Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh

Chương 28

Ra khỏi Cục Dân chính, Thẩm Hạc Xuyên đưa Kiều Nhạc về xong, liền đến công ty.

Trước khi đi, anh nhắc Kiều Nhạc không cần mang quá nhiều đồ, nhà anh đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc mới rồi.

Kiều Nhạc về đến nhà, cất kỹ đăng ký kết hôn, sau đó gọi cho chủ nhiệm khoa đã giúp mình bảo lưu, hỏi thăm thủ tục và hồ sơ cần để đăng ký đi học lại.

Nhận được điện thoại của Kiều Nhạc, chủ nhiệm cực kỳ bất ngờ.

Việc bảo lưu hồi trước của Kiều Nhạc là do thầy xử lý, khi ấy thầy rất tiếc nuối, dẫu gì Kiều Nhạc đã trúng tuyển vào đại học top 2 của thành phố, nhưng lý do tạm nghỉ của cậu tương đối đặc biệt nên thầy chỉ có thể đồng ý.

Nghe Kiều Nhạc muốn đi học lại, tự đáy lòng mình, thầy cực kỳ mừng cho cậu, liệt kê những hồ sơ cần nộp, bảo Kiều Nhạc thứ 2 tuần tới hãy đến trường tìm mình.

"Vâng, em cảm ơn thầy."

Cúp điện thoại, Kiều Nhạc đi đón Kiều Mãn đến quán bar.

Cậu kể cho Phương Gia Tự việc mình sắp chuyển đến nhà Thẩm Hạc Xuyên, anh đồng ý nhất trí cao, trước giờ luôn thấy nhà trọ Kiều Nhạc thuê không an toàn, nhưng được cái giá rẻ, lại gần trường mẫu giáo của Kiều Mãn.

Vào ngày chuyển nhà, cậu cùng đống đồ đạc đã dọn gọn chờ Thẩm Hạc Xuyên đến đón.

Hợp đồng thuê nhà đến tận tháng 12 mới hết hạn, Kiều Nhạc không trả nhà luôn, để lỡ có thay đổi thì có thể quay về bất kỳ lúc nào.

Kiều Mãn nghe mình sắp đến nhà Thẩm Hạc Xuyên cũng không thắc mắc, bình thường Kiều Nhạc mà bận thì bé toàn ở nhờ nhà Phương Gia Tự, nên quen rồi.

Vừa thấy Thẩm Hạc Xuyên, Kiều Mãn liền lấy hộp quà Ultraman mới tinh trong balo đưa cho anh.

Thẩm Hạc Xuyên nhận lấy: "Đây là..."

"Tiểu Mãn tặng anh quà đấy ạ." Kiều Nhạc đứng bên cạnh, nói: "Hôm qua đã chọn rất lâu đó."

Quà tuy không đắt tiền, nhưng trẻ con thích Ultraman nhiều thế nào Thẩm Hạc Xuyên đương nhiên biết, Judy cũng chuẩn bị rất nhiều món quà chủ đề Ultraman cho bé.

Anh vui vẻ nhận, nói với Kiều Mãn: "Cảm ơn Tiểu Mãn, chú cũng có quà tặng Tiểu Mãn đấy."

"Là gì thế ạ?" Kiều Mãn tò mò.

Thẩm Hạc Xuyên: "Lát nữa về nhà cháu sẽ biết."

Nghe anh nói "nhà", Kiều Nhạc nôn nao, cảm giác xúc động khôn tả.

"Lên xe đi." Thẩm Hạc Xuyên nhắc.

"Dạ."

Đây là lần thứ 3 Kiều Nhạc đến chung cư Lâm Giang, 2 lần trước đều là ship đồ ăn, trong đó có 1 lần giao pizza cho Thẩm Hạc Xuyên.

Cậu chưa bao giờ tưởng tượng được đến viễn cảnh mình thay đổi thân phận, bước chân vào đây.

Cảm giác vẫn rất kỳ diệu.

Thang máy dừng ở tầng 28, cả ba ra khỏi thang máy.

