Dẫu gì việc đàn ông sinh con đúng là quá hiếm lạ, phẫu thuật không hề đơn giản, mất nhiều thời gian hơn so với sinh mổ thường.
Trước khi phẫu thuật, bác sĩ cảnh báo về các rủi ro, Thẩm Hạc Xuyên cũng đã ký vào giấy miễn trừ trách nhiệm.
Trong suốt quá trình, những người chờ ở ngoài cũng rất lo lắng.
Ông cụ Thẩm tuổi cao, cả nhà không muốn để cụ để, nhưng cụ dứt khoát muốn chờ, cũng chỉ có thể chiều theo ông cụ.
Ngô Tuệ Lam và Trần Lệ nắm tay, vỗ về lẫn nhau.
"Đừng lo, bác sĩ là người có kinh nghiệm." Thẩm Chính Hòa trấn an mọi người: "Chúng ta cứ bình tĩnh, cả nhà đừng lo quá."
Ngô Tuệ Lam nhìn ông: "Vậy ông đừng rung chân nữa."
"..." Thẩm Chính Hòa cứng họng, ông có cái tật là cứ bồn chồn là chân run.
Mãi lâu sau cánh cửa mở ra, ai cũng hối hả đi tới, y tá mỉm cười: "Phẫu thuật rất thành công, là thai long phượng, hai bé rất khoẻ mạnh."
Cả nhà thở phào: "May quá! Người lớn cũng ổn chứ y tá?"
Y tá: "Sản phu cũng rất ổn định, chờ một lát là ra được."
Lúc Kiều Nhạc tỉnh thì đã nằm trong phòng VIP của trung tâm ở cữ Lập Hoa.
"Nhạc Nhạc!" Thẩm Hạc Xuyên luôn túc trực cạnh giường bệnh là người đầu tiên phát hiện ra: "Em tỉnh rồi à? Sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?"
Ngô Tuệ Lam và Trần Lệ đang chọc các cháu, nghe động tĩnh liền đến bên giường, quan tâm hỏi Kiều Nhạc: "Con sao rồi?"
Kiều Nhạc động đậy: "Con không có cảm giác gì cả, sinh xong rồi ạ?"
"Xong rồi! Nhưng chưa hết thuốc tê nên lát mới đau." Trần Lệ cười bảo: "Hai nhóc khoẻ lắm, là long phượng đấy."
"Long phượng ạ?" Kiều Nhạc vô cùng kinh ngạc: "Con siêu thế cơ à?"
Họ chưa từng hỏi giới tính nhai nhi, ôm tâm trạng mở blind box, chẳng ngờ lại khui được secret.
"Con giỏi lắm!" Ngô Tuệ Lam nhịn không được mà khen, cùng Trần Lệ bế hai bé qua cho cậu nhìn.
Em bé mới sinh còn nhỏ xíu, da trắng trẻo khiến mái tóc tơ đen, bóng càng thêm nổi bật. Dù cả hai đang nhắm nghiền mắt, nhưng vô cùng đáng yêu.
Kiều Nhạc ngắm các con, tim mềm nhũn, đưa tay xoa hai gò má nho nhỏ, lại vuốt mái tóc mềm.
"Bé nào lớn hơn ạ?" Cậu lơ mơ hỏi, hai nhóc thật sự như đúc cùng một khuôn, chẳng biết lớn nhỏ là đứa nào.
Trần Lệ nhìn em bé mình đang ôm: "Đây là chị."
Ngô Tuệ Lam vỗ bé cưng trong lòng mình: "Còn em trai đây."
Là hai chị em.
Kiều Nhạc muốn ôm các con, nhưng mới mổ xong nên bảo Thẩm Hạc Xuyên: "Anh cho em xem các con với!"
"Ừ!"
Thẩm Hạc Xuyên đón con trai từ tay Ngô Tuệ Lam, bế trong lòng.
Trong thời gian Kiều Nhạc mang thai, người bố trẻ Thẩm Hạc Xuyên mới bắt đầu học cách bế trẻ sơ sinh, pha sữa thế nào, thay tã kiểu gì.
