Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai

Chương 162

 
Những lời Trần Phi Ngang nói khiến mọi người đang có mặt đều thấy hoảng hốt. Nếu hắn nói là thật, thì cư dân Bắc Kinh gặp nguy hiểm lớn!

"Mày rốt cuộc làm gì!" Có người mất kiên nhẫn, vô cùng phẫn nộ nói.

Trần Phi Ngang cười đến đứng thẳng không nổi, nghe lời này lau khóe mắt hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại, nói với người nọ: "Làm gì ư? Đương nhiên là làm chuyện có trăm lợi mà không một hại cho giới Huyền học rồi, mày nhìn xem thế giới này đi, lẽ ra chúng ta phải là những người đứng trên đỉnh thế giới, chúng ta bảo vệ những người đó, họ lại hoàn toàn không biết gì về sự tồn tại của chúng ta, như vậy có công bằng với chúng ta không?"

"Không, điều này không công bằng! Dựa vào đâu chúng ta phải mai danh ẩn tích, dựa vào đâu! Các người có phải cảm thấy, mỗi lần đi ra ngoài bắt quỷ trừ tà xong, cầm chút tiền thưởng Hiệp hội Huyền học cho là đủ mãn nguyện rồi không? Tao nói cho tụi mày biết, cứ để Hiệp hội Huyền học nhúng tay, không bao lâu nữa, sẽ không còn oan hồn lệ quỷ nào xuất hiện nữa, toàn bộ giới Huyền học sẽ hoàn toàn suy tàn, hoàn toàn trở thành lịch sử không ai biết đến!"

"Đây là hậu quả của việc tụi mày không phản kháng, đến đây đi, tao cho tụi mày cơ hội, chỉ cần đi theo tao, là có thể ngăn cản tất cả những điều này xảy ra! Thời đại mà lệ quỷ tà ám thường xuyên xuất hiện, mới là thời đại tốt đẹp nhất đối với chúng ta!"

Huyền Thanh nhìn về phía Kỳ Vũ Thu: "Hắn nói là thật sao? Chỉ cần qua thêm chút thời gian, thật sự sẽ không còn tà ám xuất hiện nữa?"

Kỳ Vũ Thu gãi đầu, không chắc chắn nói: "Chắc là thật. Hiệp hội Huyền học thành lập nhiều năm như vậy, các vị cũng nên có phát hiện, con đường huyền học hẳn là đang chậm rãi suy tàn."

Trừ những thứ do nhà họ Trần gây ra, vô luận là tà ám xuất hiện hay đạo thuật được truyền thừa trong giới Huyền học, so với mấy trăm năm trước đều yếu đi rất nhiều.

Trần Phi Ngang cười, ngữ khí đầy mê hoặc nói: "Tao đâu có nói dối, thế nào? Chờ trên thế giới không có tà vật, tụi mày mới là hoàn toàn không còn tác dụng gì!"

"Chậc chậc chậc, còn có chuyện tốt bậc này!" Mắt Huyền Thanh sáng rực, "Nếu không có tà vật, vậy chúng ta liền hoàn toàn không cần làm việc, về sau chúng ta mở đường phía trước, cũng làm khu du lịch, cứ ngồi là có thể kiếm tiền, lại bán thêm bùa bình an, chẳng phải sung sướng sao?"

"Con trai tôi rốt cuộc không cần bị ông cụ trong nhà ép kế thừa gia nghiệp, có thể đi thi đại học ha ha ha ha, nhà chúng ta về sau không bao giờ bị coi là thất nghiệp lang thang nữa!"

"Hồi nhỏ bạn bè tôi chơi bùn, tôi học vẽ bùa, bạn bè chơi điện tử tôi vẽ bùa, bạn bè thi đỗ đại học kết giao bạn gái tôi vẫn còn học vẽ bùa, tôi sống khổ quá!"

Trần Phi Ngang:......

