Hồi trước, vì cho rằng Thẩm Hạc Xuyên mắc bệnh thầm kín, Ngô Tuệ Lam cất công tìm riêng một vị trung y, kiếm cơ hội bồi bổ cho anh.
Giờ thì hay rồi, không chỉ bắt Thẩm Hạc Xuyên uống thuốc nam, còn túm luôn cả Kiều Nhạc chết chùm.
Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên liếc nhau, đều hiểu ngọn nguồn ngọn lửa hừng hực ấy là từ đâu ra.
Nhưng trong lòng Thẩm Hạc Xuyên tự rõ, sở dĩ anh không thể khống chế nổi, là do tự bản thân vốn không muốn làm thế.
Người mình thích ở ngay trước mặt, còn chủ động hiến dâng, nếu khống chế thì kỳ lắm.
Ngô Tuệ Lam không hiểu hai đứa liếc mắt đưa tình cái gì: "Các con có đói không? Để mẹ bảo thím Lưu hâm nóng thức ăn."
Nói rồi bà kêu thím Lưu làm nóng đồ ăn sáng. Bà vừa đi khỏi, Kiều Nhạc liền rì rầm với Thẩm Hạc Xuyên: "Anh nghe chưa, là canh đại bổ đấy! Tôi cũng là bị hại!"
Thẩm Hạc Xuyên nghe thế, hơi sửng sốt nhìn cậu: "Không phải em là người có lợi à?"
Kiều Nhạc: "..."
Anh dám nói, nhưng tui không dám nghe á!
"Sao lại im rồi ?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi.
"Thôi à nha!" Kiều Nhạc nhịn không nổi nữa, véo anh một cái: "Ai mới là người hưởng lợi chớ? Thậm chí anh còn không sử dụng đến biện pháp an toàn, giờ còn mặt dày nói vậy luôn!"
Cái này thì Thẩm Hạc Xuyên đuối lý, tuy cơ thể không có vấn đề, nhưng mấy cái an toàn thì vẫn nên làm.
Thẩm Hạc Xuyên dám làm dám chịu: "Là lỗi của tôi, lần sau nhất định sẽ để ý."
Kiều Nhạc hãi hùng: "Anh nghĩ còn có lần sau?!"
"Đương nhiên." Thẩm Hạc Xuyên ăn ngay nói thật, mặt tỉnh rụi: "Tôi cũng là đàn ông mà."
Sau đó lại nhìn Kiều Nhạc, vẻ mặt rất ngạc nhiên: "Em không muốn à?"
"Tôi..."
Kiều Nhạc rất muốn cãi, nhưng lại không biết cãi thế nào.
Mặt tên này dày phải hơn bê tông, cậu cãi lại kiểu gì? Nếu bảo không muốn, lại không giống đàn ông bình thường, mà bảo có thì cứ sai sai thế nào ấy.
Quan trọng là, hình như cậu cũng... rất thoải mái.
Kiều Nhạc nhớ đến sự tò mò của Phương Gia Tự, trông Thẩm Hạc Xuyên "mạnh" lắm luôn, trên thực tế chính là vậy đó.
"Nghĩ gì vậy?"
Thẩm Hạc Xuyên cẩn thận quan sát cậu: "Sao mặt đỏ bừng thế em?"
Kiều Nhạc bị bắt quả tang, bịa đại một lý do: "Nóng á, nhờ nồi canh thập toàn đại bổ."
"Thế à..." Thẩm Hạc Xuyên gật gù, không bóc mẽ cậu: "Sau uống ít thôi nhé."
Kiều Nhạc: "..."
Sao hồi trước mình lại cảm thấy Thẩm Hạc Xuyên dịu dàng, lịch sự lại nền nã nhỉ.
Hai người thầm thì cả nửa ngày, Kiều Mãn nhìn lâu thật lâu mới chen vào: "Anh ơi! Anh với chú Thẩm đang thì thầm cái gì đấy ạ? Em nghe cùng được không?"
