Kết quả siêu âm và tài liệu do chuyên gia hội chẩn rất dày, lúc Kiều Nhạc lấy tài liệu cũng không nghĩ nhiều, lúc rớt ra mới nhớ mình để lẫn hợp đồng hôn nhân trong đó.
Còn bị Ngô Tuệ Lam bắt sống tại chỗ.
Hình hôn là như nào? Là kết hôn giả đó.
Nhưng cả cậu lẫn Thẩm Hạc Xuyên đều không dám nói thế, chỉ có thể dùng im lặng để đáp lại.
Thẩm Chính Hòa nghe được hai chữ "hình hôn", xen vào: "Ý là sao? Hình hôn là như nào?"
Ngô Tuệ Lam ném hợp đồng trong tay cho ông: "Tự ông xem đi."
Thẩm Chính Hòa lướt nhanh nội dung trên giấy, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hạc Xuyên và Kiều Nhạc vẫn đang im re, bình tĩnh hỏi: "Ai giải thích cho bố được không?"
"Còn giải thích cái gì nữa?!"
Ngô Tuệ Lam bực mình, không buồn quan tâm kết quả xét nghiệm lả tả dưới đất, thất vọng nhìn hai đứa con cưng: "Để đối phó việc giục cưới mà các con dám nghĩ ra cái hợp đồng này à? Còn nói dối là có thai nữa, sao các con không bịa là mình lên được trời luôn đi?!"
Kiều Nhạc: "..."
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
"Tụi con không lừa..." Thẩm Hạc Xuyên tính giải thích thì Ngô Tuệ Lam phất tay: "Hợp đồng giấy trắng mực đen rõ ràng thế này, con tính lấp li.ếm thế nào? Định nói là giả hả?"
Thẩm Hạc Xuyên: "... Không ạ, hợp đồng là thật."
Ngô Tuệ Lam càng nghe càng tức, Thẩm Chính Hòa dỗ vợ: "Bà bình tĩnh đã, cứ nghe các con nói xem nào."
"Nghe cái gì mà nghe?" Ngô Tuệ Lam nhảy dựng lên: "Là tôi ngu mới mừng vui, vắt óc tốn công lo liệu tiệc đính hôn, thế mà mấy đứa lại kết hôn giả ư!"
"Hôn nhân giả là sao?" Ông nội Thẩm vẫn chưa bắt được mạch: "Các con đang nói gì vậy? Xảy ra chuyện gì? Tiểu Mãn vẫn đang ở đây, đừng doạ thằng bé chứ!"
Tuy Kiều Mãn chẳng hiểu đầu cua tai nheo, nhưng thấy Ngô Tuệ Lam tức giận, liền nắm tay bà, thì thầm dỗ bà hạ hoả.
Nãy Ngô Tuệ Lam biết Kiều Nhạc có thai, lòng rộn ràng hân hoan, cuối cùng tự dưng nhặt hợp đồng hộ nhân giữa hai đứa, niềm vui vỡ nát, sự tức giận vì bị gạt ngùn ngụt dâng cao.
Đau đớn thay, những người gạt bà lại là con trai và đứa nhỏ bà yêu thương!
Có thai gì chứ?!
Hai thằng đàn ông tồng ngồng ra đấy thì thai thiếc kiểu gì?! Đầu bà đúng là mụ mị mới tin dăm cái chuyện ảo ma này!
Bà nhìn Tiểu Mãn, hít sâu nén bực tức xuống, vỗ tay bé con: "Bà không sao, cục cưng đừng sợ, con về phòng trước đi!"
Kiều Mãn nhìn Kiều Nhạc theo phản xạ. Kiều Nhạc bước đến dắt tay bé, lại gọi thím Dương đang nấu bữa trưa trong bếp, nhờ thím đưa Kiều Mãn về phòng.
Thẩm Chính Hòa đưa hợp đồng cho ông cụ xem, Thẩm Hạc Xuyên không cản, đằng nào cũng lộ rồi, cứ chờ cả nhà đọc xong rồi tính tiếp.
Ông nội vừa mở ra, mắt hơi trợn to, "A!" lên, thảng thốt nhìn Thẩm Hạc Xuyên: "Sao con dám..."
Ngô Tuệ Lam sợ cụ shock sẽ làm huyết áp tăng: "Bố ơi, bố bình tĩnh đã..."
