Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh

Chương 3

Ra khỏi quán Sill khu A, Kiều Nhạc đi thẳng đến chỗ gửi xe.

Đến nơi mới phát hiện Maybach đã đi rồi.

Cậu ngồi xổm mở khoá xe điện, đội mũ bảo hiểm, cưỡi xe chạy về quán bar.

Sắp tới giờ tan tầm, dòng xe cộ tấp nập ngược xuôi đẹp như thước phim. Kiều Nhạc lái xe bơi qua những con đường lớn ở Lệ Loan, từ nơi phố thị phồn hoa về lại thôn quê nghèo túng.

Ven đường có xe ba gác bán hoa quả, xe bánh rán, tiếng trẻ con luyện đàn xen lẫn tiếng vợ chồng cãi nhau truyền ra từ những khu nhà tập thể cao thấp, nơi nơi ngập tràn sự sống.

Kiều Nhạc đi qua vòm cầu, bắt gặp cụ già kéo xe đẩy, trên xe chất rất nhiều giấy lộn, chai nhựa rỗng, gồng hết sức bình sinh kéo lên dốc.

Cậu dừng xe ở ven đường, chạy tới đỡ đuôi xe, giúp đỡ ông.

Sức nặng biến mất, ông cụ dễ dàng đi hết con dốc, cảm kích nói: "Cảm ơn cháu nhé!"

"Không có gì đâu ạ! Ông đi cẩn thận ạ!" Kiều Nhạc vô tư vẫy tay, lại leo lên con xe điện sang tay của mình, quen đường quen lối băng băng qua những phố nhỏ.

Gió chiều thổi bay tóc và cổ áo của Kiều Nhạc, nụ cười trên gương mặt rất vô tư và tự do.

Đến cửa hàng bánh cạnh quán bar, Kiều Nhạc vào mua cho đồng nghiệp ít bánh kem. Bình thường mọi người chăm sóc cậu rất nhiều, hôm nay kiếm được kha khá, vừa đủ có thể mời cả nhà món ngon.

Bar cậu làm là "Tiểu Chước Di Tình"(*), mở từ 6 giờ tối đến 2 giờ đêm.

(*)Có th gi là "Drink&Chill", nhưng đây là tên riêng nên dch sang tiếng Anh nó b mt ý nghĩa ý.

Kiều Nhạc vào cửa liền đặt bánh lên quầy bar, các đồng nghiệp để ý hôm nay cậu chưng diện chải chuốt, hú hét: "Hôm nay Nhạc Nhạc đẹp trai thế! Đi hẹn hò hả?"

"Em đi kiếm tiền." Kiều Nhạc vứt lại một câu, bay nhanh đến phòng nghỉ tắm rửa.

Lúc cậu tắm xong, đổi quần áo thành đồng phục của quán, ra ngoài liền thấy Phương Gia Tự đang ngồi bắt chéo chân đợi sẵn.

Phương Gia Tự là chủ bar, cũng là bạn quen trên app "Để tôi làm".

Duyên số xô đẩy là do bạn trai Phương Gia Tự ngoại tình, anh thuê Kiều Nhạc đi "bắt tiểu tam" với mình. Ngày hôm ấy rất căng thẳng, gã trai đểu muốn bảo vệ người tình nên hai bên xảy ra xô xát. Kiều Nhạc chắn giúp Phương Gia Tự cái bình hoa con giáp thứ 13 ném tới, đầu rách 2 miếng thịt, từ đó kết nghĩa anh em sâu đậm.

Phương Gia Tự ăn miếng bánh kem Kiều Nhạc mua, thấy cậu liền chỉ hộp cơm: "Ăn tối trước đi."

Quán không bao ăn, trên hộp dán logo của nhà hàng gần đó, hiển nhiên là lúc Phương Gia Tự gọi bữa tối, tiện thể đặt luôn cho cậu 1 hộp.

"Cảm ơn anh ạ!" Kiều Nhạc cũng không giữ kẽ, bê hộp cơm lên ăn. Trưa nay cậu mới ăn tạm 2 cái bánh bao rồi vội vàng đến cafe Sill hoàn thành nhiệm vụ cho Hoắc tiên sinh, giờ đói mềm người rồi.

