Thẩm Hạc Xuyên, anh ôm em được không?
Sau khi Kiều Nhạc nói xong, Thẩm Hạc Xuyên nghĩ đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng đôi tay vẫn vươn đến ôm cậu trước.
Một tay anh xoa ót Kiều Nhạc, ôm chặt cậu vào lòng.
Đây không phải lần đầu Kiều Nhạc để lộ vẻ yếu mềm, nhưng lại là lần đầu tiên Kiều Nhạc thẳng thắn đưa ra yêu cầu với mình.
Thẩm Hạc Xuyên thầm nghĩ, đáng lẽ hôm nay phải đi cùng Kiều Nhạc mới phải.
Như thế mình có thể ôm Kiều Nhạc sớm hơn, sẽ không để cậu phải ngồi một mình, chờ đợi trong gió lạnh lâu như vậy.
Kiều Nhạc vùi trong lòng Thẩm Hạc Xuyên hít hít cái mũi, tay cũng ôm lại eo đối phương, cảm nhận được hơi ấm đang dần ủ ấm cõi lòng lạnh lẽo của mình.
"Sao lại khóc rồi?" Thẩm Hạc Xuyên nhẹ nhàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"
Kiều Nhạc dùng đầu cọ cọ vào ngực anh, không đáp.
"Nhạc Nhạc." Thẩm Hạc Xuyên khẽ gọi.
Giọng Kiều Nhạc ư ử truyền ra từ lồng ngực anh, còn mang theo giọng mũi: "Lên xe rồi nói đi ạ, lạnh quá."
Bàn tay đang vỗ cậu của Thẩm Hạc Xuyên dừng lại, dở khóc dở cười hỏi: "Giờ mới biết lạnh à, vừa rồi hứng gió sao không biết vậy?"
Kiều Nhạc ngẩng đầu từ trong lồng ngực anh, đôi mắt hãng còn hồng hồng: "Ý em là anh không mặc áo khoác nên mới lạnh á."
Thẩm Hạc Xuyên: "..." Cảm ơn em nhé...
Anh kéo Kiều Nhạc về xe. Kiều Nhạc nhìn đôi tay nắm chặt của hai người, lặng lẽ siết chặt hơn.
Thẩm Hạc Xuyên cảm nhận được, khẽ đáp lại.
Hai người trở lại xe, sự ấm áp trong xe giúp Kiều Nhạc thả lỏng. Cậu nửa nằm nửa ngồi trên ghế, người vẫn khoác áo của Thẩm Hạc Xuyên.
Trong không gian yên tĩnh, không còn gió lạnh, cũng không còn u tối.
Chỉ có mỗi cậu và Thẩm Hạc Xuyên.
"Thẩm Hạc Xuyên." Cậu gọi đối phương.
"Ừm." Thẩm Hạc Xuyên khởi động xe, quay đầu: "Sao vậy em?"
Kiều Nhạc nghiêng đầu nhìn anh: "Anh muốn biết đã xảy ra chuyện gì không ạ?"
"Muốn." Thẩm Hạc Xuyên đương nhiên là muốn, nhưng không vội vàng hỏi ngay.
"Về nhà trước đã."
Về nhà trước đã.
Về nhà.
Chỉ là hai từ đơn giản, lại giúp Kiều Nhạc bình tĩnh một cách lạ thường.
Cậu dựa vào ghế, vùi nửa mặt vào cổ áo của Thẩm Hạc Xuyên, mùi thông tươi mát vẩn vít quanh mũi.
Thật sự rất thơm, mang đến cảm giác dễ chịu.
Cậu đưa tay kéo cổ áo lên, che mắt lại, giấu đi cay đắng trong đáy mắt.
"Vâng."
Trở về chung cư Lâm Giang, Kiều Mãn đã ngủ, thím Dương thấy hai người đã về, hỏi cả hai muốn ăn khuya không.
Thẩm Hạc Xuyên nhìn sang Kiều Nhạc: "Em đói không?"
"Không ạ." Kiều Nhạc lắc đầu, tuy tối nay chưa ăn gì, nhưng giờ không có tâm trạng ăn uống.
Thẩm Hạc Xuyên gật đầu, bảo thím Dương cứ đi về.
Thẩm Hạc Xuyên đẩy Kiều Nhạc vào phòng tắm: "Em tắm đi đã, đừng để bị cảm."
