Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai

Chương 163

 
Khu mỏ trơ trụi, quanh năm không ai lui tới, con đường duy nhất đi lên núi đã bị đá vụn vùi lấp. Kỳ Vũ Thu men theo đường núi đi lên, ở giữa sườn núi liền nhìn thấy một lá cờ trận, giống hệt bộ cờ trận mà năm đó cậu đã làm.

Cậu cúi người xác định phương vị của cờ trận này xong, bắt đầu tìm kiếm mắt trận. Chỉ cần tìm được mắt trận, hủy diệt vật trấn áp ở mắt trận, toàn bộ đại trận liền sẽ hoàn toàn mất tác dụng, Bắc Kinh tự nhiên cũng an toàn.

Tìm được một cờ trận xong, dựa vào sự quen thuộc với đại trận này, cậu rất nhanh liền tìm tới cờ trận thứ hai, thứ ba. Dần dần, tình huống bố trí của toàn bộ đại trận ở khu mỏ hiện rõ trong đầu cậu.

Chờ thăm dò toàn bộ tình huống đại trận, Kỳ Vũ Thu liền không hề chần chừ, quay người đi theo một hướng. Mắt trận hẳn là nằm ở chỗ gần đỉnh sườn núi phía Nam của khu mỏ.

Nhưng cậu vừa đi lên hướng đỉnh núi vài bước, bầu trời liền truyền đến một trận tiếng "ầm ầm ầm" vang dội. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, dường như toàn bộ mây đen gần khu mỏ đều tụ tập trên đỉnh đầu cậu, tầng mây đã biến thành màu xám đen, và cậu còn tận mắt nhìn thấy lôi điện trong tầng mây thế mà cũng là màu đen!

Da đầu Kỳ Vũ Thu tê dại một trận, dưới chân lại không hề dừng lại, ngược lại còn tăng nhanh bước chân phóng l*n đ*nh núi. Cho dù chỉ có một tia cơ hội, cậu cũng phải kịp thời hủy diệt mắt trận trước khi sét đánh xuống. Mẫn Dục còn ở Bắc Kinh, cậu quyết không cho phép bi kịch Thanh Dương Sơn mấy trăm năm trước lại lần nữa xảy ra!

Lôi điện tụ tập trên đỉnh đầu cậu, lại như đang cố kỵ điều gì, vẫn luôn không đánh xuống. Chờ cậu rốt cuộc bước l*n đ*nh núi, ngẩng mắt nhìn về phía sườn núi phía Nam, những luồng lôi điện kia dường như rốt cuộc nhịn không được, hung hăng bổ xuống.

Kỳ Vũ Thu đã nhìn thấy mắt trận dưới một khối đá lớn ở sườn núi phía Nam, cậu hung hăng phóng tới trước, kiếm gỗ tích long sét đánh trong tay thuận thế chém qua. Cú phóng này giúp cậu tránh thoát lôi đình màu đen, nhưng thanh kiếm gỗ bị ném ra lại không hề đánh trúng mắt trận, mà bị một lớp chắn vô hình chặn lại.

Sấm sét không đánh trúng Kỳ Vũ Thu, tầng mây như bị chọc giận hoàn toàn, tia chớp màu đen lượn lờ trên không trung, sau đó lôi điện to bằng ngón tay rơi xuống, bắt đầu tấn công không phân biệt vào vị trí của Kỳ Vũ Thu. Kỳ Vũ Thu liên tiếp tránh thoát vài đạo sét, lăn mình né tránh về phía mắt trận.

Lôi điện dày đặc không cho cậu cơ hội nào nữa, một đạo lôi điện màu đen không thể tránh khỏi rơi xuống người cậu. Kỳ Vũ Thu trong lòng "lộp bộp" một tiếng, trở tay liền muốn dùng thanh kiếm gỗ vừa nhặt lên để đỡ. Nhưng tia chớp màu đen cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ, cho dù là gỗ tích long sét đánh cũng chưa chắc chắn chặn được.

Nhưng đạo tia chớp kia khi rơi xuống người cậu, lại giống như lửa gặp nước, đột nhiên tắt đi, chỉ làm cháy xém một mảng nhỏ góc áo cậu. Kỳ Vũ Thu theo bản năng nhìn về phía túi áo hơi nóng lên, ánh sáng trắng ấm áp xuyên qua lớp vải trong hoàn cảnh âm trầm áp lực này dị thường rõ ràng, khiến tâm thần cậu không tự chủ được bình tĩnh trở lại.

