Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh

Chương 54

Gần kì nghỉ lễ, Kiều Nhạc gần như không cần đến trường.

Hôm nay chỉ cần học hai tiết buổi sáng, 10:30 là tan, bạn cùng lớp hỏi cậu muốn đi chơi không, có một phòng truy tìm lối thoát mới khai trương ở khu phố ngay cạnh trường.

Nếu không phải tình trạng cơ thể không cho phép, Kiều Nhạc thật sự rất muốn đi, đành từ chối khéo lời mời, bảo mình còn có việc, hen bạn lần sau.

"Đi hẹn hò hả?" Bạn học trêu ghẹo, cậu ta đã xem bài trên vòng bạn bè, có mấy người than thở còn chưa kịp theo đuổi đã hết cơ hội.

Kiều Nhạc cũng chẳng giấu diếm, thoải mái thừa nhận: "Đúng thế."

Có người tò mò hỏi: "Bạn trai cậu là người ở đâu? Có học cùng trường mình không?"

Kiều Nhạc đáp: "Là sinh viên trường mình, nhưng đã tốt nghiệp."

"Ra trường rồi à?" Bạn học tiếc nuối: "Vậy không có cơ hội gặp rồi, tiếc ghê."

Kiều Nhạc cười cười, thầm nghĩ các cậu đã được gặp hôm kỷ niệm thành lập trường đó.

Lúc ra khỏi lớp, Thẩm Hạc Xuyên gọi điện, bảo anh đã nhận được hoa.

Hôm nay Thẩm Hạc Xuyên tự xuống lấy hoa, tuy lúc lên không đi thang máy thường, nhưng nhân sự toàn tập đoàn đã biết hết.

Kiều Nhạc trả lời, cậu mới tan học.

Hai người hẹn buổi chiều đi xem phim, giờ vẫn còn nhiều thời gian, Thẩm Hạc Xuyên hỏi cậu muốn đến công ty chờ không.

Kiều Nhạc vui vẻ đồng ý: "Dạ, em còn chưa được thử đồ ăn ở canteen ở chỗ anh đâu."

Thẩm Hạc Xuyên nói: "Mời em."

Cúp điện thoại, Kiều Nhạc lái xe đến tập đoàn Hoa Lang, đỗ xe xong liền vào đại sảnh.

Hôm qua cậu chờ ngoài cửa, nay mới vào lần đầu, đi thẳng về phía quầy lễ tân.

Tiểu Đào đang sắp xếp thông tin đăng ký của hôm nay, một giọng nói ấm áp, vui tươi vang lên từ đỉnh đầu: "Chào bạn."

Cô ngẩng lên, chạm phải đôi mắt sáng ngời ngập ý cười, không khỏi ngớ người sau khi nhận ra đối phương.

Là bấy bì của sếp tổng!

Cô thầm hít sâu một hơi, cảm thấy đối phương còn đẹp trai hơn hôm qua tỉ lần!

Nhưng mặt non choẹt, nom nhỏ tuổi hơn mình.

"Chào chị." Kiều Nhạc thấy cô ngơ ngác nhìn mình, kiên nhẫn hỏi: "Em là Kiều Nhạc, đến tìm Thẩm tổng của các chị, có cần đăng ký không ạ?"

Tiểu Đào sực tỉnh, quýnh quáng nói: "Cậu Kiều đúng không ạ? Không cần đăng ký, không cần đăng ý! Thẩm tổng đã báo trước với tôi, cậu cứ đi thẳng lên tầng cao nhất đi ạ."

Nói rồi, cô rời khỏi quầy lễ tân, dẫn Kiều Nhạc đến thang máy chuyên dụng: "Mời cậu đi bên này."

"Cảm ơn chị." Kiều Nhạc nói cảm ơn, đi theo cô đến thang máy.

Tiểu Đào không dám nhìn ngó trắng trợn, chỉ có thể dùng khoé mắt liếc Kiều Nhạc, tiếc là khoảng cách từ quầy lễ tân đến thang máy ngắn ngủn, chỉ mấy bước đã đến nơi.

Tiếp xong Kiều Nhạc, cô lập tức chạy như bay loan tin trong nhóm chat nhân viên.

