Chương 2: Chất k1ch thích”
Anh ấy sẽ trả lời thế nào nhỉ?” Tổng biên tập Trần cười híp mắt, đuôi mắt hằn nếp nhăn của tuổi trung niên, “Cháu vẫn độc thân đúng không, chú giới thiệu cho cháu một người nhé?
Lật Hạ vứt điện thoại sang bên, yên lặng suy nghĩ.”
Sẽ ngạc nhiên, dè dặt, hay dạn dĩ bước vào mập mờ?Lật Hạ: [Không chắc]
Sẽ từ chối cô, hay đáp lại cô?F đăng ảnh chụp bóng lưng, không lộ mặt chút nào —
Sẽ lạnh nhạt, hay nhiệt tình? Hay giả vờ không thấy?” Mọi người cười nghiêng ngả.
Cũng có thể, F sẽ nghĩ cô lại đang đùa giỡn gì đó, rồi cười cười cho qua.Nghĩ đến giấc mơ đêm qua, cô chọt chọt vào người Lật Xuân: “Trẻ con thì lo chuyện trẻ con đi, đừng lo chuyện của chị.
Nói đi cũng phải nói lại, trước đây Lật Hạ cũng từng bày ra không ít trò đùa trong khu bình luận vắng vẻ của F, phong cách chẳng hề kín đáo, rất biết cách phô bày dã tâm không lành của mình.Cô tiện tay chia sẻ ảnh chụp màn hình một bài nhạc, F bình luận: “Mới đi nghe thử, hay thật.
F đăng ảnh phong cảnh chữa lành —Trước đây sợ bám bụi toàn cất trong tủ, tránh ánh sáng.
Lật Hạ: Ảnh anh chụp khiến em muốn viết hẳn một bài văn khen ngợi.Lật Hạ: [Là em đây]
F: Viết đi.Lật Xuân thấy chị như vậy thì thấy lạ, nhưng cũng không dám nhắc gì liên quan đến “cún con”.
Lật Hạ: Đoạn này xin phép lược bỏ 1500 chữ.“Đừng mơ.
F đăng ảnh món ăn tự nấu —Tổng biên tập Trần là sếp của Lật Hạ, cô hơi giật mình: “Có chuyện gì ạ?
Lật Hạ: Có một cảm giác bất lực vì cái miệng không thể chui qua màn hình.Nó là người bản địa mà.
F: Muốn ăn thì tôi chỉ cách làm cho.” Lật Xuân bất lực, “Em có lo được đâu, chỉ muốn nhắc chị một câu: chị gái em ơi, biết tận dụng nhan sắc của mình thì có thể giải quyết 50% chuyện bất khả thi đó.
Lật Hạ: Không phải anh làm thì em không ăn.]
F đăng ảnh chụp bóng lưng, không lộ mặt chút nào —]
Lật Hạ: Có tâm sự gì à?Nói đi cũng phải nói lại, trước đây Lật Hạ cũng từng bày ra không ít trò đùa trong khu bình luận vắng vẻ của F, phong cách chẳng hề kín đáo, rất biết cách phô bày dã tâm không lành của mình.
F: ?Thì ra là cô sinh viên Lật Xuân phải dậy lúc tám giờ.
Lật Hạ: Quay mặt lại cho em nhìn cái coi.“Lấy mà dùng đi.
…F: [?
Lật Hạ lật lại mấy bài đăng trước đây, phát hiện hai người theo dõi nhau cũng đã lâu, F cũng từng chủ động bình luận không ít bài cô đăng.Lâu lắm không dùng, hôm nay nổi hứng chọn một chai mùi hoa, mở ra ngửi thử, sau lại đậy nắp cất về.
Ví dụ cô đăng chuyện vui trong công việc, đó là quyển sách đầu tiên cô chịu trách nhiệm xuất bản kể từ khi vào nghề, F bình luận: “Tuyệt lắm, chúc mừng nhé.””
Cô tiện tay chia sẻ ảnh chụp màn hình một bài nhạc, F bình luận: “Mới đi nghe thử, hay thật.”“Thế chị còn tính nói với mẹ không?
Cô đăng ảnh graffiti mới vẽ lên ván trượt, F khen: “Cool!””
À, còn nữa.]
