Đường phố rất yên tĩnh, sau khi xe rời bệnh viện thì thông suốt, lao thẳng đến nhà cũ nhà họ Tăng.
Cụ Tăng là ông nội của Tăng Văn Bách. Cụ là một huyền thoại với cuộc đời đầy sóng gió. Cụ khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng trong thời kỳ biến động, là một trong những người giàu lên đầu tiên. Trong những năm cụ nắm quyền điều hành nhà họ Tăng, các quyết sách chưa bao giờ sai sót. Cụ luôn bám sát xu hướng thời đại, nhờ đó mà dựng nên cơ nghiệp nhà họ Tăng như ngày nay.
Con trai của cụ Tăng, tức là ba của Tăng Văn Bách, không đủ khả năng gánh vác việc lớn, nên cụ đã trực tiếp bỏ qua ông ấy mà giao sự nghiệp cho Tăng Văn Bách, cháu trai trưởng. Sau này, Tăng Văn Bách cũng không làm cụ thất vọng, đưa nhà họ Tăng lên một tầm cao mới. Hiện tại, Tăng thị được coi là một trong những gia tộc lớn nhất tại thành phố Bắc Kinh.
Điều khiến mọi người khen ngợi nhất là, cụ Tăng không chỉ có bản lĩnh, mà còn có bí quyết dưỡng sinh giúp sống thọ. Bây giờ con trai cụ đã mất nhiều năm, bản thân cụ đã ngoài chín mươi tuổi, nhưng vẫn khỏe mạnh, thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trước công chúng.
Có người từng hỏi bí quyết dưỡng sinh của cụ Tăng, cụ cười hà hà nói rằng cần thuận theo tự nhiên và giữ tinh thần thoải mái. Đáng tiếc, cái "thuận theo tự nhiên" của cụ Tăng là sống quanh năm ở biệt thự Vân Sinh trên sườn núi, ăn những nguyên liệu tươi ngon nhất. Kiểu dưỡng sinh này là điều người thường không dám nghĩ tới.
Sau một tiếng rưỡi lái xe, họ mới tới khu biệt thự Vân Sinh, nơi tọa lạc của nhà họ Tăng.
Nhà cũ nhà họ Tăng nằm ở nơi sâu nhất của biệt thự Vân Sinh, cũng là ngôi nhà duy nhất trên sườn núi. Khu biệt thự này là tài sản của nhà họ Tăng. Khi xây dựng, họ đặc biệt dành mảnh đất tốt nhất để xây ngôi nhà này cho cụ ông.
An ninh khu phố rất tốt. Kỳ Vũ Thu nhìn bức tường cao ba mét với đủ loại thiết bị giám sát, đang lo làm thế nào để đưa bà lão vào, thì Mạc Quân lái xe dừng trước cổng khu phố, rồi xuất trình giấy tờ của mình cho bảo vệ đang trực gác.
Và họ vào trong mà không gặp trở ngại gì.
"Giấy tờ của anh có vẻ hữu dụng quá ha, cũng là giấy chứng nhận của Hiệp hội Nghiên cứu Sự vụ Đặc biệt gì đó sao?" Kỳ Vũ Thu hơi ghen tị nói.
Mạc Quân cười: "Đó là cái phát cho người ngoài. Chúng tôi là người nội bộ có giấy chứng nhận thuộc cơ quan chính phủ, dùng được mọi nơi. Cậu Kỳ có muốn làm một cái không?"
Kỳ Vũ Thu lắc đầu. Mạc Quân lúc nào cũng không quên lôi kéo cậu vào Hiệp hội Huyền học, không bỏ qua một cơ hội nào.
Trong khu biệt thự rất yên tĩnh, ngoài tiếng xe của họ lướt qua, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy một hai tiếng chó sủa. Xe đi theo đường trong khu phố rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng cũng thấy con đường dẫn lên sườn núi. Đúng lúc này, phía trước bỗng vang lên một trận ồn ào, trên con đường đó có vài người cầm đèn pin đi từ trên xuống.
Mạc Quân lập tức quay đầu xe, giả vờ đi ngang qua rẽ vào một con đường khác, sau đó dừng xe ở phía sau bên cạnh một ngôi nhà.
"Tôi đi xem sao." Mạc Quân mở cửa xe bước xuống.
Sau khi xuống xe, anh ta đàng hoàng bước ra từ một lối nhỏ nối với con đường lớn, nhíu mày nói vài câu với những người cầm đèn pin. Người kia hơi cúi người với anh ta, dường như đang xin lỗi. Sau đó Mạc Quân phẩy tay, rồi quay lại.
Chờ anh ta ngồi vào ghế lái, Kỳ Vũ Thu hỏi: "Là người nhà họ Tăng sao?"
"Đúng vậy, họ nói có người lẻn vào nhà họ Tăng trộm mất con chó cụ ông nuôi hơn mười năm, đang tìm kiếm."
Kỳ Vũ Thu hất cằm về hướng họ vừa đi vào: "Ai có thể lẻn vào đây chứ, lẻn vào mà không trộm đồ quý giá, lại đi trộm động vật sống biết chạy biết kêu này. Lý do này thật là có vấn đề về đầu óc khi bịa ra mà."
Mạc Quân nhún vai: "Ai mà biết, người kia nói có thể tên trộm cũng là người trong khu phố này, chỉ là có thói quen trộm chó."
Mấy người đều cười khẩy.
Thấy tình hình này không thể lái xe lên được nữa, bốn người đậu xe ở ch* k*n đáo, rồi đi lên dọc theo rừng cây bên trái con đường lớn.
Đi chưa đầy năm mươi mét, Kỳ Vũ Thu nhíu mày chặn mọi người lại.
"Có gì đó rồi." Thường Tiên Kiến là người nhận ra đầu tiên.
Dưới chân họ có một sợi chỉ đỏ mỏng manh, vắt ngang từ bên đường vào trong rừng cây, chặn lối đi của họ. Kỳ Vũ Thu nhìn theo sợi chỉ về bên trái, sợi chỉ dường như bao quanh cả sườn núi.
Kỳ Vũ Thu cúi xuống xem xét kỹ hơn, một mùi hôi thối của sự mục rữa tỏa ra từ sợi chỉ, xộc thẳng lên não. Cả khuôn mặt cậu nhăn lại vì mùi hôi đó.
"Thứ này rất tà môn. Tóc người chết ngâm trong máu ngũ độc, buộc bằng nút thắt đặc biệt, hai đầu buộc vào 'Quỷ Môn Quan', có thể biến nơi bị bao vây thành một vùng quỷ vực. Người thường bước vào quỷ vực sẽ mắc vào tường ma trong truyền thuyết, không có người cứu sẽ quanh quẩn bên trong cho đến chết."
Thường Tiên Kiến tặc lưỡi: "Sợi chỉ dài như thế này, phải dùng bao nhiêu tóc người chết chứ!"
Mạc Quân thì lấy điện thoại ra chụp ảnh gửi vào nhóm để lưu lại, nói: "Xem ra ngôi nhà cũ này giấu một bí mật lớn không thể để người ngoài biết được."
Tóc người chết thì dễ kiếm, chỉ cần mua chuộc nhân viên lò hỏa táng là có thể lấy được một cách dễ dàng. Nhưng việc nhà họ Tăng lại cẩn thận đến mức dùng phương pháp này để chống người ngoài lại hơi kỳ lạ.
Kỳ Vũ Thu bảo Thường Tiên Kiến lấy bùa hộ mệnh trong túi ra chia cho ba người, rồi bước qua sợi chỉ đỏ tiếp tục đi về phía trước.
Trên con đường bên phải thỉnh thoảng có bóng người đi qua, họ đều cầm đèn pin soi kỹ vào những nơi có bóng tối nhất để tìm kiếm. Những người này dường như biết rằng nếu kẻ trộm chạy vào rừng cây thì tuyệt đối không thể thoát ra được, nên không soi quá sâu vào bên trong. Bốn người họ đi cách con đường kia một khoảng nhất định, nhưng vẫn cố gắng hết sức để đi nhẹ nhàng.
