Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh

Chương 27

Không phải phúc lợi của công ty à?

Đương nhiên là phải rồi! Sếp nói thế nào thì chính là thế đó!

Judy lén liếc ánh mắt sắc như dao của Thẩm Hạc Xuyên, thoát xác, nở nụ cười công nghiệp: "Vâng, là quà công ty tặng đấy ạ, phúc lợi của công ty chúng tôi tốt lắm, lát nữa tôi sẽ tặng Tiểu Mãn bộ lego của tôi!"

Kiều Nhạc: "..." bắt đầu lan man rồi đó.

"Vậy tôi không làm phiền 2 người tâm tình nữa ạ, hơ hơ hơ hơ..."

Judy nói rồi lập tức lùi xuống, giữ mạng quan trọng hơn.

Tuy cô nói thế, nhưng Kiều Nhạc biết hết đó.

Cậu cũng đoán được Thẩm Hạc Xuyên lấy cớ là quà của công ty vì không muốn mình mang gánh nặng.

"Phúc lợi của công ti à..." Kiều Nhạc nhìn Thẩm Hạc Xuyên, lặp lại lý do lúc anh đưa bộ lego: "Nhà không có trẻ con, không chơi được, mang về cũng tốn diện tích ạ?"

"Ừm, quà của công ty." Thẩm Hạc Xuyên nói dối trắng trợn: "Sau này vẫn có tiếp."

Kiều Nhạc bị chọc cười.

Cậu và Thẩm Hạc Xuyên nhìn nhau, cùng nhau cười to, cười no mới nói: "Tiểu Mãn, anh phải tiếp tục làm việc đây, em qua đây chơi với chú Thẩm đi, chú ấy nói sẽ tặng lego mới đó!"

Cạch...

Nghe mình sắp có lego mới, bóng đèn trên đầu Kiều Mãn bật sáng, không thèm chơi rubik nữa, thò đầu sang: "Chú Thẩm ơi, thật không ạ?"

Trong xe của Thẩm Hạc Xuyên vẫn còn rất nhiều: "Thật."

"Tốt quá đi!" Kiều Mãn mừng rỡ: "Cảm ơn chú Thẩm ạ! Vậy cháu chơi cờ cá ngựa với chú nha!"

Bé leo xuống khỏi ghế, chạy vào phòng nghỉ cầm bộ cờ cá ngựa ra, sau dó lại thoăn thoắt leo lên.

Thẩm Hạc Xuyên thấy bé còn không cao bằng cái ghế, nhắc nhở: "Cẩn thận chút!"

Kiều Mãn đã bò lên ghế cao của Tiểu Chước Di Tình rất nhiều lần, nên trèo rất nhanh, đặt bộ cờ trước mặt Thẩm Hạc Xuyên: "Chúng mình chơi đi! Anh còn phải làm việc, không nên làm phiền anh ạ!"

Trên hộp cờ viết 2 chữ "Kiều Mãn", nét bút hơi xiêu vẹo, hẳn là bé con tự đặt bút.

Thẩm Hạc Xuyên nhìn về phía Kiều Nhạc, cậu đang điêu luyện pha chế cocktail.

Đồng phục của Tiểu Chước Di Tình và bar của Matt giống nhau, dều là sơmi trắng với quần tây, phối màu trắng đen kinh điển, tổng thể rất gọn gàng, sạch sẽ.

Để tiện cho công việc, Kiều Nhạc sắn tay áo lên khuỷu tay, để lộ cánh tay nhỏ dài, mỗi phân mỗi tấc đều gãi đúng chỗ ngứa.

"Chú Thẩm ơi?"

Giọng Kiều Mãn ngắt nhịp sự chú ý của Thẩm Hạc Xuyên, anh cụp mắt, chơi cờ cá ngựa với bé.

Thật ra Thẩm Hạc Xuyên không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng Kiều Mãn rất ngoan, lại đáng yêu, anh không hề bài xích thằng bé, thậm chí còn cảm thấy yêu ai yêu cả đường đi.

Đêm nay khách hàng vui chơi đến tận khi đóng cửa mới tan cuộc.

Thẩm Hạc Xuyên ở lại chờ Kiều Nhạc tan ca, Kiều Mãn đã ngủ, anh ôm bé vào trong xe, Kiều Nhạc ngồi vào theo, xe điện để lại quán.

Người lái thay đưa họ đến ven đường ngoài khu tập thể, Kiều Nhạc đẩy cửa đi xuống, định bế Kiều Mãn say ngủ thì Thẩm Hạc Xuyên ở ghế phó lái cũng xuống theo: "Để tôi."