Anh ôm con đến thành giường của Kiều Nhạc, đặt sát vào đối phương.
Kiều Nhạc dùng má cọ nhẹ lên dầu con, lại nhéo nhéo cái tay nhỏ mềm mụp. Trần Lệ thấy vậy, lập tức đặt con gái xuống bên cạnh.
Kiều Nhạc nằm giữa hai em bé, rất có cảm giác nhân sinh đủ đầy, bảo Thẩm Hạc Xuyên chụp ảnh cho mình với con.
"Ừ."
Thẩm Hạc Xuyên đồng ý, ngồi xổm cạnh giường mở camera selfie, bức ảnh gia đình bốn người đầu tiên ra lò.
Hành động tỉnh như ruồi của đối phương khiến Kiều Nhạc bất ngờ, sau đó bật cười, Thẩm Hạc Xuyên nhân cơ hội bấm chụp liên tục.
Trần Lệ và Ngô Tuệ Lam liếc nhìn nhau, ai cũng tươi như hoa.
"Các bé còn chưa có tên đâu." Ngô Tuệ Lam nhắc: "Trước mắt đặt tên cúng cơm đi hai đứa."
Bà đã tìm vài cái tên cúng cơm cho các cháu, nhưng sau khi tham khảo, tìm tòi, cuối cùng quyết định Kiều Nhạc đặt, nên vấn đề quan trọng này lại do cậu gánh trên vai.
Kiều Nhạc hỏi: "Hôm nay là ngày mấy Âm lịch ạ?"
Thẩm Hạc Xuyên: "1/6."
"Thế chị gái là Thất Thất, em trai là Lục Nhất đi ạ." Kiều Nhạc nhìn cặp sinh đôi đã thiếp đi, mắt đong đầy tình yêu: "Vì hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt."
Cậu ngẩng lên nhìn Thẩm Hạc Xuyên: "Anh thấy sao ạ?"
Thẩm Hạc Xuyên cúi xuống hôn trán cậu, dịu dàng: "Anh thấy rất hay."
Cuộc sống của trẻ sơ sinh chỉ xoay quanh ăn và ngủ. Sau khi ngủ, được các hộ sinh bế sang phòng bên cạnh, Trần Lệ và Ngô Tuệ Lam cũng rời đi, để lại không gian cho cặp chồng chồng.
Thẩm Hạc Xuyên ngồi xuống bên giường, nắm tay Kiều Nhạc: "Vất vả cho em rồi."
"Không ạ." Kiều Nhạc đáp: "Em chỉ thấy như ngủ một giấc, chẳng cảm nhận được gì cả."
Xét đến thể trạng đặc thù của cậu, lần phẫu thuật này được gây mê toàn thân, sau khi tiêm thuốc liền mất ý thức.
"Anh đứng cạnh xem lo lắm đúng không?" Cậu hỏi Thẩm Hạc Xuyên, lúc mang thai đã bồn chồn đến vậy, chắc chắn trong quá trình sinh mổ lại càng nghiêm trọng, tiếc là cậu lịm rồi, chẳng thể an ủi đối phương.
Thẩm Hạc Xuyên gật đầu, thẳng thắn: "Đại loại là thời gian anh sợ nhất trong đời này đó."
Cũng may mọi thứ đều thuận lợi, những dự kiến xấu nhất đã không xảy ra.
Kiều Nhạc vẫy tay: "Anh lại đây đi."
Thẩm Hạc Xuyên nghiêng người, Kiều Nhạc vươn tay ôm đối phương, vỗ về tấm lưng của anh: "Đừng sợ nữa, em và các con đều ổn mà."
"Ừm." Thẩm Hạc Xuyên nghiêng đầu hôn người kia.
-
Ngày Kiều Nhạc xuất viện, cả nhà tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ chào mừng cậu.
Tiệc tổ chức ở dinh thự Bồng Sơn, vợ chồng Trần Lệ và Phương Gia Tự đều có mặt, còn xách theo rất nhiều quà cáp.
Kiều Nhạc cũng chẳng ngại, vui thích mà nhận hoa cùng quà.
