Sau khi Kiều Nhạc tiết lộ mình đang mang thai, cả nhà chìm vào câm lặng.
Tin tức này của Kiều Nhạ quá mức chấn động, lúc mới biết cũng chết não y hệt, dù có là hiện tại thì lòng vẫn nhộn nhạo không kém.
Ngô Tuệ Lam và Thẩm Chính Hòa nghĩ mình bị lãng tai, đầu "Bùm!" một cái, mặt xịt keo cứng ngắc.
Lúc lâu sau, Ngô Tuệ Lam mới lên tiếng: "Con đang đùa đúng không Nhạc Nhạc? Con yên tâm đi, nhà mình rất cởi mở, không quan trọng mấy chuyện nối dõi tông đường, con không cần..."
"Là thật." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Nhạc Nhạc thật sự đang mang thai, được 2 tháng rồi."
Ngô Tuệ Lam: "..."
Thẩm Chính Hòa: "..."
Hai vợ chồng liếc nhau, thấy vẻ mặt của các con rất nghiêm túc: "Thật ư?"
"Vâng ạ." Kiều Nhạc nói: "Mọi người chờ con chút, con vào phòng lấy ảnh siêu âm."
Sau khi cậu về phòng, Ngô Tuệ Lam bước lên, kích động túm Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Rốt cuộc là sao hả con? Sao Nhạc Nhạc lại mang thai? Chuyện lớn thế này không được đùa mẹ đâu nhé?!"
"Đương nhiên là không ạ." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Lúc mới biết con cũng rất hoảng, chúng con đã kiểm tra ở hai bệnh viện, không thể sai được."
"2 tháng ư..."
Ngô Tuệ Lam cẩn thận nhẩm tính, biểu cảm từ khiếp hồn chuyển thành mừng rỡ: "Đợt trước Kiều Nhạc biếng ăn là vì có bầu à?"
Thẩm Hạc Xuyên: "Vâng."
"Nhọc mẹ là người có kinh nghiệm mà chẳng nhận ra." Ngô Tuệ Lam xoay người nắm tay chồng mình: "Bố nó nghe được chưa? Nhạc Nhạc có thai đấy, chúng mình sắp có cháu này!"
"Nghe rồi, nghe rồi." Mặt Thẩm Chính Hòa cũng rạng rỡ: "Đây là chuyện tốt!"
Ngô Tuệ Lam lại hỏi Thẩm Hạc Xuyên: "Các con siêu âm ở viện nào, bố mẹ..."
Tiếng chuông điện thoại của Thẩm Hạc Xuyên cắt ngang lời bà, anh đi qua cầm lên, người gọi là cô chủ nhiệm của Kiều Mãn.
"Chào cô Lưu." Thẩm Hạc Xuyên nghe điện.
"Thẩm tiên sinh ạ?" Giọng của cô Lưu rất sốt sắng: "Cậu Kiều không nghe điện nên tôi chỉ có thể gọi cho anh. Các anh có thể đến nhà trẻ không ạ? Kiều Mãn gặp chút vấn đề."
Thẩm Hạc Xuyên vội hỏi: "Tiểu Mãn xảy ra chuyện gì?"
Kiều Nhạc cầm y bạ ra, vừa vặn nghe được câu đó: "Tiểu Mãn sao thế ạ?"
"À không ạ, là tôi nói nhịu thôi, không phải Kiều Mãn có vấn đề." Cô Lưu giải thích: "Là một cụ ông, tôi nghe Kiều Mãn gọi cụ nội. Ông ấy đang xích mích với một phụ huynh khác, tình hình không ổn lắm!"
"Chúng tôi đến ngay đây!"
Thẩm Hạc Xuyên cúp điện, nói với mọi người: "Cô Lưu nói ông nội xích mích với phụ huynh ở trường, bảo chúng con mau đến giải quyết."
Kiều Nhạc vội ném y bạ sang một bên: "Chúng mình mau đi thôi."
Cụ Thẩm có tuổi rồi, lỡ gặp vấn đề bất trắc thì...
Ngô Tuệ Lam và Thẩm Chính Hòa cũng chẳng thiết tha xem xét gì nữa, lòng nóng như lửa đi ra ngoài.