"Khách sáo với anh làm gì." Phương Gia Tự ăn bánh xong, hỏi cậu: "Sao hôm nay tự nhiên mua bánh thế? Phát tài hả?"

Anh hiểu tình trạng tài chính của Kiều Nhạc, bình thường sống rất tiết kiệm, hận không thể xé đôi tờ tiền để tiêu, hôm nay lại mời cả nhà ăn bánh kem cơ đấy.

Kiều Nhạc nuốt miếng cơm trong miệng xuống, cũng không giấu diếm: "Hôm nay em kiếm được khoản lớn trên 'Để tôi làm' đó!"

Cậu kể lại chuyện Hoắc tiên sinh thuê cậu với giá 2 vạn để phá buổi xem mắt. Phương Gia Tự nghe xong liền: "Ồ!" lên: "Đúng là vung tiền như rác nhỉ? Còn xông xênh hơn anh, trước anh chỉ trả có mỗi 5 nghìn."

5 nghìn là giá Phương Gia Tự thuê Kiều Nhạc bắt tiểu tam, sau đó còn bù thêm khoản lương bị lỡ của công việc khác và cả thuốc men.

Không chỉ có vậy.

Kiều Nhạc bổ sung: "Anh còn cho em việc làm mà! Nếu không có anh, cuộc sống của em với Tiểu Mãn không được ổn định như giờ."

Tiểu Mãn là em trai cậu, mới 5 tuổi, năm nay học mẫu giáo lớp lá.

Còn Kiều Nhạc năm nay 19 tuổi, vốn là sinh viên đại học Vân Kinh, nhưng năm ngoái bố cậu đầu tư thất bại, không gánh nổi nợ liền nhảy lầu quyên sinh, tử vong tại chỗ.

Còn mẹ ruột thì mất tích đã lâu.

Cậu chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, bên người còn thêm gánh nặng, muốn tìm việc phù hợp cũng không dễ.

Làm shipper là công việc tự chủ thời gian nhất, còn có thể đưa đón em trai, sau đó xách thằng nhỏ đi ship cùng mình. Nhưng xét về mặt lâu dài, dù cậu có chịu được thì thằng bé lại không.

Ở thời điểm khó khăn, cùng quẫn nhất, là Phương Gia Tự vươn tay cứu giúp, cho cậu cơ hội ở Tiểu Chước Di Tình.

Trong giờ làm, cậu được phép cho em trai Kiều Mãn làm bài tập hoặc ngủ trong phòng nghỉ chờ đến hết ca thì cùng về, kể cả các đồng nghiệp cũng rất quan tâm Kiều Mãn.

Phương Gia Tự búng trán cậu: "Anh thấy nhóc đẹp trai, có thể làm gương mặt đại diện câu khách, đúng lúc thiếu người nữa. Đừng có tôn anh mày làm người tốt nữa!"

Kiều Nhạc nghĩ thầm, anh chính là người tốt mà!

Nhưng cậu hiểu Phương Gia Tự nói vậy là để cậu không mang gánh nặng, không lải nhải vấn đề này nữa, kể cho Phương Gia Tự nghe chông gai nhận nhầm người ở quán cafe.

Phương Gia Tự nghe xong lập tức cười ầm, ôm bụng lăn lộn: "Người ta không tức giận hả?"

"Em cũng bất ngờ lắm luôn! Tính ảnh tốt thật sự!" Kiều Nhạc nghĩ lại phản ứng của Thẩm Hạc Xuyên, đúng là không cáu giận, cũng chẳng giả vờ bình tĩnh.

Phương Gia Tự trầm tư một chốc, ngẩng đầu nhìn Kiều Nhạc, tự nhiên nghĩ đến một khả năng: "Có thể là người ta để ý nhóc đấy?"

Để ý em?

Kiều Nhạc phản bác theo phản xạ: "Không có đâu anh!"

"Sao lại không?" Phương Gia Tự bật cười, vươn tay kéo một lọn tóc mềm mại của cậu: "Bạn bé Kiều Nhạc à, rốt cuộc bé có nhận thức được sắc đẹp của mình không vậy?"

