Sau khi rời khỏi quán cafe, Thẩm Hạc Xuyên bận bịu không nghỉ, nên chuyện cỏn con đó đã bị anh ném sau đầu từ lâu.
Đột nhiên bị các bậc trưởng bối hỏi tới, hình ảnh đầu tiên nghĩ đến chính là Kiều Nhạc cúi đầu nói: "Người tốt luôn gặp điềm lành".
Ai muốn điều lành này chứ!
Thẩm Hạc Xuyên cảm thấy hơi vi diệu, lại có chút buồn cười, chẳng khó chịu miếng nào.
Đó là một trải nghiệm thần kỳ, nhưng anh không thể hiện ra mặt.
Anh đi tới ghế đơn ngồi xuống mới mở miệng: "Không ạ, chỉ là hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm?"
Mẹ của anh, quý bà Ngô Tuệ Lam nhìn anh với vẻ mặt kì cục: "Gia Vanh(*) tận mắt chứng kiến mà còn sai được sao? Con bé kể bạn trai nhỏ còn ôm tay con gọi... chồng rất thân mật."
(*)Tên Vanh (嵘 róng) có nguồn gốc từ chữ "vành" trong tiếng Hán. Chữ "vành" có nghĩa là "cái vòng tròn", "cái vành". Khi được dùng làm tên, tên Vanh thường mang ý nghĩa là "bình dị, giản đơn", "tốt đẹp, êm đềm".
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Chồng à, chồng nói gì đi chứ!
Giọng nói nũng nịu kèm thêm chút trách móc của Kiều Nhạc đột nhiên văng vẳng.
Lại còn bảo không phải đi!
Thẩm Hạc Xuyên tự nhiên không thể phản bác, bởi Kiều Nhạc cứ gọi mãi, thuận miệng đến nỗi cứ như thói quen.
Trình Gia Vanh là cô gái ở quán cafe, con gái của bạn bố mẹ anh, mới tốt nghiệp ở nước ngoài, hai gia đình đang có ý định vun đắp mối quan hệ.
Thẩm Hạc Xuyên với Trình Gia Vanh không thân quen cho lắm, chẳng có ý định kết hôn hay yêu đương, hôm nay cũng chưa tính là xem mắt, chỉ là tình cờ gặp gỡ.
Ý ban đầu định là nhân cơ hội rạch ròi với Trình Gia Vanh, không ngờ có Kiều Nhạc nói quàng nói xiên giải quyết dùm mình luôn.
Tuy quá trình thì khói nói nhưng kết quả lại rất out trình.
Nói qua nói lại, anh phải cảm ơn Kiều Nhạc mới đúng.
Chỉ là không biết Kiều Nhạc có hoàn thành được "nhiệm vụ của Hoắc tiên sinh" thuận lợi không?
Anh ngây người.
Ngô Tuệ Lam thấy con trai không hé răng, tưởng anh đang cam chịu, sốt ruột lắc chồng mình: "Anh xem đi! Nó không nói gì kìa! Em chỉ nghĩ nó không muốn tìm đối tượng, không muốn kết hôn, chẳng ngờ tự tìm xong hết rồi!"
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
"Đừng nóng, đừng nóng." Thẩm Chính Hòa vỗ tay bà trấn an: "Chuyện còn chưa rõ, mà bà đã nóng nảy rồi."
Ông cụ Thẩm cũng lên tiếng: "Đúng thế, Tuệ Lam con đừng vội, cứ nghe thằng oắt này lấp li.ếm trước đã."
"..."
Thẩm Hạc Xuyên đau đầu: "Ông nội à... đừng dùng từ lung tung."
"Vậy con nói ngọn ngành xem nào." Thẩm Chính Hòa dịu dàng nói: "Chúng ta nghe xong sẽ phán tội."
Ngữ khí dịu dàng nhưng lại nói lời buốt lạnh.
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Đều là người thân nên Thẩm Hạc Xuyên không muốn giấu mọi người, kể ngắn gọn chuyện Kiều Nhạc đi nhầm quán rồi nhận lầm người.
Tuy Kiều Nhạc chó ngáp phải ruồi giải quyết rắc rối trước mắt, nhưng hai người chưa từng quen biết, nên không thể tiếp tục lấy Kiều Nhạc làm lá chắn.
Sau khi giải thích xong, các vị trưởng bối 3 người 2 mặt nhìn nhau.
