Tâm trạng của Thẩm Hạc Xuyên hiện tại không khác mấy so với lúc bắt gặp cảnh Triệu Lỗi xin We Chat của Kiều Nhạc.
Anh biết Kiều Nhạc rất được yêu thích, nhưng không ngờ mình vừa phải phòng giặc ngoài, còn phải để ý cả người nhà.
Anh nhìn cả hai, ánh mắt tối hơn hẳn lúc nãy: "Hai đứa ngồi một bàn?"
Tô Tiếu không biết mối quan hệ giữa hai người, chỉ thấy Thẩm Hạc Xuyên đang đánh giá mình với Kiều Nhạc, còn rất hứng khởi đùa giỡn: "Vâng ạ, anh không thấy bọn em ngồi với nhau rất hợp ạ? Trai xinh gái đẹp, trai tài gái sắc đó!"
Nói rồi, cô xách tà váy xoay một vòng.
Những lời cô nói cũng khá hợp lý, tuổi tác hai người xấp xỉ nhau, chàng mặc vest trắng, nàng diện váy công chúa hồng nhạt, đứng cạnh nhau đúng là rất ra dáng trai xinh gái đẹp.
Nhưng đối với Thẩm Hạc Xuyên thì từ đầu đến chân đều rất ngứa mắt.
Tiệc đính hôn còn chưa bắt đầu, ở đâu ra cái kiểu nhân vật chính thứ hai lại được ghép cặp với người khác chứ!
"Hai đứa không ngồi chung bàn được." Thẩm Hạc Xuyên mập mờ, khoé miệng cong lên, cười như không cười hỏi Tô Tiếu: "Vậy anh ngồi đâu?"
"Hở?" Tô Tiếu còn chưa kịp hiểu vấn đề: "Anh là vai chính, đương nhiên phải ngồi bàn trung tâm rồi."
"Phì!"
Kiều Nhạc bật cười: "Ừ phải ngồi bàn trung tâm chứ!"
Còn biết trêu mình cơ à.
Thẩm Hạc Xuyên bó tay, lại hơi ngứa răng, quét mắt nhìn Kiều Nhạc, nói: "Lại đây."
"Vâng." Kiều Nhạc mím môi nén cười, đứng cạnh Thẩm Hạc Xuyên, nói với Tô Tiếu: "Chào em họ, xin được giới thiệu lần nữa, anh là Kiều Nhạc, vai chính còn lại."
Tô Tiếu sửng sốt, bật thốt lên: "Cậu là anh dâu của tớ á?!!!!"
"... Không cần gọi là anh dâu, cứ gọi thẳng tên anh là được." Kiều Nhạc ho nhẹ rồi cười bảo: "Nhưng hôm nay không thể cùng cùng bàn với em rồi, anh phải ngồi bàn trung tâm với anh họ."
Thẩm Hạc Xuyên hài lòng, tỉnh như ruồi ôm vai Kiều Nhạc như tuyên bố chủ quyền, đầy chiếm hữu.
Tô Tiếu: "..."
Bảo có thể nhét nguyên quả trứng vào miệng cô nhóc cũng không hề lố, Tô Tiếu trợn mắt nhìn hai người, ù lì nhận ra họ mặc vest đôi, hoa cài ngực cũng giống y chang nhau.
Rốt cuộc cô nhóc cũng hiểu tại sao lại thấy tên Kiều Nhạc rất quen, hoá ra là tên anh dâu tương lai của mình, nãy giờ biết bao người nhắc rồi.
Nhưng cô chưa từng gặp anh dâu ở ngoài đời, nên mới không biết Kiều Nhạc chính là người "anh dâu" đó.
Cô mới xàm xàm cái gì thế?
Dám rủ Kiều Nhạc ngồi cùng bàn với mình trong chính tiệc đính hôn của cậu, còn tự sướng mình với Kiều Nhạc là trai xinh gái đẹp, trai tài gái sắc nữa chớ!
Thế này khác gì đào góc tường của Thẩm Hạc Xuyên hả!!
Tui ăn gan hùm mật gấu rồi!!!
