Phòng ngủ master của Thẩm Hạc Xuyên rất rộng, giường cũng siêu to!
Kiều Nhạc nhìn cái giường cỡ 2m2 to đùng giữa phòng, đầu không khỏi tua lại cảnh cả hai say xỉn rồi quần nhau trên giường.
Tuy mối quan hệ giữa hai người là hôn nhân hợp đồng, nhưng cũng coi như là vợ chồng son, buổi tối mà phải ở chung phòng, chung một giường, nếu không xảy ra chuyện ừm ứm gì đó thì vô lý dã man.
Dù gì cậu cũng khoẻ mạnh, Thẩm Hạc Xuyên cũng thế.
Nhưng nghĩ đến là mặt người ta đỏ chót luôn á...
"Em đang nghĩ gì vậy?" Thẩm Hạc Xuyên cắt mạch suy nghĩ của cậu, lên tiếng: "Sao mặt đỏ ửng thế?"
Còn không phải do anh tự nhiên nói mấy lời ám chỉ à, làm tui hoảng hốt quá trời.
Kiều Nhạc gào thét trong tim nhưng không dám nói thành lời, xoa xoa tay: "Tôi không nghĩ gì hết trơn, anh cũng đừng nghĩ linh tinh!"
"Tôi có thể nghĩ linh tinh cái gì được chứ?" Thẩm Hạc Xuyên hơi khom người, kéo gần khoảng cách đôi bên: "Em nói cụ thể xem nào."
"Tôi sao mà biết được ạ!" Kiều Nhạc gia đò, lùi xuống mấy bước, xoay người định chạy.
Thẩm Hạc Xuyên nhanh tay lẹ mắt xách cổ áo cậu lên: "Định chạy đi đâu?"
Bị đối phương túm trái cổ định mệnh, Kiều Nhạc ngoan hẳn, thật thà bảo: "Tôi sẽ ở với Tiểu Mãn, giường phòng thẳng bé cũng to mà, hai anh em ngủ vẫn vừa!"
Thẩm Hạc Xuyên nhìn thấu: "Tôi lại thấy em muốn ngủ trong lều mới đúng?"
Kiều Nhạc bị trúng tim đen: "Sao anh biết ạ?"
Nói rồi liền nhận ra, chắc chắn Thẩm Hạc Xuyên đã thấy cảnh mình lén nghịch căn lều, không khỏi trách móc: "Anh nhìn trộm tôi?"
"Đâu có." Thẩm Hạc Xuyên thản nhiên: "Là do em quá chuyên tâm nên không phát hiện thôi."
Kiều Nhạc: "..."
Thẩm Hạc Xuyên nói rồi buông cổ áo Kiều Nhạc ra, chỉnh lại phần gáy bị mình nắm, nhả từng chữ: "Đừng hiểu lầm người tốt."
Thẩm Hạc Xuyên = người tốt, Kiều Nhạc chứng nhận.
Cảm giác gậy ông đập lưng ông khiến Kiều Nhạc im như thóc.
Cảm nhận lòng bàn tay ấm áp đặt trên cổ, Kiều Nhạc hơi giật mình như có dòng điện chạy dọc từ lưng, ê ẩm.
Kiều Nhạc: Cảm ơn, tui ngoan liền đây.
Thẩm Hạc Xuyên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của đối phương, cười ra tiếng, chưa đã thèm mà nhéo gáy cậu rồi tỏ lòng từ bi buông tha: "Trêu em thôi, phòng em ở bên này."
Các căn hộ Lâm Giang đều đã được hoàn thiện toàn bộ nội thất khi bàn giao, Thẩm Hạc Xuyên chuyển vào cũng không sửa sang lại nhiều, đương nhiên là có phòng cho Kiều Nhạc.
Chỉ là thấy Kiều Nhạc quá đáng yêu nên muốn trêu xíu thôi.
Lời của Thẩm Hạc Xuyên khiến Kiều Nhạc đầy máu sống lại, vui mừng rạng rỡ đi theo anh đến phòng của mình.
Cậu ở phòng các vách, hướng phòng cũng giống, có ban công nhìn ra sông, chăn ga gối đệm vừa nhìn đã thấy rất êm ái, mềm mại.
Tuy không có lều trại, nhưng Kiều Nhạc vẫn rất thích.
