Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh

Chương 61

Thẩm Hạc Xuyên không ngờ mình chỉ bảo "Không làm" thôi, mà lại đổi được câu "Anh cũng có bầu à?" của Kiều Nhạc.

Đối mặt với ánh mắt khiếp hồn của Kiều Nhạc, trán Thẩm Hạc Xuyên giật giật: "Em nói lung tung gì vậy?"

Kiều Nhạc cũng thấy mình bị overthinking, nhưng vẫn nhịn không được phải lầm bầm: "Anh cái này không làm, cái kia cũng không, trước khi mang thai hay hiện tại vẫn giống nhau mà."

Đã vậy đợt đó cậu còn đẩy Thẩm Hạc Xuyên xuống giường chứ.

Thẩm Hạc Xuyên khựng lại, giải thích: "Bây giờ em chưa ổn định, anh sợ làm em bị thương."

Kiều Nhạc chẳng quan tâm: "Đã bảo dùng tay mà, anh nào có mạnh đến thế!"

Thẩm Hạc Xuyên: "..."

"Ặc..."

Kiều Nhạc ngộ ra mình mới xàm xí, đối diện với ánh mắt sâu hút của Thẩm Hạc Xuyên, cười khan, tránh khỏi tay anh, mông dịch xuống: "Em không có ý đó đâu, anh đừng hiểu lầm nhá..."

Thẩm Hạc Xuyên nhanh tay bắt lấy mắt cá chân của đối phương, không cho cậu tiếp tục cài số lùi, một đầu gối đè xuống mép giường, cúi người hôn lên: "Không có ý đó?"

Bị hormone thai kì ảnh hưởng, Kiều Nhạc vốn đã muốn ừm ứm, Thẩm Hạc Xuyên vừa ghé đến, người được bao bọc bằng thân nhiệt ấm áp và hương sữa tắm, khát vọng nào đó lại càng mãnh liệt.

Cậu còn vô thức cong đầu gối cọ eo Thẩm Hạc Xuyên.

Mặt Thẩm Hạc Xuyên đông cứng, đôi môi khẽ cạy mở môi người kia.

Kiều Nhạc dùng khuỷu tay chống nửa người lên, ngửa đầu.

Cậu mỉm cười trước ánh nhìn của Thẩm Hạc Xuyên, muốn nói gì đó lại thôi, có vẻ là đang ngượng.

"Em yêu."

Giọng Thẩm Hạc Xuyên còn trầm hơn so với bình thường: "Trong nhà không có ai đâu."

...

"Đừng sợ."

Thẩm Hạc Xuyên nhẹ giọng nói.

...

Xong xuôi, Kiều Nhạc nằm trên giường, chớp chớp mắt với Thẩm Hạc Xuyên.

Thẩm Hạc Xuyên để ý, cười bảo: "Giờ mới xấu hổ à?"

Kiều Nhạc xoay người, rút mấy tờ khăn ướt đưa sang, anh nhận lấy, bắt đầu lau tay.

Kiều Nhạc thấy vậy, có qua quá lại bảo: "Em cũng giúp anh nhé."

"Không cần." Thẩm Hạc Xuyên vứt giấy vào thùng rác.

Kiều Nhạc ngờ vực nhìn đối phương: "Anh chắc chứ?"

"... Chắc, anh đi rửa tay đã." Thẩm Hạc Xuyên xoay người vào phòng tắm.

Kiều Nhạc đầy một bụng nghi ngờ nhìn bóng lưng đối phương, lần nữa xác định một vấn đề... Thẩm Hạc Xuyên sai quá sai.

Về phương diện này, Thẩm Hạc Xuyên luôn có thái độ khá thích thú, trước khi mang thai, lúc cả hai nổi hứng ôm ấp hôn hít sẽ không thể khống chế được.

Giờ đã đến nước này mà anh lại không cần giúp luôn??

Rõ ràng trước giờ toàn vừa dỗ vừa lừa để mình ấy ấy dùm mà.

