Kiều Nhạc nói cho Thẩm Hạc Xuyên địa chỉ đồn công an, Thẩm Hạc Xuyên bảo: "Anh sẽ đến ngay."
Cúp điện thoại, Chu Hiểu Vân hỏi: "Thẩm tiên sinh muốn đến đây à?"
"Vâng." Kiều Nhạc đáp: "Anh ấy không yên tâm, muốn đến tận nơi."
"Chị xin lỗi Nhạc Nhạc." Chu Hiểu Vân áy náy nói với Kiều Nhạc: "Em đã có lòng giúp, mà chị còn kéo em vào rắc rối nữa."
"Không sao đâu chị Hiểu Vân." Kiều Nhạc an ủi.
Chu Hiểu Vân mới làm tiểu phẫu, Kiều Nhạc bảo cô cứ về nhà nghỉ, nhưng Chu Hiểu Vân cảm thấy mình là nguyên nhân, sợ Dương Kiếm kiếm chuyện với Kiều Nhạc, kiên quyết ở lại chờ Thẩm Hạc Xuyên.
Dương Kiếm đứng một bên nhìn hai người nói chuyện, mỉa mai: "Gian phu dâm phụ."
Kiều Nhạc không thèm chấp, Chu Hiểu Vân tính cãi lại thì bị Kiều Nhạc vỗ vỗ, ý bảo cô đừng so đo với loại người này.
Thẩm Hạc Xuyên đến rất nhanh, còn dẫn theo một người đàn ông mặc vest đen. Anh đẩy cửa kính của đồn công an, lướt qua những người khác, đi thẳng về chỗ Kiều Nhạc đang ngồi.
Kiều Nhạc thấy anh, bật dậy khỏi ghế: "Anh đến rồi!"
"Em sao rồi? Có xảy ra chuyện gì không?" Thẩm Hạc Xuyên sốt sắng hỏi, kiểm tra cơ thể cậu từ trên xuống dưới xem có vết thương không: "Có bị thương không? Có khó chịu chỗ nào không?"
Kiều Nhạc còn chưa kịp trả lời thì Dương Kiếm đã xen vào: "Mày có nhầm không thế? Nó đánh tao đấy! Người bị thương là tao, mắt mày bị mù..."
Thẩm Hạc Xuyên nghiêng đầu nhìn gã, ánh mắt sâu thẳm đầy lạnh lùng: "Tôi hỏi cậu à?"
Dương Kiếm rụt cổ trước ánh mắt chết chóc của anh, câu chửi mắc nghẹn nơi cổ họng.
Thẩm Hạc Xuyên không thèm đếm xỉa đến gã, tiếp tục hỏi Kiều Nhạc. Kiều Nhạc lắc đầu, chỉ sang Dương Kiếm: "Em không sao, nhưng sợ lắm, anh ta cứ liên mồm đòi đánh em."
Dương Kiếm: "..."
Đù mẹ! Là thằng khứa nào mới doạ sẽ cho mình nằm viện thoả thích ấy nhỉ?!!
Sau khi xác nhận Kiều Nhạc vẫn lành lặn, nỗi lo lắng dọc một đường chạy đến dần xuôi xuôi.
"Sao lại xảy ra chuyện này?" Anh hỏi.
"Thẩm tiên sinh, mọi chuyện đều do tôi..."
Chu Hiểu Vân toan giải thích thì bị Kiều Nhạc cản, chỉ thuật lại đơn giản cho Thẩm Hạc Xuyên nghe.
Dương Kiếm vốn cho rằng Kiều Nhạc chỉ là nhân viên muỗi ở Tiểu Chước Di Tình, không ngờ còn có ô dù. Gã thấy Thẩm Hạc Xuyên ăn mặc hàng hiệu, khí chất khác hẳn người bình thường, lại bắt đầu mon men đòi tống tiền.
"Tao đếch cần biết mày là ai! Tóm lại nó đã đánh tao, ai cũng làm chứng!" Gã ưỡn ngực: "Không bồi thường thì đừng mong sống yên!"
Chu Hiểu Vân không nhịn nổi nữa, chỉ thẳng mặt gã: "Anh đòi tiền đúng không? Được! Tôi đền cho anh! Nhưng anh phải trả lại hết những gì tôi đã đổ vào anh trước đã! Sau đó chúng ta đường ai nấy đi!"
Dương Kiếm lập tức vùng vằng: "Chu Hiểu Vân! Mày là đồ đĩ thoã à? Mày không biết ai mới là người đàn ông của mình ư? Muốn cấu kết với người khác chơi xỏ tao à?"