Kiều Nhạc liếc một cái liền thấy 4 cái xe cho trẻ em đỗ ngoài sảnh, 2 cái oto và 2 cái xe đạp, đều phù hợp với trẻ em 5-6 tuổi.

Lần cậu đến không có đống xe này, dựa vào những gì Thẩm Hạc Xuyên nói ban nãy, chẳng cần nghĩ cũng biết đây là quà anh tặng Kiều Mãn.

Quả nhiên Thẩm Hạc Xuyên chỉ vào mấy cái xe, hỏi Kiều Mãn: " Cháu thích không? Đều là của cháu hết đấy."

"Đều là của cháu ạ?" Kiều Mãn sửng sốt: "Thật không ạ?"

"Đương nhiên là thật rồi!"

Nghe được câu trả lời khẳng định, Kiều Mãn yên tâm, bạo dạn sờ sờ mấy chiếc xe, reo lên: "Đẹp quá đi!"

Xe nào cũng xinh xắn, đừng nói là trẻ con, ngay cả Kiều Nhạc cũng thấy rất đẹp.

Cậu nhắc Kiều Mãn: "Mau cảm ơn chú Thẩm đi."

Kiều Mãn: "Cảm ơn chú Thẩm ạ!"

Thẩm Hạc Xuyên thấy bé thích không rời tay, khoé môi cũng hơi cong lên, đáp: "Chúng ta vào nhà đã, lát nữa sẽ cho cháu xuống tầng 1 chơi."

Kiều Mãn: "Vâng ạ!"

Thẩm Hạc Xuyên giúp Kiều Nhạc cài đặt vân tay lên cửa rồi mới dẫn hai anh em vào nhà.

"Oa! Dép gấu con nè!" Kiều Mãn thấy Thẩm Hạc Xuyên lấy dép đi trong nhà ra, kéo tay Kiều Nhạc: "Anh ơi! Nhà chú Thẩm cũng có dép gấu nè!"

Thẩm Hạc Xuyên đặt 2 đôi dép lê lớn nhỏ xuống dưới sàn, nói với Kiều Mãn: "Ừm, nhà chú cũng có, để cháu với anh đi."

Anh tính ngồi xổm xuống giúp Kiều Mãn đổi giày, Kiều Nhạc vội ngăn lại: "Để tôi ạ."

"Để em tự cởi! Em tự cởi!" Kiều Mãn ngồi xổm xuống, tự thay giày rồi đặt nó sang một bên rất gọn gàng.

"Tiểu Mãn giỏi quá!" Thẩm Hạc Xuyên khen ngợi.

Tiểu Mãn được khen nên hơi xấu hổ, cười hì hì. Kiều Nhạc hỏi Thẩm Hạc Xuyên: "Dép mới mua ạ?"

"Ừm." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Cậu từng bảo muốn sắm cho Tiểu Mãn mà?"

Đúng là hôm ấy Kiều Nhạc muốn mua thật, nhưng xem giá liền xịt luôn, đôi dép hơn 8000 tệ, dù giờ có khả năng mua được thì cậu vẫn rất tiếc tiền.

Nhưng Thẩm Hạc Xuyên sắm rồi, nên cũng chẳng cần phải khách sáo.

Cậu thay dép, bỏ giày của mình cùng Tiểu Mãn vào tủ giày.

Đây là lần đầu tiên Kiều Mãn đến nhà Thẩm Hạc Xuyên, rõ ràng hơi rụt rè, không tung tăng như ở Tiểu Chước Di Tình, tuy ánh mắt ngập sự tò mò, nhưng không có chạy nhảy lung tung.

Thẩm Hạc Xuyên thấy vậy, liền dẫn bé đến phòng của mình.

Cửa phòng mở ra, Kiều Mãn há hốc.

"Nhiều thế!!" Bé ngơ ngác nhìn bức tường lego siêu to khổng lồ, biểu cảm biến thành Σ⊙▃⊙!!!

2 tủ trưng bày ở hai bên còn lại vẫn để trống, nhưng bên dưới đặt rất nhiều bộ lego mới tinh, ngoài ra còn có cả đống mô hình đủ thể loại.