Lật Hạ lúc này mới phát hiện, mấy hôm trước cô lướt mạng thấy poster và chiến dịch quảng bá ở Las Vegas của Stranger Things 5. Trong khoảnh khắc vừa kích động vừa ghen tị, cô đã đăng một bài thể hiện sự háo hức.Lật Hạ thấm chút nước, vẩy vào cổ Lật Xuân, làm cô ấy giật bắn người vì lạnh, cười ha ha né tránh: “Em nói sai gì sao?
Dòng caption rất sến súa, là một câu meme trên mạng: [Xem lần ba rồi! Không dám tưởng tượng mình sẽ là baby hạnh phúc đến cỡ nào khi được xem mùa 5 của Stranger Things!]Đến lượt Lật Hạ gửi dấu hỏi: [?
Phía dưới cũng có bình luận của F: [Tìm thấy đồng loại rồi, tôi đã xem bốn lần đấy.]Thủy tinh sáng trong, thân chai tinh xảo.
Hóa ra anh cũng thích bộ phim này.]
Lúc đó không hiểu sao lại quên không trả lời, Lật Hạ lập tức bổ sung một câu: [Vậy em phải mau chóng đuổi kịp anh mới được!]”
Kéo đến đây thì đã gần nửa đêm.Lật Hạ: [Hiểu rồi, là mấy ngày tới cứ “thả câu” em vậy đúng không?
Lật Hạ tắt đèn bàn, để bóng tối tha hồ phóng đại mộng tưởng màu hồng của mình, chẳng biết đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.“Con bé này, đàn ông mà đẹp trai thì làm được gì.
Nhờ phúc của F, đêm đó Lật Hạ ngủ rất ngon. Hiếm khi chữa được chứng mất ngủ kéo dài hơn nửa tháng do cảm xúc tiêu cực.Không ngờ anh trả lời thẳng thừng thế.
Không phải Freud nói “giấc mơ là sự thỏa mãn của h*m m**n” sao, nội dung trong giấc mơ của Lật Hạ hoàn toàn có thể đăng lên cái trang web hường phấn khiến người ta đỏ mặt tim đập thình thịch ấy.Trước khi đi, Lật Xuân vẫn không cam lòng, ghé sát tai Lật Hạ nói muốn làm “quân sư” giúp chị tán trai, Lật Hạ cười đẩy em gái ra ngoài.
Trong mơ không nhìn rõ mặt, nhưng cô nhớ rất rõ cảnh mình bắt đối phương vén áo lên, bảo anh dùng miệng cắn giữ mép áo, hoàn toàn để lộ vùng bụng trắng mịn săn chắc. Người ấy quỳ gối xuống trước mặt cô, vòng eo thon gọn phập phồng theo nhịp thở.“He he.
Khung cảnh ấy quá mức dụ hoặc, Lật Hạ dùng đầu gối khẽ đẩy vai rộng của anh, tay luồn vào mái tóc ấm áp mà v**t v*, bỗng bị một đôi tay nổi đầy gân xanh túm lấy mắt cá chân.Nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới bảy giờ.
Lật Hạ thoáng mất trọng tâm, hai người cùng ngã xuống chiếc giường tràn ngập d*c v*ng.Cô nhiệt tình mà chu đáo, lúc nghỉ trưa đi lấy nước cũng tiện tay lấy luôn cho Sở Hiểu Văn một cốc.
…Lật Hạ suýt đánh rơi điện thoại.
Sáng hôm sau, báo thức kêu hai lần, mỗi lần cách chín phút, phá vỡ giấc mộng đẹp. Lật Hạ mơ màng mở mắt, mới nhận ra hôm nay là thứ hai đáng ghét.Lật Hạ “chậc” một tiếng: “Còn chưa đâu vào đâu đã bắt chị dậy sớm trang điểm để làm vừa lòng đàn ông à?
May mà đêm qua ngủ ngon, lúc dậy, thời gian lăn lộn và cảm giác bực bội ít đi hẳn.À, còn nữa.
Nhưng việc không muốn đi làm không liên quan đến tinh thần.Miễn cưỡng kéo theo linh hồn còn đang lười nhác của mình lê vào nhà tắm, Lật Hạ tạt hai vốc nước lạnh lên mặt, cưỡng ép bản thân phải “khởi động lại”.
Lật Hạ thở dài.Quan trọng nhất là tiêu hao năng lượng vì đàn ông không phải phong cách của cô.
Ngày đi làm, thứ duy nhất dân công sở làm khi tỉnh dậy là: chấp nhận số phận.“Trời, miệng em ngọt thật.
