Kiều Nhạc xét nghiệm ở bệnh viện Nhân Dân 1, không phải là những phòng khám chui vớ vẩn.
Nhưng khi nhận được báo cáo, cậu đã nghĩ mình đến nhầm chỗ rồi.
Bác sĩ nhìn biểu cảm đần ra của Kiều Nhạc, lên tiếng an ủi: "Tuy kết quả có hơi shock, nhưng không phải là hiếm lạ đâu, đừng quá nghi ngờ nhân sinh."
Kiều Nhạc: "..."
Làm một người đàn ông mà lại mang thai, đã thế bác sĩ còn khuyên không cần quá nghi ngờ nhân sinh.
Sao có thể không nghi ngờ được chớ?!
Nếu không thì phải đặt dấu chấm hỏi cho bác sĩ.
"Có phải là có sai sót gì không ạ?" Kiều Nhạc thật sự không thể tin nổi: "Tôi nghĩ mình chỉ gặp vấn đề tiêu hoá gì đó thôi chứ? Tôi có tiền sử đau dạ dày, dấu hiệu cũng tương tự như lần này ạ."
"Sao mà sai được." Bác sĩ nghiêm túc trả lời: "Giấy trắng mực đen rõ rành thế này, kể cả kết quả siêu âm cũng thể hiện rõ là cậu đang mang thai."
Lỡ lấy nhầm phiếu siêu âm của ai thì sao?
Lỡ là kết quả của cô gái nào đó trùng tên với mình thì sao?
Kiều Nhạc lại thắc mắc với bác sĩ, đối phương hoàn toàn thông cảm việc cậu không thể nào chấp nhận nổi. Dẫu sao ông đã hành nghề vài chục năm, đây lại là lần đầu tiên cầm hồ sơ mang thai của một người đàn ông.
Cho nên ông viết thêm vào y bạ xét nghiệm HCG(*), bảo Kiều Nhạc đi kiểm tra tiếp.
(*) HCG là viết tắt của cụm từ Human Chorionic Gonadotropin – một loại hormon được tiết ra trong quá trình hình thành nhau thai sau khi trứng rụng đã được thụ tinh và làm tổ. Vai trò của HCG báo hiệu cho tử cung biết hợp tử đã sẵn sàng làm tổ, ngăn trứng rụng theo chu kỳ và hình thành phản ứng của cơ thể người mẹ (ốm nghén).
Khi thực hiện xét nghiệm HCG, chỉ số nồng độ beta HCG trong máu và nước tiểu tăng là dấu hiệu đặc trưng để chẩn đoán việc có thai sớm, bởi vì sau khi trứng thụ tinh, nồng độ sẽ tăng gấp đôi cứ mỗi 24 – 72 giờ. Tuy nhiên, HCG không tăng mãi mà sẽ chạm mốc khoảng tuần thứ 8 – 10, sau đó giảm xuống và ổn định trong suốt thai kỳ.
Lần nữa trên tay kết quả xét nghiệm, Kiều Nhạc đã không còn shock, mà chuyển sang trời đất sụp đổ.
Đến độ những gì bác sĩ nói sau đó, tai cậu lùng bùng chẳng nghe được gì, chỉ biết đã đến lượt bệnh nhân tiếp theo thì máy móc đứng dậy, cảm ơn bác sĩ rồi lập bập ra ngoài như robot.
Nơi cậu rời khỏi là khoa phụ sản.
Ban đầu Kiều Nhạc tính đi khám dạ dày, nhưng lơ mơ thế nào bị đẩy sang khoa phụ sản.
Ở khoa này rất đông người, hầu hết là phụ nữ, nếu có đàn ông thì là đi theo bạn gái hoặc vợ, có mình cậu, một đứa con trai lớn xác đến khoa sản kiểm tra một mình.
Nếu nói ra thì chắc chắn sẽ chẳng ai tin, một thằng con trai to đầu lại bị chuyển sang khoa phụ sản thăm khám!
Đã thế còn tòi ra một cái thai trong bụng!
Thật sự là quái thai đến nhà!
Kiều Nhạc bóp mạnh y bạ trong tay, rối như tơ vò.
Sao mình lại có thể mang thai được? Mình là quái vật ư?
Ý thức được bản thân đang nghĩ cái gì, Kiều Nhạc lập tức lắc đầu.