Anh khom người vào xe, bế Tiểu Mãn ra ngoài, hôm nay nhóc con chơi với người lớn đến muộn nên ngủ không vẫy tai, lơ mơ tìm vị trí thoải mái, gác đầu lên vai Thẩm Hạc Xuyên ngủ tiếp.

"Để tôi đưa các em về." Thẩm Hạc Xuyên nói với Kiều Nhạc: "Có tiện không? Bố mẹ em có ở nhà không?"

Không thể trách Thẩm Hạc Xuyên được, từ khi quen biết đến giờ, Kiều Nhạc vẫn chưa nói rõ tình trạng gia đình, ngay cả khi bàn bạc về hợp đồng hôn nhân.

Kiều Nhạc xách giày của Kiều Mãn: "Không sao ạ, trong nhà chỉ có tôi và Tiểu Mãn thôi."

Cậu dẫn Thẩm Hạc Xuyên vào hẻm nhỏ, bình thường đi xe điện thì có thể đi thẳng vào trong, nhưng ô tô của Thẩm Hạc Xuyên to quá, vào không nổi.

Chỗ cậu thuê gọi hoa mỹ là khu tập thể, nhưng chỉ là khu nhà trọ nhỏ, những người chủ trọ đã cùng thống nhất một cái tên cho dễ gọi.

Để tiện cho khách thuê trọ, 2 bên đường đều được lắp đèn, chiếu sáng cả con đường, dễ bề đi lại.

Cầu thang khu Kiều Nhạc ở hơi bé, không có chỗ đủ cho hai người trưởng thành đi song song, đèn ngoài hành lang hỏng 2 ngày rồi mà chủ nhà vẫn chưa sửa.

Cậu đi trước, dùng flash điện thoại soi đường, vừa đi vừa thì thầm nhắc Thẩm Hạc Xuyên: "Anh đi cẩn thận nhé."

"Ừm." Thẩm Hạc Xuyên vững vàng bế Kiều Mãn, theo sau cậu.

Lên đến tầng 4, Kiều Nhạc lấy chìa khoá mở cửa.

Giờ đã hơn 2 giờ sáng, cách âm ở khu tập thể cũ không được tốt, để tránh làm phiền đến giấc ngủ của các khách thuê khác, cậu đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng cửa sắt chống trộm vẫn kêu "Két!".

Kiều Nhạc mở cửa xong, tiện tay bật đèn lên, nghiêng người để Thẩm Hạc Xuyên đi vào, sau đó đóng cửa lại.

Thẩm Hạc Xuyên vẫn bế Kiều Mãn, đứng ở cửa hỏi: "Có cần thay dép không?"

"Không cần đâu, nhà tôi không có dép cho anh đi vừa ạ." Kiều Nhạc tự thay giày, vươn tay muốn đón Kiều Mãn: "Để tôi ạ."

Thẩm Hạc Xuyên nói: "Không sao, để tôi đưa bé về phòng."

"Vâng ạ."

Kiều Nhạc dẫn anh về phòng ngủ của hai anh em, để đối phương đặt Kiều Mãn lên giường, cả quá trình nhóc con không tỉnh, vừa nằm xuống giường liền quờ quạng vịt bông Koduck khò khò tiếp.

Kiều Nhạc lấy áo ngủ thay cho Kiều Mãn, tắm thì để mai cũng được, nhưng bé đã hoạt động ở ngoài cả ngày, phải thay quần áo.

Trong lúc thay đồ, nhóc mở mắt, lơ mơ gọi "Anh ơi!" rồi lại nằm bẹp xuống tiếp tục ngủ, rõ ràng là mệt lắm luôn.

Ra khỏi phòng ngủ, Kiều Nhạc đóng cửa, Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Có thể rót cho tôi cốc nước được không?"

"Đương nhiên là được ạ!" Kiều Nhạc kéo ghế cho anh, đi tìm cốc.

Thành thật thì Thẩm Hạc Xuyên không khát lắm, muốn uống nước chỉ để ở lâu thêm một chốc, anh chưa ngồi vội mà đứng nguyên, thầm quan sát nơi ở của Kiều Nhạc.

Chỉ là một căn trọ 1 khách 1 ngủ bình thường, diện tích rất nhỏ, bếp kết hợp ban công, bên cạnh là toilet bé xíu.

