Từ khi Kiều Nhạc tỏ tình ở bờ sông, Thẩm Hạc Xuyên thầm nhủ mình cũng phải chuẩn bị một buổi thổ lộ thật hoành tráng mới được.
Anh đã lên kế hoạch bắn pháo hoa rộn ràng ở Lệ Loan, hoặc dùng drone trình diễn, chỉ không ngờ cuối cùng lại tâm tình ở nơi thôn nhỏ im ắng này.
Không có âm nhạc cùng hoa tươi, cũng chẳng có ánh nến và rượu ngon.
Cả hai đều chẳng chuẩn bị bất kì thứ gì, thậm chí Kiều Nhạc vẫn đang đi dép lê từ nhà.
Nhưng trong hoàn cảnh này, giờ khắc này, chính là thời điểm đẹp nhất.
Thẩm Hạc Xuyên tỏ tình xong, Kiều Nhạc ngẩn ngơ nhìn đối phương.
Thời gian này sớm chiều bên nhau, cậu có thể cảm nhận được tình cảm của Thẩm Hạc Xuyên, từng giây từng phút đều là tình yêu không thể giấu.
Còn cậu, cũng từng giây từng phút rung động với Thẩm Hạc Xuyên.
Nhưng chưa bao giờ tưởng tượng nổi, ngay từ lúc bắt đầu Thẩm Hạc Xuyên đã thích mình.
Anh nói vì thích nên mới có hợp đồng, mà không phải sau khi có hợp đồng mới thích.
Trong đôi mắt dịu dàng lại đong đầy tình cảm của Thẩm Hạc Xuyên, cậu đột nhiên ngộ ra tại sao đối phương lại ngẩn người khi được mình tỏ tình.
Vì tình yêu đến từ hai phía luôn là điều tuyệt vời nhất.
Ngày đông lạnh lẽo, nhưng Thẩm Hạc Xuyên chỉ dùng một câu đã khiến tim Kiều Nhạc đập như trống, nóng muốn bỏng toàn thân.
"Sao hai đứa vẫn ở đây hóng gió vậy?"
Giọng nói vang lên khiến cả hai giật mình, ông bác vừa nãy quay lại, tay cầm một xâu bánh chưng mới vớt khỏi nồi: "Ăn bánh chưng không? Ông mới lấy từ nhà ông Tam Lương."
Ông Tam Lương là ai thì Kiều Nhạc không biết, chưa kịp từ chối thì đối phương đã dúi cho hai cái bánh chưng.
Bánh nóng hôi hổi, cũng may người làm đã xâu dây lạt nên không sợ phỏng tay.
Kiều Nhạc nói: "Cảm ơn bác ạ."
Ông khua tay, bảo: "Lạnh lắm đấy, mau về nhà đi!" rồi xách bánh chưng bỏ đi.
Chỉ còn lại hai người với hai cái bánh chưng, anh nhìn em, em nhìn anh, không hẹn mà cùng bật cười.
Kiều Nhạc khươ khươ bánh trong tay: "Thẩm Hạc Xuyên, người ta tỏ tình toàn tặng hoa với quà, anh chẳng giống người bình thường, còn có người tặng bánh chưng hộ chứ."
Thẩm Hạc Xuyên cũng buồn cười: "Anh không định tỏ tình hôm nay, tại còn có kế hoạch khác nữa."
Lần đó Kiều Nhạc cũng nói y vậy, cả hai liếc nhau, không thể ngăn nổi ý cười.
"Đi về nha?" Thẩm Hạc Xuyên hỏi.
"Về thôi ạ."
Cặp chồng chồng cầm bánh chưng về nhà, cái bóng đổ dài dưới đèn đường.
Về đến nhà, Trần Lệ hỏi bánh chưng ở đâu ra, Kiều Nhạc đáp được ông bác nọ cho, nhưng tên bác ấy là gì cậu không nhớ.
Mới ăn cơm chưa bao lâu nên Kiều Nhạc vẫn đầy bụng, nhưng bánh chưng mới luộc rất thơm, cậu thèm thuồng lột vỏ một cái, ăn được một nửa thì thẩy sang cho Thẩm Hạc Xuyên giải quyết.
Thẩm Hạc Xuyên không chê, xử lý trong hai, ba miếng rồi giục cậu đi tắm còn ngủ.
Kiều Nhạc tắm xong liền lên gác, Thẩm Hạc Xuyên bị Lương Kiến Thành gọi lại tâm sự, đến lúc lên phòng thì Kiều Nhạc đã ngủ rồi, còn chừa cái đèn ngủ cho anh.
