"Chấn động! Họ T và họ K ở chung cư Lâm Giang máu chảy thành sông đến sảy thai! Đây là sự suy đồi đạo đức hay là lòng người hiểm ác!"
Thật sự kh.ủng bố quá!
Trong trường hợp này thì đến bệnh viện nào cũng sẽ lên trang nhất thôi!!
Chỉ nghĩ đến thế là mặt Kiều Nhạc đã xám ngoét rồi.
Cậu ôm bụng, còn sợ hãi nghĩ: Bé yêu, ba sẽ bảo vệ cái mạng nhỏ con!
Thẩm Hạc Xuyên bị đẩy bất ngờ, lăn sang một bên, suýt bay khỏi giường.
Anh chống người dậy bằng một tay, nhìn Kiều Nhạc mặt mày hoảng hốt: "Sao vậy em??"
Kiều Nhạc ấp úng bịa chuyện: "Em nhớ ngày mai phải tập hát, nay không làm được đâu, đừng ảnh hưởng đến sự toả sáng của em!"
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Thẩm Hạc Xuyên tính bảo mình sẽ không để cậu dùng miệng, nhưng Kiều Nhạc đã nói thế thì anh cũng không ép, nhặt quần áo mặc vào, lại thấy Kiều Nhạc ôm bụng thì ân cần hỏi: "Em đau bụng à?"
Tay Kiều Nhạc cứng đờ, dửng dưng buông ra: "Không có ạ."
Cậu tự cài lại cúc, còn cẩn thận cài đến nút trên cùng, sau đó bảo: "Lúc bị anh cởi áo thì bị lạnh bụng thôi ạ."
Thẩm Hạc Xuyên nghe thế, luồn bàn tay ấm áp vào vạt áo đối phương: "Thế này thì sao? Còn lạnh không?"
Lòng bàn tay dừng trên rốn, hơi ấm truyền đến.
Kiều Nhạc lại có ảo giác đối phương như đang ve vuốt em bé trong bụng.
Loại cảm giác này rất vi diệu, cậu kiềm không nổi mà đặt tay lên mu bàn tay của người kia, ngẩng lên nhìn anh: "Thẩm Hạc Xuyên."
"Ừm?" Thẩm Hạc Xuyên cụp mắt nhìn cậu: "Sao thế em?"
Kiều Nhạc li.ếm môi: "Anh vừa mới nói, nếu em có thể sinh con thì anh sẽ thích, thật không ạ?"
Thẩm Hạc Xuyên ủ bụng cho cậu, khi Kiều Nhạc đặt tay lên, anh xoay lòng bàn tay lại, đổi thành mười ngón đan nhau.
Nghe Kiều Nhạc hỏi thế, anh liền đáp: "Ừm, thật mà."
"Em là con trai đó." Kiều Nhạc nhắc nhở: "Anh không cảm thấy kinh khủng nếu em có thể mang bầu ạ?"
"Không có." Giọng Thẩm Hạc Xuyên bình bình, chẳng hề giống nói dối, như thể chuyện Kiều Nhạc có thể sinh con là điều hết sức bình thường: "Nếu em có thể tự sinh được thì tốt quá, đỡ phải đợi đến khi tốt nghiệp mới nhận nuôi."
Kiều Nhạc: "..."
Năng lực chấp nhận của Thẩm Hạc Xuyên còn nhanh hơn cả gián nữa.
Như vậy càng khiến Kiều Nhạc không biết nói sao, chẳng lẽ lại bảo mình đẻ được nhưng lại không muốn đẻ à?
Mặt cậu nhăn nhúm, Thẩm Hạc Xuyên lại hiểu lầm cậu đang khó xử, cúi xuống chơm chơm rồi bảo: "Thôi, không sinh được cũng chẳng sao, chúng mình không có con là được."
Kiều Nhạc: "..."
Anh đang an ủi em đấy à.
Kiều Nhạc chẳng biết nên khóc hay cười, cực kỳ cạn lời mà nhìn đối phương: "Cảm ơn anh ha..."
