Tuy hết hồn với câu trả lời của Thẩm Hạc Xuyên, nhưng Kiều Nhạc không tiện thảo luận cái "lần sau" của anh ý là như nào, hay "để ý" nghĩa là sao.
Cậu tự thao túng bản thân là Thẩm Hạc Xuyên chỉ buột miệng thôi, ảnh cũng đâu bảo người lần sau sẽ là mình, lỡ nhắc đến ai khác thì sao.
Nên Kiều Nhạc giả vờ bị lãng tai, hỏi vấn đề bản thân khá lấn cấn: "Đúng rồi, hôm qua anh bảo đi kiểm tra sức khoẻ mà, anh đi chưa?"
Thẩm Hạc Xuyên đưa y bạ cho Kiều Nhạc: "Yên tâm đi, tôi rất khoẻ mạnh."
"Tôi không có ý đó." Kiều Nhạc nhận lấy báo cáo sức khoẻ: "Chỉ là như vậy thì sẽ đảm bảo hơn một chút."
Thẩm Hạc Xuyên cực kỳ thấu hiểu, và còn nhất trí với đối phương: "Nên vậy."
Sáng nay anh đi kiểm tra sức khoẻ, yêu cầu bệnh viện trả kết quả cấp tốc để trưa nay gặp thì cho Kiều Nhạc xem luôn, giúp cậu thấy anh vô cùng khoẻ khoắn, bàn việc "làm ăn" cũng đáng tin hơn.
Đập vào mắt Kiều Nhạc là "Bệnh viện tư nhân Lập Hoa thành phố Vân Kinh", cậu biết viện này, viện tư nổi nhất ở thành phố Vân Kinh, là đầu ngành chữa trị các bệnh lý như tim mạch, u não, chăm sóc sức khoẻ mẹ và bé.
Báo cáo liệt kê rất chi tiết, Kiều Nhạc xem trước những bệnh có thể gây truyền nhiễm nguy hiểm nhất, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới thở phào, cuối cùng ngắm đến chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng.
Chiều cao 1m89, cao hẳn 9cm so với mình.
Kiều Nhạc khẽ liếc Thẩm Hạc Xuyên, bảo sao dáng anh đẹp thế, cơ bụng roi roi luôn, chắc chắn phải làm bạn với phòng tập mới được thế.
Thẩm Hạc Xuyên nhận ra ánh mắt của đối phương: "Sao thế? Có chỗ nào không ổn à?"
"Không có ạ." Kiều Nhạc thu y bạ lại, trả cho Thẩm Hạc Xuyên: "Không sao hết ạ! Siêu khoẻ luôn!"
Thẩm Hạc Xuyên nhận lấy: "Giờ cũng muộn rồi, cùng ăn bữa cơm đi."
Cafe uống xong, bánh thì đã hết, đúng lúc 12 giờ, đến giờ ăn trưa rồi, đây cũng là lý do anh hẹn Kiều Nhạc lúc 11 giờ.
Có thể nhân tiện hỏi Kiều Nhạc thích ăn gì, cho nhà mình chuẩn bị bữa tối nay.
Chẳng ngờ Kiều Nhạc lại từ chối: "Không được rồi, lát nữa tôi còn phải đi làm."
Còn phải đi làm?
Thẩm Hạc Xuyên khẽ nhíu mày: "Chẳng phải cậu bảo vẫn mệt, hôm nay được nghỉ à?"
"Sáng nay tôi mới nhận việc ạ." Kiều Nhạc giải thích: "Đến nhà khách quen cho mèo ăn hộ, bạn ấy phải đi công tác đột xuất."
Kiều Nhạc rất thích chó mèo, tiếc là giờ chưa có điều kiện nuôi. Nhưng cậu hay nhận được uỷ thác đến nhà khách hàng cho mèo ăn hoặc dắt chó đi dạo, vừa dễ sờ meo meo lại có thể chơi với gâu gâu, lại còn có tiền, thật tươi đẹp làm sao.
"Một lần như vậy được bao nhiêu tiền?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi.
Kiều Nhạc: "120 ạ."
Nói chung thì việc cho mèo ăn thì giá không cao, nhưng khoảng cách hơi xa, mèo lại khá nhiều, Kiều Nhạc còn cần phải dọn qua chỗ vệ sinh cho tụi nó nữa.
Con số 120 này... với Thẩm Hạc Xuyên đúng là nhỏ như mắt muỗi.
"Ăn bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu thời gian." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Hoặc tôi đưa cậu đi cho mèo ăn trước?"
Mặt Kiều Nhạc bối rối: "Nhưng cho mèo ăn xong tôi còn phải làm thêm việc nữa."
Thẩm Hạc Xuyên: "... Rốt cuộc là cậu có bao nhiêu việc làm thêm vậy? Lần này là việc gì?"
Kiều Nhạc thật thà đáp: "Làm diễn viên quần chúng đến tham gia buổi khai trương chi nhánh mới của công ty bất động sản ạ."
