Câu trả lời đúng nhưng không có phần thưởng nào, chỉ đổi lại một màn “trả thù” mãnh liệt hơn.
Lâm Tấn Thận ôm cô quay lại giường. Mỗi bước đi của anh như thể nàng tiên cá trao giọng hát cho phù thủy để đổi lấy đôi chân, mỗi bước đều là một cực hình ngọt ngào.
Quá điên cuồng, thật sự quá điên cuồng.
Kết quả của một đêm điên cuồng chính là ngày hôm sau, Lục Nghi ngủ thẳng đến khi mặt trời đã lên cao. Cô dậy thì tình cờ gặp Lâm Dự Mặc cũng vừa thức dậy, đang ngáp dài chào hỏi.
“Chị dâu, chị cũng dậy muộn thế à? Hôm qua chị cũng thức khuya sao?” Giọng nói của Lâm Dự Mặc đầy phấn khích, nếu chị dâu cũng ngủ muộn thì anh trai sẽ không mắng cô ấy nữa.
Lục Nghi cố tỏ ra bình tĩnh, gật đầu: “Ừ… có lẽ vậy.”
Ở một khía cạnh nào đó, quả thật tối qua là cô thức khuya.
Có người trơ trẽn “ứng trước” đến hai lần.
“Chị dâu, chị đỉnh thật đấy.” Lâm Dự Mặc giơ ngón cái lên, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ. Dám ở bên một người luôn ngủ đúng 11 giờ như anh trai cô mà vẫn thức khuya, quả là anh hùng.
Lục Nghi: “……”
Có bao giờ cô nghĩ đến khả năng hai người cùng thức khuya không?
Bà Tần thì chẳng có gì bất ngờ, chỉ cười nói: “Trời tuyết dễ ngủ, không có việc gì thì ngủ thêm một chút cũng tốt.”
Ngược lại, Lâm Tấn Thận vẫn chẳng có chút dấu hiệu mệt mỏi nào. Anh vẫn dậy sớm chạy bộ, làm việc đâu vào đó, tinh thần tràn đầy như thể hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh cầm nửa cốc cà phê đến trước mặt Lục Nghi, đưa cho cô đang còn mơ màng.
Ngửi thấy mùi cà phê, Lục Nghi tỉnh táo hơn hẳn, nhận lấy và uống một hơi cạn sạch.
Những ngày này, mọi người xung quanh đều rất bận rộn. Bà Tần phải chuẩn bị cho các hoạt động từ thiện và buổi đấu giá. Ông Tần, Lục Khang Thành và Lâm Tấn Thận thì ngập trong các cuộc gặp mặt, tiệc tùng và sự kiện thương mại. Nhà cửa chỉ còn lại Lâm Dự Mặc và Lục Nghi là những người rảnh rỗi.
Lâm Dự Mặc vốn chịu không nổi sự nhàm chán, bạn bè nhiều vô số kể, cô luôn tự sắp xếp cho mình một cuộc sống sôi động đầy sắc màu.
Lục Nghi cũng có bạn bè rủ đi chơi, nhưng cô lại thích ở nhà xem phim hơn. Cuối cùng, phải nhờ đến Dư Âm “giải cứu” cô, kéo cô ra ngoài đi dạo phố rồi nghỉ chân trong một quán cà phê.
Họ ngồi đối diện nhau, không tránh khỏi việc nhắc đến buổi họp lớp sắp tới. Mỗi năm họp lớp đều tổ chức vào dịp đầu năm mới. Năm nay cũng không ngoại lệ. Vì hai người đều ở Bắc Kinh nên chắc chắn sẽ tham gia.
Dư Âm cảm thán: “Thoắt cái đã mấy năm rồi nhỉ?”
Lục Nghi đáp: “Gần năm năm rồi.”
“Năm năm, một người có bao nhiêu lần năm năm trong đời?” Dư Âm khoanh tay, hít một hơi thật sâu: “Người ta nói sau bảy năm, toàn bộ tế bào trong cơ thể sẽ được thay mới một lần. Vậy thì chỉ cần thêm hai năm nữa thôi, chúng ta sẽ trở thành những con người hoàn toàn mới.”
Nói xong, Dư Âm lại bật cười tự giễu: “Chúng ta còn chưa kịp thay mới bản thân thì người khác đã chuẩn bị ‘tạo ra’ một phiên bản mới rồi.”
Câu này ám chỉ việc bạn bè trong nhóm đã bắt đầu có con. Có người vì thai chưa đầy ba tháng nên ông xã sợ xảy ra chuyện, đành phải từ chối tham gia họp lớp.
Từ nay về sau, những trường hợp như vậy sẽ chỉ càng ngày càng nhiều hơn.
Một lần gặp mặt, ít đi một lần.
Lục Nghi gật đầu đồng tình, nâng tách cà phê nhấp một ngụm nhỏ.
…
Lê Hiển không rõ bản thân gửi tin nhắn này với tư cách gì.