"Đưa thằng bé mỗi 1000 vạn?" Cụ vô cùng khó tin mà nói: "Kẹt xỉ quá vậy!!"
Ngô Tuệ Lam: "..."
Thẩm Chính Hòa: "..."
Thẩm Hạc Xuyên: "..."
Kiều Nhạc: "..."
Phòng khách chìm vào khoảng không chết chóc. Lần đầu tiên Thẩm Hạc Xuyên nhận ra ông nội nhà mình rất có tiềm năng trở thành cây hài độc thoại.
Chỉ bằng một câu nói hài hước, cụ đã phá tan bầu không khí sượng trân.
"Đúng là ít tiền thật, nhưng..." Ngô Tuệ Lam cạn lời: "Bố à, đây là trọng điểm à?"
Cụ Thẩm: "Thì là trọng điểm mà? Tiền có một dúm, mất mặt quá trời!"
"Đúng là quá ít." Thẩm Hạc Xuyên đồng tình: "Hợp đồng có thời hạn 5 năm, ban đầu em ấy yêu cầu 200 vạn để lo nốt khoản nợ của gia đình."
Chỉ một câu là giải thích được nguyên nhân Kiều Nhạc ký hợp đồng hôn nhân với anh.
"200 vạn? Tận 5 năm á?" Trán Ngô Tuệ Lam nhăn tít: "1 năm có mỗi 50 vạn thì nên cơm cháo gì?"
Nhà mẹ đẻ của Ngô Tuệ Lam cũng môn đăng hộ đối với nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa. 50 vạn đối với bà còn chẳng mua nổi bộ trang sức.
Nhưng với Kiều Nhạc trong thời điểm đó lại là món hời lớn.
Thẩm Hạc Xuyên: "Đúng là không được cơm cháo gì, nên con mới tăng lên 1000 vạn."
"Từng đó vẫn còn ít." Ngô Tuệ Lam ngắt lời, kì thị nhìn Thẩm Hạc Xuyên: "Nếu mẹ không thêm vài món vào danh sách quà đính hôn thì đúng là xấu hổ kinh người!"
"À, nhắc đến quà, Nhạc Nhạc chưa nhận." Thẩm Hạc Xuyên nói: "Con vẫn chưa sang tên căn nhà này, thẻ vẫn do con cầm."
Ngô Tuệ Lam ngạc nhiên: "Là sao?"
Thẩm Hạc Xuyên như thể vừa nhớ ra: "Còn cái đồng hồ mẹ tặng em ấy hôm ra mắt nữa, con cũng đang giữ."
Khi đính hôn, Ngô Tuệ Lam đã lên danh sách sính lễ cho Kiều Nhạc, ngoài mâm tiền đầy ụ, còn tặng nhà ở chung cư Lâm Giang và cả đống trang sức, đá quý.
Bà tự tay tặng cho Kiều Nhạc, vậy mà Thẩm Hạc Xuyên lại bảo tất cả đều ở chỗ anh, thậm chí còn chưa sang tên căn nhà.
"Sao con không nhận?" Ngô Tuệ Lam hỏi Kiều Nhạc: "Con không thích à?"
Kiều Nhạc thật thà: "Quá quý giá ạ, con không nhận nổi."
Lúc ấy mối quan hệ giữa hai người cũng chưa đến bước này, nên đã trả hết cho Thẩm Hạc Xuyên ngay sau buổi tiệc.
Thẩm Hạc Xuyên thì nghĩ tương lai còn dài nên không ép đối phương.
Nhưng Ngô Tuệ Lam không biết vấn đề giữa hai người.
Mỗi lần bà tặng thứ gì đó cho Kiều Nhạc, đều sẽ nghe cậu nói mấy từ "quá quý giá".
Vốn tưởng Kiều Nhạc ngại, giờ mới nhận ra có thể là vì hợp đồng.
"Quý giá gì chứ?" Bà lấy hợp đồng, ngón tay chỉ lên một điều khoản: "Trên này đã viết rõ mà? Trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, dù là quà từ Thẩm Hạc Xuyên hay quà của bố mẹ đều sẽ thuộc quyền sở hữu của con."
Đúng là hợp đồng viết thế, từ đầu đến cuối đều có lợi cho Kiều Nhạc.
Nhưng dù vậy, cậu vẫn không thể thoải mái nhận quà của Ngô Tuệ Lam.
