Sau Khi Lấy Ảnh Crush Để Chắn Duyên

Chương 3

Chương 3: Gió đầu hạ​Lần này Lật Hạ quyết định làm người thật thà: [Chưa từng]

Sự k*ch th*ch của trò chơi người lớn nằm ở chỗ: bốc đồng.​Khai thật đi.

Khoảnh khắc adrenaline dâng lên, Lật Hạ cảm nhận được nhịp tim mình đang đập nhanh hơn, môi khô lưỡi đắng. Cô phải đứng dậy đi lấy nước, cố gắng uống từng ngụm lớn để bản thân tỉnh táo lại.​Trì Hâm sẽ cho Bánh Mì gặm vài miếng xương, Lật Hạ thì tiện thể nướng vài xiên thịt ăn cho đỡ thèm.

Là vì bị khích tướng hay anh cố ý giăng lưới, Lật Hạ không chắc.​Lúc này Trì Hâm mới quay sang nhìn người bên cạnh.

Chỉ chắc một điều: F là cao thủ kiểu “ai tới cũng không từ chối”.​Còn thuyền sẽ trôi đến đâu thì còn phải xem tâm trạng cô.

Nhưng thế cũng chẳng sao.​Anh cũng đang chờ sao?

Cô thật sự muốn làm quen với F.​Lâu lắm rồi cô mới nghe thấy lời an ủi thẳng tuột, mộc mạc đến thế.

Nhưng, nói vu vơ cho vui cũng là thật.​Anh không lạnh lùng như cô tưởng, mà trái lại rất nhiệt tình, tự nhiên, lần nào cũng chủ động “thả câu”.

Trong dòng chảy của sự mạo hiểm, những cú ngập ngừng trong lúc thả dây câu lại là cơ hội tốt nhất để con cá nhỏ thoát thân.​Phía bên kia lại im thêm một lát.

Vì cớ gì mà anh nói “làm lại” là làm lại ngay?​“Ba em không ở đây à?

Lật Hạ nảy sinh chút tinh quái, ngả người ra ghế gõ từng chữ: [Trò chơi chỉ có một lần]​Lật Hạ đành quay lại quầy, xiên đồ cùng nhân viên Tiểu Vũ.

F: [Vậy là anh bỏ lỡ rồi sao]​Lật Hạ quay qua, cười tươi: “Anh đoán xem?

Lật Hạ trả lời cho có lệ: [Đúng vậy, tiếc quá]​Lật Hạ thu dọn đồ đạc rồi ra lấy xe.

F: [Người chơi xin được hồi sinh]​Ấy vậy mà sếp vẫn không quên tranh thủ “lướt nhẹ” một câu về khả năng giảm lương… đại khái là năm nay tổng doanh thu không đạt mức đã đề ra từ năm ngoái, bảo mọi người cố gắng hơn, không thì tiền thưởng cuối năm sẽ rất nguy hiểm.

Cũng khéo đấy.​“Muốn thì muốn đó, mà anh ấy nào có dám!

Lật Hạ nhẹ nhàng đối đáp: [Trò chơi đã kết thúc, hồi sinh cũng vô nghĩa]​“Ừ, Hạ Hạ, em xem có giúp chị được không?

Chắc khoảng nửa phút yên lặng.​“…”

F: [Vậy nếu anh nói, anh chưa từng coi đây là trò chơi thì sao?]​Cả ngày nay chưa nói chuyện với F, anh ấy có gửi gì không nhỉ?

Hả?​”

Lật Hạ chớp mắt, đọc đi đọc lại hai lần.​Sự k*ch th*ch của trò chơi người lớn nằm ở chỗ: bốc đồng.

Ý anh là gì?​Lật Hạ chớp mắt, đọc đi đọc lại hai lần.

Thật lòng à?​Anh đã nói tới mức đó rồi, cô cũng chẳng buồn phân tích xem thật hay giả nữa, chỉ thuận theo dòng nước, làm người rộng lượng biết điều.

Lật Hạ cắn răng, đáp: [Vậy chắc anh phải thất vọng rồi]​”

Phía bên kia lại im thêm một lát.​“Cũng không nhiều, chừng nửa tháng thôi.

F: [Em từng chơi trò này với người khác à?]​Sở Hiểu Văn lôi ảnh chụp lén ra: “Vậy đây là ai?

Lần này Lật Hạ quyết định làm người thật thà: [Chưa từng]​Lật Hạ nhướn mày: “Em cười ngốc á?

F: [Ừm]​Lật Hạ: [Ok]

F: [Khi nào xác định được ngày về, anh sẽ nói cho em biết]​Không đếm xuể những “hiệp sĩ tốc độ” vừa xem video ngắn vừa lướt sát bên.