"Không phải thật à?" Ngô Tuệ Lam nghi ngờ: "Đừng lừa mẹ nhé! Nếu con với người ta thật sự ở bên nhau, bố mẹ vẫn có thể chấp nhận mà!"
Thẩm Hạc Xuyên: "Không phải thật ạ."
Thẩm Chính Hòa hỏi dồn: "Người ta cũng không vì con mà bị đuổi khỏi nhà?"
Thẩm Hạc Xuyên: "... Đương nhiên là không ạ!"
Ông cụ Thẩm vẫn chưa từ bỏ: "Vậy con không buộc garo?"
Thẩm Hạc Xuyên: "... Không có."
Ông cụ thở phào: "Vậy ông yên tâm rồi! Chắt trai, chắt gái vẫn còn ở đây."
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Ông cụ càng lớn tuổi càng thích trẻ con, suốt ngày nhắc khéo muốn ôm chắt. Bình thường nếu ra ngoài chơi cờ, uống trà với các ông cụ khác, cứ hễ có người ôm cháu theo là có thể xuýt xoa cả buổi.
Biết được tất cả chỉ là hiểu lầm, ai cũng yên tâm, nhất là Ngô Tuệ Lam.
Hôm nay bà nghe Trình Gia Vanh nói cậu bé kia rất nhỏ tuổi, vì Thẩm Hạc Xuyên mà không buồn đến trường, lại còn bị bố mẹ đuổi đi, nóng ruột đứng ngồi không yên.
Làm bậc cha mẹ, con cái đều là miếng thịt rớt ra từ người, nhưng cũng không thể bắt nạt con nhà người ta được.
Bây giờ đã làm rõ hiểu lầm, bà lại tiếp tục lo lắng chuyện chung thân đại sự của con trai mình: "Nếu vậy thì con đi giải thích với Gia Vanh đi. Con già đến nơi rồi, phải kết hôn thôi. Gia Vanh là cô bé tốt, gia đình đôi bên thân quen, vừa khéo luôn."
Thẩm Hạc Xuyên năm nay 32 tuổi, có thể nói là thời kì hoàng kim của đàn ông.
Nhưng các bậc phụ huynh luôn mong con mình sớm yên bề gia thất. Bố mẹ anh cũng không ngoại lệ, đã vậy còn thêm cả ông nội nữa.
Vấn đề thảo luận nhiều nhất trong nhà họ gần đây chính là chuyện kết hôn.
Có lần gặp con gái nhà họ Lâm, hôm nay là con gái nhà họ Trình, không biết tiếp theo sẽ là nhà ai.
Nhưng Thẩm Hạc Xuyên chưa có kế hoạch lập gia đình, lại càng không cho người nhà hy vọng viển vông, bộc trực nói bản thân và Trình Gia Vanh không có khả năng, cũng không cần mất công giải thích làm gì.
Ngô Tuệ Lam rất thích Trình Gia Vanh, nghe anh nói vậy liền hỏi: "Tại sao? Con với cậu bé kia không có quan hệ gì mà?"
Có quan hệ gì với cậu bé đó?
Thẩm Hạc Xuyên không muốn làm phiền Kiều Nhạc, bịa đại lý do: "Cô ấy nhỏ tuổi quá, không phù hợp."
Trình Gia Vanh mới tốt nghiệp, vừa tròn 22, nhỏ hơn Thẩm Hạc Xuyên 10 tuổi.
10 tuổi, đúng là có sự khác biệt thế hệ.
Nhưng Ngô Tuệ Lam biết vấn đề không phải nằm ở chỗ đó, vì có lần bà giới thiệu đối tượng tuổi sàn sàn, Thẩm Hạc Xuyên lại lấy lý do tính cách không hợp để từ chối.
Nếu không vì tuổi tác, lại không do tính nết, vậy... vấn đề từ Thẩm Hạc Xuyên rồi!
Nhớ đến cụm từ "buộc garo" mà Trình Gia Vanh nhắc đến, một ý tưởng đáng sợ bật lên trong đầu Ngô Tuệ Lam... Nếu con bà không buộc garo, chẳng lẽ là... "yếu" quá??!
Nghĩ đến khả năng này, bà lập tức không thể bình tĩnh nổi, nhảy dựng lên: "Thẩm Hạc Xuyên! Con nói thật cho mẹ nghe! Có phải con giấu chúng ta chuyện gì không?"
