Đêm qua Thẩm Hạc Xuyên có dùng biện pháp an toàn, ý thức an toàn anh vẫn phải có, nhưng gần đây chưa kiểm tra sức khoẻ.
Công ty luôn tổ chức kiểm tra sức khoẻ toàn diện hàng năm, lịch của năm nay sẽ vào tháng sau.
Thẩm Hạc Xuyên rất hiểu cơ thể mình, anh không hút thuốc, không nghiện rượu, cũng không có đam mê nghiện ngập, tình trạng sức khoẻ vô cùng ổn.
"Bận" cả đêm qua cũng không mệt.
Nhưng cũng có thể thông cảm sự lo lắng của Kiều Nhạc, làm kiểm tra sức khoẻ là trách nhiệm của đôi bên.
Anh trả lời Kiều Nhạc.
Thẩm: Có biện pháp an toàn, cứ yên tâm.
Thẩm: Mai tôi sẽ khám toàn diện, có kết quả liền gửi cậu.
Sau đó nhắn cho Judy, bảo cô hẹn lịch khám sức khoẻ vào sáng mai cho mình, Judy trả lời trong tích tắc.
Judy: Vâng.
Thẩm Hạc Xuyên thoát giao diện chat với Judy, thấy Kiều Nhạc gửi meme meo meo nghiêng đầu, trên đầu nhảy mấy từ "Ngoan ngoãn đợi chờ".
Thẩm Hạc Xuyên nhìn mấy giây, giữ lâu một chốc để lưu ảnh.
Chat chit với Kiều Nhạc đến đây là hết, Thẩm Hạc Xuyên nhận ra group chat gia đình có mấy tin nhắn tag tên mình.
Tối qua mẹ mới phê bình anh, không cần xem cũng biết cả nhà đang nói đến chuyện gì, nên quyết định mặc kệ, cài đặt không thông báo liền đặt điện thoại sang một bên bắt đầu làm việc.
Ở bên kia, Kiều Nhạc nhận được tin nhắn của Thẩm Hạc Xuyên, trong lòng nhẹ nhõm hơn một tẹo.
Phương Gia Tự ở một bên nhắc nhở: "Nhóc cần thoa thuốc mỡ không?"
Kiều Nhạc cũng cảm thấy mình nên đi thoa thuốc, cầm tuýp thuốc vào phòng tắm, xong xuôi đi ra thì Phương Gia Tự đã dọn bàn xong.
"Mấy nay chắc nhóc mệt lắm nhỉ? Ngủ một giấc đi?" Phương Gia Tự đề nghị.
"Vâng." Kiều Nhạc gật đầu, đúng là cậu bận muốn chết, thật sự rất là mệt.
Chỗ Phương Gia Tự có đồ ngủ sơ cua. Kiều Nhạc nói một tiếng với Kiều Mãn, thay đồ rồi vào phòng cho khách ngủ bù.
Lúc tỉnh lại đã là 12 giờ trưa, Kiều Mãn đang vẽ tranh trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, màu vẽ sặc sỡ bày nửa cái bàn.
Ngủ no nên nên Kiều Nhạc khoẻ khoắn hơn không ít, lăn trên giường duỗi người.
Kiều Nhạc nghe được tiếng, quay đầu thấy anh trai đã dậy liền thả bút xuống, chạy đến bên: "Anh dậy rùi!"
"Ừa." Kiều Nhạc đưa tay sờ điện thoại, trên We Chat có tin nhắn của Phương Gia Tự, bảo anh phải ra ngoài xử lý công việc, cậu cứ tự do làm gì thì làm.
Kiều Nhạc đứng dậy xuống giường, bế Kiều Mãn lên: "Đi! Anh đưa em đi ăn pizza!"
Mắt Kiều Mãn sáng lên: "Vâng ạ!"
Kiều Nhạc đi rửa mặt, thay quần áo rồi đưa Kiều Mãn ra ngoài.
Xe điện của cậu vẫn để ở bar của Matt, cũng chính là nơi làm thêm mấy hôm vừa rồi.