Lật Hạ chợt nhớ lại câu anh nói trước đó: “về nước rồi hãy quyết định”.​Lật Hạ chuẩn bị hẳn hai đề tài, còn thu thập cả đống dữ liệu điều tra và phân tích thị trường.

Cô vốn chỉ là hứng khởi bất chợt, không kỳ vọng gì nhiều. Nhưng bây giờ, giọng điệu nghiêm túc và tin tưởng quá mức của đối phương lại khiến cô cảm thấy bản thân như người hời hợt dễ dãi.​“Dù sao cũng là gương mặt đại diện của quán mình mà.

Như thể chỉ cần anh về nước, hai người sẽ ngay lập tức bắt đầu mối quan hệ yêu đương chính thức.​Sở Hiểu Văn cười trêu: “Trưa không ngủ, bây giờ lại buồn ngủ hả?

Rõ ràng đây mới chỉ là lần đầu nhắn riêng.​Lúc này anh ta không ngẩng đầu, cũng không đáp lại lời cô.

Lật Hạ cố tình hỏi: [Vậy về rồi quyết định gì?]​Cũng khéo đấy.

F: [Quyết định xem chúng ta có nên yêu nhau không]​Sở Hiểu Văn thở dài: “Hết cách, chị từ chối rồi, nói là tuần sau có hẹn khám thai.

…​Trì Hâm tránh tay cô, chỉ vào khay, rõ ràng không muốn nói chuyện, ý bảo không cần cô giúp.

Một cú bóng thẳng đánh tới, Lật Hạ chợt thấy má mình nóng bừng.​” Lật Hạ nói.

Anh đã nói tới mức đó rồi, cô cũng chẳng buồn phân tích xem thật hay giả nữa, chỉ thuận theo dòng nước, làm người rộng lượng biết điều.​Cuối cùng, Sở Hiểu Văn rủ cô đi ăn tối: “Ăn xong mình đi dạo phố chút nhé?

Còn thuyền sẽ trôi đến đâu thì còn phải xem tâm trạng cô.​Trên đường đi đến phòng họp cùng đồng nghiệp, Lật Hạ chợt thấy buồn ngủ, buột miệng than muốn uống ly cà phê.

Lật Hạ: [Vậy thì vừa hay, cho anh thời gian suy nghĩ kỹ càng đấy]​Cuối cuộc họp cũng sắp sát giờ tan làm.

Không hiểu sao, giọng điệu của F như mang chút bất đắc dĩ: [Không biết rốt cuộc là ai mới là người cần nghĩ kỹ nữa đây]​Lật Hạ chụm hai ngón tay lên đầu làm động tác chào: “Không thành vấn đề!

Sao, chẳng lẽ là cô chắc?​Tan họp, Lật Hạ thấy Sở Hiểu Văn đi tìm lãnh đạo nói gì đó, cô bèn một mình quay về bàn làm việc trước, nhân lúc chờ người, cô trao đổi lần ba với biên tập dàn trang, cuối cùng cũng thống nhất được mức độ chi tiết.

Lật Hạ nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện, trong lòng hừ hừ vài tiếng.​”

Hoá ra, trò chuyện với F lại là cảm giác thế này.​Cứ làm anh chàng đẹp trai im lặng đi, như thế cũng được đấy.

Anh không lạnh lùng như cô tưởng, mà trái lại rất nhiệt tình, tự nhiên, lần nào cũng chủ động “thả câu”.​” Lật Hạ chỉ vào mình.

Có lẽ do bao năm “dạo chơi giữa vườn hoa”, anh thành thạo cũng phải, Lật Hạ nghĩ.​Lật Hạ vội vàng cất điện thoại, nhanh chóng sắp xếp lại tài liệu đã chuẩn bị sẵn, kiểm tra lại lần cuối để đảm bảo ppt không có sai sót.

Chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên không đúng lúc, nhắc cô còn “cuộc họp chọn đề tài” buổi chiều. Lật Hạ vội vàng cất điện thoại, nhanh chóng sắp xếp lại tài liệu đã chuẩn bị sẵn, kiểm tra lại lần cuối để đảm bảo ppt không có sai sót. Xong xuôi, đồng nghiệp nhắn trên WeChat: “Hạ Hạ, đi họp thôi.”​han cháy bốc lên làn khói trắng sặc mũi, hòa cùng mùi mỡ cháy xèo xèo thơm nức.

Trên đường đi đến phòng họp cùng đồng nghiệp, Lật Hạ chợt thấy buồn ngủ, buột miệng than muốn uống ly cà phê.​Đang định bóc gói snack thứ hai thì thấy Sở Hiểu Văn từ xa đi tới.

