Chương 1: Nước sodaĐến nhà chơi á?!
Lật Hạ cảm thấy “mối tình” của mình sắp bị bại lộ đến nơi rồi.“Cậu trai này trông gọn gàng sáng sủa đấy, không tệ đâu.
Lúc trước, khi đưa ảnh người bạn trai Schrödinger kia cho người nhà xem, cả nhà cô ngồi quây một vòng trên ghế sofa, mấy cái đầu vừa nghiêm túc vừa hiếu kỳ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, khiến Lật Hạ căng thẳng không thôi.Finn là tên tài khoản của anh, Lật Hạ không biết tên thật, thậm chí cũng quên mất hai người đã follow nhau trên một nền tảng mạng rộng lớn như Instagram từ khi nào.
Không ngờ chỉ hai giây sau, cả nhà đã nhanh chóng chấp nhận và công nhận mối tình này…”
“Cậu trai này trông gọn gàng sáng sủa đấy, không tệ đâu.”Lật Hạ nghĩ: Một mối tình “ăn liền” giả dạng tuổi trẻ chân thành dù có kết thúc vẫn còn đỡ hơn để mọi người phát hiện ra tất cả chỉ là một niềm vui hão huyền.
“Diện mạo cũng được phết đấy chứ.”Triệu Tiểu Lan nói: “Sáng sớm không muốn nghe chuyện xấu, xúi quẩy lắm, để tối nói đi.
“Anh rể đẹp trai thế cơ á!?”Cả nhà cũng ít cãi nhau, ai cũng thấy nhẹ nhõm.
“Hạ Hạ, có ngày sinh tháng đẻ của cậu ấy không? Để bà ngoại tính thử xem hai đứa có hợp không.”— Chưa từng gặp mặt, nhưng anh ấy thật sự tồn tại.
…”
Lật Hạ dù có chút chột dạ nhưng cũng nhân cơ hội này nói luôn: “Vậy mọi người đã biết con có bạn trai rồi, sau này đừng ai giới thiệu người khác cho con nữa, dù có giới thiệu, con cũng chẳng gặp đâu!”Lật Hạ thấy mẹ bận bịu chạy tới chạy lui thu dọn túi xách, cũng không tiện nhắc lại chuyện khi nãy.
Chiêu này cực kỳ hiệu quả.Dòng chữ nhỏ màu đen ấy là hòn sỏi cô ném xuống mặt hồ.
Không những chẳng có “đào thối” nào tìm đến, mà suốt ngày ôm điện thoại chơi cũng không bị mắng. Lật Đại Dũng và Triệu Tiểu Lan tưởng cô đang đắm chìm trong yêu đương ngọt ngào, không dám làm phiền.”
Về sau, hễ có ai hỏi, Lật Hạ cứ giơ điện thoại ra cho xem, vừa nhanh gọn lại đỡ mất công giải thích.Lật Hạ hơi bị thuyết phục, nhưng vẫn hỏi: “Có con đường thứ ba không?
Tuy cái giá phải trả là tim đập chân run, nhưng chỉ cần chưa bị lật tẩy là Lật Hạ lại lén mừng thầm, cứ thế yên ổn qua ngày.Đợi vài hôm nữa đi, chị sẽ kiếm cớ nói là hai đứa không hợp nên chia tay.
Lâu dần, Triệu Tiểu Lan bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.Lật Xuân gật đầu, phân tích rành mạch: “Chị, giờ chị chỉ có hai con đường.
Con gái mình mỗi ngày đi làm rồi về nhà, cuối tuần thì nằm ườn ra giường như hình chữ “đại”. Hai cái chân như bị lập trình sẵn, chỉ nhận diện được giường, sàn nhà và cái ván trượt lòe loẹt của nó.Lật Hạ cảm thấy “mối tình” của mình sắp bị bại lộ đến nơi rồi.
Bà nhịn không được hỏi: “Hạ Hạ, sao mẹ chẳng thấy con ra ngoài hẹn hò gì hết?”Không những chẳng có “đào thối” nào tìm đến, mà suốt ngày ôm điện thoại chơi cũng không bị mắng.
Câu này chẳng khó trả lời, Lật Hạ nghĩ ngay đến mấy bức ảnh người kia vừa đăng trên Instagram, người ta đang ở nước ngoài. Cô thuận miệng đáp: “À, anh ấy ra nước ngoài rồi, công việc bận lắm.””
“Thế sao mẹ chẳng thấy hai đứa gọi video?””
“Chênh lệch múi giờ mà mẹ.”Rất mát mẻ.