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Kiều Nhạc thấy anh cứ ngần ngừ mãi, vội nói: "Chỉ có từng đó việc thôi ạ! Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đến buổi gặp mặt tối nay đúng giờ."
"Tôi không lo lắng vấn đề đó." Thẩm Hạc Xuyên muốn nói gì đó, mà nhìn biểu cảm ngẩn tò te của Kiều Nhạc, cuối cùng đành thở dài: "Cậu không mệt à?"
Mệt không á?
Kiều Nhạc lắc đầu: "Tôi vẫn trụ được."
Cậu nói thật mà, cho mèo ăn hay đi góp đủ số lượng người tham gia ở công ty bất động sản nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với ship đồ ăn, nhất là ở những chỗ đó đều có điều hoà.
Cậu nói vậy tức là đã có sắp xếp cả rồi, Thẩm Hạc Xuyên chẳng thể lay chuyển, chỉ có thể đổi chủ đề: "Về bữa tối nay, cậu có không ăn được món gì không? Thích đồ Tây hay món Tàu?"
Kiều Nhạc đáp: "Không ạ, cái gì tôi cũng ăn. Nhưng nếu là bữa tối thì tôi thích món Trung hơn."
"Ăn cay được không?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Thích món gì cứ nói đi?"
"Được ạ, tôi thích món Quảng Đông và Hồ Nam." Kiều Nhạc lăn tăn: "Có phiền không ạ? Thật ra tôi dễ ăn lắm, anh không cần phải cầu kỳ đâu."
Mọi ngày bận rộn vô cùng, hầu như cậu chỉ ăn mỳ hoặc cơm bụi đơn giản để lót dạ, nào có cơ hội kén chọn như thế, lại còn được tự gọi món nữa chứ.
Thẩm Hạc Xuyên: "Không đâu, chiều nay xong việc thì nhắn tôi, tôi đến đón cậu."
"Tôi tự đi..."
"Tôi đến đón cậu." Thẩm Hạc Xuyên lạt mềm buộc chặt ngắt lời đối phương: "Sau khi giao dịch có hiệu lực, tôi đang là bạn trai của cậu trên lý thuyết, đáng lẽ nên đưa cậu đi làm mới phải."
"Cái đó thì không cần ạ." Kiều Nhạc xua tay: "Đường khu ấy nhỏ lắm, xe của anh không đi vào được."
Nhưng lời của Thẩm Hạc Xuyên lại rất hợp lý, giao dịch có hiệu lực rồi, Thẩm Hạc Xuyên đón cậu, đưa về nhà sẽ càng có sức thuyết phục các vị phụ huynh: "Buổi khai trương hẳn sẽ xong trong khoảng 4:30, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh."
Thẩm Hạc Xuyên gật đầu: "Ừm."
"Vậy xin phép." Kiều Nhạc chọt chọt điện thoại, ý muốn bảo mình cần phải đi.
"Đi cẩn thận."
"Vâng!"
Kiều Nhạc đi khỏi, Thẩm Hạc Xuyên nhắn tin cho Judy: Huỷ đặt bàn ở Thực Vị Đình đi.
Gửi xong, anh gọi điện cho Ngô Tuệ Lam, cho bà biết khẩu vị của Kiều Nhạc, tiện đà nhắc cả nhà đừng bày vẽ rùm beng, tránh để Kiều Nhạc bị áp lực.
Ngô Tuệ Lam bảo đảm: "Con yên tâm, mẹ là người có kinh nghiệm nên không làm lố đâu. Hai đứa nhớ về sớm một chút là được!"
"Vâng."
-
Ở bên kia, Kiều Nhạc cho mèo ăn xong thì gửi tin nhắn nhờ Phương Gia Tự tối nay đón Kiều Mãn giúp mình.
Phương Gia Tự lập tức gọi điện: "Nhóc lại đi làm thêm à? Chẳng phải đã cho nhóc nghỉ nguyên ngày rồi sao? Kiếp trước nhóc là con trâu à?"
"Em đi kiếm tiền to đó!"
Kiều Nhạc kể anh nghe giao dịch của mình với Thẩm Hạc Xuyên. Phương Gia Tự vừa nghe thấy 10 vạn tệ liền sốt xình xịch: "Một ngày có đủ không? Hay anh cho nhóc nghỉ thêm ngày mai nhá? Bào rỗng túi ổng đi!"
Kiều Nhạc bật cười, gạt chân chống con xe cà tàng xuống, cầm điện thoại buôn dưa: "Em nghĩ ăn một bữa là xong, chứ lấy đâu ra lắm chuyện hời vậy ạ."
"Ừ cũng đúng." Phương Gia Tự nói: "Đúng là người lái Maybach ha! Một bữa cơm những 10 vạn luôn."
Maybach?
Kiều Nhạc ngẫm lại, xe của Thẩm Hạc Xuyên là Maybach ư?
Dù hôm đó ngồi xe anh từ khách sạn về chỗ Phương Gia Tự, nhưng cả quãng đường đều rối bời, Kiều Nhạc chẳng chú ý đến chi tiết này.
