Con vịt kêu làm Kiều Mãn cười khanh khách, bé buông chân Kiều Nhạc, ôm vịt trong tay cậu: "Anh, em bế cho ạ! Em giúp anh nhá!"
2 tháng này bạn nhỏ ở quê hình như mập lên, má núng nính, cười tươi khiến đôi mắt sáng lấp lánh.
Kiều Nhạc thấy rõ em trai được mợ nuôi rất khéo.
Vịt đã bị trói chặt, muốn cất cánh cũng không thể, cậu liền thả vịt lên người bé con, vỗ cái đầu bé xíu: "Ôm chặt nhé!"
Cậu chẳng lo em trai bế không nổi, ngày nào mợ cũng gửi video nhóc con hay giúp bat chăn, đuổi vịt trong sân.
"Vâng ạ!" Kiều Mãn vòng tay ôm vịt, chặt đến nỗi làm nó kêu quạc quạc.
Mợ Trần Lệ đang bận rộn trong nhà nghe tiếng, vừa đi ra đã thấy Kiều Mãn ôm con vịt trông còn to hơn người, lắc lư chạy về phía bà: "Mợ ơi! Anh mua con vịt nè!!"
"Ôi bé cưng của mợ!" Trần Lệ vội vàng xoa bọt xà phòng lên tạp dề, đi tới đỡ con vịt trong tay bé: "Cẩn thận kẻo ngã!"
Nói rồi lại nhìn Kiều Nhạc, vẻ mặt mừng rỡ: "Nhạc Nhạc về rồi! Đúng lúc sắp ăn cơm..."
Chưa dứt lời, bà thấy đống đồ trên tay Kiều Nhạc, miệng lại méo xệch: "Sao con mua nhiều đồ thế? Mợ đã bảo nhà mình cái gì cũng có, đừng tiêu tiền lung tung nữa!"
Mỗi lần Kiều Nhạc mua sắm thì Trần Lệ đều xịu mặt, cậu đã sớm quen, hiểu chuyện đáp: "Không đáng là bao ạ! Hoa quả ở thị trấn rất rẻ, 3 cân có 10 đồng thôi ạ."
Thị trấn nhỏ nên giá cả phải chăng, Kiều Nhạc mua hai túi to cũng không tốn kém.
"Dù rẻ đến mấy cũng không cần lần nào về cũng mua." Trần Lệ càm ràm, bảo cậu bế Kiều Mãn vào nhà, còn bà thì ra sân nhốt vịt vào lồng.
Kiều Nhạc và em trai vào trong nhà, để hoa quả lên bàn, sau đó bỏ ba lô trên vai xuống, lấy mấy thứ bên trong ra.
Không chỉ có thực phẩm chức năng, còn có đai lưng hỗ trợ và máy massage cổ.
Cậu là công nhân xây dựng làm việc trên trấn, mợ là giáo viên tiểu học, tất cả đều là đồ hai người nên dùng.
Trần Lệ thả vịt xong, quay lại thấy đống đồ của cậu, lại bắt đầu than vãn cậu phung phí.
Kiều Nhạc cười hì hì giúp bà dọn đồ, nghe cằn nhằn cũng không tức giận, còn cảm thấy có người càm ràm dạy bảo là điều đáng trân trọng.
Năm ngoái bố nhảy lầu tự sát, mẹ không rõ tung tích, cậu đã cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Cùng ngày đó cậu mới biết bố đã vay mượn rất nhiều tiền từ bạn bè, người thân để đầu tư chứng khoán, thậm chí còn thế chấp cả căn nhà.
Thời điểm xảy ra biến cố, Kiều Nhạc mới vào đại học chưa được 2 tháng, trong người chỉ có mấy nghìn tiền sinh hoạt phí, căn bản không thể trả nổi nợ.
Tuy pháp luật không quy định "cha nợ thì con trả", nhưng chuyện vay mượn phải trả tiền là luật bất thành văn, nhất là với những người gia đình cậu mang ơn.
Phần lớn mọi người đều không giàu sang dư dả, bươn chải hơn nửa đời mới tiết kiệm được chút tiền đều cho mượn hết, trong đó có cả cậu Lương Kiến Thành và mợ Trần Lệ.
Không cần biết xuất phát từ lương tâm hay nghĩa tình, Kiều Nhạc chẳng thể tự dối mình đây không phải sự thật.
Huống chi sau khi bố cậu gặp chuyện, cậu mợ còn giúp lo liệu hậu sự và chăm sóc Kiều Mãn.
Làm người không thể vô ơn, phải nhớ tạc cả đời.
