Kiều Nhạc nói xong, không khí lập tức im bặt, còn có vẻ khá hề hước.
Mí mắt Thẩm Hạc Xuyên khẽ giật giật, mặt không cảm xúc nói: "Tự nhổ lông mình à, em đúng là biết cách làm ăn đấy."
Dùng tiền của Thẩm Hạc Xuyên để đền bù cho Thẩm Hạc Xuyên, chẳng phải chính là tự cạo lông mình hả?
Kiều Nhạc buồn cười, nhưng lại ngại hoàn cảnh không phù hợp, chỉ có thể véo đùi nén lại, nhưng khoé môi nhếch lên đã bán đứng bản thân.
Thẩm Hạc Xuyên cụp mắt, nhìn khoé môi cong lên của đối phương, liền biết cậu đang cười lén.
Vẫn còn cười được, xem ra với Kiều Nhạc thì việc "vượt rào" đêm qua không quá nghiêm trọng.
Nghĩ như thế, ánh mắt Thẩm Hạc Xuyên tối đi, một tay chống xuống giường, rướn đến gần Kiều Nhạc: "Muốn cười thì cứ cười, em chịu đựng làm gì?"
Anh đột nhiên dí sát khiến Kiều Nhạc giật thót, tính né đi theo bản năng, nhưng lại bị đối kẹp hai tay, kéo lên đỉnh đầu.
Tư thế này có tính xâm lược quá mạnh, nhất là trong tình trạng cả hai không mảnh vải che thân.
Kiều Nhạc ngẩn người trong chớp mắt, sực tỉnh liền thấy Thẩm Hạc Xuyên chống người bên trên mình, cúi đầu theo dõi cậu.
Giữa hai người chỉ có một lớp chăn mỏng, nhưng dưới lớp chăn, một chân của Thẩm Hạc Xuyên đè trên đầu gối Kiều Nhạc nên cậu không dám cựa quậy.
Chỉ sợ một khi bất cẩn, sẽ lại xảy ra viễn cảnh sao Hoả đâm sầm vào trái đất như đêm qua.
"Sao lại không nói gì vậy?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi.
Nói gì bây giờ?
Trước mắt là vẻ đẹp trai lai láng, nổi bật nhất là dấu răng trên ngực, tác phẩm do cậu tạo ra.
Kiều Nhạc nuốt nước bọt, giọng run run: "Anh dí sát quá, tôi không biết nói sao..."
"Thế à?" Thẩm Hạc Xuyên cười nhẹ, bóc mẽ sự xạo ke: "Nhưng em có thể nhắc lại những lời đêm qua lúc dán vào tôi đấy."
Kiều Nhạc: "!!"
Anh có muốn sống nữa không mà sớm ngày ra đã thở ra những sự răm mặn như thế hả?!
Vì thế, cho dù bản thân đã thật sự thốt ra những lời như vậy, thì ngay bây giờ Kiều Nhạc xí hổ vô cùng tận luôn.
"Là do tôi say quá đó!" Kiều Nhạc phản biện: "Tôi chả nhớ gì cả, anh chấp ma men làm gì?"
"Ồ?" Thẩm Hạc Xuyên chưa trả lời mình có tin hay không, cúi sát hơn, hỏi nhỏ: "Có cần tôi giúp em ôn lại ký ức không?"
Kiều Nhạc cảm thấy giờ đầu mình như hồ nhão, vô thức đi theo sự dẫn dắt: "Ôn lại kiểu gì?"
"Tự thực hành lại." Thẩm Hạc Xuyên được nước lấn tới, khoảng cách giữa hai người chỉ còn là một cái chóp mũi, giọng nói như ma lực rót vào tai: "Nếu em tình nguyện, thì từng giọt từng giọt đều có thể truyền lại."
Kiều Nhạc: "!!"
Mi là ai!!! Sao lại tà dăm như vậy?! Mau cút khỏi người Thẩm Hạc Xuyên mau!
