Thẩm Hạc Xuyên đến bất ngờ khiến tất cả mọi người không kịp chuẩn bị.
Dưới ánh mắt của quần chúng, anh bước đến trước quầy bar, rất tự nhiên, thân mật gọi Kiều Nhạc.
Từ lúc Kiều Nhạc gọi điện đến khi Thẩm Hạc Xuyên hiện thân, mạnh mẽ đập vỡ ảo tưởng "bình phong" của Dương Mục.
Biểu cảm của ai cũng rất đặc sắc, chỉ trừ Judy, người lố nhất phải là đối tượng đã gây chiến trước, Dương Mục.
Gã cách Thẩm Hạc Xuyên chưa đến nửa mét, chân thực cảm nhận được thế nào là "tinh anh xuất chúng".
Người trước mắt không chỉ cơ ngoại hình nổi bật, khí chất càng kiêu ngạo quý tộc khiến kẻ lúc nào cũng tự vỗ ngực bản thân siêu sao như gã phải xấu hổ, tất cả những lời chê bôi nghĩ sẵn trong đầu đều không thể dùng được.
Kiều Nhạc nhìn Thẩm Hạc Xuyên, không tự chủ mà mỉm cười: "Anh đến rồi ạ?"
"Ừm." Thẩm Hạc Xuyên gật đầu: "Bạn em muốn gặp anh, sao anh lại không đến được."
Judy đang núp mình ở một bên nghe được, một phát thăng thiên luôn.
Bình thường ai cũng phải tranh nhau hẹn trước với Thẩm Hạc Xuyên, ngay cả cơ hội bước chân vào tầng cao nhất của tập đoàn còn không có. Bây giờ Kiều Nhạc chỉ gọi một cái, Thẩm Hạc Xuyên lập tức gạt hết công việc chạy đến.
Hơn nữa theo cô biết, hôm nay Thẩm Hạc Xuyên có lịch trình làm việc.
Có thể thấy Kiều Nhạc quan trọng đến mức nào.
Nếu Thẩm Hạc Xuyên biết cô vừa muốn đào góc tường nhà anh, thì ngày mai... À không, ngay hôm nay có thể khăn gói về quê là vừa.
Chỉ nghĩ có vậy thôi, Judy đã cảm thấy trời đất sụp đổ, cố gắng nép mình sau lưng chị em tốt.
Tuy bạn không làm ở công ty của Thẩm Hạc Xuyên, nhưng thân làm bạn thân của Judy, đương nhiên cũng biết anh. Nhận được tín hiệu cầu cứu, cả 3 ngầm hiểu mà dịch người, che kỹ cho Judy.
Thẩm Hạc Xuyên không hề để ý đến Judy, có thể nói từ khi anh bước vào thì đôi mắt chỉ đặt trên người Kiều Nhạc.
Kiều Nhạc nghe anh nói thế, lòng vui vẻ vô cùng, dù Thẩm Hạc Xuyên có đang giúp mình hay như nào, thì cảm giác được người ta trân trọng cũng khiến cậu thoả mãn vô ngần.
"Em còn sợ anh đang bận việc cơ." Cậu hỏi Thẩm Hạc Xuyên: "Không làm phiền anh chứ?"
"Đương nhiên là không rồi." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Em có thể tìm anh bất kỳ lúc nào, quan hệ của chúng mình đâu cần phải câu nệ như thế."
"Dạ."
Kiều Nhạc cũng chẳng khách sáo, dù gì mối quan hệ giữa hai người sắp là chồng chồng rồi mà, sau này hẳn sẽ còn nhiều tình huống nhờ vả lẫn nhau.
"Anh uống gì ạ?" Cậu hỏi Thẩm Hạc Xuyên: "Em pha cho anh nhé, kỹ năng pha chế của em tốt lắm đó."
Thẩm Hạc Xuyên chỉ mới xem video Kiều Nhạc pha chế, chứ chưa được uống thử.
Đến cũng đến rồi, đương nhiên là muốn uống gì đó, cùng lắm thì gọi người lái thay là ổn.
Anh rất hứng thú xem bình shaker trong tay Kiều Nhạc: "Món nào cũng được, tuỳ em."
Hai người nói chuyện, chẳng để ai vào mắt, mấy câu nghe chừng đơn giản nhưng lại thể hiện độ thân mật của mối quan hệ.
