Sau Khi Kết Hôn, Động Lòng Người

Chương 90

Chuyện riêng tư bị đem ra bàn tán, dù thật hay giả cũng đều tạo không gian cho người khác suy diễn.

Những chuyện như vậy, rất dễ đánh sập phòng tuyến tâm lý của một người.

Lục Nghi đã từng trải qua điều này từ thời còn đi học. Những tin đồn nhảm nhí, bịa đặt, khiến người ta nghi ngờ nhân cách và phẩm chất của cô. Đến cả khi đã kết hôn, cô vẫn phải đối mặt với những chuyện như vậy.

Cô bật cười nhạt nhẽo, giọng điềm nhiên: “Tôi cũng nghe nói về anh rồi đấy, anh có quan hệ không trong sạch với cấp trên?”

Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc nhẫn của hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Vị hôn thê của anh có biết chuyện này không?”

“Cô nói linh tinh gì vậy?” Tống Tri Hành bật cười vì tức giận. “Cấp trên của tôi là đàn ông đấy!”

“À, tôi đâu nói là phụ nữ.”

“……”

Ánh mắt của Lục Nghi bình tĩnh đến lạnh lùng. “Anh cảm thấy bị vu khống như vậy có dễ chịu không?”

“Dù chuyện tôi nói có thật hay không, thì xin anh hãy nắm rõ vấn đề. Chúng ta đang nói chuyện công việc. Việc anh lôi chuyện cá nhân của tôi ra chỉ chứng minh rằng năng lực chuyên môn của anh chẳng ra gì.”

“Bây giờ, mời anh tránh đường.”

Tống Tri Hành bị những lời này làm cho cứng họng.

Lục Nghi chính là kiểu người nhìn bề ngoài tưởng như mềm yếu, nhưng chạm vào rồi mới biết nóng rẫy như lửa.

Hắn vẫn chưa kịp tránh ra thì ánh mắt của Lục Nghi chợt nhìn sang một phía khác. Cô hơi sững sờ, bước lên trước hai bước, tưởng mình nhìn nhầm. Nhưng sau vài giây, cô chắc chắn người đó là Lâm Tấn Thận.

Anh đứng ở đó, không biết đã đến từ khi nào.

Tống Tri Hành định phản ứng lại, đưa tay ra kéo Lục Nghi, nhưng chưa kịp chạm tới thì một bàn tay mạnh mẽ đã chặn hắn lại. Bàn tay nắm chặt khiến hắn đau điếng. Khi hắn ngước nhìn, người đàn ông trước mặt sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy áp lực đến rợn người.

“Anh là ai?” Tống Tri Hành nghiến răng hỏi.

Lâm Tấn Thận buông tay hắn ra, nhàn nhã bước lên trước, đứng chắn hoàn toàn trước Lục Nghi. Anh và Tống Tri Hành nhìn nhau, rồi bình thản đáp: “Tôi là chồng của Lục Nghi.”

Anh lấy một tờ khăn giấy, chậm rãi lau tay, động tác kỹ càng như thể vừa chạm phải thứ gì bẩn thỉu lắm.

Đúng là bẩn thỉu thật.

Vài phút trước, Lâm Tấn Thận đã đến nơi và nghe hết cuộc tranh luận. Anh đứng im không lên tiếng, bởi Lục Nghi hoàn toàn không cần ai bảo vệ. Cô đủ bình tĩnh, đủ lý lẽ để khiến đối phương không nói nên lời.

Càng bình tĩnh, đối phương càng tỏ ra tức giận và yếu thế.

Đối mặt với Lục Nghi, những kẻ như Tống Tri Hành quả thật không đủ trình.

Lâm Tấn Thận vẫn giữ ánh mắt dịu dàng khi nhìn cô, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm xúc. Anh đã nhìn thấy rất nhiều khía cạnh của Lục Nghi: dịu dàng, ấm áp trong cuộc sống, thông minh, quyết đoán trong công việc. Nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô tức giận, nói năng rõ ràng, rành rọt và đầy lý lẽ.

Anh đứng xem toàn bộ, khóe môi không khỏi nhếch lên một nụ cười hài lòng.

Tống Tri Hành nhìn động tác lau tay đầy khinh miệt của Lâm Tấn Thận, lập tức cảm thấy bị xúc phạm. Nhưng khi nhìn lại khí chất bức người của đối phương, hắn không khỏi chột dạ. Hắn lăn lộn trong giới thượng lưu đã lâu, nhìn sơ qua cũng nhận ra người đàn ông trước mặt này không phải nhân vật tầm thường.

Chọc giận kẻ không nên chọc, hậu quả sẽ khó lường.

“Xin hỏi, anh là…?” Lâm Tấn Thận lau tay xong, chủ động lên tiếng.

“……Tôi họ Tống.”

“Tống tiên sinh à.”