Trần Phi Ngang nghe mấy người nói đầu tiên là sững sờ một chút, sau đó khuôn mặt dữ tợn nói: "Đám người này, quả nhiên đáng bị diệt vong cùng với thời đại cũ, tụi mày chính là tội nhân của giới Huyền học!"

Lời hắn vừa dứt, nơi xa liền truyền đến một trận tiếng sấm. Mọi người trơ mắt nhìn mây đen che phủ trên không Bắc Kinh, sấm sét đan xen trong tầng mây, phảng phất dưới mây đen có thứ gì đáng sợ sắp xuất thế.

Trần Phi Ngang cười: "Những người ở Bắc Kinh này sẽ trở thành vật tế đầu tiên đánh thức đại trận, tao sẽ ghi cho họ một nét trong tân sử giới Huyền học, để hậu nhân nhớ kỹ cống hiến của họ!"

Dị tượng xuất hiện, biểu cảm trên mặt mọi người rốt cuộc ngưng trọng lại. Họ vốn tưởng Trần Phi Ngang đã hoàn toàn mất trí mới nói năng hồ đồ, không ngờ hắn lại thật sự ra tay với Bắc Kinh.

"Hiện tại chạy về còn kịp, chúng ta về trước cứu người, quay đầu lại tính sổ với hắn!" Huyền Thanh quay người nói với Ngô Quảng Phong.

Ngô Quảng Phong đương nhiên không ý kiến, so với việc bắt giữ Trần Phi Ngang, vẫn là trăm vạn dân chúng Bắc Kinh quan trọng hơn.

Trần Phi Ngang "chậc chậc" nói: "Quay về cứu người? Các người quay về đó chính là đi chôn cùng với họ, tụi mày không phải cho rằng tao ở Bắc Kinh thả ra thứ tà vật gì sao?"

Huyền Thanh nhớ lại mấy con quái vật bị Trần Phi Ngang phong ấn dưới đại trận, sắc mặt âm trầm. Nếu Trần Phi Ngang trong tay có thứ lợi hại hơn những con quái vật đó, thì trong thời gian ngắn không biết sẽ tạo thành bao nhiêu thương vong!

"Cũng quá coi thường tao rồi." Trần Phi Ngang thở dài, "Tao ở chỗ này lải nhải nửa ngày, tự nhiên là đã sắp xếp ổn thỏa tất cả, sao có thể để lại cơ hội phản kháng cho tụi mày? Tao nói thật cho mà biết, Bắc Kinh không có bất kỳ tà ám nào, chỉ có một đạo đại trận. Đại trận này có thể chôn vùi toàn bộ Bắc Kinh dưới lòng đất, người bên trong một kẻ cũng đừng mong thoát ra ha ha ha! Các người nếu cảm thấy mình không muốn sống nữa, vậy cứ đi đi."

Nhìn thấy sự sợ hãi xuất hiện trên mặt nhóm người trước mắt, Trần Phi Ngang càng thêm đắc ý. Chờ Bắc Kinh bị diệt vong xong, hắn sẽ lấy thân phận cứu thế chủ xuất hiện trước mặt mọi người, từ nay về sau hắn chính là người được tôn sùng nhất trên thế giới này!

20 năm, hắn nhẫn nhịn 20 năm, 20 năm hắn ra khỏi cửa lớn nhà họ Trần liền phải giả ngu giả ngơ, bị người cười nhạo. Từ nay về sau, hắn không cần che giấu thực lực của mình nữa, không cần nghe người khác khen ngợi cái gì đại đệ tử Núi Thanh Mang, cái gì Kỳ Vũ Thu. Cái gì thiên tài, trước mặt hắn còn không phải như phế vật không chịu nổi một đòn.

Hắn Trần Phi Ngang, mới là vai chính của thế giới này!

Kỳ Vũ Thu nhíu mày nhìn Bắc Kinh nơi xa, cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen mắt, sao lại giống cảnh tượng năm đó khi cậu hiến tế phong ấn sát khí ở núi Thanh Dương vậy?