【Người yêu của Thẩm tổng đến nè!! Đẹp trai lắm luôn! Tôi mới đưa người vào thang máy á!!】

【Thật không? Giờ tôi đi bấm gọi thang có kịp không?】

【Không được đâu, người ta đi thang chuyên dụng à.】

【!!!! Trộm vía!!! Tôi đang ở tầng cao nhất!! Tôi sẽ ôm cây đợi thỏ ở đây!】

【Chờ em với, giờ em sẽ lên tìm chị Judy báo cáo công việc!】

【Mọi người tém lại đi, chị Judy cũng trong group đó!】

Judy: "..." Mấy đứa ngốc nghếch này, tém lại dùm!

Nhưng biết Kiều Nhạc đến, vừa xinh đang lúc rảnh, liền đi ra thang máy đón chào, vừa ra đến nơi thì cửa mở ra.

Kiều Nhạc thấy cô, chào trước: "Chào chị Judy."

"Cậu đến rồi." Judy cười nói: "Tôi đưa cậu đến phòng làm việc của Thẩm tổng.

Cùng lúc đó, cửa thang máy thường cũng mở ra, hai nữ một nam cùng bước ra.

Judy: "..."

Chàng trai đi đầu là người nói sẽ lên tìm cô báo cáo công việc, còn hai cô em kia mới rời khỏi 10 phút trước.

Cả ba đều là nhân sự của phòng phát triển, cũng là ba cái loa phường, kể cả thấy một con chó đang đi tè cũng phải hóng hớt.

Cậu trai gọi cô, nhưng mắt đảo trên người Kiều Nhạc, sau đó ăn ý nháy mắt với hai đồng phạm.

Mặt Judy đen xì: "Không tập trung làm việc, lên đây làm gì?"

Cả ba đồng thanh: "Chúng em lên báo cáo với chị."

Judy: "..." Tính lừa ai chứ!

Kiều Nhạc thấy vậy, nói với Judy: "Chị cứ xử lý công việc đi, em tự đi..."

"Tụi tui không bận!" Ba người lại đồng thanh: "Chúng tui có thể đi cùng!"

Judy day trán: "... Đủ rồi nhé, không sợ Thẩm tổng biết à? Léng phéng là bị trừ tiền thưởng đấy."

Cả ba lập tức im bặt, lùi xuống một bước, xấu hổ nhìn nhìn Kiều Nhạc.

Kiều Nhạc nhảy số, lập tức ngộ ra, ba người này đâu phải đến báo cáo công việc, rõ ràng là đến dòm mình.

Hóng chiện vậy à?

Cậu không khỏi buồn cười, nhưng có thể hiểu được, nếu nhân viên của Tiểu Chước Di Tình có người yêu, người ta lại đến quán chơi, bọn cậu chắc chắn cũng sẽ hóng y hệt.

Nên Kiều Nhạc rắt hào sảng chào hỏi: "Chào mọi người."

Cả ba không ngờ Kiều Nhạc chủ động như thế, khẽ há hốc, sau đó vây quanh cậu, nhiệt tình như lửa: "Chào ngài! Chào ngài! Chào ngài!"

Kiều Nhạc: "..." Sao tự dưng lại dùng kính ngữ nè.

"Rồi rồi, nhìn xong rồi thì về làm việc đi." Judy đuổi người, nhìn cửa thang máy đóng lại mới nói với Kiều Nhạc: "Xin lỗi nhé, họ khá là..."

"Hóng hớt." Kiều Nhạc cười bảo: "Em hiểu, em cũng thế."

Judy thấy cậu không bực, cũng nở nụ cười.

Kiều Nhạc cảm thấy lạ lùng: "Nhưng sao mọi người đều biết em ạ? Vì bài đăng của Thẩm Hạc Xuyên à?"

Judy đáp: "Cũng không hẳn là vậy."

Không phải ai trong công ty cũng có We Chat của Thẩm Hạc Xuyên.

Thừa dịp vẫn chưa đến văn phòng, Judy rì rầm với Kiều Nhạc: "Hôm qua Thẩm tổng ôm bó hoa đi thang máy chung, gặp ai cũng khoe được tiên sinh nhà mình tặng, nên toàn thể nhân sự đều đã biết đến sự tồn tại của cậu."

Kiều Nhạc: "..."

Kiều Nhạc tưởng tượng đến hình ảnh ấy, bật cười.