Kỳ Vũ Thu đưa tay lấy ấn tỉ ra, nhẹ nhàng v**t v* hai cái, mắt mang ý cười. Đây là thứ sư phụ để lại cho cậu, thứ để giữ mạng cho cậu.

Không cần cố kỵ lôi điện trên đầu nữa, Kỳ Vũ Thu bò dậy từ mặt đất, rút kiếm đi tới mắt trận. Trong mắt trận là một khối la bàn, la bàn vô cùng cũ nát, bề mặt tràn đầy các loại vết khắc, nhưng điều này không ngăn được chính khí lăng liệt ẩn chứa bên trên. Đây là một kiện pháp khí có niên đại vô cùng xa xưa, có lịch sử còn xa xưa hơn cả Thanh Dương Sơn của họ, và chủ nhân của nó nhất định là đại nhân vật khai tông lập phái, mới có thể nuôi dưỡng ra pháp khí lợi hại như thế.

Đáng tiếc, pháp khí chung quy chỉ là pháp khí. Trong thời đại như hiện giờ, không thể nào nuôi dưỡng ra linh trí thuộc về nó. Tiền chủ nhân có chính khí lẫm liệt đến mấy, nó rơi vào tay ác nhân, cũng không cách nào xoay chuyển vận mệnh của mình.

Kỳ Vũ Thu nhanh chóng xem xét xung quanh, phát hiện mấu chốt che khuất mắt trận, liền ở trên tảng đá lớn phía trên nó. Trên tảng đá lớn thế mà lại khắc một bản pháp trận thu nhỏ, giống với pháp trận chiếm cứ trên toàn bộ khu mỏ, chẳng qua trận pháp này dùng sinh linh trên toàn bộ khu mỏ làm tế, bảo vệ mắt trận đại trận phía dưới.

Một cái liên hoàn trận, Kỳ Vũ Thu khẽ cười. Trần Phi Ngang này cũng có lòng, nếu là người khác gặp được trận pháp này, có lẽ sẽ bị kéo dài thời gian ở đây. Đáng tiếc hôm nay tới phá trận chính là cậu. Cậu đi đến sau tảng đá lớn, chỉ trong vài hơi thở liền tìm được mắt trận của trận pháp thu nhỏ, sau đó không chút do dự đâm kiếm gỗ vào.

Tảng đá lớn dưới sự công kích của gỗ tích long sét đánh, như đậu hủ, kiếm gỗ rất dễ dàng đâm vào, hủy diệt đại trận trên tảng đá lớn.

Tiếng sấm trên bầu trời càng thêm dồn dập, Kỳ Vũ Thu thậm chí có thể cảm ứng được, phiến thiên địa này tràn ngập phẫn nộ và nôn nóng. Cậu quay lại trước tảng đá lớn, nhìn la bàn đã hoàn toàn mất đi sự bảo vệ, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ cần làm vỡ la bàn này, Bắc Kinh liền an toàn, Mẫn Dục cũng an toàn.

Cậu hít sâu một hơi, giơ cao thanh kiếm trong tay——

Trong khoảnh khắc, mây đen dày đặc áp xuống, thiên địa dường như muốn hợp lại làm một, gió lớn gào thét mưa như trút nước. Cây cổ thụ trăm năm dưới chân núi bị nhổ tận gốc, Huyền Thanh và mọi người không thể không kéo nhau lại, mới miễn cưỡng quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.

Trần Phi Ngang ngửa đầu nhìn bầu trời màu đen, cười to càn rỡ nói: "Xem đi, một Kỳ Vũ Thu nhỏ nhoi, cũng muốn nghịch thiên mà đi? Ông già, tôi mặc kệ ông rốt cuộc là thứ gì, người thắng cuối cùng nhất định là tôi! Là Thiên Đạo!"

Hội trưởng Chung cũng ngẩng đầu theo tầm mắt hắn nhìn lên, nụ cười trên mặt lại trước sau không đổi. Ông hỏi Trần Phi Ngang: "Cậu nhìn thấy gì?"

Trần Phi Ngang đắc ý nói: "Tôi thấy được Thiên Đạo, nó muốn trách phạt các người, các người tính là thứ gì, Thiên Đạo chính là khống chế toàn bộ thế gian, các người bất quá một đám con kiến đáng thương dưới sự suy kiệt linh khí, còn vọng tưởng châu chấu đá xe, buồn cười!"

