Tiếng chó sủa vang lên từ con đường gần đó. Kỳ Vũ Thu nhìn vẻ mặt hận thù đến phát điên của bà lão, thở dài: "Đi thôi, đến ngôi nhà của họ mà xem. Theo như tôi biết, mượn mạng thì phải đặt thi thể của người cùng mệnh cách vào trong trận pháp. Ngôi nhà cũ của nhà họ Tăng lại kín đáo và phòng ngừa nghiêm ngặt thế này, có lẽ thi thể của chồng bà vẫn còn ở bên trong."
Bà lão chậm rãi đứng dậy từ mặt đất, giọng khàn khàn: "Nếu quả thật là như vậy, tôi nhất định phải khiến những kẻ này trả giá!"
Cả chồng và con gái bà đều chết trong tay bọn chúng, bây giờ bà đã thành người cô độc. Dù có phải liều mạng này, bà cũng phải kéo kẻ thù xuống địa ngục!
Bốn người khiêng người đàn ông bị thương vào sâu trong rừng. Kỳ Vũ Thu dùng sợi chỉ đỏ quây ông ta dưới một gốc cây, rồi tiếp tục đi về phía ngôi nhà.
Có lẽ hầu hết mọi người đã được phái xuống núi tìm người, khi Kỳ Vũ Thu và nhóm cậu đến sườn đồi đối diện ngôi nhà, họ chỉ thấy một người gác cổng ra vào. Trong sân đèn đó sáng rực, có thể lờ mờ thấy vài người đi lại bên trong.
Bà lão kìm nén lòng hận thù, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào phía đối diện. Bà hỏi Kỳ Vũ Thu: "Tôi không thấy vấn đề gì, trong ngôi nhà này không có âm khí hay oán khí gì."
"Đó là vì trường khí ở đây đã bị người ta phong tỏa rồi. Kẻ làm việc cho nhà họ Tăng quả thật rất cẩn thận." Kỳ Vũ Thu nói, "Tôi vào trước, các vị chờ ở đây. Mạc Quân, anh chú ý tin tức, tìm được bằng chứng tôi sẽ thông báo ngay cho anh."
Thường Tiên Kiến hơi lo lắng: "Anh Kỳ, anh cẩn thận nhé."
Kỳ Vũ Thu gật đầu, nhận lấy ba lô từ tay cậu ấy khoác lên vai, cúi người bò về phía trước.
Đi vòng đến bên cạnh ngôi nhà, cậu nhìn thấy những lá cờ nhỏ cắm trên tường, cười khẩy. Cậu cuộn sợi chỉ đỏ buộc đồng tiền lại, cuốn lá cờ từ trên tường xuống.
Sau đó, cậu chạy đà hai bước, nhẹ nhàng nhảy lên tường, cẩn thận nhảy vào trong sân.
Nơi Kỳ Vũ Thu tiếp đất dường như là một khu vườn nhỏ. Hòn non bộ kỳ quái và các loại cây xanh che khuất ngôi nhà đang sáng đèn ở phía bên kia, ngay cả âm thanh cũng nghe không rõ lắm.
Kỳ Vũ Thu quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt liếc qua một cái cây cách đó hai mét, bị con chó lớn đang đứng dưới gốc cây hù cho giật mình. Con chó toàn thân đen nhánh, cao bằng nửa người, trông cực kỳ hung dữ. Nó kẹp đuôi, nhìn chằm chằm Kỳ Vũ Thu, phát ra tiếng gầm gừ đe dọa trong cổ họng.
Kỳ Vũ Thu cầm một lá bùa trong tay, đi về phía nó hai bước, cười thân thiện: "Ngoan nào, tuyệt đối đừng kêu lên nhé?"
Con chó vừa rồi còn trông rất hung hãn, thấy Kỳ Vũ Thu đi về phía mình, nó lập tức ngậm miệng lại, nằm rạp trên đất run rẩy, dường như cực kỳ sợ cậu.