Không có cũng chẳng sao, cậu có thể tự sắm một cái, lúc ấy tắt hết đèn rồi bật đèn nhỏ trong lều, rồi nằm đọc sách, chơi game, chắc chắn sẽ phê cực kỳ luôn.
"Em thấy sao?"
Thẩm Hạc Xuyên dựa vào cửa, hỏi: "Có hài lòng không? Anh trai."
Anh trai...
Tai Kiều Nhạc nóng lên, lại cảm thấy hơi buồn cười, lòng vui vẻ, tự dưng nghịch ngợm: "Hài lòng lắm, chị dâu ạ."
Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Chị dâu của ai?"
Kiều Nhạc: "Chị dâu của Tiểu Mãn."
Cả hai nhìn nhau rồi cùng bật cười, Thẩm Hạc Xuyên bó tay, lắc đầu: "Xàm xí quá."
"Giờ anh mới biết thì muộn rồi!" Kiều Nhạc hếch mặt: "Hợp đồng ký rồi, tôi không hoàn tiền đâu, nếu anh không hài lòng thì cứ rút lui." Đằng nào phòng trọ ở Bách Hối cũng chưa trả, cậu có thể cuốn gói chuồn luôn bất kỳ lúc nào.
"Rút lui? Thế thì tôi lỗ 1000 vạn à?" Thẩm Hạc Xuyên nhướn mày: "Người kinh doanh không làm ăn lỗ vốn, em vẫn là nên ngoan ngoãn đợi đi, mấy ngày nữa sẽ về Bồng Sơn."
Về Bồng Sơn, tức là về gặp bố mẹ.
Cũng chẳng phải chưa từng gặp, Kiều Nhạc thoải mái đồng ý: "Được ạ! Hết sức tận tâm, trung thành phuc vụ ngài!"
Thẩm Hạc Xuyên chưa báo với phụ huynh việc mình và Kiều Nhạc đã đăng ký kết hôn, tính về nhà gặp nhau rồi nói sau, anh để Kiều Nhạc dọn đồ vào rồi đi lấy tài liệu của các trường mẫu giáo.
Kiều Nhạc chỉ mang theo ít quần áo, chẳng mất thời gian đã cất xong, cậu ra ngoài, chọn trường với Thẩm Hạc Xuyên.
Thẩm Hạc Xuyên chuẩn bị ba nhà trẻ, đều là trường khá nổi tiếng.
Chọn trường mẫu giáo chủ yếu là xem cơ sở vật chất, giáo viên, khoảng cách và học phí, cả ba trường đều rất ổn, chỉ là học phí cao đến ngất trời thôi.
Nhưng Kiều Nhạc không cần lo, trong hợp đồng với Thẩm Hạc Xuyên, trong lúc còn hiệu lực thì toàn bộ chi phí sinh hoạt của anh em cậu đều sẽ do anh lo liệu.
Nói cách khác, không chỉ là học phí của Kiều Mãn, mà cả tiền học của cậu, tất cả sẽ để Thẩm Hạc Xuyên chi trả.
Túm cái quần, với hợp đồng này, cậu chỉ lời chứ không lỗ.
Kiều Nhạc cân nhắc một lúc, chọn trường gần Lâm Giang nhất, hỏi Thẩm Hạc Xuyên: "Anh thấy trường này thế nào ạ?"
Nhà trẻ này không những gần, còn cùng khung đường với đại học Vân Kinh, tiện cho cậu đưa đón Kiều Mãn.
Cậu bàn với Thẩm Hạc Xuyên ý tưởng của mình, anh gật đầu: "Không cần lo chuyện đón đưa, nhà mình có cô giúp việc nấu nướng một ngày ba bữa, thím ấy có thể đưa đón Tiểu Mãn."
Vậy là không còn vấn đề rồi, Kiều Nhạc búng tay: "Vậy trường này đi ạ."
"Ừ."
Thẩm Hạc Xuyên chụp ảnh trường gửi We Chat cho Judy, những việc còn lại cô sẽ bao thầu.
Trường chọn xong rồi, cũng sắp đến giờ ăn tối, Thẩm Hạc Xuyên tính dẫn anh em Kiều Nhạc đi ăn nhà hàng nên không bảo cô giúp việc đến.