Hội trưởng Chung khẽ lắc đầu, nhìn tầng tầng mây đen chồng chất trên bầu trời, cười nói: "Cậu nói không đúng, tôi thấy được sự nôn nóng của nó, thấy được sự giãy giụa điên cuồng cuối cùng của nó trước khi tan biến, nó sắp xong rồi."

Trần Phi Ngang cười nhạo, còn muốn nói gì đó, liền nghe được phía sau truyền đến tiếng sấm vô cùng chói tai. Từng đạo tia chớp không chút lưu tình bổ về phía khu mỏ, vẫn luôn không hề ngừng lại.

Hắn trong lòng nghi hoặc. Tia chớp màu đen chính là thứ lợi hại hơn Cửu Thiên Huyền Lôi, bổ vào sinh linh trên người, có thể trong nháy mắt làm vật sống hóa thành tro bụi, sao có thể nhiều đạo sét như vậy, mà vẫn không hạ gục được một Kỳ Vũ Thu?

Hắn nghĩ đến cái ấn tỉ mà ông già trước mắt này đưa cho Kỳ Vũ Thu, mày nhíu lại, trầm giọng hỏi: "Ông vừa mới đưa cho hắn rốt cuộc là thứ gì?"

Hội trưởng Chung "à" một tiếng, có chút vui vẻ nói: "Đó chính là thứ tốt, có nó ở đó, cái gọi là Thiên Đạo tuyệt đối không động được một sợi lông của Vũ Thu."

"Sao có thể có loại đồ vật này, tôi không tin!" Trần Phi Ngang nhìn Hội trưởng Chung ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc, trên thế giới này làm sao có thể có thứ làm Thiên Đạo bó tay không có cách nào.

Hội trưởng Chung dường như tâm trạng rất tốt, nhìn thoáng qua hướng khu mỏ, không thấy được bóng dáng quen thuộc, lại tốt bụng giải thích cho Trần Phi Ngang: "Cái gọi là Thiên Đạo trong miệng cậu sớm tại bảy tám trăm năm trước nên hoàn toàn mai một, nó đầu cơ trục lợi mới tránh thoát một kiếp, nhưng từ khoảnh khắc nó chui vào chỗ trống của Đại Đạo kia, nó cũng đã không thể hoàn toàn khống chế vạn vật thế gian này. Tuy rằng nó chưa thoái vị, nhưng quy tắc mới sinh ra lại không hề biến mất, bất quá là bị áp chế vẫn luôn chưa từng xuất hiện thôi. Hiện giờ tôi chỉ là lấy ra một đoạn quy tắc mới sinh, phong vào ấn tỉ, hoàn toàn đổi mới cái cũ. Cái mới sinh nhất định phải diệt cái cũ, nó tự nhiên không hề có cách nào với Vũ Thu."

"Năm đó Vũ Thu bị tính kế giúp nó độ kiếp, nó dám trở mặt ngay lập tức, đem đứa bé kia đánh đến hồn phi phách tán. Hôm nay nên do Vũ Thu tận tay tiễn nó đi, mới hóa giải đoạn nhân quả này, như vậy mới gọi là công bằng."

Nói xong ánh mắt vẫn luôn đạm nhiên của Hội trưởng Chung xuất hiện một tia tàn nhẫn.

Trần Phi Ngang bị lời Hội trưởng Chung nói dọa tới rồi. Hắn lại lần nữa đánh giá ông lão trước mắt này, thoạt nhìn bất quá bảy tám mươi tuổi, nhưng từ lời ông nói có thể nghe ra, người này tuyệt đối đã tham gia vào kiếp nạn hơn bảy trăm năm trước kia.

Sống bảy tám trăm năm, hiện giờ thế mà ngay cả Thiên Đạo đều dám tính kế, ông lão này rốt cuộc là thứ gì!

Rốt cuộc, một tiếng vang giòn tan nổ tung bên tai mọi người. Thực rất nhỏ, nhưng lại như vang vọng tận trời.

Theo tiếng giòn vang này, trong thiên địa như có thứ gì vỡ vụn, ánh mắt Hội trưởng Chung mang ý cười nhìn về phía đỉnh núi, nơi đó đứng một người, tay cầm thanh kiếm chậm rãi đi về phía dưới núi.

"Thằng bé đã trở lại." Hội trưởng Chung nói.

