Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh

Chương 42

Thẩm Hạc Xuyên, anh thích trẻ con không ạ?

Kiều Nhạc hỏi quá bất ngờ, Thẩm Hạc Xuyên ngây người: "Trẻ con?"

"Vâng." Kiều Nhạc gật đầu, hơi tránh ánh mắt anh: "Anh có thích không ạ?"

Thẩm Hạc Xuyên nghĩ ngợi rồi nhanh chóng trả lời: "Cũng bình thường."

Cũng bình thường chính là không thích, nhưng cũng không có ý ghét bỏ.

Kiều Nhạc lại hỏi: "Thế anh muốn có con không ạ?"

Trước khi gặp Kiều Nhạc, Thẩm Hạc Xuyên còn chưa nghĩ đến cả chuyện kết hôn chứ nói gì là có con.

Nhưng Kiều Nhạc đột nhiên nhắc đến chuyện này, làm Thẩm Hạc Xuyên tự dưng thấy khá bất thường. Thẩm Hạc Xuyên không trả lời ngay mà hỏi lại: "Sao tự dưng em lại hỏi thế?"

Bởi em đang mang đứa con của anh ạ.

Kiều Nhạc đáp trong tim, nhưng lời vừa đến miệng lại cảm thấy hãi hùng, chỉ lo Thẩm Hạc Xuyên sẽ nghĩ mình là đồ quái vật.

Căn bản chính bản thân mình còn không chấp nhận nổi, huống chi là người khác.

Cậu đột nhiên im bặt, Thẩm Hạc Xuyên quay ngược lại: "Sao thế em?"

"Không có gì ạ." Kiều Nhạc đáp: "Hôm nay em gặp rất nhiều trẻ con khi đến bệnh viện cùng anh Gia Tự, nên muốn hỏi thôi."

Gặp nhiều trẻ con ư?

Chẳng lẽ Kiều Nhạc bùng nổ tình cha ấm áp nên muốn có con?

Thẩm Hạc Xuyên nhíu mày, hai người đâu đẻ con được, anh còn lâu mới cho Kiều Nhạc đi tìm người phụ nữ khác sinh con.

Thấy nguy
cơ lạ lùng đánh úp, mắt Thẩm Hạc Xuyên tối sầm, mở mệng liền bảo: "Trẻ con phiền lắm."

Kiều Nhạc còn đang nghĩ liệu mình hỏi có quá vô duyên hay không, lại nghe đối phương nói thế, lập tức ngẩng lên, vừa vặn bắt được biểu cảm hơi ái ngại của Thẩm Hạc Xuyên.

Lòng cậu đau nhói, ngơ ngẩn hỏi: "Anh ghét trẻ con lắm ạ?"

Nhưng cậu thấy Thẩm Hạc Xuyên thích Tiểu Mãn lắm mà...

"Cũng không hẳn là ghét." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Chỉ bình thường thôi, đối với anh mà nói thì có cũng được, không có cũng chẳng sao, mà anh thì nghiêng về vế sau hơn."

Kiều Nhạc: "..."

Kiều Nhạc cân nhắc dùng từ: "Thế lỡ anh đột nhiên có con..."

"Sẽ không có đâu."

Thẩm Hạc Xuyên chặn lại, chắc như đinh đóng cột: "Anh sẽ không có con."

Đời này anh sẽ không ly hôn với Kiều Nhạc, con cái ở đâu ra? Trước khi hết hạn hợp đồng, anh nhất định sẽ khiến mối quan hệ này từ giả thành thật. Nếu không thành công, anh sẽ tìm cách thuyết phục Kiều Nhạc gia hạn.

Sau đó là hợp đồng cả đời.

Nhưng Kiều Nhạc lại hay biết ý tưởng của anh, cả hai giao tiếp ở hai kênh ngược nhau.

Những gì Thẩm Hạc Xuyên nói làm Kiều Nhạc lặng thinh.