Công an hóng cũng đủ rồi, thấy gã lại chuẩn bị ăn vạ, vội lên tiếng cản lại: "Đủ rồi! Cậu gào cái gì?! Nhanh hoà giải rồi ai về nhà nấy đi!"
"Đúng! Mau nôn tiền ra đây!" Dương Kiếm múa may: "10 vạn! Một xu cũng không được thiếu! Nếu không tao sẽ kiện bọn mày!"
"Nói chuyện với luật sư của tôi đi." Thẩm Hạc Xuyên che chở Kiều Nhạc rồi nói với người đàn ông nãy giờ vẫn giữ im lặng: "Luật sư Chu."
Người đàn ông bước lên, cười nói: "Cứ giao cho tôi, tôi ghét nhất là thể loại đàn ông đánh phụ nữ."
Dương Kiếm vừa nghe liền tức giận, xả nỗi uất hận khi bị ánh mắt của Thẩm Hạc Xuyên đè nén: "Mày lại là ai nữa? Liên quan đếch gì đến mày? Tính sủa bậy gì ở đây?"
Người đàn ông vẫn điềm đạm đáp: "Chào anh, tôi là Chu Minh Trạch, luật sư đến từ văn phòng luật Đỉnh Dương, cũng là luật sư đại diện của cậu Kiều Nhạc."
Đỉnh Dương là công ty luật số một tại thành phố Vân Kinh.
Lời này vừa vuột ra, ai nấy đều im bặt, dù Dương Kiếm có thất học thất nghiệp cỡ mấy thì cũng từng nghe đến cái tên này.
Chỉ là một trận xô xát nhỏ mà bế hẳn luật sư của Đỉnh Dương đến.
Có Chu Minh Trạch ra tay, vấn đề được giải quyết rất nhanh gọn.
Ban đầu Dương Kiếm không hài lòng với mức bồi thường, nhưng lại không chịu đi giám định thương tật, hiển nhiên cũng biết vết thương trên người không đến độ đòi được khoản tiền viển vông kia, cân nhắc thiệt hơn xong liền cầm tiền bỏ chạy.
Từ khi xô xát đến lúc giải quyết xong xuôi, gã chẳng thèm quan tâm đến tình hình sức khoẻ của Chu Hiểu Vân, cũng khiến cô hết hẳn hy vọng.
Ra khỏi đồn công an, Chu Minh Trạch hỏi Chu Hiểu Vân: "Cô Chu, vừa rồi tôi nghe cô nói bạn trai cô còn nợ tiền của cô đúng không? Nếu cô cần, tôi rất sẵn lòng hỗ trợ."
Chu Hiểu Vân không chỉ biết văn phòng luật Đỉnh Dương, mà còn nghe tiếng của Chu Minh Trạch. Anh chính là luật sư cốt cán của Đỉnh Dương, người như vậy mà lại tình nguyện giúp mình ư?
"Thật không ạ?" Chu Hiểu Vân dè dặt hỏi.
Chu Minh Trạch đáp: "Đương nhiên rồi."
Chu Hiểu Vân dao động, nhưng nhìn Chu Minh Trạch, cô lại lung lay: "Nhưng... tôi không dư dả đến vậy..."
Luật sư sừng sỏ nhất của văn phòng luật danh giá, thu phí theo phút.
Thẩm Hạc Xuyên lập tức nói: "Tôi sẽ chi trả mọi phí tổn, cô không cần lo."
Kiều Nhạc liếc sang Thẩm Hạc Xuyên, đối phương gật nhẹ đầu với cậu, nên Kiều Nhạc liền cổ vũ: "Chị Hiểu Vân à, chị xứng đáng với một cuộc sống tốt hơn, đừng vì một người không đáng mà khiến bản thân thua thiệt."
Chu Hiểu Vân nhớ lại những gì mình đã hi sinh suốt bao năm qua, lại nhớ thương đứa con đã mất vào hôm nay, rồi cả những sự móc mỉa của bố mẹ Dương Kiếm, lòng cuối cùng cũng hạ quyết tâm: "Ừ!".
Chu Minh Trạch và Chu Hiểu Vân trao đổi số điện thoại, xong xuôi rồi nói với Thẩm Hạc Xuyên: "Nếu không còn chuyện gì thì xin phép sếp Thẩm, tôi về trước."
Thẩm Hạc Xuyên: "Ừ."
Chu Hiểu Vân cứ cảm ơn mãi rồi tự về nhà.