"Đừng khách sáo." Thẩm Hạc Xuyên rút tay khỏi bụng cậu: "Ngủ sớm đi em, mai anh gọi dậy."
Dạo này Kiều Nhạc rất mê ngủ, nên Thẩm Hạc Xuyên biến thành báo thức sống luôn.
Kiều Nhạc ngoan ngoãn nằm xuống, hai tay đặt lên bụng nhỏ, hỏi anh: "Hôm mùng 1 anh đến trường lúc nào ạ?"
"Buổi tối." Thẩm Hạc Xuyên đáp, anh đã nhận được thư mời tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường đại học Vân Kinh từ lâu, có điều trùng hợp là ngày hôm ấy có người bạn ở nước ngoài về nước, cần phải đi đón họ.
"Yên tâm, anh không để lỡ tiết mục của em đâu."
Kiều Nhạc chẳng buồn quan tâm: "Chỉ là đồng ca tập thể thôi, đông người lắm, có khi còn chẳng thấy em ấy chứ."
Thẩm Hạc Xuyên: "Không đâu."
Dù có bao nhiêu người đi chăng nữa, thì Thẩm Hạc Xuyên chỉ cần liếc một cái là thấy Kiều Nhạc ngay.
"Mau ngủ đi."
"Vâng ạ."
Sau khi tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối.
Trong bóng đêm, Kiều Nhạc mở toang mắt, thật ra cậu buồn ngủ rũ mắt rồi, nhưng đầu vẫn loạn cào cào.
Có thể nói hôm nay là ngày đáng nhớ nhất trong cuộc đời.
Hoang mang, sợ hãi, khiếp đảm, bất an xâm chiếm cõi lòng, lại là một lần không biết nên làm thế nào, giống khi bố gặp biến cố.
Kiều Nhạc khẽ thở dài, khó tránh khỏi mất ngủ.
Sáng hôm sau, Kiều Nhạc cùng hai quầng thâm như gấu trúc rời giường, dặt dẹo lết đến phòng tắm, Thẩm Hạc Xuyên đã lấy sẵn kem đánh răng cho cậu.
Lavabo phòng tắm của phòng master rất lớn, hai người đứng song song đánh răng rửa mặt cũng không chật chội.
Thẩm Hạc Xuyên đã chải răng xong, ra ngoài thay quần áo.
Kiều Nhạc uể oải đánh răng, đang chải chải đột nhiên buồn nôn, lập tức ụa vào bồn rửa tay: "Oẹ!"
Cậu nôn khan nhưng không có gì trào ra, chỉ cảm thấy miệng chua loét.
Nhưng dạ dày co bóp khiến Kiều Nhạc rất khó chịu.
Thẩm Hạc Xuyên ở ngoài nghe được tiếng động, thả quần áo trong tay xuống, hối hả vào phòng tắm, đến bên Kiều Nhạc: "Sao vậy em? Sao lại nôn thế?"
Một tay Kiều Nhạc chống lên lavabo, nôn tiếp hai cái, tay còn lại khua khua với Thẩm Hạc Xuyên: "Không sao ạ..."
Cậu dùng nước súc miệng, cảm thấy thoải mái hơn mới nói: "Em chải răng lâu quá nên bị buồn nôn."
Thẩm Hạc Xuyên cúi đầu nhìn bàn chải với bọt kem đánh răng, nhận ra màu đỏ lẫn trong đó, chắc là bị chảy máu chân răng, liền bảo: "Em há miệng cho anh xem."
Kiều Nhạc hé miệng để Thẩm Hạc Xuyên nhìn, thật sự bị chảy máu rồi, cũng may là không nghiêm trọng lắm.
Anh rút tờ giấy ăn, lau kem đánh răng trên khoé miệng Kiều Nhạc: "Đang nghĩ gì mà đến nỗi đánh răng cũng ngẩn người vậy?"
Kiều Nhạc chẳng nghĩ gì hết, chỉ thầm bảo đây là phản ứng trong thời gian mang bầu.