Huyền Thanh nắm lấy vai cậu, không còn vẻ bình tĩnh như trước, nôn nóng hỏi: "Tiểu hữu, cậu có biện pháp không? Chỉ cần có thể làm nó dừng lại, vô luận cần trả giá cái gì chúng ta đều nguyện ý!"

Ngô Quảng Phong cũng vẻ mặt thiết tha nhìn cậu, trong mắt là vô hạn kỳ vọng.

Kỳ Vũ Thu hơi híp mắt, xoay người nhìn Trần Phi Ngang nói: "Mày đại khái là muốn hiến tế khí vận của tất cả vật sống ở Bắc Kinh, để mở ra cái gọi là đại trận trong miệng mày. Nếu tao đoán không sai, trận pháp mày cần khởi động liền nằm dưới khu mỏ sau lưng này phải không? Trận pháp hiến tế chia làm hai bộ phận, hai bộ phận liên kết với nhau, chỉ cần trước khi tòa đại trận hiến tế ở Bắc Kinh mở ra, đem trận pháp sau lưng mày hủy diệt, Bắc Kinh liền an toàn."

Trần Phi Ngang giật mình, trong mắt hiện lên một tia không thể tin được. Trận pháp này là nghịch thiên đại trận mấy trăm năm trước, là thứ hắn giữ làm át chủ bài, Kỳ Vũ Thu sao có thể biết!

Kỳ Vũ Thu cười. Cậu không những biết được ảo diệu của trận pháp, còn biết nhược điểm của trận pháp này ở đâu. Cũng không biết rốt cuộc là sao, Trần Phi Ngang này thế mà lại lấy được trận đồ hoàn chỉnh của đại trận mà cậu đã thiết kế.

"Trần Phi Ngang, mày còn chưa biết sao? Nhân quả của ngàn vạn sinh linh chết trong đại trận đều sẽ tính lên người mày. Đại trận bên kia một khi khởi động, mày lập tức sẽ bị Cửu Thiên Huyền Lôi đánh đến hồn phi phách tán, không còn ngày luân hồi. Hơn nữa những người có liên quan đến mày đều sẽ chết bất đắc kỳ tử, từ nay về sau không còn ai biết đến sự tồn tại của mày, còn nói gì vạn người kính ngưỡng."

Từ nay về sau, nhà họ Trần và Tam Dương Quan, cùng những người dính líu đến họ, đều sẽ bị nhân quả quấn thân, giống như những người đã đối nghịch với Thiên Đạo để bảo vệ bá tánh năm đó, từng người đều chết.

Trần Phi Ngang nghe xong lời Kỳ Vũ Thu nói, khẽ lắc đầu cười: "Mày coi tao là kẻ ngốc mà dỗ sao? Lời này nói ra chính mày không thấy xấu hổ tao còn thấy xấu hổ thay mày, muốn lừa tao hay là đang nguyền rủa tao? Ít nhất cũng phải bịa ra chuyện đáng tin một chút đi chứ? Tao, tao sẽ bị Cửu Thiên Huyền Lôi đánh chết, buồn cười thật, mày biết tao là ai không, tao là Trần Phi Ngang, là Thiên Mệnh Chi Tử của thế giới này."

"Biết cái gì gọi là Thiên Mệnh Chi Tử không? Tao vừa sinh ra đã thông hiểu, bùa chú, trận pháp giới Huyền học mấy trăm năm trước đều ở trong đầu tao, những pháp khí đã biến mất tao cũng biết lưu lạc đến nơi nào, chỉ là không có cơ hội đi từng cái nhặt về thôi. Tao có thể xuất hiện, liền chứng minh tao là người được Thiên Đạo phù hộ, tao mang trên mình thiên mệnh phục hưng huyền học, Thiên Đạo sao có thể giáng xuống huyền lôi đánh chết tao, mày đang nói đùa sao?"