Nhưng cô thật sự không có ý đó!!
"Em không có tính làm gì hết á! Em không biết mối quan hệ giữa hai anh là như vầy." Tô Tiếu vội vàng bào chữa: "Anh phải tin em! Em không đến phá bĩnh đâu! Em đến để nhập hội với các anh á!!
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Kiều Nhạc: "..."
"Nhập hội với bọn anh?" Thẩm Hạc Xuyên sầm mặt: "Tô Tiếu, em có biết mình đang nói gì không?"
Tô Tiếu: "..."
Tuy giọng của Thẩm Hạc Xuyên không nặng nề, nhưng anh lại gọi bằng tên họ đầy đủ khiến Tô Tiếu bắt đầu run như cầy sấy.
"Không! Không! Không! Cũng không phải ạ! Ý em không phải thế! Các anh đừng hiểu lầm, em không có ý gì với anh dâu hết trơn!! Em có việc mới kiếm ảnh..."
Nhận ra mình lại nói hớ, Tô Tiếu cuống quít xua tay, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau rơi.
Thẩm Hạc Xuyên hơn cô 14 tuổi, ấn tượng về người anh họ này là luôn dịu dàng, ổn định, sao hôm nay lại có cảm giác kh.ủng bố quá vậy!
Kiều Nhạc thấy Tô Tiếu bắt đầu cà lăm, dùng củi chỏ huých nhẹ vào Thẩm Hạc Xuyên, ý bảo anh đừng doạ cô nhóc nữa.
Thẩm Hạc Xuyên liếc cậu, không thở ra cái gì nữa.
"Em bình tĩnh nào." Kiều Nhạc dịu giọng nói với Tô Tiếu: "Em muốn tìm anh có việc gì?"
Tô Tiếu không dám nói thẳng, lại lén lút liếc Thẩm Hạc Xuyên, thấy anh không định xen vào mới mở lời: "Là thế này ạ, em với bạn tham gia câu lạc bộ manga - anime ở trường, tụi em đang mở đợt tuyển thành viên mới, muốn rủ anh tham gia ạ."
Kiều Nhạc rất bất ngờ: "Anh hả? Câu lạc bộ manga - anime?"
"Vâng vâng!" Tô Tiếu gật đầu, giải thích: "Bữa đó em vừa thấy anh liền cảm thấy anh rất phù hợp, từ ngoại hình đến chiều cao luôn! Em muốn rủ anh tham gia nhưng anh lại bảo mình không phải sinh viên trong trường."
Hôm ấy cô cứ tiếc hoài, nay vừa gặp được Kiều Nhạc thì khát khao ấy lại bùng cháy lần nữa.
Không phải sinh viên trong trường cũng không vấn đề, có thể tuyển người ở ngoài mà!
Vừa cao vừa đẹp trai như này, không cosplay thì tiếc dã man!
Cho nên mới gây ra chuyện thế đó, muốn ngồi chung bàn với Kiều Nhạc cũng là để tiện cho việc rủ rê lôi kéo, sau này tạo điều kiện cho câu lạc bộ.
Nghe em họ nói thế, Thẩm Hạc Xuyên liền hỏi: "Lần trước là lúc nào?"
"Từ đợt anh đi công tác ở Tô Châu ấy." Kiều Nhạc trả lời: "Hôm ấy em ship đồ ăn đến đại học Vân Kinh, trùng hợp sao lại ship cho Tô Tiếu."
Nhắc đến chuyện ship hàng, Tô Tiếu không khỏi thắc mắc: "Anh họ, sao anh lại để anh dâu làm shipper ạ? Nhà mình đâu nghèo đến nỗi thế..."
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Lúc ấy hai người còn chưa có bản hợp đồng nên Kiều Nhạc vẫn tất tả chạy ship khắp mọi nơi.
"Không liên quan đến anh ấy, là anh tự vừa học vừa làm." Kiều Nhạc giải thích: "Thật ra anh cũng là sinh viên của Vân Kinh."
"Thật ạ?!"