Thẩm Hạc Xuyên không để Kiều Nhạc tự lái xe, bảo tài xế đi trước rồi về cùng Kiều Nhạc.
Hai người vừa lên xe, Thẩm Hạc Xuyên nói: "Lần sau đừng bộp chộp như thế, giờ em đâu có một mình, anh lo lắm."
Trên đường đến đồn cảnh sát, anh lo đến trái tim treo ngược lên cổ họng, chẳng dám tưởng tượng lỡ Kiều Nhạc xảy ra chuyện thì anh phải làm sao.
"Em biết rồi ạ." Kiều Nhạc xoa mũi, xấu hổ nói: "Hồi trước chị Hiểu Vân rất quan tâm đến em, thấy Dương Kiếm dám đánh chị ấy nên em nhịn không nổi."
Nói rồi, thấy Thẩm Hạc Xuyên vẫn còn nghiến răng, chủ động an ủi: "Anh yên tâm đi, các con rất ổn, không sao đâu ạ."
Thẩm Hạc Xuyên hơi giãn cơ mặt, trong lúc dừng chờ đèn đỏ thì quay đầu nhìn cậu: "Thật sự không cần đến bệnh viện kiểm tra à?"
"Không cần ạ." Kiều Nhạc lắc đầu, cậu vẫn ổn thật mà. Giờ con còn nhỏ, cậu vận động mạnh chút đó cũng không ảnh hưởng đến tụi nhỏ.
"Phải rồi, anh gọi cho em là có việc gấp à?" Cậu hỏi Thẩm Hạc Xuyên.
Thẩm Hạc Xuyên nói: "Vợ chồng David muốn hẹn chúng mình ăn trưa."
"Ồ." Kiều Nhạc nhìn điện thoại, lại thấy giờ đã muộn, chiều nay cậu còn phải đến trường, hẳn là không kịp nữa: "Vậy phải làm sao đây?"
"Để lần sau đi." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Chiều nay em định gặp Phương Gia Tự mà?"
"Dạ." Kiều Nhạc xoa bụng: "Em hơi đói."
"Đi ăn gì đó nhé."
"Vâng."
Ăn xong bữa trưa, Thẩm Hạc Xuyên đưa cậu đến trường rồi về công ty.
Tan học sớm, Kiều Nhạc vốn phải tham gia hoạt động của câu lạc bộ cầu lông, nhưng nghĩ đến tình trạng sức khoẻ ở hiện tại, vẫn là xin nghỉ.
Trần Hạo cũng là thành viên của câu lạc bộ cầu lông, vừa biết cậu xin nghỉ đã nhắn tin hỏi cậu bị làm sao.
Kiều Nhạc trả lời trong nhà có việc, đứng ở lề đường gọi xe đến chỗ Phương Gia Tự.
Cả hai tìm quán ăn, để tiện cho việc tâm sự nên còn chọn phòng riêng.
Phương Gia Tự vừa biết kết quả siêu âm cũng chấn động: "Mẹ ơi! Sinh đôi luôn á?!"
Anh bật dậy khỏi ghế, vòng qua đối diện, dòm bụng Kiều Nhạc: "Ô mài gót! Nhóc trâu bò quá đi! Còn là thai đôi luôn! Con trai hay con gái đó? Liệu có thể là thai long phượng không?"
"Em không biết nữa, không có hỏi bác sĩ." Kiều Nhạc đẩy mặt đối phương ra: "Có nhìn được gì đâu, vẫn chưa to bằng cái nắm tay à."
Phương Gia Tự xoa xoa tay, cực kỳ phấn khích: "Nếu là thai long phượng thì hai đứa đủ nếp đủ tẻ luôn!"
Kiều Nhạc theo đà đáp: "Đúng thế!"
Mới dứt lời, cả hai ngẩn ra, im bặt nhìn đối phương.
Quên mất, cậu đang tính bỏ hai em bé mà.
"Khụ!" Phương Gia Tự hứng giọng, về lại chỗ ngồi, hỏi: "Nhóc mới bảo bác sĩ không khuyến khích phá thai nhỉ, vậy phải làm sao? Nếu không phá được, nhóc tính sinh thật à?"
Kiều Nhạc nhấp một hớp canh, đặt bát xuống: "Anh hỏi thế thì em cũng không biết nữa."
Phương Gia Tự: "Không biết á?"
"Vâng." Kiều Nhạc nghĩ rồi nói: "Nếu có thể, thì em ưu tiên là không sinh chúng ra, mong là sẽ có phương án phá thai phù hợp."
