Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh

Chương 50

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ của Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên càng thêm thân mật, dù là trên hay dưới giường đều như nhau.

Thân mật đến độ Kiều Nhạc có ảo giác hai người thật sự là một cặp chồng chồng đúng nghĩa.

Hơn nữa Thẩm Hạc Xuyên đối xử tốt với cậu đến nỗi khiến cậu cảm thấy mình như đang ở trên mây.

Bây giờ đột nhiên nhìn thấy hợp đồng, Kiều Nhạc như rơi tõm xuống mặt đất, lập tức tỉnh lại khỏi giấc mộng.

Phải rồi, đẻ thì đẻ, nhưng đến lúc hợp đồng hết hạn thì phải làm sao?

Chẳng lẽ phải chia nhau mỗi người một đứa ư?

Kiều Nhạc lập tức gạt đi phương án này.

Mình đã quyết tâm sinh con, chắc chắn phải ở bên cả hai! Sao có thể đẻ con ra rồi vứt vạ được?

Nhưng Thẩm Hạc Xuyên thì sao? Không lẽ một đứa cũng không để lại cho anh?

Thế cũng đáng thương lắm luôn.

Kiều Nhạc nhớ lại dáng vẻ run rẩy ôm mình của Thẩm Hạc Xuyên, cảm thấy không nỡ lòng.

Trăm triệu lần không ngờ đến, lúc không muốn đẻ vì vướng hợp đồng, lúc quyết tâm rồi thì vẫn phải đắn đo đến nó.

Kiều Nhạc thở dài, nhặt tệp tài liệu lên rồi nhét lại vào ngăn kéo, thầm mắng cái hợp đồng này tàn ác ghê, tụt cả hứng, ảnh hưởng đến em bé quá trời.

Ngoài cửa đột nhiên vang tiếng của Thẩm Hạc Xuyên: "Em nghĩ gì vậy?"

Cậu ngẩng đầu lên, Thẩm Hạc Xuyên đang dựa vào cửa, hỏi tiếp: "Không định đi tắm à?"

"Có chứ ạ." Kiều Nhạc tạm thời bỏ qua vấn đề hợp đồng.

Thẩm Hạc Xuyên nhắc nhở: "Anh đã để quần áo vào phòng tắm cho em rồi, đừng ngâm mình quá lâu nhé."

"Dạ!"

Kiều Nhạc tắm xong, đi đến phòng Kiều Mãn, kiểm tra kỹ bé không đá chăn mới về phòng ngủ master.

Thẩm Hạc Xuyên cũng đã tắm xong, ngồi xuống cạnh Kiều Nhạc, hỏi cậu có khó chịu chỗ nào không.

Hôm nay Lương Gia Du đã chia sẻ các phản ứng trong thời gian mang thai, ngoài nôn nghén, tức ngực, đau đầu, thì thai càng lớn sẽ xuất hiện các triệu chứng ợ hơi, chuột rút, phù nề,...

"Tạm thời thì không ạ." Kiều Nhạc nằm trên giường: "Hình như hai hôm nay các con ngoan hơn rồi."

Cậu đã không còn nôn nghén nặng như trước, chỉ có lúc đánh răng mới cảm giác chút chút.

"Anh bóp chân cho em nhé?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi.

Kiều Nhạc tính từ chối, nhưng lời đến miệng lại nuốt ngược lại, thò chân ra, gác lên đùi Thẩm Hạc Xuyên: "Xem tay nghề của anh thế nào."

Thẩm Hạc Xuyên tỉ mẩn bóp chân cho Kiều Nhạc, rõ ràng là anh chưa từng phải phục vụ ai, lực lúc nặng lúc nhẹ làm Kiều Nhạc nhột đến bật cười.

"Em khó chịu à?" Thẩm Hạc Xuyên dừng lại.

"Cũng không hẳn ạ." Kiều Nhạc ôm gối cười hi he: "Tại em thấy nhột á, anh có thể bóp mạnh chút, em vẫn chịu được ạ."

Thẩm Hạc Xuyên nghe lời, tay bóp mạnh hơn, Kiều Nhạc liền hài lòng: "Ừm, cứ thế nha... Ưm... thoải mái quá..."

"..." Thẩm Hạc Xuyên ngước lên nhìn cậu: "Đừng kêu như thế."