Lâm Tấn Thận lạnh lùng nói: “Anh như vậy, trong công việc chỉ biết nổi nóng cảm tính, không thể hiện được sự chuyên nghiệp đâu, mà chỉ càng làm anh trông thấp kém hơn thôi.”

“Người như anh mà cũng tìm được việc làm, đúng là kỳ tích.”

Tống Tri Hành nghiến răng, tức tối phản bác: “Tốt nhất anh nên lo cho bản thân mình, đừng để đến lúc bị phụ nữ lừa gạt còn chẳng biết gì, bị cắm sừng lúc nào cũng không hay.”

Đàn ông với nhau, ai mà chịu nổi việc bị nói đến “chiếc mũ xanh”?

Lục Nghi nghe đến đây chỉ cảm thấy lòng tin vào nhân phẩm của một số người càng thêm sụp đổ. Cái gì không có cũng có thể nói thành thật như đinh đóng cột. Đúng là đàn ông, đã tệ là tệ cả bầy.

Lâm Tấn Thận không hề tỏ ra tức giận. Anh nắm lấy tay Lục Nghi, ánh mắt lạnh lùng nhưng giọng nói lại đầy chắc chắn: “Chuyện đó không cần anh lo. Chỉ cần vợ tôi muốn, cô ấy có thể tùy ý ‘đùa giỡn’ tôi.”

Lòng bàn tay bị anh nắm chặt khiến Lục Nghi có chút nóng bừng.

Cô ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy góc nghiêng hoàn mỹ của anh dưới ánh đèn. Ánh sáng dịu nhẹ như phủ lên anh một tầng hào quang.

Rõ ràng biết những lời này không thể coi là thật, vậy mà khoảnh khắc đó, cô vẫn cảm nhận được trái tim mình khẽ “đánh rơi” một nhịp. Giống như một chiếc lọ rỗng từ trong bóng tối bị đẩy xuống, lăn đúng vào trung tâm.

Đúng lúc này, nhân viên từ quán cà phê dưới tầng và tài xế mang cà phê cùng bánh ngọt lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.

Vì không rõ có bao nhiêu người làm thêm giờ, Lâm Tấn Thận mua rất nhiều. Anh thu lại vẻ lạnh lùng ban nãy, nở nụ cười nhã nhặn, chỉ đạo tài xế và nhân viên chia đồ ăn cho mọi người.

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến vợ tôi. Vất vả rồi.”

Quán cà phê dưới tầng vốn phục vụ dân văn phòng, giá cả không hề rẻ. Một ly cà phê đã đắt, mấy phần bánh ngọt càng không cần nói. Số tiền này rõ ràng không nhỏ.

Trong hoàn cảnh có sự đối lập quá rõ ràng với Tống Tri Hành, hình tượng của Lâm Tấn Thận lập tức được nâng tầm. Không chỉ đẹp trai, ga lăng, còn biết bảo vệ vợ mình. Quan trọng hơn là, anh rất hào phóng.

“Bọn tôi về trước nhé.” Lâm Tấn Thận vẫn nắm chặt tay Lục Nghi.

Vu Thiện và đồng nghiệp vẫy tay: “Được rồi, đi cẩn thận nhé.”

Cả bốn người cùng xuống thang máy. Vì có người khác đi cùng nên cả hai không nói gì thêm. Bàn tay Lục Nghi bị anh nắm chặt đến mức đổ mồ hôi. Cô có chút không tự nhiên, muốn rút tay ra.

Nhưng vừa khẽ động đậy, Lâm Tấn Thận lại tưởng cô khó chịu vì tay bị nắm không thoải mái. Anh đổi tư thế nắm tay, siết nhẹ lại như điều chỉnh cho vừa vặn hơn.

“……”

Xuống tầng, nhân viên quán cà phê cúi đầu chào rồi rời đi.

Tài xế nhanh chóng đi mở cửa xe, Lục Nghi và Lâm Tấn Thận cùng nhau đi ở phía sau.

Lục Nghi lúc này mới có cơ hội hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Cô gọi điện trước đó chỉ để nhờ anh cho Puff ăn thôi.

Lâm Tấn Thận nói nhẹ nhàng: “Đến đón em tan làm.”

Lục Nghi chưa kịp tỏ ra khó chịu thì đã vội hỏi tiếp: “Thế còn Puff?”

“Em yên tâm, tôi đã nhờ Giang Tuân cho nó ăn rồi.”

Lục Nghi gật đầu, môi khẽ mím lại, trong đầu nhớ lại khung cảnh ban nãy. Cô cảm thấy không được thoải mái, bèn quay đầu nhìn anh: “Anh đến từ lúc nào?”

Lâm Tấn Thận ngẫm nghĩ một chút, làm như đang suy tư rất nghiêm túc rồi nói: “Từ lúc em bảo ‘Anh ta không tổ chức được lời nói, nên về nhà suy nghĩ cho kỹ.’”

“……”

“Vậy là anh đến sớm thật.”
Bình Luận (0)
Comment