Tuy nhà nhỏ, nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ, đồ chơi cũng được cất gọn trong hộp, không vứt lung tung.

Tường dán giấy khen của Kiều Mãn, còn có mấy bức tranh vẽ, bên dưới là giá 3 tầng đặt sách tô màu và truyện cổ tích.

Trong phòng khách nhỏ có mười mấy mét vuông này, 2/3 diện tích đều là đồ của Kiều Mãn, thậm chí còn có cả bàn học bé xinh.

Ánh mắt của Thẩm Hạc Xuyên chú ý lên khung ảnh đặt trên bàn học, là ảnh chụp chung của anh em Kiều Nhạc, khung cảnh hình như ở công viên giải trí, 2 anh em đều cười rất tươi.

Bên cạnh bàn trải thảm xốp, trên đó bày bộ lego mà anh tặng Kiều Mãn.

Phòng khách bé xíu xiu, quan sát chút là hiểu ngay.

Thẩm Hạc Xuyên xác định được một điều.

Trong phòng trọ bé xíu không có bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào của bố mẹ Kiều Nhạc.

Kiều Nhạc rót nước, nhận ra đối phương đang nhìn đống lego, liền bảo: "Hôm nào Tiểu Mãn về nhà cũng chơi một lúc, nhưng thời gian ở nhà của chúng tôi không nhiều, nên chỉ mới ghép được chừng đó."

Thời gian ở nhà không nhiều.

Thẩm Hạc Xuyên nắm được trọng điểm: "Ngày nào Tiểu Mãn cũng theo em đến Tiểu Chước Di Tình à?"

"Dạ." Kiều Nhạc đưa cốc nước cho anh: "Để bé ở nhà một mình tôi lại không yên tâm, nếu đến quán thì cũng có mọi người để ý dùm."

Thẩm Hạc Xuyên hiểu ra tại sao Kiều Nhạc lại nhờ Phương Gia Tự trông Kiều Mãn vào hôm cậu ghé nhà mình, hoá ra là không có người thân nào khác.

"Chỉ có mình em chăm sóc Tiểu Mãn à? Bố mẹ em đâu?" Thẩm Hạc Xuyên không bóng gió như những lần trước: "Họ không sống cùng các em à?"

Kiều Nhạc nhìn anh, Thẩm Hạc Xuyên lại nói tiếp: "Khi chúng mình kết hôn có cần báo với họ không? Dù gì cũng là vấn đề quan trọng, còn cần sổ hộ khẩu..."

"Không cần ạ." Kiều Nhạc lắc đầu: "Tôi giữ sổ hộ khẩu mà."

Thẩm Hạc Xuyên khựng lại, trong lòng nghĩ đến một khả năng, chưa kịp tư duy thì Kiều Nhạc tiếp lời: "Bố tôi qua đời rồi ạ, còn mẹ đã bỏ đi từ khi Kiều Mãn mới 2 tuổi, nên không cần phải báo cho họ, tôi có thể tự quyết định."

Dù gì sẽ kết hôn nên Kiều Nhạc không giấu diếm nữa: "Gia đình tôi không còn ai nữa, chỉ có tôi và Tiểu Mãn thôi."

Tuy đã lờ mờ đoán được, nhưng khi chính tai nghe Kiều Nhạc bộc bạch, Thẩm Hạc Xuyên vẫn ngẩn người.

Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Kiều Nhạc lại điên cuồng đi làm thêm, tại sao lại vì chút tiền tips mà ngay cả cơm cũng không buồn ăn, vì cậu buộc phải nuôi bản thân, cũng phải nuôi em trai.

"Nên là... mẹ anh muốn gặp mặt người nhà tôi để bàn việc chuẩn bị hôn lễ thì sẽ khá là nan giải ạ." Kiều Nhạc áy náy nói :"Nhưng chúng ta chỉ là kết hôn giả thôi, sính lễ gì đó thì không cần đâu ạ, căn bản anh cũng trả tôi nhiều tiền vậy mà."

Rồi vẻ mặt cậu khá buồn rầu: "Nhưng với tình trạng này của tôi... không biết có khiến bố mẹ anh thất vọng không..."

"Không đâu."

Thẩm Hạc Xuyên ngắt lời, quả quyết: "Họ sẽ đau lòng, cảm thấy em rất ngoan, còn sẽ khen em tự chăm sóc bản thân và Tiểu Mãn rất giỏi."