Kiều Mãn vừa nghe sắp được đi ăn, lập tức bỏ đồ chơi xuống: "Ăn pizza ạ? Em có tiền nè!"
Bé ôm lợn đất trong tủ ra, đặt vào tay Thẩm Hạc Xuyên: "Chú Thẩm ơi, cháu mời chú ăn pizza! Cảm ơn chú đã tặng cháu nhiều quà như này ạ!"
Thẩm Hạc Xuyên ôm lợn đất, nhìn Kiều Nhạc: "Đây là..."
"Lợn tiết kiệm của Tiểu Mãn ạ." Kiều Nhạc trả lời: "Tuy không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ để mời chúng mình ăn pizza đó ạ, hay tối nay đi ăn pizza đi?"
Kiều Mãn háo hức nhìn Thẩm Hạc Xuyên, bẽ đã chờ ngày này từ rất lâu rồi.
Đây là lần đầu Thẩm Hạc Xuyên được một đứa bé 5 tuổi mời pizza. Kiều Nhạc vươn tay chọc chọc, anh mới đáp: "Được."
Nên cả ba sửa soạn rồi ra cửa.
Ba người đến tiệm vào giờ ăn tối đông khách, nên phải chờ một lúc mới có bàn.
Lần trước Kiều Nhạc cũng phải xếp hàng, cảm thấy khá bình thường, chỉ là thấy Thẩm Hạc Xuyên mặc vest đi giày da xếp hàng trông hơi buồn cười, nhưng bản thân anh lại chẳng để bụng.
Ngoài pizza, quán còn phục vụ đồ Tây và món ngọt, Kiều Mãn cầm thực đơn, học diễn viên trong phim, phất tay: "Mọi người cứ gọi thoải mái! Em mời!"
Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên đều bật cười: "Cảm ơn sếp nhỏ nhé!"
Kiều Mãn: "Hì hì!"
Cuối cùng bữa này vẫn là Kiều Nhạc trả tiền, dù gì tiền của Kiều Mãn là cậu cho mà, ai trả cũng được.
Về đến nhà, Kiều Nhạc mở nước cho Kiều Mãn tắm, Thẩm Hạc Xuyên đứng ngoài cửa phòng tắm hỏi: "Có cần tôi giúp không?"
Kiều Nhạc xua tay: "Không cần ạ."
Nhóc con đã có thể tự tắm và mặc quần áo, đợi bé tắm xong, Kiều Nhạc sấy đầu cho bé: "Rồi, đi ngủ thôi!"
Kiều Mãn gật đầu, nói với Thẩm Hạc Xuyên: "Chúc chú Thẩm ngủ ngon!"
"Ngủ ngon nhé!" Thẩm Hạc Xuyên nói rồi lại bổ sung: "Bé cưng!"
Nghe anh gọi mình là bé cưng, Kiều Mãn mím môi, xấu hổ cười.
Kiều Nhạc đưa Kiều Mãn về phòng ngủ, đắp chăn cẩn thận.
Thẩm Hạc Xuyên đứng ở cửa dõi theo hai anh em, trong lòng có cảm giác rất mới lạ.
Trước khi gặp Kiều Nhạc, anh luôn không có ý định lập gia đình, tìm đủ lý do tránh né việc giục cưới của phụ huynh, càng không nghĩ đến việc sinh con.
Trước nay quen sống một mình, chẳng chút trông chờ vào những thứ như "vợ chồng ngọt ngào" hay "con cái đủ đầy" như bố mẹ luôn nhắc.
Nhưng sau khi Kiều Nhạc xuất hiện... Đúng hơn là sau khi nhận ra bản thân thích Kiều Nhạc, anh mới biết hoá ra kết hôn cũng ổn chứ bộ, thậm chí còn nhanh chóng dùng hợp đồng hôn nhân trói người trước.
Giờ anh với Kiều Nhạc còn chưa được đến giai đoạn "chồng chồng ngọt ngào", nhưng không sao hết, đời còn dài mà.
Đến nỗi "con cái đủ đầy", Thẩm Hạc Xuyên cũng chẳng quan tâm việc hai người đàn ông không thể sinh con, anh có thể đồng hành với Kiều Nhạc cùng nhau nuôi dạy Kiều Mãn.