Tô Tiếu mới nghe cậu là bạn học của mình, lập tức đầy nama sống lại, bắt đầu tẩy não: "Vậy anh muốn tham gia câu lạc bộ của tụi em không? Em nói anh nghe, câu lạc bộ của tụi em thú zị cực! Để em giới thiệu nhá!"
Cô vừa nói vừa lôi điện thoại ra, muốn giới thiệu câu lạc bộ cho Kiều Nhạc. Cậu liền bảo: "Để anh thêm We Chat của em rồi bàn sau nhé, bọn anh sắp phải làm lễ rồi."
"Dạ dạ!" Cô mở mã QR, tính đưa cho Kiều Nhạc, nhớ lại Thẩm Hạc Xuyên vẫn còn đứng một bên, vô cùng đáng thương hỏi: "Anh họ... em thêm bạn với anh dâu được không ạ?"
Thẩm Hạc Xuyên: "... Cứ để em ấy tự quyết."
Kiều Nhạc cúi đầu cười, quét mã, thêm bạn xong liền bảo: "Nói sau nhé, tụi anh đi trước."
Hai người nắm tay nhau rời đi, Tô Tiếu nhìn bóng lưng của họ, cảm thán: "Thu Nhã(*) kết hôn mà tui lại ở đây múa lân! Khùng điên!"
(*)Nhân vật trong phim "Chàng ngốc đổi đời" thủ vai bởi nữ diễn viên Vương Trí. Bộ phim là câu chuyện của Hạ Lạc (Thẩm Đằng), có một cảnh Hạ Lạc tham gia lễ cưới của Thu Nhã - crush thời đi học của mình, quá buồn chán trước hiện thực, Hạ Lạc uống say và bắt đầu quậy trong buổi tiệc cưới ấy. Ý của Tô Tiếu là cô nhóc cũng zô ziên thúi như vậy á.
Khoảnh khắc Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên bước vào, chùm đèn tụ về chỗ hai người, ánh mắt của mọi người cũng thế.
Đèn pha lê lớn thắp sáng cả phòng tiệc tối om, đầy lung linh, mộng mơ, hai người sóng vai nhau, bước lên sân khấu theo sự hướng dẫn của MC, sau đó ký vào chứng nhận kết hôn.
Kiều Mãn trong bộ vest nhỏ xinh đưa nhẫn cho hai người, dưới sự chứng kiến của quan khách hai bên, đeo nhẫn cho nhau.
Tiếng vỗ tay ầm ầm như sấm, người hào hứng nhất chính là Kiều Mãn.
Nhóc con xách lãng hoa, tung lên cho Kiều Nhạc với Thẩm Hạc Xuyên, nhưng lùn quá lùn nên cánh hoa toàn rơi lên đùi người lớn.
Kết thúc nghi thức, Thẩm Hạc Xuyên và Kiều Nhạc đi kính trà ông cụ Thẩm, tiếp theo là vợ chồng Ngô Tuệ Lam và vợ chồng Trần Lệ.
Sau đó Thẩm Hạc Xuyên dẫn Kiều Nhạc đi chào hỏi họ hàng nhà mình.
Kha khá người tò mò với thân phận của Kiều Nhạc, nhưng sáng sớm nay Ngô Tuệ Lam đã rào trước, không cho ai đề cập đến vấn đề này trong buổi tiệc.
Đi chúc rượu một vòng mới túm được Bùi Văn Kính ngồi trong góc với Judy.
Judy tuy không phải người nhà họ Thẩm, nhưng cô đã làm việc dưới trướng Thẩm Hạc Xuyên nhiều năm, là cánh tay phải đắc lực nên cũng nằm trong danh sách khách mời.
Bùi Văn Kính đang cố gắng bắt chuyện với Judy, hẹn cô đi chơi với mình. Judy không mấy hào hứng với lời mời, cầm ly rượu tính bỏ đi, vừa quay người liền thấy Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên.
"Thẩm tổng, cậu Kiều!" Cô dừng lại, tươi cười nói: "Chúc mừng tiệc đính hôn! Trăm năm hạnh phúc!"