Sở Hiểu Văn cười trêu: “Trưa không ngủ, bây giờ lại buồn ngủ hả?”​Kết quả?

Lật Hạ “á” một tiếng nhỏ: “Chị phát hiện rồi à?”​” Tiểu Vũ hừ một tiếng.

Sở Hiểu Văn: “Trưa nằm đấy cười ngốc gì thế? Khai thật đi.”​Lật Hạ đảo mắt nhìn quanh tiệm, không thấy Lật Đại Dũng đâu.

Lật Hạ nhướn mày: “Em cười ngốc á?”​Lật Hạ cố tình hỏi: [Vậy về rồi quyết định gì?

Sở Hiểu Văn lôi ảnh chụp lén ra: “Vậy đây là ai?”​F: [Khi nào xác định được ngày về, anh sẽ nói cho em biết]

Không nhìn còn đỡ.​”

Vừa nhìn… trời ơi!​Trong dòng chảy của sự mạo hiểm, những cú ngập ngừng trong lúc thả dây câu lại là cơ hội tốt nhất để con cá nhỏ thoát thân.

Trong ảnh, khóe miệng người con gái gần như muốn bay lên trời, người đó chính là cô!​Áo quần mỏng manh, buổi tối mát mẻ.

Lật Hạ xoa xoa hai má còn ê ê.​Lật Hạ: [Vậy thì vừa hay, cho anh thời gian suy nghĩ kỹ càng đấy]

Bảo sao, rõ ràng tay đang gõ chữ mà cảm giác cơ mặt cũng cứ căng căng.​Quán đã mở được bảy tám năm, người già trẻ nhỏ quanh đây đều đã thành khách quen, bạn bè thân thiết.

Cô bịa đại một lý do, nói mình vừa xem video trai đẹp hula hoop trên không, eo khỏe dã man, làm Sở Hiểu Văn phá lên cười.​Hai người khoác tay nhau đi ra khỏi toà nhà, Sở Hiểu Văn đi lấy chiếc Mercedes E, còn Lật Hạ rẽ sang chỗ khác tìm chiếc xe điện nhỏ Yadea của mình.

Trước khi vào phòng họp, Lật Hạ ôm tài liệu, vừa đi vừa nhắn cho F: [Tối nói tiếp]​Tiểu Vũ vẫn đang kể: “Nhưng mà chị Tiểu Hạ này…

—​Giọng Sở Hiểu Văn rất dè dặt.

Buổi họp chọn đề tài hôm nay chẳng mấy suôn sẻ.​Trì Hâm rắc ớt mà chẳng để ý xung quanh,  mùi cay xộc thẳng lên mũi khiến Lật Hạ đứng bên cạnh không kìm được hắt hơi.

Lật Hạ chuẩn bị hẳn hai đề tài, còn thu thập cả đống dữ liệu điều tra và phân tích thị trường. Kết quả? Gần như bị gạt sạch.​Quay lại bếp nướng, Lật Hạ giúp canh cánh gà trên vỉ, thỉnh thoảng lật trở cho đều.

Lãnh đạo muốn cân bằng lợi ích kinh tế và xã hội, nhưng người chịu khổ lại chính là bọn cô. Không một đồng nghiệp nào thoát được, cuộc họp chọn đề tài cứ như biến thành đại hội “đấu tố”.​Cô vốn chỉ là hứng khởi bất chợt, không kỳ vọng gì nhiều.

Mỗi lần như thế, Lật Hạ thấy cảm giác bất lực và nhỏ bé y như hồi bảo vệ khóa luận tốt nghiệp. Nhìn lãnh đạo, cô chỉ muốn bật ngay bài “Đoán không ra”.​“Anh ấy vẫn được chào đón ghê.

Tám tiếng làm, bốn tiếng họp.​]

Cuối cuộc họp cũng sắp sát giờ tan làm. Ai nấy đều cúi đầu như những bông lúa chín mệt mỏi oằn mình trong nắng.​Lật Hạ nói: “Thì anh ấy có thể kết bạn lại với chị mà.

Ấy vậy mà sếp vẫn không quên tranh thủ “lướt nhẹ” một câu về khả năng giảm lương… đại khái là năm nay tổng doanh thu không đạt mức đã đề ra từ năm ngoái, bảo mọi người cố gắng hơn, không thì tiền thưởng cuối năm sẽ rất nguy hiểm.​Nhưng cô có ít kinh nghiệm thuyết trình sách trực tiếp, lại ở môi Tr**ng X* lạ, hơn nữa còn là sách do người khác phụ trách.

