... Ai sẽ đi làm bài kiểm tra sau khi ừm ứm với chồng mình nào?
... Kiều Nhạc.
Thấy Kiều Nhạc trả lời câu hỏi rất nhanh, Thẩm Hạc Xuyên có chút bất đắc dĩ: "... Em không mệt à?"
"Mai em phải thi rồi." Kiều Nhạc nói: "Làm đề thêm một lần rồi mới ngủ, anh cứ về phòng đi ạ."
Thẩm Hạc Xuyên không quay lại phòng master mà nằm xuống cạnh cậu. Kiều Nhạc chỉ ngó sang nhìn một cái, cũng không thắc mắc thêm.
Hai người rất ăn ý, không động vào vấn đề này.
"Em muốn đi đâu đó chơi không?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Đi giải sầu."
Kiều Nhạc: "Đi đâu ạ?"
Thẩm Hạc Xuyên bảo: "Chỗ Bùi Văn Kính gợi ý cũng được."
"Được ạ." Kiều Nhạc vừa làm bài thi vừa nói: "Nhưng đợi em thi bằng lái đã nhé."
Dạo gần đây cậu vừa học trên trường, vừa học lái xe, không có thời gian rảnh đi chơi dài ngày.
Hơn nữa sắp đến kỷ niệm 100 năm thành lập của trường, lớp cậu biểu diễn đồng ca, cậu xui xẻo bị túm vào cho đủ đội hình nên phải đi tập, bận lắm luôn.
Làm xong, kết quả được 98 điểm.
Kiều Nhạc hài lòng thả điện thoại xuống, nói với Thẩm Hạc Xuyên: "Em căn thời gian rồi, chắc chỉ cần hơn 1 tháng là đỗ bằng lái, lúc đó em sẽ lái xe đưa anh đi nha!"
"Ừ." Thẩm Hạc Xuyên kéo chăn giúp cậu: "Ngủ thôi."
"Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Thẩm Hạc Xuyên vươn tay tắt đèn, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
-
Hôm sau, Kiều Nhạc ăn sáng xong liền đi thi vòng một, thuận lợi trót lọt.
Cậu báo tin tốt cho Thẩm Hạc Xuyên, đối phương chuyển khoản 5 vạn, chúc mừng cậu vượt ải đầu tiên.
Kiều Nhạc Nhạc Nhạc: Thế này không ổn đâu ạ.
Kiều Nhạc Nhạc Nhạc: Xoè tay.jpg
Thẩm Hạc Xuyên: Tự nguyện tặng.
Kiều Nhạc không hề khách sáo xin luôn, còn gửi anh sticker gấu nhỏ cảm ơn.
Kiều Nhạc Nhạc Nhạc: Cảm ơn ông chủ.jpg
Kiều Nhạc Nhạc Nhạc: 2 tuần nữa em sẽ thi vòng hai đó.
Thẩm Hạc Xuyên lập tức hiểu vấn đề, lại chuyển tiếp 5 vạn, ghi chú "Chúc mừng trước".
Thi tổng cộng bốn lần, Kiều Nhạc tính nhẩm, thế là có 20 vạn vào túi rồi!
Cứ đà này, số tiền cậu chi ra đặt làm riêng cúc tay áo và khuy cài cho Thẩm Hạc Xuyên sắp hồi vốn rồi.
Đây là niềm hạnh phúc khi được ôm đùi ư?
Kiều Nhạc cảm thấy mình như đang bay, đặt thêm ngôi sao năm cánh trước nick name của Thẩm Hạc Xuyên, sau đó lại gửi thêm meme "Gấu nhỏ bắn tim" cho anh.
Thẩm Hạc Xuyên nhấn vào nó, lưu lại.
Kiều Nhạc rời khỏi trung tâm sát hạch rồi về thẳng trường đại học.
Sáng nay không có tiết, nhưng Kiều Nhạc đã hẹn Tô Tiếu đến thăm thú câu lạc bộ manga anime.