Kiều Nhạc: "Em còn chưa lấy đồ ngủ..."
"Để anh lấy." Thẩm Hạc Xuyên nói, xoay người vào phòng.
Kiều Nhạc thò đầu ra, thấy Thẩm Hạc Xuyên mở tủ quần áo, liền chỉ cho anh đồ ở đâu, sau đó tự mở nước nóng.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Hạc Xuyên đã cầm quần áo ngủ đến, treo chúng lên móc, hỏi Kiều Nhạc: "Em có cần anh giúp không?"
Giúp cái gì cơ?
Tắm giúp ấy ạ?
Kiều Nhạc ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Hạc Xuyên hỏi lại.
Thẩm Hạc Xuyên đã từng giúp Kiều Nhạc tắm rồi, nhưng hai lần đó Kiều Nhạc đều trong trạng thái say mèm.
Kiều Nhạc không dám tưởng tượng, nếu Thẩm Hạc Xuyên giúp mình tắm trong trạng thái tỉnh táo thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Cậu kiên định xua tay từ chối: "Em tự tắm được, anh ra ngoài đi."
"Được rồi." Thẩm Hạc Xuyên tiếc nuối, nhắc cậu tắm nhanh rồi ra ngoài.
Kiều Nhạc tắt nước, cởi quần áo rồi ngâm mình trong bồn tắm.
Bồn tắm của phòng cho khách được lắp đặt sau, cũng may diện tích phòng tắm đủ lớn nên Kiều Nhạc có thể nằm thoải mái, thả lỏng trong dòng nước ấm áp.
Đầu cậu nghĩ lại những gì Khương Hồng đã nói, lòng ngổn ngang.
Cái câu "Coi như tôi đã chết đi" của Lương Thục Linh thực sự quá nặng nề, khiến Kiều Nhạc không khỏi nghĩ, chẳng lẽ bà cũng xem như mình và Kiều Mãn không còn trên cõi đời sao?
Vì thế mới có thể người ra đi đầu không ngoảnh lại, dù biết rõ hai đứa con mất sạch đường lui, cũng không buồn nhiều lời hỏi thêm.
Hẳn là thế rồi...
Kiều Nhạc hít sâu một hơi, tự nhấn mình chìm xuống nước, nín thở một lúc mới trào lên.
Ngâm thật lâu mới rời khỏi bồn tắm, Kiều Nhạc lau người, mặc đồ ngủ ra ngoài.
Thẩm Hạc Xuyên đang ngồi trên sopha, nghe được tiếng cửa mở liền ngẩng đầu nhìn, hỏi: "Tắm xong rồi à? Thêm lúc nữa là anh phải gõ cửa đấy."
Thẩm Hạc Xuyên cũng mặc áo ngủ, trông có vẻ là đã đi tắm.
"Cũng đâu có lâu lắm ạ." Kiều Nhạc đi qua: "Anh đang đợi em ạ?"
"Không thì sao." Thẩm Hạc Xuyên chỉ cốc sữa trên bàn: "Uống đi em, giúp ngủ ngon hơn."
"Em có phải trẻ con đâu!" Kiều Nhạc bỉ bôi vậy thôi, chứ vẫn ngoan ngoãn bưng cốc sữa ấm lên.
Thẩm Hạc Xuyên kéo chiếc ghế dựa đến, ý bảo cậu ngồi xuống, lúc này mới hỏi tối nay đã xảy ra chuyện gì.
Từ giây phút kêu Thẩm Hạc Xuyên đến đón, Kiều Nhạc đã không định giấu nhẹm với anh.
Cậu nhanh chóng nghĩ rồi kể hết những chuyện liên quan đến Lương Thục Linh cho Thẩm Hạc Xuyên nghe, bao gồm cả những gì biết được từ Khương Hồng.
Cậu nói nhỏ như muỗi kêu, nghĩ gì nói đó, kể cả những chuyện xảy ra từ thời cấp 3.
Trước khi mở miệng, Kiều Nhạc tưởng mình sẽ cực kỳ khó chịu, nhưng sau khi giãi bày thì lại thấy thoải mái hơn nhiều so với lúc ở nhà Trần Hạo.
Thẩm Hạc Xuyên nghe xong, lông mày nhíu chặt, trực tiếp hỏi: "Em muốn đi tìm bà ấy à?"