Được những người mình yêu thương và cũng yêu thương mình xoay quanh, lòng cậu vô cùng thoả mãn.
Kiều Nhạc vẫn chưa đi học lại, quyết định sống ở dinh thự luôn, trong nhà nhiều người cũng tiện chăm các em bé.
Nhà mình tự dưng thò ra hai em bé sơ sinh, Kiều Mãn vừa thảng thốt vừa tò mò, cứ như cái đuôi nhỏ bám theo, Thất Thất và Lục Nhất ở đâu là bé ở đó.
Kiều Nhạc vẫn chưa kể nguồn gốc của các con cho Kiều Mãn, tính đợi bé lớn hơn thì nói sau.
Sau khi có con, Thẩm Hạc Xuyên càng ít đi xã giao, ngay cả bạn bè rủ rê cũng từ chối gần hết.
Sau mấy lần bị xù hẹn, Bùi Văn Kính giận dỗi: "Ông bị làm sao đấy? Ở rịt trong nhà làm gì? Không thì đưa Kiều Nhạc đi cùng đi, mọi người biết nhau cả mà!"
"Tôi bận lắm, để lần sau đi." Thẩm Hạc Xuyên cầm điện thoại bằng một tay: "Cứ tính bill cho tôi."
"Tính bill cho ông làm gì, tôi thiếu tí tiền ấy à..."
Còn chưa dứt lời thì có tiếng trẻ con khóc oe oe.
"Con nhà ai khóc đấy?"
Thẩm Hạc Xuyên nhanh chân đi về phía phòng em bé: "Con tôi."
"Con ông á?!" Bên kia điện thoại truyền đến tiếng Bùi Văn Kính té ngã: "Ông lấy con từ đâu ra?!"
Thẩm Hạc Xuyên không lằng nhằng nhiều, chỉ để lại một câu: "Thế nhé!", cúp điện thoại luôn.
Trong phòng, Kiều Nhạc đang thay tã cho Lục Nhất, thím Dương đứng cạnh bảo: "Để dì làm cho!"
"Không sao ạ, cứ để con." Kiều Nhạc thoăn thoắt thay bỉm. Thẩm Hạc Xuyên đi qua hỏi: "Các con tè à?"
"Lục Nhất ị rồi!" Kiều Mãn thuyết minh.
Kiều Nhạc trêu bé: "Em đứng gần vậy, không thấy thúi à!"
Kiều Nhạc bóp mũi, cười hì hì: "Hơi thúi ạ."
Thay tã xong, thím Dương cầm bình sữa cho Lục Nhất và Thất Thất măm măm, hai nhóc tì no sữa liền ngủ. Kiều Mãn đứng canh bên nôi, ngó bên này lại nhìn bên kia, đứng im không nỡ đi.
Điện thoại của Thẩm Hạc Xuyên cứ reo inh ỏi, sau khi có người nghe, Bùi Văn Kính lập tức hỏi con cái là như nào, Thẩm Hạc Xuyên tìm trong album, gửi ảnh Thất Thất với Lục Nhất cho đối phương.
Sau khi thấy ảnh của cặp sinh đôi, Bùi Văn Kính khiếp hồn, thậm chí còn tính vượt màn đêm đến xác nhận, nhưng bị Thẩm Hạc Xuyên từ chối không thương tiếc.
Vào ngày làm tiệc đầy tháng, Bùi Văn Kính toại nguyện được gặp Thất Thất và Lục Nhất.
Anh thật sự không tin nổi cặp sinh đôi chui ra từ bụng cả Kiều Nhạc, nhưng Thất Thất giống Thẩm Hạc Xuyên, Lục Nhất giống Kiều Nhạc, nên không thể không tin được.
Cặp sinh đôi càng lớn càng trổ nét, hưởng hết bộ gen ưu tú của hai ông bố Kiều Nhạc và Thẩm Hạc Xuyên.
-
Qua kỳ nghỉ hè, Kiều Nhạc trở lại trường học.
Trần Hạo mới gặp đã hỏi thăm tình hình sức khoẻ, đã phẫu thuật xong chưa.