Sắc mặt Trần Phi Ngang xám ngoét, môi run nhè nhẹ: "Không đúng, điều này không đúng, tại sao lại như vậy, mình ẩn nhẫn nằm gai nếm mật 20 năm, hiện tại hẳn là đến phiên mình quật khởi mới đúng, tại sao lại như vậy."

Hội trưởng Chung thương hại nhìn hắn: "Tâm tính cậu quá kém, nếu không có Thiên Đạo tương trợ, bất quá chỉ là một kẻ thất bại tầng dưới chót không hề làm nên trò trống gì thôi."

Tâm tính như vậy, cho dù hôm nay may mắn thành công, cho dù Thiên Đạo cần một quân cờ trong thời gian ngắn phục hưng giới Huyền học, hắn cũng không gánh nổi trọng trách, qua không bao lâu liền sẽ hoàn toàn bị đánh sập.

Kém Kỳ Vũ Thu quá xa, Hội trưởng Chung thậm chí căn bản sẽ không có ý tưởng đặt hai người cùng nhau so sánh.

Trần Phi Ngang còn muốn nói thêm gì đó, lại cảm giác được có thứ gì đang kéo hắn, sau đó hắn liền trơ mắt nhìn ba hồn bảy phách của mình bay ra khỏi thân thể, lơ lửng giữa không trung.

Lúc này mưa gió đã ngớt, Huyền Thanh và mọi người đang chỉnh đốn lại một chút, thấy thế lập tức bắt lấy hắn, nhét vào pháp khí mang theo bên mình, còn dán thêm mấy tấm bùa lên trên, sợ tên tiểu tử này lại có cơ hội trốn thoát.

Mà "Trần Phi Ngang" đứng trước mặt Hội trưởng Chung lại không ngã xuống, hắn lung lay một chút, khi mở mắt ra toàn bộ đôi mắt đều biến thành màu đen.

Hội trưởng Chung nhìn hắn một cái, biểu cảm không đổi, sau đó ánh mắt chuyển sang Kỳ Vũ Thu đang đi về phía bên này, ngữ khí tùy ý nói: "Ngươi già rồi, không theo kịp sự phát triển của thời đại, hiện giờ người có thể tự mình khống chế vận mệnh của mình, không cần cái gọi là Thiên Đạo chế hành tất cả, ngươi nên biến mất."

Người đối diện không nói chuyện, chỉ là khóe miệng bên phải kéo ra một nụ cười cứng đờ, hơi mang chút điên cuồng.

Hội trưởng Chung đã hiểu được ý tứ của hắn.

Hôm nay chính là ngày cuối cùng quy tắc mới và cũ luân phiên, cũng là cơ hội duy nhất Thiên Đạo có thể nắm lấy. Nó đã nhất định phải mai một, cho nên muốn kéo những người này đi đệm lưng cho nó.

Hội trưởng Chung lắc đầu cười: "Ngươi chung quy không phải người."

Chuyện đã xảy ra hơn 700 năm trước, ông quyết không cho phép lại xảy ra lần thứ hai.

Thân thể Trần Phi Ngang mềm nhũn ngã xuống, Kỳ Vũ Thu đi đến bên cạnh hai người, hỏi Hội trưởng Chung: "Hắn đây là làm sao vậy?"

Hội trưởng Chung nói: "Đại khái là bị hù chết."

Vừa dứt lời, phiến thiên địa này trong nháy mắt bị bóng tối vô tận bao phủ lại. Tất cả mọi người hoảng loạn một khắc, sau đó phát hiện những người đứng gần nhau, chút nào không thể nhìn thấy đối phương, cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào, giống như đột nhiên biến thành người tàn tật vừa điếc vừa mù.

Kỳ Vũ Thu nắm lấy ấn tỉ trong tay, phát hiện ấn tỉ cũng chỉ có thể tản ra ánh sáng lờ mờ, chiếu sáng được vài centimet trước mắt. Cậu thậm chí không thể nhìn thấy Hội trưởng Chung đang đứng đối diện.

Cậu mím môi, thanh kiếm gỗ trong tay nhẹ nhàng đưa về phía trước một chút, cảm giác chạm phải thứ gì đó, sau đó liền nghe được Hội trưởng Chung đang gọi tên cậu.

"Vũ Thu, ngọc bội của cậu đâu?"

