Cái kiểu biếu tiền này, chưa cần biết Thẩm Hạc Xuyên có tin không, ngay bản thân Judy là người đầu tiên phủ nhận.
Nghe qua loa thật sự, chuyện nhỏ như kiến này chỉ cần sếp búng tay một phát là xong, nào cần đến cô làm gì?!
Tất cả là do con quỷ tư bản chết tiệt không chấp nhận được cảnh người ta sỉ vả cơm áo gạo tiền của mình.
Đã đến nước này, chỉ có thể căng não đối đáp thôi!
Trước mặt Thẩm Hạc Xuyên, Judy gạt đi sự nôn nao khiến cổ họng cô khô khốc, lập tức đi vào trạng thái chuyên nghiệp của một thư ký: "Thẩm tổng, tôi và bạn tới đây giải trí, không ngờ lại gặp sếp ở đây."
Dù đang mặc váy 2 dây tua rua, chân đi giày cao gót 10cm, nhưng ánh mắt của quý cô Judy hiện tại hừng hực đến độ có thể đặt laptop lên bàn, tăng ca ngay lập tức.
Đang ngoài giờ làm việc, cấp dưới muốn đi đâu làm gì là tự do cá nhân, Thẩm Hạc Xuyên nghe cô nói thế liền không nghĩ nhiều, gật đầu coi như tin tưởng.
Nhưng Dương Mục nghe Judy gọi thẳng thừng tên tổng giám đốc công ty mình, vẻ mặt thay đổi.
Gã thoát khỏi Kiều Nhạc, vừa chỉnh lại cổ áo, vừa nghi ngờ nhìn Judy: "Cô là ai? Sao lại quen Phương tổng của chúng tôi? Thẩm tổng của mấy cô là ai nữa...."
Gã hỏi, đôi mắt bất giác liếc sang Thẩm Hạc Xuyên, không dám tin: "Anh ta sao? Đùa cái khỉ gì thế? Mấy người đang lừa ai? Còn Thẩm tổng nữa chứ, đây là diễn viên quần chúng anh mời à?!"
Kiều Nhạc hoàn toàn cạn lời: "Dù trời có sập thì anh vẫn phải biết giữ mồm giữ miệng chứ."
Mạnh miệng thật sự, nghĩ ra được cả diễn viên quần chúng luôn.
Đang từ thư ký xuất sắc nhất của chủ tịch, quý cô sang chảnh Judy lập tức trợn mắt khi bị giáng thành "diễn viên quần chúng".
Cô rất khinh thường trước thái độ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ của Dương Mục, lấy điện thoại trong túi: "Cần tôi gọi Phương tổng của anh đến đây ngay không? Nhưng anh chỉ là con kiến dưới hang thôi, hẳn là anh ta cũng chẳng biết anh là ai, đến lúc đó đừng tiếp tục coi người ta là diễn viên quần chúng nữa nhé."
Lời của Judy làm mọi người bật cười, ánh mắt nhìn Dương Mục như đang xem hài kịch.
Dương Mục nhìn họ, không xác định nổi rốt cuộc Judy có thân phận thế nào, gã có xu hướng muốn lên mặt, nhưng lỡ cô gọi thật, rất có khả năng gã sẽ mất chén cơm luôn.
Tuy mồm to, nhưng gã chỉ là một phó phòng nhỏ, bình thường còn không có cơ hội được gặp sếp tổng.
Sau khi cân nhắc, Dương Mục không dám lấy tiền đồ của mình để đánh cược, ngờ vực hỏi Thẩm Hạc Xuyên: "Rốt cuộc anh là ai?"
Sao Judy có thể bỏ qua giây phút vả mặt này, chống nạnh đáp: "Thẩm tổng của chúng tôi là..."
Thẩm Hạc Xuyên đưa tay chặn cô lại, Judy nghẹn họng, nhanh chóng nuốt lại những lời định xổ ra.
"Cậu không cần biết tôi là ai." Thẩm Hạc Xuyên nhìn Dương Mục, chẳng quan tâm gã cứ mở mồm là sỉ vả mình, hay Judy lên tiếng bảo vệ, vẫn điềm đạm: "Cậu chỉ cần biết một thứ là được."
Dương Mục: "Là gì?"
Thẩm Hạc Xuyên liếc sang Kiều Nhạc, ung dung nói: "Dù tôi có là sale bất động sản, nhân viên công ty bảo hiểm, hay là trai bao, Kiều Nhạc chỉ chọn tôi."
"..." Biểu cảm của Dương Mục méo mó, muốn phản bác lại không thể mở mồm.
Chiêu thứ nhất!