Trong đầu Kỳ Vũ Thu mơ hồ có một ý niệm, Thiên Đạo Thiên Đạo, nếu giống như lời Hội trưởng Chung nói, Thiên Đạo có tư tâm, vậy nó còn có tư cách chưởng quản thiên địa chi đạo sao?

Nếu Thiên Đạo bất công, tùy ý đùa bỡn vạn vật thế gian này, vậy nên làm nó biến mất đi!

Trần Phi Ngang còn đang đắc ý: "Mày nói có lẽ là đúng, nhưng thì sao chứ? Mày dám đi lên trước một bước thử xem, xem có cơ hội nào tiếp cận tao, tiếp cận ngọn núi sau lưng tao này không."

Có người không tin tà, đi về phía hướng hắn đứng một bước, nhưng không ngờ, chân người nọ vừa bước tới một bước, một đạo sét liền lập tức đánh xuống người. Tiếng sấm trên bầu trời còn đang vang vọng, Huyền Thanh nhanh tay lẹ mắt kéo người đó trở lại, mới xem như cứu được một mạng.

"Thấy chưa, Thiên Đạo là đứng về phía tao ha ha ha."

Sắc mặt Ngô Quảng Phong trắng bệch, mắt thấy mây đen tụ tập trên không Bắc Kinh, ông lảo đảo đi về phía trước vài bước, cuối cùng chống đỡ không được, ngã gục xuống đất. Mấy trăm vạn người, mấy trăm vạn sinh mạng, nên lấy cái gì để cứu những người này!

"Ngô lão!" Kỳ Vũ Thu vội vàng đỡ ông dậy, rũ mắt nhìn xuống, lại phát hiện Ngô Quảng Phong đã nước mắt đầy mặt, biểu cảm tràn đầy tuyệt vọng và tự trách.

"Là chúng ta quá vô dụng, quá vô dụng." Ánh mắt ông trống rỗng, giãy giụa muốn đi về phía Bắc Kinh. Cả đời ông đều đi theo Hội trưởng Chung bảo vệ những người này không bị tổn thương, điều này đã trở thành trách nhiệm và sứ mệnh khắc sâu vào xương cốt ông, nhưng hiện tại lại cứ để ông trơ mắt nhìn mấy trăm vạn người đi vào chỗ chết, ông căn bản không tiếp thu được.

Thà làm ông đi theo những người này cùng nhau biến mất!

Kỳ Vũ Thu chụp một tấm Tĩnh Tâm Phù lên lưng ông, bất đắc dĩ nói: "Ngô lão, đâu phải không có cách giải quyết, ông bình tĩnh một chút đã."

Tròng mắt Ngô Quảng Phong động đậy, tay nắm chặt cánh tay Kỳ Vũ Thu đang đỡ ông, khàn giọng hỏi: "cậu Kỳ, cậu, cậu còn có cách, cứu họ?"

Kỳ Vũ Thu im lặng một chút, gật đầu cười: "Có thể cứu."

Đối nghịch với Thiên Đạo, cậu cũng coi như là lão làng rồi.

Hội trưởng Chung vỗ vỗ vai Ngô Quảng Phong, nói: "Tính tình này của ông, không thể sửa đổi một chút sao, không cần cứ nhất quyết ôm đồm tất cả gánh nặng lên vai mình, cái thân già này của ông sẽ bị đè sập mất."

Ngô Quảng Phong lau mồ hôi trên trán, cười khổ nói: "Không có cách nào."

Trần Phi Ngang đứng cách đó mấy mét xem xong cảnh này, vỗ tay nói: "Ngô hội trưởng quả nhiên là người tốt thương dân nha, thật đáng cảm động. Người như ông ngàn vạn không thể chết được, chờ đại trận mở ra, không biết bao nhiêu tà vật sẽ xuất hiện, đến lúc đó là người trong thiên hạ đều chờ chúng ta đi cứu đấy. Tôi không thích quản những chuyện tạp nham này, ông kinh nghiệm phong phú, hoàn toàn có thể đảm đương trợ thủ giúp tôi xử lý những chuyện dưới tay tôi."