Miễn cưỡng kéo theo linh hồn còn đang lười nhác của mình lê vào nhà tắm, Lật Hạ tạt hai vốc nước lạnh lên mặt, cưỡng ép bản thân phải “khởi động lại”. Ai dè vừa ngẩng đầu lên, trong gương lại có thêm một khuôn mặt ủ ê còn nặng oán khí ưhơn cả cô.”
Lật Hạ sững người.”
À —“Ý là… không đẹp lắm ạ?
Thì ra là cô sinh viên Lật Xuân phải dậy lúc tám giờ.F: [Em muốn xác nhận kiểu gì cũng được]
Lật Xuân học đại học trong thành phố, cuối tuần hay về nhà, điều khổ nhất là thứ hai phải dậy lúc sáu giờ bắt tàu điện ngầm. Lúc nào cũng trong bộ dạng như thể cùng đường tuyệt lộ.Cửa tủ gương hé mở, bên trong xếp ngay ngắn một hàng nước hoa.
Lật Hạ phì cười: “Ăn sáng chưa?”Ví dụ cô đăng chuyện vui trong công việc, đó là quyển sách đầu tiên cô chịu trách nhiệm xuất bản kể từ khi vào nghề, F bình luận: “Tuyệt lắm, chúc mừng nhé.
“Ăn rồi, bà làm sữa đậu nành với bánh trứng hành, món chị thích nhất đấy.”F: [Được]
Lật Hạ gật đầu nhìn em: “Quên gì à?”Lật Hạ đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, chạy đi lấy cơm.
“Muốn mượn chị lọ kem chống nắng.”F: [Thiếu]
Lật Hạ kéo cửa tủ gương, lấy một chai mới đưa qua: “Hết tiền rồi?”Ngày đi làm, thứ duy nhất dân công sở làm khi tỉnh dậy là: chấp nhận số phận.
“Không phải, quên mua thôi.”F: Viết đi.
“Lấy mà dùng đi.”Hóa ra anh cũng thích bộ phim này.
“Cảm ơn chị.”Lúc đó không hiểu sao lại quên không trả lời, Lật Hạ lập tức bổ sung một câu: [Vậy em phải mau chóng đuổi kịp anh mới được!
Lật Xuân bóp kem, thoa đều, vặn nắp cất về chỗ cũ. Nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới bảy giờ.Lật Hạ mỉm cười: “Dạ vâng, chú cứ nói đi ạ.
“Hôm nay chị dậy sớm thế.” Lật Xuân nói.”
“Ừ, định trang điểm chút.”Cách F trì hoãn nước đôi thế này khiến cô nhanh chóng nhận ra thế bị động của mình.
“Ể?” Lật Xuân nhào tới ngay, “Nghĩ thông rồi?”Chị thật sự đã bước ra khỏi chuyện buồn khi xưa rồi sao?
“Cái gì?””
“Đi tán trai ấy!” Lật Xuân bỗng dưng hăng hái, “Chị trang điểm xinh xắn rồi chụp tấm hình, đăng lên ins, dụ anh ấy thả tim. Chị nói thật đi, có phải đang tính vậy không?”À —
Lật Hạ “chậc” một tiếng: “Còn chưa đâu vào đâu đã bắt chị dậy sớm trang điểm để làm vừa lòng đàn ông à?”“Ha ha ha.
“Đừng mơ.”
“Thế chị trang điểm làm gì?”Trong khoảnh khắc vừa kích động vừa ghen tị, cô đã đăng một bài thể hiện sự háo hức.
Lật Hạ thấm chút nước, vẩy vào cổ Lật Xuân, làm cô ấy giật bắn người vì lạnh, cười ha ha né tránh: “Em nói sai gì sao?”Lật Hạ định hỏi anh khi nào về, F đã tự giải thích trước: [Anh còn phải ở đây thêm mấy ngày nữa, chủ yếu xem tiến độ team thế nào]
“Sai to rồi! Chị trang điểm là để tự dỗ bản thân.” Lật Hạ nhấn mạnh.Lật Hạ thở dài.
“?”Bên kia im lặng khoảng một phút.
“Dỗ bản thân đi làm.”Lật Hạ nghĩ sự sáng nắng chiều mưa của cô đã đủ để dập chuyện này.
“Thế chị còn tính nói với mẹ không?” Lật Xuân tò mò.“Tiểu Hạ, đang định tìm cháu đây.