Thẩm Hạc Xuyên rón rén đi tới, vén chăn nằm xuống, tấm đệm hơi lõm xuống một xíu đã khiến Kiều Nhạc giật mình, cựa người.
"Anh làm em tỉnh à?" Thẩm Hạc Xuyên thì thầm.
"Không ạ..." Kiều Nhạc chớp đôi mắt khô mỏi, vươn tay tìm cái cốc trên tủ đầu giường.
"Để anh."
Thẩm Hạc Xuyên rướn người, lấy bình nước ấm, rót cho cậu cốc nước. Kiều Nhạc nhận lấy, uống xong rồi chui về chăn.
Thẩm Hạc Xuyên đặt cốc về chỗ cũ, tiện tay tắt đèn ngủ, sau đó nằm xuống.
Phòng tối om, Kiều Nhạc dịch người, tìm vị trí thoải mái trong lòng Thẩm Hạc Xuyên, hỏi: "Anh với cậu nói gì vậy?"
Thẩm Hạc Xuyên vòng tay ôm đối phương: "Nhiều lắm."
Tâm sự kỷ niệm xưa của gia đình Kiều Nhạc, sau khi bảo lưu, và cả vấn đề mang thai.
Một khi đã nói thì rất khó dừng, trà uống một chén lại một chén, thắm thoát đã 1 giờ đêm.
Với Trần Lệ và Lương Kiến Thành, Thẩm Hạc Xuyên cũng mang tâm lý biết ơn. Như những gì Kiều Nhạc chia sẻ, nếu không có hai người thì chắc chắn cậu chẳng thể vượt qua nổi những ngày giông tố.
Cho đến nay, dù Kiều Nhạc đã kết hôn với anh, Trần Lệ và Lương Kiến Thành vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, đặc biệt là hiện tại cậu còn mang thai.
Anh đã bảo đảm rất nhiều lần rằng mình nhất định sẽ chăm sóc cho Kiều Nhạc thật tốt, hai vị phụ huynh cứ yên lòng.
Nhưng chính bản thân anh cũng bất an.
Kiều Nhạc đã mang thai hơn 3 tháng, từ giờ đến ngày dự sinh chỉ còn 6 tháng, anh vừa chờ mong mà cũng rất lo lắng.
Tâm sự những gì đang lăn tăn với Kiều Nhạc, cậu xoay người, mặt đối mặt với anh, trong màn đêm vươn tay vu.ốt ve gương mặt kia, giọng mang theo ý cười: "Sao anh còn nhát gan hơn cả em vậy?"
Thẩm Hạc Xuyên nắm tay đối phương, kéo lên miệng hôn nhẹ, thành thật: "Chẳng sợ bị em cười, nhưng anh thật lòng rất sợ, thậm chí còn hối hận."
Dù đã có trường hợp nam giới sinh con thành công, nhưng đời này chẳng có gì là chắc chắn 100% cả.
Hai em bé này, đi cùng niềm hân hoan là bồn chồn bất tận.
Đêm nay Lương Kiến Thành chia sẻ rất nhiều, nhắc lại hồi Trần Lệ sinh đứa thứ hai bị xuất huyết nặng, suýt không cấp cứu kịp, ông đã khóc rất to ở bệnh viện, làm những người đi ngang đều sợ theo.
Hồi tưởng lại, mắt Lương Kiến Thành đỏ bừng.
Thẩm Hạc Xuyên nhấp ngụm trà, chẳng nếm được mùi vị gì.
Thẩm Hạc Xuyên thầm nghĩ, nếu có thể quay ngược trở lại tiệc đính hôn ngày ấy, anh nhất định sẽ kiềm chế bản thân, không làm Kiều Nhạc mang thai nữa.
Không phải không yêu các con, nhưng anh chẳng muốn cậu phải đối mặt với nguy hiểm.
Tâm linh tương thông, dù không nói rõ, nhưng vẫn có thể hiểu ngầm.
Kiều Nhạc hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn cằm Thẩm Hạc Xuyên rồi lên môi, trao nhau nụ hôn dịu nhẹ.
"Anh đừng sợ." Kiều Nhạc vỗ về: "Anh phải bình tĩnh hơn em chứ, như thế mới tiếp thêm sức mạnh cho em được."
Thẩm Hạc Xuyên cảm thấy nôn nao, rõ ràng người chịu thiệt là Kiều Nhạc, rõ ràng cậu mới 19 tuổi, vậy mà lại là người an ủi.
Anh nén lại nỗi lòng, rầm rì đáp: "Ừ."
Hai người tâm sự thêm một lúc, giọng Kiều Nhạc dần thì thào rồi mơ hồ.
Cậu hỏi: "Thẩm Hạc Xuyên, anh thích em từ lúc nào thế?"