Giữa họ có một loại từ trường khó mà miêu tả khiến người ngoài rất khó bước vào.
Ngoài Judy và Dương Mục, Phương Gia Tự cũng vô cùng bất ngờ, trước đó anh chỉ nghĩ Kiều Nhạc với Thẩm Hạc Xuyên vui chơi, Kiều Nhạc còn tự khẳng định hai người sẽ không có khả năng.
Mà mới được mấy ngày đâu, câu chuyện bây giờ là như nào? Sao tự dưng yêu nhau rồi?
Đôi mắt anh liếc qua liếc lại giữa Kiều Nhạc với Thẩm Hạc Xuyên, thật sự không hiểu mô tê, dứt khoát lên tiếng hỏi cậu: "Khoan khoan, không giới thiệu với anh hở?"
Kiều Nhạc chỉ lo pha rượu cho Thẩm Hạc Xuyên, quên khuấy chuyện này, cậu đặt bình shaker xuống, nói với Thẩm Hạc Xuyên: "Quên không giới thiệu với anh, đây là bạn em, Phương Gia Tự."
Sau đó lại nói với Phương Gia Tự: "Đây là Thẩm Hạc Xuyên, các anh cũng gặp nhau rồi đó, là người hôm ấy đưa em về đó."
Tuy đã gặp từ lâu lắc, nhưng không có chính thức làm quen.
"Gặp rồi." Phương Gia Tự nói: "Nhạc Nhạc nói mình có bạn trai, tôi còn đoán đối phương là ai, không ngờ là anh."
Thẩm Hạc Xuyên nói với Phương Gia Tự: "Chào cậu."
"Chào anh." Phương Gia Tự hài lòng gật đầu: "Quả nhiên là đẹp trai lai láng, hạc giữa bầy gà, khí chất hiên ngang, phong lưu phóng khoáng."
Thẩm Hạc Xuyên: "?" Sao tự dưng khen quá trời khen vậy?
Làm trò trước mặt Thẩm Hạc Xuyên khiến Kiều Nhạc cũng xấu hổ xíu xiu, đưa tay chọc chọc anh.
Phương Gia Tự làm lơ, tiếp tục: "Phải cỡ như Thẩm tiên sinh mới xứng đôi với Nhạc Nhạc, đâu có giống người nào đó kỳ cục mà cứ tự mình đa tình cho mình là đúng, mất mặt ghê!"
Dương Mục mình đầy thương tích: "..."
Thẩm Hạc Xuyên mới đến, chẳng hiểu mô tê nhìn Kiều Nhạc, đột nhiên có người gọi mình: "Chú Thẩm ơi!"
Hở?
Thẩm Hạc Xuyên nhìn theo tiếng, thấy được Kiều Mãn nhỏ tin hin đằng sau quầy bar.
Kiều Mãn lùn hẳn so với quầy bar, Thẩm Hạc Xuyên lại chỉ chăm chăm vào Kiều Nhạc nên không có để ý bé.
"Là cháu nè!" Kiều Mãn vẫy tay, sợ anh không nhớ mình: "Cháu Tiểu Mãn nè! Em anh đó!"
Em anh...
Mọi người phì cười, ngay cả Thẩm Hạc Xuyên cũng thế.
Kiều Nhạc chẳng hiểu sao mọi người lại cười.
Bé nhỏ xíu, không biết tình hình bây giờ như nào, chỉ là Thẩm Hạc Xuyên mình nhớ mong bao ngày đột nhiên xuất hiện, bé lập tức nghĩ mình sắp được đi ăn pizza thơm lừng.
Bé đã nhịn thật lâu để không chen vào giữa anh trai với chú Thẩm.
Chờ mãi người lớn mới nó xong, bé quýnh lên gọi Thẩm Hạc Xuyên: "Chú Thẩm ơi!"
Kiều Mãn sung sướng trèo lên ghế, vịn vào quầy bar gọi Thẩm Hạc Xuyên: "Chú đi công tác về rồi ạ! Cháu nhớ chú lắm luôn!"
Nhóc con cười tươi hơn cả mặt trời, khiến lòng người mềm nhũn.
Thẩm Hạc Xuyên nhìn bé, thầm nghĩ mình và Kiều Nhạc kết hôn rồi đưa Kiều Mãn về nhà, ba vị phụ huynh sẽ cực kỳ thích bé.