"Đợi chút!" Thẩm Hạc Xuyên gọi Kiều Nhạc: " Mặc thêm quần áo đã!"
Nhiệt độ ngoài trời có mấy độ thôi, không có lò sưởi như trong nhà, Kiều Nhạc mặc đồ mỏng mà đi, không cảm lạnh mới lạ.
Ngô Tuệ Lam đã chạy đến huyền quan, vừa thay giày vừa nói: "Bố mẹ đi trước, các con thay quần áo xong thì đến ngay nhé."
"Vâng."
Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên về phòng thay đồ rồi nóng ruột chạy đến trường. Trên đường đi, Kiều Nhạc gọi cô Lưu hỏi chuyện của ông cụ.
Cô Lưu trấn an: "Cậu đừng lo, không đánh nhau, chỉ là có hơi ầm ĩ, các cậu cứ đến đi ạ."
Vừa biết không có xô xát, Kiều Nhạc khẽ thở phào, có điều vẫn chưa hiểu vấn đề là sao, cụ Thẩm hiền hoà sao tự dưng lại gây xích mích?
Cậu dò hỏi cô Lưu, cô giáo ấp úng đáp: "Liên quan đến tết mục... Ừm... các cậu cứ đến đi ạ."
Ngô Tuệ Lam và Thẩm Chính Hòa tới nhà trẻ trước, đến nơi mới nhận ra không có số điện thoại của cô giáo nên bị chặn ở bốt bảo vệ.
"Chúng tôi là phụ huynh của cháu, cô giáo gọi chúng tôi đến." Thẩm Chính Hòa giải thích với bảo vệ.
Bảo vệ cầm danh sách đăng ký đưa cho ông: "Đến chơi vẫn phải đăng ký."
Hai ông bà đang điền thông tin thì Thẩm Hạc Xuyên và Kiều Nhạc chạy đến nơi, cả nhà bốn người cùng đi vào.
Kiều Nhạc lại gọi điện cho cô Lưu, đối phương nghe thế, lập tức từ trên lớp xuống đón, thấy có bốn người thì sửng sốt.
Sao lại nhiều người vậy?
"Cô Lưu." Kiều Nhạc gọi: "Ông nội và Tiểu Mãn đâu rồi?"
"Ở trên lớp ạ, để tôi dẫn mọi người lên."
Bốn người đi theo cô Lưu, trong lúc đó, cô Lưu cũng giải thích nguồn cơn sự việc.
Người xích mích với cụ là bố của bạn Trương Hiểu Vũ.
Kiều Mãn là center của tiết mục tối nay, cũng là nhân vật tiêu điểm của nhóm, từ lúc tập đã phân vai như vậy, không bé nào ý kiến.
Trương Chí Cương, bố của Trương Hiểu Vũ nay mới đến xem các con diễn, vừa thấy vị trí của con trai liền khó chịu, tìm cô giáo đổi chỗ cho con.
Tối nay đã lên diễn rồi, đổi chỗ đột xuất thì không được, nhân vật của các bé đều có vai trò cố định, vũ đạo cũng khác, trong lúc biểu diễn có khúc dẫn chuyện, Trương Hiểu Vũ không thể đổi vị trí cho Kiều Mãn.
Cô kiên nhẫn giải thích tình hình cho Trương Chí Cương, nhưng đối phương lại đàn gảy tai trâu, khoe khoang năm nào mình cũng đóng góp cho trường nhiều như thế, vậy mà con trai không được vị trí center, đó chính là không nể mặt gã.
Nên gọi cho lãnh đạo của trường, yêu cầu phải giải quyết chuyện này.
Cô giáo Lưu lập tức bị lãnh đạo răn đe, cứ theo ý của Trương Chí Cương. Cô nói nếu làm thế sẽ ảnh hưởng đến tiết mục, đối phương lại nói nhẹ tựa lông hồng: "Chỉ là bài biểu diễn của trẻ con thôi, quan trọng đến mấy chứ, đừng để tâm."
Cô muốn thuyết phục lắm, nhưng dẫu sao cũng chỉ là một giáo viên thấp cổ bé họng, không thể làm chủ được, chỉ có thể gọi Kiều Mãn và Trương Hiểu Vũ vào phòng học bên cạnh, bảo hai bé đổi vai.
