Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh

Chương 13

Lúc xuống xe, Kiều Nhạc quên cầm thuốc mỡ nên Thẩm Hạc Xuyên mới gọi lại, mở cửa đi xuống đưa cho cậu, vẫn chưa yên tâm mà hỏi thêm: "Cậu cần đến bệnh viện không?"

Kiều Nhạc vội xua tay: "Không cần! Không cần đâu ạ! Thật sự không sao ạ!"

Nếu đến bệnh viện với Thẩm Hạc Xuyên trong tình huống này, bác sĩ còn hỏi chi tiết, thế có khác gì tự mình đội quần đâu?

Thẩm Hạc Xuyên thấy sắc mặt cậu vẫn hồng hào, không ép uổng nữa: "Ừm."

"Vậy anh về đi, tôi cũng..."

"Bố ơi!"

Một tiếng gọi cắt ngang lời, Kiều Nhạc đột nhiên bị úp sọt, cúi xuống liền thấy em trai ôm chân mình, dẩu mỏ: "Bố về rùi!"

Kiều Nhạc: "..."

Thẩm Hạc Xuyên thấy cảnh này, sự kinh ngạc loé lên trong mắt.

Em bé này khoảng chừng 4-5 tuổi, Kiều Nhạc vừa nói mình 19 tuổi. Làm gì có thanh niên 19 tuổi nào lại có con lớn đùng thế này!

"Tiểu Mãn?" Kiều Nhạc cúi đầu hỏi Kiều Mãn: "Sao em lại ở đây? Anh Gia Tự đâu?"

Kiều Mãn quay lại chỉ chỉ, Phương Gia Tự đang ở tiệm bán đồ ăn sáng cách đó không xa, vẫy tay với hai anh em.

Kiều Mãn nói: "Anh Gia Tự cho em đi ăn sáng, bố... ư ư..."

"Hôm nay không cần gọi bố." Kiều Nhạc bịt miệng bé, giới thiệu Thẩm Hạc Xuyên: "Đây là bạn của anh, không phải người kì quái."

Kiều Mãn bị bịt miệng, chỉ có thể ư ử, đôi mắt đen láy to tròn nhìn Thẩm Hạc Xuyên.

Thẩm Hạc Xuyên từ đoạn hội thoại ngắn của hai anh em mà hiểu vấn đề, hoá ra em trai chính là bình phong của Kiều Nhạc trước đống vệ tinh vo ve.

Anh hỏi Kiều Nhạc: "Em trai cậu à?"

"Dạ vâng." Kiều Nhạc thả Kiều Mãn ra: "Chào hỏi đi Tiểu Mãn."

Kiều Mãn nhìn Thẩm Hạc Xuyên: "Chào chú ạ! Cháu là Kiều Mãn!"

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

So về tuổi tác thì Kiều Mãn gọi chú thì cũng phải thôi, nhưng vừa nghe danh xưng như vậy, lập tức cảm thấy mình với Kiều Nhạc có khoảng cách thế hệ.

"Chào Tiểu Mãn!" Anh gật đầu với Kiều Mãn, cũng tự giới thiệu: "Chú là Thẩm Hạc Xuyên."

Kiều Mãn lại gọi: "Chào chú Thẩm!"

Thẩm Hạc Xuyên chẳng mấy mặn mà với trẻ con, nhưng Kiều Mãn trắng trẻo đáng yêu lại rất lễ phép, lúc cười tươi để lộ hai cái răng nanh, thật sự rất có cảm tình.

Khiến Thẩm Hạc Xuyên không khỏi hỏi thêm: "Cháu mấy tuổi rồi?"

"5 tuổi ạ!" Kiều Mãn xoè 5 ngón tay ngắn tũn: "Lớp lá ạ!"

Đáng yêu thật.

Thẩm Hạc Xuyên nghĩ thầm, như thấy được Kiều Nhạc phiên bản em bé vậy.

Tiếc là hôm nay vội vàng nên chẳng mang quà gặp mặt, lần sau bù vậy.

"Thế tôi đi đây." Thẩm Hạc Xuyên nói với Kiều Nhạc.

"Dạ."

Sau khi Thẩm Hạc Xuyên rời khỏi, Kiều Nhạc bế Kiều Mãn qua chỗ Phương Gia Tự. Phương Gia Tự rất tinh mắt, để ý quần áo cậu mặc.

Vì không có điều kiện kinh tế, Kiều Nhạc cắt giảm tối đa chi phí quần áo, thường ngày ngoài đồng phục đi làm thì hầu như đều mua đồ giá sỉ trên mạng với giá rẻ bèo, mặc rất bền.