Lật Hạ đang mải mê ráp bộ Lego trước mặt, trả lời nhẹ tênh.Khúc Thư Tâm nghiêm túc giải thích: “Tức là con người tuyệt đối không được nói dối, Bồ Tát không thích đâu.
Trước đó, cô cũng từng đối phó không ít câu hỏi về “bạn trai Schrödinger” kia. Để che giấu, để đổi lấy một chút yên ổn và bình yên ngắn ngủi trong cuộc sống, cô phải “đắp chỗ này vá chỗ kia”, dùng từng nhúm xi măng, từng viên gạch, dựng nên một hình tượng bạn trai hoàn hảo.”
Không rõ Triệu Tiểu Lan có tin hay không, nhưng chính Lật Hạ tự thôi miên bản thân, đến mức chính cô cũng tin luôn.Tuy cái giá phải trả là tim đập chân run, nhưng chỉ cần chưa bị lật tẩy là Lật Hạ lại lén mừng thầm, cứ thế yên ổn qua ngày.
— Chưa từng gặp mặt, nhưng anh ấy thật sự tồn tại.”
Triệu Tiểu Lan tin con gái, không hỏi thêm nữa.Dáng F chắc chắn rất đẹp, dù ảnh trên Instagram của anh càng lúc càng kín như bưng, nhưng Lật Hạ vẫn nhận ra vai anh rất rộng, eo rất thon.
Bà đi tới kệ tivi, cầm lịch lên lật sang trang sau, rồi quay đầu lại bảo Lật Hạ: “Hạ Hạ, sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi, mẹ với bà ngoại con mới mua lá dong tươi, đến hôm đó gọi Tiểu Tiết đến nhà chơi đi, cậu ấy thích bánh ú nhân chà là hay nhân đậu đỏ vậy?”Cô giơ tay gõ nhẹ lên trán Lật Xuân.
Đến nhà chơi á?!”
Trong lòng Lật Hạ như có tiếng sét nổ ngang tai.Chỗ này không nên ở lâu, Lật Hạ quay về phòng nằm một mình.
Lúc trước bị hỏi bạn trai họ gì, não Lật Hạ trống rỗng nên bịa bừa: họ Tiết. Tiết trong “Tiết Định Ngạc” (Schrödinger).Mấy chiêu làm màu mà đàn ông thường dùng, anh không hề có.
Còn đang chưa nghĩ ra nên trả lời sao thì Lật Xuân đã phá lên cười trước: “Chị ơi, em cũng muốn gặp anh rể Tiểu, Tiểu, của em đó nha.”” Lật Xuân nói.
Lật Hạ lập tức ném luôn mảnh lego đang cầm trong tay sang. Mảnh lego nhẹ hều nên không trúng, Lật Xuân vừa cắn kem vừa làm mặt xấu.Tóc mái ngoan ngoãn rủ xuống trán, che qua đôi mày rậm rạp cương nghị.
Lật Hạ nghiến răng, dùng khẩu hình nhắc nhở em gái đừng có hả hê, tiện thể đe dọa luôn: “Lật Ngốc, có còn muốn đóng dấu xác nhận thực tập hè của em không đấy?”Đó có lẽ là lúc F đang ngắm bình minh.
Lật Xuân năm nay học năm hai đại học, mỗi kỳ nghỉ hè đều có nhiệm vụ thực tập do trường giao, mà dấu xác nhận toàn nhờ chỗ làm của Lật Hạ. Cô ấy lập tức đổi giọng: “Muốn! Muốn chứ!”Bà đặt bát đũa xuống, tặc lưỡi: “Đấy, thấy chưa.
Lật Hạ cố nhịn cười: “Đi nhặt lego về.”Thật ra chuyện yêu đương giả của Lật Hạ cũng không thể hoàn toàn trách cô, ban đầu chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ.
“Dạ vâng!”Câu này chẳng khó trả lời, Lật Hạ nghĩ ngay đến mấy bức ảnh người kia vừa đăng trên Instagram, người ta đang ở nước ngoài.
Lật Hạ không trả lời thẳng câu của Triệu Tiểu Lan, cứ thế mà gạt chuyện này qua một bên.”
Bộ lego trong tay đang ráp đến đoạn quan trọng, cô lật tới lật lui cả túi linh kiện cũng không thấy miếng nào giống trong hình minh họa. Mất hết kiên nhẫn, Lật Hạ quăng qua một bên, đứng dậy đi vào phòng ngủ. Lật Xuân thấy thế thì lén lút theo sau, còn tự giác đóng cửa lại.”