Khi lờ mờ thấy ánh sáng khác với đèn đường xuất hiện ở phía trên, phía trước họ đột nhiên vang lên tiếng sột soạt của cỏ cây rung động.
"Có người đến sao?" Mạc Quân hơi căng thẳng nói.
Bốn người từ từ di chuyển sang phải, áp sát vào sau thân cây, nhìn chằm chằm vào động tĩnh đang ngày càng gần.
Một cái bóng cao khoảng một mét, lắc lư lắc lư xuất hiện phía trước, trông giống như một con gấu hay động vật gì đó. Thường Tiên Kiến và Mạc Quân đều nín thở, sợ làm kinh động thứ này.
Đợi thứ kia lại gần hơn, mấy người dựa vào vài tia sáng xuyên qua khe lá, mới miễn cưỡng nhận ra, đây dường như là một người đang còng lưng bò trên mặt đất.
Người này dường như bị lạc, bò được một đoạn lại phải dừng lại nhìn quanh, nhưng ở đây thật sự quá tối, căn bản không thấy gì cả.
Kỳ Vũ Thu bước ra từ sau cây, hạ giọng nói với Mạc Quân: "Mùi máu tươi nặng quá, ông ta bị thương rồi."
Nói rồi cậu ngồi xuống, lấy điện thoại ra dùng ánh sáng màn hình chiếu vào vết tích người này bò qua. Quả nhiên thấy một vệt máu kéo dài trên mặt đất.
Người kia nghe thấy tiếng, hơi run lên, ngay sau đó càng cố gắng bò về phía trước. Kỳ Vũ Thu thấy hai chân ông ta giống như hai cái bao vải bị kéo lê phía sau, rõ ràng là đã bị gãy.
"Ông chờ chút, ông còn bò tiếp cũng không ra ngoài được đâu." Cậu đi đến trước mặt người này, nửa cúi người nói khẽ.
Người trên mặt đất run rẩy, nhưng vẫn giơ tay đập vào cẳng chân Kỳ Vũ Thu, dường như muốn bảo cậu đừng chặn đường mình. Khi tay ông ta chạm vào Kỳ Vũ Thu, ông ta đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn bóng người đen thui trước mặt.
"Cậu... cậu là người!" Giọng ông ta khàn khàn như hai tờ giấy nhám cọ vào nhau, mang theo chút kích động và mong chờ.
Kỳ Vũ Thu nói: "Tôi là người. Ông trốn thoát từ cái sân ở phía trước sao?"
"Cậu là người, là người sống... cậu đến cứu tôi sao, cậu, cậu cũng không ra ngoài được à?" Lời nói ông ta lộn xộn, chỉ có mấy câu này là rõ ràng.
Kỳ Vũ Thu ngồi hẳn xuống, đặt điện thoại trước cằm ông ta: "Tôi đi ra ngoài được. Những người ở ngoài đường có phải đang tìm ông không?"
Người này trông khoảng năm mươi tuổi, râu ria xồm xoàm, hốc mắt sâu, trên mặt đầy vết thương.
Thấy Kỳ Vũ Thu dùng điện thoại chiếu vào mình, ông ta như thấy thứ gì đáng sợ, vội vàng giơ tay đánh rơi điện thoại xuống đất.
"Cậu làm như vậy... sẽ bị phát hiện đấy." Ông ta nhỏ giọng giải thích. Có lẽ tư duy dần tỉnh táo lại, mấy người cuối cùng cũng hiểu được lời ông ta nói: "Tôi, tôi vừa bò ra ngoài. Bị bắt về sẽ chết mất. Ở đó có rất nhiều người chết. Các vị đưa tôi trốn thoát đi, tôi có tiền!"
Kỳ Vũ Thu kéo một cánh tay ông ta lên, vén tay áo lên cho Mạc Quân xem: "Xem ra, cụ ông nhà họ Tăng sống thọ là có nguyên do."
Trên cánh tay người đàn ông có những vết thương chằng chịt. Những vết thương nối lại với nhau, rõ ràng là một hình vẽ bùa chú.