Kiều Nhạc giúp mợ bày đồ ăn, Kiều Mãn xếp chén đũa, bé còn ít tuổi, chân tay ngắn, muốn đặt đồ lên bàn phải nhón lên, nhưng bé con rất là nghiêm túc, bày biện gọn gàng, còn để thêm cho mỗi người một cái thìa.
Đợi nhóc con bày biện xong xuôi, Trần Lệ liền khen: "Bé yêu siêu quá!"
Kiều Mãn mắt sáng trưng nhìn Kiều Nhạc, cậu gõ nhẹ đầu bé: "Giỏi lắm!"
Kiều Mãn hài lòng: "Vâng!"
Chờ cậu Lương Kiến Thành tan làm về nhà, mọi người mới cùng ăn cơm.
Ăn xong, Kiều Nhạc dọn bát đũa, ngồi uống trà với cậu một chốc, tắm cho Kiều Mãn rồi mới dỗ bé đi ngủ.
Hôm sau, ăn sáng xong, cậu đưa anh em Kiều Nhạc lên thị trấn bắt xe.
Trước khi đi, mợ dúi cho không ít đồ nhà làm, lạp xưởng, dưa muối, trứng muối gì cũng có, dặn đi dặn lại đừng quá lao lực, nhớ phải ăn đúng bữa.
Nghe lời bà dặn dò, mắt Kiều Nhạc nóng lên, nén cảm giác chua xót trong lòng, gật đầu liên tục: "Con biết rồi ạ, cậu mợ cũng nhớ giữ gìn sức khoẻ, thời gian qua Tiểu Mãn đã phiền hai người nhiều quá."
"Đều là người nhà cả." Đôi mắt Trần Lệ cũng hoen đỏ, vỗ vai cậu: "Em họ con ít về nhà, có Tiểu Mãn làm chúng ta vui lắm."
Hai người con của bà, một đứa kết hôn định cư ở phương Bắc, đứa còn lại học đại học nơi khác, ở nhà chỉ còn hai vợ chồng bà và Lương Kiến Thành.
Trước đây bà từng muốn để Kiều Mãn học ở trường mẫu giáo trong trấn, cũng tiện chăm bẵm cho Kiều Nhạc bớt gánh nặng. Nhưng bé con vừa mất cả cha lẫn mẹ, lại không thể xa anh trai, cuối cùng lại thôi.
Hơn 7 giờ mới về đến thành phố Vân Kinh, trẻ con sức bền yếu nên Kiều Mãn đã ngủ trên xe, đến bến Kiều Nhạc mới gọi bé dậy.
Kiều Mãn ngủ đến mức tóc vểnh hết cả lên, chớp mắt mấy cái vẫn chưa nhận ra mình ở đâu: "Anh ơi?"
"Đến nơi rồi Tiểu Mãn, xuống xe thôi." Kiều Nhạc vỗ bé, một tay xách đồ, tay còn lại dẫn bé xuống xe.
Phương Gia Tự biết hôm nay Kiều Nhạc với em trai lên thành phố nên đến bến xe đón. Vừa thấy hai đứa xuất hiện, anh bấm còi rồi mở cửa bước xuống: "Ở đây!"
Kiều Mãn thấy anh, vẫy tay mừng rỡ: "Anh Gia Tự ơi!"
"Ơi!" Phương Gia Tự bước lên, khom người bế bé: "Cục cưng về rồi! Mập lên đúng không? Anh sắp bế không nổi rồi nè!"
Kiều Mãn xấu hổ cười cười, xoè 3 ngón tay: "Lên 3 cân ạ!"
Phương Gia Tự: "Wow! Siêu quá đi!"
Nhóc con rất dễ thoả mãn, chỉ một câu khen ngợi đơn giản cũng khiến bé vui mãi thôi. Kiều Mãn được khen nên hơi ngại, mò mẫm trong balo lấy cái hộp nhỏ cho Phương Gia Tự: "Tặng anh Gia Tự ạ."
Trên hộp in hình Ultraman.
Kiều Nhạc đi tới: "Ông chủ hàng tạp hoá đầu thôn cho đấy. Được 2 cái thì 1 cái đưa em, 1 cái bảo muốn mang về tặng anh."
Ngay cả bao bì vẫn còn nguyên vẹn, hộp còn mới tinh.
Trẻ con thích Ultraman thế nào thì ai cũng biết, Phương Gia Tự cảm động vô cùng, bế Kiều Mãn hun mấy cái: "Yêu quá đi!"
Kiều Mãn được thơm đến nhột, ngửa cổ cười to.
Kiều Nhạc thả đồ vào cốp sau, sau đó 3 người lên xe.
Ăn xong bữa tối, Phương Gia Tự đưa Kiều Nhạc và Kiều Mãn về nhà, Kiều Nhạc còn chia cho anh rất nhiều quà quê.