“Chị à, em nói thật, chị mau thú nhận đi.” Lật Xuân nhìn chị gái đang nằm dài trên giường, cởi giày trèo lên nằm cùng, “Nếu chị không dám, để em nói giùm cho, đợi ba mẹ nguôi giận rồi chị hẵng ra, có muốn đánh cũng chẳng đánh tới được đâu.”Lật Đại Dũng và Triệu Tiểu Lan tưởng cô đang đắm chìm trong yêu đương ngọt ngào, không dám làm phiền.
“Cũng biết nói nghĩa khí cơ đấy.” Lật Hạ xoa đầu cô em.Không biểu cảm gượng gạo, không động tác phô trương, không cười.
“Tất nhiên, chị cho em vé ngồi hạng đầu concert của Mayday, em đương nhiên vì chị mà vào lửa nhảy sông!”Lật Hạ: “Ừ, chết sớm siêu sinh sớm.
Lật Xuân phát hiện cái chuyện gọi là yêu đương của chị mình là giả từ lâu rồi, lần đó hai người truyền ảnh qua lại, vừa hay có tin nhắn của bạn thân Lật Hạ hiện ra, bảo muốn giới thiệu bạn trai thật cho cô. Lật Xuân lập tức hiểu ra ngay.Con đường thứ hai ít nhất có 50% cơ hội.
Cô ấy bèn “lợi dụng vua ban lệnh chư hầu”, đổi lấy một tấm vé concert hạng xịn, sung sướng suốt bao ngày trời, cam tâm tình nguyện thần phục dưới sức mạnh đồng tiền của Lật Hạ, trở thành kẻ hầu trung thành nhất của chị gái. Thế nên bây giờ, cô ấy vừa bày mưu tính kế, vừa âm thầm hành động, mong giúp chị vượt qua cửa ải này.“Cũng biết nói nghĩa khí cơ đấy.
Lật Hạ cảm thấy sinh viên đại học thời nay đúng là quá ngây thơ và dễ thương.Triệu Tiểu Lan là bác sĩ cộng đồng, mấy bệnh lặt vặt thông thường qua tay bác sĩ Triệu là khỏi ngay.
Cô giơ tay gõ nhẹ lên trán Lật Xuân.“Diện mạo cũng được phết đấy chứ.
“Lật Ngốc.”Không rõ Triệu Tiểu Lan có tin hay không, nhưng chính Lật Hạ tự thôi miên bản thân, đến mức chính cô cũng tin luôn.
“Gì thế.”Trong tấm ảnh mộc mạc ấy, cả người F toát lên trạng thái tự nhiên và thư giãn.
Lật Hạ nhìn em bằng ánh mắt phức tạp: “Em chưa từng nghĩ đến chuyện dù không giúp chị giữ bí mật, chị cũng sẽ mua vé cho em sao?””
“Hở?” Lật Xuân sững người.Cô ấy bèn “lợi dụng vua ban lệnh chư hầu”, đổi lấy một tấm vé concert hạng xịn, sung sướng suốt bao ngày trời, cam tâm tình nguyện thần phục dưới sức mạnh đồng tiền của Lật Hạ, trở thành kẻ hầu trung thành nhất của chị gái.
Lật Hạ liếc cô nàng: “Đúng là càng gọi em càng ngốc.”Trang cá nhân của anh chủ yếu là ảnh phong cảnh du lịch và những khoảnh khắc đời thường.
“Á á á…” Lật Xuân hoàn toàn bị chinh phục, hét lên rồi nhào lên mặt chị, “chụt” một cái rõ to, hô lên rằng chị gái mình chính là người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng nhất trên đời!Sáng hôm đó, Lật Hạ ngồi đối diện mẹ, cúi đầu ăn sáng, trong lòng lặp đi lặp lại lời định nói, cuối cùng cũng gom đủ can đảm: “Mẹ, con có chuyện muốn nói.
Thật ra, Lật Xuân tin chắc chị mình sẽ làm vậy.Triệu Tiểu Lan tin con gái, không hỏi thêm nữa.
Chỉ là cô ấy ngại không dám mở lời trước, cũng muốn vì chị làm chút gì đó.Hai là chủ động theo đuổi anh chàng duy nhất khiến chị rung động trong thế giới rộng lớn này.
Khoảnh khắc này, trong lòng Lật Xuân cười thầm: Chị đâu có nghĩ tới chuyện, dù không mua vé, em vẫn sẽ giúp chị giữ bí mật mà.Lật Xuân co chân, nghiêng người ngắm nhìn đôi mắt sáng của Lật Hạ, đôi hàng mi khẽ động, lặng lẽ lắng nghe.