Thẩm Hạc Xuyên thấy bé muốn sờ thử, tay vươn được một nửa lại rụt xuống, hơi xấu hổ nhìn anh.

Thẩm Hạc Xuyên vỗ vai Kiều Mãn cổ vũ: "Chơi đi, đều là của cháu hết."

Kiều Mãn: "!!"

Kiều Nhạc dựa vào cửa nhìn hai người với căn phòng lego, nghĩ thầm Thẩm Hạc Xuyên rất chiều trẻ con, nếu anh có con, không biết sẽ chiều đến thế nào nữa.

Nhưng hai người đều là nam, không có khả năng sinh con.

Hơn nữa mình với anh chỉ là hôn nhân hợp đồng, nếu Thẩm Hạc Xuyên muốn có con, vậy thì đợi đến lúc ly hôn rồi tìm người khác là được.

Tìm người khác...

Kiều Nhạc khựng lại, thầm tự mắng điên à, Thẩm Hạc Xuyên có con với ai thì liên quan gì đến cậu chứ.

Đợi hết hạn 5 năm, cả hai chẳng còn quan hệ gì nữa.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Thẩm Hạc Xuyên bước đến, thấy biểu cảm của cậu hơi hốt hoảng.

Kiều Nhạc xốc lại tinh thần, nhìn ánh mắt quan tâm của đối phương, ngực tự dưng căng cứng, đột nhiên né đi: "Không sao ạ, cảm ơn anh đã tặng Tiểu Mãn nhiều quà như vậy, chắc chắn là rất tốn công."

Thẩm Hạc Xuyên đâu có tốn sức, phải là Judy mới đúng, cũng chẳng tranh công: "Là Judy làm."

Kiều Nhạc có ấn tượng sâu sắc với Judy, nhất là với hành động giữ kẽ cho Thẩm Hạc Xuyên, nghe thế liền cảm thán: "Chị ấy tốt thật, sau này tôi sẽ cảm ơn chị ấy."

Hử?

Thẩm Hạc Xuyên cụp mắt, khẽ ghé sát đối phương: "Tôi không tốt à?"

Anh ghé quá ư là sát, làm hơi thở khi nói gần như ve vuốt má Kiều Nhạc, cậu giật mình, lập tức ngẩng lên, thiếu chút nữa là môi chạm môi.

Bùm!!!

Trái timc chịu không chịu sự khống chế mà đập bình bịch, Kiều Nhạc nhanh chân bước sang ngang, kéo giãn khoảng cách: "Anh dí sát vậy làm gì ạ, tôi sợ muốn chết!"

"Là em nhát gan." Thẩm Hạc Xuyên trêu chọc.

Kiều Nhạc cãi lại: "Rõ ràng là anh làm tôi sợ."

Thẩm Hạc Xuyên nhún nhường: "Ừm, lỗi của tôi."

"..."

Kiều Nhạc thấy kỳ kỳ, chưa để cậu tim ra kỳ ở chỗ nào, Thẩm Hạc Xuyên đã nói: "Ra ngoài trước đã, cho em xem phòng khác."

"Vâng."

Kiều Nhạc quay đầu nhìn Kiều Mãn đang chơi xếp gỗ trên thảm, nhóc con giờ đã hoàn toàn đắm chìm vào đống đồ chơi mới nên chẳng để ý người lớn đang nói gì.

Thẩm Hạc Xuyên dẫn cậu đến phòng cho khách đầy ắp niềm vui con trẻ.

Tuy là phòng cho trẻ em, nhưng không gian rộng rãi, có giường tầng với cầu trượt, chiếc bàn học dài, rộng, dưới sàn trải thảm dày, bên trên còn có chiếc lều mái vòm trưng rất nhiều thú bông xù xù.

Không chỉ có vậy, giá sách cũng bày đủ loại sách tô màu và truyện cổ tích.

Căn phòng này sẽ khiến bất kỳ đứa trẻ nào bước vào yêu thích.

Bao gồm cả bạn bé Kiều Nhạc 19 tuổi.