Thẩm Hạc Xuyên gật đầu: "Cảm ơn."
Kiều Nhạc cũng nói lời cảm ơn, Bùi Văn Kính hóng hớt đi một vòng giữa hai người: "Trai tài nam sắc, một đôi trời sinh!"
"..."
Thẩm Hạc Xuyên và Kiều Nhạc cùng im lặng, Bùi Văn Kính vùng lên: "Sao không cảm ơn tôi?"
Dù gì đã nhận cặp nhẫn hơn trăm vạn của đối phương, Kiều Nhạc cảm thấy mình nên thể hiện sự biết ơn, liền bảo: "Bùi tổng, cảm ơn cặp nhẫn của anh, cũng chúc anh vạn sự như ý!"
Bùi Văn Kính hài lòng: "Thế còn được! Cặp nhẫn đó thì nhằm nhò gì, đợi đến hôn lễ, anh đây sẽ tặng nguyên quả trứng bồ câu luôn!"
Kiều Nhạc: "..." Đại gia các anh đều coi tiền như lá me à...
"Hai người đang nói gì vậy?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi.
"Tôi đang hẹn Judy đi biển, cô ấy chê gió lớn, tôi đổi sang cắm trại, cổ lại sợ nhiều muỗi." Bùi Văn Kính lắc đầu, cười bảo: "Đã bao nhiêu năm mà vẫn nhiều lý do từ chối tôi."
Judy ở bên cạnh trợn mắt: "Ai dám đi chơi riêng với anh chứ!"
"Anh đâu có bảo chỉ có mỗi đôi ta." Bùi Văn Kính nói với Thẩm Hạc Xuyên: "Cùng đi đi, đằng nào cuối tuần mấy ông chẳng rảnh."
Thẩm Hạc Xuyên nghiêng đầu hỏi Kiều Nhạc: "Em muốn đi không?"
"Đi đâu ạ?" Kiều Nhạc tò mò.
Bùi Văn Kính nói: "Đi núi Lộ An không? Cưỡi ngựa, chơi bóng, cắm trại, leo núi, tắm suối nước nóng, muốn chơi cái gì là có cái đó."
Nói về ăn chơi thì Bùi Văn Kính đúng là dân chuyên.
Thẩm Hạc Xuyên nhìn được sự rục rịch của Kiều Nhạc, liêf bảo bạn mình: "Ông cứ chọn chỗ với giờ giấc đi."
"Ok!" Bùi Văn Kính hỏi Judy: "Judy thì sao? Nếu em vẫn chưa yên tâm thì cứ rủ thêm bạn."
Judy nhìn Thẩm Hạc Xuyên, đôi mắt khấp khởi mong chờ.
Hôm nay tâm trạng của Thẩm Hạc Xuyên rất tốt, vô cùng tâm lý: "Cứ nghỉ đi."
"!!" Judy hớn hở: "Đi!"
Cô cụng ly với Bùi Văn Kính: "Cảm ơn Bùi tổng."
Bùi Văn Kính cười, tự mắng mình chẳng có chút giá trị nào, lại còn phải nhờ Thẩm Hạc Xuyên mới có cơ hội.
Judy chẳng thèm quan tâm, quay qua nói với Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên: "Thẩm tổng, cậu Kiều, tôi xin phép đi chúc rượu ông bà chủ."
Cô hướng về phía Ngô Tuệ Lam và Thẩm Chính Hoà, Thẩm Hạc Xuyên gật đầu: "Đi đi."
Bùi Văn Kính nhìn cô lả lướt, đến khi bóng lưng lẫn vào đám đông mới dừng, đổi chủ đề nhắm vào Thẩm Hạc Xuyên và Kiều Nhạc: "Có người từng khẳng định là chưa có ý định lập gia đình, thế mà chớp mắt đã đính hôn rồi, đúng là chỉ có mình ông mới chớp tắt như thế đấy."
Thẩm Hạc Xuyên chẳng thèm chấp: "Trước khác, nay khác."