Vấn đề vẫn chưa được giải quyết, Lật Xuân hỏi: “Vậy bước tiếp theo chị định làm gì?”Đêm khuya tĩnh mịch, màn hình trống không, Lật Hạ nghe rõ tim mình đập thình thịch giống như câu chữ đầy táo bạo do cô gõ ra.
“Không biết.”F đứng trong ánh nắng vàng cam ấy.
Hai người nằm trong chiếc “nôi đêm” yên tĩnh, Lật Hạ mở to mắt nhìn trần nhà: “Không phải là chị không muốn thú nhận. Dạo gần đây em cũng thấy rồi đó, ba mẹ vì chuyện này mà cười nhiều hơn. Cả nhà cũng ít cãi nhau, ai cũng thấy nhẹ nhõm.”Con người đâu thể cứ vì yêu thích mặt trăng mà đòi hái nó xuống, hơn nữa, chuyện để lâu thì hậu quả càng khó kiểm soát.
“Đúng thật.””
Lật Xuân co chân, nghiêng người ngắm nhìn đôi mắt sáng của Lật Hạ, đôi hàng mi khẽ động, lặng lẽ lắng nghe.Chỉ có điều: cô không muốn tê liệt, càng không muốn chấp nhận cho xong.
“Giờ hàng xóm láng giềng cũng biết hết rồi. Đợi vài hôm nữa đi, chị sẽ kiếm cớ nói là hai đứa không hợp nên chia tay.”“Không tìm được.
Lật Hạ nghĩ: Một mối tình “ăn liền” giả dạng tuổi trẻ chân thành dù có kết thúc vẫn còn đỡ hơn để mọi người phát hiện ra tất cả chỉ là một niềm vui hão huyền.Giờ thì sự việc đã lan rộng đến mức này, Lật Hạ trằn trọc suy nghĩ hai đêm, cuối cùng vẫn quyết định: phải sớm nói rõ với Triệu Tiểu Lan.
“Vậy thì chị lại bị hối thúc tìm người yêu nữa cho xem.” Lật Xuân nói.Lật Hạ không vội chuyển màn hình, tay và ánh mắt đều khựng lại nơi đó.
“Ừ đấy, haizz…”“Dạ vâng!
“Giá mà lúc đầu đừng làm to chuyện lên thì hay rồi.””
“Chậc, đáng nhẽ chị không nên qua loa với bà ngoại, ai ngờ chị chỉ đùa một câu mà bà lại tin sái cổ.” Đã vậy còn truyền khắp phố khắp phường nữa chứ.Người lớn tuổi mở âm lượng khá to, trong điện thoại vang lên tiếng nhạc thiền an thần, tiếng cổ cầm, tiếng chuông bát ngân vang.
…Lúc đó Lật Hạ cũng đã nhen nhóm ý nghĩ, nhưng vì không đủ dũng cảm nên đành từ bỏ trong im lặng.
Chuyện tới nước này, có nói gì cũng vô ích.”
Lật Xuân bắt đầu vận động trí não: “Giờ chỉ còn cách chị tìm bạn trai thật đi.”Mũi cũng rất cao.
Lật Hạ cạn lời: “Em tưởng chị không vào được Thanh Hoa là vì chị không muốn hả?””
Trước đây, Lật Hạ cũng từng đi xã giao với bạn bè, cũng từng xem mắt vài người do gia đình giới thiệu.Để che giấu, để đổi lấy một chút yên ổn và bình yên ngắn ngủi trong cuộc sống, cô phải “đắp chỗ này vá chỗ kia”, dùng từng nhúm xi măng, từng viên gạch, dựng nên một hình tượng bạn trai hoàn hảo.
Cuối cùng, mỗi lần người ta hỏi cảm nhận thế nào, cô chỉ có thể trả lời bằng mấy chữ: Không có cảm xúc.Tai trái đeo một bên tai nghe màu trắng, phối cùng áo hoodie trắng, cổ áo lộ rõ yết hầu sắc nét.
Không có cảm xúc thì biết làm sao.“Chị theo đuổi anh ấy đi, biến anh ấy thành bạn trai thật luôn.
Giống như cách Trương Ái Linh từng miêu tả nụ hôn của một người đàn ông khiến cô ấy chán ghét: “Lưỡi anh ta như một nút bần khô cứng.”Đôi mắt anh điềm tĩnh nhìn vào ống kính.
Lật Hạ không muốn “nút bần” rẻ tiền, nhan nhản ngoài kia.”