Thẩm Hạc Xuyên nghĩ: "Chắc là ngay từ lần đầu thấy em."
Nên khi Kiều Nhạc nhận nhầm người, anh không đính chính, hơn nữa còn giữ tờ note có liên hệ của đối phương.
Kiều Nhạc chẳng nói gì nữa, hơi thở dần đều đều trong lòng Thẩm Hạc Xuyên, dần chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Hạc Xuyên chẳng biết người kia có nghe được câu trả lời của mình không, nhưng chẳng sao cả, anh biết Kiều Nhạc có thể hiểu.
Cúi xuống đặt nụ hôn lên tóc Kiều Nhạc, Thẩm Hạc Xuyên nhắm mắt.
-
Hôm sau, hai người khăn gói về thành phố Vân Kinh.
Qua Tết Nguyên Tiêu, chẳng mấy chốc đến Valentine, Thẩm Hạc Xuyên đặt bàn ở nhà hàng, bổ sung bữa tối lãng mạn bên ánh nến, hoa tươi với quà cáp.
Đi học lại, Kiều Nhạc rời câu lạc bộ cầu lông, xin vào câu lạc bộ khác.
Trần Hạo và Hứa Giai Âm đã chính thức hẹn hò, tan học hẹn Kiều Nhạc đi ăn lẩu.
Em bé đã được 4 tháng, bắt đầu vào giai đoạn ổn định nên Kiều Nhạc vui vẻ đồng ý.
Ba người gặp nhau ở quán lẩu, Trần Hạo nhìn chòng chọc Kiều Nhạc một hồi: "Hình như cậu mặp ra hả?"
"Ừa béo lên xíu." Sau khi hết nghén, Kiều Nhạc ăn nhiều hơn, gần như chẳng kiêng khem món gì, béo lên 7, 8 cân.
Hứa Giai Âm hỏi lý do rời câu lạc bộ, Kiều Nhạc lấp li.ếm: "Tại tớ gặp vấn đề sức khoẻ á, bác sĩ khuyến nghị không nên vận động mạnh."
Trần Hạo nghe thế, quan tâm hỏi han, Kiều Nhạc khua tay: "Vấn đề nhỏ xíu thôi, nhưng chắc ít nữa phải tạm nghỉ để phẫu thuật á."
"Phẫu thuật?" Trần Hạo kinh ngạc: "Nghiêm trọng vậy hả? Bệnh gì thế?!"
Hứa Giai Âm huých nhẹ một cái, bảo Kiều Nhạc: "Nếu không tiện chia sẻ thì thôi, nhưng cậu nhớ phải giữ sữc khoẻ nha."
"Ừa ừa." Kiều Nhạc gật đầu: "Không phải chuyện lớn đâu, các cậu đừng để tâm, ăn nhanh thôi!"
"Ok ok ok, ăn đã."
Ăn xong, Thẩm Hạc Xuyên đến đón Kiều Nhạc, cậu chào các bạn rồi lên xe.
Trên đường về, Thẩm Hạc Xuyên nói bệnh viện Lập Hoa đã liên hệ với vị bác sĩ đã đỡ đẻ cho người đàn ông cũng mang thai nọ.
Sau khi biết đến trường hợp của cậu, đối phương đồng ý 5 tháng nữa sẽ bay sang phẫu thuật cho Kiều Nhạc.
Bệnh viện Lập Hoa có trang thiết bị y tế tiên tiến nhất, cũng có đội ngũ y bác sĩ tay nghề cao.
Là lựa chọn phù hợp nhất.
Xe dừng trước đèn giao thông, Thẩm Hạc Xuyên nghiêng đầu sang nhìn Kiều Nhạc: "5 tháng nữa là con chúng mình ra đời rồi."
Đông cuối tháng 2 vẫn lạnh tê tái, trên những cành cây khô đều đọng tuyết trắng.
Nhưng mặt trời rực rỡ treo cao, cách một lớp cửa kính vẫn cảm nhận được hơi ấm.
Kiều Nhạc cụp mắt, cười bảo: "Em mong chờ lắm, anh thì sao?"
"Anh cũng vậy."
-
Thời gian sau, bụng Kiều Nhạc càng lúc càng lớn, cả nhà Ngô Tuệ Lam chuyển đến sống ở tầng khác của chung cư Lâm Giang, Kiều Mãn cũng được ông bà nhận chăm.
Ban đầu Kiều Nhạc không tính giấu bé, nhưng sau khi suy xét trẻ con đầu óc đơn giản, sợ bé lỡ miệng ở nhà trẻ liền giấu luôn.
Đông qua xuân tới, bụng Kiều Nhạc được hơn 5 tháng.