Hồi học cấp 3 Kiều Nhạc cũng thích xem anime, nhưng sau này không có thời gian nên dần hết hứng thú, giờ rảnh rồi cũng toàn xem cùng Kiều Mãn.
Đến câu lạc bộ, thật bất ngờ là Kiều Nhạc biết hiết các nhân vật 2D các thành viên cosplay.
Tô Tiếu thấy Kiều Nhạc, hí hửng kéo cậu đi giới thiệu với mọi người.
Số lượng thành viên không quá đông, theo như Tô Tiếu giải thích là vì câu lạc bộ mới thành lập, đại đa số là những người có đam mê giống nhau quy về một mối.
Mọi người giới thiệu lẫn nhau, bạn của Tô Tiếu đã nghe tiếng gió, gặp được Kiều Nhạc thì lập tức bảo: "Cuối cùng em cũng được gặp anh! Người thật còn đẹp hơn cả tưởng tượng nữa!"
Tô Tiếu hỏi Kiều Nhạc có muốn vào câu lạc bộ của bọn cô không. Kiều Nhạc từ chối khéo, cậu có mặt ở đây vì đã đồng ý trước với cô, nhưng không có dự định tham gia.
Nếu để lựa chọn, Kiều Nhạc muốn đăng ký vào câu lạc bộ thể thao hoặc công nghệ hơn.
Nhưng cậu đã nhận lời với Tô Tiếu, nếu cô cần hỗ trợ, chỉ cần đúng lúc rảnh thì cậu sẽ không nề hà.
"Anh hứa rồi đó nha!" Tô Tiếu lập tức nói: "Tụi em có một gian hàng vào lễ hội kỷ niệm thành lập trường, hôm ý anh nhớ phải đến cho tụi em khí thế nhá!"
Ngày kỉ niệm thành lập của đại học Vân Kinh trùng với ngày đầu năm, ngoài các gian hàng vào ban ngày, buổi tối còn tổ chức văn nghệ giao lưu, trong đó có tiết mục hợp xướng của lớp Kiều Nhạc.
Tô Tiếu tính nhân cơ hội này kéo thêm thành viên mới, quyết tâm mở rộng quy mô câu lạc bộ.
Kiều Nhạc thì không ngại giúp, nhưng chẳng biết các cô muốn như nào: "Thế anh giúp được cái gì?"
"Anh chỉ cần mặc đồ cosplay rồi đứng một góc là được, tụi em sẽ chuẩn bị quần áo, cơ mà..."
Tô Tiếu ngừng lại, tự dưng cà nhắc: "Nếu có thêm ngón nghề tài lẻ gì đó để biểu diễn thì càng hoàn hảo ạ!"
Ngón nghề tài lẻ?
Kiều Nhạc nghĩ ngợi: "Pha chế có được tính không?"
Tô Tiếu: "!!"
Cô với hai thành viên khác nhìn nhau, đồng loạt nhất trí cao quay lại nhìn Kiều Nhạc: "Đương nhiên là có ạ!"
"Là kiểu pha chế nghệ thuật ở bar ấy ạ?" Tô Tiếu giơ tay mô tả: "Cái kiểu rất ngầu đẹp trai ấy?"
Kiều Nhạc gật đầu: "Flair bartending(*) cũng được."
(*)Flair Bartending là kỹ thuật trình diễn các dụng cụ pha chế: quăng chai – shaker, biểu diễn với rượu, lửa... được các Bartender chuyên nghiệp thực hiện để thu hút và mang đến niềm vui cho khách hàng. Có thể ví Flair Bartending như những màn xiếc hấp dẫn mà ở đó Bartender chính là "nghệ sĩ". Kỹ thuật Flair Bartending càng điêu luyện càng chứng tỏ đẳng cấp của đó và giúp họ có được mức thu nhập cao
Trong một năm làm ở bar, cậu đã học được kha khá kỹ thuật trình diễn pha chế.