Dựa theo ý của anh, cậu cảm giác Thẩm Hạc Xuyên quyết tâm không cần con cái gì sất.

Thành thật thì... Thẩm Hạc Xuyên có thích trẻ con không cũng chẳng liên quan đến việc cậu giữ hay bỏ đứa bé.

Nhưng theo lời Phương Gia Tự, Thẩm Hạc Xuyên là người cha còn lại, anh hẳn phải có quyền được biết.

Nhưng sau khi nghe chính miệng Thẩm Hạc Xuyên nói, lòng cậu vẫn có chút bức bối.

Đứa bé này, dù là mình hay là người bố còn lại đều không mong chờ nó.

Nó như là kết tinh của sai lầm.

May mà từ đầu cậu đã không muốn sinh nó ra, nếu không sẽ là gây tội.

Đứa trẻ không được ai đón chờ thì làm gì có hạnh phúc.

"Sao vậy em?" Thẩm Hạc Xuyên phát hiện cảm xúc của cậu có vấn đề.

Kiều Nhạc kéo khoé miệng lên, đè nặng những nhộn nhạo xuống, cố gắng nặn ra nụ cười: "Không ạ, chẳng phải hợp đồng của chúng mình những 5 năm lận mà? Em sợ anh muốn có con nên không muốn ngáng chân..."

"Em sinh được à?"

Thẩm Hạc Xuyên đột nhiên hỏi: "Nếu là con do em sinh, thì anh muốn."

Kiều Nhạc sửng sốt, định đáp theo phản xạ: "Em đương nhiên..."

Em đương nhiên là có thể, em đang mang thai này.

Lời đến miệng thì kẹt lại, ngẩn ngơ nhìn Thẩm Hạc Xuyên: "Nếu là con em sinh ra thì anh thích à?"

"Ừm." Thẩm Hạc Xuyên gật.

Nhưng em... không muốn...

Kiều Nhạc thầm nhủ, cậu chẳng biết Thẩm Hạc Xuyên đùa hay thật, nếu anh thật sự muốn có con thì phải làm sao? Phải đẻ thật à?

Thẩm Hạc Xuyên lại thấy biểu cảm của Kiều Nhạc thay đổi loanh xoành xoạch.

Anh nâng mặt đối phương lên, cẩn thận quan sát: "Em có tâm sự à."

"Không ạ." Kiều Nhạc phủ nhận: "Em chỉ nói bâng quơ thôi."

Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Em muốn có con ư?"

"Không hề!"

Phản ứng của Kiều Nhạc hơi gắt làm Thẩm Hạc Xuyên ngạc nhiên: "Không muốn thì thôi, sao em lại xoắn xuýt thế."

Tay Kiều Nhạc rũ xuống rồi nắm chặt trong vô thức: "Trẻ con đáng yêu mà, em sợ anh muốn thôi..."

Đúng là rất đáng yêu, nhưng không muốn nó tòi ra từ người mình.

Chuyện này đã vượt khỏi tầm hiểu biết của cậu.

Thẩm Hạc Xuyên không rõ ngọn nguồn, chỉ bảo: "Anh không muốn có con."

Anh hoàn toàn không xét đến khả năng Kiều Nhạc có thể mang thai, nói tiếp: "Nếu em thích thì chúng mình có thể nhận nuôi, nhưng giờ em còn bé, đợi em tốt nghiệp rồi tính."

"Ý em không phải là thế."

Kiều Nhạc kéo tay Thẩm Hạc Xuyên xuống, thầm nghĩ em nào cần nhận nuôi, em tự đẻ được đây này!

Hơn nữa việc nhận nuôi gì đó... khi cậu tốt nghiệp đại học thì cũng là lúc hợp đồng hết hạn.

"Em chỉ... hỏi chơi chơi thôi." Cậu đẩy Thẩm Hạc Xuyên: "Anh mau đi tắm đi, em đi ngủ đây ạ."

Thẩm Hạc Xuyên đáp lại rồi đi vào phòng ngủ, tiện đà hỏi: "Sao dạo này em ham ngủ vậy?"