Tình yêu mà cô muốn là một cú va chạm mãnh liệt của hormone, là sự hấp dẫn mang tính sinh lý thật sự, là cơn mê cuồng của dopamine. Chỉ có điều: cô không muốn tê liệt, càng không muốn chấp nhận cho xong.Cũng không trách được cô, trai đẹp mà không tự ý thức được độ đẹp của mình đúng chính là sát thương trí mạng.
Lật Xuân: “Vậy chị đi tìm người như vậy đi.”]
“Không tìm được.”“Tất nhiên, chị cho em vé ngồi hạng đầu concert của Mayday, em đương nhiên vì chị mà vào lửa nhảy sông!
Lật Xuân giật lấy điện thoại bên gối chị, bật sáng màn hình, giơ người trên màn hình ra trước mặt: “Đây chẳng phải có sẵn rồi à?”Dựa vào những bức ảnh F chia sẻ: không có mấy kiểu filter đen trắng văn nghệ sáo rỗng, không có caption giả vờ u sầu sâu sắc, cũng không có ảnh khoe cơ bụng nửa kín nửa hở, càng không có những màn khoe xe, khoe đồng hồ, hay đủ loại hàng hiệu xa xỉ.
“Chị theo đuổi anh ấy đi, biến anh ấy thành bạn trai thật luôn.”“Á á á…” Lật Xuân hoàn toàn bị chinh phục, hét lên rồi nhào lên mặt chị, “chụt” một cái rõ to, hô lên rằng chị gái mình chính là người vừa xinh đẹp vừa tốt bụng nhất trên đời!
Lật Hạ nhìn em bằng ánh mắt kiểu “em đang nói mơ đấy à”: “Chị còn chẳng quen anh ấy.”Để bà ngoại tính thử xem hai đứa có hợp không.
Ngoài việc follow qua lại trên Instagram rồi thi thoảng like với comment vài cái, Lật Hạ với “bạn trai giả” này chẳng có có bất kỳ liên hệ gì khác. Nếu anh biết cô đi rêu rao khắp nơi rằng hai người đang yêu nhau, có lẽ sẽ nghĩ cô bị bệnh, thậm chí còn đòi bồi thường danh dự. Lật Hạ không dám nghĩ sâu.Còn hồ sâu bao nhiêu, phải ném rồi mới biết.
“Nhưng chị thích anh ấy mà.” Lật Xuân nói.Giống như một chai soda, chỉ cần đối diện mặt trời sẽ khúc xạ ra ánh sáng trong veo.
“Chị thích gương mặt anh ấy thôi.””
Lật Xuân gật đầu, phân tích rành mạch: “Chị, giờ chị chỉ có hai con đường. Một là tìm đại một người đàn ông để yêu. Hai là chủ động theo đuổi anh chàng duy nhất khiến chị rung động trong thế giới rộng lớn này.”Sau khi đi dạo với bà ngoại Khúc Thư Tâm về, bà ngồi phòng khách nghe giảng kinh Phật, còn Lật Hạ quay sang ráp lego.
Lật Hạ im lặng.Lật Hạ không trả lời thẳng câu của Triệu Tiểu Lan, cứ thế mà gạt chuyện này qua một bên.
Lật Xuân nói tiếp: “Em khuyên chị chọn con đường thứ hai. Vì con đường đầu còn đau khổ hơn. Con đường thứ hai ít nhất có 50% cơ hội. Dù thất bại, chị cũng có dịp được nói chuyện với người khiến chị rung động.””
Lật Hạ hơi bị thuyết phục, nhưng vẫn hỏi: “Có con đường thứ ba không?”May quá, may mà cô không tin Phật.
“Con đường thứ ba: chị lập tức thú nhận mọi chuyện, chịu hết hậu quả, tiếp tục đãi cát tìm vàng trong đống nút bần.”Thế nên bây giờ, cô ấy vừa bày mưu tính kế, vừa âm thầm hành động, mong giúp chị vượt qua cửa ải này.
“…”Lật Xuân kinh ngạc: “Chị thật sự định nói à?
Lạnh lùng thật đấy.Trong lòng Lật Hạ như có tiếng sét nổ ngang tai.
—Đuôi mắt có nếp gấp sâu, kéo thành một đường cong trong trẻo, lông mi dày như chấm mực nhạt.
Thật ra chuyện yêu đương giả của Lật Hạ cũng không thể hoàn toàn trách cô, ban đầu chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ. Hôm đó cô vừa tắm xong, bà ngoại Khúc Thư Tâm nói có điện thoại gọi đến, rồi tò mò nhìn người trên màn hình khóa điện thoại của cô.“Không biết.