Kiều Nhạc cực kỳ xinh đẹp, hàng mi dày cong, ánh mắt biết cười, từ dáng người hay gương mặt đều rất nổi trội.

Cậu giống như mặt trời nhỏ bừng sáng, trong sáng và thuần khiết, khiến người khác vô thức muốn thân thiết.

"Biết bar nhà mình có bao nhiêu khách quen nhờ nhóc không?" Phương Gia Tự hỏi.

Kiều Nhạc bưng hộp cơm, không đáp.

Thật ra cậu biết mình có ngoại hình sáng, từ thời đi học luôn được mọi người gọi là hot boy, làm ở bar của Phương Gia Tự cũng có nhiều người tán tỉnh, gạ gẫm, nam nữ đủ cả.

Nếu giống khách ở bar thì cậu sẽ đồng ý với Phương Gia Tự, nhưng Thẩm Hạc Xuyên thì...

Suy nghĩ đầu tiên bật lên là không có khả năng.

Vì sao à, tất cả là nhờ trực giác.

Nhưng nghe Phương Gia Tự nói, cậu vẫn bật cười: "Đáng lẽ hôm nay em phải thêm We Chat của ảnh chứ nhỉ? Biết đâu lại kiếm thêm 2 vạn?"

Phương Gia Tự khôi hài bảo: "Mỏ vàng to như vậy mà không thèm hả? Lỗ nặng luôn!"

Kiều Nhạc cười một lúc mới kiên định lắc đầu: "Anh chưa gặp người thật thôi, l gặp sẽ hiểu liền."

Dù không quá trải đời, nhưng người với khí chất kiêu ngạo lại tri thức như Thẩm Hạc Xuyên sao có thể có ý với cậu được.

Chẳng vì lý do gì, tự bản thân Kiều Nhạc cảm thấy không có khả năng thôi.

Phương Gia Tự hơn Kiều Nhạc mấy tuổi, ra xã hội sớm hơn, lại còn kinh doanh loại hình bar sàn, loại người nào cũng gặp rồi.

Thấy Kiều Nhạc trung trinh một suy nghĩ, không khỏi lắc đầu, đúng là bạn nhỏ ngây thơ dễ thương, không hề biết bản thân thu hút đến mức nào.

Nhưng thấy Kiều Nhạc dứt khoát như thế, cũng đành xuôi theo: "Rồi rồi, nhóc đã bảo không thể thì là không thể, coi như nhóc gặp được người tốt đi."

"Tốt thật mà ạ!" Kiều Nhạc vô cùng đồng tình gật đầu: "Em đã để lại số điện thoại với ID nền tảng cho ảnh rồi, nếu có việc cần thì em sẽ giúp miễn phí luôn."

Đó là trong trường hợp Thẩm Hạc Xuyên không vứt tờ note.

"Chẳng phải nhóc đã thanh toán tiền nước cho người ta rồi à? Anh nhớ tiệm đó rất sang xịn, tiền ship cả sáng đi tong hết rồi hửm?" Phương Gia Tự hỏi, bình thường ngay cả cốc cafe 9.9 tệ Kiều Nhạc còn tiếc, chỉ lúc nào cần tỉnh táo lắm mới dám bỏ tiền.

Đúng là giá cả ở cafe Sill rất chát, đã vậy bàn của Thẩm Hạc Xuyên còn toàn gọi những món đắt nhất.

Kiều Nhạc ôm ngực, thật thà đáp: "Hơi đau mề thật..."

Nhưng cứ nghĩ đến chuyện bản thân đã gây rắc rối cho người ta, cậu liền bớt tiếc số tiền đó một tẹo.

Phương Gia Tự bị chọc cười, xoa đầu cậu: "Khổ thân bé, hết ca anh mời bé ăn đêm."

"Không được! Hôm nay là em mời anh mới đúng!" Kiều Nhạc nhanh nhẹn lùa cơm, cười tủm tỉm: "Cảm ơn ông chủ đã khao ạ! Tiểu nhân xin được làm trâu làm ngựa cho người!"

"Nhóc không mệt hả?" Phương Gia Tự hỏi.