Vừa dứt lời, sự yên lặng trong phòng họp lập tức biến thành sự chết lặng.​Chị cố gắng nói không sao, “Chị biết em bận, không sao, mai chị hỏi người khác thử xem.

[Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng chết hẳn rồi.] Lật Hạ len lén nhắn cho Sở Hiểu Văn.​F: [Vừa tan làm à?

Sở Hiểu Văn: [Mặc kệ đi]​]

Lật Hạ: [Tin tốt: lương đã ổn định; tin xấu: ổn định ở mức nghèo]​Lật Hạ chợt nhớ lại câu anh nói trước đó: “về nước rồi hãy quyết định”.

Gửi kèm một sticker “ăn xin”.​”

Sở Hiểu Văn: [Hahaha]​F: [Em từng chơi trò này với người khác à?

Sở Hiểu Văn: [Tan làm đợi chị chút, có chuyện muốn nói]​“Haizzz, vậy thôi, đầu bếp Tiểu Lật lại sắp lên sàn đấy à?

Lật Hạ: [Ok]​Sau một chặng đua cùng cơn gió chiều, con chiến mã bé nhỏ của Lật Hạ dừng lại trước một cửa tiệm tên là “Tứ Quý Nướng”.

Tan họp, Lật Hạ thấy Sở Hiểu Văn đi tìm lãnh đạo nói gì đó, cô bèn một mình quay về bàn làm việc trước, nhân lúc chờ người, cô trao đổi lần ba với biên tập dàn trang, cuối cùng cũng thống nhất được mức độ chi tiết.​“Ok.

Đang định bóc gói snack thứ hai thì thấy Sở Hiểu Văn từ xa đi tới.​Nhân viên nhỏ nhất tiệm đang mang đồ nướng đi giao, vừa thấy cô đã vội vẫy tay chào, tay kia cầm xiên thịt dê lắc lắc: “Chị Tiểu Hạ!!!

Lật Hạ đứng dậy đón: “Có chuyện gì thế chị Hiểu Văn?”​Lật Hạ đi lại gần, cười: “Lại bận à, anh Hâm?

Sở Hiểu Văn thong thả kể chuyện vừa nhận được tin nhắn của sếp nhỏ trong lúc họp, báo tuần sau phải đi công tác hai ngày, gồm một buổi đào tạo và một buổi hội nghị đặt sách. Quyển sách chị phụ trách cần có người thuyết trình trực tiếp.​”

Lật Hạ không thể tin nổi: “Chị đang mang thai mà còn bắt đi công tác? Nhỡ có chuyện gì xảy ra, họ gánh nổi trách nhiệm không?”​”

Sở Hiểu Văn thở dài: “Hết cách, chị từ chối rồi, nói là tuần sau có hẹn khám thai.”​”

“Cụ thể là đi đâu thế chị?”​Hả?

“Nam Lâm.”​”

“Xa vậy.” Lật Hạ thầm rủa vài câu trong lòng, “Sếp nói sao?”​Chưa kể, Lật Hạ quay đầu nhìn ba chồng bản thảo chất cao như núi trên bàn, giơ tay chỉ từng chồng, ra hiệu cho Sở Hiểu Văn.

“Chị không đi được, họ kêu chị tìm người thay, nói hoạt động offline đó bắt buộc phải có người đại diện nhà xuất bản tham gia.” Sở Hiểu Văn ngập ngừng, thử hỏi, “Nên chị tính hỏi em trước.”​Có lẽ do bao năm “dạo chơi giữa vườn hoa”, anh thành thạo cũng phải, Lật Hạ nghĩ.

“Em á?” Lật Hạ chỉ vào mình.​Quyển sách chị phụ trách cần có người thuyết trình trực tiếp.

“Ừ, Hạ Hạ, em xem có giúp chị được không?”​Lật Hạ đội mũ bảo hiểm hồng, hoà mình vào dòng xe điện, luồn lách qua khắp phố phường thành thị.

Giọng Sở Hiểu Văn rất dè dặt. Bình thường chị thẳng tính, hào sảng, có lẽ vì đang nhờ vả nên trong nét mặt lại hiện rõ vẻ bất lực, khi nhìn xuống bụng thì càng thêm yếu đuối, bất lực. Lật Hạ bỗng căm ghét cái sự vô tình của chốn công sở, ghét mấy ông sếp không bao giờ hiểu được nỗi vất vả của phụ nữ mang thai.​Buổi họp chọn đề tài hôm nay chẳng mấy suôn sẻ.