"Bái phục!" Bùi Văn Kính biết tỏng mọi thứ, lắc đầu bảo: "Tôi đã quá khinh địch, ngay cái hôm ông trấn lột tiền của bọn tôi để tips cho Kiều Nhạc là tôi đã ngửi được mùi rồi."
Kiều Nhạc sửng sốt: "Tiền tips? Không phải là anh tips ạ?"
Bùi Văn Kính đáp: "Là tôi đưa, nhưng khứa này trấn lột rồi bắt tôi đưa đấy."
Vậy 3000 đó vốn dĩ là của Thẩm Hạc Xuyên à?
Sao Thẩm Hạc Xuyên lại không tự đưa cho mình, mà lại để Bùi Văn Kính làm vậy?
Kiều Nhạc xoay đầu nhìn Thẩm Hạc Xuyên, phát hiện đối phương cực kỳ bình tĩnh: "Mượn có chút tiền mọn mà ông cứ nhai đi nhai lại hoài."
Ba người đang nói chuyện thì có người đến chúc rượu, Kiều Nhạc đành phải tạm gác lại câu chuyện này.
Đêm nay, Kiều Nhạc làm quen với rất nhiều người, cũng uống kha khá rượu, đợi đến khi tàn tiệc thì đã ngà ngà say.
Thẩm Hạc Xuyên cũng uống chẳng ít, nhưng tửu lượng của anh tốt nên không xi nhê cho lắm.
Khách khứa về hết, hai người liền quay lại bên nhà chính.
Ngô Tuệ Lam kêu người giúp việc chuẩn bị canh giải rượu, đợi hai người uống xong liền giục Thẩm Hạc Xuyên đưa Kiều Nhạc lên tầng trên nghỉ ngơi.
Thẩm Hạc Xuyên vỗ vỗ Kiều Nhạc đang nằm bẹp trên sopha, thấy mặt cậu đỏ ửng liền quyết định khom lưng bế người lên.
"Đi cẩn thận không ngã." Ngô Tuệ Lam đứng ở sau nhắc nhở, sau đó quay sang thím Lưu: "Thím dọn dẹp rồi cho mọi người đi nghỉ đi."
"Dạ."
Thím Lưu gật đầu rồi cầm hai cái bát không vào bếp, đi đến nơi lại phát hiện hai bát canh giải rượu vẫn còn nguyên.
"Sao lại thừa nhiều thế nhỉ?" Bà lẩm bẩm tự hỏi, tay đổ hai bát canh đó đi.
Bên này, Thẩm Hạc Xuyên bế Kiều Nhạc vào thang máy, bấm nút lên tầng 4.
Trong lúc thang máy đi lên, Kiều Nhạc mở to mắt, lơ mơ hỏi: "Phải đi về ạ?"
"Đêm nay không về."
Thang máy lên đến tầng 4, Thẩm Hạc Xuyên bế cậu về phòng của hai người, thả Kiều Nhạc xuống sopha.
Kiều Nhạc váng hết cả đầu, vừa chạm vào sopha đã nhũn như bún: "Tôi choáng quá Thẩm Hạc Xuyên..."
Cậu dùng giọng mũi, cứ như đang làm nũng vậy.
Bàn tay đang cởi nơ bướm cho cậu hơi khựng lại rồi tiếp tục, ném dải lụa sang một bên: "Đã bảo em đừng uống nhiều mà không nghe lời."
Kiều Nhạc lắc đầu, cố để bản thân tỉnh hơn một tẹo, nhưng càng lắc càng choáng.
Cậu chun mũi, bộc bạch: "Nhưng họ đều là người nhà anh mà, tôi không thể thiếu lễ phép được, không muốn anh bị gièm pha."
Tim Thẩm Hạc Xuyên tan chảy, cởi áo vest cho đối phương, dịu giọng bảo: "Em không cần phải thế, việc của em chỉ cần tận hưởng sự vui vẻ thôi."
Kiều Nhạc ư ử, Thẩm Hạc Xuyên nghe không ra, dựng cậu dậy, để đối phương tựa vào bả vai mình: "Sao em nói bé thế? Sợ tôi nghe được à?"