Bình thường đâu ai nghĩ Thẩm Hạc Xuyên lại ngoài lạnh trong nóng như thế chứ.

Judy dẫn Kiều Nhạc đến văn phòng của Thẩm Hạc Xuyên, Kiều Nhạc tự gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào.

Thẩm Hạc Xuyên đang nói chuyện điện thoại, nghe tiếng cửa mở liền ngẩng lên nhìn, thấy Kiều Nhạc liền nói với người trong điện thoại: "Cứ vậy đi, có gì tôi báo sau." rồi tắt máy, đi về phía Kiều Nhạc: "Em đến rồi à."

"Vâng." Kiều Nhạc hỏi: "Em có làm ảnh hưởng đến công việc của anh không?"

"Không đâu." Thẩm Hạc Xuyên kéo cậu ngồi xuống sopha: "Là bạn anh gọi, sang năm cậu ấy tổ chức tiệc từ thiện nên mời anh và em tham gia."

Kiều Nhạc ngạc nhiên: "Em ạ?"

"Ừ."

Tuy tiệc đính hôn không tổ chức công khai, nhưng đã công khai mối quan hệ với người quen, ai cũng biết Thẩm Hạc Xuyên có một vị "hôn phu", chỉ là chưa nhiều người được gặp.

Người bạn nọ tổ chức tiệc từ thiện, xem được vòng bạn bè của Thẩm Hạc Xuyên, biết anh đang có ý công khai người yêu, tha thiết gọi điện mời Thẩm Hạc Xuyên và Kiều Nhạc cùng tham gia.

"Em muốn đi không?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi cậu.

Kiều Nhạc sắp được nghỉ đông, giờ không cần phải quay cuồng làm thêm như hồi xưa nữa, rảnh ơi là rảnh, liền đáp: "Được ạ."

"Ừ."

Thẩm Hạc Xuyên trả lời bạn qua We Chat, lại hỏi Kiều Nhạc muốn uống gì.

Kiều Nhạc nói: "Chị Judy bảo lát nữa sẽ mang cho em."

Trên đường đi, Judy đã hỏi trước. Thẩm Hạc Xuyên nghe vậy liền gật đầu, nói: "Em ngồi chờ một chốc nhé? Anh xử lý nốt công việc đã."

"Anh cứ làm việc đi ạ, em tự chơi được." Kiều Nhạc lấy điện thoại, lên We Chat rủ Tống Đồng Vũ chơi game.

Tống Đồng Vũ đã nghỉ đông, hai ngày sau sẽ về quê.

Để không làm phiền Thẩm Hạc Xuyên, Kiều Nhạc đeo tai nghe chơi với Tống Đồng Vũ, trong lúc đó Judy mang trà sữa và đồ ngọt vào.

Đến giờ ăn trưa, Thẩm Hạc Xuyên cùng cậu xuống canteen.

Không ngoài dự đoán, hai người vừa xuất hiện thì toàn bộ công nhân viên đều há hốc mồm, ngay cả nhân viên đang múc đồ ăn cũng khựng lại, cái muôi dừng giữa không trung.

Hai người đến tầng hai, Thẩm Hạc Xuyên gọi đồ ăn theo khẩu vị rồi tìm chỗ ngồi xuống cùng Kiều Nhạc.

Bình thường ít người lên tầng hai ngồi, nhưng hôm nay đông như trẩy hội, nguyên nhân là gì thì ai cũng rõ mười mươi.

Kiều Nhạc ăn miếng sườn xào chua ngọt, nhớ đến bức ảnh suất cơm trưa của tập đoàn Thẩm Hạc Xuyên chụp cho mình, lúc đó hai người còn chưa thân lắm, chẳng ngờ giờ đã cưới nhau.

Đúng là dòng đời xô đẩy mà.

Ăn cơm xong, Kiều Nhạc mệt rũ mắt, Thẩm Hạc Xuyên lại dẫn cậu về phòng nghỉ ngủ một lát, một tiếng trước khi phim chiếu mới rục rịch lên đường.

Đến rạp chiếu phim, hai người gặp Trần Hạo và Hứa Giai Âm.

Hứa Giai Âm cũng là thành viên câu lạc bộ cầu lông nên quen Kiều Nhạc, nhưng không biết mối quan hệ giữa cậu và Thẩm Hạc Xuyên, trông cả hai thân mật, không khỏi liếc nhiều hơn.