Anh đáp: "Ừ, chú mới về hôm nay, lâu rồi không gặp Tiểu Mãn."
"Dạ dạ! Lâu rồi không gặp ạ!" Kiều Mãn đột nhiên gật đầu, ngày nào bé cũng ngóng trông Thẩm Hạc Xuyên: "Cảm ơn bộ lego của chú ạ! Cháu thích lắm lắm luôn!"
Cuối cùng cũng chờ được Thẩm Hạc Xuyên, bé lặp lại đi lặp lại mình vui nhiều đến mức nào.
Kiều Mãn rất thích lego Thẩm Hạc Xuyên tặng, Kiều Nhạc đã nhắc anh rồi.
Nhưng bé con tự mình bày tỏ, Thẩm Hạc Xuyên sẽ không dội gáo nước lạnh, vươn tay xoa đầu bé, giọng vô cùng dịu dàng: "Cháu thích là được, còn vài bộ đấy, lát sẽ tặng cháu."
"Còn nữa ạ?!" Mắt Kiều Mãn sáng lên: "Cảm ơn chú Thẩm! Cháu mời chú đi ăn pizza nha!"
"Ừ."
Lego Thẩm Hạc Xuyên tặng Kiều Mãn là do Judy mua, cô nghe được hội thoại liền lạnh cả người.
Lúc ấy cô còn hỏi Thẩm Hạc Xuyên định tặng cho con cháu trong nhà à.
Giờ phá án rồi, không phải con cháu trong nhà, mà là em ruột của người yêu.
Tui thật đáng chết mà! Có mỗi 2 vạn phí hội viên hèn mọn mà dám mơ xin We Chat của người yêu sếp, lại còn bảo người ta kêu mình là chị chứ!
Sao tui còn chưa thăng thiên vậy?!
Judy đau đớn che mắt, cô không muốn mất đi mức lương mấy chục vạn 1 năm của tập đoàn Hoa Lang, cuối năm thưởng đậm, tăng ca có lương tăng ca, còn được bonus một khoản lớn phụ cấp nhà ở với đi lại nữa chứ!
Trong khi Thẩm Hạc Xuyên trò chuyện với Kiều Mãn, Kiều Nhạc đã pha xong ly rượu của anh, đặt trước mặt đối phương: "Anh thử đi."
Chất lỏng xanh ngọc đặt trong ly tam giác, dưới khúc xạ ánh sáng, nó như một dải ngân hà chuyển động.
Ngoại hình rất xinh đẹp.
Thẩm Hạc Xuyên đưa lên uống một ngụm, hương chanh là lớp hương đầu tiên, hỗn hợp ngọt thơm nhẹ nhàng vờn trên đầu lưỡi.
Rất tươi mát, lại cực kỳ ngọt ngào.
"Ngon lắm." Thẩm Hạc Xuyên không tiếc lời khen, hỏi cậu: "Món này tên là gì vậy?"
"Blue Lover(*)." Kiều Nhạc đáp: "Vị chua ngọt, chính là mùi vị của mối tình đầu."
(*)Loại cocktail này thì nhiều tên gọi lắm, nên tui lấy hình mô tả na ná, và công thức cũng từa tựa vậy nha.
Cảm giác của mối tình đâu à?
Thẩm Hạc Xuyên cúi đầu cười, lại bưng lên nhấp một ngụm.
Phương Gia Tự ở cạnh theo dõi một chốc, nhịn không được phải lên tiếng: "Chẹp chẹp! Tình yêu chua quá đi! Chua chết anh rồi!"
Đoạn, anh quay lại nhìn Dương Mục như đang tàng hình: "Chua đến anh chưa Dương tiên sinh?"
Dương Mục: "..."
Dương Mục luôn im ắng từ khi Thẩm Hạc Xuyên xuất hiện tự dưng bị cue vào, trở thành tiêu điểm của mọi người.
"Anh muốn gặp bạn trai của Nhạc Nhạc mà?" Phương Gia Tự hỏi: "Người ta đến rồi, sao giờ im thế?"
Dương Mục: "..."
Thẩm Hạc Xuyên cho rằng Kiều Nhạc gọi mình đến để gặp Phương Gia Tự, vì anh biết mối quan hệ giữa cả hai vô cùng thân thiết.
