"Hồ Cửu Hà, ông đang làm cái quái gì vậy!"
Kim Hải gầm lên với vẻ không thể tin nổi. Hồ Cửu Hà và ông ta vốn cùng hội cùng thuyền. Suốt hai mươi năm, đồ mã quan trọng nhất của mỗi Lễ tế Thần Núi luôn là do Hồ Cửu Hà làm. Hôm nay, Hồ Cửu Hà làm trái lệ thường, từ chối đơn hàng của ông ta, lại còn tránh mặt, nói là đang nhận một đơn hàng rất quan trọng khác.
Khi Kim Hải đến sân nhà Hồ Cửu Hà, ông ta cũng thấy cảnh tượng bận rộn hối hả bên trong, cứ nghĩ Hồ Cửu Hà thật sự nhận được đơn lớn, không có thời gian làm đồ dùng cho Lễ tế Thần Núi. Ông ta không ngờ, lão già này lại thông đồng với thằng nhóc nhà họ Trần!
Hồ Cửu Hà hừ lạnh một tiếng: "Kim Hải, tôi còn phải hỏi ông mới đúng! Hai mươi năm trước, mấy người ép chết cả nhà sư phụ tôi. Tôi sống như rùa rụt cổ hai mươi năm, tôi nhận thua! Hồ Cửu Hà tôi không bằng người, nhưng ông còn súc sinh hơn tôi!"
"Sư điệt tôi tuổi còn nhỏ đã trở thành cô nhi không nơi nương tựa, phiêu bạt bên ngoài hơn hai mươi năm, mới về có mấy ngày mà ông đã muốn hãm hại nó. Sao? Sợ thằng cháu tôi, người đã rời khỏi Thanh Khê từ lúc hai ba tuổi, vạch trần lớp da người của ông, để lộ ra bộ mặt thật đang chảy mủ bên trong à!"
Mọi người xôn xao. Họ không ngờ ông Hồ lại là đệ tử của Trần Tùy Vân, mà còn nói ra những lời đó. Chẳng lẽ chuyện năm xưa còn ẩn tình nào khác?
Kim Hải tức đến đỏ mặt, gầm lên: "Hồ Cửu Hà, ông mắc bệnh tâm thần nói bậy bạ gì đấy? Tôi ép chết cả nhà sư phụ ông từ lúc nào? Tất cả chúng tôi đều có thể làm chứng, sư phụ ông tự làm tự chịu, là xấu hổ mà tự sát! Chẳng lẽ tất cả chúng tôi đều nói dối sao?"
Mấy cụ già đứng cạnh bước ra nói: "Hồ Cửu Hà, ông gây rối gì đấy? Phá hỏng Lễ tế Thần Núi, ông đền nổi không?"
"Mọi người đừng nghe lão già này nói bảm. Ông ta hòa thuận với chúng ta hai mươi năm, năm nay không hiểu có ý đồ gì lại muốn gây rối trong Lễ tế Thần Núi. Tôi thấy ông ta bị cái thằng sư điệt kia mua chuộc rồi!"
"Đúng vậy, chúng tôi đều có thể làm chứng, chuyện năm xưa hoàn toàn là lỗi của nhà họ Trần."
"Hồ Cửu Hà, chúng tôi kính trọng ông vì năm xưa ông đã đại nghĩa diệt thân. Giờ thì sao, vì tiền mà muốn minh oan cho sư phụ ông à?"
Những người xem xung quanh nghe vậy thì nhìn Hồ Cửu Hà với ánh mắt khác thường.
"Đúng đấy, Hồ Cửu Hà suốt hai mươi mấy năm trước không đả động gì đến chuyện này. Năm nay người nhà họ Trần vừa về là ông ta nhảy dựng lên, không phải nhận tiền thì là gì?"
"Xem ra người nhà họ Trần quay lại là muốn minh oan, tẩy trắng cho Trần Tùy Vân, rồi hạ bệ lão Kim và đám người này."
"Chúng ta đâu có ngu! Sao có thể không tin lão gia Kim và những người lớn tuổi trong trấn, lại đi tin lời hắn ta chứ!"