Kiều Nhạc hỏi Trần Hạo: "Cậu bảo đi xem phim từ hôm qua rồi mà?"

"Hôm qua Giai Giai bận á." Trần Hạo đáp: "Các cậu xem phim nào? Phòng số mấy?"

Kiều Nhạc nói tên phim, Trần Hạo tiếc rẻ: "Không cùng phòng chiếu rồi, nhưng tớ cũng định xem phim đó, có gì review nha."

"Ok."

Kiều Nhạc không nói nhiều với cậu ta, cầm vé, đi cùng Thẩm Hạc Xuyên đến booth soát vé.

Vào phòng chiếu, cả hai tìm số ghế, đèn tối xuống, phim bắt đầu.

Hai người chọn một bộ phim thương mại, kịch bản nửa hay nửa dở, có vài chi tiết gây tranh cãi nên vang những tiếng xì xầm thảo luận. Kiều Nhạc nhận ra xem phim ở nhà thích hơn nhiều, có thể nói chuyện thoải mái với Thẩm Hạc Xuyên.

Ra khỏi rạp phim, Kiều Nhạc nói: "Lần sau mình xem ở nhà đi."

Ghế của rạp cũng chẳng êm bằng ở nhà.

Thẩm Hạc Xuyên không có ý kiến, hỏi cậu còn muốn đi đâu nữa không. Kiều Nhạc bảo: "Tầng dưới là trung tâm thương mại, chúng mình dạo một phòng đi, tiện đường mua quà cho các vị phụ huynh luôn."

Hai người đi thang cuốn xuống tầng dưới, ban đầu tính thăm thú tầng 2, nhưng lúc ngang qua khu đồ cho trẻ em ở tầng 3 thì chân Kiều Nhạc tự dưng khựng lại.

Thẩm Hạc Xuyên cũng động lòng, hỏi: "Em muốn vào xem không?"

Con thì giữ lại rồi, nhưng vẫn chưa sắm sửa gì cho bọn trẻ, tuy còn lâu mới đến ngày dự sinh, đến cũng đến rồi.

Kiều Nhạc nói: "Dạ."

Tầng 3 chia thành ba khu đồ cho bà bầu, trẻ sơ sinh và trẻ em.

Hai người đi thẳng đến khu cho trẻ sơ sinh, vào đại một cửa hàng, căn bản là đều mù mờ ở khoản này.

Dù Kiều Nhạc là người nuôi nấng Kiều Mãn, nhưng giai đoạn trước 2 tuổi do Lương Thục Linh chăm bẵm bé, còn cậu thì tiếp nối sau 2 tuổi.

Nhân viên thấy khách đến cửa, cười đầy nhiệt tình, hỏi bọn cậu muốn mua món nào, cho bé trai hay bé gái.

Cả hai nhìn nhau, giờ mới nhớ ra mình còn chưa hỏi giới tính của các con.

"... Vẫn chưa biết." Kiều Nhạc xoa mũi: "Con trai hay con gái chắc không quan trọng nhỉ? Tại mặc cái gì thì tụi nhỏ cũng chưa hiểu."

Hồi xưa cậu còn cho Tiểu Mãn mặc váy hoa nhí nữa kìa, nhóc con nhỏ xíu chưa có nhận thức, cứ thế mặc váy hoa chạy long nhong trong sân.

"Đương nhiên là không ạ." Nhân viên hỏi: "Bé vẫn chưa sinh đúng không ạ? Ngoài quần áo thì các ngài còn cần gì không? Tiệm chúng tôi có đủ quần áo, đồ chơi, bình sữa,..."

"Cần hết." Thẩm Hạc Xuyên nhìn trấi phải: "Cái gì cũng cần."

Khách sộp!!

Mắt nhân viên sáng rực, dẫn hai người vào trong: "Mời đi bên này, tôi sẽ giới thiệu..."

"Thẩm Hạc Xuyên, bộ này thế nào..."

"Mua."

"Thẩm Hạc Xuyên, bộ này thế nào..."

"Mua."

"Thẩm Hạc Xuyên, cái bình sữa này..."

"Mua."

"Thẩm Hạc Xuyên, cái này..."

"Mua."

Hai người dạo một vòng, nói không biết bao nhiêu từ "mua", nhân viên nghe mà shock, tay run đến độ suýt không nhớ được hết sản phẩm, bởi vì quá là nhiều luôn.