“Tất nhiên là có chứ, sớm muộn thôi. Nhưng giờ chưa có dịp thích hợp.” Lật Hạ ngừng lại, “Mà cũng không vội một hai ngày này.”Lật Hạ nuốt vội miếng cơm, cố nhịn cười: “Giải thích thế này cho dễ hiểu nhé, Crush nghĩa là: trước đây một đời chỉ yêu một người, giờ thì đi hai trạm tàu điện thôi là có thể yêu được ba anh.
Nghĩ đến giấc mơ đêm qua, cô chọt chọt vào người Lật Xuân: “Trẻ con thì lo chuyện trẻ con đi, đừng lo chuyện của chị.””
“Được rồi được rồi.” Lật Xuân bất lực, “Em có lo được đâu, chỉ muốn nhắc chị một câu: chị gái em ơi, biết tận dụng nhan sắc của mình thì có thể giải quyết 50% chuyện bất khả thi đó.””
Vậy sao?“Không phải, quên mua thôi.
Lật Hạ cười cười, quay lại soi gương.Sẽ ngạc nhiên, dè dặt, hay dạn dĩ bước vào mập mờ?
Không thể phủ nhận d*c v*ng giả tưởng không chỉ giúp ngủ ngon mà còn xoá quầng thâm mắt. Ngủ ngon thì khí sắc cải thiện, khí sắc cải thiện thì tâm trạng cũng tốt. Sáng nay da cô mịn màng sáng mướt, còn chẳng cần đắp mặt nạ trước khi trang điểm.”
Lật Hạ nghĩ: Đàn ông quả nhiên là “chất k*ch th*ch” ngắn hạn.May mà đêm qua ngủ ngon, lúc dậy, thời gian lăn lộn và cảm giác bực bội ít đi hẳn.
Cửa tủ gương hé mở, bên trong xếp ngay ngắn một hàng nước hoa. Thủy tinh sáng trong, thân chai tinh xảo. Trước đây sợ bám bụi toàn cất trong tủ, tránh ánh sáng.”
Lâu lắm không dùng, hôm nay nổi hứng chọn một chai mùi hoa, mở ra ngửi thử, sau lại đậy nắp cất về.“Nhìn bình thường.
“Sao không xịt?” Lật Xuân hỏi.Cả bàn cười ầm lên.
Trước đây trong nhà nuôi chó nên không được dùng nước hoa, giờ không còn phải dắt chó đi dạo nữa, hoàn toàn có thể dùng lại. Lật Xuân thấy chị như vậy thì thấy lạ, nhưng cũng không dám nhắc gì liên quan đến “cún con”.”
Đó là cấm kỵ.“Em đang chăm sóc em bé mà.
Lật Hạ dường như cũng có chút luyến tiếc, đổi sang chai khác ngửi thử, rồi xịt lên áo khoác của Lật Xuân, nói: “Chị cũng muốn lắm chứ, nhưng trong văn phòng có đồng nghiệp đang mang thai, không tiện.”F: [Chưa xác minh thật giả đã muốn làm bạn gái anh à]
“Có thai thì không được dùng nước hoa à?”“Sai to rồi!
“Chắc vậy, ngửi mùi lạ cũng không tốt, chị không muốn ảnh hưởng tới người ta” Lật Hạ dánh răng xong, lau miệng, vắt khăn lên vai, “Mang thai mà vẫn phải đi làm, cũng cực nhỉ.”Tuy bụng nhô lên khá rõ nhưng vóc dáng vẫn thấy rõ đường nét.
Lật Xuân gật đầu, len lén liếc nhìn chị bằng khóe mắt.Lật Xuân bóp kem, thoa đều, vặn nắp cất về chỗ cũ.
Chị thật sự đã bước ra khỏi chuyện buồn khi xưa rồi sao?”
Cô không chắc, cũng không dám hỏi.Trong mơ không nhìn rõ mặt, nhưng cô nhớ rất rõ cảnh mình bắt đối phương vén áo lên, bảo anh dùng miệng cắn giữ mép áo, hoàn toàn để lộ vùng bụng trắng mịn săn chắc.
Chỉ mong Lật Hạ thật sự vui vẻ, chứ không phải giả vờ.Lật Xuân gật đầu, len lén liếc nhìn chị bằng khóe mắt.