Tô Tiếu mừng hết biết: "Vậy để em chuẩn bị đạo cụ, anh cần những gì ạ?"
"Cái này thì để anh chuẩn bị cho." Kiều Nhạc bảo, ở chỗ Phương Gia Tự có rất nhiều dụng cụ, cậu tới đó mượn một bộ là được, những thứ khác có thể mua bổ sung.
"Thế thì tốt quá ạ!" Tô Tiếu lập tức gật đầu, dẫu sao cô nàng không hiểu biết về lĩnh vực này, sợ mình lựa sai đồ: "Thế quần áo thì sao ạ, anh có yêu cầu gì không?"
"Không có, các em cứ thoải mái mà lựa." Kiều Nhạc rất biết điều phối hợp.
"Cứ quyết định thế nha!" Tô Tiếu thò đến, thì thầm: "Cảm ơn anh dâu ạ!"
Kiều Nhạc: "... Đừng khách sáo..."
Đến giữa trưa mới rời khỏi câu lạc bộ, Kiều Nhạc nhận được điện thoại của Trần Hạo, đối phương bảo muốn trả áo khoác cho cậu.
Hai người hẹn gặp ở canteen phía Tây, Trần Hạo phải mất một lúc mới đến được, cậu hỏi Trần Hạo muốn ăn gì để mình lấy món trước.
Trong lúc đợi Trần Hạo, Kiều Nhạc nhắn tin cho Thẩm Hạc Xuyên, hỏi anh đã ăn trưa chưa.
Thẩm Hạc Xuyên nhận được tin nhắn vừa lúc đang ở canteen công ty.
Anh chụp khay cơm cho Kiều Nhạc, vừa mới gửi đi, ngẩng lên liền bắt gặp ánh mắt của Judy cách đó không xa, dựa trên biểu cảm của đối phương, hẳn đã thấy anh chụp ảnh.
Hai người không hẹn mà cùng nhớ lại tin nhắn bị thu hồi của Judy.
Judy: "..." Xấu hổ quớ đi.
"Có việc gì?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi.
Judy lắc đầu quầy quậy: "Không ạ! Sếp cứ từ từ dùng bữa!"
Nói rồi cô bưng bữa trưa của mình tốc biến xuống dưới.
Đến tầng 1, cô ngẩng đầu nhìn lên tầng 2, cảm thán mấy câu.
Lần đầu bắt gặp cảnh Thẩm Hạc Xuyên chụp ảnh bữa cơm, cô liền suy luận sếp nhà mình đang hẹn hò, sự thật chứng minh linh cảm của cô rất chuẩn xác.
Mới vừa đây thôi, sếp cũng đính hôn luôn rồi đó!
Đây chính là "gừng càng già càng cay"(*) mà!
(*)Gốc là "老房子着火", trích từ "老房子着火,越烧越旺" (lǎo fángzi zháohuǒ, yuè shāo yuè wàng) có nghĩa đen là "Ngôi nhà cũ bốc cháy, càng cháy càng mạnh." Tuy nhiên, câu này thường được sử dụng như một thành ngữ hoặc ẩn dụ, mang ý nghĩa sâu xa hơn trong ngữ cảnh.
1. Nghĩa bóng:
Tình yêu hoặc đam mê của người lớn tuổi: Câu này đôi khi ám chỉ rằng tình yêu, đam mê, hoặc cảm xúc của những người lớn tuổi (được ví như "ngôi nhà cũ") có thể mạnh mẽ và mãnh liệt hơn theo thời gian, giống như lửa cháy càng lúc càng lớn.
Sức sống mạnh mẽ: Nó cũng có thể biểu đạt rằng điều gì đó tưởng chừng đã cũ hoặc yếu đi lại bùng lên mãnh liệt và đầy sức sống.
