Cùng một địa điểm, cùng một người, cùng một tiếng: "Chồng".
Kiều Nhạc đã không còn xấu hổ và ngại ngùng như lần đầu, ngược lại nói xong còn buồn cười, coi như làm không khí dịu xuống: "Tôi đùa thôi, anh đừng để ý."
"Không cần ngại." Thẩm Hạc Xuyên vô cùng thong thả: "Nếu cậu muốn thì cứ gọi đi."
??
Tôi muốn... muốn cái gì chứ?!
Kiều Nhạc cảm thấy mình bị gậy ông đập lưng ông, Thẩm Hạc Xuyên trông rất nhàn nhã, giống như chẳng thèm chấp cậu nghịch ngợm.
"Anh không sợ tôi nói lung tung làm bố mẹ anh phật ý sao?" Cậu hỏi.
Bố mẹ phật ý?
Thẩm Hạc Xuyên nhớ đến phản ứng của bà Ngô Tuệ Lam khi nghe tiếng gọi "Chồng" trong điện thoại, cúi đầu cười: "Cậu cứ thử xem."
Kiều Nhạc tưởng tượng ra viễn cảnh ấy, vô cùng lo lắng mình sẽ bị đuổi cổ: "Rất là ngả ngớn ấy? Anh không thấy kỳ à?"
"Kỳ cục sao?" Thẩm Hạc Xuyên làm như ngẫm nghĩ: "Cũng được, nếu để tăng tính hiệu quả thì cứ làm, tôi ổn. Lúc cậu nhận uỷ thác của vị 'Hoắc tiên sinh' nọ cũng gọi như thế mà?"
Nhắc tới nhiệm vụ lần đó, Kiều Nhạc liền giải thích: "Tôi không gọi Hoắc tiên sinh là chồng, tôi chỉ gọi mỗi anh thôi."
"Ồ?" Thẩm Hạc Xuyên nhướn mày: "Chỉ gọi mỗi tôi à?"
Kiều Nhạc: "..."
Rõ ràng là giải thích, nhưng nói rồi lại tự dưng xấu hổ thật sự.
Sao lại thế?
Không thể khai là do Hoắc tiên sinh không đẹp trai bằng Thẩm Hạc Xuyên đi.
Kiều Nhạc tìm bừa cái cớ: "Chỗ Hoắc tiên sinh đông người quá, tôi không dám."
Thẩm Hạc Xuyên gật đầu, cực kỳ thấu hiểu: "Cũng phải, nếu không thế giới này lại nhiều hơn một gã trai đểu."
Kiều Nhạc che mặt: "..."
Thẩm Hạc Xuyên thấy cậu che mặt theo kiểu "tha tui đi", không khỏi khẽ cong môi dưới, ngừng trêu cậu: "Được rồi, giờ bàn đến giá cả đi."
Anh nhớ tối qua Kiều Nhạc nói khởi điểm 1 vạn, sau đó sẽ dựa vào độ khó mà tăng giá, nhà mình có đến ba vị trưởng bối cần đối phó, hẳn cũng rất là khoai.
Chẳng ngờ Kiều Nhạc lại bảo: "Không cần đâu! Tôi bảo giúp anh miễn phí mà."
Đây xem như đặc quyền riêng à?
Thẩm Hạc Xuyên giật mình, trong lòng như bị cào nhẹ, vừa ngứa ngáy mà lại thoả mãn.
Anh nhớ Kiều Nhạc mới nói mình là khách hàng lớn, chắc chắn đã rất vui mừng khi nhận được tin nhắn vào đêm qua.
Một khi đã vậy, anh không thể cắt đứt sự hứng khởi trong cậu được: "Không cần phải vậy, việc nào ra việc đó, ngày ấy cậu đã mời tôi cafe rồi, coi như chuyện đã xong, đừng canh cánh mãi trong lòng."
Thực sự thì Kiều Nhạc cũng không quá nghĩ ngợi, chỉ là cảm thấy Thẩm Hạc Xuyên như một người bạn, nếu có thể đỡ đẩn được cho anh phần nào thì bản thân cũng vui.
Thẩm Hạc Xuyên thấy cậu còn ngần ngừ, nói tiếp: "Nếu cậu không lấy tiền thì lần sau tôi sẽ không tiện nhờ vả."
