Sau Khi Kết Hôn, Động Lòng Người

Chương 88

Điện thoại của Lâm Tấn Thận đặt trên bàn, nên khi màn hình sáng lên thông báo có cuộc gọi đến, Quý Trường Minh ngồi bên cạnh cũng thấy được dòng ghi chú “Thái Thái – Vợ”. Không phải biệt danh sến súa hay gọi yêu, chỉ đơn giản và đúng phong cách của anh.

Quý Trường Minh ngay lập tức ra hiệu với hai người còn lại, không phát ra tiếng, chỉ dùng khẩu hình nói: “Chị dâu gọi.” Sau đó khoanh tay trước ngực, chờ xem trò vui.

Cố Ngự buông quân bài xuống, dựa lưng vào ghế, nhấc ly rượu lên lắc nhẹ:

“Chắc là gọi để kiểm tra đấy. May mà ở đây không có phụ nữ.”

Lâm Tấn Thận nhìn thoáng qua màn hình, do dự một giây rồi quyết định nhận máy.

“Alo?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lục Nghi, giọng cô vẫn dịu dàng như thường lệ, trong trẻo như dòng suối trong núi, nghe rất êm tai:

“Anh đang bận à? Có làm phiền anh không?”

Ba đôi mắt nhìn anh chằm chằm, hoặc chăm chú, hoặc lơ đãng liếc qua, nhưng đều mang theo ý tứ sâu xa.

Cằm anh siết chặt, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh nhạt như mọi khi. Sau một nhịp nuốt khan, anh trầm giọng trả lời:

“Không bận.”

“Không phiền.”

Giọng anh thấp và nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức ngay cả mấy người đàn ông ngồi đây cũng nghe ra được sự ấm áp trong đó.

“?”

Ba người còn lại ngây ra một lúc. Làm bạn với Lâm Tấn Thận bao năm, bọn họ chưa từng nghe thấy anh nói chuyện với ai bằng giọng điệu như vậy.

Nói anh không có tình cảm ư? Nói lại lần nữa xem nào?

Lục Nghi thực ra không muốn gọi điện cho Lâm Tấn Thận. Gặp chuyện, cô theo bản năng không muốn làm phiền anh.

Nhưng hôm nay cô chẳng còn cách nào khác.

Dì Phương xin nghỉ nửa ngày vì có người nhà bị ốm. Trong khi đó, cô lại phải tăng ca đột xuất và vẫn đang bận ở công ty, không về được. Vấn đề là Puff chưa được cho ăn. Với thể trạng của nó, một ngày ba bữa không thể thiếu, nếu không ăn sẽ “đòi mạng” mất.

Lục Nghi gọi điện hỏi Lâm Tấn Thận xem anh có thể về nhà sớm không và tiện thể cho Puff ăn giúp cô.

Lâm Tấn Thận không nói khi nào sẽ về, chỉ nhẹ nhàng đáp:

“Được.”

Lục Nghi thở phào nhẹ nhõm: “Thật sao? Thế thì tốt quá.”

Nếu anh không giúp được, cô chỉ còn cách đặt dịch vụ cho người đến nhà cho mèo ăn, nhưng cô không thích điều đó vì cả hai đều rất coi trọng sự riêng tư.

Mặc dù Puff đang trong giai đoạn kiểm soát cân nặng, nhưng khẩu phần ăn của nó khá cầu kỳ. Ngoài thức ăn cho mèo còn có các loại đồ ăn khác như pate, thịt sấy khô, dầu cá và bánh thưởng. Đối với người không nuôi mèo, việc này khá phức tạp.

“Puff ăn nhiều loại lắm, lát nữa em sẽ gửi chi tiết qua điện thoại cho anh. Nếu không tìm được thì cho nó ăn một hộp pate cũng được.”

Vì nhờ anh nên Lục Nghi có chút ngại ngùng.

Lâm Tấn Thận chỉ nói: “Được. Em đang ở đâu?”

“Em đang tăng ca ở công ty, có lẽ về muộn một chút.” Nói xong, Lục Nghi vội vàng muốn cúp máy: “Vậy em làm việc tiếp đây, phiền anh tối nay giúp em nhé. Cảm ơn anh.”

Cuộc gọi kết thúc. Ba đôi mắt đầy ẩn ý lại đổ dồn về phía Lâm Tấn Thận.

Quý Trường Minh vừa xếp bài vừa học theo giọng điệu dịu dàng của anh:

“Không bận. Không phiền.”