Cậu nhìn giường tầng, có vẻ khá ổn với người 1m8, chắc chắn cậu với Kiều Mãn nằm được luôn, nếu không cậu có thể nằm trong lều.

Trong khi cậu đánh giá căn phòng, Thẩm Hạc Xuyên lên tiếng: "Thời gian chuẩn bị hơi vội nên chỉ trang trí đơn giản thôi, nếu còn cần cái gì thì em cứ nói nhé."

Trang trí đơn giản?

Anh bảo đây là đơn giản ấy hả?

Kiều Nhạc thầm nghĩ, đơn giản thế này tôi cũng muốn được không?

Cậu cụp mắt, nói với Thẩm Hạc Xuyên: "Cảm ơn anh, chắc chắn Tiểu Mãn sẽ rất thích, để tôi lấy hành lý của thằng bé vào."

"Để tôi làm, em xem có cần thêm cái gì không."

Thẩm Hạc Xuyên nói rồi xoay người ra khỏi phòng.

Anh vừa đi thì Kiều Nhạc nhanh chân bước đến trước lều, "Phiu~" một cái nhảy vào, lăn mấy vòng trên cái đệm mềm mại.

Thoải mái ghê!

Cậu vừa thấy nó đã muốn làm thế này rồi!

Kiều Nhạc híp mắt cọ lên thảm lông xù, sau đó bật dậy.

Thẩm Hạc Xuyên kéo vali của Kiều Mãn vào phòng, cậu đã làm như chưa có chuyện gì mà đứng cạnh giá sách, nghiêm túc đọc truyện cổ tích.

Thấy Thẩm Hạc Xuyên đi vào, cậu đặt sách xuống, mở vali lấy quần áo sắp xếp lại.

Bình thường Thẩm Hạc Xuyên không phải làm mấy việc này, quần áo có thím giúp việc mang đi giặt, phòng thay đồ cũng sẽ có nhân viên đến xếp gọn định kỳ, thấy Kiều Nhạc thoăn thoắt xếp quần áo cho Kiều Mãn, ánh mắt anh đau lòng đến khó tả.

Kiều Nhạc thành thạo như này, chắc chắn là do tích luỹ kinh nghiệm nhiều năm.

Giọng điệu Kiều Nhạc nhắc đến bố mẹ rất bình tĩnh, tự nhiên, hiển nhiên đã sớm chấp nhận những ảnh hưởng từ biến cố của gia đình.

Cha qua đời, người mẹ bỏ rơi hai anh em không rõ tung tích, ngoài bản thân Kiều Nhạc, còn có một đứa em trai phải nuôi lớn, mà cậu mới chỉ trưởng thành.

Thậm chí Kiều Nhạc còn cố gắng để Kiều Mãn đi học, cho Kiều Mãn một mái ấm không khác những gia đình đủ đầy cha mẹ.

Cả đời này của Thẩm Hạc Xuyên xuôi gió xuôi nước, gia thế hiển hách, gia đình hoà thuận, bố mẹ thương yêu, việc đau khổ bức bối duy nhất trong đời là bị mẹ giục cưới.

Anh khó có thể tưởng tượng Kiều Nhạc đã gượng dậy thế nào sau biến cố, nên chẳng thể đồng cảm với nỗi khổ của đối phương.

Nhưng không sao hết, anh sẽ dùng mật ngọt gấp bội để xoa dịu Kiều Nhạc.

Trong lúc Kiều Nhạc xếp quần áo, Thẩm Hạc Xuyên đến phụ giúp, thật ra mấy việc này có thể để thím giúp việc làm cho, nhưng Thẩm Hạc Xuyên cảm thấy làm cùng Kiều Nhạc thì khá là vui.

Xong xuôi, Kiều Nhạc đặt sách và vở bài tập của Kiều Mãn lên bàn học.

Bàn học khá to so với trẻ con 5 tuổi, nhưng Kiều Nhạc tính kiếm thêm cái ghế để chiếm nửa cái bàn.

Dù gì khi đi học lại cũng phải dùng đến bàn học mà.