Giữa những tiếng bàn tán xôn xao, Kim Hải bước đến bên Hồ Cửu Hà, vỗ vai ông, nói với giọng chân tình: "Năm nay tôi không tài trợ cho ông, tôi hiểu ông có ấm ức trong lòng. Nhưng Lễ tế Thần Núi là chuyện lớn liên quan đến cả thị trấn Thanh Khê, ông đừng hành động bốc đồng như vậy."
"Hầy, hóa ra là chê lão gia Kim cho tiền không đủ à."
Hồ Cửu Hà hất tay Kim Hải ra, giận dữ nói: "Kim Hải, ông vẫn còn đảo ngược trắng đen! Năm xưa chính ba ông một tay dàn dựng chuyện nhà họ Lý, cướp bảo vật gia truyền của sư phụ tôi bán đi mới có được gia sản ngày hôm nay. Nhà các người làm chuyện thất đức như vậy, không sợ gặp báo ứng sao!"
Kim Hải cười ôn hòa: "Lão Hồ, ông đừng giận nữa, mau về đi. Cả đời Kim Hải tôi chưa từng làm điều gì trái lương tâm. Tôi đã làm biết bao nhiêu việc thiện, trên mạng đều có thể tra ra hết. Ông nói ra những lời này, không thấy ngượng miệng sao?"
Mọi người xung quanh cười rộ lên. Sự giúp đỡ của ông Kim cho thị trấn Thanh Khê những năm qua nhiều không kể xiết: xây cầu, lát đường, sửa trường học, quyên góp nuôi người già neo đơn. Trẻ con trong trấn không biết chuyện cũ hai mươi năm trước, nhưng chắc chắn biết thị trấn Thanh Khê có được ngày hôm nay là nhờ sự hào phóng của ông Kim.
Hồ Cửu Hà siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi, thần sắc dịu lại, cười lạnh nói: "Kim Hải, ông quên rồi sao, tôi, Hồ Cửu Hà, là đệ tử chân truyền của Trần Tùy Vân đấy?"
Nói rồi ông vẫy tay. Lương Kiến Quốc, đại đệ tử của ông, lập tức đưa lên một chiếc hộp. Hộp mở ra, bên trong là một cây bút lông, đầu bút dính mực đỏ tươi.
Hàn Tường, người đang giữ đầu rồng, cũng vội vàng bước đến, hơi hạ thấp người, đưa vị trí mắt rồng đến trước mặt Hồ Cửu Hà.
Kim Hải nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lập tức thay đổi. Ông ta nói giọng trầm xuống: "Hồ Cửu Hà, ông đừng làm loạn, có chuyện gì xuống núi rồi nói!"
Hồ Cửu Hà cười khẽ: "Sao, sợ rồi à? Kim Hải, ông là không thấy quan tài không đổ lệ đấy."
"Ông đừng quên, chúng ta cùng một thuyền. Thuyền lật thì ông cũng đừng hòng yên ổn!" Kim Hải ghé sát ông, hạ giọng nói.
Đạo sĩ Thiện Thủy cũng vội vàng từ cửa hang động đi ra trước bậc thang. Hồ Cửu Hà nhanh chóng lùi lại một bước, mấy đệ tử của ông ta lập tức vây quanh bảo vệ ông ta.
"Muốn làm gì? Ăn h**p sư phụ chúng tôi coi chúng tôi là người chết à?" Hàn Tường gằn giọng.
Hồ Cửu Hà mặc kệ hành động của Thiện Thủy và Kim Hải, giơ tay lấy cây bút ra, chấm vào vị trí mắt rồng.
"Thưa quý vị, thị trấn Thanh Khê chúng ta nổi tiếng nhờ đồ mã, nhưng đồ mã bây giờ toàn là hàng kém chất lượng, hàng lỗi! Hôm nay tôi sẽ mở mang tầm mắt cho mọi người, thế nào là đồ mã thực thụ!" Hồ Cửu Hà cười lớn, một tay đỡ cổ tay, đầu bút đỏ sắp chạm vào mắt rồng.
Đạo sĩ Thiện Thủy mắt lóe lên sự sắc lạnh, lấy phất trần trong tay ra, quấn lấy tay Hồ Cửu Hà: "Hồ Cửu Hà, ông tính hại chết tất cả mọi người trong trấn này mới chịu sao?"