Phương Gia Tự bảo Kiều Nhạc chờ quán bên kia phản hồi về sự cố đêm qua, nên cậu cũng không vội lấy xe, cùng Kiều Mãn đi tàu điện ngầm đến khu Lệ Loan.
Ngày nghỉ nên quán càng đông hơn, cũng may lúc hai anh em đến thì vừa vặn có bàn trống.
Kiều Nhạc gọi pizza thịt nguội ăn khách nhất của quán, thêm 2 ly trà hoa quả và khoai tây chiên.
Pizza vừa lên bàn, đôi mắt Kiều Mãn lập tức lấp lánh: "Oa!! Thơm quá đi!!"
"Bé cưng nhìn camera nào!" Kiều Nhạc lấy điện thoại chụp ảnh cho bé.
Nhóc con vô cùng nghe lời, giơ kí hiệu "Yeah!" trước cam, nhưng tay ngắn nên không được chuẩn lắm, trông rất giống "Bắn bỏ giờ!(*)".
Kiều Nhạc chụp bé xong, chỉnh thành chế độ selfie để hai anh em chụp chung, sau đó tiện tay đăng lên vòng bạn bè We Chat.
"Anh ơi! Ăn thui!!" Kiều Mãn chọn cho Kiều Nhạc miếng pizza to nhất, dùng đũa và dĩa gắp vào đĩa của Kiều Nhạc.
Hành động hiểu chuyện của em trai khiến Kiều Nhạc cảm thấy ấm áp, cậu để điện thoại sang một bên, đeo găng tay dùng 1 lần cho Kiều Mãn, lại đưa một miếng pizza cho bé rồi mới nhấc miếng pizza trên đĩa của mình lên.
Kiều Nhạc thoả mãn nheo mắt, lại nhớ hôm ăn pizza ở nhà Thẩm Hạc Xuyên cũng là loại này.
Mùi thịt nguội thơm lừng, ngon y hệt lần trước.
Nghĩ đến Thẩm Hạc Xuyên, Kiều Nhạc nghĩ đáng lẽ mình nên mời Thẩm Hạc Xuyên ở lại ăn sáng mới đúng, dẫu gì anh đã giúp mình chuyện hệ trọng như vậy mà.
Không thì hỏi thử xem?
Kiều Nhạc hơi ngần ngừ, ăn miếng pizza xong mới cầm điện thoại nhắn Thẩm Hạc Xuyên.
Gửi tin nhắn xong, cậu cảm thấy nhẹ lòng.
Chẳng cần biết Thẩm Hạc Xuyên ăn hay không, mình cứ quan tâm hỏi han, có còn hơn không mà.
-
Thẩm Hạc Xuyên vừa ra khỏi phòng họp thì thấy tin mới, cúi đầu đọc lướt.
Kiều Nhạc Nhạc Nhạc: Anh ăn trưa chưa Thẩm Hạc Xuyên?
Kiều Nhạc Nhạc Nhạc: Tôi đang ở tiệm pizza lần trước ship cho anh nè, nếu anh chưa ăn thì tôi mang đến nha?
Tiệm pizza lần trước?
Thẩm Hạc Xuyên ngừng chân, phản ứng đầu tiên chính là tự hỏi Kiều Nhạc lại chạy đi ship hàng à? Còn muốn ship cho mình nữa?
Cậu không biết quý trọng bản thân mình ư?
Hay là thật sự đêm qua mình không "mạnh" đến thế?
Nghĩ đến trường hợp này, biểu cảm của Thẩm Hạc Xuyên hơi vặn vẹo, cái câu "Không mệt đến vậy!" đầy mạnh mẽ của Kiều Nhạc lại văng vẳng bên tai.
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Judy đi đằng sau đột nhiên thấy sếp dừng lại, biểu cảm không vui cũng chẳng buồn, đúng hơn là khó hiểu, nghĩ có điều khiến anh bất mãn trong cuộc họp ban nãy, vội tiến lên hỏi: "Thẩm tổng, ngài còn việc gì cần phân phó không ạ?"
