Sau Khi Ký Hợp Đồng Hôn Nhân Với Thẩm Tiên Sinh

Chương 62

Thẩm Hạc Xuyên tắm xong, đi ra thấy Kiều Nhạc ngồi trên sopha, khoai lang mới lột vỏ một nửa lăn lóc một bên.

"Sao chưa ăn? Không ngọt à em?" Thẩm Hạc Xuyên đi qua, cầm củ khoai lột vỏ tiếp.

Khoai lang mật của nhà này vừa ngọt vừa mềm, là kiểu Kiều Nhạc thích nhất, Thẩm Hạc Xuyên đã cất công vòng đi mua trên đường về.

Lột vỏ xong, anh đưa cho Kiều Nhạc: "Hửm?"

Kiều Nhạc không nhận, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, biểu cảm vô cùng vi diệu.

Thẩm Hạc Xuyên không hiểu gì hết: "Sao lại nhìn anh như thế?"

"Anh có đau không?" Kiều Nhạc đột nhiên hỏi.

Thẩm Hạc Xuyên: "Gì cơ?"

"Phẫu thuật ấy." Kiều Nhạc đưa sổ cho đối phương: "Đau không ạ?"

"Em phát hiện rồi à?" Thẩm Hạc Xuyên vừa thấy tờ rơi liền hiểu hết. Hôm nay sau khi phẫu thuật xong, anh tiện tay nhét vào túi, sau đó quên luôn.

"Em tìm được trong túi áo khoác của anh." Kiều Nhạc chỉ về phòng giặt, áo thì đi nhưng giấy thì giữ.

"Anh làm từ lúc nào thế?" Cậu hỏi.

Phẫu thuật xong, những điều lưu ý trên tờ rơi anh đọc hết rồi, để lại cũng không có tác dụng, Thẩm Hạc Xuyên vò nó lại, ném vào thùng rác.

Rồi ngồi xuống cạnh Kiều Nhạc, đáp: "Hôm nay."

"Hôm nay á?!" Kiều Nhạc kinh ngạc, hôm nay Thẩm Hạc Xuyên phải đi tiệc mà: "Anh phẫu thuật xong thì đi làm luôn à? Tối còn dự tiệc? Anh không đau ư?"

"Cũng bình thường." Thẩm Hạc Xuyên lại đưa củ khoai sang: "Không ăn là nguội đấy."

Buộc garo cho nam chỉ là tiểu phẫu, chưa đến 20 phút là xong, xong xuôi thì thấy bình thường. Anh đi thẳng từ bệnh viện đến công ty nghỉ trưa một lúc, chiều đã không còn cảm giác gì.

Kiều Nhạc cầm khoai lang mật, thả lại vào túi, tiếp tục hỏi: "Dùng dao phẫu thuật ạ? Có phải khâu không? Thật sự không đau ạ?"

Thẩm Hạc Xuyên thấy được quan tâm của cậu, vỗ về: "Không đau thật mà, vết mổ rất nhỏ, không phải khâu."

Anh dừng lại, kéo tay Kiều Nhạc: "Chắc chắn không đau bằng sinh mổ."

Vì sao phải buộc garo, trong lòng cả hai đều hiểu rõ.

Tuy Kiều Nhạc mang thai là bất ngờ ngoài ý muốn, cũng là tai hoạ ngầm, dẫu gì đàn ông sinh con quá hiếm hoi, độ rủi ro rất cao.

Dù sau này có dùng biện pháp tránh thai đi chăng nữa, cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm. Thẩm Hạc Xuyên không dám đánh cược, không muốn để Kiều Nhạc tiếp tục chịu gánh nặng, dứt khoát một đao đi luôn.

Kiều Nhạc nhớ lại lần đầu hai người quen nhau, để hoàn thành nhiệm vụ, nói quàng nói xiên Thẩm Hạc Xuyên buộc garo, giờ lại thành lời sấm truyền.

Đây là minh chứng cho "mỗi câu đều là thật" à?

Mắt cậu dừng trên bụng dưới của Thẩm Hạc Xuyên, chọc chọc cơ bụng, nói: "Cho em xem đi."

Thẩm Hạc Xuyên: "Hả?"

"Chỗ phẫu thuật ấy." Kiều Nhạc tò mò muốn chết, tay móc lấy mép quần anh: "Cho em xem đi."

Thẩm Hạc Xuyên lùi xuống: "Không đẹp đâu..."

"Em muốn nhìn mà." Mắt Kiều Nhạc long lanh: "Xem xíu thôi được không?"

... Lại làm nũng.

Thẩm Hạc Xuyên bại trận, không còn lùi nữa: "Xem đi."

Kiều Nhạc kéo mép quần ra, lập tức khiếp sợ thốt lên: "Vãi chưởng! Anh cạo lông à!"

"..."

Thẩm Hạc Xuyên che mặt bằng một tay, vô cùng cạn lời: "Đừng gào lên vậy chứ."

Tuy nhà có mỗi hai người thôi, mà vẫn xấu hổ lắm luôn.

"Dạ dạ dạ."

Kiều Nhạc lập tức bụm miệng, lại nhịn không nổi, hai vai run run: "Bảo sao tối qua không chịu cho em xem, anh lén cạo à?"

Thẩm Hạc Xuyên: "...... Không có lén lút."

Anh chỉ tiện tay cạo lúc tắm hôm qua thôi.

Kiều Nhạc bình luận: "Cũng hơi đâm tay đó, kỹ thuật của anh hơi kém à nha."

"..." Cơ bắp của Thẩm Hạc Xuyên giật giật vì Kiều Nhạc sờ soạng, bất đắc dĩ: "Đừng có sờ."

"Vầng."

Kiều Nhạc xác nhận chỗ đó không có chỉ khâu, chỉ dán hai cái urgo nhỏ, đúng là tiểu phẫu.

"Anh vừa phẫu thuật xong mà đã đi tắm rồi, không có vấn đề gì chứ?" Kiều Nhạc ngẩng lên.

Thẩm Hạc Xuyên cúi đầu nhìn Kiều Nhạc ghé vào hông mình, tư thế này cũng không ổn lắm, ít nhất là không hề ổn với anh, nên nắm tay đối phương, đẩy về sopha.

"Không sao, tránh chỗ đó là được." Thẩm Hạc Xuyên chỉnh lại quần áo, nhắc nhở: "Đi rửa tay đi, anh hâm nóng lại khoai."

"Dạ."

Kiều Nhạc nhảy xuống sopha, chạy đi rửa tay, Thẩm Hạc Xuyên cầm khoai mật với hạt dẻ, cho vào lò nướng làm nóng lại, tiện tay lấy thêm một hộp sữa bò.

Kiều Nhạc rửa tay xong, gọi với vào: "Chúng mình xem phim đi? Anh muốn xem phim nào?"

Thẩm Hạc Xuyên nói vọng ra từ bếp: "Phim gì cũng được."

Kiều Nhạc bật máy chiếu, tìm mãi không thấy bộ nào hay ho, liền chọn phim cũ, chờ Thẩm Hạc Xuyên xem với mình.

Thẩm Hạc Xuyên bê đồ ăn ra, sữa ấm cùng khoai lang mật, hạt dẻ toả ra mùi thơm ngát hương. Kiều Nhạc vài miếng đã ăn hết một củ, cầm sữa lên uống hết nửa cốc.

Cậu xoa bụng, cứ cảm thấy hai hôm nay hai nhóc tì lớn hơn nên ăn uống nhiều hơn hẳn.

"Sao thế em?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi: "Chẳng phải muốn xem phim à?"

Kiều Nhạc nói: "Anh sờ bụng em đi, hai hôm nay em cứ thấy các con lớn phổng luôn ấy, cơ bụng của em mất tiêu rồi."

Cậu vén vạt áo lên, nghiên cứu cái bụng nhỏ của mình.

Hồi xưa tuy cơ bụng không rõ lắm, nhưng vẫn có đường nét, giờ biến mất rồi.

"Cơ bụng?" Thẩm Hạc Xuyên ủ tay một chút, ấm lên mới đặt lên bụng đối phương.

Các con được hơn 3 tháng, bụng Kiều Nhạc hơi gồ lên, nhưng nếu không phải người nhạy cảm thì chỉ nghĩ cậu ăn nhiều nên béo lên.

Tay Thẩm Hạc Xuyên nhẹ nhàng, tỉ mẩn vu.ốt ve, cẩn thận cảm nhận sự sống của các con.

Anh im lặng nhìn một hồi, mãi đến khi cái tay đang kéo áo của Kiều Nhạc mỏi nhừ, lầu bầu hỏi: "Anh sờ đủ chưa ạ? Sờ nữa là bụng em mọc kén luôn đó."

Thẩm Hạc Xuyên cười khẽ, đang tính rụt tay lại thì Kiều Nhạc lại nắm lấy: "Khoan!"

"Hửm?"

"Hình như mới động đậy nè." Kiều Nhạc không chắc lắm: "Cảm giác kỳ diệu lắm."

"Cảm giác gì vậy?" Thẩm Hạc Xuyên vội hỏi, tay lại đặt trên bụng đối phương: "Đá chỗ nào? Đau không em?"

"Không phải đá ạ..."

Kiều Nhạc ngẫm nghĩ, so sánh: "Chỉ là cảm giác kì diệu lắm ấy, em không biết miêu tả thế nào, không có chuyển động rõ ràng, nhưng vẫn biết là hai đứa đang cựa quậy."

Giống con cá thổi bong bóng, nổi lên rồi vỡ bụp.

Chỉ là thoáng qua, nhưng vì chúng phản ứng trong cơ thể nên Kiều Nhạc cảm giác thấy những chuyển động kì diệu ấy.

Từ khi mang thai đến giờ, đây là lần đầu Kiều Nhạc cảm nhận được, cúi xuống ngắm nghía bụng mình, nụ cười dần rạng rỡ, rồi ngẩng lên hôn Thẩm Hạc Xuyên vẫn đương ngơ ngác.

Thẩm Hạc Xuyên bất ngờ, đôi mắt chuyển từ bụng lên mặt người kia.

Kiều Nhạc cong mắt cười: "Thẩm Hạc Xuyên à, tuy ban đầu không muốn giữ  các con, nhưng hiện tại em muốn nói mình không hề hối hận khi làm ngược lại. Em vui lắm!"

Một tay Thẩm Hạc Xuyên chống lên sopha, ghé qua hôn môi: "Anh cũng thế."

"Cảm ơn em vì đã giữ bọn trẻ lại." Thẩm Hạc Xuyên ôm đối phương vào lòng.

Có sự gián đoạn này, cả hai không còn hứng thú xem phim, lên mạng tìm kiếm dấu hiệu và chu kỳ ngo ngoe của thai nhi. Thẩm Hạc Xuyên đọc rất nghiêm túc, lưu một lúc mười mấy bài.

Hai anh bố tay mơ nghiên cứu đến tận nửa đêm, không mở nổi mắt nữa mới về phòng ngủ.

-

Hôm sau, Thẩm Hạc Xuyên vừa đến công ty, Judy liền báo có ngài Lưu Phong đặt lịch hẹn gặp.

Thẩm Hạc Xuyên đã đoán trước, bảo Judy mời đối phương đến phòng khách chờ, anh xử lý xong công việc mới qua.

"Thẩm tổng!" Lưu Phong vừa thấy anh, cười rạng rỡ đứng dậy chào.

Thẩm Hạc Xuyên khẽ gật: "Chào Lưu tổng."

Như những gì Thẩm Hạc Xuyên đã dự tính, Lưu Phong đến bàn chuyện hợp tác, Hoa Lang có chi nhánh ở Hong Kong, trước khi ghé ông ta đã nghiên cứu kĩ càng, chuẩn bị kế hoạch tỉ mỉ gửi Thẩm Hạc Xuyên.

Thẩm Hạc Xuyên lướt qua bản kế hoạch, nghe Lưu Phong nước miếng văng tứ tung thuyết trình.

Lưu Phong nói khô cả mồm, nhưng giọng vô cùng hứng khởi: "... Thẩm tổng cứ yên tâm, công nghệ năng lượng gió của chúng tôi đã rất hoàn thiện, nhất định sẽ mang đến lợi ích cho sự hợp tác của Hoa Lang và bên tôi."

Thẩm Hạc Xuyên để bản kế hoạch xuống, không tỏ rõ thái độ: "Lưu tổng tính phát triển ở thị trường Đại lục à?"

"Đúng là có kế hoạch đó." Lưu Phong nói: "Nhưng chủ yếu còn phải dựa vào quyết định của Thẩm tổng nữa."

Thẩm Hạc Xuyên: "Tôi nhớ phu nhân của ngài là người Thâm Quyến à?"

"Đúng đúng! Nhắc đến thì cũng coi như cái duyên giữa tôi và Thẩm tổng..."

Lưu Phong lập tức bắt quàng làm họ, Thẩm Hạc Xuyên dùng vài câu dò hỏi quá trình làm quen giữa cả hai, biết hoàn cảnh của Lương Thục Linh liền đứng dậy khỏi sopha: "Lưu tổng, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được nữa."

Lưu Phong: "Vậy việc hợp tác..."

Judy đúng lúc đứng dậy, ngăn Lưu Phong tính đuổi theo Thẩm Hạc Xuyên: "Lưu tổng, bộ phận kế hoạch của tập đoàn sẽ đánh giá tiềm năng, để tôi tiễn ngài."

Lưu Phong trơ mắt nhìn Thẩm Hạc Xuyên rời khỏi phòng tiếp khách, dù không cam lòng nhưng cũng chẳng biết làm sao.

Sau đó kiên nhẫn chờ mấy ngày, nhưng vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào.

Tìm cơ hội hợp tác giống đi xin việc, không có tin tức đồng nghĩa với không được xét duyệt, Lưu Phong không nhận được thông báo của tập đoàn Hoa Lang, tức giận đập vỡ hai cái bình hoa của khách sạn.

Lương Thục Linh hoảng sợ, từ phòng ngủ bước ra, nhìn mảnh vỡ văng tứ tung dưới đất: "Ông sao thế? Sao lại tức giận đến vậy?"

Lưu Phong xoa eo đi đi lại lại, nghiến răng giải thích vấn đề với tập đoàn Hoa Lang.

Lương Thục Linh nghe thế, bước đến an ủi: "Nếu họ không đồng ý thì mình tìm công ty khác, không đáng để ông tức vậy chứ? Đâu phải có mỗi công ty bọn họ, đừng để ảnh hưởng đến sức khoẻ."

"Bà thì biết cái gì?!" Lưu Phong bực bội đẩy bà ta: "Hoa Lang là tập đoàn đầu ngành, chỉ cần có thể bám víu vào họ, khác gì một bước lên tiên? Giờ tốn bao thời gian mà chẳng ra đâu vào đâu!"

"Người ta không muốn thì đâu còn cách nào..."

"Thôi!" Lưu Phong ngắt lời, đập hết cơn giận vì công việc không thông thuận lên vợ: "Ngoài mua sắm, tiêu tiền thì bà có biết làm gì nữa không? Việc gì cũng không giúp được, đưa bà theo đúng là vô tích sự!"

Lương Thục Linh tự dưng bị giận cá chém thớt, cũng bắt đầu bực, cũng muốn giúp, nhưng không thể liên lạc với Kiều Nhạc.

Lương Kiến Thành và Trần Lệ miệng kín như bưng, dù có khóc lóc, kể lể hay chửi đổng thì vẫn chẳng moi được chút tin tức nào từ họ.

Bà ta thật sự không biết xuống tay từ đâu, không thể tìm Thẩm Hạc Xuyên như Lưu Phong được...

Lương Thục Linh khựng lại, đột nhiên nghĩ ra một con đường.

Bà ta không tìm được Kiều Nhạc, chẳng lẽ lại không thể mò đến chỗ Thẩm Hạc Xuyên ư?

Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên đã đính hôn, chắc chắn đối phương biết Kiều Nhạc ở đâu, không chừng còn sống chung ấy chứ.

Tìm được Thẩm Hạc Xuyên, chẳng phải là tìm được Kiều Nhạc à?

Suy nghĩ này bật lên, Lương Thục Linh chột dạ liếc Lưu Phong, bà ta phải tìm cớ với chồng đã, nếu không chẳng may vừa vô tác dụng, mà lỡ đối phơng biết Kiều Nhạc là con trai mình, vậy tương lai của bà ta sẽ rất tăm tối.

Quyết định xong, Lương Thục Linh nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ông đừng nóng, không thì mình lại nhờ Trịnh tổng đi? Cậu ta thân với Thẩm tổng, chắc có thể nói đỡ được phần nào."

Lưu Phong suy ngẫm rồi lấy áo khoác ra ngoài.

Lương Thục Linh hỏi ông ta đi đâu, ông ta chỉ để lại một câu tìm Trịnh Huy liền rời khỏi khách sạn.

Lương Thục Linh nhìn mảnh sứ vỡ nát đưới đất, gọi lễ tân bảo bộ phận buồng phòng lên dọn, rồi cầm túi xách ra ngoài.

Bà gọi xe đến tập đoàn Hoa Lang, nói lễ tân mình muốn gặp Thẩm tổng.

"Thưa bà, xin hỏi bà đã hẹn trước chưa?" Tiểu Đào lịch sự hỏi.

Lương Thục Linh đáp: "Tôi chưa hẹn trước, nhưng là người quen của Thẩm tổng."

"Người quen" muốn gặp Thẩm Hạc Xuyên nhiều vô số kể, Tiểu Đào ngờ vực nhìn bà ta, không có ý làm theo: "Xin lỗi bà, hôm nay Thẩm tổng rất bận, nếu bà chưa đặt lịch hẹn..."

"Tôi họ Lương, là người quen của Kiều Nhạc, người yêu của Thẩm tổng." Lương Thục Linh sửa lại: "Cô chỉ cần nói vậy thì Thẩm tổng sẽ đồng ý gặp, chuyển lời một tiếng cũng không tốn công. Nhưng nếu trễ nải việc quan trọng của tôi, sợ cô không gánh nổi trách nhiệm."

Tiểu Đào thấy bà ta có vẻ rất nghiêm túc, đắn đo một chút rồi dùng số nội bộ gọi Judy.

Judy đang chuẩn bị báo cáo công việc với Thẩm Hạc Xuyên, nghe vậy thì bảo Tiểu Đào chờ rồi hỏi Thẩm Hạc Xuyên.

Thẩm Hạc Xuyên đang ký tên chợt dừng lại, ngẩng lên nhìn cô: "Người đang ở đâu?"

Judy đáp: "Ở dưới sảnh ạ."

Thẩm Hạc Xuyên đưa văn kiện đã ký cho Judy: "Đưa bà ta đến phòng khách A1."

"Vâng thưa Thẩm tổng."

Judy gọi lại cho Tiểu Đào, bảo cô dẫn đường cho Lương Thục Linh.

Tiểu Đào đưa Lương Thục Linh lên phòng tiếp khách, Thẩm Hạc Xuyên đến rất nhanh. Judy tiếp trà xong, rời khỏi phòng khách thì Kiều Nhạc nhắn tin, hỏi xem Thẩm Hạc Xuyên có đang bận không, sao gọi mà không nghe máy.

Judy nhìn phòng tiếp khách, đoán chừng Thẩm Hạc Xuyên không cầm điện thoại, nên trả lời Kiều Nhạc.

Judy: Có mt v phu nhân h Lương t xưng là người quen ca Thm tng tìm đến, ngài y đang tiếp đi phương.

Kiều Nhạc đọc tin nhắn, lập tức bật dậy khỏi sopha.

Cậu nên sớm lường trước rằng Lương Thục Linh không tìm được mình thì sẽ mò đến chỗ Thẩm Hạc Xuyên.

Cậu thì khó, nhưng tập đoàn Hoa Lang sừng sững một vùng trời thì dễ như ăn cháo.

Kiu Nhc Nhc Nhc: Em đến li.

Cậu nhắn lại cho Judy rồi mặc áo khoác, ra khỏi nhà.

Bình Luận (0)
Comment