Kiều Nhạc nghĩ trăm lần không ra, nhưng chắc nịch là Thẩm Hạc Xuyên có vấn đề.

Thẩm Hạc Xuyên rửa tay xong, lại vào closet thay đồ, đợi anh về lại giường, Kiều Nhạc cố tình dòm chỗ đó, ngờ vực: "Anh chắc là không cần giải quyết chút chút à?"

"..." Thẩm Hạc Xuyên lấy chăn bọc kín cậu lại: "Ngủ!"

Kiều Nhạc bị đối phương ôm đến không cựa nổi, đành phải chào thua: "Dạ, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Hôm sau, Thẩm Hạc Xuyên đến công ty, Kiều Nhạc ở nhà một mình quá chán, hẹn Phương Gia Tự đi ăn trưa. Cả Tết không gặp nhau nên buôn dưa cuộc sống dạo này.

Phương Gia Tự kể mình được người nhà giới thiệu đi xem mắt, đối phương là giáo sư toán đại học, tính cách trầm lặng nhưng là người ân cần, cả hai đều có ý phát triển thêm một bước.

Ký ức đánh trai đểu vì Phương Gia Tự của 1 năm trước ùa về, nghe anh muốn tiến xa với đối tượng xem mắt, Kiều Nhạc thật sự mừng thay: "Vậy lúc nào rảnh thì tụ tập một bữa nha?"

"Anh cũng định thế, chờ bọn anh ổn định đã nhé." Phương Gia Tự nói: "Nhóc thì sao? Dạo này thế nào?"

Kiều Nhạc kể lại chuyện gặp Lương Thục Linh, Phương Gia Tự lập tức bực mình: "Bà ta vẫn còn mặt dày tìm nhóc à? Chắc không phải muốn bù đắp cho nhóc và Tiểu Mãn đâu nhỉ? Anh không tin bà ta lại tốt bụng đến thế."

"Em không biết nữa." Kiều Nhạc nghĩ ngợi: "Chắc không có khả năng đấy."

Nếu Lương Thục Linh thực sự muốn bù đắp cho anh em cậu, thì dù có ở Hong Kong, vẫn có thể liên lạc qua cậu mợ mà, nhưng chính bà ta chưa từng chủ động.

Với những gì Kiều Nhạc hiểu biết về mẹ mình, nếu không có lần chạm mặt lần này, chắc chắn đối phương đã tính bốc hơi tới mãn kiếp.

Phương Gia Tự tò mò: "Thế bà ta tìm nhóc làm gì? Đã qua lâu vậy rồi."

Làm gì ư?

Bàn tay đang gắp đồ ăn của Kiều Nhạc dừng lại, trong lòng loé lên một dự đoán, sau đó lại tỉnh bơ gắp tiếp: "Em biết đâu, cũng không muốn hỏi."

"Anh nói nhóc này, nếu tới kể khổ thì nhất định không được mềm lòng nhé!" Phương Gia Tự dặn: "Để mà bàn về khổ thì nhóc khổ hơn tỉ lần."

Kiều Nhạc bật cười: "Em có thảm đến thế đâu, giờ cuộc sống tốt mà?"

"Không khổ á hả?" Phương Gia Tự gạt phắt đi: "Vừa phải nghỉ học, vừa mắc nợ, lại còn phải nuôi trẻ con, thảm hơn chồng chết!"

"..." Kiều Nhạc dở khóc dở cười: "Anh so sánh kiểu gì đó, gì cũng nói được!"

"Thì ý để nhóc hiểu đó." Phương Gia Tự nhún vai: "Nhóc ăn đi, anh đi nghe điện thoại đã."

Anh cầm chiếc điện thoại đang rung trên bàn, bấm nghe.

Người gọi là đối tượng xem mắt, đối phương hỏi anh ở đâu, bảo muốn tặng anh vài món đặc sản, tiện đà hỏi tối nay có thể hẹn nhau đi ăn không.