Kỳ Vũ Thu nghe lời này, đưa tay sờ sờ cổ mình, kéo ra sợi dây chuyền treo trong cổ áo. Đó là "vật đính ước" Mẫn Dục tặng cậu, là thứ tổ tiên nhà họ Mẫn truyền xuống. Cậu nhớ rõ lúc ấy đặt cùng với ngọc bội này, còn có một khối bài eo của đệ tử Núi Thanh Mang bọn họ.

Đem ngọc bội lấy ra, Kỳ Vũ Thu liền nhìn thấy, hình phượng hoàng được điêu khắc cũng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt.

Ngọc bội này tuy rằng là cực phẩm phỉ thúy khó có được, nhưng phía trên cũng không điêu khắc bất kỳ phù văn trận pháp nào, làm sao lại cùng ấn tỉ giống nhau, dưới tình huống như vậy lại sáng lên?

Cậu quan sát kỹ lưỡng con phượng hoàng đang giương cánh muốn bay, mỗi phiến lông chim trên thân phượng hoàng đều sống động như thật. Nhìn lâu rồi cậu thậm chí cảm giác mình nghe được tiếng phượng ngâm.

"Giữ cho kỹ." Giọng Hội trưởng Chung lại lần nữa truyền đến, lại không nói thêm gì khác.

Bốn phía lâm vào sự yên tĩnh tuyệt đối, không có bất kỳ tiếng động nào, Kỳ Vũ Thu lại không dám thả lỏng chút nào. Trong bóng đêm cậu chậm rãi đi về phía hướng trong trí nhớ, muốn tìm được Hội trưởng Chung rồi cùng những người khác hội hợp, nhưng không gian này phảng phất đã hoàn toàn vặn vẹo, cậu đi vài bước cũng không thể gặp được người rõ ràng đang đứng trước mặt mình.

Cậu đang đi tới thì, đột nhiên một đạo tin tức trực tiếp xâm nhập vào đầu cậu. Không gian này đang chậm rãi dò xét, họ sẽ bị chậm rãi đè ép, cho đến khi thân thể hoàn toàn bị đè ép thành một đống huyết nhục.

Cho dù là như thế này, họ cũng không chết được, bởi vì không gian này đã bị Thiên Đạo hoàn toàn tách ra, độc lập với thiên địa bên ngoài. Ba hồn bảy phách của họ sẽ bị vây ở chỗ này, mãi mãi cảm thụ thân thể mình thối rữa thành thịt nát, ngàn năm vạn năm, vĩnh viễn không có hồi kết.

Cho dù bên ngoài vật đổi sao dời, thiên địa hủy diệt, không gian này cũng sẽ vĩnh viễn tồn tại.

Đây là "món quà" Thiên Đạo tặng cho họ trước khi tan biến.

Lúc này đã có âm thanh có thể truyền ra, sự áp lực tối tăm và yên tĩnh vừa rồi đã làm tâm thần vài người chấn động, lúc này biết được tin tức này sau họ càng là rốt cuộc không thể bình tĩnh.

Họ có thể vì cứu những người kia mà không chút do dự đi tìm chết, nhưng tử vong không đáng sợ, sau khi chết còn phải chịu sự giày vò vô tận, mới là đáng sợ nhất.

Sắc mặt Kỳ Vũ Thu trầm xuống, cậu cảm nhận được sự khoái ý và trào phúng mà Thiên Đạo truyền đến thông qua không gian này, trào phúng kết cục của những người "xen vào việc người khác" này bi thảm hơn hắn gấp ngàn vạn lần.

"An tĩnh." Giọng Hội trưởng Chung vang lên trong bóng đêm, truyền đến bên tai mỗi người. Ông không hề có chút hoảng loạn nào, trong giọng nói thậm chí còn mang theo chút ý cười, "Yên tâm, sẽ có người đến cứu chúng ta."

Lời Hội trưởng Chung nói làm mọi người tạm thời bình tĩnh trở lại, nhưng rất nhanh họ liền không kìm chế được sự khủng hoảng, bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Tam Dương Quan không thể nào tới, nhà họ Trần đã gần như chết hết, đệ tử Núi Thanh Mang hầu như đều ở chỗ này, ngay cả người giỏi nhất được giới Huyền học công nhận là Kỳ Vũ Thu cũng bị vây khốn, còn ai có thể tới cứu họ!

Không gian đang chậm rãi thu nhỏ lại, tất cả mọi người cảm nhận được sự khó thở. Vài người cách Kỳ Vũ Thu xa nhất thậm chí nghe được xương cốt mình bị đè ép "răng rắc" rung động.