Nhưng bộ đồ trên người Kiều Nhạc bây giờ, từ chất liệu đến kiểu dáng, nhìn một cái liền biết là rất xịn xò. Hơn nữa chắc chắn không phải size của cậu, móc nối với đối tượng mới đưa Kiều Nhạc đến đây, con xe nọ chính là siêu xe mà ai nấy cứ thấy là phải đi đường vòng.

Phương Gia Tự lập tức ngửi được mùi bất bình thường, tại sao Kiều Nhạc lại không tự cưỡi xe mà lại được đưa đến đây? Đã vậy còn mặc quần áo của người ta nữa.

"Nhóc rất là khả nghi nhé." Phương Gia Tự đi vòng quanh Kiều Nhạc: "Trên người có mùi đàn ông."

Kiều Nhạc: "..." Mũi anh là mũi chó hả? Ê ê, nói như thế xấu hổ lắm luôn ấy!

Phương Gia Tự: "Chú em mặc đồ của ai đấy? Người vừa rồi là ai?"

Kiều Nhạc: "Một người bạn ạ."

"Bạn?" Phương Gia Tự nhìn cái túi cậu cầm, trên đó in logo nhà thuốc, đưa tay cầm lấy: "Thuốc à? Bị ốm hay sao?"

Anh hành động rất nhanh, Kiều Nhạc còn chưa kịp phản ứng thì cái túi đã rơi vào tay đối phương: "Không phải..."

Phương Gia Tự thấy hai tuýp thuốc mỡ bên trong... rất là quen luôn...

Vì anh cũng hay dùng.

Thuốc mỡ tiêu sưng và hạ nhiệt, quần áo của người ta, siêu xe đưa rước...

Dẫu gì Phương Gia Tự cũng là người từng có bạn trai, với loạt dấu hiệu xâu chuỗi, thì dù tự thao túng bản thân rằng chẳng phát sinh cái gì thì có chết anh cũng cóc tin!

Phương Gia Tự ngẩng đầu nhìn Kiều Nhạc, mắt long sòng sọc: "Nhóc lên..."

Kiều Nhạc nhanh lẹ bịt mồm đối phương: "Anh be bé cái mồm thôi! Vinh quang lắm ý mà oang oang?!"

Phương Gia Tự ư ư mấy tiếng, ban nãy Kiều Mãn cũng bị bịt miệng nên tưởng hai anh lớn đang chơi trò gì đó rất vui, cũng học theo, tự che miệng: "Ư ư!"

Kiều Nhạc: "..."

Kiều Nhạc bóp trán, thả Phương Gia Tự ra: "Ăn sáng xong đã rồi về nói sau, em đang có việc nhờ đến anh ạ."

Phương Gia Tự: "Ăn uống gì nữa! Gói lại đi!"

Cả ba gói bữa sáng mang về nhà Phương Gia Tự. Phương Gia Tự bày đồ ăn cho Kiều Mãn, để bé đánh chén trong phòng ăn, chỉ còn anh với Kiều Nhạc, liền sốt sắng hỏi người ban nãy.

Anh đã quen Kiều Nhạc từ rất lâu rồi, sao có thể không biết Kiều Nhạc có người bạn như thế.

"Anh ấy là Thẩm Hạc Xuyên." Kiều Nhạc nói: "Chính là người em nhận nhầm ở cafe Sill ấy."

Phương Gia Tự rất ấn tượng với việc Kiều Nhạc nhận sai người, trước đó anh còn tiên đoán đối phương hẳn là để ý cậu, nhưng Kiều Nhạc đã chắc như đinh đóng cột là không thể.

Giờ thì sao nào?!

"Hai đứa..." Phương Gia Tự chỉ chỉ thuốc mỡ: "... hả?"

Kiều Nhạc: "... Như anh nghĩ đấy."

"!!" Phương Gia Tự nhảy chồm chồm: "Anh nói rồi mà? Đã bảo anh ta để ý nhóc rồi! Anh đây dự liệu như thần luôn?!"

Thẩm Hạc Xuyên để ý cậu á?

Sao có thể.

Kiều Nhạc chỉ nghĩ Thẩm Hạc Xuyên thương người mà giúp đỡ, lần nữa phủ nhận: "Không có đâu, chuyện này bất ngờ không ai đoán trước được, em bị chơi thuốc..."

"Gì cơ?!" Phương Gia Tự nhảy dựng lên: "Chơi thuốc? Sao lại thế?! Anh ta ép nhóc hả?!"