Câu này còn đau hơn cả việc Judy muốn công khai Thẩm Hạc Xuyên là chủ tịch tập đoàn Hoa Lang.
Dương Mục vốn định dùng lợi thế công việc để bản thân ở tầm cao hơn, nhưng không ngờ Thẩm Hạc Xuyên chỉ dùng một câu nhẹ bẫng đã dẫn trước một bàn!
Đã thế gã còn không biết phản biện thế nào.
Vì Thẩm Hạc Xuyên nói rất thật, nếu Kiều Nhạc vừa mắt hắn thì hôm nay đã chẳng gây nên cơ sự này.
Đối với Kiều Nhạc, quyền cao chức trọng thì sao? Tôi vẫn chẳng ưa anh! Thậm chí còn không buồn để ý, thì thứ anh luôn tự hào khoe mẽ cũng chả có giá trị trong mắt tôi.
Đánh rắn phải dánh dập đầu, chiêu này của Thẩm Hạc Xuyên phải nói là thâm cực thâm.
Kiều Nhạc nhịn không nổi mà bật cười, bật ngón tay cái cho anh.
Judy cũng thầm vỗ tay khen sếp nhà mình, không hổ là sếp! Chỉ mới khởi động thôi đã giết người không dao, đúng là gừng càng già càng cay!
Nhưng Thẩm Hạc Xuyên vẫn chưa hết chiêu đâu.
Đôi mắt anh lại dừng trên bó hồng Dương Mục đặt trên quầy bar, nhẹ nhàng vu.ốt ve cánh hoa, nhìn gã: "Hoa đẹp lắm, cảm ơn cậu đã nhắc tôi, lần sau nhất định phải mang hoa khi gặp Nhạc Nhạc, cậu là người tốt."
Đao thứ 2!
Cậu là người tốt, câu này cay thật!
Được tình địch phát thẻ người tốt nên có tâm trạng thế nào? Mẹ nó ai mà được thành lời!
Tiếng cười càng lớn hơn, ngay cả khách trên tầng 2 cũng thò đầu hóng hớt.
Dương Mục tức đến mặt mày méo xẹo, rất có xúc động muốn giẫm nát đoá hoa, lại ngại với Thẩm Hạc Xuyên chưa rõ thân phận, chỉ có thể nghiến răng đáp: "Đừng khách sáo, chỉ là món quà nhỏ không đáng là bao."
Gã cố tình nhấn mạnh mấy từ "không đáng là bao".
"Thật à?" Thẩm Hạc Xuyên phong độ cười bảo: "Vậy để đáp lễ, tôi mời toàn bộ khách đến Tiểu Chước Di Tình đêm nay, Dương tiên sinh cứ thoải mái chọn."
Chiêu thứ 3!
Y chang câu "Anh muốn uống một ly trong lúc chờ không? Bạn trai tôi mời." của Kiều Nhạc.
Không thể nói thành lời.
Kiều Nhạc kinh ngạc nhìn Thẩm Hạc Xuyên, tim đột nhiên đập thình thịch, cảm giác không biết gọi tên ập đến.
Cậu và Thẩm Hạc Xuyên rõ ràng không ra ám hiệu với nhau, nhưng lại ăn ý bất ngờ, khiến cậu cảm thấy ngạc nhiên, lại mới lạ.
Cảm giác này thật sự kỳ diệu, lại không biết bày tỏ thế nào, nhưng chính là sung sướng không bút nào tả xiết.
Cậu vui lắm, Thẩm Hạc Xuyên đến đã khiến cậu vui rồi, giờ lại càng vui hơn.
Thẩm Hạc Xuyên vừa dứt lời, tất cả mọi người hò reo, nhất là đám chị em của Judy đóng vai trường sôi động hơn. Thậm chí một trong số các cô còn chạy đến cạnh Dương Mục vỗ tay đôm đốp, khiến gã giận muốn tăng huyết áp.
Trận chiến này Thẩm Hạc Xuyên thắng dễ như trở bàn tay, Dương Mục thua đến không còn chỗ giấu mặt.
Trong ánh mắt sung sướng khi người gặp hoạ, Dương Mục gần như trốn chui lủi khỏi Tiểu Chước Di Tình, đi được nửa đường thì vòng lại ôm bó hoa hồng "không đáng là bao".
Gã đi rồi, bạn của Judy mới bạo dạn hỏi: "Lời của Thẩm tổng còn được tính không ạ? Anh mời rượu toàn bộ khách ạ? Tụi tui có được gọi tuỳ thích không?"
"Đương nhiên, các cô cứ gọi thoải mái." Thẩm Hạc Xuyên nói rồi nhìn Judy mới nhảy xổ ra: "Judy, tháng này thưởng gấp đôi, mai không cần đi làm, cứ mặc sức mà chơi."