Nhưng nghe xong lời của Phương Gia Tự, hình như không phải là ý đó.
Anh nhìn Dương Mục cùng hoa hồng trong lòng gã, hiểu ra vấn đề, nhìn sang Kiều Nhạc: "Vị này là..."
Kiều Nhạc: "Ừm" một tiếng, như thể giờ mới nhớ đến Dương Mục: "Đây là Dương Mục tiên sinh, anh ta khát khao muốn được gặp anh, nằng nặc đòi em gọi anh đến."
"..." Dương Mục hiểu ý cậu, cứ như đang tố cáo gã vậy.
Thẩm Hạc Xuyên: "Ồ?"
Kiều Nhạc buông tay: "Em cũng không muốn anh đi xa như này, nhưng Dương tiên sinh không tin em có bạn trai, nhất định phải gặp tận mặt mới chịu."
Móc nối với tiếng gọi "anh yêu" qua điện thoại của Kiều Nhạc, Thẩm Hạc Xuyên còn gì không rõ nữa.
Bảo sao Kiều Nhạc lại muốn sử dụng quyền lợi ngay, hoá ra là muốn đuổi vệ tinh.
Thẩm Hạc Xuyên luôn ý thức được việc Kiều Nhạc được yêu thích, dù là ở bar của Matt hay ở Tiểu Chước Di Tình.
2 ngày trước thì người ở nơi xa, muốn ngăn nhưng lực bất tòng tâm.
Chẳng ngờ nay vừa về đã đụng trúng một người, cũng coi như tự mình dâng đến cửa.
"Dương tiên sinh đúng không?" Anh hờ hững hỏi: "Anh muốn gặp tôi đến vậy, có điều gì muốn chỉ giáo sao?"
Thật ra thì Dương Mục không tính là người lùn, ngồi ghế cao chân vẫn chạm đất, nhưng Thẩm Hạc Xuyên cao gần 1m9 vẫn mang đến cảm giác quá áp đảo.
Ngoài điều này, ánh mắt của Thẩm Hạc Xuyên khiến gã có cảm giác anh là người bề trên đang soi xét mình.
Đoá hoa trong tay trở nên nóng rẫy, xấu hổ đến tận cổ, vừa muốn bỏ của chạy lấy người, nhưng sĩ diện đàn ông lại không muốn thành kẻ bại trận.
Tuy ngoại hình không thể so sánh với Thẩm Hạc Xuyên, nhưng lỡ đâu gia thế công việc của đối phương lại không bằng mình thì sao?
Vì vậy gã ưỡn ngực, hỏi Thẩm Hạc Xuyên: "Thẩm tiên sinh nhỉ? Không dám chỉ giáo, chỉ là nghe nói Nhạc Nhạc quen bạn trai, muốn xem là thần thánh phương nào, làm to ở đâu."
Nghe rất là kháy khịa, Kiều Nhạc ngứa tai: "Làm to ở đâu liên quan gì đến anh? Chúng tôi không có trách nhiệm phải trả lời."
Dương Mục lại nói: "Anh chỉ hỏi chuyện thôi mà, sao em xoắn xuýt thế? Chẳng lẽ Thẩm tiên sinh là dân thấp nghiệp lang thang hay sao mà sợ người ta biết vậy?"
"Không đến mức thất nghiệp." Thẩm Hạc Xuyên 4 lạng đẩy nghìn cân: "Chỉ có chút thành tựu thôi, không đáng để nhắc."
"Có chút thành tựu à?" Dương Mục cười ha ha, chưa từ bỏ ý định: "Vậy xin hỏi thành tựu ở lĩnh vực nào thế?"
Thẩm Hạc Xuyên đang định nói thi Kiều Nhạc đã giành trước: "Anh gặp được rồi thì đi được chưa? Chỗ chúng tôi không chào đón anh!"
Động thái bao che của Kiều Nhạc càng khiến Dương Mục tin vào phỏng đoán của mình.
Tên đàn ông Thẩm Hạc Xuyên này chỉ được mỗi cá mặt,công việc lẫn gia thế chắc chắn không thể so với mình, nếu không Kiều Nhạc sốt ruột ngắt lời làm gì?
Nhất định là sợ mất mặt đó!