Kiều Nhạc: "..."

Cậu nhớ lại hôm nay bác sĩ bảo ngủ nhiều cũng là dấu hiệu mang thai, đầu Kiều Nhạc ong lên, quay người đốp lại: "Ai ở độ tuổi thanh niên cũng thích ngủ hết trơn á, anh quá tuổi đương nhiên là không hiểu rồi."

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

Về phòng, Kiều Nhạc nằm úp sấp lên giường, thò tay muốn túm gấu bông ôm vào người, giây tiếp theo đột nhiên lật người nằm ngửa.

Vừa nãy... cậu chưa đè bẹp em bé chứ?

Kiều Nhạc hồ hoảng sờ bụng, nhận ra còn nguyên si... Oh no, phải là bẹp bẹp mới đúng.

May mà giờ vẫn còn bẹp bẹp.

Cậu khẽ thở phào. Tuy không định giữ đứa bé này, nhưng cũng không nên đè bẹp nhỏ.

Người tử tế vẫn nên làm việc tử tế.

Kiều Nhạc vẫn quyết định đến bệnh viện hỏi thăm bác sĩ xem nên xử lý cái thai thế nào.

Sau khi hạ quyết tâm, cậu nhắn tin cho Phương Gia Tự, nhờ anh đi cùng mình đến bệnh viện.

Phương Gia Tự gọi sang, hỏi cậu muốn đi lúc nào, có muốn đi ngay ngày mai không.

"Mai thì không được ạ."

Sáng mai Kiều Nhạc phải tập hát, còn phải đi học, ngày kia là tết Nguyên Đán, lịch kín lắm chả đùa.

Cậu suy nghĩ một chốc rồi bảo: "Để qua nghỉ Tết đi ạ."

Cũng đủ thời gian cho mình củng cố tâm lý, xảy ra chuyện lớn thế này, cần phải có giảm xóc.

"Không thành vấn đề, cứ xếp lịch rồi báo anh." Phương Gia Tự hỏi: "Phải rồi, em nói với Thẩm Hạc Xuyên chưa?"

"Vẫn chưa ạ." Kiều Nhạc thở dài: "Em không nói ra được."

Chính cậu còn không chấp nhận nổi được mà.

Hơn nữa Thẩm Hạc Xuyên còn bảo con mà cậu đẻ thì sẽ thích lắm, nếu anh muốn thì cậu phải làm sao?

Còn có người nhà họ Thầm nữa, nếu mọi người biết thì sao?

Phương Gia Tự hiểu hết, nếu là anh thì cũng chẳng thể chấp nhận nổi, hiến kế: "Không thì để anh nói hộ cho?"

"Cũng không cần đâu ạ." Kiều Nhạc nói: "Em sẽ lựa lời xem sao."

Tuy giờ chưa nói thành lời, nhưng dẫu gì cũng là chuyện riêng giữa cậu và Thẩm Hạc Xuyên, mượn lời người khác để tiết lộ cho đối phương thì không nên cho lắm.

Cậu đã quyết thì Phương Gia Tự cũng không khuyên nhủ nữa, chỉ an ủi: "Đừng nghĩ nhiều quá, thế giới chẳng thiếu điều hiếm lạ. Không dính vào người ta mà lại dính vào nhóc, chứng tỏ nhóc là đứa con trời chọn, may mắn gõ cửa đó."

"Thôi xin ạ!" Kiều Nhạc dở khóc dở cười trước sự xà lơ của đối phương: "Là đứa con xui xẻo của trời hay gì ạ?"

"Trời! Sao lái nói thế!" Phương Gia Tự bảo: "Bác sĩ đã bảo rồi mà? Nhóc không phải người đàn ông duy nhất trong lịch sử mang thai, chỉ là quá bất ngờ. Đứa bé này đến cũng không đúng lúc, nhóc khó chấp nhận trong một khoảng thời gian ngắn thì cũng đúng thôi."