"Quan trọng gì đâu." Kiều Nhạc chẳng nề hà: "Đã là bạn thì giúp nhau cũng là chuyện thường."
Bạn bè ư?
Thẩm Hạc Xuyên thầm nghĩ, là bạn thì chẳng bê nhau lên giường.
Chuyện ở quán bar rõ ràng đã qua đi một ngày, nhưng kh.oái c.ảm mãnh liệt như vẫn còn vương vấn trên thân thể.
Nhất là người mang đến sự sung sướng tột độ cho mình còn đang ở ngay trước mắt.
Tầm mắt Thẩm Hạc Xuyên không tự chủ được mà dừng trên môi Kiều Nhạc.
Đôi môi Kiều Nhạc màu hồng nhạt khoẻ khoắn, dáng môi đầy đặn mềm mềm, bên trên có một vết thương nhỏ đã kết vảy, mang theo một tầng ái muội mờ nhạt.
Là anh cắn vào đêm ấy.
Ánh mắt Thẩm Hạc Xuyên trở nên tối đi, sự rung động bí ẩn nơi đáy lòng càng thêm rõ ràng.
Anh kín kẽ đánh giá Kiều Nhạc, sau đó lại làm như chẳng có chuyện gì mà cụp mắt, chuyển chủ đề: "Vấn đề ở bar đã xử lý xong chưa?"
Kiều Nhạc chẳng biết đối phương đang nghĩ gì mà đột nhiên đổi chủ đề, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: "Xử lý xong rồi ạ."
Cậu kể lại quá trình điều tra và kết quả cho Thẩm Hạc Xuyên. Anh nghe xong thì gật đầu, coi như hài lòng với kết quả ấy.
Nhưng cũng không khỏi nghĩ, nếu bản thân mình ra tay thì có khi sẽ cứng rắn hơn nhiều.
"Lát nữa có phải làm ở bar không?"
"Dạ?"
Thẩm Hạc Xuyên giải thích: "Tôi không có ý can thiệp vào chuyện cá nhân của cậu, nhưng những nơi như thế không an toàn."
Không cần biết là bar bình dân hay cao cấp, nhưng tệp khách hàng rất phức tạp, bỏ thuốc được lần một thì chắc chắn sẽ có lần hai.
Với ngoại hình của Kiều Nhạc thì chắc chắn chính là tiêu điểm, đẹp trai vừa là lợi thế, cũng sẽ mang đến nguy hiểm tiềm tàng khó tránh khỏi.
Ngày đó may mà có mình, nếu không có mặt, hoặc bản thân không để ý Kiều Nhạc sát sao thì chẳng thể tưởng tượng nổi hậu quả.
Đương nhiên, chính anh cũng chẳng "liêm".
Bảo là cháy nhà hôi của thì cũng không sai.
Nhưng ít ra cơ thể mình không có vấn để, kiểm tra sức khoẻ cũng cho ra kết quả khoẻ mạnh.
Thẩm Hạc Xuyên tự giác cho mình điểm cao hơn kẻ hạ thuốc, lại nhịn không nổi lại nhắc nhở: "Nếu muốn làm tiếp thì phải cố gắng tránh rượu người ta mời."
Kiều Nhạc làm việc lâu ở quán bar như thế, đương nhiên hiểu ý đối phương, người ta cũng là lo cho mỉnh: "Tôi biết ạ, hàng ngày không có làm ở đó, mấy hôm rồi chỉ là làm thêm thôi ạ."
Thẩm Hạc Xuyên: "Lại là làm thêm?"
Kiều Nhạc: "Vâng ạ."
Chẳng trách Thẩm Hạc Xuyên ngạc nhiên đến vậy, vì Kiều Nhạc thật sự là quá nhiều việc làm thêm, hình như cái gì cũng làm hay sao ấy?
"Có vẻ cậu làm thêm rất nhiều việc?"
Thẩm Hạc Xuyên hỏi, hôm qua anh xem tường nhà cậu trên app "Để tôi làm", thấy phạm vi nhận đơn của Kiều Nhạc rất đa dạng.
Kiều Nhạc uống xong cafe của mình, gật đầu: "Chỉ cần có tiền thì tôi làm hết ạ."
Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Gọi thêm một ly không?"
"Dạ thôi." Kiều Nhạc li.ếm bọt kem sữa dính bên mép, lắc đầu: "Uống nhiều sợ đêm mất ngủ."
Tầm mắt Thẩm Hạc Xuyên đi theo chuyển động của đối phương, sau khi sắc đỏ biến mất, anh khẽ rũ mắt, đưa tay bưng ly cafe đen lên nhấp một ngụm, sau đó mới quay lại chủ đề chính: "Vậy lần này cậu cứ coi như làm thêm kiếm tiền từ tôi đi, không cần ngại, có một số việc thì nói chuyện bằng tiền sẽ dễ hơn."
Nói chuyện bằng tiền sẽ càng dễ hơn ấy à?
Kiều Nhạc suy ngẫm ý tứ của Thẩm Hạc Xuyên, và rồi chậm tiêu nhận ra anh coi việc này là giao dịch chứ không trên phương diện bạn bè.
Là giao dịch thì cứ thuận mua vừa bán là được, còn tình bạn mới cần cân đo đong đếm.
Người như Thẩm Hạc Xuyên, hẳn sẽ thiên về phong cách đầu tiên.
Kiều Nhạc ngộ ra.
Qua mấy ngày tiếp xúc và giúp đỡ, cậu đã xem Thẩm Hạc Xuyên như bạn bè, khi hiểu được ý anh thì khó tránh khỏi thất vọng chút xíu, nhưng cũng có thể hiểu được.
Người giàu cảnh giác cao là bình thường.
Nên cậu cũng ngừng overthinking: "Nếu anh đã nói thế thì tôi sẽ không khách sáo nữa! Uỷ thác của Hoắc tiên sinh là 2 vạn, chúng ta coi như người quen, tôi hữu nghị giảm giá anh 20%, còn 1 vạn 6 (16000)."
"1 vạn 6?" Thẩm Hạc Xuyên lặp lại.
Kiều Nhạc: "Đúng thế."
Thẩm Hạc Xuyên sẽ không cảm thấy 1 vạn 6 quá cao chứ? Ở bar anh gọi một chai rượu 8 vạn lận, dép đi trong nhà cũng 8000 ý.
Hơn nữa mình còn giảm giá hữu nghị rồi mà.
Vốn có thể miễn phí, là tự anh đòi tính tiền đó!
Kiều Nhạc thầm lầm rầm trong lòng, rốt cuộc vẫn đắn đo tình bạn giữa đôi bên, lại tự hạ thấp giá trị: "Nếu anh thấy đắt thì 1 vạn 5999,9 (15.999,9) tệ cũng được."
Chỉ có thể giảm 1 hào thôi, nếu giảm tiếp thì mình sẽ không vui nữa.
Kiều Nhạc dùng dĩa chọc vào quả dâu trên bánh waffles.
Bình thường Thẩm Hạc Xuyên trên bàn đàm phán, ép giá đều là mấy trăm hoặc nghìn vạn, lần đầu nhận được giảm giá "1 hào", đã vậy Kiều Nhạc còn một bộ lòng đau như cắt khiến anh hơi buồn cười.
Thẩm Hạc Xuyên chẳng ngờ Kiều Nhạc hiểu lầm lời của mình, ý anh không phải hai bên chỉ giao dịch bằng đồng tiền, mà là muốn thông qua hình thức này để cậu kiếm được nhiều hơn chút đỉnh.
"Tôi không thấy đắt." Thẩm Hạc Xuyên giải thích nỗi lòng: "Ý tôi là, lần đó cậu chỉ cần đối mặt với một người thôi, lần này tới ba người, nên thu gấp 3 lần tiền."
Kiều Nhạc: "??!!"
Một người 2 vạn, ba người chính là 6 vạn!!
6 vạn đấy!
Kiều Nhạc khiếp sợ nhìn anh: "Anh đang giỡn thôi đúng không ạ?"
"Tôi rất nghiêm túc." Ngữ khí của Thẩm Hạc Xuyên bình bình, không hề đùa cợt: "Hơn nữa, các vị người lớn trong nhà tôi tương đối khoai, nên nếu tăng giá theo độ khó, tôi trả 10 vạn nhờ cậu giải quyết nan đề giục hôn."
