Việc Lâm Tấn Thận đã chứng kiến toàn bộ cuộc đối đầu vừa rồi khiến Lục Nghi đột nhiên cảm thấy khó xử.
Lúc đối mặt với Tống Tri Hành trước bao nhiêu người, cô không thấy gì cả. Nhưng giờ đây, nghĩ đến việc người chồng không mấy thân thiết của mình đã nhìn thấy hết cảnh tượng đó, cô bắt đầu ngượng ngùng.
Cô không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào.
Giống như bị đẩy lên sân khấu khi chưa chuẩn bị gì, đèn chiếu sáng bật lên, ánh mắt đầu tiên là ngơ ngác, sau đó là bối rối tự hỏi: Có khi nào mình đi nhầm chỗ?
Họ kết hôn dựa trên sự thỏa thuận giữa hai mặt “AB” của nhau. Nhưng sau hôn nhân, cô lại bất ngờ để lộ thêm mặt “C” của mình. Bạn bè đều bảo cô dịu dàng, có lẽ những người khác cũng nghĩ vậy. Chỉ có bản thân cô biết, cô không hề mềm mỏng như vẻ bề ngoài.
Hai người đi ra khỏi tòa nhà, đến bên đường. Lâm Tấn Thận mở cửa xe, nhìn thấy vẻ mặt của cô liền nói: “Anh thấy em rất giỏi.”
Lục Nghi ngồi vào ghế sau, nửa người trong ánh sáng, nửa người khuất trong bóng tối. Cô ngước nhìn anh, vẻ mặt có chút mông lung.
Lâm Tấn Thận cúi đầu nhìn cô, khẽ nói: “Chính vì em rất giỏi nên anh không cần phải ra mặt. Không có anh, em vẫn xử lý rất tốt.”
Chạm mắt anh trong một giây ngắn ngủi, Lục Nghi bất giác bật cười, xem như chấp nhận cách nói này của anh.
Lâm Tấn Thận đóng cửa xe, đi vòng qua bên kia rồi lên xe.
Giang Tuân gửi tin nhắn cho Lục Nghi. Đó là mấy bức ảnh Puff đã ăn xong bữa tối. Ảnh chụp chiếc bát nhỏ trước và sau khi ăn, đồ ăn được chuẩn bị đúng như yêu cầu của cô, giờ đã
sạch sẽ không còn chút gì.
Còn có một bức ảnh khác là Puff nằm ườn trong ổ, để lộ bụng tròn trĩnh, vẻ mặt lười biếng trông rất thảnh thơi.
Giang Tuân: [Phu nhân, tiểu Giang đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc!]
Lục Nghi nhìn bức ảnh, không nhịn được bật cười, nhắn lại một hàng năm ngôi sao: ★★★★★
Lục Nghi: [Cảm ơn cậu, vất vả rồi.]
Giang Tuân: [Không vất vả đâu ạ! Lần sau cứ gọi em!]
Cất điện thoại đi, chiếc xe chạy vào đường hầm. Trên cửa kính phản chiếu góc nghiêng của Lâm Tấn Thận. Ngũ quan của anh hoàn mỹ như một bức tượng: hàng mi dài, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, không chê vào đâu được. So với chính diện, góc nghiêng của anh lại càng sắc bén hơn.
“Cảm ơn anh vì mọi thứ tối nay.”
Cảm ơn anh đã nhờ Giang Tuân cho Puff ăn, cũng cảm ơn anh vì đã đứng ra bảo vệ cô lúc đó.
Lâm Tấn Thận ngả người trên ghế, nhìn cô đáp: “Đó là việc anh nên làm.”
Trước khi kết hôn, Lục Nghi không ngờ rằng mối quan hệ của họ sẽ trở nên như thế này. Cô từng nghĩ hôn nhân của họ chỉ là một cuộc liên hôn danh nghĩa, trong nhà là vợ chồng, ra ngoài ai lo việc nấy, chẳng ai quen biết ai.
Nhưng hiện tại, họ đã có chút gì đó vượt quá thỏa thuận ban đầu.
Điều kỳ lạ là, cô không thấy khó chịu. Rõ ràng ngay từ đầu, cô đã rất sợ những mối ràng buộc như vậy, cho rằng chúng thật phiền phức.
“Anh ta là cấp trên của em sao?” Lâm Tấn Thận hỏi.
Lục Nghi lắc đầu, giải thích đó là khách hàng. Cô tóm tắt qua về dự án lần này và nguyên nhân xảy ra xung đột.
“Có cần anh giúp không?”
Lâm Tấn Thận biết chuyện tối nay chắc chắn chưa kết thúc, có lẽ vẫn sẽ còn nhiều phiền phức.
Lục Nghi lắc đầu: “Hôm nay anh đã giúp rồi. Chuyện này cũng không phải lớn lao gì.”
Nếu không vui, cô có thể nghỉ việc. Công việc ở khắp nơi, với cô, làm việc là vì sở thích chứ không bị ràng buộc gì khác.