Không thể nào! Chẳng phải bác sĩ đã nói rồi ư? Mấy năm trước bệnh viện của họ cũng đã ghi nhận trường hợp giống vậy.
Chỉ là hiếm có, chứ không phải không có.
Nhưng giờ cậu phải làm sao?
Trong những lúc hoảng loạn rối ren, tiềm thức sẽ muốn tìm người để xin lời khuyên Kiều Nhạc móc diện thoại ra, muốn nhắn tin cho Thẩm Hạc Xuyên theo bản năng.
Giây phút chuẩn bị bấm gửi, cậu khựng lại.
Đàn ông mang thai, ngay cả bản thân cậu còn không tin nổi huống chi là Thẩm Hạc Xuyên.
Hơn nữa mình và Thẩm Hạc Xuyên lại có hợp đồng hôn nhân, đột nhiên nhảy ra một đứa con thì phải xử lý thế nào?
Tuy mối quan hệ giữa cả hai đã có biến hoá vi diệu, nhưng nói trắng ra, cùng lắm chỉ là "bạn chịch" hợp pháp mà thôi.
Đột nhiên bảo mình mang bầu, nghe thế nào cũng giống cậu muốn dùng con cái để trói buộc đối phương.
Ngón tay của Kiều Nhạc lơ lửng trên nút "Gửi đi" thật lâu, sau đó xoá hết nội dung đã soạn rồi gọi điện cho Phương Gia Tự.
Cậu bảo với Phương Gia Tự rằng mình không được khoẻ cho lắm, nhờ anh đi khám với mình.
Giờ vẫn sớm, hẳn là kịp.
Phương Gia Tự vừa nghe liền sốt sắng, hỏi cậu đang ở đâu, muốn đi viện nào khám.
Kiều Nhạc nhớ Thẩm Hạc Xuyên từng khám tổng quát ở bệnh viện Lập Hoa, tuy là viện tư, nhưng là đầu ngành của thành phố này.
Cậu hẹn Phương Gia Tự gặp ở bệnh viện Lập Hoa, cúp điện thoại xong liền xuất phát luôn.
Không cần biết là thật hay giả, giờ cứ phải kiểm tra thêm lần nữa cho chắc.
Phương Gia Tự vừa thấy mặt cậu, đã sốt sắng hỏi cậu bất ổn ở đâu, phải khám ở khoa nào.
Kiều Nhạc đáp: "Phụ khoa ạ."
Trên đường đi Kiều Nhạc đã bình tĩnh lại, có một linh cảm rất mãnh liệt rằng kết quả sắp tới cũng y chang.
Không hiểu vì sao, nhưng lần này cũng chỉ là sự cố chấp trong cơn hấp hối mà thôi.
Hai từ "phụ khoa" khiến Phương Gia Tự choáng váng, anh chỉ mình, lại chỉ sang Kiều Nhạc: "Hai anh em mình? Khám phụ khoa? Nhóc thật sự không nói lộn chứ?"
Kiều Nhạc cũng rất hy vọng mình lộn: "Không đâu ạ."
"Chúng mình hẳn phải đi nam khoa chứ?" Phương Gia Tự tưởng mình nghe nhầm: "Sao lại là phụ khoa? Khám cho ai?"
Kiều Nhạc chắc nịch: "Em ạ."
Phương Gia Tự: "..."
Phương Gia Tự tính hỏi thêm mấy câu, nhưng nhìn mặt Kiều Nhạc rất nghiêm túc, chỉ có thể lơ tơ mơ đi theo.
Kiều Nhạc đã kiểm tra một lần nên đã quen với trình tự thăm khám, cậu đi đăng ký siêu âm B(*), chất lỏng nhớt, mát lạnh bôi lên khiến bụng dưới khẽ co lại.
(*)Hay còn gọi là Siêu âm y khoa là một phương tiện thường được dùng để chẩn đoán các bệnh nội khoa và sản khoa. Đó là một kỹ thuật dùng sóng siêu âm có tần số cao tạo ra hình ảnh y học về cấu trúc bên trong cơ thể con người.
Dù biết là phí phạm, nhưng trong lòng vẫn ôm hi vọng mong manh rằng mình sẽ nghe được chuẩn đoán ngược lại.