Thẩm Hạc Xuyên thấy cậu đã sắp xếp xong, lúc này mới nói: "Đúng rồi, có chuyện này muốn bàn với em, về việc đi học của Tiểu Mãn."

Thẩm Hạc Xuyên ngẩng đầu nhìn anh: "Dạ?"

"Giờ hai anh em chuyển đến đây rồi, Tiểu Mãn học ở trường mẫu giáo kia không tiện lắm." Thẩm Hạc Xuyên dừng lại: "Nên tôi đã tìm vài trường khá phù hợp, em xem qua đi."

Kiều Nhạc đã từng cân nhắc đổi nhà trẻ cho Kiều Mãn, nhưng chưa có thời gian xử lý.

Cậu không ngờ Thẩm Hạc Xuyên cẩn thận như này, lo lắng tất thảy cho mình, thậm chí còn chuẩn bị cả trường học cho em trai.

Với tấm lòng của một người toàn tâm toàn ý với mình, không cảm động là nói dối, nhất là với người trước giờ luôn phải tự mình gồng gánh như Kiều Nhạc.

Cậu nhìn Thẩm Hạc Xuyên, đôi mắt trong phút chốc đỏ ửng.

Thẩm Hạc Xuyên chỉ cảm thấy đây là những việc nên làm, không muốn làm đối phương đỏ mắt, cuống quýt: "Sao thế? Có phải do tôi can thiệp quá nhiều không?"

Kiều Nhạc vội vàng lắc đầu, giọng nói hơi nghèn nghẹn: "Thẩm Hạc Xuyên, sao anh lại tốt đến vậy hả?"

Thấy cậu không có ý trách mình nhiều chuyện, Thẩm Hạc Xuyên yên tâm, nhịn không được phải cười: "Đối xử tốt với em không được à?"

Nói rồi xoa chóp mũi cậu: "Sao lại khóc rồi?"

"Đâu có khóc đâu!" Kiều Nhạc chối bay biến.

Cậu chỉ cảm thấy mình thật sự rất may mắn.

Khi bố cậu gặp chuyện, có cậu mợ hết lòng hỗ trợ, vào thời điểm không còn cách xoay xở thì được Phương Gia Tự đưa than ngày tuyết, bây giờ lại có Thẩm Hạc Xuyên bao bọc  tất cả mọi thứ cho mình.

Cậu từng oán hận ông trời quá bất công, nhưng giờ ngẫm lại, ông trời sẽ cho bạn những quả ngọt bằng cách này hoặc cách khác.

Tóm lại là cậu rất may mắn.

"Không khóc mà!" Kiều Nhạc lại nhấn mạnh, đàn ông con trai sao có thể dễ rơi lệ chứ!

"Ừ ừ ừ, không khóc..." Thẩm Hạc Xuyên hùa theo: "Vậy cứ quyết định việc học của Kiều Mãn như vậy nhé, em chỉ việc chọn trường thôi, còn lại tôi sẽ xử lý."

"Dạ." Kiều Nhạc gật đầu, cậu không có nhiều mối quan hệ, để Thẩm Hạc Xuyên sắp xếp sẽ tiện hơn nhiều.

"Vậy giờ là vấn đề của em này."

"Tôi ạ?"

"Ừm." Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Em vẫn muốn đi làm ở Tiểu Chước Di Tình à? Tôi không có ý can thiệp vào cuộc sống của em, nhưng từ đây qua Lệ Loan khá xa, nếu em vẫn muốn đi làm thì đổi phương tiện đi lại sẽ ổn hơn."

"Chắc tôi sẽ nghỉ ạ." Kiều Nhạc lắc đầu: "Tôi sẽ đi học lại."

Hả?

Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Em muốn làm gì?"

Kiều Nhạc đáp: "Đi học ạ, hôm nay tôi đã liên lạc với chủ nhiệm ở trường, thứ 2 tuần sau sẽ đến làm thủ tục."

Thẩm Hạc Xuyên lơ mơ: "Em học ở đâu?"

"Đại học Vân Kinh ạ." Kiều Nhạc đáp: "Tôi từng kể với anh rồi mà?"

Thẩm Hạc Xuyên: "... Không phải là hình tượng à?"