“Được.” Về công việc, Lâm Tấn Thận luôn tôn trọng quyết định của cô.
Khi nói chuyện, khoảng cách giữa họ dường như đã rút ngắn lại, có vẻ như vô tình mà cơ thể họ nghiêng về phía đối phương.
Lục Nghi bỗng nhớ lại câu nói của Lâm Tấn Thận khi anh đáp trả Tống Tri Hành – “giống như anh trong công việc, chỉ biết nổi nóng cảm tính”. Lúc này cô mới nhận ra, anh đã dùng từ “nổi nóng cảm tính”.
Cô bật cười hỏi: “Anh còn biết từ nổi nóng cảm tính nữa cơ à?”
Trong ấn tượng của cô, đây là một thuật ngữ mạng. Từ miệng một người như anh thốt ra lại có chút mới lạ, giống như một ngày nào đó, cô vô tình phát hiện ra mẹ mình đang đọc một cuốn tiểu thuyết có tên là “Bá Tổng Hận Yêu”, khiến cô sửng sốt không nói nên lời.
Trong xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng đường phố xuyên qua cửa sổ, từng đoạn sáng tối luân phiên chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật đôi mày sắc nét và sống mũi cao thẳng.
Lâm Tấn Thận đột nhiên nói: “Em có muốn xem điện thoại của anh không?”
Lục Nghi ngẩn người, không hiểu sao anh lại nhắc đến chuyện điện thoại: “Em xem điện thoại của anh làm gì?”
Lâm Tấn Thận đáp: “Để em xem thử có mạng hay không.”
Mất mấy giây, Lục Nghi mới phản ứng kịp, từ nhịn cười đến không thể kìm được mà bật cười thành tiếng.
Câu nói đùa đúng là hơi nhạt nhẽo.
Anh đang muốn nói rằng: “Cảm ơn em, anh cũng biết lên mạng đấy.”
—
Tại Trừng Tây Viên.
Lục Nghi vừa mở cửa đã nghe tiếng kêu lo lắng của Puff. Nó càng lớn tuổi càng tinh thông việc nịnh hót. Cánh cửa vừa mở, đập vào mắt là hình ảnh Puff ngồi ngay ngắn, bộ mặt vô cùng vô hại, xinh đẹp đến mức ai cũng phải tan chảy.
Từ ngày Puff và Lâm Tấn Thận hòa bình chung sống, Lục Nghi lại được tận hưởng “dịch vụ chào đón” của nó.
“Meo meo!”
Puff quấn lấy chân Lục Nghi một vòng, sau đó lập tức chạy đến bên Lâm Tấn Thận. Nó quanh quẩn bên chân anh một vòng lớn, cho dù chỉ nhận lại được một cái chạm nhẹ trên đầu khi anh cúi người thay giày, nhưng nó vẫn cúi rạp cái cổ ngắn ngủn đầy thỏa mãn.
Đúng là hai chữ “mèo nịnh” đã được Puff thể hiện một cách hoàn hảo.
“……”
Lục Nghi treo túi lên, nhướng mày nhìn Puff rồi hỏi: “Có phải anh đã cho nó ăn vụng thanh dinh dưỡng rồi không?”
Lâm Tấn Thận thay xong giày, đứng thẳng người, vóc dáng anh cao lớn như một bức tường, liếc mắt nhìn Puff rồi nói: “Không phải nó đang giảm cân sao? Ăn ít đi một chút.”
“Vậy anh không cho nó ăn?”
“Em muốn anh cho nó ăn à?”
Lục Nghi vội xua tay. Hóa ra không phải nhờ thanh dinh dưỡng. Cô thật sự chỉ muốn bọn họ chung sống hòa bình, nhưng tình huống hiện tại lại quá mức hòa hợp, đến mức cô – người mẹ đã nuôi Puff thành một “quả bóng khí ga” – giờ đây lại bị nó “bỏ rơi” vì một người đàn ông chẳng thèm quan tâm đến nó.
Càng nghĩ, cô càng cảm thấy ghen tị.
Lâm Tấn Thận đi vào phòng bếp, từng bước chân dài khiến khoảng cách với Puff càng ngày càng xa. Thế nhưng Puff vẫn hối hả chạy theo anh bằng đôi chân ngắn cũn cỡn của nó.
Lục Nghi nhìn theo, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp. Cô cảm thấy Puff như một đứa con gái mà mình đã nuôi dưỡng kỹ lưỡng, cuối cùng lại bị một “thằng nhóc con” lừa mất chỉ vì một viên kẹo ngọt.
Tuy nhiên, cô cũng không thể trách nó được. Gần đây, chế độ ăn của Puff đã bị cô siết quá chặt.
Lâm Tấn Thận rót nước ở bàn bếp, nhận ra ánh mắt của Lục Nghi, anh nghiêng đầu hỏi: “Em có muốn uống không?”