Kiều Mãn diễn đến một nửa thì tự dưng bị gọi ra đổi chỗ, khó hiểu hỏi cô giáo: "Sao lại thế ạ?"
Cô nhìn đôi mắt sáng trong của bé, chẳng biết giải thích quy tắc ngầm thế nào, chỉ có thể dỗ dành: "Bộ chú khỉ cũng rất đẹp nha, Tiểu Mãn đáng yêu mặc gì cũng đẹp!"
Kiều Mãn véo véo móng vuốt khủng long, không cam lòng nói: "Nhưng con muốn mặc bé khủng long ạ!"
Cô Lưu xoa đầu bé, dịu giọng đỗ: "Thế này đi, con cứ thay quần áo với Trương Hiểu Vũ nhé. Biểu diễn xong cô tặng con chú khủng long bông được không?"
Tuy Kiều Mãn không muốn đổi, nhưng bé rất nghe lời cô giáo, gật đầu: "Dạ."
Trương Hiểu Vũ ở bên cạnh đã cởi bộ con khỉ ra, thấy Kiều Mãn vẫn chưa cởi, vươn tay giật bộ khủng long trên người bé: "Bé khủng long là của tớ! Cởi nhanh lên!"
Kiều Mãn không kịp né, bị bạn kéo lảo đảo, cô Lưu nhanh tay đỡ lấy, nói Trương Hiểu Vũ: "Trương Hiểu Vũ, con buông Kiều Mãn ra đã."
"Cô bảo nó cởi nhanh lên!" Trương Hiểu Vũ ra lệnh: "Bố bảo khủng long là của tớ, cậu không được mặc."
Kiều Mãn bị đối phương túm cũng không có vui, ôm bộ đồ lùi xuống: "Cậu sai rồi! Bé khủng long là của tớ!"
"Của tao!" Trương Hiểu Vũ đi lên định giật lấy, Kiều Mãn liền xoay người chạy ra cửa, không cẩn thận đụng vào đùi người đi qua.
"Úi!"
Bé ngã đập mông xuống đất, rồi nhanh chóng được bế lên, giờ mới nhận ra người mình đụng trúng là cụ Thẩm.
"Cụ ơi!" Mắt bé sáng lên: "Cụ đến rồi ạ?!"
"Ngã có đau không con?" Cụ Thẩm hỏi: "Cụ đến xem con biểu diễn, con đi đâu mà chạy vội thế? Có phải định đón cụ không?"
Kiều Mãn còn chưa kịp đáp thì Trương Hiểu Vũ đã đuổi kịp, gào thét đòi Kiều Mãn cởi đồ. Kiều Mãn trốn sau lưng cụ Thẩm: "Không được!"
Cô Lưu đi theo, thấy ông cụ lạ mặt, lại nghe Kiều Mãn gọi cụ, do dự hỏi: "Ông là?"
"Tôi là cụ của Kiều Mãn." Ông cụ nắm tay Kiều Mãn, nhẹ giọng hỏi: "Cô là giáo viên của Tiểu Mãn à? Đang xảy ra chuyện gì vậy?"
"Là chút hiểu lầm thôi ạ." Cô giải thích một câu, đi qua chỗ Kiều Mãn: "Tiểu Mãn, chúng mình thay quần áo trước được không?"
"Không được!" Kiều Mãn lắc đầu, nắm chặt tay cụ Thẩm: "Cụ ơi, con không muốn thay quần áo, con muốn bé khủng long!"
Khi Kiều Mãn đã khoe hết với người trong nhà lúc mới nhận bộ đồ khủng long , mọi người biết bé rất thích vai này, hôm nay tự dưng phải thay quần áo nên vô cùng khó hiểu: "Thay đồ? Thay đồ gì? Sao lại phải thay?"
Ba câu hỏi liên tiếp khiến da đầu cô Lưu tê rần, không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ phải nói là do phụ huynh của cháu nó có mối quan hệ với tốt với ban giám hiệu trường à? Nếu thế thì xác định mai cuốn gói là vừa.
"Là thế này ạ, có chút điều chỉnh nhỏ giữa các nhân vật..."
"Bố tao nói phải đổi!"
Trương Hiểu Vũ xen vào, tay chống nạnh, ngẩng lên gào với cụ Thẩm: "Bố tao quyết định! Mày bị điếc à?!"