Kiều Nhạc: "Dạ?"
"Mẹ của em." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Nếu em muốn tìm thì anh sẽ giúp em."
Việc tìm người hẳn không dễ với Kiều Nhạc, nhưng lại đơn giản với anh, hơn nữa Hoa Lang cũng có chi nhánh ở Hong Kong, muốn xử lý thì cũng dễ thôi.
Kiều Nhạc cứ tưởng Thẩm Hạc Xuyên sẽ an ủi, hoặc đứng trên lập trường của cậu mà chỉ thích Lương Thục Linh, nhưng anh lại không làm như vậy.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Hạc Xuyên là muốn giúp cậu tìm người, giúp cậu giải quyết vấn đề.
Cậu có muốn tìm bà không à?
Ngày xưa thì Kiều Nhạc muốn lắm. Năm ấy, khi đột nhiên bị mất liên lạc với Lương Thục Linh, cậu đã luôn muốn đi tìm bà.
Kiều Nhạc sợ ở nơi bà bị lừa ở nơi đất khách, hoặc đổ bệnh, mất tích.
Nếu không tại sao lại không liên hệ với mình? Ngày xưa Lương Thục Linh rất yêu mình và Tiểu Mãn, vì lý do gì mà chỉ trong một năm ngắn ngủi lại thay đổi.
Nên cậu còn khuyên bố đi báo công an, muốn nhờ đến cơ quan chức năng, lỡ Lương Thục Linh thật sự xảy ra chuyện thì có thể xử lý kịp thời.
Nhưng ông lại tuyệt tình nói bà ta sẽ không về đâu, bảo cậu đừng lo nghĩ chuyện này nữa.
Bởi thái độ này mà hai bố con còn cãi nhau, bố Kiều đập bát đĩa, đá tung cửa bỏ đi, chỉ để lại căn nhà bừa bộn và Tiểu Mãn khóc oe oe.
Ban đầu Kiều Nhạc còn không tin những gì bố mình nói, lén đi báo cảnh sát, sau đó bị ông mắng một trận.
Dần dà Kiều Nhạc phải chấp nhận, vì khi gọi điện thoại cho Lương Thục Linh, dãy số cậu ghi tạc đã biến thành thuê bao. Chưa hết, sau khi bố cậu chết, lúc soạn di vật của ông lại tìm thấy đơn ly hôn của họ.
Bố chết, mẹ mất tích, nhà bị thế chấp.
Chỉ còn duy nhất cậu và Kiều Mãn.
Kiều Nhạc thầm ngẫm, hẳn là Lương Thục Linh biết chồng mình nợ nần nên mới dứt áo ra đi tuyệt tình như vậy.
Trước khi gặp được Khương Hồng, Kiều Nhạc luôn tưởng tượng cảnh ba mẹ con trùng phùng, cậu sẽ hỏi tại sao bà có thể nhẫn tâm, không buồn về lại quê cũ thăm hỏi mình và Kiều Mãn.
Vợ chồng đã ly hôn, những khoản nợ đó đâu còn là gánh nặng của bà.
Kiều Nhạc cũng có năng lực tay làm hàm nhai, sẽ không để bà phải gồng gánh, chẳng phải giờ cậu đã có cuộc sống tốt đẹp rồi ư?
Nhưng sau khi đụng mặt Khương Hồng, Kiều Nhạc đột nhiên buông bỏ chấp niệm ấy.
Kiều Nhạc không nghi ngờ Khương Hồng, vì bà không cần thiết phải làm vậy. Trên thực tế, Kiều Nhạc còn phải cảm ơn bà vì đã cho mình một đao.
Để cậu tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
"Không cần ạ."
Kiều Nhạc kiên định lắc đầu: "Đã không còn quan trọng nữa."
Câu này vừa bật ra, tảng đá đè nặng như rơi xuống.
Có câu này của Khương Hồng rất đúng, không cần phải về xem thế nào.
Dù Lương Thục Linh có từng yêu mình, thì tất cả đã là quá khứ.
Bà là một cá thể độc lập, và cậu cũng thế.
"Thật sự không cần à?" Thẩm Hạc Xuyên nhìn cậu: "Em không cần phải gồng mình khi ở cạnh anh, chỉ cần em muốn, anh sẽ giúp em thực hiện."