Rõ ràng đã làm cả những chuyện thân mật nhất, giờ Thẩm Hạc Xuyên chỉ mới ghé sát thôi mà Kiều Nhạc đã nóng bừng toàn thân, vã mồ hôi, bắt đầu cà lăm: "Không... không... cần ạ..."
"Không phải chúng ta là quan hệ hợp đồng ạ?" Cậu lí nhí nhắc đối phương.
Thẩm Hạc Xuyên nhướn mày: "Xem ra là tỉnh rượu thật rồi, nhớ ra mối quan hệ của chúng mình là hợp đồng à."
Nói rồi Thẩm Hạc Xuyên buông gọng kìm đang giữ Kiều Nhạc ra, sửa thành nắm tay, mười đầu ngón tay đan vào nhau, dễ dàng cảm nhận được lòng bàn tay đối phương bắt đầu ướt nóng.
Xoắn xuýt thế cơ à?
Thẩm Hạc Xuyên bật cười, sao không còn dáng vẻ gan hùm mật gấu như hôm qua rồi.
"Anh cười cái gì?" Kiều Nhạc khó hiểu hỏi.
Thẩm Hạc Xuyên nắm tay cậu, hai lòng bàn tay dính vào nhau, giọng mềm mỏng: "Cười vì em lúc say rất bạo dạn, tỉnh rượu lại nhát như cáy."
Kiều Nhạc: "..."
Nghe Thẩm Hạc Xuyên nói, Kiều Nhạc nhớ lại đủ tư thế đêm qua, mặt nóng bỏng.
Tuy say, nhưng không đến nỗi bất tỉnh nhân sự, ký ức vẫn còn ghim trong đầu.
Kiều Nhạc nhớ rõ mình nắm mái tóc ngắn của Thẩm Hạc Xuyên thế nào, dưới cơn sóng thần của kh.oái c.ảm mà rơi nước mắt si.nh lý thế nào.
Toàn bộ, toàn bộ đều như đóng đinh vào đầu, nên bây giờ chỉ mới nắm tay thôi, cơ thể bắt đầu rục rịch, khô nóng.
Quan trọng nhất chính là, Kiều Nhạc nhận ra dù mình đang trong trạng thái tỉnh táo, cậu hoàn toàn không bài xích làm những chuyện thân mật cùng đối phương.
"Sao lại im lặng rồi?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Đang tính toán con số à? Sếp Kiều muốn cho tôi bao nhiều tiền nào?"
Danh xưng "sếp Kiều" mang theo ý chòng ghẹo, Kiều Nhạc thầm nghĩ chắc do mình chưa hoàn toàn tỉnh rượu nên mới cảm thấy cách gọi này rất cưng chiều.
Kiều Nhạc xốc lại tinh thần, cứng rắn mắng: "Không tính cái chi! Chẳng phải anh đã từng bảo à? Anh có tổn hại cái gì đâu, không trả tiền!"
"Đúng vậy, không hại đến tôi."
Nụ hôn của Thẩm Hạc Xuyên rơi xuống, nhẹ nhàng cắn môi cậu: "Nên em không cần phải xin lỗi, tôi cũng không để ý."
Thậm chí còn rất thích.
Thẩm Hạc Xuyên không nói, nhưng anh làm.
Kiều Nhạc bị hôn đến quay cuồng, muốn bảo anh không ngại, nhưng có hỏi đến cảm nhận cùa tôi không?
Nhưng một giọng nói nhỏ xíu từ đáy lòng ngăn cậu lại.
Thành thật thì... cậu cũng không ngại.
......
Mãi đến lúc "bắn" dưới bàn tay của Thẩm Hạc Xuyên, Kiều Nhạc mới dần hoàn hồn.
Cậu nhìn Thẩm Hạc Xuyên dùng giấy ăn lau ngón tay, động tác có chút đớn đau, không dám nhìn thẳng mà nhắm mắt.