"Hơi nóng." Kiều Nhạc tựa vào anh: "Anh bật lò sưởi ạ? Anh có sợ lạnh không? Tôi truyền hơi ấm cho anh nha!?"
Nói xong, cậu làm như ủ ấm tay cho Kiều Mãn vào mùa đông, nắm tay Thẩm Hạc Xuyên ủ trong lòng bàn tay mình, cúi xuống hà hơi một cái rồi xoa xoa xoa.
Vốn Thẩm Hạc Xuyên không cảm thấy nóng, nhưng bị hà hơi chà xát như này, chẳng mấy chốc người cũng nóng lên.
"Còn lạnh không ạ?" Kiều Nhạc ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ươn ướt vì say rượu: "Hở?"
Trái cổ của Thẩm Hạc Xuyên hơi động đậy, giọng nói cũng trở nên trầm khàn: "Không lạnh."
Kiều Nhạc lập tức cụt hứng, thả tay đối phương ra, bò lại sopha: "Tui choáng quá, muốn ngủ một tí."
"Tắm trước đã." Thẩm Hạc Xuyên đưa tay dìu cậu: "Tắm rồi sẽ thoải mái hơn."
Kiều Nhạc không chịu dậy, ôm gối ôm uốn éo: "Anh tắm trước đi, tui muốn nằm cơ, đau đầu lém."
Kiều Nhạc đã kêu choáng đến mấy lần, chắc canh giải rượu không có tác dụng. Thẩm Hạc Xuyên cũng không ép nữa, lấy chăn đắp cho cậu rồi đi tắm trước.
Anh tắm xong đi ra, liền thấy Kiều Nhạc đang bung cúc áo, vừa cởi vừa than: "Nóng muốn chết..."
Nơ bướm đã được Thẩm Hạc Xuyên tháo cho, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, tự tay cởi hết hàng cúc áo, để lộ làn da trắng trẻo, cùng đường cong cơ thể và xương quai xanh.
Mắt Thẩm Hạc Xuyên khựng lại, đầu óc không không kiềm chế nổi mà nhớ đến hình ảnh nào đó.
"Tôi muốn đi tắm..."
Kiều Nhạc chống một tay vào thành sopha, đứng dậy đi về hướng phòng tắm, kết quả chưa được hai bước đã "Bịch!", ngã lăn lông lốc.
Thẩm Hạc Xuyên đi qua, tính đỡ cậu dậy, Kiều Nhạc quờ quạng, bất cẩn kéo tuột đai lưng áo tắm trên người anh, khiến vạt áo tắm vốn đã hờ hừng lập tức mở ra.
Vì đỡ Kiều Nhạc nên cơ thể hai người gần sát, Thẩm Hạc Xuyên cứng người, cúi xuống nhìn xiêm y của mình.
Kiều Nhạc cũng vậy, tầm mắt của cậu chuyển từ sợi dây trên tay mình lên cơ bụng của Thẩm Hạc Xuyên.
Đường cong mượt mà, săn chắc, múi nào ra múi nấy.
Sờ chắc sướng lắm luôn...
Mắt Thẩm Hạc Xuyên tối sầm, vươn tay muốn lấy lại đai lưng, Kiều Nhạc lại nhanh hơn một bước, dán tay lên cơ bụng của anh.
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
"Cứng ghê!" Kiều Nhạc cảm thán đầy hâm mộ; "Thẩm Hạc Xuyên, cơ bắp của anh cứng quá!"
Nói rồi còn nhéo mấy cái làm cơ bụng của đối phương siết chặt hơn.
"..." Thẩm Hạc Xuyên hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn con sâu rượu đang sờ mó cơ thể mình: "Kiều Nhạc, em biết mình đang làm gì không?"
"Hở?" Kiều Nhạc ngẫm nghĩ một chút rồi nói chắc nịch: "Đang sờ anh nè!"
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Anh có chút đau đầu nhìn Kiều Nhạc, không biết say thật hay giả vờ nữa.
"Người anh mát, thích ghê á!" Kiều Nhạc dính vào người Thẩm Hạc Xuyên, bàn tay vốn dán trên cơ bụng liền rờ đến eo, sau đó vòng qua ôm.