Trước khi đi, Lật Xuân vẫn không cam lòng, ghé sát tai Lật Hạ nói muốn làm “quân sư” giúp chị tán trai, Lật Hạ cười đẩy em gái ra ngoài.F: [Sao tự nhiên hỏi vậy?
—Vừa ngồi xuống, Lật Hạ đã ôm điện thoại, bắt đầu lướt mạng.
Cả buổi sáng, Lật Hạ mải xem bản thảo quyển sách mới đang lên kế hoạch xuất bản. Trong sách có quá nhiều phương ngữ cô không hiểu nổi, đến mức đầu cô như muốn bốc khói.F: [Phải chính chủ không?
Khó khăn lắm mới nhịn đến giờ trưa, căng tin hôm nay có mấy món khá ổn. Lật Hạ đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, chạy đi lấy cơm.Lật Hạ: Đoạn này xin phép lược bỏ 1500 chữ.
Vừa khéo gặp đồng nghiệp Sở Hiểu Văn đang mang thai, chị đến sớm hơn cô. Thời kỳ mang thai dễ đói, thường xuyên phải ăn lót dạ, chị thường cùng Lật Hạ bàn tán xem có món gì ngon, còn hay chia sẻ đồ ăn vặt mới mua cho nhau.Chị trang điểm là để tự dỗ bản thân.
Lấy đồ ăn xong, hai người ngồi đối diện vừa ăn vừa trò chuyện. Không lâu sau, có thêm hai đồng nghiệp ngồi vào ghế trống bên cạnh.Lấy đồ ăn xong, hai người ngồi đối diện vừa ăn vừa trò chuyện.
“Chào biên tập Trần ạ.” Lật Hạ lễ phép chào hỏi.Trước đây trong nhà nuôi chó nên không được dùng nước hoa, giờ không còn phải dắt chó đi dạo nữa, hoàn toàn có thể dùng lại.
“Tiểu Hạ, đang định tìm cháu đây.”May mà thực tế giúp cô giữ tỉnh táo.
Tổng biên tập Trần là sếp của Lật Hạ, cô hơi giật mình: “Có chuyện gì ạ?”Lật Hạ vứt điện thoại sang bên, yên lặng suy nghĩ.
“Không phải chuyện công việc đâu.” Tổng biên tập Trần cười híp mắt, đuôi mắt hằn nếp nhăn của tuổi trung niên, “Cháu vẫn độc thân đúng không, chú giới thiệu cho cháu một người nhé?”F: [Người anh thích]
Lật Hạ mỉm cười: “Dạ vâng, chú cứ nói đi ạ.”” Lật Xuân tò mò.
“Cậu này là con trai của bạn học chú, con một, có nhà có xe, công việc ổn định.”F: [Thực sự là do yếu tố khách quan, ở nước ngoài bất tiện, cũng không thể bay về ngay trong ngày mai được]
Lật Hạ cúi đầu gẩy gẩy cà rốt, ngẩng lên hỏi: “Anh ấy đẹp trai không? Chú có ảnh không ạ?”Lật Hạ trừng to mắt, ngồi bật dậy.
“Con bé này, đàn ông mà đẹp trai thì làm được gì.”Táo bạo, lả lơi.
“Ý là… không đẹp lắm ạ?””
“Nhìn bình thường.”“Cái gì?
Lật Hạ nheo mắt: “Cháu xin lỗi nhé chú Trần, cháu hơi nông cạn, cháu chỉ thích người đẹp trai thôi.””
Cả bàn cười ầm lên. Sở Hiểu Văn hiểu rõ gu của Lật Hạ nhất, nói: “Nói thật đó, Hạ Hạ à, nếu em đi xem mắt mà cứ theo tiêu chuẩn của ‘crush’ thì khả năng thành công gần như bằng không.”Giờ đây cô cười tự giễu, “Thời tiết đẹp thế này, chẳng lẽ ngày nào cũng phải trưng bộ mặt như chết rồi à.
Tổng biên tập Trần hơi lớn tuổi, nghe không hiểu cũng góp vui: “Gì mà ‘khác thành phố’ chứ? Nó là người bản địa mà.”Nhận được câu trả lời, Lật Hạ phát hiện tình thế hơi ngoài tầm kiểm soát.
“Ha ha ha.” Mọi người cười nghiêng ngả.”
Sở Hiểu Văn giải thích: “Là tiếng Anh ấy, ‘crush’ nghĩa là cảm nắng nhất thời.”Cũng trong dự đoán thôi.