Kiều Nhạc ngậm miệng, nhìn đối phương không chớp mắt, lại nhịn không được mà hỏi: "Thẩm Hạc Xuyên, anh có vui không ạ?"

"Hửm?"

"Chuyện của các con." Kiều Nhạc nói: "Giữ lại các con anh có vui không?"

Thẩm Hạc Xuyên dừng tay, cúi đầu hôn cậu: "Vui lắm, em thì sao?"

Kiều Nhạc ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Em cũng thế."

Dù từ đầu không muốn đám trẻ, nhưng khi đưa ra quyết định ngược lại, cậu cũng rất vui.

Chỉ là vẫn chưa giải quyết được vấn đề hợp đồng, đây mới là chuyện đau đầu nhất này.

Đau đầu đến độ hôm sau đi học Kiều Nhạc vẫn còn đắn đo.

-

"Kiều Nhạc? Sao cậu cứ ngơ ra vậy?"

Giọng Trần Hạo vang lên bên tai, Kiều Nhạc thôi không miên man nữa, mắt thấy các bạn học khác đang nô nức ra khỏi lớp học.

Tan học rồi.

Hôm nay là học phần chung, giảng viên trên bục giảng đang thu dọn giáo án.

"Không có gì." Kiều Nhạc cũng dọn sách vở của mình, hỏi như mọi ngày: "Đi ăn trưa không?"

"Nay không đi cùng cậu được rồi." Trần Hạo cười tươi như hoa: "Tớ phải đến canteen ở vườn Giang Nam, tại lỡ hẹn đi ăn với Hứa Giai Âm rồi, sorry nhá!"

Hứa Giai Âm là thành viên cùng câu lạc bộ cầu lông, sinh viên viện Văn học.

Kiều Nhạc hiểu liền: "Ồ, hai cậu..."

"Đừng nói linh tinh nha." Trần Hạo lập tức chặn họng: "Tớ vẫn chưa theo đuổi thành công đâu, đợi khi nào thành đôi thì mời cậu đi ăn nhá!"

"Ok!" Kiều Nhạc cùng cậu ta ra khỏi lớp: "Đợi tin tốt của cậu."

Trần Hạo nói: "À đúng rồi, dạy tớ mấy chiêu đi!"

"Chiêu gì cơ?"

"Theo đuổi á." Trần Hạo nói: "Hồi trước cậu với Thẩm tiên sinh tán nhau kiểu gì? Ai tán ai? Có chiêu nào hay ho chia sẻ cho anh em xíu đi?"

Kiều Nhạc khựng lại, vấn đề này đã chạm phải điểm mù tri thức của cậu.

Cậu với Thẩm Hạc Xuyên là ai theo đuổi ai nhỉ?

Hôm qua đã sầu não với hợp đồng nguyên đêm, làm gì có chiêu trò gì chỉ cho Trần Hạo. Trường hợp của Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên đâu giống Trần Hạo và Hứa Giai Âm, cậu cũng chưa từng tán tỉnh Thẩm Hạc Xuyên...

Dòng suy nghĩ của Kiều Nhạc đứt phựt, đột nhiên ngộ ra gì đó.

Mối quan hệ của hai người đang vướng một cái hợp đồng, nếu Kiều Nhạc có thể tán đổ Thẩm Hạc Xuyên, biến cuộc hôn nhân này từ hợp đồng thành thật thì vấn đề được giải quyết rồi he?

Dù gì giờ hai người đang ổn lắm luôn, đăng ký thì đăng ký rồi, con cũng sắp tòi ra luôn.

Hơn nữa cậu cũng rất thích ở bên Thẩm Hạc Xuyên.

Mắt Kiều Nhạc sáng lên, càng cảm thấy kế hoạch này quá khả thi.

Dù gì Thẩm Hạc Xuyên cũng không có thích ai, mình chính là gần quan được ban lộc, cứ vậy mà hùng dũng xông pha thôi!

Trần Hạo đã có công hiến kế, Kiều Nhạc vỗ vai đối phương: "Mấy nữa tớ mời cậu đi ăn nhé!"

Trần Hạo chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì: "Không phải là tớ mới là người mời à?"