Nhưng mộng tưởng và hiện thực luôn trái nhau.
"... Mang thai?"
Trong giọng nói của bác sĩ mang theo sự bất ngờ, đối phương nhìn Kiều Nhạc, lại nhìn hình ảnh trên màn hình.
Hình ảnh biểu hiện rất rõ ràng, trong cơ thể Kiều Nhạc thật sự có túi thai.
"Ôi!" Bác sĩ thật sự không nhìn lầm: "Mang thai thật!"
Kiều Nhạc: "..." Thôi đừng cố nữa.
"Mang thai?!!"
Phương Gia Tự trợn tròn mắt, không thể tin nổi mà nhìn y bạ, phản ứng y chang khi Kiều Nhạc nhận kết quả siêu âm: "Không phải lấy nhầm y bạ chứ? Sao có thể có thai được?!"
Kiều Nhạc cũng hy vọng là thế lắm, nhưng không thể có khả năng lấy nhầm ở cả hai bệnh viện được.
Giây phút này cậu thoát xác thật rồi.
Phương Gia Tự nhìn gương mặt trắng bệch của cậu, vỗ vai, bảo: "Nhóc cứ bình tĩnh trước đã, lỡ bệnh viện khám sai thì sao? Chúng ta đến chỗ khác kiểm tra lại."
"Không cần đâu ạ."
Kiều Nhạc đưa y bạ khác cho anh xem: "Em vừa đến đây từ bệnh viện thành phố đấy."
Phương Gia Tự nhận lấy, đọc được hai từ "mang thai", lập tức đổ vỡ.
"Anh có sao không ạ?" Kiều Nhạc thấy đối phương hoàn toàn hoá đá, quan tâm vỗ vai: "Anh gắng lên, em gọi anh đến đây để làm chỗ dựa đó, anh đừng gục ngã trước chứ..."
Phương Gia Tự nghe thế, kiên cường đứng thẳng lưng, nuốt nước bọt: "Anh vẫn ok! Chỉ lo nhóc không ổn thôi!"
Kiều Nhạc thành thật: "Đúng là không ổn lắm ạ."
Phương Gia Tự cũng chẳng khá hơn, đây là lần đầu tiên anh gặp trường hợp đàn ông có bầu, đã thế lại còn là đứa em thân thiết của mình nữa chứ.
Anh nắm chặt y bạ: "Là của Thẩm Hạc Xuyên à?"
"..." Kiều Nhạc đen mặt: "Còn có thể là ai nữa ạ?"
"Xin lỗi, xin lỗi! Tại anh quá shock ấy mà!" Phương Gia Tự đương nhiên biết không thể là người khác, anh gãi đầu: "Thế ổng biết chưa?"
Kiều Nhạc im bặt rồi nói: "Vẫn chưa ạ."
Cậu không biết mở miệng thế nào.
Phương Gia Tự vội bảo: "Thế nói luôn cho ổng đi! Con của ổng mà, dù thế nào cũng phải chịu trách nhiệm!"
Chịu trách nhiệm sao?
Kiều Nhạc nhầm nghĩ mình và Thẩm Hạc Xuyên kết hôn giả thì chịu trách nhiệm kiểm gì.
Còn nữa, nếu Thẩm Hạc Xuyên tình nguyện chịu trách nhiệm, chẳng lẽ cậu phải sinh con ư?
Sinh con á?
Phản ứng đầu tiên của Kiều Nhạc chính là không thể!
Chưa cần bàn đến chuyện đàn ông sinh con có bao nhiêu ảo ma, nhưng cậu mới đi học trở lại, sao có thể bỏ ngang việc học để sinh con chứ?
Kiều Nhạc biết nuôi một đứa trẻ khó biết nhường nào, vì có thể nói cậu đã một tay nuôi Kiều Mãn.
Dù hiện tại không cần lo chuyện kinh tế nữa, nhưng từ lúc mang thai, đến sinh nở lại chăm sóc, ai cũng biết tốn bao nhiêu công sức và trí lực, cậu chỉ nghĩ đến thôi là đau cả đầu rồi.
Thậm chí còn cảm thấy... sợ hãi.
"Nhạc Nhạc?"
Phương Gia Tự thấy biểu cảm của cậu sai sai, lên tiếng: "Nhóc sao vậy? Đừng lo quá, mọi chuyện đều có thể giải quyết được mà, nhóc bình tĩnh lại đi."
