Sau Khi Kết Hôn, Động Lòng Người

Chương 137

Lâm Tấn Thận theo phản xạ liếc nhìn, màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị thông báo tin nhắn. Anh định mang ra đưa cho Lục Nghi nhưng ánh mắt lại dừng lại một chút khi thấy nội dung hiện lên một phần. Đó là tin nhắn từ một số lạ, không có tên.

Nội dung tin nhắn: [Nghi, chúc mừng năm mới!]

Trực giác của đàn ông nói với anh rằng, người gửi tin nhắn này rất có thể chính là bạn trai cũ của cô.

“Điện thoại của em có ở trong đó không?”

Lục Nghi tìm quanh một vòng mà không thấy, nên gõ cửa phòng tắm.

Lâm Tấn Thận mở cửa, đưa cho cô chiếc điện thoại nhỏ nhắn: “Đây.”

Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn cô, chậm rãi bổ sung: “Vừa nãy có tin nhắn gửi đến. Lúc anh định mang ra thì vô tình nhìn thấy nội dung. Xin lỗi.”

“Tin nhắn?”

Thời nay chẳng còn mấy ai dùng tin nhắn để liên lạc, nên Lục Nghi mặc định đó là tin rác, cô đáp: “Không sao đâu.”

Chỉ cần không xấu hổ như lần trước là được. Điện thoại của cô không có gì bí mật.

Lâm Tấn Thận thu lại ánh mắt, quay vào phòng tắm và khép cửa lại.

Lục Nghi mở điện thoại, nhìn thấy nội dung tin nhắn: [Nghi, chúc mừng năm mới!]

Cô không có phản ứng gì đặc biệt. Từ nhỏ đến lớn, cô đã nhận không biết bao nhiêu tin nhắn tương tự như thế này. Hồi còn đi học, số điện thoại của cô từng bị lộ ra ngoài, ngày nào cũng nhận được hàng chục tin nhắn không rõ danh tính.

Đủ mọi cách xưng hô: Nghi Nghi, Tiểu Nghi, Nghi Bảo, Bảo Bối…

Cô quen tay đưa số điện thoại đó vào danh sách đen, xử lý xong tin nhắn rồi tiếp tục đi cưng nựng Puff. Puff vẫn chưa quen với ngôi nhà mới, lại đông người nên mấy ngày nay chỉ quanh quẩn trong phòng ngủ.

“Đáng thương quá đi.”

Lục Nghi vuốt nhẹ đầu nó, lấy thêm một thanh pate mèo cho nó ăn.

Con Capybara lớn cô đổi được từ đống thú gắp cũng rất được Puff yêu thích. Khi không nằm trong ổ mèo, Puff lại nhảy lên nằm trên lưng Capybara, trông như đang chơi trò xếp chồng vậy.

Trong lúc Puff còn đang ăn ngon lành, Lâm Tấn Thận tắm xong bước ra ngoài. Anh vuốt lại mái tóc mềm vừa được sấy khô, đôi lông mi dài đổ bóng trên mí mắt, tạo nên một tầng mờ ảo.

Lúc tắm, trong đầu anh lại hiện lên những suy nghĩ không nên có.

Anh muốn biết ý đồ của tin nhắn kia.

Muốn biết người gửi là ai.

Muốn biết người mà Lục Nghi từng thích trông như thế nào, ưu tú đến đâu.

Anh thậm chí còn tưởng tượng đến những lúc họ hẹn hò, nắm tay nhau, ôm nhau, và cả… hôn nhau.



Ý nghĩ cảm tính đến mức vô lý này khiến anh tự cười nhạt chính mình. Anh đang làm gì vậy? Một tin nhắn chưa đầy năm chữ, có gì đáng để anh để tâm?

Quan trọng là Lục Nghi đang ở đây, một sự thật không thể thay đổi.

Người chỉ dám lén lút nhắn tin sau màn hình, không dám đối diện, thực ra quá yếu đuối.

Lâm Tấn Thận thu lại tâm tư, khẽ nói: “Em cho nó ăn thêm mấy hôm nay, nhìn nó lại mập ra rồi đấy.”

“Thật sao?” Lục Nghi dừng tay, nhìn Puff đang liếm môi, đột nhiên thấy nó như “phồng” to ra thêm một vòng. Nghĩ lại thì Tết này cô cũng tăng cân, mèo béo lên một chút cũng là điều bình thường thôi.

Bà Tần chăm sóc cô chu đáo đến mức không ai có thể phàn nàn được.

Với khẩu vị của Lục Nghi, nhà bếp đã thay phiên chuẩn bị đủ món từ các nền ẩm thực khác nhau. Cô thường xuyên ăn đến mức no căng bụng.

“Em cũng béo lên rồi.” Lục Nghi đứng dậy, cúi đầu ngắm cánh tay mình. Mấy ngày nay ít vận động, đường nét cơ bắp bắt đầu trở nên mờ nhạt.