"Đỉnh quá! Cảm ơn Thẩm tổng!"
"Cho chị đây 10 ly! Hôm nay chị không say không về!"
Cô vốn còn đang tiếc thương cho "2 vạn" của mình, giờ đây lập tức sống dậy!
Tiêu 2 vạn này đáng ghê!
Sếp đúng là cơm áo cha mẹ, cô nguyện làm nô lệ cho tư bản cả đời!
Nhưng Judy vẫn cảm thấy Dương Mục dời đi quá dễ dàng, cô ghé sát tai Thẩm Hạc Xuyên, thì thầm hỏi: "Chuyện này tính sao đây Thẩm tổng? Có cần tôi kết nối với Hoàn Khoa để xử lý không ạ?"
Tay cô còn bẻ khớp "Rắc rắc".
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Anh đương nhiên sẽ không làm vậy, nếu muốn giải quyết thì phải diệt cỏ tận gốc.
Nhưng hoàn cảnh hiện tại không phù hợp để bàn vấn đề này, liền bảo: "Nói sau đi."
Judy lập tức hiểu ý: "Vâng!"
Bên này, Phương Gia Tự lấy micro, dùng âm lượng khiến toàn bộ người trong quán đều có thể nghe được: "Bạn trai của Nhạc Nhạc, Thẩm tiên sinh sẽ thanh toán toàn bộ hoá đơn đêm nay trong quán! Mọi người cứ thoả thích bung lụa!"
Tuy khách không đông, nhưng hầu hết là khách quen, lời này của anh chính là thay Kiều Nhạc công khai với đám đông.
Khách hàng vô cùng nể mặt mà vỗ tay, không khí cực kỳ sôi động.
Kiều Mãn không hiểu tình hình, nhưng thấy người lớn đều vỗ tay, bé cũng vỗ mạnh đôi tay nhỏ đến độ hai lòng bàn tay đỏ bừng.
Phương Gia Tự oang oang xong, lập tức đổi nhạc thành "Love Paradise", ca khúc kinh điển trong các lễ cưới, khiến quán bar ngập trong tình yêu ngọt ngấy.
Trong khung cảnh ồn ào, lúc đầu Kiều Nhạc hơi xấu hổ, nhưng sau đó lại nhịn không được mà nở nụ cười, nhìn Thẩm Hạc Xuyên theo phản xạ, sau đó lại phát hiện đối phương cũng đang dõi theo mình.
Dưới ánh đèn xoay tròn cùng âm nhạc lãng mạn, ánh mắt cả hai giao nhau, ai cũng mang theo ý cười.
Thẩm Hạc Xuyên khẽ nhướn mày, Kiều Nhạc hiểu ý anh, đáp lại bằng một dấu "OK", ý là rất ổn áp.
Cả hai nhìn nhau cười, Thẩm Hạc Xuyên ngồi xuống ghế cạnh quầy bar, nói với Kiều Nhạc: "Lần sau gặp vấn đề thì phải nói cho tôi ngay, đừng tự mình xử lý."
Kiều Nhạc rất tốt tính mà hôm nay lại tức đến nhường đó, chắc chắn đã bị tên Dương Mục kia đeo bám từ lâu.
"Vâng ạ."
"À, lưu số điện thoại của tôi đi, lần sau cứ gọi thẳng là được." Thẩm Hạc Xuyên nói.
Kiều Nhạc đưa điện thoại sang, Thẩm Hạc Xuyên nhập số mình vào, nháy máy rồi trả lại cho cậu.
Lưu số nhau, cảm giác mối quan hệ lại tiến thêm bước nữa.
Kiều Nhạc nhìn tên "Thẩm Hạc Xuyên" trên danh bạ, nghĩ ngợi rồi lại thêm chữ A trước tên anh, làm nó nhảy lên vị trí đầu bảng.
Hai người đang trò chuyện, Judy cầm menu đồ uống đến chỗ Kiều Nhạc: "Chúng tôi muốn uống Iceland..."
Nói được một nửa, chợt nhớ ra thân phận của Kiều Nhạc liền im bặt.
Tất cả là do hiện trường high quá, cô cũng high không kém, suýt nữa thì sai bà chủ tương lai đi pha rượu cho mình.
Nhận ra ánh mắt của Thẩm Hạc Xuyên, cô nuốt ngược những lời định nói vào họng: "Chúng tôi không muốn gọi gì hết, uống nước chanh là được rồi... hehe..."