"Không có gì ạ, em chỉ nghĩ đến tiết mục đồng ca ngày mai thôi, thấy hơi bồn chồn nên quên cả đánh răng." Kiều Nhạc tìm đại cái cớ, đưa tay tính lấy khăn mặt ở sau lưng Thẩm Hạc Xuyên.
"Để anh lấy cho." Thẩm Hạc Xuyên lấy khăn rồi vắt khô, tự mình lau mặt cho đối phương.
Kiều Nhạc nhắm mắt: "Anh cứ làm như em là Tiểu Mãn ấy."
Thẩm Hạc Xuyên nhẹ nhàng lau xong rồi giặt lại, tiện tay treo lên móc, bảo: "Sai rồi, Tiểu Mãn có thể tự rửa mặt."
Kiều Nhạc: "..." Thế em còn chẳng bằng Tiểu Mãn nữa!
Rửa mặt xong rồi thay quần áo, hai người cùng ra ngoài ăn sáng.
7:30 là giờ đưa các bé đến trường mẫu giáo, thím Dương đã đưa Kiều Mãn đi học, chỉ còn hai người ở nhà.
Dạo này Kiều Nhạc chán ăn, cũng may thím Dương thường nấu bữa sáng khá thanh đạm.
Ăn sáng xong, Thẩm Hạc Xuyên hỏi Kiều Nhạc muốn tự lái xe hay cần anh đưa đi.
Kiều Nhạc vốn muốn tự lái xe, vừa có bằng lái vừa có xế hộp mới, tay hơi ngứa ngáy.
Nhưng cậu là sinh viên năm nhất, lái siêu xe đến trường có vẻ không phù hợp lắm, cuối cùng vẫn để Thẩm Hạc Xuyên đưa mình đi, với cả mùa đông gió rét, không nên đi xe điện.
Đến trường, Kiều Nhạc đến hội trường tập với các bạn, còn gặp Trần Hạo ở đó.
Lớp Trần Hạo biểu diễn dance meldey, Kiều Nhạc đứng góc xem một chốc, cảm thấy rất sôi động liền quay video gửi Thẩm Hạc Xuyên.
Thẩm Hạc Xuyên nhắn lại, bảo anh đã thuê khách sạn cạnh trường để trưa nay học xong, Kiều Nhạc qua đó nghỉ ngơi.
Kiều Nhạc gửi sticker cho đối phương, hai người nói chuyện một lúc thì đến phần tổng duyệt của lớp cậu.
Tổng duyệt xong, Kiều Nhạc xuống sân khấu thì nhận ra Trần Hạo vẫn chưa đi, còn chuẩn bị cả đồ uống cho mình.
"Vừa nãy cậu quay phần tổng duyệt của lớp tớ à?" Trần Hạo hỏi: "Gửi tớ với, tớ gửi cho bố mẹ, mai họ bận không tới xem được."
Kiều Nhạc gửi video cho cậu ta, thuận miệng hỏi: "Thế dì của cậu có tới không?"
"Có chứ." Trần Hạo chuyển tiếp video: "Dì bảo muốn nhìn trai đẹp nhảy trên sân khấu, còn phải quay video cho bố tớ xem."
Kiều Nhạc gật đầu, không nói gì nữa.
Sau hôm ở nhà họ Trần thì cậu và Khương Hồng không gặp lại nữa, nhưng lâu lâu sẽ hỏi thăm trên We Chat.
"Bạn trai cậu có tới không?" Trần Hạo cũng hỏi: "Cậu cũng lên diễn, chẳng lẽ lại không đến xem à?"
Kiều Nhạc đáp: "Có chứ."
"Tốt quá! Nhớ giới thiệu với tớ nha!" Trần Hạo nói: "Lần trước tớ không thấy rõ mặt lắm."
"Ừa."
"Phải rồi, nghe nói lần này có rất nhiều sếp lớn của các công ty, tập đoàn được mời đó." Trần Hạo kể những tin đồn cậu ta hóng được: "Nghe nói boss của Hoa Lang cũng đến, cậu biết tập đoàn Hoa Lang không? Là tập đoàn top đầu của thành phố Vân Kinh các cậu đó."
Kiều Nhạc: "... Biết chứ."