Kỳ Vũ Thu dán lá bùa lên trán nó, thấy nó dần chìm vào giấc ngủ, không còn động đậy nữa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không hề nghĩ rằng mình chọn bừa một chỗ lại vừa hay gặp phải con chó lớn này. Nếu con chó này ồn ào, bây giờ có lẽ cậu đã bị phát hiện rồi.
May mà thằng nhóc này đủ khôn ngoan.
Giải quyết xong con chó, Kỳ Vũ Thu đi dọc theo tường sân vòng ra phía sau ngôi nhà. Trong ngôi nhà này quả thật có chôn một đại trận che giấu khí tức. Có đại trận này, ngay cả người của Hiệp hội Huyền học có đến cũng không thể tìm thấy bất cứ manh mối nào ở đây.
Kỳ Vũ Thu không để Mạc Quân thông báo cho người của Hiệp hội Huyền học đến tìm kiếm ngay, chính là vì họ có đến cũng chẳng tìm được gì. Nếu làm kinh động đến người đứng sau nhà họ Tăng, vậy thì vài vụ án oan này có lẽ không bao giờ kết thúc được nữa.
Cậu lấy la bàn ra, mượn ánh sáng điện thoại nhìn kim chỉ nam. Quả nhiên, đứng trong sân này la bàn cũng không thấy bất cứ điều bất thường nào.
Đáng tiếc nhà họ Tăng cẩn thận quá mức, ngược lại để lại một kẽ hở khó phát hiện. Nếu đó là một mảnh đất bình thường, kim la bàn yên tĩnh như vậy là điều bình thường. Nhưng khi họ bố trí đại trận, có lẽ họ quá chú tâm vào việc che giấu sự bất thường trong sân, mà bỏ qua bản thân mảnh đất này đã có vấn đề.
Sườn núi này là địa điểm âm tuyệt vời, thích hợp để nuôi hồn chứ không phải để người sống ở. Đối với cô hồn dã quỷ, nơi này có sức hút rất lớn. Thế mà lúc này ở đây lại sạch sẽ tinh tươm, không một chút âm khí. Trận pháp đó giống hệt chiếc mặt nạ trên mặt Tăng Văn Bách, quá cố gắng, tự làm lộ tẩy mình.
Kỳ Vũ Thu khẽ hừ một tiếng, cất la bàn đi, ngồi xổm xuống đất, vẽ ra bố cục của cả ngôi nhà. Cậu so sánh với phương vị bát quái, tìm ra vị trí trận nhãn của đại trận ở chỗ tương ứng trong sân.
Vứt cành cây đi, cậu nhìn lên tòa nhà nhỏ kia. Dưới tầng hầm của tòa nhà chính là trận nhãn. Chỉ cần phá hủy đại trận che giấu khí tức này, linh thể và thi thể của những người bị đổi mạng đang giấu trong sân sẽ không còn chỗ nào để trốn nữa.
Kỳ Vũ Thu khoác ba lô đi về phía sân sau. Vòng ra sau tòa nhà, cậu ngồi xổm ở góc tường, tháo ba lô trên vai xuống mở ra, trải tất cả đồ đạc lên đất.
Hôm nay vốn là đi triệu hồn cho Bạch Hưng Đằng, lúc ra ngoài cậu chỉ mang theo một số đồ dùng thông thường. Kỳ Vũ Thu lấy tấm vải vàng mang theo ra, xé thành tám mảnh hình tam giác nhỏ, sau đó hòa chu sa, vẽ lên mỗi mảnh vải tam giác một lá cờ trận tương ứng với tám phương vị của bát quái trận.
Vẽ xong, cậu khắc bùa chú lên tám cành cây vừa nhặt trong vườn, dùng bùa vàng bọc hết lại, rồi cắm cờ trận lên.
Tám lá cờ nhỏ xếp ngay ngắn trên mặt đất, trông có vẻ hơi sơ sài, nhưng dù sao cũng dùng được.