Phương Gia Tự: "Lỡ không có thì sao?"
Rồi, quay đi quay lại vẫn là vấn đề này.
"Nếu là thế thì đành phải sinh thôi." Kiều Nhạc thở dài, giọng cố tình làm lố: "Thế thì em chỉ có thể làm bố của hai đứa nếp tẻ thôi."
Phương Gia Tự: "... Nghĩ thoáng ghê."
"Vì có nghĩ nữa thì cũng như nhau thôi ạ." Kiều Nhạc cười nói: "Giờ còn làm được gì ngoài tự thay đổi bản thân. Chỉ là thêm hai đứa trẻ thôi, đâu phải em không nuôi nổi."
Hôm qua, sau khi về từ bệnh viện, cậu cũng đã nghĩ rất lâu.
Ngày ấy bố ruột tự sát, ngoài việc trả nợ, Kiều Nhạc còn phải chăm Tiểu Mãn, khốn khó nhường ấy mà cậu vẫn có thể vượt qua nghịch cảnh. Giờ có thêm hai em bé, lại có Thẩm Hạc Xuyên ở bên, thật ra cũng không đáng sợ đến vậy.
Cứ chờ kết quả hội chẩn của bệnh viện rồi tính tiếp.
"Cũng phải." Phương Gia Tự lại múc thêm canh cho cậu: "Yên tâm đi, mọi người sẽ đỡ đần nhóc mà!"
Kiều Nhạc ghẹo: "Đỡ đần kiểu gì ạ? Đẻ hộ em ạ?"
"Đẻ hộ thì chịu." Phương Gia Tự xua tay: "Nhưng nuôi hộ thì ok, đông người nhiều sức! Cậu mợ của nhóc chắc chắn cũng sẽ rất mừng!"
Đông người nhiều sức à.
Nói thế nào thì cách an ủi của Phương Gia Tự cũng rất kì lạ.
Nhưng thật sự rất hiệu quả, thành công chọc cười Kiều Nhạc.
Đúng vậy, sợ cái gì chứ?
Hiện tại mình có rất nhiều người yêu thương vây quanh mà.
Kiều Nhạc cúi đầu cười cười.
-
Hai hôm sau, bệnh viên đã có kết quả hội chẩn, giống với những gì Lương Gia Du đã nói, tất cả đều nhất trí không nên phá thai.
Lương Gia Du chia sẻ kĩ càng kết quả với hai người, còn nhấn mạnh mức độ nguy hiểm nếu cứ cố đấm ăn xôi, một khi xảy ra bất kỳ sai lầm nào, rất có khả năng một thi ba mạng.
Khi Kiều Nhạc nghe được kết quả, suy nghĩ "quả nhiên là vậy" bật ra.
Có lẽ vì đã chuẩn bị tinh thần từ trước, cậu không hề có tâm lý thất vọng.
Ngược lại, lại có cảm giác... yên tâm hơn bao giờ hết.
Ra khỏi khoa sản, Kiều Nhạc vẫn còn chìm trong những gì Lương Gia Du dặn dò.
Thẩm Hạc Xuyên thấy cậu thẫn thờ, cho rằng cậu đang sầu lo vì không có cách nạo hút thai, đưa tay giữ chặt đối phương, dịu giọng trấn an: "Trong nước chưa có tiền lệ, biết đâu ở nước ngoài lại có thì sao. Em yên tâm, anh sẽ cho người tìm kiếm, chắc chắn sẽ có giải pháp thôi."
"Dạ?" Kiều Nhạc sực tỉnh: "Anh nói gì cơ ạ?"
"Anh bảo là anh sẽ cho người tiếp tục tìm kiếm bác sĩ có khả năng phẫu thuật, còn nước còn tát, anh..."
"Không được."
Kiều Nhạc ngắt lời: "Sinh đi."
"Gì cơ?"
"Em nói là mình sinh con đi." Kiều Nhạc cười với anh: "Thẩm Hạc Xuyên à, chúng mình chào đón các con đến với thế giới này đi."
Đầu Thẩm Hạc Xuyên: "Bùm!" một tiếng, người đơ ra, não rỗng tuếch, không kém phần long trọng với thời điểm xác nhận Kiều Nhạc đang mang thai.
Anh ngẩn ngơ nhìn Kiều Nhạc, thật lâu không nói gì, cứ như đã đánh mất khả năng ngôn ngữ.
"Sao anh lại ngẩn ra thế?" Kiều Nhạc khua tay trước mặt anh: "Chẳng lẽ anh không muốn..."