"Là muốn tặng đặc sản hay muốn hẹn em đi ăn?" Phương Gia Tự trêu: "Anh phải làm rõ à nha."

Đối phương đáp lại, Phương Gia Tự cười tươi hớn hở: "Vâng, vậy tối anh đón em nhé."

Kiều Nhạc hóng hớt, thấy Phương Gia Tự thật sự hài lòng với đối tượng xem mắt này.

Xem mắt...

Cậu không khỏi nhớ lại ngày đầu quen Thẩm Hạc Xuyên.

Buổi "Xem mắt" chấn động biết bao, giờ nhớ lại vẫn chẳng biết nên khóc hay cười.

Phương Gia Tự cúp máy, hỏi Kiều Nhạc: "Cười ngu gì đó?"

"Không ạ." Kiều Nhạc tỉnh lại, khéo léo lựa từ: "Em hỏi anh cái này nha, em có người bạn, cậu ấy..."

"Bạn nào?" Phương Gia Tự hỏi.

"Cái này không quan trọng." Kiều Nhạc nói: "Đứa bạn của em mới kết hôn chưa bao lâu, dạo này chồng cậu ấy không có hứng..."

Phương Gia Tự thốt lên: "Thẩm Hạc Xuyên xìu hả?"

Kiều Nhạc: "..."

Không khí lặng ngắt như tờ, Kiều Nhạc nhấn mạnh: "Em đã bảo là bạn mà! Bạn!"

"Rồi rồi rồi!" Phương Gia Tự nín cười: "Đứa bạn của em đang có thai hả?"

Kiều Nhạc: "..."

Thôi....

Kiều Nhạc buông xuôi, trực tiếp chít chít meo meo một hồi biểu hiện của Thẩm Hạc Xuyên tối qua: "Anh nói xem ảnh có ý gì?"

Phương Gia Tự nghe xong: "Nhóc nói là ổng có phản ứng nhưng lại kiềm chế à?"

"Đúng thế!" Kiều Nhạc cực kì khó hiểu.

Phương Gia Tự nói: "Chắc là ổng sợ ảnh hưởng đến con á, căn bản tình trạng của nhóc cũng đặc biệt đi, ổng sợ không kiềm nổi đó."

Kiều Nhạc nửa tin nửa ngờ: "Là vậy à?"

"Chắc không phải có tảm tiêu đâu nhỉ?"

"Không có khả năng đó đâu!" Kiều Nhạc chắc như đinh đóng cột: "Thẩm Hạc Xuyên không phải loại người đó."

"Thế thì sao đâu." Phương Gia Tự vỗ về: "Nhóc đừng nghĩ nhiều, chắc chắn là muốn tốt cho nhóc nên mới nhịn á, cũng chứng minh nhóc quan trọng thế nào với ổng."

Là vậy sao?

Kiều Nhạc vẫn cứ thấy sai ở đâu á, mà không thể nói thành lời.

"Vậy anh hiến kế cho nhóc nè." Phương Gia Tự nói: "Đây chính là kho báu anh tích góp nửa đời đó, có mấy kiểu không cần đi vào vẫn chơi được, phù hợp với tình trạng hiện tại của nhóc."

Kiều Nhạc: "..."

"Nhóc muốn không?" Phương Gia Tự hỏi.

"Muốn!"

Kiều Nhạc nghĩ, cuộc sống này phải thêm gia vị mới lạ và táo bạo, người ham học phải biết tiếp thu!

Đúng lúc này, chuông điện thoại trong túi cắt ngang dòng suy nghĩ, Kiều Nhạc lấy ra xem, không ngờ là Khương Hồng.

Từ lần ở nhà họ Trần, hai người vẫn chưa gặp lại, lần gần nhất liên hệ trên We Chat là Tết.

Kiều Nhạc nhìn tên hiển thị, không định nghe ngay.

Móc nối với sự xuất hiện của Lương Thục Linh, cậu cũng đại khái đoán được ý đồ của cuộc gọi này.