"Ông biết rõ hậu quả mà mọi người ở đây phải gánh chịu khi ông chấm bút xuống đó. Chỉ vì một chút tiền, ông lôi kéo nhiều người vô tội xuống nước như vậy, Hồ Cửu Hà, ông quá đáng rồi." Đạo sĩ Thiện Thủy giả bộ chính trực, lên tiếng chỉ trích ông ta.
Những người trên núi im lặng trong một thoáng, rồi náo động. Lại diễn trò gì nữa đây?
"Ê, ông đạo sĩ kia, ông nói thật hay giả đấy? Chỉ là con rồng giấy thôi mà, sao lại đe dọa đến chúng tôi?" Một thanh niên mặc áo khoác xanh hét to.
Thiện Thủy nghiêm nghị nói: "Hồ Cửu Hà học được tà thuật từ đâu đó, muốn mượn đồ mã để thỉnh tà thần ra. Tà thần mà xuất hiện, Thanh Khê sẽ không chỉ đơn giản là bị Thần Núi bỏ rơi nữa đâu."
Lời này vừa nói ra, những người lớn tuổi tin sái cổ, giận dữ trừng mắt nhìn Hồ Cửu Hà. Còn những người trẻ thì thấy hơi khó hiểu. Cúng bái Thần Núi họ có thể hiểu là một loại văn hóa, nhưng tà thần là cái quái gì? Nghe y hệt như lừa đảo vậy.
Trong tiểu thuyết còn phải bịa ra một cái tên có lý có cứ, lão đạo sĩ này vừa mở miệng đã là "tà thần" – một cái tên nghe có vẻ bịa đặt tùy tiện như vậy. Nhìn những người này hành động cứ như đang chơi trò trẻ con ấy.
Họ nhìn những người lớn tuổi đang kích động, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Cái gì mà tà thần? Thần thần bí bí. Vừa nãy tôi còn bị lừa tin vào cái gọi là Thần Núi cơ. Tẩy não giỏi thật."
"Ái chà ~ Hơi giống phim truyền hình rác rưởi hạng ba ấy nhỉ, giả bộ làm trò. Chuyện nhà họ Trần được phơi bày ra, bắt thằng nhóc kia xin lỗi thì tôi hiểu, nhưng đột nhiên lôi tà thần ra, đây là coi người ta là đồ ngốc để lừa à?"
"Kệ đi, mặc kệ họ diễn kịch hay không, tiền thì nhận được rồi, cứ xem thôi."
Những tiếng thì thầm xung quanh khiến Thiện Thủy mất mặt. Ông ta thậm chí còn muốn mặc kệ để Hồ Cửu Hà chấm mắt rồng luôn, cho những người này mở mang tầm mắt. Sau đó ông ta sẽ thu phục nó, để họ biết mình không phải là kẻ lừa đảo chơi trò trẻ con.
Nhưng thứ đó đã bị trấn áp hai mươi năm, không còn là thứ ông ta có thể một mình đối phó được nữa. Nghĩ vậy, Thiện Thủy đành nuốt cục tức này xuống. Đợi giải quyết xong chuyện này, ông ta sẽ dạy cho người dân Thanh Khê một bài học!
Hồ Cửu Hà bị Thiện Thủy quấn tay, các đệ tử của ông ta tất nhiên không khoanh tay đứng nhìn. Mấy người nhanh chóng tiến lên vây quanh Thiện Thủy và Kim Hải, muốn khống chế hai người. Nhưng đột nhiên vài người lạ chui ra từ đám đông, ngăn cách họ. Thậm chí có người đã bắt đầu ra tay giật lấy con rồng giấy.
Kim Hải cười lạnh nhìn Hồ Cửu Hà. Ông ta luôn hành động cẩn thận, ngay cả Lễ tế Thần Núi đã diễn ra suôn sẻ gần hai mươi năm, ông ta vẫn luôn mang theo người đến phòng ngừa bất trắc. Quả nhiên, giờ đã dùng đến rồi.