Kiều Nhạc mím đôi môi khô khốc: "Em không sao ạ, chỉ là..." Trong một chốc không biết làm sao cho phải.
Để tính thời gian, thì hẳn là trúng thưởng từ đêm đính hôn, hôm ấy Thẩm Hạc Xuyên không sử dụng biện pháp an toàn, nhưng căn bản là chẳng ai nghĩ đàn ông có thể mang thai ấy!
Thẩm Hạc Xuyên từng bảo anh không buộc ga-rô, giờ Kiều Nhạc đã toàn toàn cảm nhận được.
Nếu biết bản thân sẽ có bầu, đêm đó dù có say đến thế nào cũng phải bắt Thẩm Hạc Xuyên đeo bao.
Nhưng đời này đâu có chữ nếu như, Kiều Nhạc chỉ có thể chấp nhận hiện thực.
"Nhóc nghĩ thế nào?" Phương Gia Tự cẩn thận hỏi: "Muốn sinh không? Nếu sinh con thì đi học kiểu gì?"
"Em không muốn." Kiều Nhạc lắc đầu, lí nhí: "Em..."
Cậu ngập ngừng, không nói tiếp, nhưng Phương Gia Tự vẫn có thể thấu hiểu.
Anh biết một năm qua Kiều Nhạc đã khổ sở đến thế nào.
Đối với những người khác, con cái như lộc trời cho, nhưng không phải với Kiều Nhạc ở giai đoạn này.
"Không sao đâu." Phương Gia Tự an ủi: "Dù nhóc quyết định thế nào thì anh cũng sẽ ủng hộ, nhưng quan trọng nhất là nhóc mạnh khoẻ là được."
Cấu tạo cơ thể giữa nam và nữ khác nhau, không có đường sinh sản phù hợp thì tính nguy hiểm còn cao hơn nữa.
Bỏ đứa bé đi cũng là hợp lý.
Kiều Nhạc mới chỉ 19 tuổi thôi, chưa từng trải qua những chuyện khó tin nhường này. Tuy Phương Gia Tự hơn cậu mấy tuổi, nhưng đối với vấn đề này cũng chẳng biết xoay xở sao.
Hai người anh nhìn nhóc, nhóc nhìn anh, ai cũng hoang mang sợ hãi.
"Thôi cứ về đi ạ." Kiều Nhạc nói với Phương Gia Tự, kết quả đã là thế rồi, cứ ở lại bệnh viện cũng chẳng có ích gi.
Phương Gia Tự nói: "Ừ, anh đỗ xe ở ngoài, để anh đưa nhóc về."
Hai người đi ra ngoài, ai cũng thẫn thờ trước kết quả siêu âm, chẳng để ý đến Judy đang nói chuyện với ai đó ở một góc.
Bệnh viện Lập Hoa có mối quan hệ hợp tác với công ty thiết bị y tế của Hoa Lang. Hôm nay Judy đến bàn chuyện hợp tác, đến lúc cô nhận ra Kiều Nhạc thì cậu với Phương Gia Tự đã rẽ phải, ra khỏi toà nhà.
Cả hai lên xe, Phương Gia Tự hỏi Kiều Nhạc có muốn ăn gì không.
Kiều Nhạc đang xem tin nhắn We Chat, cúc tay áo cậu đặt làm riêng cho Thẩm Hạc Xuyên đã xong rồi, SA(*) hỏi có cần giao tận nhà không.
(*)Sale Assistant, các thương hiệu cao cấp sẽ có SA chăm sóc, tư vấn cho khách hàng riêng.
Cậu trời đối phương, cất điện thoại rồi trả lời Phương Gia Tự: "Dạ."
Phương Gia Tự lên mạng tra thử xem bà bầu cần kiêng khem món gì, sau đó tìm được một tiệm cháo dinh dưỡng ở ngay gần.
Hai người không có tâm trạng ăn uống, chỉ gọi đại một nồi cháo và mấy món thanh đạm.
Về đến chung cư Lâm Giang, trước khi Kiều Nhạc xuống xe, Phương Gia Tự dặn cậu nhớ giữ sức khoẻ, có vấn đề nhất định phải nói với mình.