Rõ ràng giây trước còn phiền muộn vì sao mình vượt rào, giây sau lại bị sắc đẹp dụ dỗ. Kiều Nhạc ơi mày đúng là có con quỷ tà răm theo sau lưng mà!!
Kiều Nhạc sa ngã nằm bẹp trên giường, sau cơn kh.oái c.ảm, cơ thể vẫn hơi căng cứng và mệt mỏi, thật sự không muốn động đậy.
Sáng sớm đúng là thời điểm đàn ông mất khống chế nhất, tui chỉ phạm phải sai lầm mà tên đàn ông nào cũng vấp phải thôi!
Cậu tự thao túng bản thân.
Thẩm Hạc Xuyên ở cạnh xoay người xuống giường, tiện tay cầm áo ngủ vứt dưới sàn, mặc vào rồi vào phòng tắm rửa tay, sau đó rót cốc nước ấm cho Kiều Nhạc: "Em uống đi, giọng em khàn quá."
"..." Kiều Nhạc lấy chăn che mặt, lí nhí nói dưới lớp chăn: "Anh đừng nói nữa, ban ngày ban mặt làm người nghiêm túc đi!"
Thẩm Hạc Xuyên khẽ cười, vươn tay kéo chăn xuống, hỏi: "Rốt cuộc em xấu hổ cái gì? Mối quan hệ của chúng mình hợp pháp mà?"
"Chúng ta là mối quan hệ hợp đồng!" Kiều Nhạc bật dậy, muốn nhắc nhở Thẩm Hạc Xuyên, nhưng vận động quá mạnh nên eo tê rần.
Rốt cuộc thì hôm qua làm mấy lần thế? Sao còn quá đà hơn so với lần đầu vậy?
"Là quan hệ chứng nhận hợp pháp." Thẩm Hạc Xuyên như muốn chỉnh cho đúng: "Hợp tình hợp pháp, không có gì phải xấu hổ hết."
Kiều Nhạc: "..."
Nghe hợp lý ha... nhưng Kiều Nhạc luôn cảm thấy sai sai ở đâu ấy.
Như kiểu bị rơi vào bẫy rập, nhưng lại không biết là sai ở đâu.
"Em đang lo lắng chuyện gì?" Thẩm Hạc Xuyên nói: "Em xem hồ sơ kiểm tra sức khoẻ của tôi rồi đấy, thân thể hoàn toàn khoẻ mạnh, không cần lo ở điểm nào."
Kiều Nhạc bảo: "Ý của tôi không phải là vậy..."
Nhắc đến kiểm tra sức khoẻ, Kiều Nhạc đột nhiên ý thức được một vấn đề. Cậu xoay người xuống giường, nhìn vào thùng rác trong góc, sau đó cẩn thận dòm bốn phía.
Thứ đó đâu? Sao lại không có chứ?!
"Em tìm gì vậy?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi.
Kiều Nhạc quay đầu nhìn anh, nói ra sự thắc mắc của mình: "Tối qua anh có đeo bao không ạ?"
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Hai mặt nhìn nhau, Thẩm Hạc Xuyên gật gật: "Không đeo."
Kiều Nhạc: "!!"
"Trong nhà không chuẩn bị."
Hai người chưa từng xem xét đến vấn đề này nên không có mấy thứ đó, mọi người trong nhà cũng sẽ không tính xa đến thế, cho nên căn bản sẽ không chuẩn bị.
Xét theo tình trạng đêm qua, Thẩm Hạc Xuyên không có khả năng chạy đi mua.
Cho nên hai người chân không ra trận!
Chân không! Ra trận!
Thật ra Kiều Nhạc cũng đoán được rồi, vì đêm qua không có ấn tượng với đoạn đó.
"Xin lỗi em." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Nhưng tôi đã rửa sạch mặt sau cho em rồi, cũng lấy ra hết rồi."
Kiều Nhạc: "..."
Sao anh có thể bình tĩnh nói những câu đó được chứ! Tự anh đút vào thì hẳn phải tự lấy ra chứ!!