Cài cờ trận vào thắt lưng, Kỳ Vũ Thu cầm chuông Tam Thanh, đứng dậy đi một vòng quanh ngôi nhà. Sau khi xác định phương vị, cậu bắt đầu cắm cờ vào các vị trí tương ứng.
Cắm lá cờ đầu tiên xuống đất, xung quanh chưa có thay đổi gì. Nhưng khi Kỳ Vũ Thu cắm lá cờ trận cuối cùng xuống đất, trường khí bên trong cả tòa nhà đã hoàn toàn hỗn loạn.
Âm khí, sát khí, oán khí, xen lẫn một mùi tanh hôi khó chịu xộc thẳng lên trời. Mấy bóng đen đậm đặc bay lượn trên không trung, gào thét thảm thiết vô cùng.
Từ sân trước vang lên một tiếng gầm gừ giận dữ, theo sau là tiếng ồn ào hỗn loạn. Kỳ Vũ Thu nghe thấy tiếng ai đó khởi động ô tô, chắc là muốn chạy trốn khỏi đây.
Cậu gửi tin nhắn cho Mạc Quân, cho đồ đạc trên đất vào ba lô. Khi đi đến sân trước, cậu thấy chiếc xe định rời đi đang dừng trước sảnh chính. Người ngồi ở ghế lái là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Hắn điên cuồng mở cửa xe, lao vào trong sảnh.
Trong sảnh đứng hai người, một trong số đó chính là Tăng Văn Bách mà cậu đã gặp hôm đấu giá. Người được Tăng Văn Bách dìu là một lão già tóc hoa râm, mặt mũi hồng hào.
Thấy người thanh niên lao đến, Tăng Văn Bách hét lên. Một thanh niên khác đứng ngoài phòng khách lập tức tiến lên ngăn người kia lại, rồi đánh ngất hắn ngay tại chỗ.
Lão già đứng giữa chính sảnh, mặt mày âm trầm nhìn Kỳ Vũ Thu đột ngột xuất hiện. Những người khác lúc này mới nhận thấy trong sân có thêm một người.
"Cụ Tăng sao?" Kỳ Vũ Thu nhìn lão già hỏi.
Lão già cười khà khà hai tiếng: "Tôi còn tưởng là vị đại sư nào đến, thì ra là một cậu nhóc à. Cậu nhóc, lúc ra ngoài đã báo với người lớn trong nhà chưa? Nếu xảy ra chuyện gì ở chỗ tôi, người nhà sẽ buồn lắm đấy."
Mặc dù người này trông có vẻ tinh thần, nhưng giữa lông mày và khóe mắt mang theo một cỗ sát khí không thể ngăn nổi. Xem ra thời gian còn lại không nhiều, nếu hôm nay những thủ đoạn của họ không bị phát hiện, chắc là vài ngày nữa sẽ lại có người vô tội khác bị hại.
Kỳ Vũ Thu vốn nghĩ mọi chuyện của nhà họ Tăng là do cụ Tăng nhờ người khác làm, không ngờ lão già này lại chính là kẻ đứng sau mọi chuyện.
Kỳ Vũ Thu cười nhẹ: "Cụ Tăng, hôm nay ai sẽ xảy ra chuyện ở đây thì còn chưa chắc, nhưng chắc chắn không phải là tôi. Cụ nên biết, tôi đã dám một mình xuất hiện thì tất nhiên không phải là đi một mình. Người của Hiệp hội Huyền học đang trên đường đến, chuyện của nhà các vị dù có muốn giấu cũng giấu không được nữa."
Lời của Kỳ Vũ Thu khiến sắc mặt lão già càng khó coi hơn. Những chuyện ông ta đã làm trong những năm qua, bản thân ông ta tự rõ nhất. Một khi bị những người kia phát hiện, nhà họ Tăng tuyệt đối không có kết cục tốt đẹp.