Lời này vừa bật ra, ông cụ Thẩm và Thẩm Chính Hòa đồng loạt nhìn thẳng.
"Con đâu có gì mà giấu diếm?" Thẩm Hạc Xuyên chẳng hiểu, ban nãy đã giải thích rõ rồi mà? Còn chuyện gì nữa?
"Con..." Ngô Tuệ Lam ngần ngừ, lòng nóng như lửa đốt.
Thẩm Hạc Xuyên không biết bà đang lo điều gì, nhưng thấy mẹ mình tâm sự nặng nề, đứng lên đỡ bà ngồi xuống: "Mẹ có chuyện cứ nói thẳng."
"Con trai à..." Ngô Tuệ Lam túm tay anh, một bộ thấu hiểu nói: "Đừng nên giấu bệnh sợ thầy, nếu thân thể có vấn đề thì khám chữa sớm chút, nhà mình không thiếu tiền mà..."
Thẩm lão gia tử: ⊙口⊙!
Thẩm Chính Hòa: ⊙▽⊙!
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Hiểu được ý của bà, dây thần kinh trong Thẩm Hạc Xuyên giật giật, thấy ánh mắt quan ngại của bố và ông nội lại càng đau đầu.
Ông cụ Thẩm ngày đêm ngóng trông được ôm chắt trai, chắt gái, ngay cả tên cũng nghĩ được mấy cái rồi, chỉ cần chờ Thẩm Hạc Xuyên kết hôn, sinh con là chọn cái hay nhất, kế hoạch lâu dài như học trường nào cũng đã tính hết rồi.
Các cục cưng nhà cụ chắc chắn phải đi học trường tốt nhất.
Vừa nghe con dâu nói thế, ông cụ giữ chặt gậy chống, cũng bắt đầu gấp gáp: "Ừm, dạng bệnh đó... có trị được không?"
Ông cụ hơn 80 rồi, Thẩm Chính Hòa sợ cụ kích động quá sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ, nắm bàn tay run rẩy của cụ, an ủi: "Bố à, bố đừng hốt hoảng. Bây giờ y học phát triển, có thể chữa được mà."
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
"Chính Hòa, con mau liên hệ với chuyên gia ngày mai kiểm tra toàn diện cho thằng bé..."
"Ông nội." Thẩm Hạc Xuyên ngắt lời cụ, xoa ấn đường, lần nữa nhấn mạnh: "Con chỉ tạm thời chưa tính đến kế hoạch lập gia đình, rất khoẻ mạnh, mọi người cứ yên tâm."
Ông cụ: "Thật không?"
"Thật ạ."
3 người lớn tuổi nghe lời khẳng định chắc nịch của anh, giờ mới dám thở nhẹ: "Không sao là tốt rồi... không sao là tốt rồi..."
Cả 3 liếc nhau, tuy vấn đề chưa được giải quyết tận gốc, nhưng cũng coi như được một nửa, không khí lập tức dịu đi.
Ông cụ Thẩm lên tiếng: "Nếu không còn chuyện gì thì xuống ăn cơm thôi."
Cụ vẫy tay bảo Ngô Tuệ Lam và Thẩm Chính Hòa đi trước, Thẩm Hạc Xuyên thầm hiểu, chậm lại vài bước dìu ông.
Cụ Thẩm nghiêng đầu, thầm thì nói: "Ông nghĩ rồi, nếu con thật sự thích cậu bé đó thì cứ thoải mái, hôm nào tìm dịp mời người về đây ăn bữa cơm."
Thẩm Hạc Xuyên không ngờ ông cụ sẽ nói thế, khá sửng sốt, suy cho thì cụ vẫn luôn mong bế cháu.
Ông cụ vẫn đang khuyên bảo, Thẩm Hạc Xuyên vỗ nhẹ vai cụ, nhấn mạnh lần cuối: "Không có đâu ạ, con với cậu ấy thật sự không quen."
Cụ Thẩm: "Ừ", nghe như hơi thất vọng, lại giống yên tâm, không rõ tâm trạng nào nhiều hơn.
Cả nhà ăn xong bữa cơm, Thẩm Hạc Xuyên đêm nay ngủ lại đây.
Công việc hôm nay vẫn chưa xử lý xong, ăn cơm xong liền lên tầng.