Trần Hạo không nhận ra biểu cảm vi diệu của Kiều Nhạc, thao thao bất tuyệt: "Nghe nói Hoa Lang tài trợ xây toà Tư chính và thư viện đấy. Sếp của họ là đàn anh của tụi mình, là người cực kỳ ngầu lòi luôn, tớ từng nghe bố nhắc mấy lần."
Kiều Nhạc: "..."
Cái người cực kỳ ngầu lòi đó sáng nay mới lấy kem đánh răng và lau mặt cho tớ nè.
Nghe bạn ca ngợi Thẩm Hạc Xuyên như vậy, Kiều Nhạc tự dưng có cảm giác được thơm lây.
Mặt Trần Hạo rất hâm mộ và tràn đầy quyết tâm: "Nếu được gặp, bắt tay nhân vật tầm cỡ như vậy, tớ có thể về chém gió với bố rồi."
Kiều Nhạc nghe thế, cúi đầu cười bảo: "... Chắc là sẽ có đó."
Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện, đến đường lớn mới tách nhau ra.
-
Vào ngày mùng 1.
Lễ hội kỷ niệm thành lập trường khai mạc vào giữa trưa, Kiều Nhạc đến câu lạc bộ tìm Tô Tiếu trước, thay quần áo đối phương đã chuẩn bị cho mình.
Hội Tô Tiếu ai cũng cosplay, nhưng Kiều Nhạc lại không có nhân vật riêng, cô chỉ đưa cho cậu bộ quân phục đen.
Quân phục đen với hai hàng cúc áo, phối với sơmi trắng. cà vạt đen, và giày chiến đen nốt.
Khi Kiều Nhạc vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, mắt Tô Tiếu sáng lên, ôi tiền của mình đã tiêu vào đúng chỗ rồi!
Cô kéo Kiều Nhạc đến bàn trang điểm, múa may make up và tạo kiểu tóc cho cậu.
Da Kiều Nhạc rất đẹp nên không cần dày phấn, chỉ cần phất cọ vài cái là ok, cuối cùng đội bộ tóc giả màu trắng là xong.
Trong gương, Kiều Nhạc cao ráo, đẹp trai, ngầu đến nỗi bất kỳ ai đi ngang cũng phải ngoái đầu lại nhìn.
Tranh thủ lúc Kiều Nhạc đang chỉnh lại cổ áo trước gương, Tô Tiếu lén chụp vài kiểu rồi gửi cho Thẩm Hạc Xuyên.
Thẩm Hạc Xuyên nhận được ảnh, zoom lớn lên xem một lúc rồi mới trả lời Tô Tiếu.
Thẩm: Còn không?
Tô Tiếu gửi tiếp một mớ ảnh, thêm cả video ngắn.
Thẩm: Quần áo ở đâu ra?
Vương Thiết Sinh một đời yêu nghề rèn: Mua ạ!
Thẩm: Cần.
Vương Thiết Sinh một đời yêu nghề rèn: Bộ này đắt lắm anh ạ...
Thẩm: Bao nhiêu?
Tô Tiếu báo con số, Thẩm Hạc Xuyên chuyển khoản cho cô.
Tô Tiếu nhảy tại chỗ, chọt vào nhận tiền rồi gõ như bay.
Vương Thiết Sinh một đời yêu nghề rèn: Em xin! Em còn chuẩn bị cho anh Nhạc mấy bộ đó, anh cần không ạ?
Thẩm: Gửi đây.
Tô Tiếu lại gửi thêm hai ảnh, Thẩm Hạc Xuyên mở xem, mắt liền khựng lại...
Vì một trong số đó là... đồ nữ.
Tô Tiếu đã lén mua cho Kiều Nhạc một bộ đồ nữ, cậu chân dài da lại trắng, nếu cos nhân vật chị đại chắc chắn sẽ rất mlem luôn, nhưng tiếc là giờ đang mùa đông nên không mặc được.
Nếu Thẩm Hạc Xuyên thích thì cô có thể tặng luôn!
Thẩm: Bao nhiêu?
Vương Thiết Sinh một đời yêu nghề rèn: Tặng ạ!