Kiều Nhạc thấy anh một bộ muốn tìm Thẩm Hạc Xuyên tính sổ, vội vàng kéo người ngồi xuống: "Không phải! Không phải! Là ảnh giúp em đó!"

Phương Gia Tự hỏi lại: "Giúp nhóc?"

Kiều Nhạc kể lại mọi chuyện phát sinh đêm qua, Phương Gia Tự nghe xong lập tức nổi điên, bữa sáng cũng không thèm, gọi ngay cho người bạn kia.

Tên bạn đó còn đang lơ tơ mơ, bị Phương Gia Tự mắng đến tỉnh cả ngủ, nghe hiểu vấn đề lập tức đảm bảo mình sẽ xử lý ổn thoả, Phương Gia Tự cứ yên tâm.

Phương Gia Tự chửi thêm mấy câu mới cúp điện thoại.

Anh nhìn Kiều Nhạc, đập vào mắt chính là bộ quần áo cậu mặc trên người, lúc đầu chưa biết thì còn có thể trêu mấy câu, biết rồi lại càng thêm áy náy.

Công việc ở quán bar là do anh giới thiệu, chẳng ngờ lại phát sinh chuyện này.

Nếu không có Thẩm Hạc Xuyên, chẳng thể tưởng tượng được ai sẽ đưa Kiều Nhạc đi, nếu Kiều Nhạc gặp mệnh hệ gì thì Phương Gia Tự sẽ không thể tha thứ cho bản thân.

"Đều tại anh." Phương Gia Tự nhìn Kiều Nhạc, trong mắt đều là buồn bực và áy náy: "Nếu anh không bảo nhóc đi hỗ trợ thì sẽ chẳng làm sao. Yên tâm đi! Anh nhất định báo thù cho nhóc!"

Kiều Nhạc tìm Phương Gia Tự cũng không phải để anh áy náy, mà vì anh thân quen với chủ bar kia. Có vài việc nếu tự cậu xử lý, rất có thể sẽ việc lớn hoá nhỏ, việc nhỏ coi như không có, nhưng Phương Gia Tự ra mặt thì sẽ không như vậy.

Hơn nữa chuyện này cũng chẳng gây ảnh hưởng đến Phương Gia Tự, anh giới thiệu cậu qua đó làm cũng xuất phát từ ý tốt, không chỉ cho nghỉ, mà còn trông em trai dùm mấy ngày này nữa.

"Anh đừng nói thế." Kiều Nhạc đấm nhẹ lên vai anh: "Chuyện này sao anh biết trước được, còn nữa, em cũng chẳng thiệt thòi gì, chỉ là...•

Mông hơi khó chịu, eo cũng đau đau thôi...

Dầu gì thì Kiều Nhạc không có kinh nghiệm yêu đương, trên phương diện này vẫn là một trang giấy trắng, dù là bạn thân không giấu nhau điều gì, bàn đến mấy cái này vẫn rất ư là xấu hổ.

Phương Gia Tự lại trái ngược, đối với anh thì đây là việc bình thường, nghe Kiều Nhạc ấp úng liền tiếp lời: "Chỉ là đau mông à?"

Kiều Nhạc: "..."

"Không chảy máu chứ?" Phương Gia Tự quan tâm: "Kỹ thuật của tên Thẩm Hạc Xuyên đó kém vậy hả?"

Kỹ thuật Thẩm Hạc Xuyên kém á?

Cũng không hẳn.

Kiều Nhạc lắc đầu: "Không chảy máu ạ, chỉ là... em thấy lạ thôi."

Phương Gia Tự: "Ừa, lần đầu tiên của ai cũng vậy đó, làm thêm mấy lần là quen hết."

Làm thêm mấy lần nữa?

Kiều Nhạc nhớ lại đêm qua, dù như nào thì cũng không thể chỉ dừng lại ở một lần, cậu chỉ mang máng hình như là 3 nháy liên tục, sau đó có tặng kèm nữa hay không thì chịu, tại lúc đó cậu lịm luôn rồi.

"Đang nghĩ gì đấy?" Phương Gia Tự dí mặt đến: "Sao đỏ mặt vậy?"

Nghĩ cái gì à? Nghĩ về đàn ông đó!

Kiều Nhạc bưng cốc sữa đậu lên nhấp một ngụm lớn, độ lạnh của sữa vừa khiến độ nóng trên mặt hạ xuống một tí thì lại nghe Phương Gia Tự nói: "Hôm qua hai đứa có dùng biện pháp an toàn không đấy?"

"Dạ?" Kiều Nhạc sửng sốt: "Biện pháp an toàn ạ?"