Kiều Nhạc lại rơi vào im lặng, không thể không xem xét những gì Phương Gia Tự nói.

Nếu em bé không xuất hiện vào lúc này, mà ở thì tương lai, lúc Kiều Nhạc đã chững chạc hơn, có khả năng cáng đáng mọi việc thì cậu vẫn có thể nghĩ thoáng được ư?

Kiều Nhạc không thể trả lời được, vì tất cả chỉ là nếu như.

Hiện tại em bé đã nằm trong bụng rồi, là máu mủ chảy ra từ người cậu.

"Đừng nghĩ nhiều thế." Giọng Phương Gia Tự truyền ra từ điện thoại: "Cũng đừng lo lắng, đợi nhóc hết bận thì anh em mình đến bệnh viện hỏi thử, chắc chắn sẽ êm xuôi mà."

Kiều Nhạc: "Vâng."

Tắt điện thoại, tâm trạng của Kiều Nhạc khá hơn chút chút, những gì Phương Gia Tự an ủi vẫn có tác dụng.

Cậu mở trình duyệt, muốn tìm tin tức có liên quan đến đàn ông sinh con, kết quả lại nhảy ra một mớ "truyện nam nam sinh con".

Thời cấp 3 của Kiều Nhạc cũng giống những học sinh bình thường, thích đọc truyện tranh, tiểu thuyết, nhưng cậu toàn đọc truyện võ hiệp hoặc tiên hiệp gì đó, còn kiểu nam nam sinh con shock óc này thì chưa xớ rớ bao giờ.

Sau này phải bảo lưu để mưu sinh trả nợ, nên lâu lắm rồi cậu chưa đọc truyện.

"Sinh con", "ABO", "Pheromone".

Hai từ khoá đằng sau làm Kiều Nhạc ngẫn ra, mấy cái này là gì nhỉ?

Kiều Nhạc tò mò tiện tay mở một truyện ra, mở đầu là hai người đàn ông vần nhau đến sập giường, ư ưm ớ ớ ngập màn hình.

Kiều Nhạc: "!!"

Gì mà bạo dữ zậy?!

Nén lại kinh hoàng, Kiều Nhạc lật một trang, vần là ư ưm ớ ớ, thêm trang nữa, ư ưm a ớ ớ còn nguyên si.

Kéo gần hai mươi trang, Kiều Nhạc đã miễn dịch với bốn chữ ư ưm ớ ớ này, cũng nhận ra mình chọt nhầm vào thứ gọi là "truyện H".

Nhưng thế này quá lố quá! Nam chính có thể quần nhau tận ba ngày ba đêm luôn!

Cậu mới ứm ừm với Thẩm Hạc Xuyên có ba lần eo đã đau muốn chết, ba ngày ba đêm thật thì có mà đi uống canh Mạnh Bà à!

Quả nhiên là truyện ảo ma, dám viết hẳn ba ngày ba đêm luôn!

Cậu lướt xuống tiếp, cuối cùng cũng kết thúc chuỗi ư ưm ớ ớ, đến màn tạo kết, đại loại là để tăng khả năng thụ thai.

Chẳng lẽ mình cũng có khoang sinh sản?

Kiều Nhạc cúi đầu nhìn bụng mình, chẳng lẽ mình là omega?

Như Phương Gia Tự bảo ấy, mình là đứa con trời chọn.

Kiều Nhạc nghĩ miên man, thành ra lại tự làm bản thân bật cười, đọc thêm chưa được hai trang thì hai nam chính lại bắt đầu.

Kiều Nhạc: "..."

Nam chính quả là nam chính, trâu bò thật sự! Nếu cho Thẩm Hạc Xuyên đọc thì thể nào cũng tự kỉ cho coi.

Xấu tính nghĩ về Thẩm Hạc Xuyên, Kiều Nhạc cười to hơn.

Thẩm Hạc Xuyên vừa vào phòng liền thấy Kiều Nhạc cầm điện thoại cười khúc khích, không biết đang cười cái gì.