Ngô Quảng Phong lạnh lùng nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến hắn.

Kỳ Vũ Thu rút thanh kiếm gỗ tích long sét đánh mà tiểu sư đệ để lại cho mình ra, liền muốn đi về phía trước. Điểm yếu của đại trận, cho dù là Trần Phi Ngang cũng sẽ không rõ ràng hơn cậu.

Nhưng cậu còn chưa bước ra bước này, đã bị ông lão đứng bên cạnh ngăn lại. Hội trưởng Chung nhìn cậu ánh mắt tràn đầy không đồng tình, lại mang theo chút trách cứ: "Tiểu hữu đây là xem chúng ta những người này đều là vật trang trí sao?"

"Tôi không có..." Kỳ Vũ Thu bất đắc dĩ, chỉ là phá trận thì chỉ cần một người, cho dù là Huyền Thanh cũng không giúp được cậu quá nhiều.

Huyền Thanh và mọi người đều nắm chặt pháp khí trong tay, nhìn Kỳ Vũ Thu, chỉ chờ cậu hành động liền trực tiếp theo lên xông vào.

Hội trưởng Chung cười: "Cậu đi cũng được, nhưng có một món đồ cậu phải mang theo, có người nhờ tôi mang cho cậu, vốn dĩ cho rằng cậu không có cơ hội dùng đến."

Nói xong từ trong túi lấy ra một cái ấn tỉ đưa cho Kỳ Vũ Thu.

"Có người nhờ ngài mang cho tôi?" Kỳ Vũ Thu đầy mặt nghi hoặc tiếp nhận ấn tỉ. Hôm nay là lần đầu tiên cậu gặp Hội trưởng Chung, sao có thể có người nhờ ông mang đồ cho mình?

Ấn tỉ tổng thể là màu trắng, nhìn như bạch ngọc, nhưng khi sờ vào lại không giống, cùng với bộ mai rùa kia, không thể sờ ra rốt cuộc là chất liệu gì. Bên trên điêu khắc chín con rồng sống động như thật, chín con rồng với tư thế khác nhau, cuộn mình quấn quanh cây cột ở giữa, trên cây cột ẩn ẩn khắc mấy chữ.

Cậu đưa đến gần xem, mơ hồ nhìn thấy trong cây cột bán trong suốt treo một thanh kiếm chỉ dài bằng đốt ngón tay. Tuy rằng rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không thấy rõ thanh kiếm này rốt cuộc là hình dáng gì, nhưng Kỳ Vũ Thu đối với thanh kiếm này quá quen thuộc, quen đến mức cậu chỉ cần liếc mắt một cái, liền nhận ra đây là kiếm của sư phụ cậu.

Kiếm của sư phụ, bị phong ấn trong cây cột, cho nên ấn tỉ này là sư phụ cậu để lại cho cậu.

Kỳ Vũ Thu hít sâu một hơi, giọng nói hơi run rẩy, cậu hỏi Hội trưởng Chung: "Người giao ấn tỉ cho ngài, còn sống không?"

Hội trưởng Chung sẽ là hậu nhân của sư huynh đệ nào đó của cậu sao, hay từng chịu ơn Thanh Dương Môn, mới chịu sự gửi gắm của sư phụ cậu, truyền lại đồ vật này đến hôm nay.

Hội trưởng Chung trước sau chỉ cười nhìn cậu, trong mắt mang theo chút cảm xúc khó tả, ánh mắt kia không giống như đang nhìn một bạn nhỏ vừa mới quen một ngày, càng như đang nhìn một hậu bối lâu ngày không gặp.

"Có lẽ còn sống, có lẽ từ rất lâu trước kia đã không còn nữa, tôi không nhớ rõ lắm. Bất quá hắn có một câu nói nhờ tôi chuyển cáo cho cậu, đừng có làm bậy nữa, phụ lòng tâm ý của hắn."