Kiều Nhạc ra khỏi phòng, thấy anh đứng ở cửa, làm dấu "Suỵt!", tiện tay đóng cửa phòng Tiểu Mãn lại.
"Ngủ rồi à?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi cậu.
Kiều Nhạc nói: "Vâng, ngủ trong 1 giây."
"Mai em đến trường làm thủ tục hả?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi.
Kiều Nhạc gật đầu: "Dạ."
"Mấy giờ thế? Tôi đưa em đi."
Thẩm Hạc Xuyên hỏi, cũng tiện đường anh đến công ty luôn.
Kiều Nhạc hỏi: "Có ảnh hưởng đến công việc của anh không ạ?"
"Không đâu." Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Phải rồi, em có bằng lái không?"
"Không có ạ." Kiều Nhạc lắc đầu, năm ngoái định đi thi, nhưng phải tạm hoãn vì gia đình gặp chuyện.
Thẩm Hạc Xuyên gợi ý: "Đợi nghỉ đông thì đi thi đi, đi lại sẽ tiện hơn."
"Dạ." Kiều Nhạc cũng có ý đó, duỗi người: "Tôi đi tắm đây, đêm nay định ngủ sớm, lâu lắm rồi không được sinh hoạt và nghỉ ngơi theo lịch bình thường."
Cả năm nay, hình như cậu chưa từng được ngủ trước 2 giờ sáng.
Thẩm Hạc Xuyên để ý quầng thâm dưới viền mắt cậu: "Nghỉ sớm đi."
"Anh cũng thế ạ."
Kiều Nhạc về phòng, lấy quần áo tắm ào qua, sấy khô tóc liền tắt đèn đi nằm, nhanh chóng mơ giấc mơ đẹp.
-
Hôm sau, Kiều Nhạc vừa mở cửa đã ngửi được mùi thơm.
Cậu vừa ra ngoài đã thấy một cô trung niên khoảng 50 tuổi đang bưng bữa sáng từ bếp ra.
Thím thấy cậu, tươi cười chào hỏi: "Là Tiểu Kiều à? Thím là thím Dương, ngài Thẩm nói hôm nay mấy đứa sẽ ra ngoài, nên thím đến chuẩn bị bữa sáng."
Thẩm Hạc Xuyên đã nói trước cho thím Dương việc Kiều Nhạc và Kiều Mãn sẽ về đây sống, sau này ngoài ba bữa cơm, thím sẽ chăm sóc cho cả Tiểu Mãn.
"Chào thím Dương ạ!" Kiều Nhạc chào hỏi, đi qua xem: "Thơm quá! Thím siêu thật đó! Vừa ngửi cháu đã biết sẽ rất ngon rồi!"
Thím Dương nấu cháo sườn cùng ít mỳ, lại xay mẻ sữa đậu, món nào cũng nóng hổi, vừa nhìn đã thèm nhỏ rãi.
Ai chẳng thích được khen, đặc biệt là lời khen từ cậu bé vừa đẹp vừa ngoan như Kiều Nhạc.
Thím Dương được cậu khen đến cười rạng rỡ: "Cháu đi đánh răng rửa mặt đi, sắp ăn được rồi, xem các món có hợp khẩu vị không?"
"Vâng ạ."
Kiều Nhạc đi gọi Kiều Mãn, hai anh em cùng đánh răng, rửa mặt xong thì Thẩm Hạc Xuyên cũng ra khỏi phòng.
Thẩm Hạc Xuyên đã sửa soạn tươm tất, Kiều Mãn thấy anh liền vui vẻ chào: "Chào buổi sáng chú Thẩm~"
"Chào Tiểu Mãn." Thẩm Hạc Xuyên xoa đầu bé, nhìn Kiều Nhạc: "Hôm qua em ngủ ngon không?"
Kiều Nhạc đáp: "Vừa nằm trời đã sáng rồi ạ, ngủ ngon vô cùng!"
Kiều Mãn: "Cháu cũng thế!"
Thẩm Hạc Xuyên cười: "Ăn sáng thôi."
Ăn sáng xong, Kiều Nhạc cùng Thẩm Hạc Xuyên đưa Kiều Mãn đến trường cũ cho bé học nốt buổi cuối, chia tay với các bạn học.