Lật Hạ nuốt vội miếng cơm, cố nhịn cười: “Giải thích thế này cho dễ hiểu nhé, Crush nghĩa là: trước đây một đời chỉ yêu một người, giờ thì đi hai trạm tàu điện thôi là có thể yêu được ba anh.”]
“Ha ha ha.” Tổng biên tập Trần cũng cười theo, “không ngờ con bé này bạo dạn ghê.”“Ăn rồi, bà làm sữa đậu nành với bánh trứng hành, món chị thích nhất đấy.
Lật Hạ ngoài mặt cười hì hì, trong lòng lại nhớ tới tin nhắn tối qua, không biết F có cảm thấy cô “bạo dạn” không?Lật Hạ lúc này mới phát hiện, mấy hôm trước cô lướt mạng thấy poster và chiến dịch quảng bá ở Las Vegas của Stranger Things 5.
Nếu không thì sao đến giờ này mà anh vẫn chưa trả lời?”
Đến lúc này cô mới nhận ra, hòn sỏi cô ném đi đã rơi tõm xuống đáy hồ không tiếng vang… khả năng cao là xịt rồi.Nào ngờ F lại đột ngột phá thế.
Cũng trong dự đoán thôi.Hay giả vờ không thấy?
Ăn xong, Lật Hạ đỡ Sở Hiểu Văn về lại chỗ ngồi. Hai người vừa đi vừa cười nói, nhắc đến tuần thai, Sở Hiểu Văn bảo gần đây lại tăng cân. Tuy bụng nhô lên khá rõ nhưng vóc dáng vẫn thấy rõ đường nét.Cả buổi sáng, Lật Hạ mải xem bản thảo quyển sách mới đang lên kế hoạch xuất bản.
Lật Hạ nói cái này không gọi là béo, mà là vẻ đẹp vừa có tình mẫu tử lại vừa có nét thiếu nữ, đúng là xinh đẹp không tả xiết.”
“Trời, miệng em ngọt thật.”Còn phải đợi nữa à.
“He he.”Không lâu sau, có thêm hai đồng nghiệp ngồi vào ghế trống bên cạnh.
Sở Hiểu Văn nghiêng đầu nhìn cô: “Dạo này thấy tâm trạng em khá lên rồi đấy.”Không dám tưởng tượng mình sẽ là baby hạnh phúc đến cỡ nào khi được xem mùa 5 của Stranger Things!
Lật Hạ “ừ” một tiếng, biết chị đang nói gì, khoé môi cong lên nhẹ nhàng: “Cũng phải bước ra thôi.”Lật Hạ không trả lời thẳng, vòng vo: [Câu hỏi chính là lý do]
Thời gian trước tâm trạng cô tệ lắm, sống như xác không hồn suốt hai tuần. Giờ đây cô cười tự giễu, “Thời tiết đẹp thế này, chẳng lẽ ngày nào cũng phải trưng bộ mặt như chết rồi à.”Chị nói thật đi, có phải đang tính vậy không?
Thế thì phụ lòng mặt trời quá.“Hôm nay chị dậy sớm thế.
Sở Hiểu Văn nhẹ nhàng bóp tay cô như an ủi.F: [Nghĩ kỹ chưa?
“Bước ra được là tốt rồi.”]
Sắp về tới chỗ ngồi, Lật Hạ nhanh tay lấy đệm kê lưng, giúp Sở Hiểu Văn kê lên ghế. Sở Hiểu Văn vịn eo ngồi xuống, xua tay nói: “Không cần chăm sóc chị thế đâu.””
“Em đang chăm sóc em bé mà.”” Tổng biên tập Trần cũng cười theo, “không ngờ con bé này bạo dạn ghê.
Cô nhiệt tình mà chu đáo, lúc nghỉ trưa đi lấy nước cũng tiện tay lấy luôn cho Sở Hiểu Văn một cốc. Vừa ngồi xuống, Lật Hạ đã ôm điện thoại, bắt đầu lướt mạng.“Sao không xịt?
Tin nhắn của F bất ngờ nhảy lên màn hình vào đúng buổi trưa ấy.Thế thì phụ lòng mặt trời quá.
Lật Hạ suýt đánh rơi điện thoại.Tổng biên tập Trần hơi lớn tuổi, nghe không hiểu cũng góp vui: “Gì mà ‘khác thành phố’ chứ?