Nếu anh nhớ không nhầm, Kiều Nhạc đã từng bảo đó là "hình tượng". Kiều Nhạc cũng nhớ lại: "À..." rồi xoa mũi, giải thích: "Lúc ấy chưa biết mở lời với anh thế nào nên không có nói."

Giờ kết hôn rồi, cậu kể một mạch chuyện bảo lưu của mình cho Thẩm Hạc Xuyên nghe, kể cả chuyện bố mình mắc nợ khi còn sống.

Nhắc đến nợ nần, cậu vô cùng nhấn mạnh: "Anh yên tâm, giờ tôi có tiền rồi, sẽ không để những người đó quấy rầy anh."

Thẩm Hạc Xuyên tóm được trọng điểm: "Trước đây có người đến đòi nợ em à?"

"Có 1-2 lần ạ." Kiều Nhạc rất hiểu chuyện: "Thiếu nợ phải trả là chuyện thường mà ạ, ai cũng khó khăn, vả lại bố tôi là người sai."

Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Nên em tạm nghỉ là để trả nợ à?"

"Một phần thôi ạ." Kiều Nhạc nói: "Ngoài trả nợ thì tôi với Kiều Mãn cũng phải sống nữa, tuy việc học rất quan trọng, nhưng trong tình huống này thì chỉ học thôi không thể nuôi nổi cả hai anh em."

Thẩm Hạc Xuyên đã hiểu, nên Kiều Nhạc mới làm việc như con quay vậy đó.

Anh cho rằng cậu vừa nuôi bản thân và Kiều Mãn đã không dễ, lại chẳng biết gốc rễ của vấn đề là do phải trả nợ cho bố mình.

Thẩm Hạc Xuyên cũng nhận ra lý do ánh mắt Kiều Nhạc nhìn mẹ mình lại như vậy.

Hẳn là nhớ mẹ.

Giây phút này, Thẩm Hạc Xuyên không khỏi xúc động, vươn tay kéo người vào lồng ngực, nhỏ nhẹ an ủi: "Đều đã qua rồi."

Đột nhiên bị ôm, Kiều Nhạc ngẩn người, cảm nhận bàn tay ấm áp, rắn rỏi nhẹ nhàng vỗ mình.

Ấm áp thật.

Kiều Nhạc rất là thích, nhưng mà...

"Tôi biết mà." Cậu rúc trong ngực Thẩm Hạc Xuyên, nói: "Giờ tôi đã là người nắm trong tay bạc triệu rồi, trả nợ xong vẫn đầy tiền!"

Thẩm Hạc Xuyên: "..." Em biết cách dội gáo nước lạnh thật đấy.

Đang lúc Thẩm Hạc Xuyên cạn lời, điện thoại ở ngoài reo chuông, anh chỉ có thể buông Kiều Nhạc: "Tôi đi nghe điện thoại."

"Dạ vâng." Kiều Nhạc cùng anh đi ra ngoài: "Tôi đi xem Tiểu Mãn."

Kiều Mãn vẫn đang xếp gỗ, đúng là đang tuổi tò mò với cả thế giới, dù có ở một mình vẫn có thể chơi rất vui.

Kiều Nhạc gõ cửa, Kiều Mãn ngẩng đầu nhìn anh trai vào phòng, vui vẻ vẫy tay: "Anh ơi lại đây! Cái tàu hoả này chơi vui lắm!! Em dạy anh chơi nè!"

Kiều Nhạc ngồi xuống đối diện bé: "Được được, em chơi cho anh xem đi."

"Chúng mình phải đặt tàu ở đây." Kiều Mãn đặt tàu hoả màu đỏ vào đường ray, vừa nghịch vừa chỉ cho Kiều Nhạc: "Lên đường nào!! Tàu hoả tu tu tu..."

Kiều Nhạc thấy bé chơi vui, ánh mắt không khỏi dịu dàng.

Cậu nhận ra Kiều Mãn hôm nay thật sự rất vui, bé con cực kỳ thích quà Thẩm Hạc Xuyên tặng cho mình.