“Bạn trai con hả, Hạ Hạ?”“Giá mà lúc đầu đừng làm to chuyện lên thì hay rồi.
Lật Hạ lúc đó chẳng suy nghĩ gì, chỉ thuận miệng đùa: “Vâng, trông thế nào ạ?””
“Được đấy, được đấy, đẹp trai đấy.”Hay là, thử xem?
Không ngờ bà ngoại lại tin là thật.“Hạ Hạ, có ngày sinh tháng đẻ của cậu ấy không?
Giờ thì sự việc đã lan rộng đến mức này, Lật Hạ trằn trọc suy nghĩ hai đêm, cuối cùng vẫn quyết định: phải sớm nói rõ với Triệu Tiểu Lan. Con người đâu thể cứ vì yêu thích mặt trăng mà đòi hái nó xuống, hơn nữa, chuyện để lâu thì hậu quả càng khó kiểm soát.”
Sáng hôm đó, Lật Hạ ngồi đối diện mẹ, cúi đầu ăn sáng, trong lòng lặp đi lặp lại lời định nói, cuối cùng cũng gom đủ can đảm: “Mẹ, con có chuyện muốn nói.””
Triệu Tiểu Lan đang ăn gần hết bát: “Chuyện tốt hay chuyện xấu?”“Chị thích gương mặt anh ấy thôi.
Lật Hạ lắp bắp: “Chắc… là chuyện xấu?”Lật Xuân bắt đầu vận động trí não: “Giờ chỉ còn cách chị tìm bạn trai thật đi.
Triệu Tiểu Lan nói: “Sáng sớm không muốn nghe chuyện xấu, xúi quẩy lắm, để tối nói đi.”Lật Hạ im lặng.
Lật Hạ: “… Vâng ạ.”Một là tìm đại một người đàn ông để yêu.
Vừa dứt lời, Triệu Tiểu Lan đã nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói có một đứa trẻ bị ngã cần xử lý gấp. Bà đặt bát đũa xuống, tặc lưỡi: “Đấy, thấy chưa.”Khiến người ta có thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh chăm chú ngắm bình minh, yên tĩnh tận hưởng cơn gió núi sớm mai thổi tới.
Triệu Tiểu Lan là bác sĩ cộng đồng, mấy bệnh lặt vặt thông thường qua tay bác sĩ Triệu là khỏi ngay. Lật Hạ thấy mẹ bận bịu chạy tới chạy lui thu dọn túi xách, cũng không tiện nhắc lại chuyện khi nãy.Cô ấy lập tức đổi giọng: “Muốn!
Lật Xuân kinh ngạc: “Chị thật sự định nói à?”Lật Hạ lắp bắp: “Chắc… là chuyện xấu?
Lật Hạ: “Ừ, chết sớm siêu sinh sớm.”“Chênh lệch múi giờ mà mẹ.
Đến tối vẫn không thấy bóng dáng mẹ đâu, hỏi ra mới biết bà bị phân công trực đêm đột xuất, không về. Lật Hạ ôm cả một bụng tâm sự mà lại phải nuốt xuống lần nữa. Sau khi đi dạo với bà ngoại Khúc Thư Tâm về, bà ngồi phòng khách nghe giảng kinh Phật, còn Lật Hạ quay sang ráp lego.”
Người lớn tuổi mở âm lượng khá to, trong điện thoại vang lên tiếng nhạc thiền an thần, tiếng cổ cầm, tiếng chuông bát ngân vang. Sau đó là giọng nam trầm thấp, thuần hậu cất lên giảng giải: “Mười giới của Bồ Tát, trong đó có bốn giới về lời nói: không được vọng ngữ, không được tạo nghiệp…”Lật Hạ không hiểu, hỏi bà ngoại ý đó là gì.
Lật Hạ không hiểu, hỏi bà ngoại ý đó là gì.Lâu dần, Triệu Tiểu Lan bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.
Khúc Thư Tâm nghiêm túc giải thích: “Tức là con người tuyệt đối không được nói dối, Bồ Tát không thích đâu.”Muốn chứ!
…Về sau, hễ có ai hỏi, Lật Hạ cứ giơ điện thoại ra cho xem, vừa nhanh gọn lại đỡ mất công giải thích.
Lật Hạ rùng mình một cái.”
May quá, may mà cô không tin Phật.Trước đây, Lật Hạ cũng từng đi xã giao với bạn bè, cũng từng xem mắt vài người do gia đình giới thiệu.