Dứt lời, tính ôm menu lặng lẽ rút lui, không ngờ Thẩm Hạc Xuyên lại bảo: "Không cần để ý tôi, đây là công việc của em ấy, tôi sẽ không can thiệp, mọi người cứ gọi đi."
Anh và Kiều Nhạc đều là những cá nhân độc lập, dù sau này có ký hợp đồng hôn nhân, anh cũng sẽ không can thiệp quá sâu vào công việc và cuộc sống của đối phương.
Nếu Kiều Nhạc thích làm việc ở Tiểu Chước Di Tình, anh vẫn sẽ tôn trọng cậu.
Kiều Nhạc cười với Thẩm Hạc Xuyên, cực kỳ vui với sự thấu hiểu của đối phương, hỏi Judy muốn uống gì.
Sếp đã mở miệng thì Judy cứ yên tâm mà gọi, Kiều Nhạc nhận đơn, lại giới thiệu cho cô 2 loại vang sủi khá được ưa chuộng.
Quý cô Judy ngày mai không phải đi làm cực kỳ phấn khích gõ bàn: "Uống! Uống hết!"
"Đợi chút." Kiều Nhạc để rượu sang một bên, nhớ ra ban nãy Judy muốn xin We Chat của mình.
Nếu đã là người quen thì không cần cảnh giác, đưa mã QR của mình cho Judy: "Chị ơi, nãy chị muốn thêm bạn We Chat với em mà, chị quét đi ạ."
Thẩm Hạc Xuyên đang uống rượu đột nhiên khựng lại, ngẩng đầu hỏi: "Chị?"
Judy: "..."
Thẩm Hạc Xuyên đặt ly rượu xuống, thắc mắc: "Khách hàng nữ tới bar của các em đều được gọi là chị à?"
Judy: "..." Chua lòm luôn.
"À, không phải đâu ạ." Kiều Nhạc nói: "Vì chị Judy nói chị ấy lớn hơn em, nên mới bảo em gọi..."
"Tôi nói cậu gọi tôi là Tiểu Chu là được rồi."
Judy không dám để cậu nói tiếp, vội vã xen vào: "Không thì gọi là Judy cũng được, đừng gọi chị, vạn lần đừng gọi chị, tôi sợ nhất bị gọi là chị! Ai kêu chị tôi cũng khó chịu hết trơn!"
Kiều Nhạc: "..."
"Thật à?" Thẩm Hạc Xuyên chẳng nặng chẳng nhẹ hỏi, không bóc mẽ sự xạo ke của cô nàng.
Sau khi anh đến, Judy và Kiều Nhạc không có tương tác nữa, thêm bạn chắc chắn là ở khúc trước. Trong trường hợp này, ý nghĩa việc thêm We Chat cá nhân là gì thì không cần nghĩ cũng biết.
Nhưng nó phát sinh trước khi Judy biết quan hệ giữa anh và Kiều Nhạc, có thể bỏ qua, chỉ cần không phát sinh lần nữa là được.
"Thêm bạn đi." Anh nói: "Sau này nếu không liên lạc được với anh thì cứ tìm Judy."
Câu này như thẻ thông hành, tỏ ý Kiều Nhạc có thể gọi mình bất kỳ lúc nào, nếu Thẩm Hạc Xuyên đang bận việc không nghe máy được thì có thể tìm anh qua Judy.
Làm ơn! Cô làm ở Hoa Lang lương 1 năm cộng phụ cấp các kiểu cũng đến cả trăm vạn! Đương nhiên không thể để mất chén cơm này được!
Cô lấy điện thoại quét We Chat cho Kiều Nhạc, thêm bạn xong liền nói: "Nguyện dốc lòng vì cậu và Thẩm tổng, cậu có thể liên lạc với tôi bất kỳ lúc nào ạ!"
Nói xong, cô nhìn sang Tiểu Mãn đang chơi rubik một bên, nhớ nhóc con thích lego, hoan hỉ muốn giúp sếp nhà mình, hỏi Kiều Nhạc: "Tiểu Mãn có thích bộ lego đó không? Thẩm tổng đặc biệt chọn đấy, phù hợp cho các bé trong độ tuổi 5-6 tuổi."
"Dạ?" Kiều Nhạc sửng sốt, nhìn sang Thẩm Hạc Xuyên: "Anh bảo lego là phúc lợi công ty tặng mà ạ?"
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Judy: "..."
Kiều Nhạc hiểu ngay: "Nên là anh mua ạ?"
"..." Thẩm Hạc Xuyên nhìn Judy, nhẹ nhàng hỏi: "Không phải là phúc lợi của công ty à?"
Judy: "..."
Đời người thay đổi chóng mặt quá.
Tui có nên... xin nghỉ việc hông QAQ?