2. Sử dụng trong thực tế:
Có thể dùng để nói về những người lớn tuổi vẫn tràn đầy nhiệt huyết.
Hoặc một sự kiện, tình huống tưởng chừng đã kết thúc nhưng bất ngờ lại trở nên mạnh mẽ hơn.
Tui thấy dịch theo nghĩa gốc thì không thân thuộc lắm nên dịch thoát nghĩa luôn nhé!
Kiều Nhạc xem ảnh Thẩm Hạc Xuyên gửi, nhớ anh kể đầu bếp của canteen ở công ty nấu ăn khá ngon, không khỏi hỏi nhiều hơn.
Kiều Nhạc Nhạc Nhạc: Đồ ăn hôm nay có ngon không ạ?
☆ Thẩm Hạc Xuyên: Tạm được thôi, em thích thì có thể đến thử.
Kiều Nhạc Nhạc Nhạc: Không phải nhân viên mà cũng được ké phần ạ?
☆ Thẩm Hạc Xuyên: Người nhà công nhân viên thì được.
Kiều Nhạc cúi đầu cười cười, trả lời: "Dạ."
Hai người nói được mấy câu thì Trần Hạo đến.
Trần Hạo cưỡi xe đạp, cậu ta nhảy vào ghế, cầm đồ uống trên bàn lên: "Cái này của tớ à?"
Kiều Nhạc: "Ừa."
Trần Hạo tu ừng ực, khen: "Ngon vỡi!" mới đưa hai cái túi cho Kiều Nhạc.
Kiều Nhạc nhận lấy, nhìn ra một túi đựng áo của mình, túi còn lại có hai hộp đồ ăn nhẹ, ngẩng đầu nhìn Trần Hạo: "Đây là..."
"Đồ ăn nhẹ đầu bếp nhà tớ làm đấy, là đặc sản Thâm Quyến." Trần Hạo trả lời.
"Sao lại cho tớ thế?" Kiều Nhạc móc một hộp ra, lại nghe đối phương bảo: "Vốn không phải ý của tớ, là dì nhắc đấy."
Là Khương Hồng.
Bàn tay đang mở hộp của Kiều Nhạc khựng lại: "Dì của cậu?"
"Ừa." Trần Hạo giải thích: "Dì thấy tớ gói áo mang trả cậu, mới nhắc cầm thêm hai hộp đặc sản cho cậu thử xem sao."
Kiều Nhạc nghe mà ấm lòng.
Tối qua cậu đã nhớ kỹ số điện thoại của Khương Hồng, nhưng nay đi thi từ sáng nên vẫn chưa thêm bạn We Chat với bà.
Hương vị khá ngon, ngoài giòn trong lại mềm.
Kiều Nhạc ăn hai miếng.
Ăn cơm xong, Trần Hạo hẹn bạn đi mua máy tính, rủ rê Kiều Nhạc, nhưng chiều nay Kiều Nhạc phải đi học nên từ chối.
Sau khi tách ra, Kiều Nhạc thêm số Khương Hồng trên We Chat, nói mình đã nhận được đồ ăn.
Cậu hỏi thêm số tài khoản của bà, sau đó chuyển tiền.
Trong nháy mắt thông báo chuyển khoản thành công nhảy lên, Kiều Nhạc cảm thấy sự nhẹ nhàng xưa nay chưa từng có.
Cho đến giờ phút này, toàn bộ nợ nần đã giải quyết xong, số tiền nợ người thân đã được cậu mợ thay mặt xử lý.
Tuy thời tiết tháng 11 đang bắt đầu trở lạnh, nhưng ánh nắng vẫn rất đủ đầy.
Kiều Nhạc đứng dưới mặt trời ấm áp, mặt treo ý cười trong sáng, giơ điện thoại chụp lại.
Chung quanh sáng bừng, vạn dặm không mây.
Cậu gửi ảnh cho Thẩm Hạc Xuyên.