"Rồi á." Kiều Nhạc đáp: "Đợi thêm thời gian nữa là tớ sẽ xin quay lại câu lạc bộ."
Trần Hạo mừng rỡ: "Hay quá! Vậy cậu phải nghỉ ngơi thật tốt nhá!"
Kiều Nhạc: "Ok!"
Trần Hạo hỏi: "Thế tối đi ăn lẩu không? Tớ mời! Chúc mừng cậu khoẻ lại!"
"Không được rồi." Kiều Nhạc từ chối: "Tớ có hẹn mất rồi."
Cậu đã hẹn với Thẩm Hạc Xuyên rồi.
Tan học, Kiều Nhạc đến cửa hàng hoa gần trường lấy bó hoa đã đặt trước, khi xe của Thẩm Hạc Xuyên đến, cậu liền ôm nó lên xe.
Thẩm Hạc Xuyên thấy đoá hoa hồng, tự nhiên đưa tay đón lấy, khen ngợi: "Đẹp quá!"
"Anh cũng rất đẹp trai!" Kiều Nhạc đeo đai an toàn: "Ăn ở đâu ạ?"
Thẩm Hạc Xuyên khởi động xe: "Đến nơi em sẽ biết."
"Bí hiểm vậy?" Kiều Nhạc nhìn anh.
Thẩm Hạc Xuyên đưa cậu đến nhà hàng Swan Lake trên tầng cao nhất của toà nhà Brilliant, chính là nơi Kiều Nhạc đã từng mời anh.
Chỉ là hôm nay cả nhà hàng chẳng có bàn khách nào ngoài hai người.
Thẩm Hạc Xuyên kéo ghế, mời Kiều Nhạc ngồi xuống.
Nhà hàng quen, khung cảnh quen, chỉ là vai vế giữa cả hai đã thay đổi.
Kiều Nhạc yên vị, Thẩm Hạc Xuyên mới vòng sang vị trí đối diện.
Mười ngón tay của nghệ sĩ piano lướt trên phím đàn, Kiều Nhạc đã nhận ra "Love paradise" ngay từ lúc dạo đầu.
Là khúc ca kinh điển cho lễ cưới.
Hoa tươi, rượu ngon, nến lung linh, mọi thứ đủ đầy, còn có cả pháo hoa nổ tung ở bên kia sông.
Tim Kiều Nhạc lỡ một nhịp, một suy đoán mạnh mẽ nhảy tưng tưng.
Quả nhiên...
Dưới pháo hoa thắp sáng bầu trời, Thẩm Hạc Xuyên mở hôp nhẫn, nói với cậu: "Lúc kết hôn vội vàng nên còn nợ em lời cầu hôn chính thức, anh muốn hỏi em một lần nữa."
"Hỏi gì ạ?" Kiều Nhạc lẳng lặng nhìn anh.
Thẩm Hạc Xuyên hỏi từng câu từng chữ: "Kiều Nhạc, em có đồng ý lấy anh không?"
Mắt Kiều Nhạc dừng ở cổ tay áo của đối phương, phát hiện trên đó là đôi khuy măng sét mình tặng.
Kiều Nhạc nhớ lại ngày đến Cục Dân chính đăng ký, hai người còn chưa tuyên thệ.
Lúc ấy cậu chỉ cho rằng cuộc hôn nhân này là một cái hợp đồng theo nhu cầu nên không để bụng, thậm chí ảnh phông đỏ còn phải để nhan viên nhắc.
Vậy mà hôm nay, Thẩm Hạc Xuyên lại bảo đối phương nợ mình một lời cầu hôn.
Em có đồng ý lấy anh không?
Em đồng ý.
Kiều Nhạc mỉm cười, cúi đầu tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, đưa tay cho Thẩm Hạc Xuyên: "Em đồng ý."
Thẩm Hạc Xuyên đeo lên chiếc nhẫn mới, cúi xuống hôn ngón áp út của đối phương.
"Anh yêu em."
Cả đời này không bao giờ là đủ.
Hoàn toàn văn.