Nhất là sau một vòng càn quét, Thẩm Hạc Xuyên còn dõng dạc: "Những thứ chúng tôi chọn, tất cả đều x2."

Nhân viên: "!!!"

Đây không phải là khách sộp, mà là thần tài á!!

Hai người mua quá nhiều, nhân viên giới thiệu cửa hàng có dịch vụ giao hàng tận nhà, hỏi hai người có cần không. Kiều Nhạc nghĩ ngày mai vừa vặn là thứ 7, có thời gian sắp xếp.

Vì thế cậu cho địa chỉ, đối phương vừa thấy bốn chữ "Chung cư Lâm Giang" liền thở dài, bảo sao mua như ném tiền ra cửa sổ, người có thể mua nhà mấy nghìn vạn, chút tiền này có bõ bèn gì.

Cô cười tươi như hoa tiễn cả hai ra tận cửa, vui hơn bố đẻ em bé: "Cảm ơn quý khách! Mong lần sau lại được tiếp tục đón chào!"

Ra khỏi cửa hàng mẹ và bé, Thẩm Hạc Xuyên hỏi Kiều Nhạc: "Em muốn qua cửa hàng khác không?"

"Thôi ạ." Kiều Nhạc nói: "Hình như chúng mình đã mua nhiều lắm rồi."

Có mỗi bình sữa mà hình như lấy mười mấy cái lận, cái này ổn, cái kia tốt, luyến thoắng cái lấy nguyên một mớ.

Quan trọng là hai đứa nhỏ chỉ có một cái miệng thôi á!

Kiều Nhạc xoa trán, trước còn nghĩ Thẩm Hạc Xuyên sẽ chiều hư con, giờ mình cũng chẳng kém phần long trọng.

Hơn nữa chuyện mang thai còn chưa nói với người lớn trong nhà, phụ huynh hai bên vẫn chưa hay biết.

Kiều Nhạc không biết mở miệng thế nào, đứng trước cửa cửa hàng mẹ và bé hỏi Thẩm Hạc Xuyên phải làm sao.

"Cứ tìm thời điểm thích hợp thì nói." Thẩm Hạc Xuyên vỗ vai cậu: "Em đừng lo, mọi người biết sẽ mừng lắm."

Kiều Nhạc nói: "Vậy thế này đi, em sẽ nói với cậu mợ, còn cô chú thì để phần anh nhé."

"Ừ." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Xuống tầng dưới xem tiếp đi?"

"Vâng."

Hai người xuống tầng 2, chọn quà cho phụ huynh hai nhà, lúc ngang qua cửa hàng quần áo bigsize cho nam, Kiều Nhạc liền kéo Thẩm Hạc Xuyên vào xem.

Giờ con mới được 2-3 tháng, sau 3 tháng bụng sẽ dần lộ ra, cũng cần phải mua quần áo phù hợp.

Lúc rời khỏi trung tâm thương mại thì trời đã sẩm tối.

Bên kia đường có một sạp khoai nướng, Kiều Nhạc hơi thèm, hỏi Thẩm Hạc Xuyên có muốn ăn không, anh đứng sau gật đầu: "Có."

Đường phố vào đông, dòng người vội vàng, gió đêm phà phà thổi.

Kiều Nhạc ôm khoai lang mật mới nướng cắn một miếng, cái mềm tan ngọt ngào khiến cậu nheo mắt, ăn một củ xong lại bảo chủ sạp gói về hai củ.

"Mình đi ăn gì đó đi." Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Em muốn ăn gì?"

"Muốn ăn đồ nướng á!" Kiều Nhạc li.ếm môi: "Cá nướng nè, xiên bò nè, cánh gà,..."

Cậu liệt kê kha khá món, Thẩm Hạc Xuyên nghĩ lại list đồ ăn kiêng đều không có, nên cũng không cấm cản: "Em biết quán nào ngon không?"

"Có ạ, nhưng hơi xa." Kiều Nhạc nói: "Ở gần Tiểu Chước Di Tình có một quán nướng rất ngon, em hay đi cùng hội anh Gia Tự."

"Đi bằng oto thì không xa, mình đi thôi." Thẩm Hạc Xuyên nói, dù gì mai không phải đi làm, cũng không cần đi học.