"Em cười gì thế?" Anh bước đến hỏi.

Kiều Nhạc đang chìm đắm trong tình tiết ảo lòi của tiểu thuyết, tự nhiên nghe được tiếng nói nên giật bắn, điện thoại cầm không chắc tay nên rơi xuống, vừa vặn đập vào thành giường rồi bay xuống đất.

Cậu ngẩng lên nhìn Thẩm Hạc Xuyên, giờ đầu toàn tình tiết trong truyện, giật nảy mình, tự dưng bật ra: "Thẩm Hạc Xuyên, anh là alpha à?"

Nếu không sao có thể chịch em đến có thai được?

"Alpha?" Thẩm Hạc Xuyên chẳng hiểu ra sao: "Ý em là sao?"

Nhận ra mình nói xàm, tai Kiều Nhạc đỏ bừng, che mặt lại: "Không có gì ạ, em xà lơ thôi."

Cậu bị truyện H tiêm nhiễm, mở ra thế giới mới nên mới ấm đầu hỏi thành lời, chứ đương nhiên cậu biết Thẩm Hạc Xuyên không phải rồi.

Thẩm Hạc Xuyên cúi xuống nhặt điện thoại cho cậu, tầm mắt vừa vặn rơi vào nội dung trên màn hình.

【............**Không có đường lùi**............】

【***** Nội dung không thể hiện thị ****】

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

Anh ngẩng đầu nhìn Kiều Nhạc, đáy mắt đang mờ mịt đột nhiên loé lên.

"Hay không?" Anh hỏi Kiều Nhạc.

"Sao ạ?" Kiều Nhạc chưa kịp phản ứng, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại đối phương đưa, màn hình tràn ngập ư ưm ớ ớ.

Kiều Nhạc: "!!"

Cậu lập tức giật lấy điện thoại, nhanh nhẹn tắt màn hình, sau đó ụp nồi: "Chậc chậc, sao anh lại đọc thứ này ạ? Thật là không ngờ..."

Lời còn chưa dứt, Thẩm Hạc Xuyên đã nhào đến, đè cậu xuống giường.

"Ai mới là người đọc nào?" Thẩm Hạc Xuyên ở trên cậu, đôi tay chống lên giường: "Là anh à?"

Kiều Nhạc thấy chết mà không sờn: "Điện thoại là anh cầm, không phải là anh xem à? Hay là em?"

Còn biết ụp nồi người khác cơ đấy.

Thẩm Hạc Xuyên cười khẽ, không hề phản bác: "Thật à?"

Kiều Nhạc đỏ bừng mặt trước nụ cười kia, miệng không tha cho đối phương: "Không thì sao? Chẳng ngờ ngoài mặt anh đứng đắn mà trong lòng lại dăm như thế, thật khiến em mở rộng tầm mắt mà!"

Thẩm Hạc Xuyên lập tức cúi xuống lấp kín cái miệng lải nhải, hôn đến đầu đối phương ong ong rồi ung dung nói: "Em hiểu lầm rồi, anh không đọc, anh chỉ biết làm thôi."

Kiều Nhạc: "..."

Thẩm Hạc Xuyên quỳ gối, tách hai chân của Kiều Nhạc ra, anh cầm vạt áo bằng hai tay, kéo lên rồi vứt sang một bên, sau đó lại cúi xuống hôn.

Từng cúc áo ngủ được cởi ra, Kiều Nhạc cảm nhận ai kia hôn từ xương quai xanh xuống dưới, cuối cùng dừng trên rốn.

Rốn á?

Lý trí của Kiều Nhạc lập tức quay lại.

"Không được!"

Cậu thình lình đẩy Thẩm Hạc Xuyên ra, tay bảo vệ bụng.

Tuy không tính giữ đứa bé, nhưng cũng không thể để người bố thứ hai "miu sát" bé được!

Bình Luận (0)
Comment