Kiều Nhạc được khen nên tai đỏ ửng, xua tay: "Không siêu đến vậy đâu ạ, Tiểu Mãn ngoan lắm, không khiến tôi nhọc lòng chút nào, còn có thể giúp tôi làm việc nhà nữa."

Nhắc đến chuyện này, cậu vô cùng tự hào, rõ ràng là vui vì em trai biết điều.

Thẩm Hạc Xuyên mới gặp Tiểu Mãn 2 lần, nhưng ấn tượng với bé cũng rất ổn, thật sự là bé con cực kỳ lễ phép, lại hiểu chuyện.

"Là em dạy bé giỏi, các em đều rất giỏi."

"Ầy ầy ầy, anh đừng khen nữa ạ!" Kiều Nhạc giả vờ xấu hổ mà che mặt, trêu anh: "Anh có khen nữa cũng không được giảm giá đâu ạ! 1000 vạn vẫn là 1000 vạn thôi!"

Thẩm Hạc Xuyên còn không nghĩ đến việc giảm giá, thậm chí còn cảm thấy mình cho cậu quá ít.

Nhưng nghe Kiều Nhạc nói thế, liền hùa theo chọc lại: "Không có giá hữu nghị à?"

Kiều Nhạc đáp: "Có thể được hoàn tiền nếu đánh giá 5 sao ạ."

Nói rồi, cả hai đều bật cười.

"Phải rồi, bộ lego anh tặng Tiểu Mãn to quá ạ." Kiều Nhạc chỉ lego dưới đất: "Chỗ tôi không để vừa, sau này còn phải dọn bớt đồ để bày nó."

Thẩm Hạc Xuyên: "Nhà tôi có."

"Dạ?" Kiều Nhạc chưa tư duy kịp: "Nhà anh có gì cơ ạ?"

"Có chỗ bày." Thẩm Hạc Xuyên nói một mạch: "Em đến nhà tôi, nhà tôi rất rộng, có phòng riêng cho Tiểu Mãn bày lego."

Kiều Nhạc: "Dạ? Ý anh là chúng tôi đến nhà anh ở ạ?"

"Ở Lâm Giang, không cần phải ở nhà bố mẹ tôi."

Thẩm Hạc Xuyên cẩn thận dùng từ, chỉ sợ sẽ khiến Kiều Nhạc tự ái: "Theo tính của mẹ tôi, sau khi chúng ta kết hôn hẳn là bà sẽ thường xuyên đến chơi, nếu không ở chung thì rất dễ bị lộ..."

"Được ạ." Kiều Nhạc cực kỳ hiểu chuyện: "Phòng trọ của tôi bé xíu, để anh dọn vào đây cũng không ổn, đợi tôi dọn dẹp rồi sẽ lựa thời gian chuyển sang nhà anh."

Thẩm Hạc Xuyên thấy đối phương thoải mái đồng ý, không đi theo chiều hướng xấu mình tính đến, yên lòng: "Ừ."

Anh nhìn đồng hồ, đã 3 giờ sáng rồi.

"Vậy tôi về đây." Anh nói với Kiều Nhạc: "Trưa mai đi ăn nhé? Tôi sẽ đưa hợp đồng cho em."

Kiều Nhạc không có ý kiến: "Vâng ạ."

Cậu tiễn Thẩm Hạc Xuyên ra cửa: "Anh đi đường cẩn thận nhé, về nhà rồi nhớ gửi tin nhắn cho tôi."

"Ừm, em ngủ sớm đi, không cần đợi tin của tôi đâu." Ánh mắt Thẩm Hạc Xuyên rất dịu dàng: "Ngủ ngon."

"Anh ngủ ngon ạ."

Thẩm Hạc Xuyên đi về, Kiều Nhạc đóng cửa lại, vươn tay sờ vành tai tự dưng nóng bừng.

Sao lại có cảm giác lưu luyến không rời với bạn trai vậy nhỉ?

Ý thức được bản thân đang nghĩ cái gì, cậu lập tức lắc đầu, vỗ vỗ mặt, nhanh chóng tẩy não: "Tỉnh lại đi! Tụi mày không có yêu nhau đâu! Tụi mày đang có hợp đồng hôn nhân đó!"

Nhưng mà giống đang yêu thật ấy...

Não Kiều Nhạc tự dưng phát ra âm thanh, rồi như có cái máy chiếu phát lại toàn bộ những gì đã xảy ra hôm nay.

Cậu nhớ lại Thẩm Hạc Xuyên gọi mình là "Nhạc Nhạc", rồi đôi bên nhìn nhau cười, và Thẩm Hạc Xuyên còn khen rượu cậu pha ngon nữa.

