Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh

Chương 12

Kiều Nhạc vừa dứt câu: "Tôi không có tiền", cả căn phòng rơi vào im lặng.

Đêm qua Kiều Nhạc đi quá vội, túi vẫn còn ở quán bar, cũng may cậu không có tiền ở đây, nếu không người mà móc tiền ra thì có khi lại càng sượng sùng hơn.

Cứ như bóc bánh trả tiền ấy.

Thấy Thẩm Hạc Xuyên chẳng nói gì, Kiều Nhạc mới nhận ra mình lỡ lời, đang định giải thích thì đối phương cất lời: "Nếu có thì cậu tính làm gì? Share tiền phòng với tôi? Như cái pizza lần trước?"

Kiều Nhạc: "... Ý của tôi không phải thế."

"Tôi cũng không có ý đó."

Thẩm Hạc Xuyên ngừng lại rồi tiếp tục: "Chuyện hôm qua chỉ là phát sinh ngoài ý muốn, chúng ta đều không trở tay kịp. Nhưng dù thế nào thì cậu không cần xin lỗi, tôi cũng chẳng thiệt thòi gì."

Mà ngược lại Kiều Nhạc mới là người thất thân.

Vì đêm qua Kiều Nhạc chẳng hề tỉnh táo, nhưng anh thì có. Nếu Thẩm Hạc Xuyên muốn, anh có thể từ chối Kiều Nhạc, thậm chí có thể cưỡng chế cậu, nhưng anh đã không.

Đêm qua ở phòng tắm, Kiều Nhạc bị vòi sen làm ướt đẫm người trông rất bất lực và yếu đuối, áo sơmi đồng phục đặc tả vòng eo nhỏ nhắn lại linh hoạt, vô tình mang theo nét mê hoặc, mà Thẩm Hạc Xuyên lại bị cảm xúc chi phối nên đã không đẩy Kiều Nhạc ra.

Vòi sen làm ướt quần áo cả hai, cũng dội luôn cả lý trí của anh.

Để mà nói thật, Thẩm Hạc Xuyên thật sự chẳng khác gì mấy người đưa thẻ phòng cho Kiều Nhạc, dù thế nào thì người được lợi vẫn là anh.

"Tôi nói vậy cậu có hiểu không?" Anh hỏi Kiều Nhạc: "Người chịu thiệt là cậu."

Kiều Nhạc hiểu ý anh, lại không đồng tình: "Tôi cũng đâu gặp vấn đề, cũng không thể mang thai được."

Thẩm Hạc Xuyên: "..." Tư duy thoáng ha!

Kiều Nhạc ngẫm nghĩ rồi nói: "Hoặc cứ nghĩ như này đi, là tôi mất bình tĩnh trước rồi mới đến anh, cũng coi như hoà đúng không?"

Thẩm Hạc Xuyên: "..." Tư duy sáng tạo ghê...

Kiều Nhạc chẳng đoán được suy nghĩ của Thẩm Hạc Xuyên, chỉ biết đảm bảo: "Anh yên tâm đi Thẩm tiên sinh, tôi sẽ không nói với ai đâu, chắc chắn sẽ xoá sạch trí nhớ luôn!"

"Thẩm Hạc Xuyên."

Kiều Nhạc: "Dạ?"

Thẩm Hạc Xuyên nói: "Đừng cứ gọi Thẩm tiên sinh mãi, gọi tôi là Thẩm Hạc Xuyên là được."

Tục ngữ nói "Trước lạ sau quen", hai người còn là mối quan hệ bế nhau lên giường nữa. Kiều Nhạc cũng chẳng ngại ngần, gọi: "Thẩm Hạc Xuyên" rồi nói: "Hết việc rồi đúng không ạ... tôi về trước nhé?"

Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Cậu định giải quyết chuyện này thế nào? Có ấn tượng về kẻ đã ra tay không?"

Việc anh hỏi chính là rượu bị pha thuốc.

"Có ạ." Kiều Nhạc gật đầu, nhớ rất rõ mình bất ổn từ lúc nào, cũng nhớ rượu uống ở bàn nào, nhưng muốn chính xác hơn thì phải về tìm hiểu lại.