Thím Dương biết chuyện, ban đầu cũng shock, nhưng quen rồi thì bắt đầu nghiên cứu đủ loại thực đơn dinh dưỡng, thậm chí còn muốn vỗ cho Kiều Nhạc béo tốt, trắng trẻo.
Sau khi biết Kiều Nhạc có bầu, cứ dăm bữa nửa tháng Lương Kiến Thành và Trần Lệ sẽ lên thăm cháu, nếu không phải còn công việc ở quê, chắc chắn ông bà sẽ ở lại tự chăm cậu.
Tuy Thẩm Hạc Xuyên vẫn phải đến công ty như thường lệ, nhưng giảm bớt tiệc tùng, công tác, cứ rảnh là ở nhà làm bạn với Kiều Nhạc.
Bùi Văn Kính đợi suốt cả kì nghỉ Tết mà vẫn chưa có lịch đi du lịch, suốt ngày nheo nhéo với Thẩm Hạc Xuyên. Anh lập tức cho Judy nghỉ phép, để đối phương đưa cô đi chơi.
Phương Gia Tự và đối tượng xem mắt đã chính thức hẹn hò, gửi ảnh chụp chung cho Kiều Nhạc, cậu còn thả like vòng bạn bè của đối phương.
Tháng 4, trời đã ấm lên, bụng Kiều Nhạc không giấu nổi nữa, mang chứng nhận của bệnh viện đến trường làm thủ tục tạm nghỉ.
Trong quá trình nghỉ ngơi, cậu không buông lơi việc học, nếu có thể sẽ tự học, còn không hiểu thì chờ bài giảng online hoặc giảng viên đến dạy.
Vào đúng ngày hè ve kêu xào xạc, Kiều Nhạc mang thai đến tháng thứ 8. Vào giai đoạn cuối của thai kỳ, những biểu hiện như phù nề, chuột rút càng thêm rõ ràng. Biết bao lần bị chuột rút giữa đêm, đau đến bừng tỉnh, Thẩm Hạc Xuyên dùng khăn ấm chườm lên, rồi lại cẩn thận massage.
Để chuẩn bị phẫu thuật, bác sĩ bay sang trước ngày dự sinh 1 tháng, xét nghiệm cẩn thận rồi đưa ra phác đồ tỉ mỉ.
Ngày dự sinh quyết định vào mùng 7 cùng tháng.
Cả nhà họ Thẩm, Lương Kiến Thành và Trần Lệ, còn cả Phương Gia Tự đều trực ở bệnh viện.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, Kiều Nhạc nhìn ai nấy đều căng thẳng, lo lắng, thầm nhủ nên đùa gì đó cho không khí dịu xuống: "Sao mọi người lại có vẻ mặt đó ạ? Con chỉ đi sinh thôi, chứ có đi chết đâu..."
"Phủi phui cái mồm!"
"Nói linh tinh gì đó?! Mau rút lại lời nói đi!"
"Trời ơi! Đừng nói xui rủi con ơi!"
Kiều Nhạc bị cả nhà vây quanh dạy dỗ một hồi, tự biết sai, le lưỡi: "Quy tắc 3 giây ạ!"
Cậu nhìn sang Thẩm Hạc Xuyên, hỏi anh: "Anh chắc chắn muốn theo dõi cả quá trình à?"
Thẩm Hạc Xuyên gật đầu: "Ừ."
"Dạ." Kiều Nhạc nói: "Tiếc là em không sinh nở tự nhiên, không thì có thể bấu víu anh rồi."
Thẩm Hạc Xuyên dở khóc dở cười.
Đúng lúc này, y tá thông báo đã đến giờ vào phòng phẫu thuật.
Chiếc giường Kiều Nhạc nằm bị đẩy đi, Thẩm Hạc Xuyên theo sau.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, những người ở ngoài như bất động, im lặng chờ đợi.
Sau khi tiêm thuốc mê, cơ thể Kiều Nhạc rệu rã, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng Thẩm Hạc Xuyên lại rất tỉnh táo.
Quá trình phẫu thuật này dường như là khoảng thời gian trì trệ nhất trong cuộc đời anh, gần như không thấy kim đồng hồ trôi.
Mãi đến khi bác sĩ nói: "Phẫu thuật thành công", trái tim đang treo ngược mới về đúng chỗ, cả người như đầy máu trở lại.
Bác sĩ còn chúc mừng "một cặp long phượng", mà anh không có tâm trạng hỏi nhiều.
Kiều Nhạc vẫn hôn mê, anh nắm tay đối phương, trán đặt lên tay cậu, giấu đi đôi mắt ươn ướt.
May quá.
Ông trời xót thương, mọi thứ đều thuận lợi.