Trong lúc giằng co, thân rồng bị người ta đè trúng, đứt lìa làm hai khúc. Hồ Cửu Hà thấy vậy gầm lên một tiếng, ngã lăn ra đất, bò lồm cồm đến chỗ mối đứt. Vẻ mặt ông hơi ngơ ngác. Ông ta quay đầu nhìn Trần Diên Ngọc. Trần Diên Ngọc mặt không biểu cảm liếc ông ta một cái, rồi lại nhìn về phía đám người đang ẩu đả giữa sân.
Hồ Cửu Hà hơi cúi đầu, rồi đăm đăm nhìn vào chân mình. Bỗng nhiên ông ta bật dậy, lao thẳng về phía Kim Kỳ Tuấn đang đứng trước cửa hang động.
Không ai ngờ Hồ Cửu Hà lại đột ngột xông về phía sau. Kim Hải còn ngẩn người nhìn ông ta lao qua bên cạnh mình, tự hỏi tại sao ông ta không đấm mình, rồi mọi người đều thấy Hồ Cửu Hà rút ra một con dao nhỏ từ băng quấn ở chân.
Kim Hải mở to mắt, nhìn về phía trước mặt Hồ Cửu Hà. Chính là cháu nội ông ta, Kim Kỳ Tuấn.
"Á! Dừng lại, Kỳ Tuấn, chạy mau!" Ông ta không ngờ Hồ Cửu Hà lại điên thật, dám cầm dao đả thương người giữa thanh thiên bạch nhật. Tim ông ta thắt lại, theo bản năng lao tới muốn quật ngã Hồ Cửu Hà.
Những người trước hang Thần Núi đều sững sờ, không thể ngờ mọi việc lại diễn biến đến nước này. Một hoạt động lễ hội bình thường, sao đột nhiên lại động thủ rồi!
"Mau, mau ngăn ông ta lại! Sẽ chết người đấy!" Có người hét lên. Lập tức không ít người ùa đến chỗ hai nhóm người đang ẩu đả và chỗ Hồ Cửu Hà.
Người gần Kim Kỳ Tuấn nhất là ba cậu bé, Kim Diên Thuận. Khi hiểu ra mục tiêu của Hồ Cửu Hà là con trai mình, Kim Diên Thuận lập tức ôm con né tránh. Vệ sĩ đứng sau lưng anh ta hành động nhanh hơn. Ngay khi lưỡi dao của Hồ Cửu Hà chạm vào gấu áo Kim Kỳ Tuấn, một cú đá đã hất tung Hồ Cửu Hà.
Hồ Cửu Hà ngã lăn ra đất, ho hai tiếng, ho ra một ngụm máu bọt, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng nhìn chằm chằm vào Kim Kỳ Tuấn.
Kim Hải không kìm được nữa, đi đến đá ông ta vài cái, rồi th* d*c vì sợ hãi và hoảng loạn, ôm chặt cháu nội vào lòng.
"Kim Hải, ông chờ đấy! Tôi nhất định phải khiến nhà họ Kim ông tuyệt hậu, khiến ông tuyệt tự tuyệt tôn!" Hồ Cửu Hà nguyền rủa: "Tôi sẽ khiến ông sống không bằng chết, đến lúc lâm chung thối rữa trên giường mà không ai hay!"
Kim Hải cười lạnh: "Ông có bệnh thì đi chữa đi, không có tiền thì tôi chi trả. Dù sao cũng là bạn bè mấy chục năm rồi, ông không cha không mẹ không vợ không con, tôi không thể để ông thật sự không người đưa tang chứ?"
"Ông già nói gì đấy!" Mấy đệ tử của Hồ Cửu Hà không hề nể mặt Kim Hải, giận dữ gầm lên.
Cuộc hỗn chiến trong sân cũng dần lắng xuống. Hàn Tường và Lương Kiến Quốc vội vàng đỡ Hồ Cửu Hà dậy, dìu ông ta đến trước bậc thang, sẵn sàng xuống núi bất cứ lúc nào.
Kim Hải và Đạo sĩ Thiện Thủy đứng trước cửa hang động với tư thế của người chiến thắng, nhìn vẻ thảm hại của Hồ Cửu Hà với ánh mắt thương hại: "Ông mau xuống núi đi. Lễ tế Thần Núi sắp chính thức bắt đầu rồi. Ông mà còn quấy phá nữa thì tôi không khách khí đâu."