Năm nào anh cũng gửi lời chúc mừng năm mới, nhưng chưa một lần nhận được hồi âm. Anh từng nghĩ rằng họ chia tay trong hòa bình, không thể làm người yêu thì ít nhất vẫn có thể là bạn bè.
Thế nhưng Lục Nghi rất rõ ràng, cô xóa toàn bộ phương thức liên lạc, đưa anh vào danh sách đen, thậm chí còn trả lại tất cả quà tặng anh từng đưa. Anh không nhận, cô lại nhờ bạn cùng phòng bán rẻ trên thị trường đồ cũ.
Lần chia tay đó, thực ra cũng mang theo chút giận dỗi. Lúc ấy sự nghiệp của Lê Hiển đang khởi đầu thuận lợi, được một giáo sư yêu thích mời đến thực tập tại công ty luật do chính ông thành lập.
Mỗi năm, văn phòng luật này chỉ tuyển đúng hai thực tập sinh. Trong ngành, đây là một cơ hội đáng mơ ước, đủ để chứng minh năng lực xuất sắc của anh.
Lê Hiển muốn Lục Nghi ở lại. Nhà cô giàu có, cha mẹ cô cũng rất thấu hiểu và ủng hộ mọi quyết định của con gái. Không có điều gì cản trở việc cô ở lại nước Anh, nhưng cô từ chối.
Cô muốn về nước, về bên gia đình, thực hiện kế hoạch và tương lai của mình.
Dù kế hoạch đó đi ngược lại với con đường của anh.
Điều đó đồng nghĩa với việc họ sẽ phải yêu xa. Khoảng cách xa xôi và chênh lệch múi giờ – chỉ nghĩ thôi đã khiến anh không thể chấp nhận.
Lục Nghi bình tĩnh nói: “Vậy chỉ còn một cách giải quyết thôi.”
“Ý em là chia tay?”
Nhìn vào ánh mắt cô, Lê Hiển đã có câu trả lời. Anh cười cay đắng, không thể tin được cuối cùng họ cũng đi đến bước này. Trong suốt thời gian yêu nhau, họ chưa từng cãi vã, luôn là cặp đôi mẫu mực khiến bạn bè ngưỡng mộ. Anh từng nghĩ rằng họ sẽ kết hôn, sẽ cùng nhau xây dựng gia đình, sinh con, rồi cùng đưa con vào đại học, cùng già đi.
Lục Nghi nói: “Chúng ta sẽ không bao giờ vì nhau mà nhượng bộ. Anh nhận được cơ hội thực tập tại công ty luật, em thật lòng vui mừng cho anh. Nhưng em cũng có cuộc sống của riêng mình. Em không thể cứ mãi xoay quanh anh được. Sớm muộn gì em cũng sẽ trở về nước, còn anh thì luôn muốn ở lại đây. Chúng ta chỉ là đang đưa ra lựa chọn sớm hơn một chút thôi.”
Cho dù lần này không chia tay, vài năm sau, họ vẫn sẽ rơi vào ngõ cụt như vậy.
Lê Hiển lau mặt, đồng ý chia tay. Anh có phần giận dỗi, không hiểu tại sao cô không thể vì anh mà nhượng bộ. Tại sao lúc nào cũng bắt anh phải đuổi theo cô? Anh làm không được.
Ngày hôm sau, anh hối hận, cố gắng liên lạc với cô nhưng tất cả phương thức liên hệ đều đã bị xóa bỏ.
Ở phương diện này, cô lạnh lùng đến vô tình. Một khi đã quyết định, không ai có thể thay đổi được ý nghĩ của cô. Cả những người bạn chung cũng từng khuyên bảo, nhưng đều thất bại.
Một tuần sau, Lục Nghi thu xếp xong tất cả mọi việc ở Anh, lên máy bay về nước.
Lê Hiển là người cuối cùng biết chuyện.
Sau này, anh cũng thử hẹn hò với hai người con gái khác: một là đàn em anh từng giúp đỡ, một là đồng nghiệp cùng công ty luật. Nhưng không ai kéo dài quá ba tháng. Anh biết vấn đề nằm ở chính mình. Anh luôn tìm kiếm bóng hình Lục Nghi ở họ, điều đó thực sự rất không công bằng.
Cuối cùng, Lê Hiển chỉ có thể thông qua bạn bè chung để tìm hiểu tin tức của cô.
Anh biết cách này không hay, giống như một kẻ lén lút theo dõi cuộc sống của cô. Anh cũng từng xem đi xem lại những bức ảnh trên mạng xã hội của cô, xem từng dòng trạng thái cô viết. Cho đến ngày anh biết được tin cô đồng ý kết hôn, gả cho một người “môn đăng hộ đối”.
Bạn bè gửi cho anh tấm ảnh chụp trong hôn lễ của cô. Trong ảnh, Lục Nghi mặc váy cưới trắng tinh, cầm bó hoa tươi, đôi mắt bình yên nhìn về người đàn ông bên cạnh. Đối phương vóc dáng cao lớn, bức ảnh chỉ chụp được bóng lưng của anh ta.