Kiều Nhạc đã chuẩn bị quà cho các cô giáo và các bé, cảm ơn mọi người đã chăm sóc Tiểu Mãn trong một năm qua.
Kiều Mãn đáng yêu lại nghe lời, là bé ngoan được các cô giáo yêu thích, ai cũng bịn rịn khi biết bé sắp chuyển trường.
Rời khỏi trường mầm non, bọn cậu liền đến đại học Vân Kinh.
Kiều Nhạc xuống xe, Thẩm Hạc Xuyên nhắc nếu có vấn đề thì phải báo ngay, anh sẽ cho người hỗ trợ. Kiều Nhạc đồng ý, phất tay giục anh mau đi làm.
Thẩm Hạc Xuyên đi rồi, Kiều Nhạc mới cầm hồ sơ đã chuẩn bị kỹ đi vào trường.
Quá trình đăng ký đi học lại rất suôn sẻ, ra khỏi Phòng Giáo vụ, Kiều Nhạc không vội đi về mà đứng ở ven đường đọc lại đơn xin học của mình.
Mặt sau là đơn xin bảo lưu, hai chữ ký cuối mỗi đơn đều là của cậu, thời gian cách nhau một năm với dấu mộc của trường.
Tốt quá, rốt cuộc mình cũng được về lại trường rồi.
Kiều Nhạc nhịn không được mà mỉm cười, cảm giác đôi vai đã nhẹ đi biết bao.
Một năm này gánh trên vai bao nhiêu gánh nặng, cậu sắp viêm khớp đến nơi rồi.
Kiều Nhạc lấy điện thoại trong túi ra, chụp tờ đơn gửi cho Thẩm Hạc Xuyên, báo với anh mình đã hoàn thành thủ tục rồi, qua lễ Quốc khánh là có thể đi học.
Thẩm Hạc Xuyên gọi đến: "Chúc mừng em! Tối nay mời em ăn cơm nhé?"
"Để tôi mời, tôi có tiền mà!" Kiều Nhạc vừa bước xuống cầu thang, vừa nói: "Kiếm từ túi anh đó!"
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười trầm thấp của Thẩm Hạc Xuyên, tai Kiều Nhạc tê rần, thầm nghĩ Thẩm Hạc Xuyên không chỉ đẹp trai, giọng cũng hay, còn có tiền, mình đúng là chiếm được của hời mà.
Hai người chuyện trò mấy câu, Kiều Nhạc chờ xe bus ở ven đường, nói: "Tôi đang bắt xe đến chỗ anh Gia Tự, chúng mình nói chuyện sau nhé."
"Ừ."
Cúp điện thoại, Kiều Nhạc thong dong lên xe bus.
Cậu gọi cho Phương Gia Tự, hẹn anh đi ăn trưa.
Đến điểm hẹn, Phương Gia Tự trượt ván đến, chính là món quà Kiều Nhạc tặng.
Lúc nhận được nó, anh còn mắng Kiều Nhạc tiêu pha lung tung, nhưng sau khi biết cậu và Thẩm Hạc Xuyên đang hẹn hò, lập tức quay xe bảo Kiều Nhạc sau nhớ mua loại xịn hơn, thậm chí còn gợi ý cả nhãn hiệu và kích thước.
Cả hai tìm quán ăn, Kiều Nhạc cho anh xem đơn xin học lại của mình, trịnh trọng tuyên bố: "Em sắp đi học lại rồi!"
"Gì cơ?!!"
Phương Gia Tự cầm đơn bật dậy, hành động quá lố khiến các khách hàng khác để ý.
Kiều Nhạc xấu hổ cười với mọi người, vươn tay kéo anh ngồi xuống: "Anh bé mồm thôi ạ!"
"Sao phải bé? Đây là chuyện tốt mà!"
Phương Gia Tự búng lên tờ đơn xin học lại, oang oang: "Là đại học Vân Kinh đó! Em trai tốt của anh học ở trường xịn như này, anh phải khua chiêng gõ trống, căng băng rôn biểu ngữ mới đúng!"
Rồi anh hỏi các vị khách khác: "Mọi người thấy đúng không?"
"Chuẩn!"
Những người khác cũng hưởng ứng, Phương Gia Tự cười haha.