Kiều Nhạc ném hộp cơm dùng một lần vào thùng rác, đan tay vào nhau, duỗi người: "Tràn trề động lực ạ!"

Phương Gia Tự xua tay: "Ok! Doanh thu đêm nay dựa cả vào nhóc!"

"Cứ tin ở em!" Kiều Nhạc ra hiệu ok, rời khỏi phòng nghỉ.

Cùng lúc này, người tốt trong mắt hai người - Thẩm Hạc Xuyên cũng mới về đến nhà.

Anh vừa đi vừa cởi áo vest, thím Lưu đi tới nhận áo, nói khẽ: "Cậu Hạc Xuyên, ông cụ và ông bà chủ đều đang chờ cậu ở thư phòng."

Hả?

Thẩm Hạc Xuyên nhìn đồng hồ, cảm thấy hơi lạ: "Giờ không phải nên ăn tối à?"

Gia đình anh từ già đến trẻ đều sinh hoạt điều độ, ăn uống ngủ nghỉ chuẩn giờ, thế mà giờ lại đang chờ anh trong thư phòng.

"Lùi lại rồi." Thím Lưu che miệng, nói nhỏ: "Hình như xảy ra chuyện lớn."

Xảy ra chuyện lớn?

Thẩm Hạc Xuyên nghĩ thầm, vấn đề hệ trọng nhất với gia đình anh bây giờ là việc chung thân đại sự của anh, nói qua nói lại thì vẫn là mau kết hôn đi!

Ra rả ra rả...

"Con biết rồi." Anh tháo cà vạt, đưa cho thím Lưu: "Nhờ thím."

Nói rồi, anh rảo bước lên thư phòng trên tầng 2, vừa mở cửa đã thấy người ở bên trong.

Ông nội, bố và mẹ.

Cả ba ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, rất có khí thế của tam đường hội thẩm(*).

(*)Đây là phiên tòa thi Trung Quc c đi, nói v các chế đ giám sát. Trong h thng chính tr thi phong kiến Trung Quc, có mt h thng quy chế rt quan trng, đi vi giám sát cơ cu quan li và quan chc. Năm 221 trước công nguyên nước Tn sau khi tiêu dit sáu nước, dưới hoàng đế thiết lp ba cp bc quan li quan trng nht, đó là Tha Tướng, Thái Úy, Ng S Đi Phu, hp li gi là Tam công, Tha Tướng nm gi vic triu chính, Thái Úy nm gi vic quân s, Ng S Đi Phu nm gi vic giám sát. H thng này đt nn tng cơ bn ca chính tr quan liêu Trung Quc sut hai ngàn năm tui. Nhà Hán kế tha nước Tn, cơ cu giám sát gi là Ng S Đài, quan trên là Ng S Đi Phu. Đi Đường cơ cu bên trong giám sát hình thành chế đ tam vin cht ch, chế đ giám sát còn có mt đc đim là Ng S tham gia xét x tư pháp, nhng v án quan trng hoàng đế theo quy tc chiếu xung Hình B, Ng S Đài, Đi Lý T đng x", h thng này tiếp tc đến đi nhà Minh – Thanh, được gi là "Tam đường hi thm". Nhà Minh đi Ng S Đài thành Đô Sát Vin, cùng vi Hình B, Đi Lý T hp thành "Tam Pháp Ti", là cơ quan xét x ti cao, thường là "Tam Pháp Ti" tham gia xét x. Tam ti hi thm, thường gi là "Tam đường hi thm".

(Trích chú thích s 3 – "Công chúa cu thân', chương 21, Yuuri dch)

Thẩm Hạc Xuyên đóng cửa, đang định hỏi xảy ra chuyện gì, lại nghe ông cụ hỏi: "Ông nghe nói con buộc garo?"

Tiếp theo là bố anh: "Bố nghe nói con còn hẹn hò với một thanh niên đẹp trai trẻ tuổi?"

Thẩm Hạc Xuyên: "??"

Cuối cùng là mẹ: "Người ta còn vì con mà bị đuổi khỏi nhà??"

Thẩm Hạc Xuyên: "... ???"

Hiểu rồi.

Người tốt luôn gặp điềm lành...

Bình Luận (0)
Comment