"Dạ!"

Hai người lái đến quận Bách Hối, ăn đồ nướng xong lại ghé Tiểu Chước Di Tình chơi một lúc mới về.

-

Hôm sau.

Tối Kiều Mãn sẽ biểu diễn ở nhà trẻ, sáng mới dậy đã đến trường tập.

Nhà chỉ còn Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên.

Hôm qua về muộn, nên sáng nay Thẩm Hạc Xuyên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Ngô Tuệ Lam nói cả nhà đang trên đường đến.

Thẩm Hạc Xuyên xốc chăn lên, hỏi bà sao đến sớm vậy.

Ngô Tuệ Lam đáp: "Ở nhà cũng rảnh thì tiện mang đồ ăn sáng của lão Lý làm cho con với Nhạc Nhạc."

Lão Lý là đầu bếp trong nhà, Kiều Nhạc cực kỳ thích các món ông nấu.

Thẩm Hạc Xuyên cúp điện thoại, thấy Kiều Nhạc vẫn còn đang ngủ nên không gọi, đi rửa mặt trước. Trong lúc đó thì nhận được cuộc gọi từ hai cửa hàng, họ báo chuẩn bị giao hàng.

Anh vừa chải chuốt chưa được bao lâu, bố mẹ đã đến cửa.

Thẩm Chính Hòa xách hộp giữ nhiệt, hỏi: "Nhạc Nhạc đâu con?"

"Hôm qua em ấy ngủ muộn, nên giờ vẫn chưa dậy." Thẩm Hạc Xuyên nhận lấy hộp đồ ăn, hỏi ông bà đã ăn chưa.

"Bố mẹ ăn rồi." Ngô Tuệ Lam liếc qua phòng ngủ master, đi theo Thẩm Hạc Xuyên đến phòng ăn, thì thầm dặn dò: "Tuy các con mới cưới, nhưng đừng bạo quá nhé. Nhạc Nhạc vẫn là sinh viên, nhớ phải biết kiềm chế."

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

Anh biết Ngô Tuệ Lam hiểu lầm, giải thích: "Không có chuyện đó đâu mẹ, hôm qua bọn con đến quán của bạn chơi nên mới về muộn."

"À à, ra là thế." Ngô Tuệ Lam xấu hổ cười: "Thế coi như mẹ chưa nói gì nhé."

"Ông đâu mẹ?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi.

"Ông con đến trường xem Tiểu Mãn tập luyện rồi, lát mới qua." Ngô Tuệ Lam hỏi: "Hay con gọi Nhạc Nhạc dậy đi? Đồ ăn nguội sẽ không ngon nữa."

Thẩm Hạc Xuyên nhìn đồng hồ: "Để con gọi em ấy, bố mẹ ra ngoài ngồi đi."

Ngô Tuệ Lam phẩy tay: "Đi đi, cứ kệ bố mẹ."

Thẩm Hạc Xuyên vừa mới đến cửa phòng ngủ, chuông cửa chính réo vang, có hai thanh niên trẻ tuổi xuất hiện trên màn hình giám sát, nói vào chuông cửa: "Chào cậu Kiều, chúng tôi là nhân viên của trung tâm thương mại Centennial, chúng tôi vận chuyển hàng đến cho ngài."

"Con mua gì à?" Ngô Tuệ Lam vừa hỏi vừa đi ra huyền quan.

"Con mua quà Tết cho cả nhà." Thẩm Hạc Xuyên bỏ lại một câu rồi vào phòng đánh thức Kiều Nhạc.

"Thật là, sao lại mua quà vậy?" Ngô Tuệ Lam mừng ra mặt, đi mở cửa rồi há hốc miệng núi thùng trước mặt.

Quà gì mà nhiều dữ vậy?

"Chào bác, chúng cháu là nhân viên của trung tâm thương mại Centennial, giao hàng cho cậu Kiều." Nhân viên chào bà: "Có tiện để chúng cháu mang vào nhà không ạ?"

"À à à, vào đi!" Bà tránh sang một bên, để hai người bê vác đồ.

Thẩm Chính Hòa ở phòng khách cũng hoảng hồn trước số lượng này: "Mua gì mà nhiều thế?"

"Tôi không biết." Ngô Tuệ Lam nói: "Hạc Xuyên bảo là quà năm mới cho vợ chồng..."