☆ Thẩm Hạc Xuyên: Có thể nhìn mặt ai đó được không?
Kiều Nhạc lè lưỡi, sao mà anh nhiều yêu cầu quá đi.
Nhưng sau đó lại đổi qua camera trước, chụp xong lại gửi tiếp cho Thẩm Hạc Xuyên.
Kiều Nhạc đứng dưới tán cây, ánh nắng len lỏi qua những chiếc lá đọng lên mặt cậu, nụ cười tươi sáng, tràn trề sức sống.
Thẩm Hạc Xuyên xem thật lâu, lưu ảnh sau đó cài đặt thành hình nền điện thoại và khung chat với Kiều Nhạc.
-
Kiều Nhạc thi xong vòng đầu tiên, chỉ cần không phải đi học là sẽ đi tập lái, tập đủ số buổi lại đi thi, cũng thuận lợi qua được vòng thứ hai.
Cậu tập nhanh, thi cũng nhanh, chưa đến hai tháng đã thi vòng ba.
Cùng ngày thi, Kiều Nhạc cực kỳ buồn ngủ, dù đêm hôm trước đã cố tình ngủ sớm hơn.
Không chỉ không nghe thấy chuông báo thức, mà lúc Thẩm Hạc Xuyên gọi còn muốn trùm chăn ngủ thêm một lát.
Thẩm Hạc Xuyên thấy đối phương mở mắt không nổi, đỡ lấy cơ thể đang ngả sang một bên như đọt chuối, quan tâm hỏi han: "Em buồn ngủ đến vậy à? Hay dạo này bị mệt?"
Hôm qua hai người ngủ cùng nhau, đúng hơn mà nói, thì từ lần đầu tiên ngủ ở phòng Kiều Nhạc thì hai người đã chung chăn chung gối.
Dạo gần đây Kiều Nhạc ngủ rất sớm, nhưng sáng nào dậy cũng như đánh vật.
"Xuân truỵ thu mệt đông ngủ." Kiều Nhạc nhún vai: "Đã đến lúc ngủ đông rồi."
Ăn xong bữa sáng, hai người cùng Kiều Mãn ra khỏi nhà.
Đến trường thi, Kiều Mãn nắm chặt tay cổ vũ: "Anh ơi cố lên!"
Thẩm Hạc Xuyên cũng dặn: "Đừng lo lắng quá nhé, em cứ phát huy như thường là được."
"Em đâu có lo!" Kiều Nhạc nói: "Mọi người chờ tin tốt nha~"
Kiều Nhạc vào phòng chờ tìm chỗ ngồi, phòng bật lò sưởi, ấm áp đến độ khiến cậu thiu thiu.
Ngoại trừ cái này, Kiều Nhạc cảm thấy dạ dày khó chịu như muốn nôn, nhưng may là vẫn kiềm chế được.
Kiều Nhạc thầm nghĩ chắc do sáng nay mình ăn nhanh nên dạ dày chưa quen, sau đó bỏ qua chuyện này.
Chỉ là không ngờ lúc vào thi, cảm giác buồn nôn càng thêm rõ ràng, nhất là khi ngửi được mùi xe, miệng bắt đầu có vị chua nhẹ.
Chẳng lẽ là say xe?
Không đến mức đó chứ...
Kiều Nhạc nhanh chóng phủ định, trước giờ cậu chưa từng bị say xe, trong quá trình tập lái cũng không gặp tình trạng này.
Hẳn là do dạo này xảy ra nhiều chuyện nên cơ thể bắt đầu nổi dậy.
Hoặc mùi của xe quá kinh khủng!
Tuy cơ thể không thoải, nhưng Kiều Nhạc vẫn thi trót lọt vòng ba, tiếp theo thi vòng bốn, thành công lấy được bằng lái.
Ra khỏi trưởng thi, cậu gọi cho Thẩm Hạc Xuyên, đối phương đến đón rất nhanh.