Cô nguyện vung tiền để vun đắp tình cảm cho hai người anh!
Tiếc là mình không được nhìn Kiều Nhạc mặc đồ nữ.
"Sao lại thở dài vậy?"
Kiều Nhạc đi qua, thấy mặt cô nàng rất tiếc nuối: "Có chuyện gì à?"
Tô Tiếu vội vàng cất điện thoại: "Không ạ, không ạ! Anh chuẩn bị xong chưa? Chúng mình mở sạp nhá! Có anh, hôm nay tụi em chắc chắn sẽ làm nên cơm nên cháo luôn!"
"Đi thôi."
Y lời Tô Tiếu, có thêm Kiều Nhạc thì vừa mở hàng đã có cả đống người đi tới dòm xem, Kiều Nhạc bắt đầu biểu diễn pha chế là mọi người ào ào vây quanh.
Tô Tiếu phát tờ rơi đến rụng tay, số lượng quét mã QR xin gia nhập câu lạc bộ tăng lên chóng mặt.
Cô và đám bạn liếc nhìn nhau, những đôi mắt rực sáng: Tuyệt vời!
-
Bên kia, Thẩm Hạc Xuyên đang đi đón người bạn đã nhiều năm chưa gặp.
Đối phương là con lai Trung Nga, vừa thấy mặt đã rạng rỡ tiến đến, ôm chầm lấy anh: "Hạc Xuyên, lâu rồi không gặp."
"Lâu rồi không gặp, David." Thẩm Hạc Xuyên cười cười, vỗ vai đối phương, lại chào hỏi người phụ nữ đi cùng bạn mình: "Lâu rồi không gặp, chị dâu."
Lucy, vợ của David cũng là người Trung Quốc, mỉm cười với anh: "Lâu rồi không gặp."
"Honey của chú đâu?" David nhìn trái ngó phải: "Không phải là kết hôn rồi à? Sao không thấy người thế?"
"Hôm nay em ấy có hoạt động ở trường." Thẩm Hạc Xuyên trả lời: "Lần sau em sẽ đưa em ấy ra mắt mọi người."
David nói: "Không ngờ chú lại kết hôn đấy! Lúc nghe được tin anh shock vô cùng, hồi ở nước Y bọn anh còn nghĩ chú tôn thờ chủ nghĩa độc thân chứ."
Sau khi tốt nghiệp đại học, Thẩm Hạc Xuyên đã sang nước Y học cao học 2 năm, quen David trong khoảng thời gian đó.
"Em cũng từng cho là vậy." Thẩm Hạc Xuyên mỉm cười, đấy là trong trường hợp không quen Kiều Nhạc thôi.
"Chú bảo người ta có hoạt động ở trường à? Thế là thầy giáo hay sinh viên?" David vuốt cằm, như ngẫm ra điều gì đó: "Nếu là sinh viên thì hình như hơi nhỏ tuổi nhỉ?"
Thẩm Hạc Xuyên vô cùng thản nhiên: "Là sinh viên, nhỏ hơn em 13 tuổi."
David và Lucy liếc nhau, David kinh ngạc: "Shock thật đấy! Anh thật sự rất tò mò cậu bé là người thế nào."
"Sẽ có cơ hội gặp thôi." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Chúng ta đi ăn trước đi?"
Giờ đã hơn 3:30, nhưng David và Lucy chưa bỏ bụng trên máy bay, không phản đối ý kiến của Thẩm Hạc Xuyên.
Cả ba lên xe, tài xế lái đến nhà hàng đã đặt bàn trước.
Thẩm Hạc Xuyên đã gọi trước vài món đặc biệt, tới phòng riêng lại bảo vợ chồng David gọi thêm những món họ thích, tâm sự trong lúc chờ món.
Đã nhiều năm không gặp nên ai cũng chia sẻ tình hình dạo gần đây, các món được phục vụ rất nhanh.
Thẩm Hạc Xuyên vươn tay giữ bàn xoay, nói với hai người: "Chân giò hầm ô mai là món nổi tiếng nhất của nhà hàng này, mọi người nếm..."