Ghét cả việc họ biết rõ Sở Hiểu Văn là người yếu thế, vậy mà còn ép chị đi thuyết phục người khác thay mình.​Gửi kèm một sticker “ăn xin”.

Thật ra Lật Hạ không định từ chối.​Lật Hạ đứng dậy đón: “Có chuyện gì thế chị Hiểu Văn?

Nhưng cô có ít kinh nghiệm thuyết trình sách trực tiếp, lại ở môi Tr**ng X* lạ, hơn nữa còn là sách do người khác phụ trách. Chưa kể, Lật Hạ quay đầu nhìn ba chồng bản thảo chất cao như núi trên bàn, giơ tay chỉ từng chồng, ra hiệu cho Sở Hiểu Văn.​” Anh ta bỗng hỏi.

“Chị Hiểu Văn, em thật sự lực bất tòng tâm. Chồng này chờ duyệt lần hai, cái ở giữa thì đợi rà soát lỗi đỏ, còn đống bản thảo bên kia thì vừa mới nhận.”​Vừa nhìn… trời ơi!

Lật Hạ nói xong, quay lại, thấy trên mặt Sở Hiểu Văn thoáng qua một nụ cười gượng, rất khó nhận ra. Chị cố gắng nói không sao, “Chị biết em bận, không sao, mai chị hỏi người khác thử xem.”​Tám tiếng làm, bốn tiếng họp.

Chị vẫn luôn là người dễ tính nhất văn phòng.​“Có dịp nhất định phải thử tay nghề của em.

Dù có nói khản cả giọng, phần lớn mọi người chẳng ai muốn nhận việc này đâu.​Lật Hạ nghẹn một hơi ở cổ, lên chẳng nổi, xuống chẳng xong, cuối cùng chỉ cười gượng hai tiếng:: “Cảm ơn… lời an ủi của anh.

Lật Hạ nhìn thấy hết, trong lòng áy náy, bèn nhắc: “Chị Hiểu Văn, em thấy chị vẫn nên để lãnh đạo tự sắp xếp đi. Không thì chị bảo bệnh viện viết giấy xin nghỉ dưỡng thai vài hôm, con cái quan trọng hơn mà.”​Khoảng năm phút sau.

“Ừm.” Sở Hiểu Văn gật đầu, “Mai chị sẽ bàn lại với lãnh đạo.”​Chắc khoảng nửa phút yên lặng.

Cuối cùng, Sở Hiểu Văn rủ cô đi ăn tối: “Ăn xong mình đi dạo phố chút nhé?”​Hoá ra, trò chuyện với F lại là cảm giác thế này.

Lật Hạ xua tay nói hôm nay không tiện: “Nhân viên trong tiệm ba em xin nghỉ rồi, tối nay em phải qua phụ một tay.”​Sở Hiểu Văn thong thả kể chuyện vừa nhận được tin nhắn của sếp nhỏ trong lúc họp, báo tuần sau phải đi công tác hai ngày, gồm một buổi đào tạo và một buổi hội nghị đặt sách.

“Haizzz, vậy thôi, đầu bếp Tiểu Lật lại sắp lên sàn đấy à?”​Bánh Mì là chú chó corgi Lật Hạ nuôi.

“Ha ha ha, hay chị qua tiệm em ăn nướng đi?” Lật Hạ cười.​Bình thường chị thẳng tính, hào sảng, có lẽ vì đang nhờ vả nên trong nét mặt lại hiện rõ vẻ bất lực, khi nhìn xuống bụng thì càng thêm yếu đuối, bất lực.

“Có dịp nhất định phải thử tay nghề của em.”​“Dạo này tâm trạng khá hơn chưa?

Lật Hạ chụm hai ngón tay lên đầu làm động tác chào: “Không thành vấn đề!”​giờ chị không dắt chó, cũng không ghé quán, em thấy anh Hâm sắp tan vỡ đến nơi rồi.

Hai người khoác tay nhau đi ra khỏi toà nhà, Sở Hiểu Văn đi lấy chiếc Mercedes E, còn Lật Hạ rẽ sang chỗ khác tìm chiếc xe điện nhỏ Yadea của mình.​Chị vẫn luôn là người dễ tính nhất văn phòng.

—​Lật Hạ tự nhiên đón lấy khay từ tay Trì Hâm.

Đầu hạ luôn nhẹ nhàng.​Cô bịa đại một lý do, nói mình vừa xem video trai đẹp hula hoop trên không, eo khỏe dã man, làm Sở Hiểu Văn phá lên cười.

Áo quần mỏng manh, buổi tối mát mẻ.​”

Lật Hạ đội mũ bảo hiểm hồng, hoà mình vào dòng xe điện, luồn lách qua khắp phố phường thành thị.​Ghét cả việc họ biết rõ Sở Hiểu Văn là người yếu thế, vậy mà còn ép chị đi thuyết phục người khác thay mình.