Thằng nhỏ nói đầy trịnh thượng.
Cụ Thẩm là người ở địa vị cao suốt bao năm, dù đã về hưu, nhưng rất ít người vô lễ với cụ như thế.
Nhưng nó một đứa nhỏ nên cụ không chấp, chỉ hờ hững hỏi: "Bạn nhỏ này, bố cháu là ai?"
Đúng lúc này, Trương Chí Cương đã chào hỏi xong các vị lãnh đạo trong trường, quay lại thấy bọn trẻ vẫn chưa thay quần áo, trán nhăn lại: "Cô Lưu, đã bảo là để Hiểu Vũ nhà chúng tôi đứng trung tâm mà? Sao vẫn chưa xong việc nữa?"
Đầu cô Lưu phồng to, sợ gã lại dùng các vị bên trên doạ nạt: "Sắp xong rồi ạ, sắp xong rồi ạ."
Cô nói với cụ Thẩm: "Cụ à, để tiết mục hay hơn nên chúng cháu thay đổi một chút, cháu sẽ trao đổi với cụ sau, giờ phải thay quần áo cho hai bé đã."
Cụ Thẩm thời còn trẻ đã ngụp lặn thương trường bao năm, chỉ cần nghe vài câu đã hiểu ngay vấn đề, cầm gậy chống chỉ vào mặt Trương Chí Cương: "Chỉ sợ không phải muốn hay hơn, mà là để thoả mãn yêu cầu của cậu đây đi."
Một phát trúng tim đen, mặt cô Lưu sượng trân, đầu tê rần: "Không có đâu ạ, cụ đừng nghĩ nhiều, các con mặc gì thì cũng sẽ lên sân khấu, vị trí khác nhau thôi."
"Lằng nhằng với ông ta làm gì." Trương Chí Cương thiếu kiên nhẫn: "Làm nhanh lên, tôi còn có việc phải đi trước."
Cô Lưu không dám động chạm, chỉ có thể khó xử nhìn cụ Thẩm: "Cụ à..."
Mặt cụ Thẩm trầm xuống: "Không đổi."
Cô Lưu: "..."
Trương Hiểu Vũ nghe thế, lập tức lăn ra đất ăn vạ: "Con muốn khủng long! Con muốn khủng long! Bố ơi! Con muốn khủng long cơ!"
"Con yêu đừng khóc, bố bắt nó cởi cho con đây!"
Trương Chí Cương vừa thấy con trai cưng khóc, lập tức giận dữ mắng ông cụ: "Lãnh đạo trường đã đồng ý rồi, ông là cái khỉ gì? Mau cởi quần áo cho tôi, đồ già chết tiệt!"
Cụ Thẩm: "..."
Tôi? Đồ già chết tiệt?
Cụ Thẩm thương Kiều Mãn nhất nhà, nhóc con thấy có người mắng cụ, cũng bực mình, lao ra từ sau lưng cụ, đẩy mạnh Trương Chí: "Chú mới là đồ già chết tiệt! Không được mắng cụ của cháu!"
Trương Chí Cương không ngờ bé con lại khoẻ như thế, bị đẩy đến lùi xuống hai bước, thẹn quá hoá giận, hất Kiều Nhạc bằng một tay: "Oắt con! Mày muốn chết à?"
Định bụng đi lên dạy dỗ Kiều Mãn, cụ Thẩm thấy vậy, cũng bước lên, dùng gậy chống gõ vào bàn tay đang vươn ra: "Mày thử đánh thằng bé xem!"
Cô Lưu sợ hai bên xô xát, vội vàng chắn ở giữa: "Mọi người bình tĩnh đã, bình tĩnh đi ạ! Xin đừng đánh nhau!"
Hai người đều giận sôi, không có ý đừng tay, may mà có các thầy cô khác chạy đến cản lại.
Trong quá trình kể lại, cô Lưu lược bớt chi tiết bị cấp trên tạo áp lực, thở dài, nói với Kiều Nhạc: "Cũng may không xảy ra chuyện gì, lát nữa hy vọng mọi người có thể bình tĩnh nói chuyện, tốt nhất là có thể hoà giải."