Thẩm Hạc Xuyên: "Có cần tôi giúp không?"

Kiều Nhạc chẳng lạ lùng khi nghe anh hỏi thế, đối với Kiều Nhạc thì đối phương chính là người tốt, nhưng cậu lại đáp: "Tạm thời không cần ạ, tôi có thể tự xử lý, nếu cần hỗ trợ tôi sẽ liên hệ anh."

"Liên hệ thế nào?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi.

"Dạ?"

Thẩm Hạc Xuyên cầm điện thoại ở một bên lên, mở We Chat, mở mã QR đưa cho Kiều Nhạc: "Thêm bạn đi."

Lần trước đưa mã QR là để chuyển khoản.

À ừ, hai người còn chưa add We Chat mà.

Kiều Nhạc sực tỉnh, sờ túi không thấy điện thoại đâu, sau đó mới nhớ ra mình đang mặc quần áo của Thẩm Hạc Xuyên.

Cậu nhớ đêm qua mình có mang điện thoại theo, sau khi xảy ra chuyện còn gọi cho Phương Gia Tự nhờ giúp đỡ,
nhưng đối phương không nghe máy, lại gặp được Thẩm Hạc Xuyên.

"Hình như điện thoại của tôi... rơi mất rồi." Kiều Nhạc lơ mơ: "Tôi nhớ rất là rõ mình có cầm theo mà, quần áo của tôi..."

"Trong đó không có."

Đồ là Thẩm Hạc Xuyên cởi, anh biết rất rõ: "Hẳn là rơi trên xe của tôi rồi, lát tìm xem..."

Anh ngừng lại, tầm mắt dừng trên người Kiều Nhạc: "Có cần ở lại nghỉ thêm một lúc không?"

Cậu muốn ở lại nghỉ ngơi thêm không à?

Ý là thân thể.

Kiều Nhạc lập tức nói: "Không cần ạ! Cũng không mệt đến thế!"

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

Cứ như là bảo Thẩm Hạc Xuyên không "mạnh" đến vậy...

Kiều Nhạc chỉ nhà tắm: "Còn quần áo của tôi..."

Thẩm Hạc Xuyên nói: "Sẽ có người dọn rồi gửi lại cậu sau."

Vậy yên tâm rồi.

Cả hai đi ra ngoài, Thẩm Hạc Xuyên vừa mở cửa, vừa hỏi cậu có muốn xuống nhà hàng ăn sáng không, Kiều Nhạc chỉ nhớ mong điện thoại, không thiết tha ăn uống.

Thẩm Hạc Xuyên cũng chẳng ép uổng, đóng cửa lại, vừa xoay đầu liền đụng mặt với người đối diện.

Đối phương kinh ngạc gọi: "Thẩm Hạc Xuyên?"

Kiều Nhạc theo tiếng nhìn qua, ánh mắt của người nọ cũng dừng trên người cậu, cả hai đều ngây ra.

Kiều Nhạc nhận ra đây là cô gái xem mắt với Thẩm Hạc Xuyên ở quán cafe Sill.

Chẳng ai ngờ được sẽ mình chạm mặt đối phương trong tình huống thế này, tự nhiên á khẩu luôn, cuối cùng vẫn là Thẩm Hạc Xuyên gật đầu với cô, lịch sự: "Chào cô Trình."

Đôi mắt Trình Gia Vanh đảo qua giữa anh và Kiều Nhạc, đầu tiên là xoẹt qua kích cỡ áo sơmi trên người Kiều Nhạc, sau đó ngừng trên trái cổ của Thẩm Hạc Xuyên.

Quán cafe ngày ấy còn rõ mồn một trong tâm trí, Trình Gia Vanh nhìn cả hai bằng ánh mắt vô cùng ẩn ý: "Xem ra tình cảm của hai người không trục trặc vì tôi, thế tôi yên tâm rồi."

Kiều Nhạc biết cô hiểu lầm, muốn giải thích: "Chúng tôi..."

"Tôi biết mà." Trình Gia Vanh nói: "Các anh siêu nặng tình."

Kiều Nhạc: "..."

Cái gì gọi là nghiệp quật ấy nhỉ? Đây này!