Thẩm Hạc Xuyên cắt ngang dòng suy nghĩ: "Không có, cô đi ăn trước đi."
"Có cần mang riêng cho ngài một phần không ạ?" Judy tinh tế hỏi.
Công ty có canteen cho nhân viên, từ 12 - 2 giờ là giờ nghỉ trưa, còn ngoài giờ ăn thì cũng sẽ có mỳ, phở hoặc đồ ăn vặt, đến chiều còn phục vụ ăn nhẹ.
Đôi lúc Thẩm Hạc Xuyên bận không xuống canteen được thì Judy sẽ sắp xếp người mang phần riêng cho anh.
Thẩm Hạc Xuyên: "Không cần."
"Vâng."
Sau khi Judy rời khỏi, Thẩm Hạc Xuyên mới nhắn lại cho Kiều Nhạc.
Thẩm: Cậu đang đi ship đồ ăn à? Không mệt sao?
Mới được mấy giây, Kiều Nhạc đã trả lời.
Kiều Nhạc Nhạc Nhạc: Không ạ, hôm nay tôi nghỉ.
Kiều Nhạc Nhạc Nhạc: Đưa Tiểu Mãn đi ăn pizza.
Kiều Nhạc Nhạc Nhạc: [hình ảnh].
Kiều Nhạc gửi anh một bức ảnh pizza, giờ cậu còn chưa ý thức được việc chia sẻ hình ảnh chính là tín hiệu đi lên của mối quan hệ.
Thẩm Hạc Xuyên bấm mở ảnh.
Ngoài chiếc bánh pizza, còn thấy được bàn tay cầm nĩa của Kiều Mãn, làm Thẩm Hạc Xuyên nhớ đến hình ảnh Kiều Mãn sáng nay giơ 5 ngón thể hiện mình 5 tuổi.
Biết Kiều Nhạc không chạy lông nhông ngoài đường, đôi lông mày đang nhíu chặt của Thẩm Hạc Xuyên thả lỏng, tâm trạng cũng tự nhiên tốt lên.
Chẳng biết mừng vì Kiều Nhạc vẫn còn biết yêu thương bản thân, hay vẫn là bảo toàn được danh dự thầm kín, hoặc có thể là mỗi thứ có một tí.
Thẩm: Không đi thì tốt, cậu nên nghỉ ngơi đầy đủ.
Kiều Nhạc Nhạc Nhạc: Dạ vâng! Anh cũng thế nhé ^.^!
Tôi cũng thế?
Khoé môi Thẩm Hạc Xuyên hơi nhếch lên, thầm nghĩ tôi không cần nghỉ ngơi, anh không những không mệt, thậm chỉ còn cảm thấy những sự bực bội do chuyện giục kết hôn còn nhẹ nhàng đi không ít.
Nghĩ đến việc bị giục hôn, Thẩm Hạc Xuyên đột nhiên nhớ ra mình để sót điều gì đó.
Anh bảo Kiều Nhạc ở công ty có cơm trưa, không cần mang pizza, sau đó mới mở group chat gia đình bị tắt tiếng từ sáng.
Trong nhóm có 4 người, ông nội, bố mẹ và anh.
Chỉ tròn một buổi sáng Thẩm Hạc Xuyên làm lơ mà ba người spam hơn 100 tin. Ông cụ đã ngoài 80 nhưng tốc độ spam còn nhanh hơn cả chiếm được chỗ ngồi trên xe bus trong giờ cao điểm.
Đúng là người già cũng nên đi học, nếu không cả ngày chỉ biết ôm cái điện thoại.
Thẩm Hạc Xuyên than thở mình đã gánh vác sự nghiệp quá sớm, để cả nhà rảnh rỗi và tự do rồi cứ tụng mãi một bài sớm lập gia đình với mình.
Anh vừa bấm vào liền thấy một tràng giật tít.