Về đến nhà, Kiều Nhạc sắp xếp đặc sản của mợ xong mới tắm cho Kiều Mãn, trước khi lên giường còn chuẩn bị sách vở và đồ dùng học tập cho bé.
-
Kiều Mãn học trường mẫu giáo ngay trong khu nhà, đưa đón rất tiện. Vì ở ngoại thành và quy mô nhỏ, học phí không quá đắt đỏ, còn có thể gửi trẻ đến 8 giờ.
Kiều Nhạc đưa Kiều Mãn đến trường, hẹn buổi chiều sẽ đón bé, sau đó mở app "Đặt hàng chưa?" nhận đơn.
Hôm nay phải giao rất nhiều đơn, vì là ngày khai giảng nên điểm ship hàng hầu như là các trường học, Kiều Nhạc gần như không nghỉ từ sáng đến chiều.
Ship xong một đơn, Kiều Nhạc dừng xe dưới bóng cây ven đường, lấy nước uống mấy ngụm.
Từ sáng đến giờ mới ăn được bát mỳ, chạy qua lại tốn sức, bây giờ thật sự đói lả.
Uống nước xong, Kiều Nhạc thả chai vào chỗ cũ, mở app "Đặt hàng chưa?", định ăn bát mỳ bò rồi nhận thêm mấy đơn, sau đó về đón Kiều Mãn.
Vừa bấm vào app, chưa kịp tắt tài khoản shipper thì giao diện đã nhảy đơn hàng mới.
Cậu định từ chối đơn này, nhưng thấy tiền tips liền khựng lại.
Địa chỉ ở khu chung cư Lâm Giang, tuy hơi xa, nhưng cậu chỉ cách nhà hàng lấy đơn chưa đến 1 km.
Tuy địa chỉ xa, nhưng khách tip nhiều đó *≧?≦*!
Nếu không kiếm khoản tiền này thì cậu bứt rứt lắm!
Dẫu gì cũng đói cả ngày rồi, đói thêm tí vẫn ổn.
Kiều Nhạc dứt khoát nhận đơn, quay xe đến nhà hàng pizza.
Vừa đến tiệm đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng, Kiều Nhạc cảm thấy dạ dày co bóp dữ dội hơn, vốn định kiếm gì đó lót dạ trước, nhưng nhà hàng làm đơn quá nhanh, chưa đến 5 phút đã ra món.
Nếu không phải nhà hàng này rất đông khách, cậu còn nghi ngờ cái bánh này là đồ lưu cữu.
Ra khỏi nhà hàng, Kiều Nhạc lập tức phóng xe đến chung cư Lâm Giang.
Khu chung cư Lâm Giang là khu nhà giàu mới nổi ở Lệ Loan, diện tích mỗi hộ đều hơn 300m2. Kiều Nhạc đã từng giao hàng tới đây, muốn vào phải đăng ký, kiểm tra chứng minh, vào thang máy lại phải quét mã chuyên dụng.
Khách hàng ở tầng 28, lúc đứng trong thang máy, Kiều Nhạc cảm thấy choáng đầu, ù tai.
Ôi! Cậu đói ghê ấy!
Cộng thêm tốc độ của thang máy quá nhanh làm cậu hơi buồn nôn, phải dựa vào thanh vịn để đứng vững.
Giao xong đơn này, cậu sẽ cầm tiền Thượng đế tip cho đi ăn cái gì đó ngon ngon, sau phải mang chocolate theo mới được.
Cuối cùng thang máy cũng dừng ở tầng 28.
Cậu nhấn "giao hàng" trên app, rồi xách pizza ra khỏi thang máy.
Chung cư cao cấp đúng là khác biệt, hành lang còn to hơn phòng trọ của cậu, gạch bóng đến nỗi có thể phản chiếu hình ảnh.
Kiều Nhạc đến trước nhà khách nhấn chuông.
Khách hàng chưa mở cửa ngay, cậu liền dựa vào tường bên cạnh cho đỡ mệt.
Một chốc sau cửa mới mở, Kiều Nhạc vội đứng nghiêm chỉnh, đưa pizza đến: "Chào ngài! Đây là đơn..."
Mới nói được một nửa liền im bặt, cậu kinh ngạc nhìn người trước mắt, vô tình bật ra: "Chồng?"
Một tay Thẩm Hạc Xuyên đặt trên tay nắm cửa, tay kia cầm điện thoại, vừa nghe được từ đó mí mắt liền giật giật, tiếng mẹ anh liền truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: "... Ai đang gọi chồng thế?"
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Ai gọi chồng à?
Là cậu trai xinh trai không thèm đi học, lại còn bị đuổi ra khỏi nhà vì con đấy...