Dương Mục càng nghĩ càng thấy có lý, chút tự ti với Thẩm Hạc Xuyên đều đã tan thành mây khói.
Gã đứng dậy khỏi ghế, đặt bó hoa lên quầy bar, tận tình khuyên nhủ Kiều Nhạc: "Nhạc Nhạc, anh cũng là muốn tốt cho em thôi, đâu phải ai cũng có thể đầu quân cho công ty top 10 thành phố như anh đâu. Em đừng để người có tâm địa xấu xa lừa mình."
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Cụm từ "người có tâm địa xấu xa" rất chi là đụng chạm, chỉ thiếu điều gọi thẳng tên Thẩm Hạc Xuyên thôi.
Nhưng anh cũng chẳng buồn chấp: "Dương tiên sinh làm việc ở công ty top 10 nào nhỉ?"
Dương Mục rất thích được người ta hỏi mình làm ở đâu, lần nào trả lời cũng cảm thấy thành tựu, nhất là khi lên mặt với tình địch.
Gã chỉnh lại cà vạt, ra cái vẻ đĩnh đạc, nhưng vẫn không giấu được sự khoe khoang trên mặt: "Công nghệ sinh học Hoàn Khoa, phó phòng nghiệm thu dây chuyền sản xuất."
Công nghệ sinh học Hoàn Khoa à?
Thẩm Hạc Xuyên hơi bất ngờ, vì công ty thiết bị y tế trực thuộc tập đoàn anh đang hợp tác với công ty này.
Công ty công nghệ này cũng coi như là có tiếng, nhưng một phó phòng nhỏ bé lại ăn to nói lớn như này luôn.
Thẩm Hạc Xuyên cảm thấy khá bất ngờ, chưa vội chỉnh gã, thậm chí còn khẽ gật đầu: "Hoá ra là phó phòng của Công nghệ Hoàn Khoa à, nghe danh đã lâu."
Cái câu "nghe danh dã lâu" chỉ là một lời khách sáo, thậm chí còn có ý mỉa mai.
Nhưng đối với Dương Mục tự cho mình là xuất sắc lại vô cùng hưởng thụ.
"Xem ra anh cũng nghe danh công ty chúng tôi đấy."
Dương Mục càng tự phụ, còn thêm phần tự hào, đánh giá Thẩm Hạc Xuyên từ trên xuống dưới, mở miệng hạ thấp anh: "Xem anh quần áo là lượt, chẳng lẽ là nhân viên sale ở đâu à? Công ty bất động sản hay bảo hiểm nào vậy? Hay là... trai bao ăn bám..."
"Dương Mục! Con mẹ nhà anh im mồm cho tôi!"
"Anh đang xàm xí cái gì vậy hả? Không muốn sống nữa phải không?"
2 giọng nói vang lên, một là của Kiều Nhạc, giọng còn lại là Judy.
Kiều Nhạc gọi Thẩm Hạc Xuyên đến để giúp mình giải quyết rắc rối, chứ không kêu anh đến chịu sỉ nhục, nhịn không nổi nữa mà chửi tục, vươn tay túm cổ áo Dương Mục.
Mà Judy vốn đang trốn sau lưng bạn nghe người ta xỉa xói sếp nhà mình, đạo đức nghề nghiệp khắc đến tận xương tuỷ không cho phép cô ngồi yên.
Cô vỗ bàn "Rầm!" một cái nhảy dựng lên, tức giận chỉ vào mũi Dương Mục: "Ngay cả tổng giám đốc Phương Chí Cường của Hoàn Khoa của các anh còn phải khách sáo với Thẩm tổng nhà chúng tôi, một tên phó phòng rách như anh là cái thá gì chứ!"
Cô gầm lên, khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về mình.
Thẩm Hạc Xuyên thấy cô, cũng vô cùng bất ngờ: "Judy?"
Judy cứng đờ: "..."
Kiều Nhạc vẫn đang túm cổ áo Dương Mục, nghe vậy liền hỏi: "Hai người biết nhau ạ?"
"Thư ký của tôi." Thẩm Hạc Xuyên giới thiệu đơn giản, lại hỏi Judy: "Sao cô cũng ở đây vậy?"
Judy: "..."
Sao tôi lại ở đây ạ?
Nếu tôi nói... tôi ở đây là để biếu tiền cho các anh thì sếp có tin không ạ? Những 2 vạn đó!