Thẩm Hạc Xuyên sầm mặt: "Hoà giải? Không có khả năng đó đâu."
Vẻ mặt của những người khác cũng rất tệ, cô Lưu cứng họng, xem ra không hoà bình nổi rồi.
Đến văn phòng, đứng ở cửa đã nghe Trương Chí Cương oang oang, đòi nhà trường phải cho gã câu trả lời. Chủ nhiệm Tôn phòng giáo vụ cố gắng khuyên vài câu, cụ Thẩm nghe xong lại hừ lạnh, đối phương lại xun xoe khuyên cụ.
Cô Lưu gõ cửa, dẫn cả nhà Kiều Nhạc vào: "Chủ nhiệm Tôn, anh của Kiều Mãn đến rồi."
Chủ nhiệm Tôn vội nói: "May quá, là... vị nào vậy?"
Tận bốn người lận, đối phương ngẩn ra luôn.
Kiều Mãn vừa thấy Kiều Nhạc, lập tức nhảy xuống ghế, chạy đến gọi: "Anh ơi!"
Kiều Nhạc kiểm tra bé, không thấy bị thương ở đâu, lại nhìn sang cụ: "Ông ơi, ông không sao chứ ạ?"
Cả nhà Thẩm Hạc Xuyên đã chạy sang chỗ ông cụ Thẩm, cụ thấy mặt ai cũng lo lắng, xua tay: "Không sao, không sao, sao mấy đứa đến hết vậy?"
"Con nghe bố xích mích với người ta, lo muốn chết." Ngô Tuệ Lam nói: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Trương Chí Cương thấy nhà họ Thẩm đông người, hừ một tiếng: "Kéo hội đồng tính doạ ai? Chủ nhiệm Tôn, sao phó hiệu trưởng Hoàng vẫn chưa đến?"
"Sắp đến rồi, sắp đến rồi, ngài chờ một lát." Chủ nhiệm Tôn không dám đụng chạm, xun xoe cười, nhưng nhìn gia đình Kiều Nhạc không phú thì quý, lập tức xử lý công bằng: "Mọi người ngồi đợi đi ạ, lãnh đạo trường sắp đến rồi, chuyện này đâu to tát gì đâu, đừng làm ảnh hưởng hoà khí!"
"Không phải chuyện lớn?" Ngô Tuệ Lam liếc sang: "Vậy nói tôi nghe tại sao phải đổi vị trí?"
Đừng trông bình thường Ngô Tuệ Lam luôn hiền hoà, nhưng một khi đã thay đổi thái độ thì khiến chủ nhiệm Tôn đổ mồ hôi lạnh: "Cái này... cũng là để tiết mục hay hơn, chắc cô Lưu cũng nói với gia đình mình rồi."
Cô đưa mắt ra hiệu với cô Lưu, đối phương đi lên: "Dạ dạ."
Cụ Thẩm hừ nhẹ: "Sợ là vì mặt mũi của ai đó mới biến tiết mục của con trẻ thành nồi cháo heo."
Chủ nhiệm Tôn: "..."
Cô Lưu: "..."
Thẩm Hạc Xuyên thoáng nhìn Trương Chí Cường dù bị bóc mẽ nhưng vẫn hất mặt lên trời, hỏi chủ nhiệm Tôn: "Vị lãnh đạo mà mấy cô nhắc là ai?"
"Là hiệu phó Hoàng, Hoàng Giang Thành." Cô đáp.
"Ra là vậy."
Hai người mới nói xong thì hiệu phó Hoàng đã đến. Trương Chí Cương vừa thấy người chống lưng cho mình, chỉnh lại nét mặt kiêu căng, đi lên chào hỏi đối phương.
Hiệu phó Hoàng trao đổi với gã mấy câu, nhìn cả nhà Kiều Nhạc: "Nhà trường đã quyết định việc đổi vị trí, mong các vị phụ huynh hiểu cho, đừng khiến chúng tôi khó xử. Dẫu sao bé nhà mình còn phải đi học ở đây, hẳn phải giữ mối quan hệ tốt với các bạn."
Nói thì êm tai, nhưng trắng ra là doạ dẫm.
Ngô Tuệ Lam nổi giận định bước lên, Thẩm Hạc Xuyên ngăn bà lại, hỏi: "Ông là hiệu phó Hoàng đúng không?"