Bà đang nói, đôi mắt dừng trên một cái thùng, trên đó viết hai chữ "xe nôi" to đùng.

Ngô Tuệ Lam: "..."

Ơ ủa?

Tôi đã ngoài 50 rồi, đâu tính sinh đứa thứ hai!!

Bà cảm thấy có gì đó sai sai, lại dòm mấy cái thùng khác, nhận ra mỗi thùng đều là đồ liên quan đến trẻ sơ sinh.

"Có ship nhầm địa chỉ không vậy?" Bà hỏi shipper: "Nhà bác không có em bé sơ sinh!"

Nhân viên kiểm tra lại thông tin: "Cậu Kiều Nhạc, tầng 28 toà 8 khu 1 chung cư Lâm Giang, bốn số cuối 3301 ạ."

"Người thì đúng rồi, nhưng mua mấy đồ cho trẻ sơ sinh làm gì?" Ngô Tuệ Lam khó hiểu nói, lại nhìn chồng, ông liền lắc đầu: "Đừng nhìn tôi, tôi cũng không hiểu gì đây."

Đang lúc hai người đầy một bụng thắc mắc, Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy đống hàng trong nhà cũng đần mặt.

"Ai là Kiều Nhạc ạ?" Nhân viên giơ hoá đơn lên: "Các sản phẩm từ cửa hàng mẹ và bé Angel Baby đã giao đến, phiền cậu kiểm tra ạ."

Kiều Nhạc: "..."

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

Hai cuộc gọi giao hàng Thẩm Hạc Xuyên nghe có một cuộc từ cửa hàng mẹ và bé, mà anh quên khuấy mất.

"Các con mua à?" Ngô Tuệ Lam hỏi.

Hôm qua Kiều Nhạc còn lăn tăn làm sao có thể mở lời với người nhà, chưa gì hôm nay đã lộ rồi.

Lại còn trong tình trạng xấu hổ chứ.

Đầu Kiều Nhạc tê rần: "Là chúng con mua ạ, cô chú chờ con xíu để con kiểm tra hàng ạ."

"Để anh làm cho." Thẩm Hạc Xuyên nói.

"Tôi nghĩ là hai vị nên cùng kiểm tra." Shipper tốt bụng nhắc nhở: "Vì còn nữa đấy ạ."

Kiều Nhạc: "..."

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

Trong khi cả hai đang kiểm hàng thì quà cáp cũng đến cửa, sau khi check kỹ càng, Kiều Nhạc lại ồ quao mình mua nhiều vậy sao.

Nhìn hàng hoá chất đầy nhà, Kiều Nhạc liền dẹp luôn ý định tự sắp xếp, bảo Thẩm Hạc Xuyên: "Tìm ai giúp đi ạ? Em làm không nổi."

Thẩm Hạc Xuyên cũng chịu, gật đầu: "Ăn sáng trước đã, anh sẽ cho người giải quyết."

"Đợi đã, có ai nói mẹ nghe đầu đuôi là thế nào được không?" Ngô Tuệ Lam lên tiếng, chỉ vào đống đồ cho trẻ sơ sinh: "Các con mua nhiều vậy làm gì? Đừng bảo là tặng bố mẹ nhé?"

Thẩm Chính Hòa vội vàng nói: "Đừng đừng, bố mẹ không dùng được đâu."

"..." Thẩm Hạc Xuyên xoa trán: "Không phải tặng bố mẹ, là bọn con dùng."

"Các con?" Ngô Tuệ Lam càng mờ mịt: "Các con dùng làm gì? Tính nuôi em bé à..."

Việc đã đến nước này, không còn gì phải giấu nữa.

Thẩm Hạc Xuyên nói: "Là tính nuôi hai em bé."

"Hai đứa?!!"

Ngô Tuệ Lam và Thẩm Chính Hòa liếc nhau: "Các con định nhận nuôi à?"

"Không phải nhận nuôi, chúng con tự sinh ạ." Kiều Nhạc giải thích, ngượng ngập nói "À ừm... cô, chú... con đang mang thai ạ."

Ngô Tuệ Lam: "Σ(⊙▽⊙"!"

Thẩm Chính Hòa: "Σ(⊙▽⊙" a!"

Con mang cái gì cơ?!

Bình Luận (0)
Comment