Kiều Nhạc vừa lên xe, Thẩm Hạc Xuyên đã nhận ra sắc mặt cậu không ổn, vươn tay chạm vào mặt cậu: "Sao mặt em tái vậy?"
"Trông bất ổn lắm ạ?" Kiều Nhạc tự sờ mặt: "Em vẫn ổn, chắc là mùi của xe thi hơi gớm nên bị say xe, em nghỉ một chốc là hồi ạ."
Thẩm Hạc Xuyên vẫn không yên tâm: "Còn chỗ nào khó chịu không? Hay đến bệnh viện khám nhé?"
Kiều Nhạc cười anh chuyện bé xé ra to: "Không có ạ, em đã bảo là do mùi xe nên mới buồn nôn, chốc nữa là hết."
Kiều Mãn ngồi ở ghế sau thò đầu lên, quan tâm: "Anh bị ốm là phải đi bệnh viện đó nha!"
"Anh không có sao nè." Kiều Nhạc vỗ bé, nói với Thẩm Hạc Xuyên: "Nay chúng mình về nhà ăn cơm mà? Đừng để cả nhà chờ lâu ạ."
Ông cụ Thẩm biết Kiều Nhạc đi thi bằng lái, dặn bọn cậu xong xuôi thì về Bồng Sơn, muốn mở tiệc chúc mừng.
Thẩm Hạc Xuyên nhìn sắc mặt cậu dần hồi lại, hơi yên lòng: "Được rồi, nhưng nếu em vẫn khó chịu thì phải đi viện nhé."
"Em biết rồi, biết rồi mà!" Kiều Nhạc nói: "Thẩm Hạc Xuyên, anh nhiều chiện quá đi!"
Thẩm Hạc Xuyên chỉ nhìn cậu mà không cãi lại.
Về đến dinh thự Bồng Sơn cũng vừa lưc ăn trưa, nên đầu bếp đã chuẩn bị tươm tất.
Kiều Nhạc vừa vào phòng ăn, đập vào mắt là một dãy chữ dài chạy trên màn hình... Nhiệt liệt chúc mừng bạn học Kiều Nhạc đã xuất sắc nhận được bằng cấp quốc gia!
Kiều Nhạc: "..."
Bằng cấp quốc gia... Kiều Nhạc đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu toả sáng.
Nhưng cũng không có gì là xấu.
Để chúc mừng Kiều Nhạc thi đỗ bằng lái, Ngô Tuệ Lam bảo đầu bếp nấu rất nhiều món ăn, tất cả là món cậu thích.
Nếu là trước đây, Kiều Nhạc chắc chắn sẽ ăn no căng rốn, nhưng hôm nay lại uể oải bất thường, thấy món ngon lại không hạ đũa.
"Sao thế em?" Thẩm Hạc Xuyên để ý: "Vẫn còn mệt à?"
"Không ạ." Kiều Nhạc lắc đầu.
Thẩm Chính Hòa nghe vậy, lên tiếng hỏi: "Nhạc Nhạc sao thế con? Khó chịu ở đâu à?"
Mọi người cũng quan tâm nhìn sang, Kiều Nhạc kể lại tình huống gặp phải lúc thi bằng lái, rồi chốt lại: "Con nghỉ một lúc là hết mệt ạ."
"Ăn không ngon miệng là vấn đề đó con. Con muốn ăn món gì để cô bảo bếp nấu?" Ngô Tuệ Lam hỏi.
Kiều Nhạc nghĩ rồi đáp: "Muốn ăn gì đó ngọt ngọt, nước nước ạ."
Ngô Tuệ Lam bảo người giúp việc xuống bếp nấu chè ngọt, Kiều Nhạc hớp vài hớp mới thoải mái hơn.