"Thế nào cũng được." Kiều Nhạc chẳng quan tâm: "Cậu theo đuổi Hứa Giai Âm thế nào?"

"Thì hẹn cổ đi ăn á." Trần Hạo gãi đầu: "Hôm trước còn tặng hoa, cổ thích lắm, chụp ảnh lia lịa, còn đăng lên vòng bạn bè đó."

Kiều Nhạc ghi nhớ, hỏi tiếp: "Tiếp theo thì sao?"

Trần Hạo nói: "Tối nay tớ tính mời cổ đi xem phim, mà cổ đã có hẹn với bạn mất rồi."

Tặng hoa, đi ăn, xem phim.

Ba bước hẹn hò kinh điển.

Tuy Kiều Nhạc chưa có kinh nghiệm, nhưng cũng dòm người ta trên TV rồi.

"Cậu có tiệm hoa nào ổn ổn không?" Cậu hỏi Trần Hạo.

"Có á, để tớ gửi cho."

Trần Hạo gửi danh thiếp trên We Chat cho Kiều Nhạc, hai đứa xuống đến tầng 1, cậu ta vội vàng trèo lên xe đạp: "Thôi tớ đi trước nhá, có gì nhắn trên We Chat he!"

Kiều Nhạc vẫy tay, bảo cậu ta đi nhanh đi.

Trần Hạo đi rồi, Kiều Nhạc tự đến canteen gần đó ăn trưa, tiện đường xem vòng bạn bè của tiệm hoa.

Tiệm đăng rất nhiều bó hoa xinh xắn lên vòng bạn bè, Kiều Nhạc xem một lúc mà hoa cả mắt.

Cậu hỏi địa chỉ, tính ăn trưa xong thì qua đó xem.

Thoát We Chat, nhảy sang Baidu tìm kiếm.

"Làm sao thể theo đuổi crush? Tán đổ chỉ bằng một click! Dạy bạn 36 chiêu!"

"Hot hot! Dạy bạn làm sao để tán đổ cô nàng mình thích! Chàng trai hãy dũng cảm lên!"

"Làm sao để theo đuổi người tình trong mộng? Chia sẻ thật tình..."

Một đống kết quả xồ ra, Kiều Nhạc bấm vào đường link đầu tiên, thứ hai rồi thứ ba...

Cậu càng xem càng mở mang tầm mắt, hoá ra có nhiều cách tán đổ crush vậy luôn.

Kiều Nhạc đọc rất say sưa, Thẩm Hạc Xuyên nhắn tin mới khiến cậu trồi khỏi đại dương tri thức, đối phương hỏi cậu có ăn đúng bữa không.

Kiều Nhạc liền gọi thẳng: "Em đang ăn nè, anh thì sao?"

Thẩm Hạc Xuyên đáp: "Anh mới họp xong."

Kiều Nhạc nhớ lại mấy bí kíp mình mới hấp thụ, lòng rục rịch, hỏi: "Hôm nay anh có phải tăng ca không? Mấy giờ thì tan sở ạ? Em đến đón anh nhé!"

"Không tăng ca." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Em đến lúc nào thì anh về lúc đó."

Hôm nay Kiều Nhạc chỉ học đến 4 giờ, liền ghẹo đối phương: "Em mà đến sớm thì anh cũng về sớm à?"

Thẩm Hạc Xuyên cười khẽ, giọng rất tự nhiên: "Kể cả có là ngay bây giờ thì cũng tan sở được luôn."

"Nhưng vẫn phải chờ đến chiều thôi, em vẫn còn tiết á." Kiều Nhạc nói: "Khoảng 5 giờ em sẽ đến dưới sảnh công ty anh. Tối anh muốn ăn gì để em đặt bàn?"

Thẩm Hạc Xuyên nói: "Em cứ chọn nhé."

"Dạ, vậy để em chọn quán nha!"

Hai người nói chuyện thêm một lúc mới tạm biệt nhau, Kiều Nhạc lại tiếp tục dùi mài kinh sử.

"Trong cuộc sống thường nhật, hãy tạo ra sự lãng mạn và bất ngờ đúng thời điểm, chẳng hạn như một đoá hoa đẹp khi cánh cửa mở ra..."

Vừa mở cửa đã được tặng hoa tươi á?