Thẩm Hạc Xuyên còn chưa dứt câu thì Lucy đột nhiên che miệng, quay đầu nôn vài cái, David thì vội vàng vỗ lưng vợ.
Thẩm Hạc Xuyên thấy vậy, đứng dậy, đi vòng qua hỏi thăm: "Chị dâu bị sao thế? Không có vấn đề gì chứ?"
Lucy vẫn đang ói, Thẩm Hạc Xuyên nhìn cô, đột nhiên thấy từa tựa cảnh Kiều Nhạc đánh răng ngày hôm qua.
"Không sao, không sao." David nói: "Chị dâu của chú có rồi."
Thẩm Hạc Xuyên đang nghĩ đến Kiều Nhạc, nghe thế thì chưa hiểu lắm: "Có?"
Lucy đã hết cơn, cầm cốc nước David rót cho mình để súc miệng, giờ mới đáp: "Là mang thai."
"Mang thai?" Thẩm Hạc Xuyên hiểu liền: "Thì ra là vậy, chúc mừng anh chị."
Nhắc đến chuyện vợ đang có em bé, mặt David rạng rỡ: "Được hơn 3 tháng rồi, giờ không nghén nặng như hồi đầu nữa. 2 tháng trước ăn gì nôn nấy, không ăn nổi tí đồ mặn nào, làm anh sầu đến hói đầu luôn."
Tuy nói vậy, nhưng trong giọng nói là bao nhiêu mừng vui.
Lucy cũng cười bảo: "Gần đây chị bị chán ăn, không có lộc hưởng đồ ăn ngon rồi, làm phí công chú chuẩn bị."
"Chị đừng nói thế, đây là chuyện mừng mà." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Chị dâu muốn ăn gì để em gọi?"
Lucy nói: "Muốn ăn chè thôi, nãy chị đã gọi rồi, không cần gọi thêm đâu."
"Không cần gọi nữa." David chêm vào: "Ăn xong anh đưa cô ấy về khách sạn nghỉ ngơi là được, ngồi lâu lại sợ cô ấy buồn ngủ."
Lucy lườm chồng mình: "Ngủ nhiều cũng là dấu hiệu của mang thai thôi, em đâu cố ý chứ."
David vội dỗ dành: "Đúng đúng đúng, anh đang lo cho em và con thôi mà."
Thẩm Hạc Xuyên thấy tình hình ổn ổn, xoay người định về lại chỗ của mình, chân vừa bước đột nhiên khựng lại.
Kén ăn, chỉ thích ăn chè, ham ngủ, nôn chớ.
Tình trạng của Kiều Nhạc cũng giống vậy, chẳng lẽ cậu cũng...
Suy nghĩ này vừa bật ra, Thẩm Hạc Xuyên lập tức phủ định.
Anh đang nghĩ gì vậy? Kiều Nhạc là con trai, sao có thể mang thai được.
Nhưng nếu bỏ qua vấn đề giới tính, thì những biểu hiện của Kiều Nhạc quá giống với Lucy, phải nói là giống y như đúc.
Mình bị hâm à!
Thẩm Hạc Xuyên lắc đầu, trở lại chỗ ngồi, lại nghe David và Lucy bàn luận thích con trai hay con gái.
Chủ đề quen tai khiến Thẩm Hạc Xuyên nhớ lại những gì Kiều Nhạc nói 2 hôm trước.
... Thẩm Hạc Xuyên, anh thích trẻ con không?
... Anh có muốn có con không?
... Nếu tự dưng anh có con...
... Nếu em có thể sinh con, thì anh sẽ thích à?
... Nếu em có thể mang bầu, anh không thấy kh.ủng bố sao?
Mấy ngày nay Kiều Nhạc thật sự rất khác thường, đấy là còn chưa tính đến chuyện tự dưng đẩy anh ra rồi bảo vệ bụng.
Trong nháy mắt, Thẩm Hạc Xuyên nảy ra một suy đoán cực kỳ quái thai, đáng lẽ nó không nên xuất hiện, nhưng anh lại không thể phủ nhận được.