"Cậu nhiêu tuổi?" Trình Gia Vanh đột nhiên hỏi Kiều Nhạc.

Kiều Nhạc: "19 ạ."

"19?" Trình Gia Vanh tặc lưỡi, nhìn Thẩm Hạc Xuyên: "Cô Lam gọi tôi, nói là anh thấy tôi còn nhỏ nên không muốn làm lỡ dở. Chẳng ngờ bạn trai anh còn ít tuổi hơn cả tôi, đúng là mở mang tầm mắt."

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

Kém tuổi chỉ là cái cớ lấp li.ếm với người nhà, chẳng muốn lắm lời với người khác, mỗi tội cụm từ "còn nhỏ" bật ra từ miệng Trình Gia Vanh lại như có tầng ý nghĩa khác.

Nhưng anh cũng chẳng quan tâm, chỉ để ý tuổi tác của Kiều Nhạc.

Hoá ra Kiều Nhạc mới chỉ 19, còn chưa đến 20, nhỏ hơn anh hẳn 13 tuổi.

"Cô Trình, đây là việc cá nhân của tôi." Thẩm Hạc Xuyên nói.

Trình Gia Vanh buông tay: "Tôi cũng đâu cần biết."

Chỉ là nhớ lại sau buổi xem mắt hôm ấy, Ngô Tuệ Lam thiết tha gọi điện giải thích với mình, nói mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi, Thẩm Hạc Xuyên không có hẹn hò với ai hết.

Thế mà mình lại chạm mặt Thẩm Hạc Xuyên với Kiều Nhạc trong khách sạn chứ.

Lại còn mặc quần áo của nhau, lại còn hickey gì đó, nhìn phát là biết cả đêm nồng say.

Tên đểu Thẩm Hạc Xuyên này còn lừa cả phụ huynh nữa, đúng là không có tình người.

Trình Gia Vanh trợn mắt: "Trâu già gặm cỏ non còn chối nữa! Phục sát đất!"

Kiều Nhạc định giải thích mình không phải bạn trai của Thẩm Hạc Xuyên, nhưng vừa nghe cô nàng chê bôi anh liền hơi khó chịu, thò sang khoác tay Thẩm Hạc Xuyên: "Lỡ đâu không phải thế, là cỏ non ăn trâu thì như nào."

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

Trình Gia Vanh: "..."

Thẩm Hạc Xuyên đang tỉnh bảo thật ra mình không già đến thế đâu, nhưng cảm giác được bảo vệ cũng thinh thích, nên giữ nguyên sự im lặng.

"Ailsa."

Một cô gái khác ra khỏi phòng của Trình Gia Vanh, tay kéo hành lý, hỏi Trình Gia Vanh gặp người quen à.

"Một người bạn thôi." Trình Gia Vanh cười với đối phương: "Đi thôi, đưa cậu ra sân bay."

Trước khi đi, cô nói với Kiều Nhạc: "Cậu phải nhìn xa trông rộng hơn đi, ngay cả thân phận anh ta cũng không muốn cho, thế thì sao có thể thật lòng 100% được."

Sau khi Trình Gia Vanh đi khỏi, Kiều Nhạc buông tay Thẩm Hạc Xuyên: "Não nhảy số thôi ạ, anh đừng để ý nhé."

Thẩm Hạc Xuyên nhìn cánh tay cậu khoác lên: "Cậu nói cũng không sai."

"Gì ạ?"

"Không có gì, đi thôi." Thẩm Hạc Xuyên đi đến thang máy trước, khoé môi cong nhẹ.

Đợi đến khi Kiều Nhạc hiểu ý thì độ ấm vừa mới hạ xuống lại tưng bừng trên mặt.

Chả cần biết là trâu già gặm cỏ non, hay cỏ non ăn trâu già, túm cái quần vẫn là xơi rồi.

Đúng là điện thoại của Kiều Nhạc rơi trên xe của Thẩm Hạc Xuyên, màn hình hiển thị 2 cuộc gọi nhỡ của Phương Gia Tự và mấy tin nhắn We Chat chưa đọc.

Phương Gia T: Anh mi lái xe, sao li không nghe đin? Vn đang bn à?