Không ít người cũng muốn nhanh chóng tham gia xong hoạt động để xuống núi, hùa theo hét bảo Hồ Cửu Hà mau đi. Hồ Cửu Hà cúi đầu nhìn Trần Diên Ngọc vẫn im lặng, nói giọng bi thương: "Tiểu Vũ à, tôi có lỗi với cả nhà cậu. Năm xưa sư phụ bị bọn gian nhân này hợp sức hãm hại, cuối cùng chúng phóng hỏa đốt tiệm đồ mã. Tôi không đủ can đảm để thu thập thi thể sư phụ. Tôi đáng chết!"
Trần Diên Ngọc nhìn chằm chằm vào ông ta một lúc, rồi đột nhiên cười: "Ông Hồ à, ông nói nhà họ Trần bị hãm hại, vậy sự thật rốt cuộc là thế nào?"
"Hay là, kể ra cho mọi người cùng nghe đi. Dù sao, tạm thời chưa ai đi được đâu, cứ coi như nghe chuyện trước khi đi ngủ vậy."
Anh ta dang tay nhìn quanh, trên mặt nở một nụ cười quái dị.
"Ý gì?" Có người hét lên: "Mấy người rốt cuộc muốn làm gì? Mau làm xong đi để chúng tôi còn về. Muốn chúng tôi ở lại thì trả tiền đi!"
Trần Diên Ngọc cười mà không nói gì với người đó. Thanh niên kia có vẻ bực bội, không thèm cả tiền thưởng lúc kết thúc, quăng tay bước đi: "Mấy người cứ làm trò đi, tôi xuống núi đây."
Nhưng mà, hắn chỉ đi được vài bước, chân bỗng nhiên khuỵu xuống, rồi quay trở lại chỗ cũ. Đứng vào vị trí lúc nãy xong, thanh niên lắc đầu, kinh hãi nhìn những người xung quanh.
"Sao cậu không đi nữa?" Bạn hắn hỏi nhỏ.
Thanh niên run rẩy, lắc đầu: "Tôi, tôi không biết. Đi được hai bước, đầu óc tôi như bị choáng, không biết gì nữa."
Thiện Thủy thấy vậy sắc mặt tối sầm, vội vàng quay đầu nhìn con rồng đứt, nhưng lại thấy một cảnh tượng khiến ông ta thót tim.
Tại chỗ đứt của thân rồng buộc hai sợi dây đỏ, nối hai khúc thân rồng lại với nhau. Và một thanh niên có vẻ ngoài tinh tế đang đứng ở đầu rồng, tay cầm bút lông, cười tủm tỉm nhìn về phía này.
"Xin lỗi, ngứa tay quá. Đồ mã tinh xảo thế này, ông Hồ chắc tốn không ít thời gian nhỉ." Kỳ Vũ Thu ném bút vào hộp, nhận khăn ướt từ Thịnh Ngọc Kha lau tay. "Vậy thì, tiếp theo mọi người hãy nghe ông Hồ kể chuyện nhé. Ông Kim, ồ, và cả Đạo trưởng có giấy phép hành nghề này nữa, chuyện chưa kể xong, đừng ai hòng rời đi."
Thiện Thủy theo phản xạ siết chặt cây phất trần trong tay, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn Kỳ Vũ Thu nói: "Là tôi nhìn nhầm rồi. Cậu bạn trẻ đây học ở môn phái nào vậy?"
Kỳ Vũ Thu xua tay: "Tôi chỉ là một ngôi sao nhỏ sống bằng khuôn mặt thôi. Đạo trưởng đừng hỏi nữa. Ông Hồ, bắt đầu đi."
Nói xong, cậu đi đến bên cạnh Trình Vũ và những người khác. Trần Diên Ngọc biết ơn nhìn Kỳ Vũ Thu một cái.
Hồ Cửu Hà quay người nhìn con rồng giấy đã được chấm mắt, quỳ rạp xuống, dập đầu ba cái thật mạnh trước con rồng giấy. Sau đó ông ta đứng dậy, quay người cúi đầu thật sâu về phía Kỳ Vũ Thu.