Anh vừa đi, Ngô Tuệ Lam lập tức gọi cho bạn thân của mình: "Bác sĩ đông y lần trước bà giới thiệu cho tôi ở đâu ấy? Lát nữa gửi địa chỉ cho tôi nhé! Đừng hỏi nhiều làm gì, tôi kể bà nghe sau..."
Thẩm Chính Hòa ngồi một bên: "..."
Thẩm Hạc Xuyên không hề biết kế hoạch của mẹ mình, vừa mới xong việc đã nghe tiếng gõ cửa.
Thím Lưu đứng ở cửa, đưa tờ note màu xanh cho anh: "Cậu Hạc Xuyên, thím thấy nó trong túi áo khoác của cậu."
Thẩm Hạc Xuyên cúi đầu nhìn, đưa tay nhận lấy.
Trên tờ giấy chiều nay Kiều Nhạc để lại, trên đó ghi tên cậu và số điện thoại.
Anh tiện tay cho vào túi áo, nếu thím Lưu không mang đến thì anh cũng quên khuấy rồi.
Thật ra anh không biết mình có việc gì cần Kiều Nhạc giúp đỡ, nhưng Kiều Nhạc để lại tờ note rồi chạy mất, nên không có cơ hội từ chối.
Vì viết vội nên chữ hơi xiêu vẹo, có thể thấy Kiều Nhạc lúc ấy gấp gáp đến mức nào, nhưng không ảnh hưởng đến nét chữ gọn gàng, đẹp đẽ.
Giống nét chữ, nếp người vậy.
?
Ý thức được bản thân đang suy nghĩ điều gì, Thẩm Hạc Xuyên khựng lại.
Anh đi tới cái tủ kéo gần đó, kéo ngăn trên cùng, thả tờ note vào trong rồi đóng lại.
Chẳng qua là bèo nước gặp nhau, không cần phải đặt mãi trong lòng.
-
Kiều Nhạc không đoán được suy nghĩ của Thẩm Hạc Xuyên, cũng chẳng có thời gian và tâm trí để nhớ nhung.
Sáng cậu chạy đi ship cơm, tối lại làm ở Tiểu Chước Di Tình, một ngày làm quần quật đến 15 tiếng, có hôm còn hơn.
Việc cậu đưa note cho Thẩm Hạc Xuyên là vì áy náy trong lòng, nếu đối phương không chủ động liên hệ thì chính là không cần đến, cậu cũng rảnh rang bớt việc, dùng thời gian đó lấy thêm đơn đặt hàng, kiếm nhiều tiền hơn.
Thấm thoát thoi đưa, sự kiện ở quán cafe đã trôi được 2 tuần.
Lúc này Kiều Nhạc đang trên xe khách đến huyện Kim Dương, sáng sớm nay xuất phát, đến bến xe huyện còn phải chuyển xe trung chuyển, đi thêm 2 tiếng mới về đến trấn Lưu Hà.
Cậu về đón em trai Kiều Mãn, 2 tháng nghỉ hè thằng bé đều ở nhà của cậu mợ(*).
(*)Ở một số vùng miền, anh trai của mẹ sẽ được gọi là "Cậu" = "Bác", còn vợ của cậu sẽ là "Mợ" = "Bác dâu".
Mợ là cô giáo tiểu học trên thị trấn, cũng được nghỉ hè nên bảo Kiều Nhạc gửi Kiều Mãn cho mình trông. 2 ngày nữa khai giảng năm học mới, cậu phải đón thằng bé lên thành phố đi học.
Đến thị trấn, Kiều Nhạc mua ít trái cây, lại chọn con vịt béo rồi đi xe ôm đến nhà cậu trong thôn.
Nhà cậu ngay cửa thôn, Kiều Nhạc mới xuống xe đã thấy mấy bé con ngồi xổm trong sân chơi, có cả em trai Kiều Mãn nhà mình.
Vừa thấy em trai, Kiều Nhạc liền cười, gọi to: "Tiểu Mãn ơi!"
Nhóc con đang chổng mông bắn bi ve, nghe giọng nói quen thuộc, lập tức ngẩng đầu, thấy Kiều Nhạc, ban đầu là bất ngờ, sau đó ném bi ve đi, bay đến ôm chân cậu: "Anh ơi!"
Kiều Nhạc định bế bé lên, con vịt trong tay đột nhiên kêu: "Quạc!"
Kiều Nhạc: "..."
Gì chớ! Mi kêu cái gì!
Có thể làm một con vịt yên lặng biết điều được không!