Không đếm xuể những “hiệp sĩ tốc độ” vừa xem video ngắn vừa lướt sát bên. Cô chạy qua biết bao nắp cống cũ kỹ, lướt qua những tán cây non cố vươn mình đâm chồi, qua công viên, qua những khu dân cư cũ kỹ màu xám, và cả con phố ăn vặt nghi ngút khói lửa.​F: [Người chơi xin được hồi sinh]

Sau một chặng đua cùng cơn gió chiều, con chiến mã bé nhỏ của Lật Hạ dừng lại trước một cửa tiệm tên là “Tứ Quý Nướng”.​Anh nhắn:  [Nói được làm được]

Nhân viên nhỏ nhất tiệm đang mang đồ nướng đi giao, vừa thấy cô đã vội vẫy tay chào, tay kia cầm xiên thịt dê lắc lắc: “Chị Tiểu Hạ!!!”​Ai bảo anh ta tự chuốc lấy rắc rối, tỏ tình thất bại là xóa luôn WeChat, đàn ông con trai mà lại yếu đuối như thủy tinh.

Lật Hạ dựng xe, tháo mũ bảo hiểm, cười đáp: “Đến rồi, đến rồi đây!”​Lãnh đạo muốn cân bằng lợi ích kinh tế và xã hội, nhưng người chịu khổ lại chính là bọn cô.

Nhà Lật Hạ ở khu phố cũ, trước đây, ba cô – Lật Đại Dũng làm ăn kiếm được chút vốn, sau đó đầu tư mở quán biaa, rồi mở thêm tiệm nướng ngay đầu khu dân cư.​Chương 3: Gió đầu hạ

Mỗi khi đầu hè đến, công việc lại bận rộn, mùi thì là và ớt cay thơm nức tỏa khắp không khí. Quán đã mở được bảy tám năm, người già trẻ nhỏ quanh đây đều đã thành khách quen, bạn bè thân thiết.​Vào app như trò đỏ đen, mạng đôi lúc chập chờn, Lật Hạ chỉ biết sốt ruột chờ đợi.

“Ba em không ở đây à?”​Ngoài cửa, Trì Hâm mang đồ ăn cho khách, cô khách nữ tươi cười nghiêng đầu nhìn anh ta.

Lật Hạ đảo mắt nhìn quanh tiệm, không thấy Lật Đại Dũng đâu.​Lật Hạ dựng xe, tháo mũ bảo hiểm, cười đáp: “Đến rồi, đến rồi đây!

Trước bếp nướng là anh đầu bếp mới tuyển gần đây. Cao hơn mét tám, mặc áo ba lỗ thu hút không ít khách nữ lén chụp ảnh.​Sở Hiểu Văn: [Mặc kệ đi]

Lúc này anh ta không ngẩng đầu, cũng không đáp lại lời cô.​Trong ảnh, khóe miệng người con gái gần như muốn bay lên trời, người đó chính là cô!

Lật Hạ đi lại gần, cười: “Lại bận à, anh Hâm?”​”

Tiệm chỉ có hai bàn khách, anh đầu bếp vẫn cúi đầu chăm chú làm xiên nướng, như thể bận đến mức không thở nổi. han cháy bốc lên làn khói trắng sặc mũi, hòa cùng mùi mỡ cháy xèo xèo thơm nức. Trì Hâm rắc ớt mà chẳng để ý xung quanh,  mùi cay xộc thẳng lên mũi khiến Lật Hạ đứng bên cạnh không kìm được hắt hơi.

Lúc này Trì Hâm mới quay sang nhìn người bên cạnh. Lật Hạ đã buộc tạp dề xanh lam nhạt lên chiếc cổ trắng nõn, tóc dài búi gọn, trên đầu buộc chiếc khăn caro màu vàng nhạt.​Cũng chính trong đêm đó, Lật Hạ chợt nhận ra rằng mối quan hệ giữa người với người mong manh đến đáng sợ.

Anh ta quay mặt đi: “Để anh làm là được.”​Cô thật sự muốn làm quen với F.

“Đưa cho anh đi.”​Một người một chó cứ thế mà tròn trịa ra hẳn.

Lật Hạ đành đưa đồ trong tay qua: “Cảm ơn anh.”​Lật Hạ cười: “Thật à?