"Vì con đã nhận được quá nhiều ạ." Kiều Nhạc nhẹ nhàng nói: "Nếu không nhờ có khoản tiền của Thẩm Hạc Xuyên, con sẽ không thể thoát khỏi khốn cảnh dễ dàng, cũng sẽ không được đi học lại nhanh như thế, Tiểu Mãn cũng không được đi học ở nhà trẻ tốt."
Cậu nhờ số tiền đó mà vừa giải quyết được vấn đề, cuộc sống tốt hơn, gặt hái nhiều cơ hội, và quan trọng nhất là nhận bao quan tâm và tình yêu tràn đầy.
Cả nhà nhìn Kiều Nhạc, liền nghe cậu nói tiếp: "Sự thật là chúng con lừa mọi người, con biết giải thích thế nào cũng không thoả, con xin lỗi mọi người."
Dù bây giờ mối quan hệ của hai người phát triển ra sao, nhưng ngay từ đầu cuộc hôn nhân này đã mang tính lừa đảo.
Nếu hợp đồng không bị lộ, các bậc phụ huynh cũng không biết thì thôi, nhưng giờ vỡ lở rồi, cậu thật sự rất có lỗi với cảm tình của mọi người với mình.
Cậu thoáng nhìn Thẩm Hạc Xuyên, tiếp tục nói: "Con mong cả nhà đừng trách Thẩm Hạc Xuyên, anh ấy chỉ không muốn mọi người lo thôi ạ."
Tuy Ngô Tuệ Lam đang giận sôi, nhưng nghe Kiều Nhạc xin lỗi, cũng chẳng thoải mái.
Ngẫm kĩ lại, nếu không phải hồi trước bà cứ giục giã Thẩm Hạc Xuyên phải kết hôn, anh sẽ không nhờ vả Kiều Nhạc đối phó. Hơn nữa Thẩm Hạc Xuyên là người đầu têu hợp đồng này nọ, dù thế nào cũng không nên để Kiều Nhạc xin lỗi.
Đặc biệt là trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Kiều Nhạc còn nói đỡ cho Thẩm Hạc Xuyên.
Sao mà lại ngoan đến mức đó chứ, Thẩm Hạc Xuyên không khỏi nghĩ.
Nghe được Kiều Nhạc lên tiếng vì mình, ánh mắt Thẩm Hạc Xuyên tan chảy, nắm tay cậu, dịu dàng nói: "Trong chuyện này em không sai, không cần phải xin lỗi."
"Đúng đấy, con xin lỗi cái gì?" Ngô Tuệ Lam nói: "Con chỉ lấy tiền làm việc, làm đúng nhiệm vụ theo hợp đồng thôi, người phải xin lỗi là thằng con bất hiếu này mới đúng!"
Với Thẩm Hạc Xuyên, nói xin lỗi là việc không đau không ngứa, đang định mở lời với mẹ, ông nội lại bảo: "Xin lỗi cái gì? Sao lại phải xin lỗi?"
"Bố!" Ngô Tuệ Lam rít lên: "Nó xoay nhà mình như chong chóng, không xin lỗi thì sao? Bố cứ chiều nó thành quen!"
"Hầy, chuyện bé xé ra to." Ông cụ nhún vai: "Chỉ là ký hợp đồng thôi mà? Có vấn đề gì chứ? Đăng ký kết hôn rồi, bỏ hợp đồng đi là được mà?"
Cả nhà bừng tỉnh, cụ Thẩm lần nữa phất cờ khởi nghĩa.
Ngô Tuệ Lam và Thẩm Chính Hòa liếc nhau, một suy nghĩ chợt nhảy ra: Nghe có lý phết!
Kết hôn rồi, nhà bà cũng rất thích Kiều Nhạc, chỉ cần không còn cái hợp đồng kia, mọi chuyện chẳng phải được giải quyết ư?
Có câu "Không phải người một nhà, không vào cùng một cửa(*)", cả nhà đồng loạt nhất trí cao về cách xử lý vấn đề.
(*)Người có thể sống cạnh nhau, tính cách, phong cách thường giống nhau, và có nhiều sở thích giống nhau, nếu không sẽ khó hòa hợp với nhau.
Mà cách giải quyết này cũng đúng ý của Thẩm Hạc Xuyên và Kiều Nhạc.