Kiều Nhạc không thể tự dưng thử lòng anh, trừ phi cậu đang giấu diếm chuyện gì đó.
Điều đó gần như đập tan mọi phủ định của anh, khiến Thẩm Hạc Xuyên hốt hoảng không thôi, mãi cho đến khi David gọi mới sực tỉnh.
"Hạc Xuyên, chú bị sao vậy?" David hỏi.
Tôi bị sao ư?
Thẩm Hạc Xuyên thầm bảo tôi không sao cả, nhưng tôi muốn biết Kiều Nhạc bị làm sao.
Biết rõ trường hợp này thật sự rất ảo ma, nhưng nhịn không được mà muốn chứng minh.
Thẩm Hạc Xuyên vội vàng nói với vợ chồng David: "Em ra ngoài gọi điện chút.", rồi cầm điện thoại ra khỏi phòng riêng.
Ra ngoài, anh gọi cho Kiều Nhạc, muốn hỏi liệu có đúng như những gì anh đang nghĩ hay không, nhưng gọi hai lần đối phương vẫn không bắt máy.
Thẩm Hạc Xuyên đoán Kiều Nhạc đang bận, nhưng anh không chờ nổi dù chỉ là một giây.
Anh lại nhớ ra Judy từng bảo mình gặp Kiều Nhạc ở bệnh viện, liền gọi cho đối phương, hỏi hôm ấy cô gặp Kiều Nhạc ở chỗ nào trong bệnh viện.
Judy ngẫm lại rồi trả lời: "Tôi thấy cậu ấy ở khuôn viên, nếu nhớ không nhầm thì đằng sau là khoa phụ sản."
Khoa phụ sản.
Rõ là Kiều Nhạc bảo đi cùng Phương Gia Tự đi nội soi dạ dày, sao lại thành từ khoa phụ sản đi ra?
Trừ phi là không phải nội soi dạ dày, mà là đi...
Suy đoán trong lòng càng ngày càng bập bùng, Thẩm Hạc Xuyên gần như phải hít thật sâu mới có thể khống chế đôi tay run rẩy.
Sau khi cúp điện thoại với Judy, anh lập tức gọi giám đốc bệnh viện Lập Hoa.
"Tra giúp tôi xem có người nào tên Kiều Nhạc đến siêu âm ở khoa phụ sản không."
"Tôi chờ phản hồi của cậu, càng nhanh càng tốt, không cần thông qua cho ai, cứ gửi trực tiếp cho tôi."
Anh chia sẻ thông tin cơ bản của Kiều Nhạc cho đối phương, sau đó lại muốn gọi cho Kiều Nhạc, nhưng còn chưa có kết quả nên anh sợ chỉ do bản thân overthinking.
Nghĩ mãi cũng không ra, Thẩm Hạc Xuyên đành cố gắng kiềm nén cõi lòng mà về phòng riêng.
Trong thời gian chờ kết quả, Thẩm Hạc Xuyên rối như tơ vò, nói chuyện với David mà hồn cứ thả trên mây. Đối phương cảm nhận được cảm xúc của anh, hỏi xem có phải có việc gấp hay không.
Thẩm Hạc Xuyên thành thật đúng là có chút vấn đề, nhưng đang đợi người ta phản hồi.
Vừa dứt lời thì điện thoại trong tay rung lên, We Chat nhảy ra tin nhắn mới.
Thẩm Hạc Xuyên lập tức nhấn vào xem, người kia gửi anh một bản y bạ, tiêu đề là "Kiều Nhạc - 30/12/20XX"
... Thật sự là có!
Thẩm Hạc Xuyên chưa mở ngay.
Trong phút chốc, anh tự dưng thấy sợ, sợ mình đoán sai.
Thẩm Hạc Xuyên chạm vào file y bạ, tên, ngày sinh và thông tin cơ bản đều trùng với Kiều Nhạc, thật sự là kết quả siêu âm Kiều Nhạc.
Đôi mắt lia xuống, khi đọc được kết luận, đồng tử lập tức co lại.
Giấy trắng mực đen, 100%.
Kiều Nhạc thật sự đang mang thai!