Cô vào phần tin nhắn, nhìn rõ rồi không nhịn được bật cười.Lật Hạ nói cái này không gọi là béo, mà là vẻ đẹp vừa có tình mẫu tử lại vừa có nét thiếu nữ, đúng là xinh đẹp không tả xiết.
F: [?]”
F: [Phải chính chủ không?]—
Lật Hạ: [Là em đây]“Bước ra được là tốt rồi.
Ban đầu là cô ném hòn sỏi đi, giờ trái tim cô lại biến thành mặt hồ kia… một chữ thôi, gợn cả một làn sóng.Khung cảnh ấy quá mức dụ hoặc, Lật Hạ dùng đầu gối khẽ đẩy vai rộng của anh, tay luồn vào mái tóc ấm áp mà v**t v*, bỗng bị một đôi tay nổi đầy gân xanh túm lấy mắt cá chân.
F: [Sao tự nhiên hỏi vậy?]Trong sách có quá nhiều phương ngữ cô không hiểu nổi, đến mức đầu cô như muốn bốc khói.
Lật Hạ không trả lời thẳng, vòng vo: [Câu hỏi chính là lý do]]
Tin nhắn “Chào anh, anh có thiếu bạn gái không?” của cô vẫn đang nằm chình ình ngay trên đầu.]
Táo bạo, lả lơi.”
Bên kia im lặng khoảng một phút.”
F: [Thiếu]Thôi được, cô thừa nhận giờ phút này mình chính là con cá ngu muội.
Không ngờ anh trả lời thẳng thừng thế.”
Lật Hạ trừng to mắt, ngồi bật dậy.Tin nhắn “Chào anh, anh có thiếu bạn gái không?
Cô dán mắt vào màn hình, kiềm nén tiếng thét nhỏ trong lòng, chờ anh ném ra chiếc dây câu làm vỡ mặt hồ tĩnh lặng.“Không phải chuyện công việc đâu.
Thôi được, cô thừa nhận giờ phút này mình chính là con cá ngu muội.Cũng có thể, F sẽ nghĩ cô lại đang đùa giỡn gì đó, rồi cười cười cho qua.
Nhưng đối phương lại không nhắn tiếp.Anh nói nghe rất thật, mà cũng chẳng thật mấy.
Lật Hạ đành phải chủ động ra đòn: [Vậy điều kiện tuyển dụng bên anh là gì?]Lật Hạ: Quay mặt lại cho em nhìn cái coi.
F: [Người anh thích]”
Lật Hạ lấy hết dũng khí, hỏi ngược lại: [Còn người thích anh thì sao?]Lúc nào cũng trong bộ dạng như thể cùng đường tuyệt lộ.
F: [Nghĩ kỹ chưa?]Anh ấy sẽ trả lời thế nào nhỉ?
Đến lượt Lật Hạ gửi dấu hỏi: [?]Không phải Freud nói “giấc mơ là sự thỏa mãn của h*m m**n” sao, nội dung trong giấc mơ của Lật Hạ hoàn toàn có thể đăng lên cái trang web hường phấn khiến người ta đỏ mặt tim đập thình thịch ấy.
F: [Chưa xác minh thật giả đã muốn làm bạn gái anh à]Lật Hạ: [Xác minh kiểu gì?
Lật Hạ: [Xác minh kiểu gì?]Lật Hạ thoáng mất trọng tâm, hai người cùng ngã xuống chiếc giường tràn ngập d*c v*ng.
F: [Em muốn xác nhận kiểu gì cũng được]Sáng nay da cô mịn màng sáng mướt, còn chẳng cần đắp mặt nạ trước khi trang điểm.
Đoạn đối thoại này càng lúc càng trôi về hướng như giấc mộng xuân đêm qua. Lật Hạ bỗng nảy ý chơi chữ đến cùng: [Gặp nhau?]Cô vào phần tin nhắn, nhìn rõ rồi không nhịn được bật cười.
F: [Được]Cô trơ mắt nhìn điện thoại nhảy ra hai dòng chữ mới, từng dòng từng dòng như quả cầu tuyết, lăn càng lúc càng to, càng lúc càng nặng, liên tiếp ném xuống mặt hồ yên tĩnh trong cô, vang lên những tiếng “bịch bịch bịch”…
Nhận được câu trả lời, Lật Hạ phát hiện tình thế hơi ngoài tầm kiểm soát.Nhưng giờ chưa có dịp thích hợp.