Kỳ Vũ Thu vành mắt đỏ hoe, gật đầu cười nói: "Tôi hiểu rồi."

Sư phụ đại khái là đã tính tới kiếp nạn hôm nay này, không cho phép cậu lại giống như đời trước, cứng rắn nghịch thiên mà đi, rơi vào kết cục hồn phi phách tán. Đời này không có người nào có thể vì cậu bôn tẩu sửa mệnh nữa.

"Đi thôi." Hội trưởng Chung vỗ vỗ vai cậu, tránh ra vị trí.

Kỳ Vũ Thu mang ngọc tỷ trên người, không hề do dự, đi về phía khu mỏ. Trần Phi Ngang âm mặt nhìn hành động của cậu, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh. Kỳ Vũ Thu thật đúng là coi mình là một nhân vật lớn, dám kiêu ngạo như vậy, trắng trợn táo bạo đối nghịch với Thiên Đạo.

Hắn vốn tưởng Kỳ Vũ Thu sẽ là một đối thủ mạnh mẽ, không ngờ lại không chịu nổi một đòn như vậy. Trần Phi Ngang híp mắt nhìn về phía chân trời, trên thế giới này, hắn thế mà lại không tìm thấy một đối thủ nào ra hồn. Hiện giờ chỉ xem sau khi linh khí sống lại, có thể xuất hiện thiên tài hậu bối nào không.

Nhưng, mây đen trên chân trời áp xuống, tia chớp trong mây lại không hề giáng xuống, Kỳ Vũ Thu đã đi vào hai ba bước, tia chớp kia lại như đang dao động giãy giụa, căn bản không tấn công cậu.

Chuyện gì đang xảy ra! Trần Phi Ngang trong lòng luống cuống một khắc, tại sao lại như vậy, lôi điện vì sao không đánh Kỳ Vũ Thu?!

Không sao... Không sao, còn may, hắn luôn luôn cẩn thận, đã bố trí vô số trận pháp uy lực cực lớn ở gần đó, chỉ cần Kỳ Vũ Thu đi lên trước vài bước nữa, vẫn sẽ rơi vào tay hắn.

Một bước, hai bước, Kỳ Vũ Thu thẳng tắp đi về phía sau lưng hắn, không cho hắn một ánh mắt.

Trần Phi Ngang nắm chặt nắm đấm đang run rẩy, hắn mắt thấy Kỳ Vũ Thu lướt qua mình, khóe mắt muốn nứt ra xoay người muốn đi lên ngăn cản cậu, bả vai lại bị một bàn tay già nua chế trụ.

"Không cần quấy rầy cậu ấy." Hội trưởng Chung cười tủm tỉm nói.

Trần Phi Ngang sợ ngây người, một ông già không có chút đặc thù nào, làm sao cũng không bị sét đánh, Thiên Đạo là phế vật sao, sao lại liên tiếp bỏ qua hai người!

Hắn trừng mắt nhìn Hội trưởng Chung, đưa tay liền muốn đẩy ông ngã xuống đất, nhưng ông lão vừa nãy còn phải chống gậy đi đường lúc này lại như cây cổ thụ, mặc hắn dùng hết sức lực đẩy, vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích.

"Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy!" Trần Phi Ngang không thể tin được tất cả những điều này, hắn luống cuống từ trong túi móc ra một bó lớn bùa ném lên người Hội trưởng Chung, những tấm bùa đó lại chậm rãi bay xuống đất, căn bản không có tác dụng.

"Ông rốt cuộc là ai, các người rốt cuộc là cái gì, chuyện này không thể nào. Các người làm sao có thể chống cự Thiên Đạo!"

Hắn mới là vai chính, rõ ràng mọi chuyện đều tiến hành theo kế hoạch của hắn, chỉ cần qua hôm nay, hắn chính là người mạnh nhất dưới Thiên Đạo, là chúa tể của toàn bộ thế giới, hai người này rốt cuộc là thứ gì!!