Giọng Thẩm Hạc Xuyên tuy đều đều, nhưng lại mang theo cảm giác an toàn và đáng tin cậy.
Kiều Nhạc tin chắc anh không chỉ hứa suông, chỉ cần mình mở miệng, anh nhất định có thể hoàn thành.
Nhưng mà Thẩm Hạc Xuyên à, tại sao anh lại đối xử tốt với em đến vậy? Là vì giữa chúng ta có một bản hợp đồng ư?
Trong một phút chốc, Kiều Nhạc rất muốn hỏi thành lời, nhưng lại sợ nghe được đáp án mình không muốn nghe, rốt cuộc lại chần chờ, im lặng nhìn Thẩm Hạc Xuyên.
Thẩm Hạc Xuyên lại hiểu lầm nguyên nhân cậu chần chừ, cho rằng đối phương không thể hạ quyết tâm, vì vậy đưa tay xoa đầu cậu, vừa là trấn an, vừa là cổ vũ: "Đừng do dự, em cứ nghĩ thật kỹ rồi nói cho anh bất kỳ lúc nào."
Thật ra anh có thể sai người đi tìm, có kết quả rồi báo cho Kiều Nhạc, hoặc đưa cậu đi gặp trực tiếp đối phương.
Nhưng Thẩm Hạc Xuyên không muốn hành động tuỳ tiện, muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, có một số việc phải do Kiều Nhạc tự quyết định, anh sẽ không can thiệp hoặc tác động lên sự lựa chọn của Kiều Nhạc.
Kiều Nhạc lại lắc đầu: "Thật sự không cần, em đã nghĩ kỹ rồi."
Nếu Lương Thục Linh đã lựa chọn, vậy mỗi người hãy sống cho cuộc đời của mình đi.
Giờ cậu đã có rất nhiều người ở bên, thiếu một người cũng không chết được.
Thẩm Hạc Xuyên nhìn Kiều Nhạc thật lâu, xác định đối phương không giả vờ mới gật đầu, mở rộng vòng tay: "Giờ còn cần ôm một cái không?"
Kiều Nhạc nhớ lại bộ dạng khóc lóc muốn ôm ôm của mình ở ven đường, mặt nóng bừng.
Thẩm Hạc Xuyên sao như đang dỗ con nít vậy?
Cậu im bặt, Thẩm Hạc Xuyên vẫn dang tay như cũ: "Hử?"
Kiều Nhạc ho nhẹ: "Nếu anh muốn... thế thì... ôm một lúc."
Cậu lí nhí nói cho xong, cúi người ôm Thẩm Hạc Xuyên.
Trong nháy mắt hai cơ thể sát gần, Kiều Nhạc nghe tim mình "Bùm!" một cái, nhảy như tiêm máu gà.
Tình trạng này không phải mới xảy ra lần đầu, cho dù chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, Kiều Nhạc cũng biết nó có ý nghĩa thế nào.
Cậu kiềm không được mà ôm chặt Thẩm Hạc Xuyên, chôn mặt lên cổ đối phương, trong khi hít thở có thể ngửi được mùi sữa tắm giống hệt nhau.
Hành động níu chặt của Kiều Nhạc làm Thẩm Hạc Xuyên khẽ thở dài.
Dù Kiều Nhạc có cứng cỏi đến đâu, thì cậu mới chỉ 19 tuổi mà thôi.
Bị mẹ ruột bỏ rơi đầy tuyệt tình, nói không đau chỉ là cố gắng gượng.
Thẩm Hạc Xuyên nhẹ nhàng vỗ về cậu, nhẹ giọng bảo: "Đừng quan tâm người ta lựa chọn thế nào, em sẽ có tương lai tươi sáng, cũng sẽ có người mãi mãi yêu em."
Giọng anh rất dịu dàng và đầy chữa lành, Kiều Nhạc ở trong lòng anh như chim mỏi tìm được bến đỗ.
"Thẩm Hạc Xuyên."
Kiều Nhạc gọi một tiếng, ngẩng đầu khỏi ngực đối phương, cuối cùng vẫn phải hỏi ra: "Sao anh lại đối xử tốt với em đến vậy?"
Thẩm Hạc Xuyên: "Chắc do anh là người tốt đi."