Cơm nước xong, Ngô Tuệ Lam đưa Kiều Nhạc một chiếc hộp, nói chúc mừng cậu đã có bằng lái. Kiều Nhạc vừa mở ra đã thấy chìa khoá xe ở bên trong.
Bên trên là logo Porsche.
Kiều Nhạc nhìn bà: "Cô à..."
"Ầy!" Ngô Tuệ Lam ngắt lời: "Nay là ngày lành, cả nhà muốn chúc mừng con, đừng nói những lời cô không thích nghe nhé!"
Kiều Nhạc nuốt ngược trở lại, sửa lời: "Con cảm ơn ạ."
Ngô Tuệ Lam hài lòng, cười ra tiếng: "Vậy còn được."
Ba người ở đến tối mới về, hôm sau Kiều Mãn không cần đi học nên ngủ lại với ông bà.
Về đến chung cư Lâm Giang, xe đi vào hầm, Kiều Nhạc đẩy cửa bước xuống.
Thẩm Hạc Xuyên xuống xe, gọi với lại, đi tới trước mặt cậu: "Đưa tay ra nào."
"Dạ?" Kiều Nhạc chẳng hiểu mô tê, nhưng vẫn mở lòng bàn tay ra.
Thẩm Hạc Xuyên thả chìa khoá xe lên tay cậu, Kiều Nhạc sửng sốt: "Đây là..."
"Chìa khoá." Thẩm Hạc Xuyên ôm vai cậu, xoay sang nửa vòng: "Của em."
Trước mắt Kiều Nhạc là con xe Mercedes màu đen mới tinh, không phải là con xe mà Thẩm Hạc Xuyên hay lái.
Cậu lập tức tỉnh ra: "Anh mua ạ?"
"Ừm." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Chúc mừng em thi đỗ bằng lái."
Kiều Nhạc: "..."
Kiều Nhạc có mơ cũng không tưởng tượng nổi sẽ có ngày mình vừa thi bằng lái xong thì được tặng hai chiếc xế hộp.
Cậu chớp mắt: "Anh cũng phá của quá đi? Đã bảo là chỉ cần cho em thử xe của anh là được mà."
"Sao lại là phá của được?" Thẩm Hạc Xuyên chẳng để bụng: "Tiền có thể kiếm lại, em đừng lo. Hơn nữa đã là quà thì phải là đồ mới rồi."
Đã là quà thì phải là đồ mới.
Lời này của anh chọc trúng nơi mềm mại nhất trong lòng Kiều Nhạc. Cậu nhìn Thẩm Hạc Xuyên, không nhịn được mà bật cười: "Thật sự quá là xịn luôn!"
"Em thử tay lái không?" Thẩm Hạc Xuyên lại hỏi.
"Dạ!" Khi xe khởi động, Kiều Nhạc vô cùng vui sướng, Thẩm Hạc Xuyên ngồi ở ghế phụ, nhìn vẻ mặt háo hức của đối phương, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên.
Kiều Nhạc thong dong lái một vòng, nửa tiếng sau mới về lại hầm xe.
Cậu chưa đã thèm mà vu.ốt ve vô lăng, tiếc là đã muộn rồi, mai lại phải đi đăng ký tham gia chương trình team building của câu lạc bộ công nghệ.
Thẩm Hạc Xuyên nhìn vẻ nuối tiếc của đối phương, đề nghị: "Lần sau đổi thành em đưa đón anh nhé?"
Kiều Nhạc vui vẻ gật đầu: "Vâng ạ!"
Cả hai khoá xe lên tầng, Kiều Nhạc đặt chìa khoá vào ngăn tủ ngoài huyền quan rồi gọi Thẩm Hạc Xuyên đang đi vào nhà.
"Ừ em?"
Thẩm Hạc Xuyên quay đầu, liền bị Kiều Nhạc nhào đến ôm, phải lùi xuống vài bước.
Kiều Nhạc ôm anh, ngẩng đầu hôn cổ đối phương. Một tay Thẩm Hạc Xuyên ôm eo cậu, cúi đầu môi kề môi.