Thôi, không bao thì không bao đi.
Dù gì mình đâu có thai được, Kiều Nhạc tự an ủi.
Nhìn vẻ mặt đầy áy náy của Thẩm Hạc Xuyên, Kiều Nhạc tự biết đêm qua là mình chủ động, lại ngượng chín mặt khua tay: "Không sao đâu, chúng ta đều khoẻ mạnh, nên không có ảnh hưởng gì đâu ạ."
"Ừm." Thẩm Hạc Xuyên gật đầu, nhắc nhở thân thiện: "Em có muốn mặc quần áo không?"
"Dạ?"
Kiều Nhạc cúi đầu nhìn bản thân, nhận ra mình đang trần như nhộng ghé ở mép giường, đập thẳng vào mắt Thẩm Hạc Xuyên.
Thế này có khác gì mở toang cửa mời gọi đâu!
Đầu Kiều Nhạc: "Bùm!" một cái, vớ chăn che lên người: "Quần áo của tôi đâu ạ?"
Mắt Thẩm Hạc Xuyên đầy ý cười: "Để tôi đi lấy."
Anh lấy cho Kiều Nhạc bộ đồ mặc ở nhà, sau đó vào phòng tắm rửa mặt. Kiều Nhạc nhân cơ hội mặc quần áo, đợi anh đi ra mới thế chân.
Hai người tươm tất xong mới xuống nhà, đến chỗ ngoặt cầu thang nghe được tiếng thím Lưu mắng ai đó, loáng thoáng gì mà sao đến canh giải rượu mà cũng bê sai mới tài.
Hai người dậy muộn nên các cụ ăn sáng hết rồi, Ngô Tuệ Lam đang cùng Kiều Nhạc làm bài tập.
Kiều Mãn thấy hai người xuất hiện, lên tiếng: "Anh! Chú Thẩm! Buổi sáng tốt lành nha~"
"Chào buổi sáng dì ạ!" Kiều Nhạc đi tới, chào hỏi Ngô Tuệ Lam, không thấy ông nội và Thẩm Chính Hòa.
"Họ đi dạo với cụ Dương rồi." Ngô Tuệ Lam nói, ánh mắt lơ đễnh đảo qua cổ của Kiều Nhạc, để ý vết đỏ trên cổ cậu, hiểu vấn đề mà cười tủm tỉm.
Xem ra hai đứa mặn nồng lắm luôn, mình có thể yên tâm lên kế hoạch cho đám cưới là vừa.
"Hôm qua có mệt không con?" Ngô Tuệ Lam dịu dàng hỏi.
Kiều Nhạc lắc đầu: "Dạ không sao ạ, chỉ là con uống hơi nhiều, không quậy phá là mừng rồi ạ."
"Cô bảo giúp việc nấu canh giải rượu rồi, lát nữa uống nhé." Ngô Tuệ Lam săn sóc: "Lần sau uống ít thôi, đều là mấy chuyện râu ria, không ai trách con đâu."
Kiều Nhạc thầm bảo canh giải rượu chả có tác dụng, hôm qua cậu húp một bát to mà vẫn say đến chuếnh choáng đó thôi.
Sau đó nghe Ngô Tuệ Lam nói: "Tối qua A Trân bưng nhầm, lại bưng canh dưỡng sinh cho các con, thật là!"
Kiều Nhạc: "... Canh dưỡng sinh ạ?"
"Ừ." Ngô Tuệ Lam giải thích: "Cô tìm vị trung y lành nghề bốc vài thang thuốc bồi bổ cho hai đứa, canh thập toàn đại bộ đấy, hiệu quả tuyệt đối!"
Kiều Nhạc: "..."
Rồi hiểu liền, bảo sao hôm qua cậu nóng như lửa ấy.
Canh thập toàn đại bổ, thật sự hiệu quả.
Thiếu điều ép khô Thẩm Hạc Xuyên thôi.