Chỗ này không nên ở lâu, Lật Hạ quay về phòng nằm một mình. Tắt đèn xong, cô bật chiếc đèn màu cam nhỏ ở đầu giường, rồi thẫn thờ với tay lấy điện thoại, mở khóa.Triệu Tiểu Lan đang ăn gần hết bát: “Chuyện tốt hay chuyện xấu?
Trong vô thức, gương mặt người kia bất chợt xông vào tầm mắt cô.Ngoài việc follow qua lại trên Instagram rồi thi thoảng like với comment vài cái, Lật Hạ với “bạn trai giả” này chẳng có có bất kỳ liên hệ gì khác.
Lật Hạ không vội chuyển màn hình, tay và ánh mắt đều khựng lại nơi đó.Con gái mình mỗi ngày đi làm rồi về nhà, cuối tuần thì nằm ườn ra giường như hình chữ “đại”.
Dù là đã vô tình hay cố ý nhìn ảnh người ấy rất nhiều lần, nhưng vào khoảnh khắc này, Lật Hạ vẫn không khỏi dừng lại, dùng ánh mắt lặng lẽ phác họa từng đường nét trên khuôn mặt anh, trong lòng thật tâm cảm thán…Chỉ là cô ấy ngại không dám mở lời trước, cũng muốn vì chị làm chút gì đó.
Finn thật sự rất đẹp trai.Lật Xuân lập tức hiểu ra ngay.
Finn là tên tài khoản của anh, Lật Hạ không biết tên thật, thậm chí cũng quên mất hai người đã follow nhau trên một nền tảng mạng rộng lớn như Instagram từ khi nào.“Lật Ngốc.
Thôi thì cứ tạm gọi anh là F vậy.Chiêu này cực kỳ hiệu quả.
Dựa vào những bức ảnh F chia sẻ: không có mấy kiểu filter đen trắng văn nghệ sáo rỗng, không có caption giả vờ u sầu sâu sắc, cũng không có ảnh khoe cơ bụng nửa kín nửa hở, càng không có những màn khoe xe, khoe đồng hồ, hay đủ loại hàng hiệu xa xỉ.”
Mấy chiêu làm màu mà đàn ông thường dùng, anh không hề có.Lật Hạ: “… Vâng ạ.
Trang cá nhân của anh chủ yếu là ảnh phong cảnh du lịch và những khoảnh khắc đời thường. Lật Hạ có thể nhận ra bố cục và màu sắc trong ảnh của anh rất có kỹ thuật và thẩm mỹ. Ảnh cá nhân thì cực hiếm, chỉ tình cờ lộ ra vài chi tiết như quần áo, ba lô hay tai nghe, nhưng cũng đủ thấy toàn là đồ đắt tiền, rõ ràng anh có gu riêng.Thật ra, Lật Xuân tin chắc chị mình sẽ làm vậy.
F không có nhiều người theo dõi, chưa đến trăm người, cũng không cập nhật thường xuyên. Bình luận chỉ có vài cái lèo tèo. Lật Hạ thậm chí còn là người “tích cực” nhất trong số đó, chuyên like, bình luận và hay dùng mấy trò đùa hài hước để chọc anh. Với người khác, F cũng chưa bao giờ trả lời theo kiểu mập mờ hay đưa đẩy.—
Giản dị, kín đáo, không tìm cách gây chú ý, chỉ có thể chìm trong vô danh trong thế giới mạng mênh mông này.”
Nhưng có vẻ như F không màng đến điều đó, sẵn lòng làm viên ngọc bị quên lãng giữa biển người.Lật Hạ cố nhịn cười: “Đi nhặt lego về.
Lật Hạ bị một tấm ảnh anh đăng thu hút…Sau bao lần bị cuộc đời tạt cho một gáo nước lạnh, cô chỉ hối tiếc vì không ra tay sớm hơn.
Đó có lẽ là lúc F đang ngắm bình minh.F không có nhiều người theo dõi, chưa đến trăm người, cũng không cập nhật thường xuyên.
Mặt trời sau lưng anh tụ thành viên kẹo cam sáng rực, bầu trời xung quanh là lớp kẹo tan chảy màu cam đỏ. F đứng trong ánh nắng vàng cam ấy.Mất hết kiên nhẫn, Lật Hạ quăng qua một bên, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Đôi mắt anh điềm tĩnh nhìn vào ống kính.“Bạn trai con hả, Hạ Hạ?
Đuôi mắt có nếp gấp sâu, kéo thành một đường cong trong trẻo, lông mi dày như chấm mực nhạt.Với người khác, F cũng chưa bao giờ trả lời theo kiểu mập mờ hay đưa đẩy.