May mà thực tế giúp cô giữ tỉnh táo.Sở Hiểu Văn hiểu rõ gu của Lật Hạ nhất, nói: “Nói thật đó, Hạ Hạ à, nếu em đi xem mắt mà cứ theo tiêu chuẩn của ‘crush’ thì khả năng thành công gần như bằng không.
F: [Nhưng anh vẫn đang ở nước ngoài]Đợi anh về, đợi gặp mặt, đợi xác định xem anh có thích mình không?
F: [Nếu em không ngại, đợi anh về nước rồi hãy quyết định]F rõ ràng rất bất ngờ: [Không chắc?
Anh nói nghe rất thật, mà cũng chẳng thật mấy.Vừa khéo gặp đồng nghiệp Sở Hiểu Văn đang mang thai, chị đến sớm hơn cô.
Lật Hạ định hỏi anh khi nào về, F đã tự giải thích trước: [Anh còn phải ở đây thêm mấy ngày nữa, chủ yếu xem tiến độ team thế nào]” Lật Xuân nhào tới ngay, “Nghĩ thông rồi?
Lật Hạ: [Hiểu rồi, là mấy ngày tới cứ “thả câu” em vậy đúng không?]“Cậu này là con trai của bạn học chú, con một, có nhà có xe, công việc ổn định.
F: [Không phải]” Lật Xuân bỗng dưng hăng hái, “Chị trang điểm xinh xắn rồi chụp tấm hình, đăng lên ins, dụ anh ấy thả tim.
F: [Thực sự là do yếu tố khách quan, ở nước ngoài bất tiện, cũng không thể bay về ngay trong ngày mai được]Lật Hạ cúi đầu gẩy gẩy cà rốt, ngẩng lên hỏi: “Anh ấy đẹp trai không?
Còn phải đợi nữa à.”
Vậy thôi.Hiếm khi chữa được chứng mất ngủ kéo dài hơn nửa tháng do cảm xúc tiêu cực.
Lật Hạ xưa nay luôn là quán quân của việc “rút lui sớm”.]
Quan trọng nhất là tiêu hao năng lượng vì đàn ông không phải phong cách của cô.Cô đăng ảnh graffiti mới vẽ lên ván trượt, F khen: “Cool!
Cách F trì hoãn nước đôi thế này khiến cô nhanh chóng nhận ra thế bị động của mình.Sáng hôm sau, báo thức kêu hai lần, mỗi lần cách chín phút, phá vỡ giấc mộng đẹp.
Đợi anh về, đợi gặp mặt, đợi xác định xem anh có thích mình không?Lật Hạ bỗng nảy ý chơi chữ đến cùng: [Gặp nhau?
Đó không phải điều cô muốn.Lật Hạ nheo mắt: “Cháu xin lỗi nhé chú Trần, cháu hơi nông cạn, cháu chỉ thích người đẹp trai thôi.
Vậy nên Lật Hạ nhắn: [Đến lúc đó thì còn phải xem em có muốn gặp anh không đã]F: [Thiếu bạn gái, em muốn làm không?
F: [Xác suất muốn gặp là bao nhiêu?]“Tất nhiên là có chứ, sớm muộn thôi.
Lật Hạ: [Không chắc]Người ấy quỳ gối xuống trước mặt cô, vòng eo thon gọn phập phồng theo nhịp thở.
F rõ ràng rất bất ngờ: [Không chắc?]Sắp về tới chỗ ngồi, Lật Hạ nhanh tay lấy đệm kê lưng, giúp Sở Hiểu Văn kê lên ghế.
Lật Hạ nghĩ sự sáng nắng chiều mưa của cô đã đủ để dập chuyện này.Ăn xong, Lật Hạ đỡ Sở Hiểu Văn về lại chỗ ngồi.
Nào ngờ F lại đột ngột phá thế.Vậy thôi.
Mà không ngờ, cách anh phá thế lại thô bạo đến vậy.Lật Hạ phì cười: “Ăn sáng chưa?
Cô trơ mắt nhìn điện thoại nhảy ra hai dòng chữ mới, từng dòng từng dòng như quả cầu tuyết, lăn càng lúc càng to, càng lúc càng nặng, liên tiếp ném xuống mặt hồ yên tĩnh trong cô, vang lên những tiếng “bịch bịch bịch”…”
F: [Vậy làm lại]]
F: [Thiếu bạn gái, em muốn làm không?]