"Đây là cái gì?" Mạc Quân chỉ cảm thấy hoa văn này hơi quỷ dị, nhưng không nhận ra.
Kỳ Vũ Thu cười lạnh: "Đây là hình xăm dùng để mượn tuổi thọ, là tà thuật được một bộ tộc ở vùng biên giới mang vào Trung Nguyên trước kia."
"Mượn tuổi thọ? Cụ ông nhà họ Tăng dùng phương pháp này để kéo dài tuổi thọ của mình sao?" Giọng Mạc Quân trầm xuống, lại lấy điện thoại ra chụp hình ảnh gửi vào nhóm.
Bà lão dựa vào ánh sáng yếu ớt đến gần, ghé sát cánh tay người đàn ông mà xem kỹ. Xem xong bà nói: "Thứ này tôi nhận ra. Trong bức bích họa ở nhà thờ tổ của làng chúng tôi có vẽ. Bùa chú hoàn chỉnh không phải dùng để mượn tuổi thọ, mà là dùng để đổi mạng."
"Đổi mạng, một mạng đổi một mạng sao?" Mạc Quân gửi tin nhắn vào nhóm, bảo Ngô Quảng Phong chuẩn bị, tối nay họ có thể gây ra chuyện lớn.
Ngô Quảng Phong biết anh ta và Kỳ Vũ Thu ở cùng nhau, đương nhiên rất coi trọng, nhanh chóng liên hệ với các cơ quan liên quan của thành phố Bắc Kinh, chỉ chờ tin tức từ phía Mạc Quân.
Bà lão nghe lời Mạc Quân nói thì cười mở miệng: "Chàng trai, trên đời làm gì có chuyện tốt như một mạng đổi một mạng, một mạng người nhiều nhất cũng chỉ đổi được vài năm thời gian. Muốn tiếp tục sống, thì phải tìm người có mệnh cách tương đồng để nối dài mạng sống cho mình."
"Nối dài mạng sống và mượn tuổi thọ thì khác nhau. Mượn tuổi thọ là sống đến lúc hết tuổi trời rồi mà không muốn chết, liền mượn thời gian từ người khác để tiếp tục sống, tuổi thọ có thể mượn từ bất kỳ ai."
"Còn đổi mạng, là người vốn mệnh chết sớm, liền đổi mệnh cách với người khác, mượn mạng sống của người khác mà qua mặt trời đất để sống tiếp. Đổi mạng phải tìm người sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày với mình, mới có thể qua mặt được quỷ thần khắp trời, mà sống sót một cách hèn mọn."
Bà lão vừa nói vừa giật áo khoác người đàn ông đã sắp ngất đi xuống. Những vết sẹo kéo dài từ vai ông ta lên, dường như lan khắp cơ thể ông ta.
"Xem ra ông ta là người được dùng để đổi mạng." Kỳ Vũ Thu nói, "Nhà họ Tăng chỉ có mình Tăng Văn Bách là gần tuổi với người này nhất. Hèn chi ông ta phải che dấu tướng mạo của mình, thì ra là đã mượn mạng sống của người khác."
"Ông bị bắt đến đây từ khi nào?"
Lúc này người đàn ông đã bình tĩnh lại, nói khẽ: "Tôi bị bắt đến đây đúng lúc sắp sinh nhật, là vào rằm tháng bảy."
Lời này khiến bà lão đang ngồi xổm dưới đất đột ngột rúng động. Bà túm chặt vai người đàn ông: "Sinh nhật rằm tháng bảy, anh có phải tuổi Hổ, năm nay năm mươi ba tuổi không?"
"Vâng, đúng vậy. Năm nay tôi vừa tròn năm mươi ba tuổi." Người đàn ông bị bà lão dọa sợ, khó khăn nặn ra vài chữ từ cổ họng.
"Thì ra là thế, thì ra là thế." Bà lão lẩm bẩm tự nói, sau đó trong mắt bộc phát sự hận thù mãnh liệt: "Ba của Tiếu Tiếu cũng tuổi Hổ, sinh nhật rằm tháng bảy. Ông ấy đã bị người ta lôi đi làm thế thân rồi a!"