Không biểu cảm gượng gạo, không động tác phô trương, không cười. Môi hơi mím lại, điểm sáng nhỏ phản chiếu trên môi dưới, làm nổi bật độ bóng nhẹ và sắc thịt mềm mại.Ừm, Lật Hạ nghĩ, đã đến lúc phải thay đổi rồi.
Tóc mái ngoan ngoãn rủ xuống trán, che qua đôi mày rậm rạp cương nghị. Tai trái đeo một bên tai nghe màu trắng, phối cùng áo hoodie trắng, cổ áo lộ rõ yết hầu sắc nét.”
Trong tấm ảnh mộc mạc ấy, cả người F toát lên trạng thái tự nhiên và thư giãn.Lật Hạ nhìn em bằng ánh mắt kiểu “em đang nói mơ đấy à”: “Chị còn chẳng quen anh ấy.
Khiến người ta có thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh chăm chú ngắm bình minh, yên tĩnh tận hưởng cơn gió núi sớm mai thổi tới.Lật Hạ không muốn “nút bần” rẻ tiền, nhan nhản ngoài kia.
Rất mát mẻ.”
Giống như một chai soda, chỉ cần đối diện mặt trời sẽ khúc xạ ra ánh sáng trong veo.”
— Đến nỗi, Lật Hạ nhìn một lần là không thể quên nổi.“Giờ hàng xóm láng giềng cũng biết hết rồi.
Cô lập tức đặt ảnh làm hình nền điện thoại để “thanh lọc đôi mắt”.”
Cũng không trách được cô, trai đẹp mà không tự ý thức được độ đẹp của mình đúng chính là sát thương trí mạng.Khoảnh khắc này, trong lòng Lật Xuân cười thầm: Chị đâu có nghĩ tới chuyện, dù không mua vé, em vẫn sẽ giúp chị giữ bí mật mà.
Lật Hạ lại ngắm kỹ một lượt.Bộ lego trong tay đang ráp đến đoạn quan trọng, cô lật tới lật lui cả túi linh kiện cũng không thấy miếng nào giống trong hình minh họa.
Cô chợt cảm thấy đề nghị của Lật Xuân, cũng không phải là… không thể thử.“Con đường thứ ba: chị lập tức thú nhận mọi chuyện, chịu hết hậu quả, tiếp tục đãi cát tìm vàng trong đống nút bần.
Chỉ cần nghĩ đến việc có thể nói chuyện với một gương mặt đẹp như vậy là tim cô đã ngứa ngáy. Biết đâu còn có thể voice chat, video call. Dáng F chắc chắn rất đẹp, dù ảnh trên Instagram của anh càng lúc càng kín như bưng, nhưng Lật Hạ vẫn nhận ra vai anh rất rộng, eo rất thon.Lật Hạ cảm thấy sinh viên đại học thời nay đúng là quá ngây thơ và dễ thương.
Mũi cũng rất cao.Finn thật sự rất đẹp trai.
…”
Hay là, thử xem?”
Lỡ đâu thành thật thì sao?“Đúng thật.
Ừm, Lật Hạ nghĩ, đã đến lúc phải thay đổi rồi.Lật Hạ có thể nhận ra bố cục và màu sắc trong ảnh của anh rất có kỹ thuật và thẩm mỹ.
Trước đây từng vô tình thấy F trả lời trong bình luận rằng anh vẫn còn độc thân. Lúc đó Lật Hạ cũng đã nhen nhóm ý nghĩ, nhưng vì không đủ dũng cảm nên đành từ bỏ trong im lặng. Sau bao lần bị cuộc đời tạt cho một gáo nước lạnh, cô chỉ hối tiếc vì không ra tay sớm hơn.”
Nghĩ đến đó, cô bèn mở trang cá nhân của F, vào phần tin nhắn riêng rồi bắt đầu gõ chữ.”
Đêm khuya tĩnh mịch, màn hình trống không, Lật Hạ nghe rõ tim mình đập thình thịch giống như câu chữ đầy táo bạo do cô gõ ra. Dòng chữ nhỏ màu đen ấy là hòn sỏi cô ném xuống mặt hồ.”
Còn hồ sâu bao nhiêu, phải ném rồi mới biết.Sau đó là giọng nam trầm thấp, thuần hậu cất lên giảng giải: “Mười giới của Bồ Tát, trong đó có bốn giới về lời nói: không được vọng ngữ, không được tạo nghiệp…”
Lật Hạ không chần chừ, trực tiếp nhấn gửi, dũng cảm bước một bước lớn về phía F —Lạnh lùng thật đấy.
[Chào anh, anh có thiếu bạn gái không?]