"Đúng vậy." Hiệu phó thầm đánh giá Thẩm Hạc Xuyên, không dám chắc về thân phận của anh, nhưng trẻ con học ở trường này đều không phải con nhà bình dân, vì thế giọng mềm mỏng xuống: "Chỉ là một tiết mục thôi, chúng tôi đảm bảo lần sau sẽ để Kiều Mãn làm trung tâm. Mỗi người nhường nhau chút, cả làng cùng vui mà? Đừng để ý tiểu tiết."
Tính hứa lèo à?
Thẩm Hạc Xuyên cười cười, hỏi: "Hiệu phó Hoàng là người điều hành trường mẫu giáo Dục Anh à?"
Hiệu phó cau mày: "Ý cậu là sao?"
Thẩm Hạc Xuyên không đáp, mà nhìn về phía Trương Chí Cương: "Nếu cậu gọi người, chúng tôi cũng sẽ có, đợi hiểu trưởng Chu xử lý đi."
Hiệu phó Hoàng ngờ vực nhìn anh: "Cậu biết hiệu trưởng của chúng tôi?"
Chuông điện thoại oanh vàng của chủ nhiệm Tôn đột nhiên vang lên khiến ai nấy giật mình.
"Là hiệu trưởng!" Chủ nhiệm Tôn cầm điện thoại, vừa bấm nghe thì giọng của hiệu trưởng Chu đã oang oang: "Tôi đến ngay đây! Phải đón tiếp gia đình Thẩm tổng thật cẩn thận! Đừng có gây chuyện khiến nhà trường bẽ mặt!"
"Thẩm tổng?"
Chủ nhiệm Tôn nhìn một vòng, mắt dừng trên người Thẩm Hạc Xuyên, lại nhìn sang Trương Chí Cương, dè dặt hỏi hiệu trưởng: "Trương tổng thì sao ạ?"
Hiệu trưởng Chu giận sôi: "Trương Chí Cương? Quan tâm cậu ta làm gì? Còn không xứng để xách dép cho Thẩm tổng!"
Trương Chí Cương: "..."
Sau khi chủ nhiệm Tôn tắt máy, nhận ra không khí xung quanh bắt đầu sượng sùng.
"Bố nhớ trường mầm non Dục Anh do tập đoàn Hoa Ngũ Sắc điều hành đúng không?" Thẩm Chính Hòa đột nhiên hỏi.
Ngô Tuệ Lam đáp: "Hình như là thế."
"Đúng rồi ạ." Kiều Nhạc cắm một câu, trên tài liệu cậu xem khi chọn trường cho Kiều Mãn đã viết rõ rành.
Thẩm Chính Hòa lấy điện thoại ra, bấm một số điện thoại: "Lão Vương à? Tôi đang ở nhà trẻ tập đoàn nhà ông quản lý, mau đến giúp tôi xử lý chuyện này. Bố tôi có, cả nhà đều ở đây... Nhanh nhé!"
Mặt của hiệu phó Hoàng đã tái đi từ cuộc gọi của hiệu trưởng Chu, giờ Thẩm Chính Hòa gọi điện xong, suýt thì khuỵu xuống.
Sếp lớn của tập đoàn trên đầu nhà trẻ này họ Vương.
Giọng điệu của Thẩm Chính Hòa rất thoải mái, chính là cực kỳ thân quen.
Hình như ông dây phải người không nên dây, đứng nhầm chiến tuyến rồi.
Linh cảm đó nhanh chóng thành hiện thực, hiệu trưởng Chu vừa xuất hiện đã đi thẳng đến trước mặt Thẩm Hạc Xuyên, vô cùng khiêm tốn trò chuyện với anh, lại quan tâm hỏi han cụ Thẩm có sao không.
Sau khi biết ngọn nguồn, bà sầm mặt nói với hiệu phó: "Cậu giải quyết vấn đề như thế này à? Đúng là một hiệu phó 'đạt chuẩn' nhỉ?"
"Không phải, hiệu trưởng..." Hiệu phó toan giải thích, nhưng sự thật chính là thế, đành phải kéo Trương Chí Cương ra: "Là cậu ta bảo tôi làm vậy, tôi nghĩ trường mình hợp tác với công ty họ, nên săn sóc một chút, không ngờ lại rùm beng thế này."