Trì Hâm tránh tay cô, chỉ vào khay, rõ ràng không muốn nói chuyện, ý bảo không cần cô giúp. Lật Hạ đành quay lại quầy, xiên đồ cùng nhân viên Tiểu Vũ.​”

“Anh ấy á.” Tiểu Vũ nhìn theo bóng Trì Hâm, “Lần trước xoá WeChat chị xong, hối hận muốn chết.”​]

Lật Hạ cười: “Thật à?”​“Đem tới bàn số 2.

“Thật, sau vụ Bánh Mì xảy ra chuyện, anh ấy vẫn luôn muốn tìm cơ hội an ủi chị. Ai bảo anh ta tự chuốc lấy rắc rối, tỏ tình thất bại là xóa luôn WeChat, đàn ông con trai mà lại yếu đuối như thủy tinh.” Tiểu Vũ hừ một tiếng.​Nhưng bây giờ, giọng điệu nghiêm túc và tin tưởng quá mức của đối phương lại khiến cô cảm thấy bản thân như người hời hợt dễ dãi.

Bánh Mì là chú chó corgi Lật Hạ nuôi.​”

Trước đây cô rất thích dắt chó đi dạo ban đêm, cứ vòng qua vòng lại rồi tạt qua quán nướng. Trì Hâm sẽ cho Bánh Mì gặm vài miếng xương, Lật Hạ thì tiện thể nướng vài xiên thịt ăn cho đỡ thèm. Một người một chó cứ thế mà tròn trịa ra hẳn.​”

Những thói quen đó, giờ đã là chuyện cũ.​” Sở Hiểu Văn ngập ngừng, thử hỏi, “Nên chị tính hỏi em trước.

Tiểu Vũ vẫn đang kể: “Nhưng mà chị Tiểu Hạ này… giờ chị không dắt chó, cũng không ghé quán, em thấy anh Hâm sắp tan vỡ đến nơi rồi.”​Chỉ chắc một điều: F là cao thủ kiểu “ai tới cũng không từ chối”.

Lật Hạ nói: “Thì anh ấy có thể kết bạn lại với chị mà.”​“Đưa cho anh đi.

“Muốn thì muốn đó, mà anh ấy nào có dám!” Tiểu Vũ có phần sốt ruột, bĩu môi, giọng có chút buồn buồn, “Với cả ông chủ nói chị có bạn trai rồi.”​Chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên không đúng lúc, nhắc cô còn “cuộc họp chọn đề tài” buổi chiều.

Lật Hạ bỗng nhớ đến F.​”

Dù vô tình hay cố ý, cô đúng là… đã lợi dụng anh quá nhiều lần rồi.​Khi đi qua sau lưng Trì Hâm, anh ta vừa xoay người, bắt gặp cô thì sững lại một giây.

Tối thiểu cũng phải tìm dịp mời anh ăn bữa cơm cho phải phép.​Trì Hâm lướt mắt nhìn cô, tay vẫn không dừng.

Ngoài cửa, Trì Hâm mang đồ ăn cho khách, cô khách nữ tươi cười nghiêng đầu nhìn anh ta.​Nếu mà an ủi kiểu này thì lúc trước đừng có kết bạn lại rồi nhắn cho cô làm gì.

“Anh ấy vẫn được chào đón ghê.” Lật Hạ nói.​Anh ta quay mặt đi: “Để anh làm là được.

“Dù sao cũng là gương mặt đại diện của quán mình mà.”​”

Tiểu Vũ xiên xong một mớ nấm hương, Lật Hạ nói để cô mang ra. Khi đi qua sau lưng Trì Hâm, anh ta vừa xoay người, bắt gặp cô thì sững lại một giây. Lật Hạ tự nhiên đón lấy khay từ tay Trì Hâm.​Một lúc lâu sau, Trì Hâm cuối cùng cũng mở miệng nói câu chẳng liên quan đến đồ nướng.

“Đem tới bàn số 2.”​”

“Ok.”​”

Quay lại bếp nướng, Lật Hạ giúp canh cánh gà trên vỉ, thỉnh thoảng lật trở cho đều. Một lúc lâu sau, Trì Hâm cuối cùng cũng mở miệng nói câu chẳng liên quan đến đồ nướng.​” Tiểu Vũ nhìn theo bóng Trì Hâm, “Lần trước xoá WeChat chị xong, hối hận muốn chết.

“Dạo này tâm trạng khá hơn chưa?” Anh ta bỗng hỏi.​đã lợi dụng anh quá nhiều lần rồi.

Lật Hạ quay qua, cười tươi: “Anh đoán xem?”​Lật Hạ nói xong, quay lại, thấy trên mặt Sở Hiểu Văn thoáng qua một nụ cười gượng, rất khó nhận ra.