【[SHOCK!] Số phận của những thanh niên không chịu kết hôn sẽ ra sao? Để tôi cho bạn thấy viễn cảnh mịt mù ấy...】
【[Lẻ loi] Phấn đấu nhiều năm như vậy, rồi liệu có ngọn đèn nào vì bạn mà sáng lên trong thành phố này không...】
【[Lặng] Người ta con cháu đầy đàn, bạn lại cô đơn trong bốn bức tường...】
Kéo lên liền thấy một hàng dài những bài chia sẻ của mẹ anh, quý bà Ngô Tuệ Lam.
Thẩm Hạc Xuyên không có tâm trạng cũng như tinh lực để đào sâu vào nội tâm cuộc trò chuyện, chẳng cần dùng não cũng biết tỏng chủ đề, thế là xuống tay gửi đi hai chữ
Thẩm: Đã xem.
Ông cụ: ...
Mẹ: ...
Bố: ...
Tin gửi đi chưa được nửa phút thì Ngô Tuệ Lam đã gọi điện, bảo Thẩm Hạc Xuyên chiều nay về nhà cũ, cần phải tổ chức một cuộc họp gia đình quan trọng: Vì sao Thẩm Hạc Xuyên lại giấu diếm mối quan hệ tình cảm của mình.
Họp gia đình? Phải là cả gia đình tấn công anh mới đúng.
Thẩm Hạc Xuyên đưa tay nhấn nút đi xuống trên thang máy, tìm cớ từ chối: "Tối nay..."
"Trời ơi! Bố ơi! Bố sao vậy? Bố đứng vững đi!" Đầu bên kia đột nhiên truyền đến giọng nói sốt sắng của Ngô Tuệ Lam, sau đó là tiếng ông cụ: "Bố choáng quá, đau đầu lắm..."
"Thím Lưu! Mau gọi bác sĩ!" Ngô Tuệ Lam nói: "Con nhìn lại bản thân đi! Ông nội tức đến ngất xỉu rồi, còn có tình người thì về nhanh lên!"
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Cửa thang máy mở ra, Thẩm Hạc Xuyên bước vào, sửa lời: "Chiều nay con có việc, tối sẽ về, giữ sức chờ con về hãng diễn tiếp."
Ngô Tuệ Lam: "Ò... Bố, bố đứng lên đi!"
Ông cụ: "Ừ."
Thẩm Hạc Xuyên nhức đầu cúp điện thoại.
Thoát được mùng 1 nhưng không thoát được ngày Rằm, nếu né không được thì cứ đứng nơi đầu cơn bão đi!
Trong lúc thang máy đi xuống, anh mở vòng bạn bè xem cho khuây khoả, vừa lúc thấy được bài đăng của Kiều Nhạc.
Kiều Nhạc post 2 bức ảnh, một ảnh chụp riêng Kiều Mãn, ảnh còn lại hai anh em chụp chung, ai cũng cười tươi rói, làm động tác "Yeah!" trông rất vui vẻ.
Thẩm Hạc Xuyên nhấn like.
Thang máy dừng lại ở tầng có canteen, anh vào gọi một phần ăn, trước khi động đũa lại nhớ đến ảnh Kiều Nhạc gửi.
Dựa theo quy tắc ứng xử có qua có lại, Thẩm Hạc Xuyên cảm thấy mình cũng nên cho Kiều Nhạc xem bữa trưa của mình.
Cho nên anh cầm điện thoại chụp suất ăn, gửi cho Kiều Nhạc.
Màn hình nhảy lên thông báo mới, Thẩm Hạc Xuyên tiện tay bấm vào xem.
Judy: Ô mai gót! Bằng chính đôi mắt này tui thấy Thẩm tổng chụp ảnh bữa trưa đấy!
Judy: Không biết ảnh gửi cho ai nhỉ?! Chẳng lẽ là người yêu?!
Thẩm Hạc Xuyên: ?
【Judy thu hồi một tin nhắn】
【Judy thu hồi một tin nhắn】
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Hay lắm, giờ anh biết các cấp dưới thích tám dóc cái gì rồi.
Tám dóc chuyện của cấp trên.