Kiều Nhạc bị câu đùa này chọc cười, mây mù trong lòng lập tức bay hết, cười đủ rồi mới bảo: "Đúng vậy, anh đúng là người..."
Thẩm Hạc Xuyên nhanh tay lẹ mắt bịt miệng cậu, không cho nói tiếp: "Trật tự nào."
Kiều Nhạc bị bóp má, hai môi chu lên, vẫn muốn chiếp chiếp tiếp mà chỉ có thể "Ư ư...". Thẩm Hạc Xuyên "Chậc!" một cái, cúi đầu thẳng thắng lấp kín miệng cậu.
"!!" Mắt Kiều Nhạc lập tức mở to, cảm nhận được ai kia đang cắn môi dưới của mình.
Thẩm Hạc Xuyên không chỉ cắn mà còn li.ếm, chóc chóc nhẹ mới buông người ra.
Kiều Nhạc bịt miệng, nhảy dựng ên: "Sao anh lại úp sọt em hả?!"
"Úp sọt?" Thẩm Hạc Xuyên nhướn mày: "Không phải quang minh chính đại à?"
Kiều Nhạc sửa lại: "Úp sọt quang minh chính đại!"
Thẩm Hạc Xuyên: "... Xàm xí quá!"
Kiều Nhạc mồm thì bảo bị úp sọt, nhưng lại cười toe toét, sự cô đơn khi phải đứng chờ Thẩm Hạc Xuyên đã biến mất.
Thẩm Hạc Xuyên rung động trước nụ cười kia, đột nhiên cảm thấy nụ hôn chuồn chuồn lướt chưa đủ thoả mãn.
Anh ghé vào Kiều Nhạc, đưa tay vòng ra đằng sau, giữ gáy đối phương.
Kiều Nhạc bị người kia giữ lại, hai đôi mắt đối diện nhau trong gang tấc: "Anh làm gì vậy?"
"Hôn lại nhé?"
Rõ ràng Thẩm Hạc Xuyên dùng câu hỏi, nhưng tiếng hôn lại vang lên.
Từ môi đến cằm, tiếp theo là trái cổ, cứ vậy đi xuống.
Kiều Nhạc dựa vào thành ghế, khép chặt đầu gối theo phản xạ, lại không cẩn thận đụng phải mặt Thẩm Hạc Xuyên, tiếp theo bị ép mở ra.
Cậu khẽ rướn cổ, một tay bấu chặt tay vịn, những ngón chân cuộn tròn, cả người nóng rẫy.
Lúc lâu sau, Thẩm Hạc Xuyên đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Khi quay lại còn cầm theo "áo mưa", Kiều Nhạc khiếp đảm hỏi anh mua từ lúc nào. Thẩm Hạc Xuyên liền thành thật đáp mình mua ngay sau hôm đính hôn.
Kiều Nhạc: "Anh một bụng ý xấu!"
Thẩm Hạc Xuyên mở bao: "Anh đã nói rồi, lần sau nhất định sẽ để ý."
Kiều Nhạc: "..."
Có nên khen anh thật sự rất đáng tin cậy không nhỉ.
......
Lần này Kiều Nhạc không say, nên lúc Thẩm Hạc Xuyên bế cậu vào phòng tắm vẫn tỉnh táo vô cùng.
Hai người nhơm nhớp mồ hôi, dù thế nào cũng phải tắm lại.
Một lần lạ, hai lần biết mùi, đến lần ba đã thành thói quen.
Kiều Nhạc yên tâm, thoải mái hưởng thụ sự hầu hạ của Thẩm Hạc Xuyên. Dựa theo ý của anh thì hiện tại mối quan hệ của hai người là mối quan hệ hợp pháp được pháp luật bảo hộ, lên giường một lần cũng được, hai lần cũng chẳng sao.
Dù gì cũng làm mình thoải mái, còn có lợi cho sức khoẻ thể chất và tinh thần.
Sau khi nghĩ thoáng ra, cơ thể và tâm lý của Kiều Nhạc đều thư giãn, không còn mệt mỏi nữa.
Thẩm Hạc Xuyên ra khỏi phòng tắm, thấy ai kia đang nằm trên giường nghịch điện thoại, đi qua liền phát hiện cậu đang làm đề kiểm tra.
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Vừa nãy mình đã quá nương tay rồi.