Ông ta bước ra giữa sân, nhìn nhóm người lớn tuổi cùng tuổi với mình, đang phẫn nộ, châm biếm nói: "Một lũ già não chứa đầy phân, bị lừa hai mươi năm! Năm xưa sư phụ tôi đối xử với các người không tệ đâu!"
"Không không không, các người không ngu, mà là độc ác! Từng người giả vờ hồ đồ trong khi tỏ tường mọi việc. Sợ tiền cầm trong tay nóng bỏng, nên đã bán lương tâm nói dối, nói đến hai mươi năm chính mình cũng tin là thật. Có phải cảm thấy chửi rủa càng cay độc, thì cầm tiền của Kim Hải càng thanh thản không? Hôm nay tôi sẽ vén tấm màn che đậy này, để các người tự nhìn xem, dưới lớp da của mình là người hay là quỷ!"
"Hai mươi tư năm trước, Kim Vận và Lý Xương Hà tìm sư phụ tôi thương lượng, hợp nhất tay nghề của ba nhà, để đồ mã có thể hoàn thiện hơn. Sư phụ tôi tất nhiên vui vẻ đồng ý. Nhưng ông không ngờ, đó chỉ là một âm mưu của Kim Vận và Lý Xương Hà để cướp bảo vật gia truyền nhà họ Trần."
"Tổ tiên sư phụ tôi từng có người đỗ Trạng nguyên. Sau này triều đại thay đổi, gia đình sa sút. Cuối cùng chỉ còn lại một bức ngọc điêu vua ban, trên đó còn khắc lời ngự bút của Hoàng đế lúc bấy giờ. Đó là đồ của Hoàng đế, giá trị biết bao!"
"Sau đó có một đêm Kim Vận nửa đêm gọi sư phụ tôi đi họp. Đêm đó tôi tình cờ đang se giấy, tận mắt thấy Kim Vận dẫn sư phụ tôi đi. Không lâu sau, sư phụ tôi hoảng hốt quay về. Kế tiếp người nhà họ Lý tìm đến tận nhà, bắt sư phụ tôi bồi thường cho con dâu họ, và chỉ rõ muốn bức ngọc điêu đó."
"Sư phụ tôi không làm điều xấu, làm sao chịu chịu thiệt này được. Ông thẳng thừng từ chối yêu cầu của nhà họ Lý. Không ngờ, ngày hôm sau Kim Vận lại dẫn người đến tận nhà nói sư phụ tôi ăn trộm sổ tay và bảo vật gia truyền nhà họ Lý."
"Lúc đó người phụ nữ kia khóc lóc thảm thiết, đâm đầu vào cổng tiệm đồ mã. Rất nhiều người đã tin vào lời bịa đặt của họ. Đợi đến khi người phụ nữ đó chết trên núi, người trong trấn bắt đầu đập phá tiệm đồ mã và sân nhà chúng tôi. Mấy sư huynh đệ của tôi gia đình đều gặp nạn. Nhà tôi còn có mẹ già phải nuôi, một lúc hồ đồ, tôi đã đầu quân cho Kim Vận."
Nói đến đây, Hồ Cửu Hà rơi nước mắt, tự tát mình mấy cái thật mạnh.
"Mọi người không thấy lạ sao, tại sao những người này lại sợ tôi chấm mắt cho đồ mã? Hahaha, bởi vì họ đã làm chuyện trái lương tâm, sợ bị oan hồn tìm đến!"
"Sư phụ tôi trước khi chết đã nói, chỉ cần Thanh Khê còn có đồ mã, ông ấy nhất định sẽ quay về báo thù. Đồ mã có thể thông âm dương. Kim Vận và những người kia sợ bị trả thù, nhẫn tâm phế bỏ tay nghề chấm mắt. Kể từ đó, tất cả đồ mã trong trấn đều trở thành giấy lộn chưa được chấm mắt."
"Hôm nay, hai mươi năm đã trôi qua, tôi cũng làm rùa rụt cổ đủ rồi. Kim Hải, lão đạo sĩ, và những người già có uy tín ở Thanh Khê đang có mặt ở đây, từng người một, chúng ta cùng xuống địa ngục gặp sư phụ tôi đi!"