Lâm Tấn Thận đưa mắt nhìn cô: “Không có béo.”

Đối diện với ánh mắt dò xét của cô, anh sửa lại lời: “Chỉ hơi lỏng lẻo một chút thôi.”

“……”

Lục Nghi bất mãn: “Cảm ơn nhé, thà em béo còn hơn.”

Lỏng lẻo là cái khái niệm gì vậy chứ?

Lâm Tấn Thận nắm lấy tay cô, thiếu thành ý nói lời xin lỗi. Đầu ngón tay anh dần siết chặt, cảm nhận sự mát lạnh trên làn da cô. Tay chân Lục Nghi vốn đã lạnh vào mùa hè, đến mùa đông lại càng như tảng băng.

Khi ngủ, cô sẽ theo bản năng tìm nguồn nhiệt, cuối cùng nửa người đều nằm trên người anh.

Lục Nghi nhẹ bẫng, nằm đè lên cũng chẳng sao. Chỉ là mùa đông khô hanh, đôi lúc va chạm lại khiến anh “bốc hỏa”. Gần đây, anh đúng là đã hơi “quá đà”, thường xuyên bị cảnh báo quá tải.

Lâm Tấn Thận nghiêm túc nói: “Có thể cho anh ứng trước.”

“Ứng từ đâu ra?” Lục Nghi bị anh hôn đến mức người nóng bừng, đôi môi đỏ thắm như đóa hoa vừa hé nở vào buổi sớm, vương đầy hơi sương trong suốt.

Lâm Tấn Thận trịnh trọng đáp: “Ứng từ lần sau em đi công tác, hoặc sau này nữa, luôn có thể cho anh ứng trước một ít.”

Lời nói của anh lúc nào cũng rất hợp lý, dường như mọi suy nghĩ lệch đường ray đều được anh biện minh một cách chính đáng.

Nhưng đêm nay, lại có chút khác biệt.

Bên ngoài cửa sổ, tuyết vẫn rơi dày đặc. Rèm cửa không kéo lại. Loại kính một chiều giúp bên trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng bên ngoài lại không thấy được bất kỳ điều gì.

Lục Nghi bị anh ôm chặt, hai người mặt đối mặt.

Lâm Tấn Thận đóng vai người chồng chu đáo, biết cô thích ngắm tuyết, nhất quyết bế cô đến gần cửa sổ để cô được nhìn rõ hơn.

Lục Nghi gục đầu lên vai anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, cắn chặt môi không nói gì.

Cô thầm trách diện tích phòng ngủ này quá lớn. Từ giường đến cửa sổ thôi mà sao lại xa như thế này? Đuôi mắt cô ầng ậng nước mắt vì chịu đựng, giờ đây làm gì còn tâm trí nào để ngắm tuyết nữa?

Lâm Tấn Thận thong thả bước từng bước, ôm cô chặt trong lòng, đến bên cửa sổ rồi dùng chăn quấn quanh người cô. Anh chỉnh lại dây áo ngủ bị tuột xuống vai cô, thậm chí còn nhẹ nhàng vuốt lại vài sợi tóc mai lòa xòa bên tai.

Nếu không phải vì tình huống hiện tại, Lục Nghi thật sự nghĩ rằng anh đã đủ khả năng ra mắt với tư cách một diễn viên.

Đạo mạo mà bại hoại.

Bên ngoài cửa sổ, tuyết bay trong đêm được ánh đèn đường chiếu sáng, từng bông tuyết như đang biểu diễn vũ khúc cuối cùng trên sân khấu lộng lẫy.

Rất đẹp, cô phải công nhận điều đó.

Nhưng mà, không phải lúc này.

Lục Nghi cảm thấy bụng căng tức khó chịu, như thể bị đẩy đến tận dạ dày.

Lâm Tấn Thận nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mộng của cô. Anh nhẹ nhàng tách hàm răng đang cắn chặt vì chịu đựng của cô, hôn qua vết hằn do răng cắn để lại, như thể đang trừng phạt cô vì đã bướng bỉnh.

Anh khẽ nói: “Lâu rồi em không gọi nữa.”

Lục Nghi: “?”

“Gọi anh đi.” Anh nhẹ nhàng nhắc nhở.

Lục Nghi nghiến răng, từ khe hở rít lên vài chữ: “Lâm Tấn Thận!”

“Không đúng.”

“…… Lâm tổng!”

“……”

Vẫn không đúng. Đến cuối cùng, sự xấu hổ dâng lên đỉnh điểm, Lục Nghi nhắm chặt mắt, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Cuối cùng, trong tiếng rên khẽ, cô nhỏ giọng gọi một tiếng: “Chồng.”
Bình Luận (0)
Comment