sâu lắng.

Dưới ánh trăng dịu dàng và yên tĩnh, đây là khoảnh khắc thích hợp nhất để yên lặng hôn nhau.

Anh chưa từng yêu đương, xung quanh anh cũng chẳng có mô hình tình yêu lành mạnh nào để noi theo. Anh chỉ có thể dựa vào bản năng để đối xử tốt với cô, dành cho cô sự thiên vị duy nhất của anh.

Lâm Tấn Thận ở Thượng Hải thêm hai ngày. Dù anh vẫn phải xử lý một số công việc, nhưng khối lượng không nhiều, đủ để anh tan làm đúng giờ, về nhà ăn cơm cùng ông bà và Lục Nghi, cùng nhau đi dạo, cùng nhau chơi bài.

Ngày thứ ba, Lâm Tấn Thận quay lại Bắc Kinh.

Lục Nghi cũng hoàn thành công việc ở Thượng Hải, trước khi rời đi, cô chào tạm biệt ông bà ngoại và gửi thông tin chuyến bay cho anh.

Chưa đầy vài phút sau, tin nhắn anh trả lời gần như không chút chần chừ: “Anh sẽ đến đón em.”
Bình Luận (0)
Comment