Đương nhiên là không rồi!
Chuyện người lớn ai dám cho trẻ con nghe chớ!
Kiều Nhạc nghiêm túc bảo: "Không được, trẻ con không nghe được, đợi em lớn thì anh nói nhé!"
Kiều Mãn cũng chỉ hơi tò mò thôi, nghe cậu nói vậy liền gật đầu, tiếp tục làm bài tập của mình, làm xong thì hỏi đến Trần Lệ với Lương Kiến Thành.
Tối qua sau khi tàn tiệc, Phương Gia Tự đưa hai người về khách sạn trong thành phố.
Kiều Nhạc cũng định đi gặp cậu mợ, chẳng mấy khi họ lên thành phố, cậu chuẩn bị dẫn hai người đi thăm thú đó đây.
Cậu nói với Thẩm Hạc Xuyên ý tưởng của mình, anh bảo: "Cùng đi đi."
"Anh không đi làm ạ?" Kiều Nhạc hỏi.
"Không cần." Thẩm Hạc Xuyên cầm áo khoác, đứng dậy từ sopha: "Đang nghỉ kết hôn."
Kiều Nhạc: "..." Anh cũng biết lười cơ đấy.
Vì thế cả ba tạm biệt Ngô Tuệ Lam, ăn nhẹ bữa trưa liền vào nội thành đón cậu mợ.
Cậu mợ chỉ có thể ở lại ba ngày rồi phải về quê, một người còn phải đi dạy, người kia vẫn còn công trình, không thể ở lại lâu hơn.
Vào ngày về quê, Thẩm Hạc Xuyên gọi lái xe đưa cậu mợ về.
Sau chuyến này, Trần Lệ đã hiểu sơ sơ về nhà họ Thẩm, bà nhìn hai người rồi cười bảo: "Cậu mợ về đây, hai đứa phải sống thật tốt nhé! Nếu rảnh thì về chơi với mọi người ha!"
Kiều Nhạc đáp: "Cậu mợ nhớ giữ sức khoẻ ạ."
"Ừ!"
Trần Lệ ngồi xổm xuống, xoa má Kiều Mãn, mắt lộ rõ sự cưng chiều: "Bé yêu nhớ phải ăn ngoan, đi học ngoan và nghe lời anh nhé!"
Kiều Mãn gật đầu thật mạnh: "Vâng ạ! Nghe lời mợ nghe lời anh ạ!"
"Ngoan lắm."
Sau khi Trần Lệ và Lương Kiến Thành lên xe, Thẩm Hạc Xuyên đưa Kiều Mãn và Kiều Nhạc đến trường.
Xe dừng trước cổng đại học Vân Kinh, Kiều Nhạc đang định xuống xe, Thẩm Hạc Xuyên hạ cửa kính xuống, gọi với lại: "Đợi chút, điện thoại này."
Kiều Nhạc sờ túi, nhận ra để quên điện thoại trong xe, quay lại lấy.
Thẩm Hạc Xuyên nói: "Tan học sẽ đến đón em."
Hai người hẹn nhau tối nay đi ăn, Kiều Nhạc đồng ý, dặn anh lái xe cẩn thận.
Cậu lùi lại, vẫy tay với Thẩm Hạc Xuyên, nhìn xe đi khỏi mới xoay người vào trường, đi được mấy bước liền bắt gặp Trần Hạo cách đó không xa.
Trần Hạo chỉ cái xe mới rời đi, tò mò hỏi: "Bạn trai cậu à? Đẹp trai phết!"
"Ừa." Kiều Nhạc gật đầu: "Cậu thấy rồi à?"
Trần Hạo đáp: "Thấy loáng thoáng thôi."
Kiều Nhạc: "... Thế mà còn khen đẹp trai."
"Là khí chất, khí chất cậu hiểu không?" Trần Hạo nói: "Người lái Mercedes-Benz G-Class sao mà xấu được? Nhìn xa cũng biết đẹp trai ngời ngời rồi!"