Hai người trao đổi ánh mắt, thăm dò: "Huỷ hợp đồng ạ?"
Ngô Tuệ Lam lại hiểu sai ý ác con, trợn trắng mắt: "Thế nào? Các con không hài lòng à? Muốn 5 năm nữa ly hôn chứ gì?"
"Đương nhiên là không ạ!" Cả hai đồng thanh: "Không muốn ly hôn ạ!"
"Thế còn được." Mặt Ngô Tuệ Lam dịu xuống: "Mẹ không cần biết hợp đồng như nào! Đã kết hôn rồi, nếu các con muốn ly hôn, mẹ là người đầu tiên phản đối!"
Thẩm Chính Hòa phụ xướng phu tuỳ: "Bố là người thứ hai phản đối!"
Ông nội Thẩm thống nhất mặt trận: "Ông là người thứ ba phản đối!"
Thẩm Hạc Xuyên đua theo: "Con cũng phản đối!"
Người một nhà tỏ thái độ xong, đồng loạt xoay đầu nhìn Kiều Nhạc. Kiều Nhạc bị bốn đôi mắt háo hức mong đợi nhìn chòng chọc, đầu tê rần, vội vàng bày tỏ: "Con cũng phản đối!"
Khoé môi Thẩm Hạc Xuyên cong lên, không nhẹ chẳng nặng nhéo nhéo lòng bàn tay đối phương.
"Thế là ổn!" Cụ Thẩm vui vẻ: "Giải quyết xong rồi nhé?"
Ngô Tuệ Lam cũng hài lòng, không quên nhắc Thẩm Hạc Xuyên: "Con mau đưa thẻ cho Kiều Nhạc, còn phải sang tên nhà. Từ bao giờ rồi mà còn chưa xong!"
Kiều Nhạc: "Nhà thì không cần ạ, con không cần..."
"Sao lại không cần?" Ngô Tuệ Lam trừng mắt với cậu: "Càng nhiều nhà càng tốt chứ? Lỡ có cãi nhau với Hạc Xuyên còn có chỗ mà ở."
Trán Thẩm Hạc Xuyên giật giật: "Không cãi nhau đâu ạ, mẹ đừng dạy hư em ấy."
Kiều Nhạc cúi đầu cười cười, không có ý đáp trả.
"Được rồi, ổn thoả rồi thì ăn cơm thôi." Thẩm Chính Hòa nhặt giấy tờ dưới đất lên, đưa lại cho bọn cậu: "Chỉ là hợp đồng hôn nhân thôi, có gì to tát đâu mà bịa chuyện có thai với bố mẹ, nhọc công các con nghĩ ra, cầm hết đi."
Hiển nhiên ông cũng nghĩ giống Ngô Tuệ Lam, coi chuyện mang thai giống hợp đồng.
"Không phải..." Kiều Nhạc dở khóc dở cười: "Tụi con không lừa mọi người đâu ạ."
Ngô Tuệ Lam xụ mặt: "Vẫn diễn đúng không? Cô giận thật đấy nha!"
"Bọn con nói thật." Thẩm Hạc Xuyên lên tiếng: "Hợp đồng là thật, nhưng cái thai cũng là thật, 2 tháng, sinh đôi."
Ngô Tuệ Lam: "..."
Mặt Thẩm Hạc Xuyên cực kỳ nghiêm túc, Kiều Nhạc cũng không hề giống đang nói giỡn, lòng Ngô Tuệ Lam "Ầm ầm!" vang, giật lấy tập tài liệu trong tay Thẩm Chính Hòa, nhanh chóng tìm được kết quả siêu âm lẫn trong đó.
Họ tên: Kiều Nhạc.
Ghi chú siêu âm: Thai kỳ sớm, thai đôi, 8 tuần tuổi.
Ngô Tuệ Lam đọc tới lui hai lần, xác nhận mình không bị hoa mắt, niềm vui vỡ oà, run lẩy bẩy cầm ảnh siêu âm.
"Có thật này!" Bà kích động: "Thật sự có!!"
Thẩm Chính Hòa: "Bà..."
Còn chưa nói hết, Ngô Tuệ Lam đã túm tay ông, nói năng lộn xộn: "Có bầu thật này! Bố nó sắp lên chức bà rồi!"
Thẩm Chính Hòa: "..."
Ơ này?
Tôi là bà nội, thế bà là gì?