Thẩm Hạc Xuyên mới tắm xong nên cơ thể mát mẻ, nhưng chỉ đến độ thoải mái chứ chưa thoả mãn.
Cậu cảm thấy khô nóng, mà Thẩm Hạc Xuyên chính là cái máy lạnh làm tan cơn nóng đó.
Thẩm Hạc Xuyên vẫn bất động cho đối phương ôm, anh sợ mình chỉ cựa quậy thôi là sẽ không kiềm chế được.
Nhưng đầu sỏ cứ thử thách sức chịu đựng của anh.
"Nóng quá." Kiều Nhạc dùng mặt cọ cọ, nhỏ giọng nỉ non: "Thẩm Hạc Xuyên, anh sờ tôi đi..."
Những nhộn nhạo mới nhờ nước lạnh hạ nhiệt lại rục rịch ngoi lên, tay Thẩm Hạc Xuyên luồn qua tóc cậu, ấn đối phương vào ngực mình.
"Sờ ở đâu nào?" Anh khàn giọng hỏi.
Kiều Nhạc thoát khỏi tay anh rồi chủ động rướn đến hôn môi.
"Chỗ nào cũng được..."
...
-
Kiều Nhạc tinth lại thì mặt trời đã lên quá mông, cậu muốn xoay người thì bị cánh tay chặn ngang hông cản lại.
?
Kiều Nhạc cựa quậy, nhận ra cơ thể mình hơi kì.
Cậu xốc chăn lên, đúng như suy nghĩ, người trần như nhộng, hơn nữa còn có một cơ thể nude toàn phần dán sau lưng.
Một lần lạ, hai lần quen.
Có kinh nghiệm từ lần trước, Kiều Nhạc không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Đã thế lần này cậu không bị chơi thuốc nên có thể dễ dàng nhớ hết được những gì đã trải qua.
Cậu lại ứm ừm ưm với Thẩm Hạc Xuyên rồi!!!
Đã ký hợp đồng hôn nhân với người ta, mà cùng ngày đính hôn cậu lại ừ ứ với Thẩm Hạc Xuyên, đã thế còn mấy lần luôn!
"Tỉnh rồi à?"
Lời rất quen, Kiều Nhạc có cảm giác mình quay lại quá khứ, về lại cái ngày say rượu làm loạn.
Cậu thể đáp là chưa tỉnh được không?
Chắc chắn là không rồi! Không có khả năng làm công chúa ngủ trong rừng được.
Cần đối mặt thì phải đối mặt thôi.
Kiều Nhạc nhắm mắt, xoay người nói với Thẩm Hạc Xuyên: "... Chào buổi sáng..."
"Chào em." Thẩm Hạc Xuyên nói rồi xoay người ngồi dậy: "Tỉnh rượu chưa? Còn đau đầu không?"
"Hết rồi ạ."
Kiều Nhạc gật đầu, tầm mắt bất cẩn đáp xuống dấu răng trên ngực anh, thầm hỏi răng mình sắc đến thế à? Cắn đến thâm ngực người ta luôn!
Thẩm Hạc Xuyên cũng để ý ánh mắt của cậu, cúi đầu nhìn thoáng qua, bảo: "Em cắn đấy."
Kiều Nhạc: "..." Tôi biết rồi, không cần cố tình nhắc.
Thẩm Hạc Xuyên trông điệu bộ muốn đào cái lỗ nẻ chui xuống của cậu, khẽ cười: "Cũng đâu phải lần đầu tiên, lần này muốn nói gì với tôi nào? Còn ấn tượng không?"
"... Có...."
Kiều Nhạc che mặt: "Rất xin lỗi."
Thẩm Hạc Xuyên nhướn mày: "Lại là xin lỗi?"
"Vậy lần này tôi đền bù bằng tiền nhé? Tôi có tiền nè." Kiều Nhạc suy tư: "Kiếm từ anh đó."
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Này có được tính là tự nhổ lông rồi dính lại lên người không?