"Ừ." Phương Gia Tự hỏi: "Anh ta có đeo bao không?"

Thẩm Hạc Xuyên có đeo bao không á?

Kiều Nhạc ngẫm nghĩ, nhận ra mình chẳng có chút ấn tượng gì cả, căn bản cả đêm qua cậu đâu có tỉnh táo.

Cho nên là không để ý Thẩm Hạc Xuyên có đeo bao hay không...

Hơn nữa lại là lần đầu tiên, nếu Phương Gia Tự không nhắc thì cậu đã bỏ qua vấn đề này rồi.

Đúng thế! Thẩm Hạc Xuyên có đeo bao không?!

Thẩm Hạc Xuyên là người tốt, nhưng không có nghĩa là "hàng họ" cũng tốt!

Lỡ đâu ảnh bất ổn ở chỗ nào thì sao?!

Tự dưng nghĩ đến khả năng này, Kiều Nhạc trở nên bồn chồn, không phải cậu muốn nghĩ xấu cho người ta, nhưng hai người mới gặp được có ba lần thôi, người ngợm anh như nào cậu còn chưa hiểu hết nữa.

Nếu thật sự có vấn đề, và cậu gặp chuyện chẳng lành, vậy em trai sẽ ra sao?

Kiều Mãn còn nhỏ lắm, ai sẽ chăm sóc thằng bé đây?

Tưởng tượng đến đây, Kiều Nhạc ăn không nổi nữa.

Không được! Cậu phải xác nhận, cũng cần phải kiểm tra!

Cậu lấy điện thoại, mở giao diện We Chat với Thẩm Hạc Xuyên mới thêm bạn buổi sáng, nhắn tin cho anh.

Lúc này Thẩm Hạc Xuyên đang nghe thư ký Judy báo cáo công việc, ký tên lên bản kế hoạch.

Sau khi tách khỏi Kiều Nhạc, anh lập tức đến công ty.

Thẩm Hạc Xuyên đưa lại văn kiện đã ký cho Judy, lại bảo cô chuẩn bị vài món quà trẻ con thích.

"Vâng thưa Thẩn tổng." Judy hỏi: "Bạn nhỏ mấy tuổi ạ? Con trai hay con gái ạ?"

Thẩm Hạc Xuyên: "Con trai, 5 tuổi, học lớp lá."

Nói xong lại bổ sung: "Rất đáng yêu."

Judy đã làm việc với Thẩm Hạc Xuyên 6 năm, lần đầu được nghe anh khen người ta đáng yêu, không khỏi tò mò: "Là con cháu họ hàng của Thẩm tổng ạ?"

Con cháu họ hàng?

Đúng là họ hàng cũng có mấy đứa nhóc sàn tuổi với Kiều Mãn, nhưng đáng yêu hay không thì Thẩm Hạc Xuyên chẳng để ý, dẫu sao bình thường anh rất ít chơi với trẻ con.

"Không phải." Thẩm Hạc Xuyên: "Là em trai của bạn."

Vừa dứt lời, điện thoại bên cạnh sáng lên, We Chat nhảy ra tin nhắn mới, người gửi là Kiều Nhạc.

We Chat cài đặt ẩn nội dung, mà Kiều Nhạc gửi một lần 5 tin.

Điều này khiến Thẩm Hạc Xuyên ngạc nhiên, sáng giờ mới tách nhau chưa bao lâu, sao Kiều Nhạc đã nhắn nhiều như vậy?

Chẳng lẽ cần mình giúp chuyện đêm qua?

Hay cơ thể khó chịu?

Nghĩ đến khả năng này, Thẩm Hạc Xuyên nói với Judy: "Cô đi làm việc đi."

"Dạ."

Sau khi Judy rời đi, Thẩm Hạc Xuyên mới mở tin nhắn của Kiều Nhạc.

Kiu Nhc Nhc Nhc: [Giy chng nhn sc kho].

Kiu Nhc Nhc Nhc: [Kết qu kim tra sc kho].

Kiu Nhc Nhc Nhc: Thm tiên sinh, đây là chng nhn sc kho cũng như s y b ca tôi, đu là kết qu mi nht, tôi vô cùng kho mnh !

Kiu Nhc Nhc Nhc: Đêm qua tôi không được tnh táo, mun hi đêm qua anh có dùng bin pháp an toàn không ? [thì thm.jpg].

Kiều Nhạc Nhạc Nhạc: Còn nữa... anh có chứng nhận sức khoẻ hay báo cáo gì không ạ?

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

Hay lắm... ý thức an toàn rất cao.

Bình Luận (0)
Comment