Sau Khi Kết Hôn, Động Lòng Người

Chương 89

“Cậu lúc tìm việc đã cầu khấn ở đâu thế? Tư thế này của tôi chuẩn không? Tôi cũng muốn gặp được ông chủ như vậy.” Bạn cùng phòng của Giang Tuân vẫn cầm nguyên bàn chải và cốc nước, vừa nói vừa chắp tay vái lạy như đang cầu thần bái Phật.

Giang Tuân cười, vẫy tay:

“Đi đây, lát về tôi mua đồ ăn khuya cho cậu.”

Cả tòa văn phòng của Dịch Tinh, lúc này chỉ còn đèn sáng ở tầng phòng kế hoạch.

Vu Thiện bực bội xoay chiếc bút bi trong tay, đến khi bút rơi xuống bàn “cạch” một tiếng. Cô nhặt lại và tiếp tục xoay, động tác càng lúc càng nhanh, càng mạnh, cuối cùng không chịu nổi nữa, cô đập mạnh chiếc bút xuống bàn:

“Chịu hết nổi rồi, tôi phải nói chuyện rõ ràng với Tống Tri Hành!”

Một đồng nghiệp nhếch môi đáp:

“Cậu định làm gì? Loại người như hắn có nghe nổi lời nói của con người à?”

“Nghe không được thì tôi dùng tay! Cho hắn nếm mùi quyền cước công lý!”

Không trách Vu Thiện giận dữ đến vậy. Đối mặt với một đối tác vô lý như Tống Tri Hành, thật khó để ai có thể giữ được bình tĩnh. Đội ngũ của họ đã sửa đi sửa lại bản kế hoạch đến phát mệt, nhưng hắn vẫn không hài lòng. Thậm chí tự ý sửa phương án rồi còn ngạo mạn hỏi họ: “Sửa như vậy khó lắm sao?”

Khi nhóm phản hồi rằng làm như vậy sẽ vượt ngân sách, Tống Tri Hành lại khăng khăng làm theo ý mình.

Đến khi tiến hành xong mọi thứ, hắn mới nhớ đến vấn đề chi phí và yêu cầu sửa lại từ đầu.

Đúng là hành hạ người ta.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, vì đối tác là “bố”, vẫn phải phục vụ chu đáo.

Khi bản kế hoạch mới được trình lên, Tống Tri Hành lập tức bác bỏ:

“Cái tôi cần chính là cảm giác đó, sao các người sửa hết sạch thế này? Còn ra chất lượng gì nữa?”

“Tôi bảo các người tiết kiệm ngân sách chứ không phải hy sinh chất lượng triển lãm. Các người có hiểu không?”

“Tôi nghi ngờ trình độ tuyển dụng của Dịch Tinh đấy. Các người có nghe nổi tiếng người không?”

“…”

Hôm nay cũng không khác gì mọi ngày. Tống Tri Hành dẫn đội đến tận công ty Dịch Tinh, yêu cầu họ trong ngày phải trình được một bản kế hoạch khiến hắn hài lòng.

Hắn thẳng tay chỉ trích bản kế hoạch mới, rồi vung tay bỏ đi kèm câu:

“Hy vọng các người suy nghĩ kỹ hơn, đưa ra một ý tưởng chín chắn hơn.” Sau đó, hắn dẫn đội ngũ đi ăn tối, mặc kệ nhóm kế hoạch của Dịch Tinh nản lòng ngồi lại văn phòng.

Sau khi giải quyết xong chuyện cho Puff, Lục Nghi vẫn đang ngồi nghiên cứu phương án để tìm chỗ có thể cắt giảm ngân sách. Nhưng không còn nhiều không gian để chỉnh sửa nữa, bằng không cả nhóm đã không giậm chân tại chỗ mấy ngày nay.

Cả đội ngũ kế hoạch đều trong trạng thái suy kiệt, ai cũng như đang ở ranh giới giữa tỉnh táo và phát điên.

Một đồng nghiệp ngẩng đầu than thở:

“Muốn tan làm quá đi!”

Lúc hơn 8 giờ, Tống Tri Hành cùng đội của hắn ăn xong quay lại công ty. Vừa vào đã hỏi:

“Tiến độ đến đâu rồi?”

Họ vội vàng trình bày kết quả vừa thảo luận được. Trong khi vẫn giữ nguyên ý tưởng ban đầu, họ thay đổi một số chất liệu tương tự để tiết kiệm chi phí, đồng thời lược bỏ các chi tiết không cần thiết mà vẫn đảm bảo tổng thể không bị thay đổi.

Tống Tri Hành nhíu mày, đưa tay lên môi làm vẻ đăm chiêu một lúc, sau đó lắc đầu:

“Tôi thấy thế này không ổn.”

Một đồng nghiệp cố nén bực mình, hỏi:

“Vậy cụ thể là chỗ nào không ổn?”

Tống Tri Hành làm bộ suy tư, chắp tay trước môi, sau đó lắc đầu, đáp:

“Đây là cảm giác của tôi, tôi nghĩ các cô nên hiểu ý tôi chứ? Nếu sửa như vậy thì mất cái hồn.”