Kiều Nhạc vừa xấu hổ vừa cảm động, lại không khỏi nhớ đến biểu cảm vừa vui mừng vừa tự trách của bố ngày mình nhận được thông báo nhập học.
Lúc ấy cậu không biết ông đang thiếu nợ, cũng không hiểu ánh mắt đó, mãi cho đến khi ông nhảy xuống từ tầng thượng mới vỡ lẽ.
Là áy náy, đau lòng và bất lực.
"Ông chủ! Cho 4 chai bia!"
Giọng nói vui mừng của Phương Gia Tự kéo hồn Kiều Nhạc trở lại, ông chủ mang bia đến, Phương Gia Tự khui bia, bảo: "Đây là chuyện tốt, cần phải chúc mừng!"
Anh rót cho mình và Kiều Nhạc: "Nào, mỗi người một cốc trước!"
"Vâng!"
Hai anh em cụng ly, một hơi uống đến nửa.
Giang Nguyên Dã đặt cốc bia xuống: "Anh thật sự rất mừng cho nhóc, nhóc nên đi học mới phải."
Nếu nhà Kiều Nhạc không xảy ra những biến cố đó, hẳn giờ cậu vẫn đang học ở Vân Kinh, vô lo vô nghĩ mà học tập ở ngôi trường tốt nhất thành phố, chứ không phải ngày ship đồ ăn vào buổi sáng, tối lại về bar làm phục vụ.
"Em biết ạ." Kiều Nhạc lại cụng ly: "Anh, cảm ơn anh đã luôn chăm sóc em và Tiểu Mãn, nếu không có anh thì chúng em chẳng biết trôi về đâu."
Cậu nói thật lòng nhưng Phương Gia Tự không thích nghe, nhíu mày bảo: "Nhắc mấy cái đó làm gì, nhóc đã gọi anh một tiếng 'anh', thì đều là những việc anh nên làm mà."
Tuy nói thế, nhưng Kiều Nhạc biết không có gì là nghĩa vụ.
Lòng tốt của Phương Gia Tự, cậu sẽ mãi khắc ghi.
Hai người lại uống tiếp, không nói thêm.
"Thế nợ của nhà nhóc tính thế nào?" Phương Gia Tự hỏi.
"Đều giải quyết rồi ạ." Kiều Nhạc nói: "Thẩm Hạc Xuyên giúp em xử lý, giờ không còn gánh nặng nữa."
Phương Gia Tự gật đầu: "Vậy là ổn rồi."
"Còn nữa..." Kiều Nhạc dừng lại: "Chúng em kết hôn rồi."
"Gì cơ?!"
Phương Gia Tự đứng phắt dậy: "Hai đứa kết hôn á?!"
Kiều Nhạc kéo anh xuống: "Anh bé mồm thôi, đừng gào toáng lên như thế."
"Không phải chứ... sao lại kết hôn?" Phương Gia Tự không dám tin, yêu thì được, nhưng cưới xin là chuyện quan trọng đó!
Kiều Nhạc: "Khó mà kiềm nổi."
Phương Gia Tự: "..."
Sau sự khiếp đảm, máu hóng hớt của Phương Gia Tự sôi sục, hỏi cậu với Thẩm Hạc Xuyên sao lại quyết định đến với nhau, rõ ràng trước đây còn chắc như đinh đóng cột là không có khả năng cơ mà.
Kiều Nhạc bịa đại: "Thì từ lần đến nhà ảnh ăn cơm, sau đó bọn em liên lạc nhiều hơn, cứ vậy mà bên nhau thôi."
Cậu nhớ Thẩm Hạc Xuyên cũng là sinh viên Vân Kinh, tiếp tục chém: "Anh ấy cũng học ở Vân Kinh, coi như là đàn anh của em, nên điểm chung lại càng nhiều."
"Ra là vậy..." Phương Gia Tự gật đầu, nhìn chung thì không nghi ngờ: "Học chung một trường cũng trùng hợp ghê."
Kiều Nhạc vừa ăn vừa gật đầu: "Đúng thế."
Phương Gia Tự vuốt cằm, nghĩ ra chuyện gì đó, ghé sát tai cậu, bảo: "Giờ hai đứa cưới rồi, còn sống chung, chuyện đó đó nhớ phải dùng biện pháp an toàn nghe chưa."