Hai người lảo đảo đi vào nhà, cả quãng đường không tách rời.
Thẩm Hạc Xuyên đè cậu xuống sopha, hai người cởi áo cho nhau, tách ra chỉ trong thời gian ngắn ngủi rồi lại gấp gáp lao vào hôn.
Kiều Nhạc cong eo nắm tóc Thẩm Hạc Xuyên, thở dồn dập, chóp mũi rịn mồ hôi.
Thẩm Hạc Xuyên quỳ giữa hai chân cậu, đưa tay tháo thắt lưng, để nó rơi tự do xuống thảm, phát ra tiếng kim loại nặng nề.
Anh cúi đầu hôn Kiều Nhạc, bàn tay rắn rỏi ấn lên đỉnh đầu cậu.
Trong khi hai người đắm trong bể tình, mang cho nhau kh.oái c.ảm thì tiếng điện thoại réo rắt vang lên.
Bàn tay đang mở bao của Thẩm Hạc Xuyên khựng lại, nhíu mày.
Kiều Nhạc chống nửa người bằng khuỷu tay: "Hình như là điện thoại của anh đấy."
"Kệ nó đi." Thẩm Hạc Xuyên xé bao, khom người muốn tiếp tục.
Chuông vẫn vang inh ỏi.
"Anh nghe đi ạ, em đi tắm." Kiều Nhạc đẩy đẩy anh, bò dậy khỏi sopha rồi nhặt quần áo mặc vào.
Đôi mắt Thẩm Hạc Xuyên nhìn chằm chằm vào tấm lưng trắng nõn, đi từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở vòng eo thon gầy.
Chỗ đó vẫn còn vết đỏ do mình ấn.
Đây không phải lần đầu hai người củi khô lửa bốc, khoảng thời gian này luôn trong tình trạng chung chăn chung gối.
Kiều Nhạc chẳng để bụng ánh mắt của đối phương, mặc đồ xong lại tiện tay nhặt quần áo ném dưới sàn.
Điện thoại lại đổ chuông, Thẩm Hạc Xuyên nhìn Kiều Nhạc đi vào phòng tắm, lúc này mới bấm nghe trong trạng thái trần như nhộng.
Kiều Nhạc ném quần áo bẩn vào sọt giặt rồi về phòng lấy đồ ngủ đi tắm. Sau khi tắm xong, trong lúc đánh răng thì cảm giác buồn nôn từ sáng lại ập đến.
Cậu nhổ kem đánh răng ra, súc miệng mấy lần mới đỡ hơn.
Chẳng lẽ là đau dạ dày?
Kiều Nhạc nghĩ thật cẩn thận, dạo này mình ăn uống theo quy luật, chế độ healthy, hẳn là không có thực phẩm rác.
Chắc vẫn bị ảnh hưởng bởi cái xe ở trường thi.
Cậu tìm nguyên nhân rồi đặt cốc và bàn chải vào chỗ, đi ra ngoài.
Thẩm Hạc Xuyên có việc đột xuất nên phải họp online trong phòng làm việc. Kiều Nhạc không làm phiền, chỉ nhắn tin bảo mình ngủ trước rồi về phòng.
Những ngày tiếp theo, Kiều Nhạc vẫn có phản ứng buồn nôn, mệt mỏi như cũ, thậm chí còn nặng hơn.
Ngoại trừ cái này, cậu cảm thấy mệt mỏi rã rời, chẳng có tinh thần làm gì cả.
Kiều Nhạc đắn đo, nghi ngờ không biết có phải mình gặp vấn đề với dạ dày hay không, quyết định đến bệnh viện khám xem thế nào.
Nhưng trăm triệu không ngờ tới, ngay khoảnh khắc nhận được kết quả, cậu lập tức hoá đá.
Kết quả là...
Cậu mang thai ư!!