Có người nhịn không được khóc lên trong tuyệt vọng. Từng giây từng phút trôi qua, sự đè ép càng ngày càng nặng, nhưng lại không có người nào có thể tới cứu họ.

Huyền Thanh khó khăn từ trong túi vải của mình lấy ra một cái đinh đã rỉ sét, trong lòng mới thoáng yên ổn. Cái đinh này là ông rất nhiều năm trước tìm được từ trên người một tà tu ẩn náu trong núi sâu, chỉ cần đem cái đinh đâm vào giữa trán, ông liền có thể trong nháy mắt hồn phi phách tán.

Chỉ là thứ này chỉ có thể dùng một lần. Huyền Thanh nghĩ đến những đệ tử đi theo mình tới, cùng Hội trưởng Chung và Ngô Quảng Phong cả đời lo lắng cho giới Huyền học, trong lòng một trận do dự.

Hội trưởng Chung trong tay có thể có vật tương tự không? Kỳ Vũ Thu khẳng định có thể tự mình giải quyết, nhưng cho dù là như vậy, nếu trừ hai người họ, một cái đinh kia cũng không đủ cho nhiều người như vậy phân.

Một giọt chất lỏng ấm áp nhỏ giọt trên cổ tay, Huyền Thanh giãy giụa nâng tay sờ sờ, mới phát hiện ông đã bị đè ép đến thất khiếu chảy máu. Cứ như vậy tiếp tục, không quá năm phút, tất cả mọi người sẽ bị ép thành thịt nát.

Nội tâm ông giãy giụa, nhưng trước sau không thể ích kỷ dùng cái đinh cho mình.

"Kỳ tiểu hữu, có nghe thấy tôi nói không?"

Kỳ Vũ Thu đứng tại chỗ nhíu mày, chất lỏng tí tách chảy ra từ thất khiếu của cậu cũng không thể làm cậu phân tâm, cho đến khi lờ mờ nghe được giọng Huyền Thanh.

Huyền Thanh bảo cậu nghĩ xem, có cách nào có thể làm tất cả mọi người hồn phi phách tán, không cho quỷ kế của tên kia thực hiện được.

Kỳ Vũ Thu cười khổ. Thiên Đạo muốn chính là sự thống khổ vĩnh viễn của họ, làm sao có thể cho họ cơ hội giải thoát. Nếu cậu không nghĩ sai, Thiên Đạo khẳng định đã lợi dụng quy tắc bản thân tác động vào không gian này, cho dù họ có thể tự sát, cũng tuyệt đối không thể nào hồn phi phách tán.

"Không có cách nào. Chúng ta sẽ được cứu." Kỳ Vũ Thu nói. Cậu tin tưởng Hội trưởng Chung, sẽ có người đến cứu họ. Cậu nhất định phải ra ngoài, nếu không Mẫn Dục khẳng định sẽ phát điên.

Nghĩ đến Mẫn Dục, Kỳ Vũ Thu chậm rãi nâng tay lên, nhìn ngọc bội trong tay, phát hiện ánh sáng nhạt trên ngọc bội cũng đang dần dần biến mất.

Cậu nắm chặt, nhắm mắt lại lần nữa tự hỏi, rốt cuộc có thể tìm ra sơ hở ở đâu, để trốn thoát khỏi đây.

Thiên Đạo đang dần tiêu vong, nhưng điều này cũng không làm nó có bất kỳ cảm xúc dao động nào khác. Nó chỉ mang theo đắc ý thưởng thức thảm trạng của mọi người trong không gian. Chờ sau khi nó biến mất, bóng tối cũng sẽ cùng nó rời đi, đến lúc đó những người này liền sẽ nhìn thấy huyết nhục của mình và đồng bạn, từng đống nằm rải rác trên mặt đất. Họ sẽ thống khổ k** r*n, sẽ phẫn nộ, sẽ hối hận, sẽ lăng mạ lẫn nhau, chỉ trích lẫn nhau.

Đây chính là nhân tâm.

Nó mang theo tia không cam lòng và khoái ý cuối cùng muốn rời đi, nhưng đúng lúc này, bóng tối bị xé rách ra một khe hở, ánh sáng đỏ rực theo khe hở rọi vào, thẳng tắp bắn lên người Kỳ Vũ Thu ở trung tâm nhất.
 

Bình Luận (0)
Comment