Thấy Kỳ Vũ Thu còn trẻ như vậy, ông ta vốn nghĩ là một cậu nhóc trẻ người non dạ, chỉ cần giải quyết cậu ta hôm nay, vậy thì ngày mai cho dù có người đến kiểm tra, họ vẫn có thể tiếp tục che giấu sự việc.
Nhưng bây giờ Hiệp hội Huyền học đã biết chuyện này, tâm huyết bao năm của ông ta sắp bị hủy hoại trong chốc lát!
Nghĩ như vậy, ánh mắt lão già nhìn Kỳ Vũ Thu hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu.
Tăng Văn Bách nhìn mặt Kỳ Vũ Thu, suy nghĩ một chút, bỗng nhận ra: "Cậu, cậu là bạn trai nhỏ được Mẫn Dục dẫn đến buổi đấu giá hôm đó!"
"Là tôi, ông Tăng có trí nhớ không tồi."
Ánh mắt cụ Tăng độc ác, trong cổ họng phát ra tiếng khò khè, nói trầm xuống: "Thằng nhóc, hôm nay tao đã chắc chắn không thể rời khỏi ngôi nhà này, thì thà trước khi chết kéo thêm vài người nữa. Mày cũng theo tao đi luôn đi!"
Kỳ Vũ Thu nhún vai: "Ông lão, ông đáng lẽ phải chết từ lâu rồi, còn tôi thì vẫn còn trẻ. Nếu ông thấy cô đơn, thì dẫn theo người nhà cùng đi luôn đi."
Tăng Văn Bách run lên, nhìn cụ Tăng, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Ông ta rất rõ tình trạng của mình. Vốn dĩ ông ta phải chết vào năm hai mươi bảy tuổi, nhưng cha ông ta quá vô dụng, ông nội vì không muốn nhà họ Tăng suy tàn mà đã mượn mạng sống của người khác để ông ta sống đến bây giờ. Một khi cụ ông mất, ông ta tuyệt đối không thể sống quá năm nay!
Ông ta khó khăn lắm mới tìm được một người sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày với mình nữa, còn chưa kịp dùng đến, sao đột nhiên lại bị người ta phát hiện rồi chứ!
"Cậu Kỳ, chúng ta không oán không thù, tại sao cậu nhất định phải bám lấy chuyện này không tha? Chỉ cần hôm nay cậu coi như không thấy chuyện ở đây, nhà họ Tăng chúng tôi cũng có một vài sản nghiệp, cậu cứ tùy ý ra giá, chúng tôi cái gì cũng có thể thương lượng mà?" Tăng Văn Bách hoàn toàn mất bình tĩnh, cẩn thận nói với Kỳ Vũ Thu.
Cụ Tăng lạnh lùng quát Tăng Văn Bách, bảo ông ta câm miệng.
Kỳ Vũ Thu thấy ông ta hoàn toàn không có ý hối cải, cười khẩy: "Ông Tăng, ông nghĩ tôi giống người thiếu tiền sao?"
"Hại chết nhiều người như vậy, tôi thấy cụ Tăng chẳng hối hận chút nào cả. Đã thế thì, tôi lại không muốn để người của Hiệp hội Huyền học đến xử lý chuyện này nữa." Kỳ Vũ Thu gửi tin nhắn hỏi Mạc Quân Hiệp hội Huyền học sẽ xử lý những người này như thế nào.
Theo quy định của Hiệp hội Huyền học, nếu điều tra ra nhà họ Tăng thật sự liên quan đến các vụ án mạng, chắc chắn sẽ giao cho pháp luật trừng trị. Đối với những tội ác ác độc như thế này, án tử hình là không thể tránh khỏi.
Chỉ là tử hình, Kỳ Vũ Thu cảm thấy quá hời cho họ.
Cậu lấy hai cái lọ nhỏ từ ba lô ra, cười với cụ Tăng: "Sự trừng phạt của pháp luật các vị không trốn được đâu. Nhưng vì các vị không muốn chết như vậy, tôi có thể giúp các vị một tay."