Cũng phải, đàn ông lái Mercedes-Benz G-Class không thể xấu được đâu.
Kiều Nhạc đã đăng ký thi bằng lái, đợi thi xong cậu cũng có thể một tay đảo vô lăng G-Class, nghĩ đến thôi là đẹp trai ngút ngàn!
Nhưng cũng không hiểu Thẩm Hạc Xuyên tự dưng bị làm sao mà dạo này cứ lái chiếc xe này, những con xe khác như bị thất sủng vậy.
"Sao cậu lại ở đây?"
"Tớ cũng mới đến, thấy cậu xuống xe thì tiện ở lại chờ cậu luôn." Trần Hạo và cậu sóng vai: "Đúng rồi, còn nhớ mai là sinh nhật tớ không đó?"
"Đương nhiên là có rồi!"
Trần Hạo là người bạn đầu tiên sau khi đi học lại của Kiều Nhạc, ngay cả quà cũng chuẩn bị xong: "Yên tâm đi."
Trần Hạo nghe cậu nói thế thì cực kỳ vui vẻ: "Thật sự không cần đến đón cậu hả? Đừng khách sáo nhé, nhà tớ có tài xế, không thì tớ tự đi đón cũng được."
Kiều Nhạc bị chọc cười: "Là sinh nhật cậu đó, ở nhà ôm quà đi!"
"Không quan trọng đâu." Trần Hạo nhún vai: "Phải rồi, cậu muốn dẫn người nhà theo không? Càng đông càng vui mà."
Kiều Nhạc nhớ mai Thẩm Hạc Xuyên phải đi tiếp khách, liền bảo: "Không được rồi, mai anh ấy bận việc."
"Thế thôi vậy." Trần Hạo cũng chỉ thuận miệng thôi, bạn trai Kiều Nhạc có mặt hay không thì cũng như nhau, có Kiều Nhạc là đủ vui rồi: "Nhưng nhớ đến sớm nhé, tụi mình có thể cùng chơi cầu lông."
"Ừa." Kiều Nhạc thoải mái đồng ý, dù gì chiều mai cũng không có tiết.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện rồi chia tay, đi về hai hướng khác nhau.
Kiều Nhạc đến lớp rồi mà giáo viên vẫn chưa đến.
Cậu lấy điện thoại ra, làm thử đề thi môn đầu tiên, sáng mai sẽ có lịch thi.
Làm hai lần, điểm của Kiều Nhạc ổn định trên 95 điểm mới yên tâm thoát khỏi app làm đề, mở We Chat.
Tô Tiếu nhắn tin, hỏi lúc nào cặu rảnh thì đến câu lạc bộ chơi, còn gửi rất nhiều ảnh hoạt động của câu lạc bộ.
Kiều Nhạc mở xem thử, cảm thấy khá thú vị. Nhưng hôm nay lại kín lịch nên nhắn lại cho cô, lấy sách vở chuẩn bị tiếp thu tri thức.
Buổi chiều, Thẩm Hạc Xuyên đến đón Kiều Nhạc, cả hai đi ăn rồi đi qua tiệm lấy quà đã đặt sẵn cho Trần Hạo rồi mới về nhà.
Vào ngày sinh nhật Trần Hạo, party bắt đầu lúc 7 giờ tối, Kiều Nhạc đến sớm hơn giờ hẹn.
Cậu đi theo quản gia, vừa đến sân liền thấy Trần Hạo chạy tới: "Cậu đến rồi Kiều Nhạc!"
"Ừa." Kiều Nhạc tặng quà cho cậu ta: "Chúc mừng sinh nhật nha!"
"Chỉ cần đến thôi, quà cáp làm gì!" Trần Hạo vừa nói vừa nhận quà, mới thấy logo nhãn hiệu trên mặt hộp thì cười toe toét. Đây chính là nhãn hiệu vợt cậu ta thích nhất, đã thế còn là hàng limited.