"Khụ!"
Kiều Nhạc không kịp phòng bị, sặc một cái: "Chuyện đó đó?"
"Thì là chuyện chăn gối ý..." Phương Gia Tự nói: "Tuy trên báo cáo kiểm tra sức khoẻ không có vấn đề, nhưng an toàn vẫn quan trọng, à nhắc vấn đề này..."
Anh nháy mắt với Kiều Nhạc: "Nhóc vẫn chưa trả lời anh, rốt cuộc ổng có mạnh không?"
Kiều Nhạc: "..."
Thẩm Hạc Xuyên rốt cuộc có "mạnh" không à?
Sao lại vòng đến chủ đề này rồi, lần trước gào thét trên xe của Thẩm Hạc Xuyên chưa đủ mất mặt à?
Kiều Nhạc cầm cái bánh ngô nhét vào cái miệng Phương Gia Tự, bịt kín cái mồm suốt ngày oang oang của anh: "Sao anh cứ quan tâm người đàn ông của em mạnh hay không hả? Anh ăn đi!"
Phương Gia Tự cầm bánh ngô cắn một cái, cười hì hì: "Không phải anh lo cho nhóc à? Anh bảo này, dù là vợ chồng hay chồng chồng... thì chuyện đó phải hoà hợp mới hạnh phúc, nếu không chỉ được 8-9 phần thôi."
Kiều Nhạc cạn lời: "Anh hiểu biết ghê."
"Chứ sao, anh đây là người từng trải mà!" Phương Gia Tự rành rọt: "Tình yêu mà không đi đôi với t.ình d.ục thì cũng dở, mà chỉ có tì.nh dụ.c mà không có tình yêu thì còn dở hơn, tốt nhất cả hai phải song hành với nhau, một mũi tên trúng hai con nhạn."
Tận hưởng vẻ đẹp của tì.nh d.ục trong tình yêu á?
Kiều Nhạc ngẩn người trước những lời này.
Nghe cũng hợp lý phết, nhưng bản thân Kiều Nhạc lại chẳng rõ nó đúng hay sai.
Kinh nghiệm duy nhất của cậu chính là với Thẩm Hạc Xuyên, theo lời Phương Gia Tự thì lần đó chẳng có tình yêu, đến hiện tại thì mình và Thẩm Hạc Xuyên lại có hợp đồng hôn nhân, cũng chưa có tình cảm.
Nói cứng ngắc hơn là không tình không sắc.
Không. Tình. Không. Sắc.
Bốn chữ rất mờ ảo cô đơn, làm lòng người lạnh căm.
Nhưng chẳng sao hết, Kiều Nhạc thầm nghĩ, mình có tiền mà.
Ngay cả phải sống không tình không sắc với Thẩm Hạc Xuyên đến tận 5 năm thì vẫn chấp nhận được!
Thẩm Hạc Xuyên không biết Kiều Nhạc đang tự tẩy não bản thân, chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình lúc về nhà vào buổi tối có hơi kì, hỏi thì không đáp.
Nếu anh biết nguyên nhân, chắc chắn sẽ cho Kiều Nhạc trải nghiệm thế nào cuộc hôn nhân có sắc có tình.
Nhưng đó là sau này.
Sau khi Kiều Nhạc giải quyết xong chuyện học lại, Judy cũng đã hoàn thành việc chuyển trường cho Tiểu Mãn, chỉ đợi qua lễ Quốc khánh là có thể học ở trường mầm non mới.
Các đồng nghiệp ở Tiểu Chước Di Tình biết Kiều Nhạc đi học lại đều mừng cho cậu, Kiều Nhạc liền hẹn lịch cùng đi ăn với mọi người.
Còn việc trả nợ thì chưa vội, dẫu gì 160 vạn không phải số tiền nhỏ, nếu một lần trả hết sẽ bị hỏi, còn phải tìm lý do hợp lý nữa.
Vào ngày Quốc khánh, biết Kiều Nhạc đi họp lớp, Thẩm Hạc Xuyên liền xung phong trông Tiểu Mãn.
Họp lớp vào buổi tối, chương trình gồm liên hoan và hát karaoke.