Hôm nay Thẩm Hạc Xuyên xâm chiếm toàn bộ não cậu.

Bị trúng ngải mất rồi!

Kiều Nhạc tự mắng mình, nhận ra tẩy não vô tác dụng, dứt khoát đi tắm nước lạnh để tỉnh táo hơn.

Bên này, Thẩm Hạc Xuyên ra khỏi khu trọ, lên xe, bảo người lái thay đi về chung cư Lâm Giang rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Về đến Lâm Giang, trong lúc đi thang máy lên nhà, nhắn tin cho Kiều Nhạc.

Kiu Nhc Nhc Nhc: Vâng! Anh ng ngon nhé!

Kiu Nhc Nhc Nhc: Gu con kéo chăn.jpg

Thm: Ng ngon!

Thẩm Hạc Xuyên gửi tin xong, thao tác xoá 2 từ đầu trong tên We Chat của Kiều Nhạc, chỉ để lại "Nhạc Nhạc".

Thang máy mở ra, Thẩm Hạc Xuyên vào nhà.

Anh tiện tay ném chìa khoá xe lên tủ giày, kéo ngăn tủ lấy dép đi trong nhà, trong lúc lơ đễnh lướt qua đôi dép gấu lần đó Kiều Nhạc đi rồi dừng lại.

Hôm ấy Kiều Nhạc cố ý chụp ảnh, bảo muốn tìm mua một đôi giống vậy cho Tiểu Mãn, không biết đã mua được chưa.

Thẩm Hạc Xuyên lấy dép ra, chụp lại rồi mở We Chat định nhắn tin, lướt lên thời gian ở góc trái màn hình liền khựng lại, thả dép xuống sàn.

Anh thay dép đi trong nhà, vừa bước vừa đánh giá phòng khách.

Trông trống trải quá.

Trước giờ sống 1 mình không cảm thấy gì, giờ anh em Kiều Nhạc sắp dọn về đây, hẳn là cần phải sắm sửa vài món đồ mới.

-

Sáng hôm sau, Judy dậy từ sớm tinh mơ đã nhận được tin nhắn của Thẩm Hạc Xuyên, bảo cô sắm đồ dùng cho người lớn và trẻ con, tốt nhất là phải chuẩn bị đầy đủ trong 2 ngày.

Đêm qua Judy uống kha khá, lại thức đêm, theo lý thuyết sẽ không tỉnh sớm như này, nhưng cô chịu ảnh hưởng của việc nói hớ, vừa đặt lưng xuống đã mơ giấc mơ kỳ quái tội nghiệt đầy trời.

Nào thì là ưỡn ẹo xin We Chat của Kiều Nhạc ngay trước mặt Thẩm Hạc Xuyên, sau đó còn lén hẹn Kiều Nhạc đi bar sau lưng anh, cuối cùng là mơ thấy mình bị đuổi việc.

Vốn cô còn đang choáng váng khi bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vừa thấy tin nhắn của Thẩm Hạc Xuyên, Judy lập tức bật dậy khỏi giường.

Nếu là người khác, vào ngày nghỉ mà thấy sếp nhắn thì sẽ rất chi là bực mình, nhưng Judy vui mừng khôn xiết, chứng tỏ bản thân chưa bị sếp hất văng!

Quan trọng nhất là! 3 chữ cuối cùng trong tin nhắn của sếp... "Tính lương OT(*)".

(*)Lương overtime, hay còn gi là lương tăng ca.

Tính lương OT á?

Làm gì còn mệt nhọc nữa!

Cô lập tức gọi Thẩm Hạc Xuyên, hỏi anh có yêu cầu như thế nào với các loại vật dụng, Thẩm Hạc Xuyên nói cứ dựa vào tiêu chí tân gia mà mua, gửi về chung cư Lâm Giang.

Judy hiểu ý, người lớn và trẻ con hẳn là Kiều Nhạc và Kiều Mãn.

Còn gửi về chung cư Lâm Giang chính là... Sắp! Sống! Chung!!

Cái này chính là việc chung thân đại sự của sếp đó!!

"Tôi đã hiểu!" Judy trả lời như sấm: "Tôi lập tức làm ngay ạ!"

"Khoan đã." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Còn việc này..."

"Vâng, sếp nói đi ạ." Judy chăm chú lắng nghe.

Thẩm Hạc Xuyên nói: "Đã gửi sang We Chat của cô."