"Tiểu Mãn!" Kiều Nhạc gọi bé.

Kiều Mãn đẩy tàu hoả, lên tiếng: "Dạ?"

Kiều Nhạc hỏi: "Em có thích nhà của chú Thẩm không?"

"Thích ạ!" Kiều Mãn lập tức đáp: "Nhà chú Thẩm to đẹp, còn có nhiều đồ chơi, em thích lắm!"

Kiều Nhạc hỏi tiếp: "Em có muốn ở đây luôn không?"

Bàn tay đang đẩy tàu hoả của Kiều Mãn khựng lại, ngẩng đầu nhìn Kiều Nhạc: "Ở đây luôn ạ?"

"Đúng thế." Kiều Nhạc gật đầu: "Sau này ở hẳn luôn."

"Anh phải đi công tác ạ?" Kiều Mãn cuống quýt, bỏ đồ chơi trong tay xuống, nhào đến ôm Kiều Nhạc: "Không được! Em muốn ở với anh cơ! Không muốn ở đây, em không ở đây đâu!"

Bé ôm chặt Kiều Nhạc, càng nói càng khóc to hơn.

Kiều Nhạc suýt thì ngã ngửa ra đằng sau, giờ mới nhận ra bé đang hiểu sai ý mình.

Chắc là nhóc con nhớ lại thời đểm mình bị gửi ở nhà cậu mợ.

Ngày ấy Kiều Nhạc vừa bảo lưu đi tìm việc, mợ gợi ý cậu đưa Tiểu Mãn về quê, bà sẽ chăm sóc bé, Kiều Mãn vừa vặn nghe được đoạn hội thoại này, nhóc con cho rằng anh trai không cần bé nữa, lập tức khóc không thở nổi.

Giờ chắc cũng đang nghĩ vậy.

Đối với Kiều Mãn, dù nhà có to đẹp hơn thì không thể nào sánh được với được ở bên anh trai.

"Đừng khóc, đừng khóc..." Kiều Nhạc vội dỗ bé: "Anh không đi công tác, anh em mình cùng sống ở đây."

Kiều Mãn hít hít mũi, nước mắt đầm đìa nhìn cậu: "Chúng mình sống ở nhà này ạ?"

Kiều Nhạc rút khăn giấy lau mũi cho bé: "Đúng thế, anh với Tiểu Mãn sẽ ở nhà chú Thẩm, sẽ không bỏ rơi Tiểu Mãn đâu."

"Thật không ạ?"

"Thật đó!" Kiều Nhạc đảm bảo.

"Thế không về nhà mình ạ?" Kiều Mãn thắc mắc, bé cho rằng hôm nay mình đến nhà Thẩm Hạc Xuyên cũng giống như đến nhà của anh Gia Tự, ở ké mấy hôm, chờ anh trai hết bận là về nhà.

Nhà mà bé nhắc chính là căn trọ thuê ở Bách Hối.

"Cái này à..."

Kiều Nhạc tư duy, ngẫm thấy mình và Thẩm Hạc Xuyên đã kết hôn, Kiều Mãn lại sống chung với bọn cậu, không thể giấu diếm mãi được, mà còn phải lấp li.ếm với bố mẹ Thẩm Hạc Xuyên nữa.

Chi bằng giờ nói cho Kiều Mãn mối quan hệ giữa hai người, cùng lắm thì sau khi hợp đồng hết hạn, cậu sẽ bảo với Kiều Mãn là mình ly hôn rồi.

5 năm nữa Kiều Mãn 10 tuổi rồi, sẽ hiểu biết hơn.

Nên cậu nói: "Vì anh với chú Thẩm cưới nhau rồi, đây sẽ là nhà mới của anh em mình."

Kiều Mãn nghiêng đầu, dấu chấm hỏi to đùng nhảy ra: "Cưới nhau ạ?"

Kiều Nhạc gật đầu: "Ừ!"

"Ồ!" Kiều Mãn nửa hiểu nửa không gật đầu, nhìn ra ngoài cừa.

Bên này, Thẩm Hạc Xuyên nói chuyện điện thoại xong, trở vào phòng tìm Kiều Nhạc với Kiều Mãn.