Hội trưởng Chung không để ý đến tiếng kinh hô của Ngô Quảng Phong và mọi người phía sau, chỉ dựa sát vào Trần Phi Ngang, ánh mắt nặng nề nói: "Thiên Đạo, cậu nói chính là cái thứ cẩu thả không muốn biến mất, mưu toan phá vỡ quy tắc, tránh được lần đại kiếp nạn thứ hai sao?"

"Cái, có ý gì?" Trần Phi Ngang trong đầu như một cuộn chỉ rối, đã không biết còn có thể làm được gì nữa.

Hội trưởng Chung cười: "Nó đã bị quy tắc vứt bỏ, Vũ Thu có thể cứu nó tự nhiên cũng có thể diệt nó."

Khoảnh khắc Thiên Đạo có tư tâm, cũng đã mất đi tư cách, trung tướng sẽ bị quy tắc mới thay thế.

"Mà cậu, bất quá chỉ là một quân cờ nó dùng để tự cứu thôi, khi nó né qua kiếp nạn là lúc cậu hồn phi phách tán, một kẻ đầy mình nhân quả không nên tồn tại ở đời sau."

Trần Phi Ngang điên cuồng lắc đầu: "Không đúng không đúng, ông nói không đúng, Thiên Đạo không thể nào là như thế này, nó là vì vạn vật sinh linh, tôi làm tất cả những điều này đều là đúng. Là các người, các người nhất quyết nghịch thiên mà đi, các người sẽ hại thế giới này!"

"Vạn vật sinh linh?" Hội trưởng Chung nhìn thoáng qua bóng dáng Kỳ Vũ Thu, cười nhạo một tiếng, "Mấy trăm năm trước nó lấy hại người làm quân cờ tính kế giới Huyền học lẽ ra nên hưng thịnh, hiện giờ lại lấy vạn vật sinh linh làm chất dinh dưỡng, mạnh mẽ phục hưng giới Huyền học đã suy tàn, đều bất quá là vì nghịch chuyển thiên địa khí vận, áp chế quy tắc mới lẽ ra nên thay thế nó thôi."

Trong mắt Trần Phi Ngang lóe lên một tia âm ngoan, tay buông xuống nắm lấy một con dao trượt xuống từ trong tay áo, âm trầm nói: "Đúng hay sai, đều là do kẻ sống sót đến cuối cùng quyết định, các người vẫn nên đi chết đi!"

Nói xong hung hăng đâm vào bụng Hội trưởng Chung.

Hội trưởng Chung không tránh, thậm chí hơi xoay người một chút, che khuất tầm mắt những người phía sau.

Dao rất thuận lợi đâm vào, Trần Phi Ngang hài lòng cười, lão già đáng chết, vô nghĩa nhiều như vậy, làm lỡ thời gian của hắn!

Hắn nắm chuôi dao xoay vài vòng, muốn nhìn thấy thần sắc thống khổ xuất hiện trên mặt lão già này, nhưng không có, mặc hắn động tác thế nào, biểu cảm trên mặt Hội trưởng Chung vẫn không hề thay đổi, vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Trần Phi Ngang cúi đầu xem, dao đâm vào, nhưng miệng vết thương không có một giọt máu nào chảy ra.

Hắn cứng đờ. Tuy rằng đã từng nuôi dưỡng thứ không phải người, hắn đã không còn như trước kia sẽ cảm thấy sợ hãi với những thứ lung tung rối loạn này, nhưng khoảnh khắc này hắn vẫn luống cuống. Người này rõ ràng có thân nhiệt, có tim đập, rõ ràng là một người sống!

"Thành thật một chút, tôi tạm thời còn không nghĩ động thủ với cậu." Hội trưởng Chung đưa tay chậm rãi rút con dao ra, thu vào trong túi mình.
 

Bình Luận (0)
Comment