“Được.”

“Em đang ở đâu?”

Cố Ngự nhịn cười, cảm thán:

“Được nghe Lâm Tổng nói chuyện với cái giọng này trong đời đúng là đáng giá rồi.”

Úc Tắc Hành lười biếng chơi đùa với quân bài trong tay:

“Lời khó nghe thì tôi không nói đâu.”

Lâm Tấn Thận bình thản úp ngược điện thoại xuống bàn, đối diện với ánh mắt đầy ý vị của ba người còn lại. Anh vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên, như thể người vừa nghe điện thoại và nói những lời kia không phải là anh.

Quý Trường Minh gãi đầu, cười hỏi:

“Còn đánh nữa không? Hay là Thận ca định về luôn bây giờ?”

Cố Ngự khoanh tay, giọng điệu đầy ẩn ý:

“Không đánh cũng được, vợ là tay chân, anh em là quần áo. Chúng tôi quen rồi.”

Nói xong, anh cố ý liếc sang Úc Tắc Hành, như sợ đối phương không hiểu.

Úc Tắc Hành nhướn mày, lườm anh một cái:

“Bây giờ còn có kiểu liên đới à?”

Quý Trường Minh cười phụ họa:

“Ngự ca à, anh mà nói thêm nữa, Hành ca lại phát điên đấy.”

Lâm Tấn Thận không thèm để tâm, chỉ nhàn nhạt nói:

“Không vội, chơi tiếp đi.”

Cố Ngự bật cười, hai người còn lại cũng giả vờ nghiêm túc tiếp tục chơi bài. Trong lòng họ nghĩ: Được rồi, cứ diễn tiếp đi, chúng tôi xem anh diễn đến khi nào.

Mười lăm phút sau, vừa đánh xong ba ván.

Lâm Tấn Thận đặt bài xuống, chán nản nói:

“Cũng muộn rồi, hôm nay dừng ở đây thôi.”

Cố Ngự ôm tay trêu chọc:

“Muộn gì chứ, chắc đến giờ đi ngủ của Lâm Tổng rồi. Ai chẳng biết anh ngủ lúc 11 giờ, giờ mới 8 giờ thôi đấy.”

Họ lười vạch trần anh. Nhưng ít ra anh cũng còn chút tình nghĩa anh em, biết diễn với họ một chút.

Lâm Tấn Thận khoác áo vào, liếc nhìn ba người còn lại:

“Mấy cậu chơi tiếp đi, hôm nay cứ tính vào hóa đơn của tôi.”

“Còn gì nữa.”

Đã bỏ anh em lại còn muốn họ tiết kiệm tiền cho mình sao?

Anh vừa đi, Cố Ngự đã gọi phục vụ:

“Lấy món đắt nhất ở đây mang ra cho tôi. Hỏi Úc ca  xem có gì đắt tiền thì gọi hết lên.”

Cùng lúc đó, ở một khu dân cư cũ ngoại ô Bắc Kinh, Giang Tuân vừa tắm xong, mặc lại bộ vest treo trên đầu giường.

Cậu bạn cùng phòng vừa đánh răng vừa cầm cốc nước hỏi:

“Cậu vừa mới về nhà, lại định đi làm à? Công ty có việc gấp à?”

Giang Tuân lắc đầu:

“Không phải, là ông chủ tôi có việc. Bây giờ tôi phải đến nhà ông ấy một chuyến.”

“Giờ này còn đến nhà ông chủ? Cậu chắc chứ?” Bạn cùng phòng nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Cậu chắc ông chủ của cậu là người đàng hoàng chứ?”

Thời buổi này, xã hội khá thoáng, người như thế nào cũng có.

Giang Tuân cười khẽ, giải thích:

“Ông chủ của tôi đã kết hôn. Ông ấy gọi tôi qua để cho mèo ăn vì họ không có nhà.”

Bạn cùng phòng nghe xong thì càng tức hơn:

“Ông chủ của cậu nghĩ gì vậy? Gọi nhân viên đến nhà cho mèo ăn lúc này là sao? Không phải vì có chút tiền mà coi cậu là trâu ngựa chứ?”

Giang Tuân giơ điện thoại lên, màn hình hiển thị giao dịch chuyển khoản – 5.000 tệ.

Cậu cười ngây ngô, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp:

“Đừng nói là cho mèo ăn, cho ông ấy ăn tôi cũng đi!”
Bình Luận (0)
Comment