Anh vừa bước vào, liền thấy Kiều Mãn dòm mình với vẻ mặt như nhìn thấy của lạ, đôi mắt tò mò như phát hiện tân đại lục.

Thẩm Hạc Xuyên chưa hiểu mô tê, đi tới: "Sao lại nhìn chú như vậy?"

"Chị dâu?" Kiều Mãn đột nhiên phọt ra.

Thẩm Hạc Xuyên khựng lại: "Gì cơ?"

"Chị dâu!" Tiếng gọi của Kiều Mãn vang dội, dòm Thẩm Hạc Xuyên: "Chú Thẩm, anh bảo anh với chú cưới nhau rồi, cô giáo dạy phải gọi vợ của anh là chị dâu!"

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

Căn phòng đột nhiên lặng ngắt như tờ.

"Phụt! Ha ha ha ha ha ha!!!!"

Kiều Nhạc cười đến thắt trực tràng, ôm bụng nằm vật xuống thảm: "Ha ha ha ha ha ha chị dâu! Ui trời ơi! Cười chết tui ha ha ha!"

Chân mày của Thẩm Hạc Xuyên giật giật, nhìn người cười bò dưới sàn: "Em dạy bé à? Đừng dạy linh tinh chứ!"

"Tôi đâu có!" Kiều Nhạc ôm bụng, xua tay, cậu chỉ bảo mình với Thẩm Hạc Xuyên kết hôn thôi, chứ không ngờ Kiều Mãn phản ứng nhanh vậy.

Kiều Mãn chả hiểu sao anh lại cười: "Em gọi có sai đâu, cô giáo dạy thế mà!"

"Ha ha ha ha ha ha!!" Kiều Nhạc vỗ xuống sàn: "Anh nghe hông, là cô giáo dạy đó!"

Thẩm Hạc Xuyên không nói năng gì, Kiều Mãn rất nhạy cảm, đưa tay kéo áo anh, sửa lời: "Chú Thẩm ơi, chú không vui ạ?"

"Không có!" Thẩm Hạc Xuyên cúi xuống bế bé lên: "Chú dẫn cháu qua xem phòng riêng nhé."

"Vâng ạ!" Thẩm Hạc Xuyên bế Kiều Mãn đi tham quan, Kiều Nhạc nhịn cười đứng lên, đi theo cả hai.

Như Kiều Nhạc đã đoán trước, Kiều Mãn cực kỳ thích căn phòng, nhất là lều trại. Thẩm Hạc Xuyên vừa thả bé xuống, bé lập tức bổ nhào vào nệm trong lều.

Kiều Nhạc cười đủ, ho nhẹ một cái, học Kiều Mãn kéo góc áo của Thẩm Hạc Xuyên: "Chú Thẩm ơi, phòng của tôi ở đâu ạ? Không thì tôi ở chung với Kiều Mãn cũng được."

Cậu thật sự thích cái lều.

"Không cần, có phòng cho em mà." Thẩm Hạc Xuyên xoay người ra ngoài: "Đã chuẩn bị hết rồi, đi theo tôi."

Dựa theo phòng của Kiều Mãn, Kiều Nhạc rất háo hức được xem phòng của mình, có lẽ cậu cũng sẽ có lều trại đó!

Nghĩ tới đây, bước chân Kiều Nhạc nhẹ bẫng, cười tươi rói đi theo Thẩm Hạc Xuyên.

Kết quả, đối phương dẫn cậu đến phòng ngủ master.

Đứng trước cửa, Kiều Nhạc ngây ra như phỗng: "Ơ... đây là phòng của anh ạ?"

Thẩm Hạc Xuyên: "Ừ."

Kiều Nhạc hỏi: "Thế phòng tôi đâu ạ?"

"Anh trai với chị dâu phải ngủ chung mà?" Thẩm Hạc Xuyên làm động tác mời: "Mời anh trai vào."

Kiều Nhạc: "..."

Cái tên này!!! Không trêu cậu thì chết à!!

Bình Luận (0)
Comment