Phương Gia Tự thấy cậu cứ ngẩn ngơ nhìn điện thoại, lên tiếng: "Ai thế? Sao nhóc không nghe?"

Kiều Nhạc bấm nhận cuộc gọi: "Cô Hồng ạ."

"Nhạc Nhạc à con." Giọng Khương Hồng truyền tới từ đầu kia: "Cô tự dưng gọi điện thế này, không phiền đến con chứ?"

"Không ạ." Kiều Nhạc hỏi: "Cô có việc gì ạ?"

"Ừ có chút việc." Khương Hồng dừng một chút mới nói: "Mẹ con về rồi, chắc con biết rồi đúng không? Cô ấy kể đã chạm mặt con."

Quả nhiên.

Kiều Nhạc đoán không sai.

"Con biết." Kiều Nhạc đáp: "Bà ấy tìm cô ạ?"

Khương Hồng nói: "Sáng nay mới hẹn cô, nhưng cô không tiết lộ cô cháu mình đã gặp nhau."

Kiều Nhạc khá bất ngờ, vốn tưởng Khương Hồng đóng vai trò cầu nối, chẳng ngờ đối phương lại vì cậu mà giấu Lương Thục Linh.

Kiều Nhạc cảm thấy ấm áp: "Cảm ơn cô ạ."

"Có gì mà phải cảm ơn?" Khương Hồng nói: "Cô không biết con có tình nguyện gặp cô ấy không, nên không nói nhiều."

Đúng là bây giờ Kiều Nhạc không định nhìn mặt Lương Thục Linh, hàn huyên mấy câu với Khương Hồng rồi tắt máy.

Buổi tối, Kiều Nhạc tắm xong liền nóng lòng lần mò "kho báu" Phương Gia Tự chia sẻ.

Kho báu đồ sộ vô cùng, nào là truyện tranh, truyện chữ, video,... gì cũng có.

Chẳng trách Phương Gia Tự lại tự hào là kho tàng nửa đời người, mất 2 tiếng mới download xong, nhưng chưa kịp xem thì Thẩm Hạc Xuyên đã về.

Thẩm Hạc Xuyên mang đồ ăn đêm về cho Kiều Nhạc, là khoai mật nướng với hạt dẻ rang.

Ngửi được mùi thơm, Kiều Nhạc bỏ xó kho báu, chân trần nhảy xuống khỏi sopha: "Thơm thế!"

Cậu đón túi giấy từ tay Thẩm Hạc Xuyên, chưa mở mà đã ngửi được hương thơm ngào ngạt, khiến người ta chảy nước míng.

"Cẩn thận kẻo nóng." Thẩm Hạc Xuyên nhắc cậu, áo khoác cởi ra, đặt bừa sang một bên.

Tối nay anh đi tiệc, dù bản thân không rượu bia, thuốc lá, nhưng vẫn ám mùi của người khác. Kiều Nhạc ngửi thấy liền chun mũi, giục giã: "Anh đi tắm đi, người hui quá à!"

"Ừ, em ăn đi nhé."

Thẩm Hạc Xuyên tháo cà vạt, vào phòng tắm. Kiều Nhạc lột vỏ khoai, nhưng áo vest của Thẩm Hạc Xuyên sặc mùi thuốc rất khó chịu, cậu lập tức đặt khoai xuống, cầm cái áo tính bỏ vào phòng giặt.

Cậu vừa đi vừa lục túi, lại móc được một tờ rơi, mở ra đọc lướt.

"Những điều cần lưu ý sau khi thắt ống dẫn tinh cho nam."

Sau khi đọc xong tiêu đề, chân Kiều Nhạc đóng đinh xuống đất.

Thắt ống dẫn tinh cho nam?

Buộc garo ống dẫn tinh?

Buộc garo á?????!!!!!

Kiều Nhạc: "Σ(⊙▽⊙" Hở?"

Bình Luận (0)
Comment