Cậu đột nhiên nhớ lại con xe đen ở chung cư Brilliant.
"Ầy... anh nói này..." Phương Gia Tự thấy cậu không lên tiếng, tự độc thoại: "Người ta không có ý với nhóc thật hả? Không thì cứ cân nhắc cho mối quan hệ này có cơ hội tiến xa đi, dầu gì cũng xơi nhau rồi."
Chuyện tế nhị như vậy mà Phương Gia Tự cứ bô bô tỉnh rụi như tám dóc hay ăn cơm ấy. Kiều Nhạc cạn lời: "Anh đừng ôn lại giúp em được không? Xấu hổ lắm!"
"Xấu hổ á? Sao phải xấu hổ?" Phương Gia Tự khó hiểu: "Chẳng lẽ ổng bị bất lực? Không thể nào?! Trông ổng 'mạnh' lắm mà! Đã thế giọng nhóc còn khàn đặc luôn!"
Thẩm Hạc Xuyên bất lực á?
Đương nhiên là không rồi!!
Dù đêm đó Kiều Nhạc không được tỉnh táo, nhưng cũng lơ mơ nhớ đối phương nhào mình qua lại cả đêm. Cơ mà giữa ban ngày ban mặt, lại còn trên đường phố đông người qua lại, nói mấy vấn đề này đúng là khiến người ta đỏ mặt tía tai.
"Cũng ổn ổn, mà em say quá nhớ không nổi." Kiều Nhạc lấp li.ếm: "Thôi nói sau nha, em còn đang bận, anh nhớ đón Tiểu Mãn giúp em đấy!"
"Yên tâm! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Cúp điện, Kiều Nhạc tiếp tục cưỡi xe đến địa điểm làm việc tiếp theo.
Buổi lễ ở công ty bất động sản kết thúc nhanh hơn so với dự kiến, 4 giờ đã xong rồi. Cậu nhanh nhẹn về nhà, sửa soạn tươm tất một chút, tránh làm phụ huynh của đối phương ấn tượng xấu về mình trong lần đầu ra mắt.
Thẩm Hạc Xuyên đến rồi, cậu thay đôi giày mới bước ra.
Gia đình cỡ Thẩm Hạc Xuyên thì bố mẹ hẳn sẽ là người kỹ tính, Kiều Nhạc không thể để giày của mình làm bẩn sàn nhà người ta được.
Phố cổ nên đường nhỏ, hai bên đường ngoài một chiếc xe đang đỗ còn có mấy sạp hàng con con, nên xe của Thẩm Hạc Xuyên chẳng thể chen vào nổi.
Anh đậu xe bên ven đường đợi Kiều Nhạc, nghe tiếng mới ngẩng đầu, liền thấy Kiều Nhạc nhanh chân bước đến.
Kiều Nhạc dừng trước mặt anh: "Để anh đợi lâu rồi."
Cậu đến gần hơn, Thẩm Hạc Xuyên ngửi được hương cam quýt thoang thoảng, đôi mắt không khỏi dừng lại trên mái tóc còn ẩm của đối phương, biết ngay cậu mới tắm gội thơm tho.
So với áo sơmi và quần tây của sáng nay, Kiều Nhạc trông trẻ trung hơn với áo phông và quần jeans.
"Tôi mới đến thôi." Thẩm Hạc Xuyên mở cửa ghế phó lái: "Đi thôi."
"Vâng ạ."
Hai người lên xe, Kiều Nhạc để ý anh không lái về hướng khu Lệ Loan mới: "Không đến chung cư Lâm Giang ạ?"
"Chung cư Lâm Giang là nhà riêng của tôi." Thẩm Hạc Xuyên giải thích: "Còn bố mẹ và ông nội thì ở dinh thự số 1 Bồng Sơn."
Dinh thự số 1 Bồng Sơn, nhìn sông dựa núi, tập hợp giới tinh hoa giàu sang phú quý nhất của thành phố Vân Kinh, bây giờ có tiền cũng chẳng mua nổi một khoảnh.
Kiều Nhạc chẳng ngờ tối nay mình sẽ đến nơi đó ăn tối.
Xe đi vào thông lộ Bồng Sơn, Kiều Nhạc nhận ra thảm đỏ bắt đầu trải dài từ bốt bảo vệ đầu tiên trông vô cùng nổi bật.
Cậu còn đương tò mò không biết có phải nhà ai đang chuẩn bị đám cưới hay sao, thì Thẩm Hạc Xuyên nói: "Đến rồi."
Xe lái vào một toà dinh thự, Kiều Nhạc còn chưa kịp ố á thì pháo hoa rực rỡ đột nhiên bùm chíu ở hai bên, đằng xa thấp thoáng mấy cái đèn lồng đỏ rực, tạo ra không khí vô cùng phấn khởi tung bay như năm mới sắp đến.
Kiều Nhạc: "..."
Ầu... thì ra là đám cưới của tui...
(*) Nhà họ Thẩm cỡ như cái lâu đài, nghĩa gốc search ra toàn trang viên có cả đài phun nước, old money có khác: