Kiều Nhạc đến rất nhanh, lúc cậu đẩy cửa đi vào phòng khách, Lương Thục Linh hơi sững sờ.
Sau khi bình tĩnh lại, bà đứng dậy khỏi ghế, vui mừng nhìn Kiều Nhạc: "Nhạc Nhạc! Là con thật à!"
Thẩm Hạc Xuyên lại rất điềm tĩnh, vì đã được Judy báo trước, vẫy tay với cậu: "Em đến rồi."
Kiều Nhạc đi đến cạnh anh, nói đầy ám chỉ: "Nghe nói có người lùng sục tìm em khắp nơi, nên em đến nhìn mặt một lần, không làm phiền các anh chứ?"
"Đương nhiên là không rồi." Thẩm Hạc Xuyên đáp, thấy đối phương chỉ mặc mỗi áo khoác, khăn, mũ đều không mang: "Sao không mặc ấm hơn? Em có lạnh không?"
"Em lái xe đến mà, không lạnh."
Lương Thục Linh thấy cả hai coi bà như không khí, lại gọi một tiếng Kiều Nhạc.
Lúc này cậu mới xoay sang, nói một câu: "Chào bà."
Câu chào vô cùng xa lạ khiến Lương Thục Linh sượng sùng, lại nghe Kiều Nhạc nói tiếp: "Đến muộn nên không biết bà đang nói gì? Có thể lặp lại cho tôi biết không?"
Thẩm Hạc Xuyên kéo cậu ngồi xuống: "Chỉ đang tâm sự những chuyện ngày xưa của em thôi."
Lúc Lương Thục Linh mới đến, Thẩm Hạc Xuyên bảo nhân viên dẫn bà vào phòng tiếp khách, khi anh xuất hiện, Lương Thục Linh cũng giới thiệu mình là người quen của Kiều Nhạc giống lúc trao đổi với lễ tân.
"Người quen?" Thẩm Hạc Xuyên lặp lại, sâu xa thăm dò: "Là quen thân cỡ nào mà Lưu phu nhân phải tự đến cửa tìm tôi?"
Lương Thục Linh không biết Kiều Nhạc đã tiết lộ thân phận của mình cho Thẩm Hạc Xuyên hay chưa, lưỡng lự: "Tôi với Nhạc Nhạc là..."
Thẩm Hạc Xuyên thấy vậy, thấu hiểu lòng người mà nói: "Lưu phu nhân có lý do khó nói à?"
"Đúng là có đôi chút." Lương Thục Linh cười khổ: "Để cậu cười chê rồi."
Thẩm Hạc Xuyên ra vẻ không hiểu: "Ồ?"
"Thật ra tôi là mẹ ruột của Kiều Nhạc." Lương Thục Linh cắn răng nói, nếu đã bước được vào toà nhà Hoa Lang, cũng gặp được Thẩm Hạc Xuyên, không thể bỏ lỡ cơ hội tốt nhường này.
Dù cho mối quan hệ với Kiều Nhạc thế nào, sự thật thì bà chính là mẹ ruột của cậu, Thẩm Hạc Xuyên là con rể của bà ta.
Một đứa là con trai, một đứa là con rể, ít nhiều vẫn phải nể mặt.
Nói xong, trông vẻ mặt của Thẩm Hạc Xuyên rất bình tĩnh, không hề kinh ngạc, thầm nhủ quả nhiên là Kiều Nhạc đã từng nhắc, chỉ không biết có nói bà ta vô tình vô nghĩa, bỏ bê cậu với Kiều Mãn hay không.
"Tôi và Nhạc Nhạc..." Lương Thục Linh dừng một chút, hỏi dò: "Nhạc Nhạc đã từng nhắc đến tôi à?"
Thẩm Hạc Xuyên: "Có nói qua."
"Thằng bé nói thế nào?" Lương Thục Linh truy hỏi, sau đó mới nhận ra mình quá mức sốt sắng, dần dịu xuống: "Tôi với Nhạc Nhạc đã mấy năm không gặp nên rất nóng ruột, mong Thẩm tổng đừng trách."
Thẩm Hạc Xuyên gật đầu: "Tôi hiểu."
Lương Thục Linh thầm mừng rỡ, đối phương lại tiếp tục: "Nhưng không biết hôm nay bà đến đây với thân phận Lưu phu nhân hay là mẹ của Nhạc Nhạc?"
Vế trước là dùng quan hệ để hợp tác, vế sau là dùng quan hệ để làm thân.
Lương Thục Linh tự biết không được gấp gáp, giấu diếm cười: "Thẩm tổng nói gì vậy, đương nhiên là mẹ cười Nhạc Nhạc rồi."
"Vậy à." Thẩm Hạc Xuyên không tỏ rõ thái độ: 'Vậy sao Lương phu nhân không liên lạc trực tiếp với Nhạc Nhạc?"
Lương Thục Linh: "..."
Nói vớ vẩn gì vậy, nếu liên lạc được với Kiều Nhạc thì bà ta chạy đến tập đoàn Hoa Lang làm gì.
Cũng may Thẩm Hạc Xuyên không bám chặt vào vấn đề này, mà hỏi những chuyện hồi xưa của Kiều Nhạc. Lương Thục Linh đang chưa biết làm thân với anh thế nào, thấy đối phương chủ động gợi chuyện, liền theo mạch tâm sự.
Kể về tuổi thơ của Kiều Nhạc, vẻ mặt không giấu được sự hoài niệm và thương cảm.
Bà ta không phải là không yêu Kiều Nhạc. Kiều Nhạc vừa nghe lời vừa biết điều, là niềm tự hào của bà, hàng xóm lúc nào cũng hâm mộ bà có một đứa con ngoan như vậy.
Chỉ là cuộc đời thích trêu đùa, bà ta cũng chẳng biết làm thế nào.
Nếu Kiều Dũng tài cán hơn, nhà họ đâu có đi đến bước đường ấy.
Thẩm Hạc Xuyên lắng nghe bà tỉ tê, tưởng tượng ra em bé Kiều Nhạc của ngày xưa.
Kiều Nhạc hồi bé cũng rất hiếu động, sẽ đi dòm tổ chim với bạn hàng xóm, đào giun đất. Lớn thêm chút nữa thì nghe lời hơn, biết giúp Lương Thục Linh làm việc nhà, còn biết phụ ông bà ở tầng dưới đi đổ rác.
Ông chú bán bánh bao ở ngã tư, chủ tiệm cho thuê truyện, các cụ chơi cờ ở sân nhà, cô bán trái cây,... ai cậu cũng quen. Cậu như mặt trời nhỏ, đi đến đâu cười tươi đến đấy.
Kiều Nhạc xuất hiện khiến câu chuyện giữa hai người đứt gãy.
Lương Thục Linh thấy Kiều Nhạc, mắt rưng rưng: "Nhạc Nhạc, lâu rồi không gặp, con đã lớn vậy ư?"
So với đôi mắt ầng ậc nước của bà ta, Kiều Nhạc lại rất dửng dưng: "Ừm, hơi 3 năm rồi."
"Con vẫn còn trách mẹ à?" Lương Thục Linh tiến lên, tính kéo cậu.
Kiều Nhạc lùi xuống né tránh, vô cùng bình tĩnh: "Bà tìm tôi có việc gì?"
Lương Thục Linh lau nước mắt, cười bảo: "Không có chuyện gì to tát, chỉ là hôm ấy vội quá nên không kịp nói nhiều với con, mẹ muốn tìm con, hỏi thăm cuộc sống của con thế nào.""
"Ổn." Kiều Nhạc đáp: "Bà thấy rồi đấy, tôi đã kết hôn, có gia đình mới, mọi người đều đối xử với tôi rất tốt."
"Vậy thì tốt quá, cứ thương con là được." Lương Thục Linh mừng rỡ: "Thẩm tổng, phiền cậu phải chăm sóc Nhạc Nhạc rồi."
Câu sau là nói với Thẩm Hạc Xuyên, anh lên tiếng: "Không phiền, đều là chuyện của nhà tôi. Nếu bà cũng có hạnh phúc mới thì không cần phải nhọc lòng làm gì, cứ để ý Lưu tổng đi."
Lương Thục Linh: "..."
Kiều Nhạc liếc sang Thẩm Hạc Xuyên, sao bình thường cậu không nhận ra mồm mép Thẩm Hạc Xuyên cũng tàn độc phết.
Lương Thục Linh cũng nghe ra ý mỉa mai của Thẩm Hạc Xuyên, cười xấu hổ, giả vờ không hiểu, quay sang Kiều Nhạc: "Nhạc Nhạc, mấy năm không gặp, mẹ muốn nói chuyện riêng với con được không?"
Kiều Nhạc chẳng quan tâm là riêng tư hay công khai, nhưng nếu đã đến thì cứ xem Lương Thục Linh sẽ khua môi múa mép thế nào.
Nên cậu nói với Thẩm Hạc Xuyên, anh gật đầu rồi rời khỏi phòng tiếp khách.
Trong phòng chỉ còn Kiều Nhạc và Lương Thục Linh, cậu tự ngồi xuống, bảo: "Bà nói đi."
Không còn người thứ ba, Lương Thục Linh chẳng cần giữ mồm nữa, ngồi xuống sopha: "Nhạc Nhạc, con vẫn còn trách mẹ ư? Ngày xưa con đâu thế này, con rất ngoan, luôn đứng về phía mẹ, nghĩ cho mẹ, chưa bao giờ có thái độ này với mẹ."
Bà trách móc liên tục làm Kiều Nhạc l thấy rất khôi hài.
Đúng thế, hồi xưa cậu luôn đứng về phía Lương Thục Linh, chỉ cần bố mẹ cãi nhau, cậu sẽ tự động bênh Lương Thục Linh.
Dù sau này bà ta bỏ rơi mình và Kiều Mãn, cậu vẫn luôn tìm vô số lý do cho mẹ.
"Vậy tôi nên có thái độ gì?" Kiều Nhạc hỏi ngược: "Bà biến mất 3 năm rồi đột nhiên xuất hiện cùng chồng mới, bà muốn tôi phải khóc lóc hay là vái lạy ông trời?"
Câu hỏi khiến Lương Thục Linh cứng họng.
Im bặt một chốc, bà ta bắt đầu bào chữa: "Nhạc Nhạc, mọi chuyện không như con nghĩ đâu, mẹ có nỗi khổ mà..."
"Tôi cũng hy vọng bà có." Kiều Nhạc ngắt lời.
Nếu chưa biết thái độ và câu chuyện của Lương Thục Linh từ phía Khương Hồng, cậu thật sự sẽ tin bà ta có điều khó xử.
Cậu sẽ không thể tin được người mẹ từng yêu thương, chăm lo cho mình lại tàn nhẫn đến thế.
Nhưng hiện thực phũ phàng vậy đó.
Mỗi người đều là một cá thể độc lập, Lương Thục Linh nghĩ cho bản thân, tính toán cho bản thân không có sai.
Nhưng Kiều Nhạc không thể đồng tình nổi, cũng không thể làm ngơ như chưa có gì xảy ra.
"Con hận mẹ lắm đúng không?"
"Tôi hận bà." Kiều Nhạc không phủ nhận: "Không chỉ có bà, còn có bố nữa."
Kiều Dũng chết là hết, Lương Thục Linh biệt tích đều là đòn chí mạng với Kiều Nhạc. Cậu không phải thánh mẫu, không thể bao dung nổi.
Khi Kiều Dũng tự sát, cậu mới 18 tuổi, Kiều Mãn chỉ 4 tuổi, hoàn toàn bất lực trước khoản nợ khổng lồ mà ông ta để lại.
Ngoài nợ bạn bè, người thân, Kiều Dũng còn vay nặng lãi.
Khi xã hội đen đến nhà đòi nợ, nếu không phải cô Lý đến kịp lúc, nếu không có tiếng khóc của Kiều Mãn làm cậu bừng tỉnh, hẳn là cậu đã gieo mình từ tầng 13.
"Tôi không muốn biết những năm qua của bà ra sao, cũng không muốn kể lể tôi đã sống thế nào." Kiều Nhạc nhìn Lương Thục Linh: "Nếu bà đã chọn rời đi, mối quan hệ giữa chúng ta đã chấm hết từ khi bà quay lưng."
Lương Thục Linh phủ nhận: "Sao lại chấm hết? Con là con của mẹ, quan hệ huyết thống của chúng ta không gì có thể cắt đứt được!"
"Thật à." Kiều Nhạc cười cay đắng: "Nếu tôi không kết hôn với Thẩm Hạc Xuyên, giờ vẫn phải loay hoay trả nợ, bà gặp lại tôi ở một nhà hàng nào đó, hoặc đang đi ship hàng chứ không phải ở tiệc từ thiện, liệu bà có nói thế được không?"
"Mẹ..."
"Bà chẳng làm được đâu." Kiều Nhạc chắc nịch: "Dù thấy tôi ở buổi tiệc đó, bà cũng không dám thẳng thắn mở lời, là vì chồng mới của bà chứ gì?"
Lương Thục Linh bị nói trúng tim đen, lần nữa im bặt.
Kiều Nhạc chẳng cần bà ta đáp, tiếp tục: "Tôi đoán bà tìm tôi, mục đích chính không phải ôn chuyện nhỉ? Thẩm Hạc Xuyên bảo chồng bà muốn hợp tác với tập đoàn Hoa Lang."
Lương Thục Linh vẫn rất cố gắng: "Đúng là có chuyện hợp tác, nhưng đó là việc của Lưu Phong. Mẹ thật sự rất mong mỏi được gặp con và Tiểu Mãn."
"Thế à..." Kiều Nhạc không bóc mẽ: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."
Kiều Nhạc lấy điện thoại từ túi áo, tìm ảnh mới nhất của Kiều Mãn trong album, dí trước mặt Lương Thục Linh.
Lương Thục Linh hoa mắt, mặt mũi của Kiều Mãn còn chưa rõ thì Kiều Nhạc đã giật lại điện thoại: "Vậy giờ thấy rồi đấy, nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép."
Kiều Nhạc tính đứng dậy, Lương Thục Linh vội vàng ngăn lại: "Khoan đã!"
Bà ta giữ chặt Kiều Nhạc, không nhịn nổi nữa: "Việc hợp tác, con có thể nói Thẩm Hạc Xuyên được không? Mẹ nghe Lưu Phong bảo kỹ thuật của công ty ông ấy rất xuất sắc, nhất định sẽ mang lại lợi ích cho các con!"
Quả nhiên.
Nếu mình không có giá trị lợi dụng, chắc chắn bà ta sẽ bốc hơi luôn.
Kiều Nhạc cười chua chát, lắc đầu: "Không thể, tôi không tham gia vào công việc của Thẩm Hạc Xuyên."
"Vì sao?" Lương Thục Linh hỏi: "Quan hệ của con và Thẩm Hạc Xuyên tốt như vậy, chỉ cần con mở miệng là cậu ta sẽ đồng ý, đến lúc đó mẹ sẽ dành ra một khoản tiền cho con."
"Giờ tôi còn thiếu tiền à?" Kiều Nhạc hỏi: "Hợp tác hay không là quyết định của Thẩm Hạc Xuyên, chẳng liên quan đến tôi."
"Vậy..." Lương Thục Linh hỏi tế nhị: "Con có kể với Thẩm tổng việc mẹ rời xa các con không? Hay Thẩm tổng có thành kiến với mẹ, nên mới không đồng ý hợp tác với Lưu Phong?"
Tức là liệu có phải Kiều Nhạc ở giữa dây khó dễ hay không.
"Có thành kiến hay không thì tự bà biết." Kiều Nhạc chẳng buồn đôi co, vứt lại câu này, tính bỏ đi, lần nữa bị Lương Thục Linh giữ chặt: "Mẹ có thể gặp Tiểu Mãn không? Nhiều năm rồi mẹ chưa được thấy nó, rất nhớ thằng bé."
"Không được." Kiều Nhạc không hề do dự: "Riêng cái này thì đừng lằng nhằng với tôi."
Lương Thục Linh bỏ rơi Kiều Mãn từ khi bé mới 2 tuổi, mấy năm nay Kiều Mãn đã dần quên mất sự tồn tại của bà ta, nếu để bà ta gặp bé, chắc chắn sẽ phát sinh nhiều vấn đề.
Người như Lương Thục Linh không nên xuất hiện trong cuộc đời của Kiều Mãn bất kì lần nào nữa.
Lương Thục Linh liên tục bị từ chối, cuối cùng không nhẫn nhịn nữa, trở mặt: "Sao lại không được? Mẹ là mẹ nó, có quyền được gặp nó, thậm chí còn có quyền đưa nó đi..."
"Bà không có!"
Kiều Nhạc cứng rắn ngắt lời, cảm xúc đang ổn định bùng nổ ngay khi bà ta nhắc đến Kiều Mãn: "Khi bà đi Tiểu Mãn mới 2 tuổi thôi! Bố thì vắng nhà quanh năm, thằng bé do tuôi nuôi dưỡng, bà có tư cách gì mà đòi giành nuôi thằng bé? Bà có cơ sở gì để nói những lời này?!"
Thẩm Hạc Xuyên đang chờ ở ngoài, loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi cọ, sợ hai người tranh cãi sẽ khiến Kiều Nhạc bị thương, không chần chờ đẩy cửa đi vào.
Kiều Nhạc và Lương Thục Linh quay đầu, thấy anh nhanh chân đi tới.
"Sao thế em?" Thẩm Hạc Xuyên đứng cạnh Kiều Nhạc, nhận ra tay đối phương nắm chặt thành quyền, hít thở không nổi.
Kiều Nhạc hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc: "Không sao ạ."
Cậu nhìn Lương Thục Linh, mặt không cảm xúc: "Vấn đề này kết thúc ở đây, bà đừng làm phiền cậu mợ nữa, cũng đừng mơ tưởng cướp Kiều Mãn, tôi không đồng ý."
Đã xé mặt nhau đến nước này, Lương Thục Linh không đi theo con đường nhu mì nữa, bắt được điểm yếu là Kiều Mãn: "Con không đồng ý cũng vô ích, trên mặt pháp luật thì mẹ là mẹ ruột của Tiểu Mãn, chỉ cần mẹ muốn, mẹ có thể giành quyền nuôi dưỡng."
"Bà..."
Thẩm Hạc Xuyên giữ lấy Kiều Nhạc, nói với Lương Thục Linh: "Bà Lưu muốn giải quyết theo luật à?"
"Cậu có ý gì?" Lương Thục Linh hỏi.
Thẩm Hạc Xuyên ung dung: "Bà là mẹ của Nhạc Nhạc, nên xuất phát từ sự tôn trọng, chúng tôi tình nguyện giải quyết theo mong muốn của bà."
Lương Thục Linh nghe vậy, chẳng những không thả lỏng, ngược lại còn có dự cảm xấu.
Quả nhiên, giây tiếp theo Thẩm Hạc Xuyên nói: "Tôi vừa tra cứu, người phạm tội cố ý bỏ rơi trẻ em, nếu có tình tiết nặng sẽ bị tuyên án dưới 5 năm tù, có thể tạm giam hoặc chịu quản chế."
Thẩm Hạc Xuyên nhìn bà ta, săn sóc hỏi: "Không biết có thể gửi giấy triệu tập của toà cho Lưu phu nhân đến địa chỉ nào nhỉ?"
Lương Thục Linh: "..."
Phòng tiếp khách rơi vào khoảng im lặng chết chóc.
Mặt Lương Thục Linh trắng bệch: "Cậu đang uy hiếp tôi?"
"Không đến mức đó, bà là mẹ của Nhạc Nhạc, tôi cũng không muốn làm khó." Thẩm Hạc Xuyên lạnh lùng: "Nhưng nếu bà tính kiếm chuyện, hoặc dùng Kiều Mãn để uy hiếp, thì người khó xử không chỉ có mình bà."
Lương Thục Linh nhíu mày: "Tức là sao?"
Kiều Nhạc đứng cạnh phiên dịch: "Ý anh ấy là, trời lạnh rồi, cho công ty của chồng bà phá sản thôi."
Lương Thục Linh: "..."
Đột nhiên bị gậy ông đập lưng ông, bê đá đập chân mình.