Kiều Nhạc vâng dạ, Phương Gia Tự lại bổ sung: "Ừm, anh nghĩ vẫn là nên nói chuyện này cho Thẩm Hạc Xuyên, chưa cần biết sinh con hay không thì ổng cũng có quyền được biết, ít nhất phải chịu nửa phần trách nhiệm."
"Vâng." Kiều Nhạc gật đầu, ý bảo mình đã biết, mở cửa xuống xe.
Về đến nhà, Kiều Nhạc nhét y bạ vào đáy tủ, Kiều Mãn biết anh trai đã về, lịch bịch chạy đến: "Anh về rùi!!"
Tim Kiều Nhạc treo ngược lên, đóng sập ngăn kéo.
"Làm xong bài tập chưa?" Cậu hỏi Kiều Mãn.
Kiều Mãn gật gật: "Xong rùi ạ! Hôm nay phải làm thủ công, thím Dương cắt giấy giúp em đó!"
"Thế em cảm ơn thím chưa?"
"Rồi ạ!"
Kiều Mãn hỏi cậu có muốn chơi cờ cá ngựa với mình không, Kiều Nhạc đáp: "Được!" rồi ngồi ở phòng khách chơi với bé.
Trong suốt quá trình, Kiều Nhạc chỉ nghĩ về chuyện siêu âm, khó tránh khỏi lơ đãng.
Nhưng Kiều Mãn không để ý, chơi chán liền ngoan ngoãn dọn cờ, chúc ngủ ngon với Kiều Nhạc rồi về phòng riêng.
Kiều Nhạc tắm xong, đi ra sopha ngồi, vén áo lên, thẫn thờ nhìn chằm chằm cái bụng phẳng lì.
Rõ là phẳng như này, sao lại có em bé được?
Kiều Nhạc nghĩ trăm lần cũng chẳng ra.
Cậu xoa bụng, không có cảm giác gì cả.
Nếu nói cho Thẩm Hạc Xuyên biết mình đang mang con của anh trong bụng, anh sẽ phản ứng thế nào?
Liệu có nghĩ là mình bị điên không?
Đau đầu quá đi mất!
"Em nghĩ gì vậy?"
Giọng nói nghi hoặc truyền đến từ đằng sau, Kiều Nhạc đột nhiên căng thẳng, quay đầu liền thấy Thẩm Hạc Xuyên đứng sau lưng.
Phản ứng đầu tiên của cậu là buông vạt áo, che bụng nhỏ: "Anh về lúc nào thế?"
"Mới về thôi." Thẩm Hạc Xuyên đặt áo vest sang bên cạnh: "Em nghĩ gì mà tập trung vậy?"
Nghĩ đến con của chúng mình ạ.
Kiều Nhạc thầm nhủ, nhưng lại không nói ra.
"Không có gì ạ, em chán quá nên ngẩn người thôi." Cậu tìm đại lí do: "Em đi ngu trước đây."
Nói rồi, Kiều Nhạc đứng dậy khỏi sopha, toan về phòng, Thẩm Hạc Xuyên gọi giật lại: "Đợi đã."
"Dạ?"
Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Hôm nay em đến bệnh viện à?"
Kiều Nhạc cứng còng, lại nghe đối phương tiếp tục: "Judy nói thấy em và Phương Gia Tự ở bệnh viện Lập Hoa. Sao tự dưng lại đến đó? Em khó chịu ở đâu à?"
Kiều Nhạc khẽ thở phào: "Không ạ, em đi cùng anh Gia Tự thôi, ảnh bị đau dạ dày nên đi nội soi ạ."
Thẩm Hạc Xuyên cũng chẳng nghĩ nhiều, bước đến hôn má cậu như mọi ngày: "Không sao thì tốt rồi, anh đi tắm đây."
Nói rồi đối phương đi về phòng master, chỗ được Thẩm Hạc Xuyên hôn hơi nóng, đầu cũng bị nóng theo, Kiều Nhạc liền nghẹn gào gọi: "Thẩm Hạc Xuyên..."
Thẩm Hạc Xuyên dừng lại, quay người nhìn cậu: "Sao thế em?"
Tim Kiều Nhạc đập bình bịch, đầu cũng vang ầm ầm.
Cậu lấy lại bình tĩnh, hỏi nhỏ: "Anh thích trẻ con không ạ?"