"Rùm beng đến thế nào?"
Lại có một người bước vào, hiệu phó Hoàng vừa quay đầu, thấy người nọ là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hoa Ngũ Sắc, chân lập tức mềm nhũn.
Ngay cả Trương Chí Cương cũng há hốc mồm nhìn Thẩm Hạc Xuyên gọi hai vị kia đến dễ như ăn kẹo: "Rốt cuộc mấy người là ai?"
Vương tổng của tập đoàn Hoa Ngũ Sắc cười khinh: "Còn tưởng là vị tai to mặt lớn nào, thế mà lại không biết Thẩm tổng của tập đoàn Hoa Lang à."
Tập đoàn Hoa Lang ư?!
Mặt Trương Chí Cương cắt không còn một giọt máu, rơi vào vùng đất câm lặng.
Vấn đề nhanh chóng được giải quyết, Kiều Mãn nghe mình vẫn được làm bé khủng long, mừng rỡ vô ngần: "Yeah!"
Ngô Tuệ Lam và Thẩm Chính Hòa nóng lòng muốn xem kết quả két nghiệm của Kiều Nhạc, xong việc liền giục giã cả nhà mau đi về, vừa vào cửa đã hỏi: "Kết quả đâu? Con để đâu rồi?"
Kiều Nhạc đáp: "Để con đi lấy ạ."
Ông nội còn chưa biết chuyện mang thai, nhìn vẻ mặt sốt sắng của con dâu, lên tiếng: "Kết quả gì hả con?"
Thẩm Chính Hòa cười với cụ: "Bố ơi, nhà mình sắp có em bé rồi."
Thẩm Hạc Xuyên chỉnh lại: "Là hai em bé."
"Hở?"
"Nhạc Nhạc mang thai đôi."
Khi Thẩm Hạc Xuyên nói câu này, khoé môi không nhịn được mà cong lên, lại thành công khiến bố mẹ chấn động.
Ông nội vẫn chưa hiểu mô tê: "Em bé nào? Sinh đôi nào?"
Ngô Tuệ Lam nhìn Kiều Nhạc cầm tài liệu bước về phía mình, đôi mắt không khỏi dừng trên cái bụng nhỏ của cậu. Tiếc là thai mới 2 tháng nên chưa lộ bụng, còn mặc áo rộng nên chẳng nhìn ra được cái gì.
Kiều Nhạc đi đến, đưa kết quả siêu âm cho Ngô Tuệ Lam.
Bà đưa tay nhận, vì quá kích động nên cầm không chắc, khiến xấp tài liệu rơi xuống đất. Kiều Nhạc tính ngồi xổm xuống nhặt, bà liền ngăn cản: "Con cứ đứng im, để đó cô làm!"
Kiều Nhạc: "..."
Ngô Tuệ Lam tự gom giấy tờ lả tả dưới sàn, sờ đến tệp nọ thì khựng lại, nhặt lên đọc: "Hợp đồng hôn nhân?"
Kiều Nhạc cũng thấy, cậu quên mất tiêu mình đã để chung hợp đồng với y bạ, vội chen vào: "Cái đó không phải đâu cô ơi!"
Nhưng vẫn chậm một bước, Ngô Tuệ Lam đã mở ra, nội dung trang đầu tiên đập vào mắt: Để giải quyết vấn đề giục cưới của Thẩm tiên sinh, sau khi đàm phán, cả hai sẽ ký kết thoả thuận.
Bên dưới là giá trị hợp đồng và các điều khoản.
Bà lật thêm một trang, đầy đủ chữ ký và vân tay của Kiều Nhạc cùng Thẩm Hạc Xuyên.
Bà cầm hợp đồng, ngỡ ngàng nhìn hai người: "Các con... hình hôn(*) à?"
(*)Từ mới ám chỉ một cuộc hôn nhân giả tạo giữa một người là gay và người còn lại là les, cưới nhau hòng qua mắt bố mẹ và xã hội, giải quyết được vấn đề giục cưới xin.
Kiều Nhạc: "..."
Sao đúng lúc nước sôi lửa bỏng lại đổ thêm dầu vào lửa thế này!