Trì Hâm lướt mắt nhìn cô, tay vẫn không dừng.​”

“Ba em nói em khóc mấy ngày liền.”​” Sở Hiểu Văn gật đầu, “Mai chị sẽ bàn lại với lãnh đạo.

“Cũng không nhiều, chừng nửa tháng thôi.” Lật Hạ nhún vai.​”

“Khóc cái gì chứ, thú cưng chết rồi thì nuôi con khác, đừng buồn, vui lên đi.”​]

“…”​Tiểu Vũ xiên xong một mớ nấm hương, Lật Hạ nói để cô mang ra.

Lâu lắm rồi cô mới nghe thấy lời an ủi thẳng tuột, mộc mạc đến thế.​Trước đây cô rất thích dắt chó đi dạo ban đêm, cứ vòng qua vòng lại rồi tạt qua quán nướng.

Lật Hạ nghẹn một hơi ở cổ, lên chẳng nổi, xuống chẳng xong, cuối cùng chỉ cười gượng hai tiếng:: “Cảm ơn… lời an ủi của anh.”​”

Nếu mà an ủi kiểu này thì lúc trước đừng có kết bạn lại rồi nhắn cho cô làm gì. Cứ làm anh chàng đẹp trai im lặng đi, như thế cũng được đấy.​Lật Hạ xoa xoa hai má còn ê ê.

Cũng chính trong đêm đó, Lật Hạ chợt nhận ra rằng mối quan hệ giữa người với người mong manh đến đáng sợ.​”

Cô và F thậm chí còn không có cả WeChat.​”

Một mối quan hệ lửng lơ, hư ảo như sương khói.​Trước khi vào phòng họp, Lật Hạ ôm tài liệu, vừa đi vừa nhắn cho F: [Tối nói tiếp]

Tối đó ở quán bận đến hơn chín giờ, Lật Đại Dũng bảo cô về sớm một chút. Lật Hạ thu dọn đồ đạc rồi ra lấy xe. Gió đêm mơn man má, khiến lòng cô chợt ngứa ngáy.​” Tiểu Vũ có phần sốt ruột, bĩu môi, giọng có chút buồn buồn, “Với cả ông chủ nói chị có bạn trai rồi.

Cả ngày nay chưa nói chuyện với F, anh ấy có gửi gì không nhỉ?​Lật Hạ trả lời cho có lệ: [Đúng vậy, tiếc quá]

Vừa đặt mông lên yên, cô đã móc điện thoại ra. Vào app như trò đỏ đen, mạng đôi lúc chập chờn, Lật Hạ chỉ biết sốt ruột chờ đợi.​“Chị không đi được, họ kêu chị tìm người thay, nói hoạt động offline đó bắt buộc phải có người đại diện nhà xuất bản tham gia.

Khoảng năm phút sau.​F: [Vậy nếu anh nói, anh chưa từng coi đây là trò chơi thì sao?

Cuối cùng cô cũng đăng nhập thành công.​Lật Hạ không thể tin nổi: “Chị đang mang thai mà còn bắt đi công tác?

Lúc này cô mới thấy tin nhắn F trả lời câu “tối nói tiếp” do cô gửi lúc trưa.​Rõ ràng đây mới chỉ là lần đầu nhắn riêng.

Anh nhắn:  [Nói được làm được]

Màn hình còn hiển thị, lúc sáu giờ tối, anh lại nhắn tiếp: [Tối là mấy giờ?]​Cao hơn mét tám, mặc áo ba lỗ thu hút không ít khách nữ lén chụp ảnh.

Anh cũng đang chờ sao?​”

Lật Hạ chỉ thấy ngón tay mình đang múa trên màn hình với tốc độ ánh sáng.​”

Cô nhắn: [Là bây giờ!]​“Ừm.

Phía bên kia gần như trả lời tức thì.​Gió đêm mơn man má, khiến lòng cô chợt ngứa ngáy.

F: [Vừa tan làm à?]​Cô chạy qua biết bao nắp cống cũ kỹ, lướt qua những tán cây non cố vươn mình đâm chồi, qua công viên, qua những khu dân cư cũ kỹ màu xám, và cả con phố ăn vặt nghi ngút khói lửa.

Lật Hạ: [Ừ]​Lật Hạ đã buộc tạp dề xanh lam nhạt lên chiếc cổ trắng nõn, tóc dài búi gọn, trên đầu buộc chiếc khăn caro màu vàng nhạt.

Lật Hạ: [Trả lời nhanh ghê]​Lúc này cô mới thấy tin nhắn F trả lời câu “tối nói tiếp” do cô gửi lúc trưa.

F: [Ừ, đang đợi em]

Bình Luận (0)
Comment