Judy bật loa ngoài, mở We Chat, xem ảnh Thẩm Hạc Xuyên gửi... là một đôi dép gấu đi trong nhà cute cute?

"Cô hỏi nhãn hiệu này có size cho trẻ con tầm 5 tuổi không?" Giọng Thẩm Hạc Xuyên vang lên: "Lego giống lần trước cũng có thể mua thêm mấy bộ, cả các loại đồ chơi khác nữa."

"Vâng thưa Thẩm tổng!" Judy hỏi thêm: "Vậy cậu Kiều thì sao ạ? Ngoài đồ dùng sinh hoạt hàng ngày thì có cần chuẩn bị những món quà khác không ạ?"

Những món quà khác ư?

Thật ra Thẩm Hạc Xuyên cũng có nghĩ rồi, nhưng giờ anh chưa hiểu rõ sở thích của Kiều Nhạc, quà cho cậu không dễ lựa như Kiều Mãn, chỉ có thể tạm để sang một bên.

"Không cần, quà của em ấy tôi sẽ tự lựa." Tương lai còn dài, anh sẽ từ từ tìm hiểu về Kiều Nhạc.

Sau khi sắp xếp chuyện mua sắm, Thẩm Hạc Xuyên gọi cho Kiều Nhạc, hỏi cậu có yêu cầu gì với hợp đồng không.

Hai người trao đổi một lúc, liệt kê những điều khoản cần có, sau đó Kiều Nhạc liền gửi ảnh căn cước cho Thẩm Hạc Xuyên.

Đến giữa trưa, Thẩm Hạc Xuyên mang theo hợp đồng đã soạn ổn thoả đi tìm Kiều Nhạc.

Hôm nay Kiều Nhạc không chạy ship mà ở nhà dọn đồ, Thẩm Hạc Xuyên đến cũng vừa đúng lúc trường mẫu giáo nghỉ trưa, 2 người đi đón Kiều Nhạc rồi ăn trưa.

Hôm qua Kiều Mãn ngủ say tít thò lò, nay được ngồi trên xe Thẩm Hạc Xuyên thì rất phấn khích: "Xe của chú Thẩm đẹp quá, rộng quá đi!"

Kiều Nhạc ngồi cạnh bé, không nhịn được mà cười, Bentley mà không rộng, không đẹp thì còn xe nào xịn hơn nữa?

Lần trước là Maybach, nay là Bentley, cũng coi như là cậu được trải nghiệm full gói gả vào nhà giàu chân chính rồi.

Cả nhà ăn cơm ở Thực Vị Đình, một nhà hàng chuyên phục phụ món Quảng Đông truyền thống.

Thẩm Hạc Xuyên đã đặt bàn 2 lần, mà đến tận lần thứ 3 mới có thể hẹn được với Kiều Nhạc.

Phục vụ dẫn 3 người đến phòng riêng đã đặt trước, Kiều Nhạc vừa liếc mắt đã thấy trên bàn bày mấy món đồ chơi xếp gỗ, trông chẳng ăn nhập gì với phong cách của nhà hàng.

Thẩm Hạc Xuyên để ý đến ánh mắt của cậu, liền nói: "Để cho Tiểu Mãn chơi."

Kiều Mãn chỉ bản thân: "Cho cháu? Cho cháu ạ? Giờ cháu có chơi luôn được không ạ?"

"Ăn cơm trước đã." Kiều Nhạc chọc lưng bé: "Mau ngồi đi."

Cả 3 ngồi xuống rồi phục vụ tiệm mới rời đi.

Thẩm Hạc Xuyên đã đặt trước món dựa theo khẩu vị của Kiều Nhạc, cũng gọi cho Tiểu Mãn phần ăn trẻ em, các món được bưng lên rất nhanh.

Kiều Nhạc nói: "Hình như anh gọi hơi nhiều ấy ạ?"

"Trông nhiều món nhưng khẩu phần ít." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Ăn thôi."

Món ăn của nhà hàng này khá ngon, có thể so sánh được với trình độ của đầu bếp riêng nhà Thẩm Hạc Xuyên, ăn xong bát cơm, Kiều Mãn không kiềm nổi nữa, bỏ sang một bên chơi xếp gỗ.

Thẩm Hạc Xuyên đưa hợp đồng cho Kiều Nhạc: "Em đọc đi, nếu có chỗ nào không hài lòng thì có thể sửa."

Kiều Nhạc nhận lấy, mở ra đọc kỹ càng.