Kiều Nhạc tính toán một chút rồi mở We Chat, nhắn tin cho Judy.

Ăn trưa xong, cậu liền đi thẳng đến tiệm hoa gần trường.

Tiệm còn lớn hơn so với tưởng tượng của Kiều Nhạc, có cả tầng hai để khách chụp ảnh check - in, khách khứa đông như trẩy hội, cậu còn bắt gặp vài người bạn cùng trường.

Nhân viên bước đến hỏi Kiều Nhạc muốn chọn loại nào, thành thật thì cậu chẳng biết Thẩm Hạc Xuyên thích hoa gì, liền thẳng thắn bảo: "Vừa nãy mình có nhờ tư vấn qua We Chat, muốn loại hoa nhã nhặn chút để tặng nam giới."

Nhân viên lại hỏi cậu muốn bày tỏ điều gì qua bó hoa sắp tặng, còn cho cậu xem từ điển ý nghĩa của từng loại hoa.

Kiều Nhạc nán lại ở một bó hồng xanh, cảm thấy sắc xanh này rất sâu lắng, lại lãng mạn, nền nã và cao quý, rất phù hợp với Thẩm Hạc Xuyên.

"Mình muốn lấy bó này." Cậu chỉ vào loại hồng tên "Maltese Blue"(*), bảo: "Phiền bạn làm bó lớn hơn giúp mình."

(*)Maltese Blue:

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

"Dạ, bạn muốn lấy luôn hay..."

"Có thể gửi điện hoa không?" Kiều Nhạc nói địa chỉ công ty của Thẩm Hạc Xuyên: "Gửi ở lễ tân là được."

Nhân viên nói: "Được ạ, bạn trả phí vận chuyển hay người nhận trả ạ?"

"Mình trả nhé." Kiều Nhạc nghĩ thầm, bảo là tặng mà còn bắt đối phương trả ship thì chẳng lãng mạn tí nào.

Trả tiền xong, cậu hẹn giờ gửi với nhân viên rồi nhắn tin We Chat cho Judy.

Judy phản hồi bằng ba cái emoji "Yên tâm đê" trong tích tắc.

Hoa được ship đến vừa vặn vào lúc sắp hết giờ nghỉ trưa.

Judy xuống quầy lễ tân, nhân viên lễ tân liền xì xào: "Hoa đẹp thế chị Judy ơi~ Của vệ tinh nào đang cưa cẩm chị ạ?"

"Đương nhiên là không rồi, đừng nói linh tinh." Judy ôm hoa đi vào thang máy, tiện thể nhắn cho Kiều Nhạc hoa đã về tay.

Thang máy đi thẳng lên trên, cô dùng thang chuyên dụng nên không đụng phải mấy người thích hóng hớt.

Lên tới tầng cao nhất, cô ôm hoa vào văn phòng của Thẩm Hạc Xuyên. Vừa mới thả đoá hoa xuống thì điện thoại đổ chuông, người gọi là trưởng phòng dự án.

"Chiều nay Thẩm tổng có hẹn, phải 4 giờ mới trống lịch, đợi tôi báo sau nhé..."

Judy đang nói dở thì cửa phòng nghỉ mở ra, Thẩm Hạc Xuyên xuất hiện, thấy cô ở đây thì khá ngạc nhiên: "Có việc gấp à?"

Judy cúp điện thoại, báo cáo với Thẩm Hạc Xuyên: "Thẩm tổng, trưởng phòng Lưu của phòng dự án muốn báo cáo tiến độ giai đoạn hai. Sếp còn trống 20 phút sau giờ họp, sếp muốn trao đổi với trưởng phòng Lưu không?"

"Được." Thẩm Hạc Xuyên ngồi xuống bàn làm việc, mắt quét lên đoá hoa mới xuất hiện: "Còn việc gì không?"

"Hết rồi ạ, tôi xin phép ra ngoài."

Judy đang định quay đi, liền nghe Thẩm Hạc Xuyên nhắc: "Hoa của cô, mang đi đi."

"Không phải hoa của tôi đâu ạ." Judy nói: "Là của sếp, cậu Kiều tặng sếp ạ."

Thẩm Hạc Xuyên ngạc nhiên.

Tặng. Tôi?

Bình Luận (0)
Comment