Thẩm Hạc Xuyên đưa Kiều Nhạc đến địa điểm tổ chức, nói với cậu: "Xong thì báo tôi nhé, tôi đến đón em."
"Tôi biết rồi ạ, anh nói nhiều lắm rồi đó!" Kiều Nhạc gật đầu, vỗ Kiều Mãn: "Nhớ nghe lời chú Thẩm, nay anh về muộn nha."
"Vâng ạ!" Kiều Nhạc đồng ý: "Thế em với chú Thẩm sẽ đi ăn KFC!"
"Ừ!"
Kiều Nhạc đẩy cửa xuống xe, đứng ở sảnh khách sạn nhắn tin báo mình đã đến cho Tống Đồng Vũ.
Tống Đồng Vũ gửi tin nhắn thoại rằng mình sẽ xuống đón Kiều Nhạc.
Kiều Nhạc liền chờ ở tầng 1, chưa được bao lâu thì đột nhiên có người vỗ vai: "Ồ, là bé nè!"
Cậu ngẩng đầu, đập vào mắt là anh chàng tóc nhuộm bạch kim: "Trùng hợp ghê!"
Kiều Nhạc không nhận ra đối phương: "Chào anh, anh là..."
"Anh là Triệu Lỗi." Chàng trai nói: "Anh từng đến bar của bé uống rượu đó, cái quán ở phố Thập Lý, tên là gì nhỉ..."
"Tiểu Chước Di Tình." Kiều Nhạc thay đối phương trả lời, lờ mờ đoán được thân phận của đối phương, hoá ra là khách của quán.
"Ừ ừ ừ, hình như là thế." Triệu Lỗi nói: "Quán nhỏ nhưng không khí ok, rượu bé pha cũng ngon."
Kiều Nhạc lễ phép đáp: "Cảm ơn anh."
"Bé làm gì ở đây thế?" Triệu Lỗi hòi như tâm sự: "Đi một mình à?"
Kiều Nhạc: "Đang đợi người ạ."
"Ai thế? Bạn trai hay bạn gái?" Triệu Lỗi tò mò.
Câu hỏi này hơi quá đà.
Kiều Nhạc không muốn nhiều lời, cười bảo: "Bạn thôi ạ."
Triệu Lỗi móc điện thoại ra: "Gặp lại là có duyên, thêm We Chat đi, lần sau anh đến uống rượu thì tìm bé đặt bàn."
Lời này nghe quen lắm luôn, Judy cũng từng nói với Kiều Nhạc như vậy.
Tiếc là cậu không mang theo điện thoại có mã We Chat của tiệm, dứt khoát từ chối: "Xin lỗi, tôi không làm ở Tiểu Chước Di Tình nữa ạ, nếu cần đặt bàn anh cứ gọi vào hotline là được ạ."
Cậu đọc số cho Triệu Lỗi mà hắn lại không nhớ, vẫn nói: "Ồ, không sao, cứ thêm bạn đi, anh sẽ mời bé về quán cũ uống rượu."
Sao tên này dai như đỉa giống Dương Mục vậy?
Kiều Nhạc cảm thấy phiền, đang định từ chối, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc: "Triệu Lỗi? Chú đang làm gì ở đây vậy?"
Là Thẩm Hạc Xuyên.
Kiều Nhạc quay đầu, liền thấy Thẩm Hạc Xuyên đang ở sau lưng, bên cạnh dắt Kiều Mãn.
Nghe anh gọi tên Triệu Lỗi, Kiều Nhạc thắc mắc đảo giữa hai người, chẳng lẽ là người quen?
"Anh Thẩm? Sao anh cũng ở đây?" Triệu Lỗi hơi bất ngờ khi gặp Thẩm Hạc Xuyên, nhưng vui mừng còn nhiều hơn: "Dạo này anh làm gì thế? Hẹn mấy lần đều không đi."
"Đang bận." Thẩm Hạc Xuyên lời ít ý nhiều đáp, lại hỏi: "Cậu làm phiền người ta làm gì?"
"À, không có gì ạ." Triệu Lỗi chỉ Kiều Nhạc: "Em muốn thêm bạn với bé ấy để sau còn mời đi chơi, anh hiểu mà."
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Tôi hiểu cái gì chứ?
Cả thế giới đều muốn đào góc tường nhà tôi à?