Nội dung hợp đồng không dài nên cậu đọc xong rất nhanh, nhận ra rất nhiều điều khoản có lợi với mình, hoàn toàn không cần sửa điều khoản nào.

Sau khi xác nhận thời hạn và giá trị hợp đồng, Kiều Nhạc nói với Thẩm Hạc Xuyên: "Tôi không có ý kiến ạ."

"Vậy em ký tên đi."

Thẩm Hạc Xuyên đưa bút sang, cả 2 ký tên lên hợp đồng, đóng dấu điểm chỉ.

Hoàn thành, Thẩm Hạc Xuyên chuyển khoản cho Kiều Nhạc.

Điện thoại của Kiều Nhạc đặt bên cạnh sáng lên, thông báo của ngân hàng bật lên.

Ngân hàng XX: Tài khoản ngân hàng số đuôi 6221 của bạn đã nhận được 10.000.000 NDT vào lúc 13:55 ngày 27/9.

S dư hin ti: 10.010.803,28 NDT.】

1, 10, 100, 1000, 1.000.000, 10.000.000!!

1000 vạn!!!!

Kiều Nhạc: "!!"

Đôi mắt cậu trố lồi ra, dí mặt vào điện thoại dòm mấy lần liền, lại ngẩng lên nhìn Thẩm Hạc Xuyên đang thong thả uống trà: "Anh chuyển khoản cho tôi luôn ạ?"

"Ừm." Thẩm Hạc Xuyên đặt chén trà xuống: "Em nhận được chưa?"

Kiều Nhạc gật mạnh đầu, đột nhiên cảm thấy điện thoại nặng nghìn cân, nhưng tâm trạng bắt đầu bay bổng.

Cuối cùng cậu cũng được làm đại gia rồi!

Thẩm Hạc Xuyên đúng là Thần tài của cậu!

Thấy đối phương vươn tay định lấy ấm trà, Kiều Nhạc vội vàng ngăn lại: "Đợi đã!"

Thẩm Hạc Xuyên: "?"

"Để tôi~" Kiều Nhạc lao đến, high quá trời high rót trà cho anh: "Anh cứ khoan thai uống nha, không đủ thì còn nữa ạ!"

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

"Khéo nịnh!" Thẩm Hạc Xuyên mắng yêu, Kiều Nhạc lại không thèm chấp: "Xin trung thành, tận tuỵ phục vụ ạ!"

Cả 3 không nán lại nhà hàng lâu, còn phải đưa Kiều Mãn quay lại trường.

Sau khi gửi Kiều Mãn lại nhà trẻ, Thẩm Hạc Xuyên hỏi chiều nay Kiều Nhạc có bận việc gì không, cậu đáp: "Dạ không ạ, tôi dịnh về dọn nhà thôi."

Thẩm Hạc Xuyên nói: "Vậy đến Cục Dân chính trước nhé."

Kiều Nhạc: "Dạ?"

"Mai là thứ 7, Cục Dân chính không làm việc, tuần sau thì tôi không được rảnh cho lắm." Thẩm Hạc Xuyên lướt điện thoại, rồi cho Kiều Nhạc xem: "Chiều nay thì vừa đẹp."

Kiều Nhạc nhìn lịch ghi "Ngày đẹp để kết hôn", cạn lời.

Nhưng hợp đồng thì ký rồi, tiền cũng ting ting, đi đăng ký kết hôn là đúng quy trình.

Nên cậu bảo: "Vậy anh chờ tôi về nhà lấy căn cước và sổ hộ khẩu nhé."

Nhắc tới đây, Kiều Nhạc tự dưng ngộ ra: "Anh mang sổ hộ khẩu ạ?"

Thẩm Hạc Xuyên vô cùng ung dung: "Ừ."

Kiều Nhạc: "... Đặt lịch thì sao?"

"Đặt lịch rồi."

"..." Kiều Nhạc còn lời nào để nói đây, chỉ có thể bật ngón tay khen Thẩm Hạc Xuyên quá tốc độ.

Xem ra Thẩm Hạc Xuyên thật sự bị ám ảnh với việc bị giục cưới.

Kiều Nhạc về nhà lấy hộ khẩu và căn cước công dân, lại thay bộ quần áo trông đứng đắn hơn, đến Cục Dân chính với Thẩm Hạc Xuyên.

Chưa tới Quốc khánh nên người đăng ký không quá đông, những cặp đôi dị tính hay đồng tính đều có đủ.