Cậu ta huýt sáo, nhanh nhẹn khui quà, lấy vợt ra.
Phối màu đỏ đen không những kinh điển mà còn nịnh mắt, cảm giác trên tay rất là sướng luôn.
Trần Hạo lập tức vung vẩy mấy cái, cực kỳ sung sướng: "Mê quá! Cảm ơn cậu nhé! Tớ thích lắm luôn!"
"Cậu thích là tốt rồi." Kiều Nhạc mỉm cười, lại nói thêm: "Sinh nhật vui vẻ, luôn luôn khoẻ mạnh."
"Luôn luôn khoẻ mạnh á?" Trần Hạo cười phá lên: "Cậu nói cứ như tớ đang mừng thọ 60 tuổi ấy! Tớ mới 20 tuổi thôi!"
20 tuổi, lớn hơn Kiều Nhạc 1 tuổi.
Kiều Nhạc nói: "Sức khoẻ mới là vốn tốt nhất của đời người, những cái khác phải xếp sau."
"Cũng phải." Trần Hạo không so đo mấy chuyện này, cầm vợt bảo: "Chúng mình đi thử vợt đi? Sân bóng ở đằng sau."
Kiều Nhạc hơi ngần ngại: "Có sợ phiền đến người nhà cậu không?"
"Không đâu, bố mẹ tớ không ở đây." Trần Hạo xua tay: "Có dì thôi, là mẹ kế của tớ, dì ấy không ngại đâu."
Cậu ta đã nói thế thì Kiều Nhạc cũng không có ý kiến: "Vậy được."
Hai người ra sân bóng, đi tới đi lui mấy hiệp mới chịu dừng. Trần Hạo lau mồ hôi, đưa Kiều Nhạc vào nhà nghỉ ngơi.
Vào đến phòng khách, Trần Hạo bảo: "Cậu cứ ngồi tự nhiên nhé, tớ bảo người mang đồ uống đến."
Cậu ta đi sang bên kia gọi quản gia. Kiều Nhạc ngồi xuống, trả lời mấy tin nhắn We Chat xong, mắt dừng trên tấm thảm trong phòng rồi lại ngước lên bức tranh trước mắt.
Nhà Trần Hạo được trang hoàng theo phong cách hoàng gia châu Âu, ngay cả rường cột cũng lấp lánh ánh vàng, hoàn toàn trái ngược với nhà của Thẩm Hạc Xuyên.
Nhớ có lần Trần Hạo đã chê bôi nhà mình trang trí quê mùa, Kiều Nhạc nhịn không được mà bật cười, đây phải là quý tộc mới đúng.
Cậu cụp mắt, lơ đễnh đảo sang giá trưng bày ở một bên, trên đó trưng biển hiệu vàng kim chói lọi, viết tám chữ to: "Làm việc từ tâm, doanh nghiệp vững mạnh".
Nhưng thứ khiến Kiều Nhạc chú ý không phải điều này, mà là tên doanh nghiệp ở dưới góc phải... Công ty Trách nhiệm hữu hạn Lốp Xe XXX Thâm Quyến.
Kiều Nhạc khựng lại, nhìn chằm chằm vào cái tên đó.
Nếu Kiều Nhạc nhớ không nhầm, địa chỉ gửi đi của những bưu kiện mà mẹ cậu, Lương Thục Linh gửi là từ công ty này.
Kiều Nhạc đột nhiên bật dậy khỏi sopha, đi đến trước biển hiệu, xác nhận lại tên doanh nghiệp trên đó.
Cậu dằn từng chữ một, đọc đi đọc lại mấy lần, trái tim không chịu nghe lời mà đập thình thịch, vươn tay muốn chạm lên những chữ cái khắc trên biển hiệu.
Khi sắp chạm được, một giọng nữ ngập ngừng ngăn cản giữa chừng.
"Nhạc Nhạc?"
Giọng nói quen thuộc ấy khiến cả người Kiều Nhạc chấn động.