Kiều Nhạc: "..."
Đại gia các anh đều coi tiền như lá me lá mít à?
Là 10 vạn đó!! Không phải 10 tệ đâu!!
Cậu phải làm lòi bản họng mới kiếm được 10 vạn, thế mà Thẩm Hạc Xuyên nhẹ tựa lông hồng ra giá 10 vạn chỉ để cậu giả làm bạn trai ăn một bữa cơm với người nhà??
Thẩm Hạc Xuyên thật sự là coi tiền như rác ư?!
Cảm giác thất vọng trong Kiều Nhạc đã bị 10 vạn đè chết, đôi mắt nhìn Thẩm Hạc Xuyên cứ thấy đối phương toả ra ánh hào quang 10 phương chư Phật.
Ảnh không phải là bạn của tui!! Mà là Thần tài của tui!!
Ảnh không đến giao dịch với tui, mà là dâng tiền cho tui!!
Có tiền không kiếm chính là đồ ngu!
"Thành giao!"
Kiều Nhạc lập tức búng tay, lấy điện thoại đăng nhập vào nền tảng, nhanh nhẹn tạo giao dịch rồi giơ màn hình cho Thẩm Hạc Xuyên xem: "Anh nhận được chưa?"
Thẩm Hạc Xuyên nhìn thấy tổng thiệt hại của giao dịch: "Không phải 10 vạn à?"
Bên trên là 9 vạn 9999 (99999).
Kiều Nhạc sung sướng đáp: "Thì giảm giá hữu nghị đó!"
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Tình bạn của anh với Kiều Nhạc tăng từ 1 hào lên thành 1 tệ rồi đó.
Tuy chẳng xi nhê gì, nhưng ít ra có tăng còn hơn không.
Thẩm Hạc Xuyên cũng chẳng lề mề, nhanh nhẹn bấm đồng ý giao dịch. Kiều Nhạc thấy bốn chữ "Giao dịch thành công", mắt liền híp lại như hai sợ chỉ, ánh mắt nhìn Thẩm Hạc Xuyên mang theo ánh sáng blink blink chíu chíu, giọng cũng ngọt như mía lùi: "Cảm ơn Thẩm tiên sinh, tiểu nhân xin vì ngài mà cúc cung tận tuỵ!"
Giọng đột nhiên khấp khởi hẳn lên.
Thẩm Hạc Xuyên nghĩ thầm, đôi mắt như hai vì tinh tú lấp lánh hơn nữa
Tiêu 10 vạn đúng là đáng mà, không chỉ giải quyết nỗi khổ đau của mình, mà có vẻ còn hỗ trợ được Kiều Nhạc không ít.
Được Kiều Nhạc nhìn vừa chăm chú vừa nóng bỏng, Thẩm Hạc Xuyên vô cùng hưởng thụ, những đau đầu vì bị giục kết hôn cũng tan tựa khói sương, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng: "Mong chờ màn biểu diễn của cậu, hẹn vào tối nay được không? Cậu có phải đi làm không?"
"Không ạ." Kiều Nhạc đáp: "Anh Gia Tự bảo tôi mệt nên cho nghỉ thêm một ngày ạ."
Mệt à?
Thẩm Hạc Xuyên quan tâm: "Mệt ở đâu?"
Kiều Nhạc đang làm mới ứng dụng, chẳng buồn ngẩng đầu mà đáp: "Mệt ở đâu anh không biết ạ?"
Vừa dứt lời, cậu mới ngộ ra mình hàm hồ cái gì, sững sờ ngẩng đầu thì thấy Thẩm Hạc Xuyên cũng sững sờ theo.
Mệt ở đâu anh không biết ạ?
Thẩm Hạc Xuyên đương nhiên biết!
Không khí đông cứng lại trong chớp mắt, Kiều Nhạc sầu bi trong lòng, muốn lái sang chuyện khác, lại nghe Thẩm Hạc Xuyên lên tiếng: "Tôi biết rồi, lần sau sẽ để ý hơn."
Kiều Nhạc: "..."
Anh để ý cái gì cơ?! Sao anh lại để ý cái đó!