Cục Dân chính có phòng chụp ảnh hồ sơ, cả hai lấy số rồi xếp hàng chờ đến lượt chụp ảnh với phông đỏ.

Nhiếp ảnh gia là một cô gái trẻ, lúc chụp cứ khen đẹp trai, đẹp đôi vô cùng, thật sự là trời sinh một cặp, khen đến nỗi tai Kiều Nhạc đỏ ửng.

Chụp ảnh xong, đến bàn đăng ký xác nhận thông tin, ký tên, lăn tay.

Nhân viên văn thư xác nhận thông tin trùng khớp liền đóng dấu lên mặt sau của cuốn sổ đỏ.

2 người nhận đăng ký kết hôn, nhiếp ảnh gia hỏi bọn cậu có muốn chụp ảnh đôi không? Kiều Nhạc nghĩ thầm tụi tui chỉ kết hôn giả thôi, ảnh ọt gì đó cứ bỏ qua đi.

"Không cần ạ, tôi..."

"Được."

Kiều Nhạc ngẩng đầu nhìn về Thẩm Hạc Xuyên mới ngắt lời mình, khó hiểu hỏi: "Anh muốn chụp ạ?"

"Đến cũng đến rồi." Thẩm Hạc Xuyên nhún vai: "Chụp đi."

Nhiếp ảnh gia cũng khuyên: "Đúng vậy, đến cũng đến rồi, cứ chụp lại mấy tấm làm kỷ niệm!"

Xuất hiện rồi đó, câu châm ngôn nổi tiếng quá chừng: "Đến cũng đến rồi!"

Kiều Nhạc ngẫm nghĩ, thôi thì đến cũng đến rồi.

Nếu sau này ly hôn sau khi hết hợp đồng thì để làm kỷ niệm cũng được.

Nên cậu với Thẩm Hạc Xuyên đến trước bục tuyên thệ, nhiếp ảnh gia vừa điều chỉnh tiêu cự, vừa giục: "Đứng sát nào, sát nhau một chút!"

Kiều Nhạc dịch về cạnh Thẩm Hạc Xuyên, cánh tay đụng vào nhau, Thẩm Hạc Xuyên vươn tay khoác vai cậu.

"Tách!"

Flash nháy lên, hình ảnh lưu lại.

Bước ra khỏi Cục Dân chính, Kiều Nhạc lên xe liền mở sổ hồng ra xem.

Người s hu: Kiều Nhạc.

Ngày đăng ký: 27/9/20XX.

S chng nhn kết hôn: XXXXXXXXXXXXX

Là sự thật ư?

Nhìn nội dung trên đăng ký, trạng thái đầu tiên của Kiều Nhạc là thảng thốt, sau đó nhịn không được mà bật cười.

Thẩm Hạc Xuyên nghe tiếng cười liền hỏi: "Em cười gì thế?"

"Tôi đột nhiên nghĩ đến cái này thú vị lắm." Kiều Nhạc quơ quơ đăng ký kết hôn trong tay, cười hì hì: "Ngày xưa xem phim có cô dâu bạc triệu(*), chẳng ngờ hôm nay lại được làm chú rể bạc tỉ ."

(*)Là b phim ni tiếng xoay quanh nhà h Vương - mt gia đình giàu có, nhiu quyn thế, "Cô dâu bc triu" k v nhng con người hin đi, có hc thc, nhưng đy tham vng, h toan tính, sn sàng dùng th đon vi các thành viên trong gia đình. Đy cao mâu thun gia nhân vt, b phim vn làm ni bt lên giá tr ca tình thân, tình cm v chng cũng như lòng nhân ái.

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

Kiều Nhạc gấp chứng nhận lại: "Nhưng cô dâu bạc triệu được bố chồng trả tiền, còn chú rể bạc tỉ là tôi lại được chồng cho tiền."

Thẩm Hạc Xuyên hùa theo hỏi: "Là ai cho em tiền nhỉ?"

"Là chồng đó!" Kiều Nhạc thuận miệng đáp.

Thẩm Hạc Xuyên: "Ừm."

"..." Kiều Nhạc cứng đờ vì bị gài, chẳng thể tin nổi mà nhìn Thẩm Hạc Xuyên.

Thẩm Hạc Xuyên vươn tay xoa đầu cậu: "Đeo đai an toàn vào đi chú rể bạc tỉ."

Kiều Nhạc: "..."

Anh thâm lắm, Thẩm Hạc Xuyên ạ!

Bình Luận (0)
Comment