Cả nhóm im lặng, trong lòng đã chửi thầm n lần nhưng vẫn phải cố nhịn.

“Tan làm thôi.”

Lục Nghi lưu lại file, tắt máy tính, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn.

Vu Thiện há hốc miệng:

“Cứ thế này mà về sao?”

Nói thì nói vậy, chứ thật sự chẳng ai dám bỏ về lúc này. Vừa bước chân ra cửa, cái bát cơm của họ có thể bay mất bất cứ lúc nào.

Dọn bàn xong, Lục Nghi lấy khăn ướt sát trùng lau lại một lượt. Cô cầm túi xách lên, chuẩn bị rời đi. Lúc này, Tống Tri Hành nhìn sang, nở một nụ cười đầy ẩn ý nhưng lại có phần lạnh lẽo:

“Lục tiểu thư, đây là ý gì?”

Bình thường, Lục Nghi vốn không phải kiểu người thích ra mặt. Cô có tính cách ôn hòa, gặp chuyện gì cũng nhẫn nhịn, tùy thời thế mà ứng xử. Thế nhưng có những người, càng nhẫn nhịn, họ càng được đà lấn tới.

Cô khoác túi lên vai, ánh mắt lãnh đạm:

“Nếu Tống tổng chưa suy nghĩ kỹ được ý mình muốn diễn đạt, vậy về nhà suy nghĩ thêm đi. Tôi nghĩ đến lúc đó anh sẽ biết mình muốn nói gì.”

Câu nói này khiến đồng nghiệp trong lòng hả hê, dù ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

Những ai từng làm việc với đối tác đều hiểu, nhiều người không biết gì, nhưng lại thích lên mặt chỉ trỏ, đưa ra những ý kiến mơ hồ như “Tôi thấy không ổn” hay “Chưa đủ đặc biệt” mà chẳng giải thích gì thêm.

Không phải họ có bệnh thì là gì? Bọn họ là người, chứ có phải giun đũa trong bụng đối tác đâu mà đoán ý họ?

Tống Tri Hành vẫn giữ nguyên nụ cười:

“Từ lâu tôi đã nghe danh Lục tiểu thư ở Dịch Tinh. Có hậu thuẫn nên cứng rắn thật đấy, ngay cả đối tác cũng dám bật lại.”

Lục Nghi nhìn hắn, bình tĩnh đáp:

“Cũng tùy đối tác là ai thôi.”

Sự tôn trọng là điều song phương.

“Phương án này là anh muốn sửa, chúng tôi đã cảnh báo về ngân sách. Đến khi bắt đầu thi công, anh lại đòi chỉnh sửa. Chúng tôi vẫn phối hợp và đã làm đúng trách nhiệm của mình.”

“Nếu anh còn không hài lòng, mời anh quay lại vào giờ làm việc.”

Tống Tri Hành bước lên một bước, chắn trước mặt cô, nụ cười trên môi đã tắt, giọng điệu châm chọc: “Tôi nghe nói Lục tiểu thư có quan hệ không đơn giản với ông chủ của Thần Vũ. Người ta đã có gia đình rồi, không biết thân phận của cô là gì đây?”

Nghe nhắc đến Thần Vũ, Lục Nghi lập tức nghĩ đến Lý Thừa Minh. Cô từng nhờ quan hệ của mình để gạt Lý Thừa Minh ra khỏi cuộc chơi. Không ngờ chuyện này vẫn còn di chứng đến tận bây giờ.

Tống Tri Hành nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẫn không buông tha: “Chiếc xe cô đi, bộ quần áo cô mặc, chỉ với mức lương của cô mà mua nổi sao?”

“Lục tiểu thư làm hai công việc một lúc cũng không dễ dàng nhỉ?”

Tống Tri Hành săm soi khuôn mặt Lục Nghi từng chút một, như muốn xé toạc chiếc mặt nạ trên mặt cô. Hắn và Lý Thừa Minh là bạn đại học và thân thiết như anh em. Hắn biết chuyện Lý Thừa Minh từng theo đuổi Lục Nghi, nhưng bị cô từ chối, rồi sau đó cô kết hôn. Thế mà vẫn còn dây dưa với không ít người.

“Anh quá đáng rồi đó! Tiểu Nghi đã kết hôn rồi!” Một đồng nghiệp không nhịn được lên tiếng.

Tống Tri Hành cao giọng mỉa mai: “Kết hôn rồi mà còn về muộn như thế này à? Chồng cô ấy biết không? Không quan tâm sao?”

“Nếu nhân viên bên công ty các cô đều có tác phong như vậy, dự án này, chúng tôi phải xem xét lại thôi.”

Xung quanh mọi người bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía họ. Cả phòng có đến hai mươi mấy đôi mắt nhìn qua, bao gồm cả những người thường xuyên ăn trưa với Lục Nghi, những người chỉ quen sơ sơ, nói chung là toàn bộ mối quan hệ của cô trong công ty.
Bình Luận (0)
Comment