Đang nói thì bị Thẩm Hạc Xuyên kéo vào lòng.
Đôi tay Thẩm Hạc Xuyên khẽ run rẩy, ôm chặt đối phương trong lồng ngực: "Anh muốn chứ."
Kiều Nhạc gác cằm lên vai anh, đưa tay vỗ lưng người kia, dỗ dành: "Sao anh lại kích động thế này? Đừng khóc nhè nha? Được rồi, em cho anh mượn vai nè!"
Thẩm Hạc Xuyên không đáp lại, nhưng đôi tay lại siết chặt hơn.
Niềm vui sướng qua đi, IQ của Thẩm Hạc Xuyên quay lại, hỏi Kiều Nhạc định đi học thế nào.
"Chắc chắn là vẫn phải đi rồi." Kiều Nhạc thẳng thắn: "Khó khăn lắm mới được đi học lại, em không thể vì việc này mà bảo lưu tiếp được, em không can tâm!"
Thẩm Hạc Xuyên có thể hiểu lý do, cũng rất ủng hộ, chỉ là cảm thấy quá trình mang thai sẽ không quá dễ dàng.
Anh nhớ lại đôi vợ chồng cãi nhau ở bệnh viện, xót xa nói: "Em sẽ rất vất vả đấy."
Kiều Nhạc nhún vai: "Vất vả hơn mà em còn vượt qua được mà, em không sợ."
Khi mới bảo lưu, người cậu không xu dính túi, muốn kiếm tiền thật nhanh nên đã làm bốc vác ở công trường, không biết đã vác bao nhiêu bao xi măng và bao cát. Sau đó ngày làm đến ba công việc, chỉ ngủ được có 3-4 tiếng mỗi ngày.
Dù có khó khăn đến đâu cũng không than trách số phận, con của cậu chắc chắn cũng sẽ giỏi giang như cậu.
Hơn nữa cũng sắp đến kì nghỉ đông, Kiều Nhạc sẽ có dư dả thời gian để điều chỉnh. Giờ đã vào đông, mặc nhiều quần áo thì chẳng ai biết cậu mang thai.
Mùa đông ở Vân Kinh dài, có thể lạnh đến tận đầu tháng 5, lúc ấy quần áo không che được thì xoay xở tiếp. Cậu nói với Thẩm Hạc Xuyên: "Em đã tính thời gian rồi, ngày dự sinh vào hè, thời gian sẽ rất phù hợp."
Thẩm Hạc Xuyên không ngờ cậu đã tính toán chu toàn đến cỡ này, lòng dao động: "Em đã tính hết rồi à?"
"Vâng." Kiều Nhạc gật đầu: "Em tính kỹ rồi ạ."
Trong hai ngày chờ kết quả hội chẩn của chuyên gia, cậu đã dự trù kế hoạch cho cả cả hai trường hợp phá hoặc không rồi.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, hai người hẹn David và Lucy, ăn xong bữa tối rồi đón Kiều Mãn ở lớp năng khiếu.
Kiều Mãn học lớp đàn piano mỗi tuần một buổi, học đến tận 9 giờ tối.
Kiều Nhạc nhìn Kiều Mãn nhảy nhót về phía mình và Thẩm Hạc Xuyên, thầm nhủ sau này nhà mình sẽ có những ba em bé.
Thẩm Hạc Xuyên khom người bế Kiều Mãn, đặt bé vào trong xe, quay đầu lại thấy Kiều Nhạc đang nhìn mình không chớp mắt, liền hỏi: "Sao lại nhìn anh như vậy?"
"Không có gì ạ." Kiều Nhạc nhìn trái nhìn phải, nhận ra xung quanh chẳng có ma nào, thò đến hôn đối phương chóc chóc rồi bảo: "Em chỉ nghĩ sau này anh sẽ là một người bố tốt."
Đột nhiên được khen ngợi, Thẩm Hạc Xuyên hơi nhướn mày, cười bảo: "Đương nhiên."
Về đến nhà, Kiều Nhạc đặt kết quả siêu âm vào hộc tủ, trong lúc sắp xếp lại thì có một tập tài liệu bị rớt ra.
Cậu xoay người nhặt, mắt dừng trên tiêu đề, tay khựng lại.
Là hợp đồng hôn nhân giữa mình và Thẩm Hạc Xuyên.
Thời gian của hợp đồng là 5 năm.
Kiều Nhạc ngẩn người: "..."
Hở?
5 năm sau ly hôn thì con mình phải làm sao?
Mỗi người một đứa hay gì?!