Sau Khi Kết Hôn, Động Lòng Người

Chương 139

Bạn bè nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nghi trông thật hạnh phúc, hai người rất xứng đôi. Còn cậu, bao giờ mới đến lượt nghe tin vui đây?”

Câu nói này như muốn nhắc nhở anh đã đến lúc bước ra khỏi quá khứ. Đến đây, giữa họ cuối cùng cũng đã hoàn toàn khép lại.

Mấy tháng sau, Lê Hiển nộp đơn xin nghỉ việc tại văn phòng luật sư.

Giáo sư từng đưa anh vào làm việc không hiểu nổi, chỉ cần thêm một, hai năm nữa, với năng lực hiện tại, đảm nhận vài vụ lớn thì việc trở thành đối tác của văn phòng luật là chuyện sớm muộn.

Điều từng là mục tiêu quan trọng nhất trong đời anh, giờ đây đã trở nên vô nghĩa.

Anh đã mua vé máy bay về nước. Khi máy bay hạ cánh, anh bước xuống quê hương sau bao năm xa cách, tự hỏi rằng, nếu anh dám bước theo bước chân của cô, liệu kết cục có khác hay không.



Buổi họp lớp, Lục Nghi báo trước với Lâm Tấn Thận. Anh hỏi thời gian rồi dặn sau khi kết thúc công việc sẽ đến đón cô.

Lâm Tấn Thận thực ra rất bận, anh cần tham dự nhiều buổi tiệc xã giao, mà phần lớn những nơi đó đều không đưa Lục Nghi đi cùng. Đây là điều đã thỏa thuận từ trước khi kết hôn, và cho đến giờ vẫn vậy.

Lục Nghi định nói mình có thể tự lái xe, nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều liền từ chối: “Không cần đâu, em tự về được.”

Lâm Tấn Thận đáp: “Họp lớp chắc chắn sẽ uống rượu, bây giờ không dễ gọi tài xế, huống chi buổi tối cũng nguy hiểm.”

Lục Nghi nghĩ cũng đúng, gật đầu đồng ý: “Được.”

Ngày tổ chức buổi họp, Dư Âm đến đón cô. Gặp phải kẹt xe trên đường, điện thoại của Ngô Tư Đống cứ giục liên tục, hỏi họ đến đâu rồi. Dư Âm mở điện thoại chỉ tình hình giao thông cho cậu ta xem, phía trước có tai nạn, cảnh sát giao thông đang điều tiết.

“Nếu cậu sốt ruột quá thì bắt đầu trước cũng được.”

Ngô Tư Đống nói: “Sao được, tôi chỉ hỏi thôi, không vội, an toàn là trên hết.”

May mà phía trước thông thoáng nhanh chóng, họ vừa kịp đến đúng giờ, bị mọi người trêu là canh đúng lúc mới tới.

Dư Âm cười nói: “Sao có thể chứ?”

Lục Nghi hỏi: “Mọi người đã đến đủ chưa?”

“Đủ rồi, chỉ còn thiếu hai người nữa thôi.” Ngô Tư Đống vừa nói vừa ra hiệu phục vụ mang thức ăn lên.

Vừa dứt lời, một người được gọi là “Béo” nhảy ra, nói: “Còn thiếu một người nữa.”

“Ai vậy?”

Béo cười cười bí ẩn: “Là người mới, tôi giữ bí mật đã, để người đó tới các cậu tự biết.”

Ngô Tư Đống thúc giục: “Vậy thì gọi nhanh lên, đừng để đến khi tàn tiệc mới tới.”

“Đến rồi, đang đậu xe dưới lầu.” Béo đáp.

Lục Nghi cởi áo khoác, treo lên giá, rồi ngồi xuống bên cạnh Dư Âm và Ngô Tư Đống.

Mọi người trên bàn ăn còn đang đoán xem người đó là ai. Nhưng Béo khi còn đi học rất được lòng bạn bè, ai anh ta cũng chơi được, cho nên đoán mãi vẫn không trúng. Anh ta cầm ly nước lên uống, điện thoại vừa sáng liền cười nhẹ một tiếng: “Tới rồi!”

Cửa phòng bao được đẩy ra, một dáng người cao gầy bước vào. Anh khoác áo ngoài trên tay, mặc sơ mi bên trong, bên ngoài là chiếc áo len màu trầm, khiến gương mặt anh càng thêm phần ôn hòa, nho nhã.

“Lê Hiển?”

Có người nhận ra, kinh ngạc gọi lớn.

Ai cũng biết năm đó anh vừa tốt nghiệp đã được nhận vào một văn phòng luật sư lớn. Không bao lâu sau liền chính thức làm việc, độc lập giải quyết các vụ án, ở Anh có chỗ đứng vững vàng, lương bổng đáng mơ ước, quan trọng hơn là cơ hội trở thành đối tác với tương lai rộng mở.