Phương Gia T: Tiu Mãn ngoan lm, c yên tâm!

Phương Gia T: Bn anh mi v đến nhà, nhóc con díu hết c mt.

Phương Gia T: [hình nh] [hình nh].

Tiếp theo là 2 bức ảnh Kiều Mãn đang ngủ, Kiều Nhạc lưu xong mới gửi tin mình sẽ qua chỗ anh.

Chủ bar là bạn của Phương Gia Tự, có một số việc để Phương Gia Tự ra mặt sẽ dễ xử lý hơn.

Thẩm Hạc Xuyên nghe Kiều Nhạc phải về, mở cửa xe: "Muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi."

Tuy Kiều Nhạc không bị thương, nhưng đúng là thấm mệt, cậu cũng ngại từ chối Thẩm Hạc Xuyên, nói địa chỉ nhà Phương Gia Tự.

Thẩm Hạc Xuyên điều chỉnh ghế dựa để cậu ngồi thoải mái hơn.

Đi được nửa đường, Thẩm Hạc Xuyên xuống xe đi vào một tiệm thuốc ở ven đường, chẳng nói mình mua cái gì, Kiều Nhạc cũng không hỏi, ngoan ngoãn ngồi im đợi anh về.

Kết quả lúc người quay lại, đưa túi thuốc cho cậu, bên trong có 2 tuýp thuốc mỡ, giải thích: "Giảm đau và tiêu sưng."

"..." Kiều Nhạc nóng bỏng tay, cảm thấy độ ấm trên mặt cứ tăng lên.

Thẩm Hạc Xuyên: "Trên vỏ có hướng dẫn sử dụng."

".... Dạ."

Tui sẽ tự đọc, anh đừng nói gì hết.

Kiều Nhạc bóp vỏ hộp, chẳng biết Thẩm Hạc Xuyên đã nghĩ gì khi mua chúng.

Cậu liếc sang Thẩm Hạc Xuyên, đối phương vẫn tập trung về phía trước, thoải mái lái xe.

Kiều Nhạc khẽ vươn tay như mèo, quạt quạt lên mặt cho bớt nóng.

Đến khu Phương Gia Tự ở, Kiều Nhạc bảo Thẩm Hạc Xuyên dừng xe ở ven đường, cậu vòng sang đầu bên kia, ra hiệu cho Thẩm Hạc Xuyên hạ cửa kính xuống.

"Cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây." Kiều Nhạc nói với anh.

"Đừng khách sáo." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Có việc thì nhớ gọi cho tôi."

"Vâng ạ."

Hai người mải nói chuyện, chẳng ai để ý Phương Gia Tự với Kiều Mãn đang ăn sáng ở cửa hàng bên cạnh.

Thứ 7 không cần đi học nên Phương Gia Tự cho Kiều Mãn ra ngoài ăn sáng, liếc mắt liền thấy Kiều Nhạc đứng ở ven đường liền vỗ Kiều Mãn: "Anh về rồi kìa Tiểu Mãn!"

"Anh ạ?!" Mắt Kiều Mãn sáng lên: "Anh đâu ạ?"

Phương Gia Tự chỉ chỉ, đúng lúc thấy Thẩm Hạc Xuyên xuống xe, giữ lấy Kiều Nhạc chuẩn bị rời đi.

Anh không nghe được hai người trao đổi cái gì, nhưng thấy Kiều Nhạc xua xua tay.

Lại là kẻ bám đuôi trời ơi đất hỡi hả?

Phương Gia Tự nói với Kiều Mãn: "Bé cưng, hình như anh của bé lại gặp rắc rối rồi."

"Rắc rối ạ?"

Kiều Mãn nghiêng đầu, bóng đèn trên đầu bật tách: "Em biết rồi!"

Bé con chạy nhanh như cơn gió đến cạnh Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên, hùng dũng ưỡn ngực, khí phách hiên ngang gọi Kiều Nhạc: "Bố ơi!"

Thẩm Hạc Xuyên: "?"

Kiều Nhạc: "..."

Bé yêu à... giờ không phải lúc gọi bố...

Bình Luận (0)
Comment