Dư Âm vừa nhìn thấy Lê Hiển liền vô thức quay sang nhìn Lục Nghi.

Những người có mặt cũng hầu như phản ứng giống vậy. Ai bảo hai người họ từng có một đoạn tình cảm với nhau? May mắn là chia tay trong hòa bình, sau mấy năm mọi chuyện cũng đã là quá khứ, nếu không, khung cảnh này chắc chắn sẽ rất gượng gạo.

Lục Nghi chỉ hơi bất ngờ. Cô nghĩ rằng anh sẽ định cư ở Anh, không ngờ lần này lại về nước đón Tết.

“Là tôi đây.”

Lê Hiển mỉm cười: “Đột ngột xuất hiện thế này, sẽ không phải là không hoan nghênh chứ?”

“Hoan nghênh chứ, Lê đại luật sư. Bình thường muốn gặp anh một lần cũng khó, sao có thể không chào đón được.” Béo đứng dậy, mời anh ngồi xuống.

Ngô Tư Đống sờ mũi, hỏi: “Lê Hiển, cậu về nước khi nào vậy? Sao chẳng ai nghe nói gì?”

“Lần này tôi về khá vội, bận bịu nhiều việc nên không kịp báo cho mọi người. Mong mọi người thông cảm.” Lê Hiển ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Dù sao lần này tôi về là về hẳn.”

“Không trở lại Anh nữa sao?”

“Hiện giờ thị trường trong nước cũng tốt. Đây là thời điểm thích hợp để chuyển hướng.” Lê Hiển đáp nhẹ nhàng.

“Có định kết hôn chưa?”

“Chờ sự nghiệp ổn định rồi tính tiếp.”

Dư Âm nghiêng đầu, hạ giọng nói với Lục Nghi: “Nếu cậu muốn đi sớm, mình sẽ đi cùng.”

Dù sao gặp lại người yêu cũ cũng chẳng phải chuyện dễ chịu.

“Không sao, mình ổn.”

Lục Nghi cầm đôi đũa gắp một con tôm hấp, sắc mặt bình thản. Cô chỉ đến tham gia buổi họp lớp, sau năm năm không liên lạc, một lần gặp mặt như thế này chẳng thể tạo nên câu chuyện gì đặc biệt.

Nếu thực sự có ý gì, năm năm qua anh ta đã làm gì?

Lê Hiển cũng giống như đến để họp lớp, sau khi chào hỏi Lục Nghi rất tự nhiên, anh không nói thêm gì nhiều, thái độ với cô cũng không khác gì các bạn học khác.

Dư Âm và Ngô Tư Đống dần buông lỏng cảnh giác, không còn dè chừng Lê Hiển như trước.

Trong lúc ăn, mọi người uống rượu, trò chuyện về những kỷ niệm cũ, rồi lại hỏi thăm tình hình hiện tại. Cách xưng hô vẫn giữ như thời đi học, khiến ai cũng cảm thấy gần gũi, hoài niệm.

Đến nửa buổi, Lâm Tấn Thận nhắn tin hỏi cô đã xong chưa.

Lục Nghi nhìn đồng hồ, rồi trả lời: [Anh có thể qua đón rồi.]

Lâm Tấn Thận: [Được.]

Câu chuyện trên bàn xoay quanh chủ đề kết hôn. Hai nhóm người đưa ra ý kiến trái ngược: một bên cho rằng kết hôn là một giai đoạn cần thiết của cuộc đời, bên kia thì ủng hộ quan điểm không kết hôn, không sinh con.

Lê Hiển kể về một vụ ly hôn mà anh từng xử lý. Trong đó, tình cảm giữa hai vợ chồng đã tan vỡ, nhưng vì phân chia tài sản, họ thuê người bới móc đời tư của đối phương, thậm chí không ngại vu khống, làm đủ mọi cách để bôi nhọ nhau.

“Có lẽ khi kết hôn, họ không nghĩ rằng sau này sẽ đi đến bước này. Vậy hôn nhân thực sự có ý nghĩa gì sao?”

“Đó chỉ là một trường hợp cực đoan. Anh quá bi quan rồi, Lê luật sư.”

“Chúng ta cứ tranh luận qua lại thế này thì chẳng có ích gì. Hay là để những người đã kết hôn chia sẻ quan điểm đi.”

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lục Nghi.

Lục Nghi: “…”

“Tiểu Nghi, cậu nghĩ sao? Con người liệu có cần kết hôn không? Ý nghĩa của hôn nhân là gì?”

“Thật ra mình chưa từng nghĩ đến vấn đề này.” Lục Nghi không có ý muốn đứng về phe nào. Dù kết hôn hay không đều là lựa chọn cá nhân: “Cậu hỏi sai người rồi.”

Béo chen vào: “Nói thử xem, chỉ là ý kiến cá nhân thôi mà. Hôn nhân có tốt không?”
Bình Luận (0)
Comment